Diễn Giả Thành Thật
-
Chương 25: Lòng Người Khó Đoán
Mặc kệ thì cũng không phải ý hay, Tô Cách liền đi qua muốn ngăn cản hai người đang đấm đá: “Hai cậu… đừng đánh nữa… đừng đánh…”
Tô Cách chỉ có can thôi mà không biết bị ai đấm cho hai cái, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế cơn giận dữ gần như mất trí của họ.
Dương Dương một tay đẩy ghế dựa, đứng lên doạ: “Nếu còn tiếp tục thì tôi sẽ báo cảnh sát, đã động đến pháp luật xem ai tranh mất vai của hai cậu.”
Những lời này so với sự khuyên can của Tô Cách hữu hiệu hơn nhiều, Dương Thần và Nguỵ Hàm trong nháy mắt bình tĩnh, buông đối phương rồi thở hồng hộc.
“Hừ!” Nguỵ Hàm hừ lạnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Thần cũng đứng lên, nói với Tô Cách và Dương Dương: “Tôi nói cho các cậu biết từ nay về sau trong ký túc xá này có tôi thì không có cậu ta, có cậu ta thì không có tôi!”
Tô Cách khó xử nhìn họ lần lượt đi ra ngoài, giật giật khoé miệng, lại không nói nên lời.
Dương Dương một mặt xem kịch vui, một bên dạy bảo Tô Cách: “Cậu cũng thích lo chuyện bao đồng thật, cứ cho chúng nó đánh đi, lúc đó mặt nở hoa rồi, xem ai cho diễn nữa!”
“Không phải quan hệ của họ tốt lắm sao? Vì một vai diễn mà thành cái dạng này có đáng không?” Tô Cách nghĩ, thực sự không hiểu được cái vòng thị phi luẩn quẩn này.
“Cậu yên tâm đi, tuy đánh đấm thế thôi, nhưng trước mặt mọi người thì tốt hơn cả chữ tốt.” Cậu ta quay trở lại máy tính: “Cậu đó, cũng đừng quá dễ dãi.”
Tô Cách nằm trên giường, càng không buồn ngủ.
Trần Mục Dương không để ý tới cậu, vì thế cậu liền nhàm chán lướt Weibo.
Weibo của Tô Cách đã lâu không cập nhập, thế mà mỗi ngày vẫn có rất nhiều tin nhắn, phần lớn mọi người đều hỏi hướng đi tiếp theo của cậu, sao lại không có tin tức, có phải đang cùng Trần Mục Dương chìm vào thế giới riêng của hai người phải không?
Tô Cách không hiểu sao lại nóng hết cả đầu, nằm trên giường tự chụp ảnh selfie, sau đó kèm một dòng caption mà cậu thấy khá được: “Đôi khi con người sẽ vì một số chuyện không đâu mà lo lắng vô cùng.”
Ảnh này vừa đăng lên, Tô Cách đã nhận núi bình luận.
[Hoa nở mùa đông: Ôi cha~ Cách Cách đang oán khuê phòng đi, chẳng lẽ Trần Suất không hầu giường khiến Cách Cách cô đơn hả?]
[Mãi bên nhau: Tôi không cho là như thế đâu! Tôi cá năm đồng, chắc chắn Trần Suất đang nằm cạnh kìa!]
[Cá nhỏ thổi bong bóng: Cô thì biết cái gì, là Cách Cách đang nằm ở ký túc xá, làm sao Trần Suất có thể ở cùng được? Trần Suất, mau tới xem bà xã nhà anh kìa @Trần Mục Dương.]
[Mục Cách Đảng là chân ái: Tôi muốn thay Trần Suất giám sát Cách Cách, miễn cho cậu ấy nghĩ tới chuyện đào tường @Trần Mục Dương.]
Tô Cách thực sự rất hối hận vì đăng cái ảnh, đang định xoá đi thì lại có người chuyển phát, mà đó chính là Trần Mục Dương.
[Trần Mục Dương: Vậy đến bên anh đi. @Tô Cách [hình ảnh]: Đôi khi người ta sẽ vì một số chuyện không đâu mà lo lắng vô cùng.]
Trần Mục Dương trả lời khiến cho fan vỡ òa, bắt đầu hăng như đánh máu gà bắt đầu cọ cọ, thuận tiện trêu chọc hai người.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên các cô nhìn thấy Trần Mục Dương và Tô Cách tương tác trên mạng.
Tô Cách nằm trên giường nghĩ mãi chẳng thông, không phải tài khoản của Trần Mục Dương được người khác quản lý sao, sợ là anh quên cả ID và password rồi, sao có thể chuyển tiếp cho cậu được?
Đang do dự xem có nên gọi điện cho Trần Mục Dương hỏi có phải zombie sống dậy hay không thì người kia đã gõ cửa trước.
“Alo?” Cậu cúi xuống vò đầu, mặt xoay vào tường, đè giọng xuống.
“Đêm không ngủ còn làm gì vậy?” Giọng của ai kia tuy hơi chán nhưng Tô Cách vẫn nghe ra sự quan tâm.
“Vậy anh không giống sao, còn chuyển tiếp bài đăng của em nữa.” Tô Cách cười cười, phản kích.
“Nhiều người réo phiền muốn chết, không phải do em bày trò à.” Trần Mục Dương không kiên nhẫn nói, anh còn lâu mới nói rằng mình vừa đăng nhập thì bắt gặp.
“Chẳng phải anh không dùng Weibo sao?”
“Mấy người đó cài chế độ mặc định, chỉ cần có mạng là tự động thông báo.” Trần Mục Dương không hề nao núng bịa chuyện.
Còn có chức năng đó? Sao Tô Cách lại không biết nhỉ?
“Rốt cuộc có chuyện gì, nói đi.” Chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng, Trần Mục Dương đã tự động biến mình thành cái thùng rác của Tô Cách. Cậu bắt đầu líu la líu lo kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Tô Cách nói xong, Trần Mục Dương trầm lặng mãi khiến cậu còn tự hỏi có phải là anh ngủ quên rồi, liền gọi: “Nè, Trần Mục Dương, anh còn đó không vậy?”
“Em bị hai người kia đánh?” Giọng anh lạnh như băng.
Tô Cách ngẩn ra, cậu nói cả chuyện này? Sao bản thân lại không có xíu ấn tượng nào vậy?
“Ừm… không sao mà, em cũng không bị thương.” Tô Cách pha trò.
“Tô Cách, trên đời này có rất nhiều chuyện em nhìn không thấu. Mà đã không thấu thì sẽ không muốn nhìn, không phải ai cũng đối xử thật lòng với em, đến lúc bị tổn thương thì cũng chỉ có mình em mà thôi.”
“Vâng… em biết mà…” Không biết tại sao mũi Tô Cách có chút chua.
“Cho nên nếu không muốn thì đừng nhìn, cứ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ở bên anh, không phải tốt hơn sao?”
“Trần Mục Dương…” Tô Cách cảm động gọi tên anh.
“Được rồi, mau ngủ đi, đừng nói nhảm nữa.” Trần Mục Dương nhanh chóng tắt điện thoại.
Cậu cầm điện thoại, những lời anh nói như in vào trong đầu, trùm chăn che kín người rồi nằm bên trong khúc khích cười trộm.
————
Nói chuyện với Trần Mục Dương xong, Tô Cách ngủ rất ngon.
Bị gối đập lên đầu, Tô Cách mơ màng tỉnh lại, Dương Dương nằm trên giường gào lên: “Mẹ kiếp! Cậu mau nghe điện thoại! Ầm ĩ quá đi mất!”
Bấy giờ cậu mới nghe thấy tiếng chuông di động inh ỏi, đưa tay ra lần mò cả nửa ngày mới túm được điện thoại, đưa lên tai nghe: “Xin chào?”
“Xin chào, xin hỏi cậu có phải là Tô Cách tiên sinh không?” Đầu bên kia là một giọng nữ rất dịu dàng.
“Vâng, là tôi.”
“Chào cậu, tôi tới từ đoàn làm phim ‘Lọ lem vườn trường’, xin được thông báo cậu đã giành được vai Tương Vũ Hào. Phiền cậu có thể cho chúng tôi phương thức liên lạc với người đại diện được không? Bên chúng tôi cần bàn bạc chi tiết hơn với quản lý của cậu.”
“Vâng vâng! Được!” Tô Cách thoáng chốc chưa phản ứng kịp, trong đầu nhiều nhất chỉ có một tràng vâng dạ.
“Được, vậy mong cậu gửi tin nhắn cho tôi, cảm ơn.”
“Cảm ơn chị, hẹn gặp lại!”
Tắt điện thoại, Tô Cách nằm trở lại giường, mở to mắt nhìn trần nhà, cậu không thể tin được những lời vừa nghe.
“Tô Cách! Tô Cách!” Lại một cái gối bay qua, Dương Dương nằm trên giường khua khua tay: “Tớ gọi mà sao ngẩn ra vậy? Ai vừa gọi điện thế?”
“Là đoàn làm phim kia.” Tô Cách để gối sang một bên: “Bộ phim ‘Lọ lem vườn trường’ ấy, họ báo tớ trúng vai Tương Vũ Hào rồi.”
Sắc mặt Dương Dương khẽ đổi, lập tức vui mừng nói: “Tốt quá! Cái tên nhóc thối cậu còn dám kêu thất bại, hoá ra thứ hay để ở cuối.”
“Đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm nói phải họp lớp, chúng ta nhanh dậy thôi, đỡ phải nghe ổng lải nhải.” Dương Dương bật dậy.
Tô Cách lấy tấm danh thiếp Trần Mĩ Linh đưa cho mình ra khỏi ví, cậu còn chưa lưu số của cô này.
Nhập dãy số rồi bấm nút gọi.
Qua hồi lâu mới nghe thấy một giọng nói hơi nghẹt bắt máy: “Alo?”
“Chị Mĩ Linh…”
“Mẹ cậu mới là chị! Cả nhà cậu mới là chị!” Trần Mĩ Linh vừa nghe thấy cách xưng hô kia, lập tức bùng cháy, sau đó liền tắt phụt điện thoại.
Tô Cách còn chưa kịp a ơ gì thì đầu bên kia đã truyền đến những tiếng tút tút.
Bị cơn giận của Trần Mĩ Linh doạ cho sợ, Tô Cách không dám… gọi nữa. Nhớ tới Trần Mục Dương là cháu trai của cô, vậy lấy độc trị độc, vẫn thấy Trần Mục Dương tiện hơn…
Vì thế cậu lại gọi cho Trần Mục Dương.
“Alo?”
“Ừm… Trần Mục Dương.” Cậu cẩn thận nói: “Em vừa nhận được vai diễn, bây giờ không phải chúng ta có quản lý sao? Việc này nên giao cho quản lý đi bàn bạc. Em vừa gọi cho chị Mĩ Linh… à nhầm..Mĩ Linh…”
“Bị mắng?” Quả nhiên thân thích hiểu nhau rõ nhất.
“Vâng.” Tô Cách gật đầu: “Cho nên anh có thể nói với Mĩ Linh là em mới nhận vai, em sẽ đưa phương thức liên lạc của chị ấy cho bên kia để hai bên trao đổi được không?”
“Anh có thù lao gì không?” Trần Mục Dương hờ hững hỏi
“Anh còn muốn thù lao gì nữa?” Tô Cách muốn quỳ, sao nhà anh lại thích chơi khó người ta thế?
“Từ trước đến nay anh không làm việc miễn phí.”
“Kể cả giúp em?”
“Vì sao anh lại phải giúp?”
“Bởi vì em là người yêu của anh, hơn nữa còn là cả đời đó!”
“Anh không nhớ mình đã hứa hẹn như vậy.” Trần Mục Dương thực sự là phòng thủ rất chặt.
“Vậy anh nói đi, anh muốn điều kiện gì? Nếu không em nấu cơm cho anh một tuần đi?” Tô Cách thực sự muốn chửi ầm lên, cả nhà người kia chính là muốn hãm hại cậu, hố lại còn to như thế, mà đầu cậu đúng là làm bằng sắt mới có thể rơi vào bẫy nhà bọn họ.
Nhưng mà, Tô Cách không dám…
“Please, cơm em làm cũng chả ngon gì đâu, anh thà gọi nhà hàng giao đến còn hơn.”
Trán Tô Cách xổ ra ba cái hắc tuyến.
“Nếu không, em dâng người!” Tô Cách khẽ cắn môi, nói ra những lời này.
“Đúng lúc lắm, nửa tháng sau anh phải theo đoàn, vậy em thực hiện một tuần trước đi.” Da mặt phải dày bao nhiêu mới có thể không chột dạ, không hoang mang, như một điều đương nhiên nói ra những lời này đây?
Tô Cách hoàn toàn không phải đối thủ của ai kia, bại trận thảm hại cúp điện thoại.
Dương Dương đã chuẩn bị xong, thúc giục: “Mặt trời đến mông rồi mà còn chưa dậy nữa? Chủ nhiệm vừa mới gửi tin mười một giờ họp đấy!”
Tô Cách nhìn đồng hồ, đã mười một giờ kém rồi!
Bật dậy rửa mặt thay quần áo, cậu liền kéo Dương Dương ra khỏi cửa.
Tô Cách chỉ có can thôi mà không biết bị ai đấm cho hai cái, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế cơn giận dữ gần như mất trí của họ.
Dương Dương một tay đẩy ghế dựa, đứng lên doạ: “Nếu còn tiếp tục thì tôi sẽ báo cảnh sát, đã động đến pháp luật xem ai tranh mất vai của hai cậu.”
Những lời này so với sự khuyên can của Tô Cách hữu hiệu hơn nhiều, Dương Thần và Nguỵ Hàm trong nháy mắt bình tĩnh, buông đối phương rồi thở hồng hộc.
“Hừ!” Nguỵ Hàm hừ lạnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Thần cũng đứng lên, nói với Tô Cách và Dương Dương: “Tôi nói cho các cậu biết từ nay về sau trong ký túc xá này có tôi thì không có cậu ta, có cậu ta thì không có tôi!”
Tô Cách khó xử nhìn họ lần lượt đi ra ngoài, giật giật khoé miệng, lại không nói nên lời.
Dương Dương một mặt xem kịch vui, một bên dạy bảo Tô Cách: “Cậu cũng thích lo chuyện bao đồng thật, cứ cho chúng nó đánh đi, lúc đó mặt nở hoa rồi, xem ai cho diễn nữa!”
“Không phải quan hệ của họ tốt lắm sao? Vì một vai diễn mà thành cái dạng này có đáng không?” Tô Cách nghĩ, thực sự không hiểu được cái vòng thị phi luẩn quẩn này.
“Cậu yên tâm đi, tuy đánh đấm thế thôi, nhưng trước mặt mọi người thì tốt hơn cả chữ tốt.” Cậu ta quay trở lại máy tính: “Cậu đó, cũng đừng quá dễ dãi.”
Tô Cách nằm trên giường, càng không buồn ngủ.
Trần Mục Dương không để ý tới cậu, vì thế cậu liền nhàm chán lướt Weibo.
Weibo của Tô Cách đã lâu không cập nhập, thế mà mỗi ngày vẫn có rất nhiều tin nhắn, phần lớn mọi người đều hỏi hướng đi tiếp theo của cậu, sao lại không có tin tức, có phải đang cùng Trần Mục Dương chìm vào thế giới riêng của hai người phải không?
Tô Cách không hiểu sao lại nóng hết cả đầu, nằm trên giường tự chụp ảnh selfie, sau đó kèm một dòng caption mà cậu thấy khá được: “Đôi khi con người sẽ vì một số chuyện không đâu mà lo lắng vô cùng.”
Ảnh này vừa đăng lên, Tô Cách đã nhận núi bình luận.
[Hoa nở mùa đông: Ôi cha~ Cách Cách đang oán khuê phòng đi, chẳng lẽ Trần Suất không hầu giường khiến Cách Cách cô đơn hả?]
[Mãi bên nhau: Tôi không cho là như thế đâu! Tôi cá năm đồng, chắc chắn Trần Suất đang nằm cạnh kìa!]
[Cá nhỏ thổi bong bóng: Cô thì biết cái gì, là Cách Cách đang nằm ở ký túc xá, làm sao Trần Suất có thể ở cùng được? Trần Suất, mau tới xem bà xã nhà anh kìa @Trần Mục Dương.]
[Mục Cách Đảng là chân ái: Tôi muốn thay Trần Suất giám sát Cách Cách, miễn cho cậu ấy nghĩ tới chuyện đào tường @Trần Mục Dương.]
Tô Cách thực sự rất hối hận vì đăng cái ảnh, đang định xoá đi thì lại có người chuyển phát, mà đó chính là Trần Mục Dương.
[Trần Mục Dương: Vậy đến bên anh đi. @Tô Cách [hình ảnh]: Đôi khi người ta sẽ vì một số chuyện không đâu mà lo lắng vô cùng.]
Trần Mục Dương trả lời khiến cho fan vỡ òa, bắt đầu hăng như đánh máu gà bắt đầu cọ cọ, thuận tiện trêu chọc hai người.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên các cô nhìn thấy Trần Mục Dương và Tô Cách tương tác trên mạng.
Tô Cách nằm trên giường nghĩ mãi chẳng thông, không phải tài khoản của Trần Mục Dương được người khác quản lý sao, sợ là anh quên cả ID và password rồi, sao có thể chuyển tiếp cho cậu được?
Đang do dự xem có nên gọi điện cho Trần Mục Dương hỏi có phải zombie sống dậy hay không thì người kia đã gõ cửa trước.
“Alo?” Cậu cúi xuống vò đầu, mặt xoay vào tường, đè giọng xuống.
“Đêm không ngủ còn làm gì vậy?” Giọng của ai kia tuy hơi chán nhưng Tô Cách vẫn nghe ra sự quan tâm.
“Vậy anh không giống sao, còn chuyển tiếp bài đăng của em nữa.” Tô Cách cười cười, phản kích.
“Nhiều người réo phiền muốn chết, không phải do em bày trò à.” Trần Mục Dương không kiên nhẫn nói, anh còn lâu mới nói rằng mình vừa đăng nhập thì bắt gặp.
“Chẳng phải anh không dùng Weibo sao?”
“Mấy người đó cài chế độ mặc định, chỉ cần có mạng là tự động thông báo.” Trần Mục Dương không hề nao núng bịa chuyện.
Còn có chức năng đó? Sao Tô Cách lại không biết nhỉ?
“Rốt cuộc có chuyện gì, nói đi.” Chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng, Trần Mục Dương đã tự động biến mình thành cái thùng rác của Tô Cách. Cậu bắt đầu líu la líu lo kể hết mọi chuyện cho anh nghe.
Tô Cách nói xong, Trần Mục Dương trầm lặng mãi khiến cậu còn tự hỏi có phải là anh ngủ quên rồi, liền gọi: “Nè, Trần Mục Dương, anh còn đó không vậy?”
“Em bị hai người kia đánh?” Giọng anh lạnh như băng.
Tô Cách ngẩn ra, cậu nói cả chuyện này? Sao bản thân lại không có xíu ấn tượng nào vậy?
“Ừm… không sao mà, em cũng không bị thương.” Tô Cách pha trò.
“Tô Cách, trên đời này có rất nhiều chuyện em nhìn không thấu. Mà đã không thấu thì sẽ không muốn nhìn, không phải ai cũng đối xử thật lòng với em, đến lúc bị tổn thương thì cũng chỉ có mình em mà thôi.”
“Vâng… em biết mà…” Không biết tại sao mũi Tô Cách có chút chua.
“Cho nên nếu không muốn thì đừng nhìn, cứ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ở bên anh, không phải tốt hơn sao?”
“Trần Mục Dương…” Tô Cách cảm động gọi tên anh.
“Được rồi, mau ngủ đi, đừng nói nhảm nữa.” Trần Mục Dương nhanh chóng tắt điện thoại.
Cậu cầm điện thoại, những lời anh nói như in vào trong đầu, trùm chăn che kín người rồi nằm bên trong khúc khích cười trộm.
————
Nói chuyện với Trần Mục Dương xong, Tô Cách ngủ rất ngon.
Bị gối đập lên đầu, Tô Cách mơ màng tỉnh lại, Dương Dương nằm trên giường gào lên: “Mẹ kiếp! Cậu mau nghe điện thoại! Ầm ĩ quá đi mất!”
Bấy giờ cậu mới nghe thấy tiếng chuông di động inh ỏi, đưa tay ra lần mò cả nửa ngày mới túm được điện thoại, đưa lên tai nghe: “Xin chào?”
“Xin chào, xin hỏi cậu có phải là Tô Cách tiên sinh không?” Đầu bên kia là một giọng nữ rất dịu dàng.
“Vâng, là tôi.”
“Chào cậu, tôi tới từ đoàn làm phim ‘Lọ lem vườn trường’, xin được thông báo cậu đã giành được vai Tương Vũ Hào. Phiền cậu có thể cho chúng tôi phương thức liên lạc với người đại diện được không? Bên chúng tôi cần bàn bạc chi tiết hơn với quản lý của cậu.”
“Vâng vâng! Được!” Tô Cách thoáng chốc chưa phản ứng kịp, trong đầu nhiều nhất chỉ có một tràng vâng dạ.
“Được, vậy mong cậu gửi tin nhắn cho tôi, cảm ơn.”
“Cảm ơn chị, hẹn gặp lại!”
Tắt điện thoại, Tô Cách nằm trở lại giường, mở to mắt nhìn trần nhà, cậu không thể tin được những lời vừa nghe.
“Tô Cách! Tô Cách!” Lại một cái gối bay qua, Dương Dương nằm trên giường khua khua tay: “Tớ gọi mà sao ngẩn ra vậy? Ai vừa gọi điện thế?”
“Là đoàn làm phim kia.” Tô Cách để gối sang một bên: “Bộ phim ‘Lọ lem vườn trường’ ấy, họ báo tớ trúng vai Tương Vũ Hào rồi.”
Sắc mặt Dương Dương khẽ đổi, lập tức vui mừng nói: “Tốt quá! Cái tên nhóc thối cậu còn dám kêu thất bại, hoá ra thứ hay để ở cuối.”
“Đúng rồi, hôm nay chủ nhiệm nói phải họp lớp, chúng ta nhanh dậy thôi, đỡ phải nghe ổng lải nhải.” Dương Dương bật dậy.
Tô Cách lấy tấm danh thiếp Trần Mĩ Linh đưa cho mình ra khỏi ví, cậu còn chưa lưu số của cô này.
Nhập dãy số rồi bấm nút gọi.
Qua hồi lâu mới nghe thấy một giọng nói hơi nghẹt bắt máy: “Alo?”
“Chị Mĩ Linh…”
“Mẹ cậu mới là chị! Cả nhà cậu mới là chị!” Trần Mĩ Linh vừa nghe thấy cách xưng hô kia, lập tức bùng cháy, sau đó liền tắt phụt điện thoại.
Tô Cách còn chưa kịp a ơ gì thì đầu bên kia đã truyền đến những tiếng tút tút.
Bị cơn giận của Trần Mĩ Linh doạ cho sợ, Tô Cách không dám… gọi nữa. Nhớ tới Trần Mục Dương là cháu trai của cô, vậy lấy độc trị độc, vẫn thấy Trần Mục Dương tiện hơn…
Vì thế cậu lại gọi cho Trần Mục Dương.
“Alo?”
“Ừm… Trần Mục Dương.” Cậu cẩn thận nói: “Em vừa nhận được vai diễn, bây giờ không phải chúng ta có quản lý sao? Việc này nên giao cho quản lý đi bàn bạc. Em vừa gọi cho chị Mĩ Linh… à nhầm..Mĩ Linh…”
“Bị mắng?” Quả nhiên thân thích hiểu nhau rõ nhất.
“Vâng.” Tô Cách gật đầu: “Cho nên anh có thể nói với Mĩ Linh là em mới nhận vai, em sẽ đưa phương thức liên lạc của chị ấy cho bên kia để hai bên trao đổi được không?”
“Anh có thù lao gì không?” Trần Mục Dương hờ hững hỏi
“Anh còn muốn thù lao gì nữa?” Tô Cách muốn quỳ, sao nhà anh lại thích chơi khó người ta thế?
“Từ trước đến nay anh không làm việc miễn phí.”
“Kể cả giúp em?”
“Vì sao anh lại phải giúp?”
“Bởi vì em là người yêu của anh, hơn nữa còn là cả đời đó!”
“Anh không nhớ mình đã hứa hẹn như vậy.” Trần Mục Dương thực sự là phòng thủ rất chặt.
“Vậy anh nói đi, anh muốn điều kiện gì? Nếu không em nấu cơm cho anh một tuần đi?” Tô Cách thực sự muốn chửi ầm lên, cả nhà người kia chính là muốn hãm hại cậu, hố lại còn to như thế, mà đầu cậu đúng là làm bằng sắt mới có thể rơi vào bẫy nhà bọn họ.
Nhưng mà, Tô Cách không dám…
“Please, cơm em làm cũng chả ngon gì đâu, anh thà gọi nhà hàng giao đến còn hơn.”
Trán Tô Cách xổ ra ba cái hắc tuyến.
“Nếu không, em dâng người!” Tô Cách khẽ cắn môi, nói ra những lời này.
“Đúng lúc lắm, nửa tháng sau anh phải theo đoàn, vậy em thực hiện một tuần trước đi.” Da mặt phải dày bao nhiêu mới có thể không chột dạ, không hoang mang, như một điều đương nhiên nói ra những lời này đây?
Tô Cách hoàn toàn không phải đối thủ của ai kia, bại trận thảm hại cúp điện thoại.
Dương Dương đã chuẩn bị xong, thúc giục: “Mặt trời đến mông rồi mà còn chưa dậy nữa? Chủ nhiệm vừa mới gửi tin mười một giờ họp đấy!”
Tô Cách nhìn đồng hồ, đã mười một giờ kém rồi!
Bật dậy rửa mặt thay quần áo, cậu liền kéo Dương Dương ra khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook