Điện Hạ Dụ Phi: Tuyệt Sủng Bao Cỏ Tam Tiểu Thư
-
Chương 1: Nam nhân đêm đó
Edit: mèo suni
Đông Thần quốc, rừng rậm Hoang Đường.
Thượng Quan Tĩnh cưỡi thần thú phi giữa không trung, đột nhiên phía trước vang lên tiếng kêu gào của ma thú, ngồi xuống thú sủng, cánh Hoa Khổng Tước run lên, trong nháy diendan...le^quy%don mắt cơ thể nàng nghiêng sang một bên, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thượng Quan Tĩnh cảm thấy không biết làm gì, khoé mắt co lại, nhanh chóng ôm Tiểu Bảo, đáp xuống mặt đất.
Con thần thú xinh đẹp này, kiêu ngạo hơn bất cứ ai, nhưng khi bị khí thế của thần thú khác ác chế lập tức sợ tới mức rụt cổ như đà điểu.
Thái dương Thượng Quan Tĩnh nổi gân xanh, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, ta muốn đánh người!"
Tiểu Bảo nhìn thoáng qua con chim khổng tước đang vùi cổ vào lông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cười tao nhã, an ủi mẫu thân nhà mình: "Mẫu thân, bình tĩnh bình tĩnh! Chúng ta là người văn minh!"
Được rồi, văn minh! Thượng Quan Tĩnh giơ tay lên, mắt không thấy tâm không phiền thu thần thú vào không gian, nắm tay nhi tử đi đến chỗ phát ra tiếng kêu.
Trên mảnh đất cách đó mười dặm đều là hài cốt ma thú, chúng chồng chất lên nhau như cây cổ thụ, máu tươi đầm đìa, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Ma thú xung quanh nghe tiếng kêu mà đến, toàn bộ tụ tập lại đây, ngửi mùi hương trên người bằng hữu của mình, ngửa mặt lên trời gào một tiếng, bổ nhào tới chỗ nam nhân mặc hắc bào trên không trung.
Toàn thân nam nhân mặc hắc bào dính đầy máu tươi, trên mặt mang một cái mặt nạ màu bạc, lộ ra đôi môi trắng bệt, đôi mắt màu đỏ tươi lạnh lùng, góc áo không hoàn chỉnh, càng lộ ra vẻ điên cuồng, tà mị.
Ba ngàn sợi tóc bay trong gió, nam tử lạnh lùng nhìn bầy ma thú xông tới bằng nửa con mắt, chủ động đón tiếp, một đôi tay thon dài hiện ra, dễ dàng kìm chế chúng lại, sau đó ngửa mặt lên trời gào to, dùng sức xé chúng thành hai mảnh.
Một màu đỏ tươi văng ra khắp nơi, dường như nam tử vô cùng hưởng thụ cảm giác vui sướng khi tự tay xé xác con mồi, hắn đứng tại chỗ, con ngươi màu đỏ tươi loé lên ánh sáng kì dị, đôi môi trắng bệt hơi cong lên.
Thượng Quan Tĩnh trốn ở một gốc cây đại thụ rùng mình một cái, nam nhân này thật đáng sợ, nhưng nàng không cảm nhận được huyền khí của hắn! Xem ra thực lực của nam nhân này sâu không lường được, cực kì nguy hiểm, nàng nên ném Tiểu Bảo vào không gian thì tốt hơn.
Chậc, nên tránh xa người này một chút.
Thượng Quan Tĩnh đang muốn rời khỏi đây trong yên lặng, vừa quay người lại đã thấy nam nhân quỷ mị đang chém giết con mồi đó đứng trước mặt.
Trên mặt nạ màu bạc loang lổ vết máu, làm nổi bật đồng tử màu đỏ tươi, giống như ác ma. Hắn nhìn Thượng Quan Tĩnh
Đông Thần quốc, rừng rậm Hoang Đường.
Thượng Quan Tĩnh cưỡi thần thú phi giữa không trung, đột nhiên phía trước vang lên tiếng kêu gào của ma thú, ngồi xuống thú sủng, cánh Hoa Khổng Tước run lên, trong nháy diendan...le^quy%don mắt cơ thể nàng nghiêng sang một bên, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Thượng Quan Tĩnh cảm thấy không biết làm gì, khoé mắt co lại, nhanh chóng ôm Tiểu Bảo, đáp xuống mặt đất.
Con thần thú xinh đẹp này, kiêu ngạo hơn bất cứ ai, nhưng khi bị khí thế của thần thú khác ác chế lập tức sợ tới mức rụt cổ như đà điểu.
Thái dương Thượng Quan Tĩnh nổi gân xanh, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, ta muốn đánh người!"
Tiểu Bảo nhìn thoáng qua con chim khổng tước đang vùi cổ vào lông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cười tao nhã, an ủi mẫu thân nhà mình: "Mẫu thân, bình tĩnh bình tĩnh! Chúng ta là người văn minh!"
Được rồi, văn minh! Thượng Quan Tĩnh giơ tay lên, mắt không thấy tâm không phiền thu thần thú vào không gian, nắm tay nhi tử đi đến chỗ phát ra tiếng kêu.
Trên mảnh đất cách đó mười dặm đều là hài cốt ma thú, chúng chồng chất lên nhau như cây cổ thụ, máu tươi đầm đìa, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Ma thú xung quanh nghe tiếng kêu mà đến, toàn bộ tụ tập lại đây, ngửi mùi hương trên người bằng hữu của mình, ngửa mặt lên trời gào một tiếng, bổ nhào tới chỗ nam nhân mặc hắc bào trên không trung.
Toàn thân nam nhân mặc hắc bào dính đầy máu tươi, trên mặt mang một cái mặt nạ màu bạc, lộ ra đôi môi trắng bệt, đôi mắt màu đỏ tươi lạnh lùng, góc áo không hoàn chỉnh, càng lộ ra vẻ điên cuồng, tà mị.
Ba ngàn sợi tóc bay trong gió, nam tử lạnh lùng nhìn bầy ma thú xông tới bằng nửa con mắt, chủ động đón tiếp, một đôi tay thon dài hiện ra, dễ dàng kìm chế chúng lại, sau đó ngửa mặt lên trời gào to, dùng sức xé chúng thành hai mảnh.
Một màu đỏ tươi văng ra khắp nơi, dường như nam tử vô cùng hưởng thụ cảm giác vui sướng khi tự tay xé xác con mồi, hắn đứng tại chỗ, con ngươi màu đỏ tươi loé lên ánh sáng kì dị, đôi môi trắng bệt hơi cong lên.
Thượng Quan Tĩnh trốn ở một gốc cây đại thụ rùng mình một cái, nam nhân này thật đáng sợ, nhưng nàng không cảm nhận được huyền khí của hắn! Xem ra thực lực của nam nhân này sâu không lường được, cực kì nguy hiểm, nàng nên ném Tiểu Bảo vào không gian thì tốt hơn.
Chậc, nên tránh xa người này một chút.
Thượng Quan Tĩnh đang muốn rời khỏi đây trong yên lặng, vừa quay người lại đã thấy nam nhân quỷ mị đang chém giết con mồi đó đứng trước mặt.
Trên mặt nạ màu bạc loang lổ vết máu, làm nổi bật đồng tử màu đỏ tươi, giống như ác ma. Hắn nhìn Thượng Quan Tĩnh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook