Thẩm Chí Hoan nhớ giọng nói này, là Tô Toàn An thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng đế, trong lòng nàng lạnh lẽo, biết mình tuyệt đối không thể bị tìm ra được, hạ mình cũng bất đắc dĩ vội vàng nói với Chu Dự: “Điện hạ thứ tội, thần nữ cáo lui trước.

”Sau đó còn chưa đợi nàng xoay người, Chu Dự đã nắm cổ tay lại, Thẩm Chí Hoan cau mày, bất giác muốn giãy ra.

Vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt chợt lạnh lùng của Chu Dự:“Muội cho rằng muội đi được sao, lão ta muốn tìm muội sẽ không cho muội cơ hội chạy thoát.

”Đương nhiên Thẩm Chí Hoan hiểu được ý Chu Dự.

Năm ngoái lúc yến tiệc sinh thần Hoàng hậu, tỷ tỷ nàng còn ở đây, Hoàng đế ít nhiều cũng sẽ chiếu cố đến chút tình cảm.

Bây giờ tỷ tỷ nàng không còn, sở dĩ Hoàng đế không lập tức bảo nàng vào cung, ít nhiều vẫn là chiếu cố một chút, Thẩm Trường Ninh vừa mất không lâu nàng đã nhập cung, nghe có vẻ không ổn.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng lão ta muốn mượn cơ hội này muốn nàng, để nàng lên long sàng của lão ta.

Dưới quyền thế lớn, chỉ được phép khuất phục.


Mắt thấy lão thái giám sắp đi tới bên này, giọng điệu Thẩm Chí Hoan cũng càng không ổn: “Cho nên? Bây giờ ta sẽ ra ngoài hét lên rằng ta đang ở đây, để ông ta đưa ta đi?”Chu Dự vẫn chưa buông tay nắm cổ tay Thẩm Chí Hoan ra, sắc mặt hắn ta không được tốt, im lặng lúc lâu, hắn ta mới nói: “Ta có thể giúp muội.

”Ánh mắt như vậy Thẩm Chí Hoan đã quá quen.

Trong lòng nàng biết rõ tình cảnh này, ngoài nhờ Chu Dự giúp nàng, cũng không có cách nào khác, nhưng nàng cũng không muốn nhận sự giúp đỡ có điều kiện khi vừa gặp này của Chu Dự, xem ra Thẩm Chí Hoan nương nhờ lão Hoàng đế và Chu Dự, đều là bị ép buộc, ghê tởm như nhau.

Trong lòng nàng càng hoảng hốt nhưng bên ngoài lại bình tĩnh.

Thầm nghĩ chỉ cần Chu Dự còn thích nàng, có lẽ nam nhân bình thường nói chung đều sẽ không nhìn thấy nàng thân mật với nam nhân khác.

Nàng nghe thấy mình cười lạnh một tiếng, bước lại gần Chu Dự, khẽ nói bên tai hắn ta: “Điện hạ, đột nhiên thần nữ cảm thấy bị phát hiện rồi, cũng không có gì to tát.

”Chu Dự nghiêng mặt nhìn nàng, Thẩm Chí Hoan cong môi, mắt thấy sắp đi ra ngoài.

Chu Dự chợt đưa tay, kéo Thẩm Chí Hoan lại lần nữa.

Ngón tay cái xoa cổ tay nàng, sau đó buông ra trước khi Thẩm Chí Hoan tức giận.

Hắn ta dịu dàng nói: “Chí Hoan, ta chỉ đơn giản muốn giúp nàng mà thôi.

”“Không có ý khác, không nên hiểu nhầm.

”Trong lúc nói chuyện, hắn ta đi ra ngoài từ đường mòn, đúng lúc nghênh đón Tô Toàn An đang tới ngay sau đó.

“Tô công công.


”Tô Toàn An vừa nhìn thấy Chu Dự, cúi người cung kính chào hỏi Chu Dự, lại nói: “Thái tử điện hạ, vừa rồi bệ hạ còn đang nhớ người, muốn bảo người qua.

”“Vậy phiền công công báo lại với phụ hoàng, nhi thần lập tức qua.

” Hắn ta dừng một lát, lại nói: “Vừa rồi bổn cung nghe thấy công công đang tìm người, đã tìm thấy chưa?”Tô Toàn An nói: “Thưa điện hạ, là bệ hạ muốn tìm Tứ tiểu thư, người cũng biết…”“Vẫn chưa tìm thấy.

Nhưng đã thông báo cho các nô tài ở trong vườn này, chắc chỉ mất một lúc thôi.

”Chu Dự nói: “Vậy ngươi từ từ tìm, lúc bổn cung tới vẫn chưa thấy Tứ tiểu thư, ngươi có thể tìm hướng Tây.

”“Vâng, điện hạ.

”Thẩm Chí Hoan đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy máu cả người đều lạnh đi, trước kia nàng biết mình sẽ có vận mệnh gì, nhưng khi vận mệnh này thật sự đến vẫn cảm thấy rất chống cự.

Chu Dự nhẹ giọng nói với nàng: “Chí Hoan, muội đi theo ta trước, ta sẽ sắp xếp người đưa muội ra ngoài.

”Nàng nhìn Chu Dự, đáy lòng không xác định được rốt cuộc hắn ta có làm gì hay không, nhưng nàng không có lựa chọn: “Đa tạ điện hạ.

”“Ta nói rồi, muội không cần khách sáo với ta như vậy.


”Đông cung vẫn còn quá xa, Chu Dự dẫn Thẩm Chí Hoan tới nơi hắn ta thường nghỉ ngơi và làm việc tạm thời ở trong cung, Ích Ninh cung chiếm diện tích nhỏ, nhưng cách điện Thái Cực tương đối gần, buổi trưa thỉnh thoảng Chu Dự sẽ ở lại đây.

“Nếu muội cần gì cứ việc sai bảo, muội có thể tin tưởng.

”Thẩm Chí Hoan ừ một tiếng, nói: “Đa tạ…”Chu Dự lộ vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn chăm chú Thẩm Chí Hoan, nói: “Ta nói rồi, muội không cần nói cảm ơn với ta.

”Thẩm Chí Hoan lắc đầu, muốn nói câu ‘giữa chúng ta cũng không có gì’, nhưng hôm nay nàng còn cần sự giúp đỡ của Chu Dự, trước khi nói ra miệng hơi do dự, chỉ ừ một tiếng.

Chu Dự tự mình rót cho Thẩm Chí Hoan một tách tà, duỗi tay đưa cho nàng, cụp mắt, giọng nhẹ nhàng nói:“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.

”Cũng sẽ làm cho muội thuộc về ta mãi mãi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương