Diễn Giả Thành Thật
-
Chương 23: Ôi Mẹ Ơi!
Nếu đã hứa với ai thì Trần Mục Dương nhất định sẽ làm, cho nên cái trò giữa đường đứt gánh không phải phong cách của anh. Mà đẩy anh tới tình trạng này, chính là cái tên đạo diễn lừa đảo này và Tô Cách ngốc nghếch.
Tô Cách ngồi đợi bên ngoài, đột nhiên nghe thấy những tiếng thét thảm thiết truyền ra từ trong phòng: “Áu áu áu!”
Sau đó là sự yên tĩnh như thời gian ngừng lại, cậu còn đang do dự xem có nên vào xem hay không thì cửa mở ra, Trần Mục Dương vẫn là gương mặt vô cảm xúc.
“Trong đó làm sao vậy?” Tô Cách khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì.” Trần Mục Dương quay đầu: “Đạo diễn đang luyện diễn, em có muốn tập không?”
Cậu ngửi thấy mùi nguy hiểm rõ ràng: “Không cần… Không cần…”
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đi tới. Gương mặt xinh đẹp tươi tắn khiến ánh mắt của đám đàn ông ở đây không khỏi sáng lên, có cả Tô Cách, đương nhiên không bao gồm Trần Mục Dương.
Cô nhìn thấy Trần Mục Dương đẹp trai, khoé miệng cong lên nụ cười hứng thú: “Trần Mục Dương?”
Anh ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.
Cô lại nhìn sang Tô Cách ở bên cạnh, hỏi: “Tô Cách?”
“Vâng.” Cậu như học sinh tiểu học bị điểm danh, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế.
Phản ứng ngốc nghếch của cậu làm cô mỉm cười, ngón tay đặt dưới mũi xoa nhẹ: “Không cần khẩn trương như thế, tôi là quản lý của các cậu, Trần Mĩ Linh.”
“?”
“Phải, mấy cậu có thể gọi tôi là Mĩ Linh, nhớ đấy!” Ánh mắt cô biến đổi: “Ngàn vạn lần không được gọi tôi là chị! Tôi ghét nhất ai gọi mình là chị! Cả nhà người đó mới là chị!”
Vừa lòng nhìn Tô Cách đứng lắc lư trong gió, Trần Mĩ Linh nở nụ cười xinh đẹp xoay người: “Được rồi, đi thu âm thôi.”
Cô mở cửa xe, Trần Mục Dương cũng lái xe, bây giờ ngồi xe ai cũng là một vấn đề.
Nhưng trong trong mắt mọi người đây không phải là vấn đề.
“Ngồi xe của tôi đi.” Trần Mĩ Linh nói.
Trần Mục Dương lên xe của mình.
Như vậy quyền lựa chọn đưa về tay Tô Cách, cậu nên ngồi xe Trần Mĩ Linh hay về bên Trần Mục Dương. Một người là quản lý mới, người còn lại là người yêu. Bản thân Tô Cách còn có chứng sợ lựa chọn cùng tật phóng đại thái quá nữa.
Trần Mĩ Linh liếc nhìn Trần Mục Dương, đột nhiên nở nụ cười xấu xa, kéo Tô Cách về phía mình: “Có gì mà phải nghĩ chứ, ngồi cùng người đẹp không bằng tên xấu trai sao?”
“Anh ấy không xấu, mà rất đẹp trai!” Tô Cách yếu ớt phản bác.
“Chà! Cậu bảo vệ người ta thật đấy, quan hệ của hai cậu là gì thế?”
“Quan hệ gì chứ!” Tô Cách như bị giẫm phải đuôi.
“Thật không?” Cô rất sâu xa hỏi, còn khiêu khích nhìn Trần Mục Dương, sau đó lái xe đi mất.
“Mĩ… Mĩ Linh…” Sắc mặt Tô Cách trắng bệch, nắm chặt lấy tay cầm trên cửa sổ: “Cô có thể đi chậm một chút không?”
Trần Mĩ Linh đang hưởng thụ khoái cảm do tốc độ mang tới, còn hơi đâu để ý Tô Cách.
Tô Cách nhìn Trần Mĩ Linh lượn lách đánh võng vượt lên những xe phía trước, may mà đằng sau không nhiều nhưng cũng đủ khiến cậu muốn thoát xác.
Thành phố H từ trước đến nay nổi tiếng với tình hình giao thông điên cuồng, ra ngoài đường tèo lúc nào cũng không biết.
“Mĩ Linh, cô lái chậm một chút!! Ai đó cứu tôi với!!!” Tô Cách bị tốc độ lái xe của Trần Mĩ Linh làm cho ba hồn bảy vía bay sạch, vứt sạch mặt mũi hét lên: “Trần Mục Dương!!! Cứu em!!!”
Một chiếc xe màu trắng vượt lên xe thể thao đỏ của Trần Mĩ Linh, chậm rãi áp sát ép cô dừng lại. Nhưng Trần Mĩ Linh không để ý mà càng rồ ga. Không ngờ xe kia cũng rất dai, bám sát không dời làm cô không thể đảo tay lái, đành lái chậm lại, xe bắt đầu rung lắc một chút, mắt thấy sắp bị đập vào thanh chắn đường, Trần Mĩ Linh đành bất lực nhấn phanh.
Trần Mục Dương xuống xe, mở cửa bên ghế Tô Cách đang ngồi, kéo cậu xuống.
Tô Cách vừa xuống xe, không quan tâm xung quanh mà ôm chầm lấy Trần Mục Dương, nước mắt lưng tròng mách: “Em sợ muốn chết! Còn nghĩ sẽ bị đâm nữa!”
Trần Mĩ Linh lơ đễnh ngồi trong xe, chống lại ánh mắt của Trần Mục Dương, còn mang theo sự đắc ý.
Trần Mục Dương cảnh cáo nhìn cô rồi vỗ vỗ vai Tô Cách: “Được rồi, đừng khóc nữa, đàn ông con trai gì mà khóc lóc như đàn bà con gái.”
Tô Cách buông anh ra, lau nước mắt nước mũi: “Anh tưởng em muốn à? Tốc độ xe đó đúng là quá doạ người!”
Trần Mục Dương kéo Tô Cách vào xe mình, nói: “Không phải em tự bò lên à? Cũng đáng thôi.”
Anh vẫn còn so đo vừa rồi Tô Cách chọn Trần Mĩ Linh chứ không phải anh.
Cậu nghĩ thầm, không xong rồi, ai kia đang muốn tính sổ với cậu!
“Không phải mà… là chị ấy kéo em đấy chứ! Về sau có chết em cũng không đi cùng chị ấy!” Tô Cách son sắt thề thốt để bảo toàn tính mạng.
Rốt cuộc cũng lành lặn tới phòng thu…
Tô Cách thấy có một vài ca sĩ đang thu âm bên trong liền hứng thú bừng bừng đứng ngoài xem.
Bọn Tô Cách đã đặt trước phòng thu, Mĩ Linh dẫn cả hai vào.
Trần Mục Dương bảo Tô Cách vào thu trước, cậu đành phải không trâu bắt chó đi cày vào phòng thu trước. Đeo tai nghe, nhạc vang lên.
Nhắm mắt để có cảm giác, ơ nhưng kỳ quá!
“Xin lỗi, bỏ qua đoạn này đi với!” Tô Cách thậm chí còn không bắt được cả nhịp.
Nhà phối âm thấy chuyện này không đáng trách, bật nhạc lần nữa, Tô Cách hát một lần lại một lần, không hát sai thì cũng không đúng beat, có thể nói là vô cùng thảm, không đành lòng nhìn thẳng.
Chờ Tô Cách ra ngoài, Trần Mĩ Linh nhàn hạ nhìn cậu hỏi: “Cậu bị cái gì kích thích mà lại hát vậy?”
Đây chính là bôi bác thẳng mặt, cậu bi phẫn nhìn cô, tự biết mình đuối lý liền ngoan ngoãn về bên cạnh Trần Mục Dương.
“Trần Mục Dương! Đến cậu!” Trần Mĩ Linh gọi Trần Mục Dương, anh đóng sách lại, đứng lên, không thèm nhìn Trần Mĩ Linh mang vẻ mặt xem kịch vui? Đi vào phòng thu.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, Trần Mục Dương vẫn là một mặt phải chết không sống biểu tình, mở miệng cất lên giọng hát khiến người nghe mê say.
“Anh và em dù dựa vào nhau gần như thế…
Nhưng lại không nói gì dù chỉ một câu…
Mặc cho ánh mắt có thế nào…
Cho dù em có ngốc nghếch…
Thì luôn khiến anh mất tự chủ…
Thật giống như hơi thở không thể nào lìa xa…
Yêu là một loại lực hút của trái đất…
Không cần những ngôn ngữ thừa thãi…
Chỉ cần đủ để anh nhận ra em giữa trời đất…
Em chính là lực vạn vật hấp dẫn…
Có thể khiến anh xuyên qua biển người tìm thấy em…”
. . . . . .
Tô Cách đắm chìm trong giọng hát của Trần Mục Dương, cậu giống như đứng dưới ánh trăng mờ ảo, trôi giữa đại dương mênh mông, sóng biển chậm rãi dạt dào, gió biển nhẹ nhàng vờn mặt cậu, khiến thể xác và tâm hồn hoà làm một, chỉ còn lại tiếng sóng rì rào bên tai.
Hát xong, Trần Mục Dương nghiêng mặt, bỏ tai nghe đi ra ngoài.
Ngay cả người hoà âm cũng không nhịn được khen ngợi: "Cậu chàng có tiền đồ đấy! Ca khúc này nếu một mình cậu hát thì tôi khẳng định sẽ rất hot!”
Tô Cách lập tức đỏ mặt, ý là cậu kéo anh xuống sao? Nhưng cậu không thừa nhận không được, sự thật đúng là vậy mà…
“Hay là…”
Trần Mục Dương biết Tô Cách định nói gì, ngắt lời cậu, nói với người thu âm: “Không cần, tôi không tính làm ca sĩ. Cho nên vẫn nên dùng âm khác để cân bằng đi.”
Đúng ra mà nói, giọng của Tô Cách đã khiến giọng anh giảm hẳn xuống một bậc.
Mọi áy náy của Tô Cách lập tức tan biến, cậu chính là ôm chân Trần Mục Dương, nhưng không thể nói như thế! Cậu cũng có lòng tự trọng nho nhỏ, cũng không nên nói không tốt như thế chứ?
“Trần Mục Dương, hãy phát hành ca khúc này đi, nhất định sẽ hot! Đến lúc đó phối hợp tuyên truyền nhất định sẽ có nhiều hợp đồng hơn!” Trần Mĩ Linh vui sướng khi thấy người gặp hoạ nói.
Phải đó! Tô Cách nghĩ, sao mình không nghĩ tới điểm ấy nhỉ!
Nếu phát hành đại trà thì không phải là muốn giết anh sao?
Trần Mục Dương im lặng trong chốc lát, cầm điện thoại gọi điện, Trần Mĩ Linh nói với người thu âm: “Được rồi, hôm nay thu đến đây thôi, dù gì để người nào đó hát cũng chính là đá ngang, không biết chịu đả kích gì mới đi hát nữa.”
Tô Cách đã quen với những câu đả kích của Trần Mĩ Linh, cam chịu nói: “Đúng thế đúng thế, đúng là tôi tông điếc!”
Ra khỏi phòng thu, Trần Mục Dương đứng ở một góc gọi điện thoại, Tô Cách lặng lẽ đi theo anh, nghe đối phương nói chuyện: “Tôi đã thu xong nhạc, nhưng bản đại trà anh tìm người khác hát đi.”
“Tuỳ anh, nhưng tuyên truyền không được dùng bản song ca của chúng tôi.”
“Ừ cứ vậy đi, cúp máy đây.”
Trần Mục Dương xoay người, liền nhìn thấy Tô Cách dùng gương mặt tò mò nhìn mình.
“Anh gọi cho đạo diễn à?” Cậu dựa theo lời anh mà đoán.
“Ừ.” Anh đi thẳng ra ngoài.
“Vậy anh ấy nói thế nào?” Cậu đi theo anh.
“Anh ta đồng ý bản đưa lên phim sẽ do người khác đảm nhận, còn bản của chúng ta thì đưa vào DVD câu khách.”
“Ừ, nghe cũng ổn đấy.” Tô Cách thấy y quả là thông minh, rốt cuộc cũng có tí nể phục.
Ngồi trên xe, Trần Mục Dương nói với Trần Mĩ Linh vừa mới đuổi kịp: “Hôm nay hẳn là đã hết chuyện, chúng tôi về trước.”
“Sao lại không có việc? Phải quay lại chỉnh sửa nữa!”
Trần Mục Dương nhìn đồng hồ: “Chúng tôi sẽ tự quay lại, cô không có việc gì thì đừng đi theo.”
Nói rồi, Trần Mục Dương liền lái xe rời đi, để lại một mình Trần Mĩ Linh tức đến muốn chửi ầm lên.
Tô Cách đi thật xa mà vẫn có thể nhìn thấy sự phẫn nộ và giọng hứt bén nhọn của Trần Mĩ Linh, cậu không khỏi lo lắng: “Chúng ta để quản lý ở lại có ổn không vậy?”
“Có gì mà không ổn, người kia chính là rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đến làm quản lý.”
“Nghe giọng điệu của anh, hình như anh biết Mĩ Linh từ trước đó rồi?”
Trần Mục Dương không phủ nhận.
Cậu cẩn thận nghĩ ngợi, Trần Mĩ Linh, Trần Mục Dương, cả hai người đều họ Trần, thực sự sẽ không có quan hệ gì đi?
“Hai người… là chị em à?” Tô Cách cẩn thận đoán.
“Em thấy cô ấy trẻ như vậy?”
Tô Cách toát mồ hôi.
Tô Cách ngồi đợi bên ngoài, đột nhiên nghe thấy những tiếng thét thảm thiết truyền ra từ trong phòng: “Áu áu áu!”
Sau đó là sự yên tĩnh như thời gian ngừng lại, cậu còn đang do dự xem có nên vào xem hay không thì cửa mở ra, Trần Mục Dương vẫn là gương mặt vô cảm xúc.
“Trong đó làm sao vậy?” Tô Cách khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì.” Trần Mục Dương quay đầu: “Đạo diễn đang luyện diễn, em có muốn tập không?”
Cậu ngửi thấy mùi nguy hiểm rõ ràng: “Không cần… Không cần…”
Đúng lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ đi tới. Gương mặt xinh đẹp tươi tắn khiến ánh mắt của đám đàn ông ở đây không khỏi sáng lên, có cả Tô Cách, đương nhiên không bao gồm Trần Mục Dương.
Cô nhìn thấy Trần Mục Dương đẹp trai, khoé miệng cong lên nụ cười hứng thú: “Trần Mục Dương?”
Anh ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.
Cô lại nhìn sang Tô Cách ở bên cạnh, hỏi: “Tô Cách?”
“Vâng.” Cậu như học sinh tiểu học bị điểm danh, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế.
Phản ứng ngốc nghếch của cậu làm cô mỉm cười, ngón tay đặt dưới mũi xoa nhẹ: “Không cần khẩn trương như thế, tôi là quản lý của các cậu, Trần Mĩ Linh.”
“?”
“Phải, mấy cậu có thể gọi tôi là Mĩ Linh, nhớ đấy!” Ánh mắt cô biến đổi: “Ngàn vạn lần không được gọi tôi là chị! Tôi ghét nhất ai gọi mình là chị! Cả nhà người đó mới là chị!”
Vừa lòng nhìn Tô Cách đứng lắc lư trong gió, Trần Mĩ Linh nở nụ cười xinh đẹp xoay người: “Được rồi, đi thu âm thôi.”
Cô mở cửa xe, Trần Mục Dương cũng lái xe, bây giờ ngồi xe ai cũng là một vấn đề.
Nhưng trong trong mắt mọi người đây không phải là vấn đề.
“Ngồi xe của tôi đi.” Trần Mĩ Linh nói.
Trần Mục Dương lên xe của mình.
Như vậy quyền lựa chọn đưa về tay Tô Cách, cậu nên ngồi xe Trần Mĩ Linh hay về bên Trần Mục Dương. Một người là quản lý mới, người còn lại là người yêu. Bản thân Tô Cách còn có chứng sợ lựa chọn cùng tật phóng đại thái quá nữa.
Trần Mĩ Linh liếc nhìn Trần Mục Dương, đột nhiên nở nụ cười xấu xa, kéo Tô Cách về phía mình: “Có gì mà phải nghĩ chứ, ngồi cùng người đẹp không bằng tên xấu trai sao?”
“Anh ấy không xấu, mà rất đẹp trai!” Tô Cách yếu ớt phản bác.
“Chà! Cậu bảo vệ người ta thật đấy, quan hệ của hai cậu là gì thế?”
“Quan hệ gì chứ!” Tô Cách như bị giẫm phải đuôi.
“Thật không?” Cô rất sâu xa hỏi, còn khiêu khích nhìn Trần Mục Dương, sau đó lái xe đi mất.
“Mĩ… Mĩ Linh…” Sắc mặt Tô Cách trắng bệch, nắm chặt lấy tay cầm trên cửa sổ: “Cô có thể đi chậm một chút không?”
Trần Mĩ Linh đang hưởng thụ khoái cảm do tốc độ mang tới, còn hơi đâu để ý Tô Cách.
Tô Cách nhìn Trần Mĩ Linh lượn lách đánh võng vượt lên những xe phía trước, may mà đằng sau không nhiều nhưng cũng đủ khiến cậu muốn thoát xác.
Thành phố H từ trước đến nay nổi tiếng với tình hình giao thông điên cuồng, ra ngoài đường tèo lúc nào cũng không biết.
“Mĩ Linh, cô lái chậm một chút!! Ai đó cứu tôi với!!!” Tô Cách bị tốc độ lái xe của Trần Mĩ Linh làm cho ba hồn bảy vía bay sạch, vứt sạch mặt mũi hét lên: “Trần Mục Dương!!! Cứu em!!!”
Một chiếc xe màu trắng vượt lên xe thể thao đỏ của Trần Mĩ Linh, chậm rãi áp sát ép cô dừng lại. Nhưng Trần Mĩ Linh không để ý mà càng rồ ga. Không ngờ xe kia cũng rất dai, bám sát không dời làm cô không thể đảo tay lái, đành lái chậm lại, xe bắt đầu rung lắc một chút, mắt thấy sắp bị đập vào thanh chắn đường, Trần Mĩ Linh đành bất lực nhấn phanh.
Trần Mục Dương xuống xe, mở cửa bên ghế Tô Cách đang ngồi, kéo cậu xuống.
Tô Cách vừa xuống xe, không quan tâm xung quanh mà ôm chầm lấy Trần Mục Dương, nước mắt lưng tròng mách: “Em sợ muốn chết! Còn nghĩ sẽ bị đâm nữa!”
Trần Mĩ Linh lơ đễnh ngồi trong xe, chống lại ánh mắt của Trần Mục Dương, còn mang theo sự đắc ý.
Trần Mục Dương cảnh cáo nhìn cô rồi vỗ vỗ vai Tô Cách: “Được rồi, đừng khóc nữa, đàn ông con trai gì mà khóc lóc như đàn bà con gái.”
Tô Cách buông anh ra, lau nước mắt nước mũi: “Anh tưởng em muốn à? Tốc độ xe đó đúng là quá doạ người!”
Trần Mục Dương kéo Tô Cách vào xe mình, nói: “Không phải em tự bò lên à? Cũng đáng thôi.”
Anh vẫn còn so đo vừa rồi Tô Cách chọn Trần Mĩ Linh chứ không phải anh.
Cậu nghĩ thầm, không xong rồi, ai kia đang muốn tính sổ với cậu!
“Không phải mà… là chị ấy kéo em đấy chứ! Về sau có chết em cũng không đi cùng chị ấy!” Tô Cách son sắt thề thốt để bảo toàn tính mạng.
Rốt cuộc cũng lành lặn tới phòng thu…
Tô Cách thấy có một vài ca sĩ đang thu âm bên trong liền hứng thú bừng bừng đứng ngoài xem.
Bọn Tô Cách đã đặt trước phòng thu, Mĩ Linh dẫn cả hai vào.
Trần Mục Dương bảo Tô Cách vào thu trước, cậu đành phải không trâu bắt chó đi cày vào phòng thu trước. Đeo tai nghe, nhạc vang lên.
Nhắm mắt để có cảm giác, ơ nhưng kỳ quá!
“Xin lỗi, bỏ qua đoạn này đi với!” Tô Cách thậm chí còn không bắt được cả nhịp.
Nhà phối âm thấy chuyện này không đáng trách, bật nhạc lần nữa, Tô Cách hát một lần lại một lần, không hát sai thì cũng không đúng beat, có thể nói là vô cùng thảm, không đành lòng nhìn thẳng.
Chờ Tô Cách ra ngoài, Trần Mĩ Linh nhàn hạ nhìn cậu hỏi: “Cậu bị cái gì kích thích mà lại hát vậy?”
Đây chính là bôi bác thẳng mặt, cậu bi phẫn nhìn cô, tự biết mình đuối lý liền ngoan ngoãn về bên cạnh Trần Mục Dương.
“Trần Mục Dương! Đến cậu!” Trần Mĩ Linh gọi Trần Mục Dương, anh đóng sách lại, đứng lên, không thèm nhìn Trần Mĩ Linh mang vẻ mặt xem kịch vui? Đi vào phòng thu.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, Trần Mục Dương vẫn là một mặt phải chết không sống biểu tình, mở miệng cất lên giọng hát khiến người nghe mê say.
“Anh và em dù dựa vào nhau gần như thế…
Nhưng lại không nói gì dù chỉ một câu…
Mặc cho ánh mắt có thế nào…
Cho dù em có ngốc nghếch…
Thì luôn khiến anh mất tự chủ…
Thật giống như hơi thở không thể nào lìa xa…
Yêu là một loại lực hút của trái đất…
Không cần những ngôn ngữ thừa thãi…
Chỉ cần đủ để anh nhận ra em giữa trời đất…
Em chính là lực vạn vật hấp dẫn…
Có thể khiến anh xuyên qua biển người tìm thấy em…”
. . . . . .
Tô Cách đắm chìm trong giọng hát của Trần Mục Dương, cậu giống như đứng dưới ánh trăng mờ ảo, trôi giữa đại dương mênh mông, sóng biển chậm rãi dạt dào, gió biển nhẹ nhàng vờn mặt cậu, khiến thể xác và tâm hồn hoà làm một, chỉ còn lại tiếng sóng rì rào bên tai.
Hát xong, Trần Mục Dương nghiêng mặt, bỏ tai nghe đi ra ngoài.
Ngay cả người hoà âm cũng không nhịn được khen ngợi: "Cậu chàng có tiền đồ đấy! Ca khúc này nếu một mình cậu hát thì tôi khẳng định sẽ rất hot!”
Tô Cách lập tức đỏ mặt, ý là cậu kéo anh xuống sao? Nhưng cậu không thừa nhận không được, sự thật đúng là vậy mà…
“Hay là…”
Trần Mục Dương biết Tô Cách định nói gì, ngắt lời cậu, nói với người thu âm: “Không cần, tôi không tính làm ca sĩ. Cho nên vẫn nên dùng âm khác để cân bằng đi.”
Đúng ra mà nói, giọng của Tô Cách đã khiến giọng anh giảm hẳn xuống một bậc.
Mọi áy náy của Tô Cách lập tức tan biến, cậu chính là ôm chân Trần Mục Dương, nhưng không thể nói như thế! Cậu cũng có lòng tự trọng nho nhỏ, cũng không nên nói không tốt như thế chứ?
“Trần Mục Dương, hãy phát hành ca khúc này đi, nhất định sẽ hot! Đến lúc đó phối hợp tuyên truyền nhất định sẽ có nhiều hợp đồng hơn!” Trần Mĩ Linh vui sướng khi thấy người gặp hoạ nói.
Phải đó! Tô Cách nghĩ, sao mình không nghĩ tới điểm ấy nhỉ!
Nếu phát hành đại trà thì không phải là muốn giết anh sao?
Trần Mục Dương im lặng trong chốc lát, cầm điện thoại gọi điện, Trần Mĩ Linh nói với người thu âm: “Được rồi, hôm nay thu đến đây thôi, dù gì để người nào đó hát cũng chính là đá ngang, không biết chịu đả kích gì mới đi hát nữa.”
Tô Cách đã quen với những câu đả kích của Trần Mĩ Linh, cam chịu nói: “Đúng thế đúng thế, đúng là tôi tông điếc!”
Ra khỏi phòng thu, Trần Mục Dương đứng ở một góc gọi điện thoại, Tô Cách lặng lẽ đi theo anh, nghe đối phương nói chuyện: “Tôi đã thu xong nhạc, nhưng bản đại trà anh tìm người khác hát đi.”
“Tuỳ anh, nhưng tuyên truyền không được dùng bản song ca của chúng tôi.”
“Ừ cứ vậy đi, cúp máy đây.”
Trần Mục Dương xoay người, liền nhìn thấy Tô Cách dùng gương mặt tò mò nhìn mình.
“Anh gọi cho đạo diễn à?” Cậu dựa theo lời anh mà đoán.
“Ừ.” Anh đi thẳng ra ngoài.
“Vậy anh ấy nói thế nào?” Cậu đi theo anh.
“Anh ta đồng ý bản đưa lên phim sẽ do người khác đảm nhận, còn bản của chúng ta thì đưa vào DVD câu khách.”
“Ừ, nghe cũng ổn đấy.” Tô Cách thấy y quả là thông minh, rốt cuộc cũng có tí nể phục.
Ngồi trên xe, Trần Mục Dương nói với Trần Mĩ Linh vừa mới đuổi kịp: “Hôm nay hẳn là đã hết chuyện, chúng tôi về trước.”
“Sao lại không có việc? Phải quay lại chỉnh sửa nữa!”
Trần Mục Dương nhìn đồng hồ: “Chúng tôi sẽ tự quay lại, cô không có việc gì thì đừng đi theo.”
Nói rồi, Trần Mục Dương liền lái xe rời đi, để lại một mình Trần Mĩ Linh tức đến muốn chửi ầm lên.
Tô Cách đi thật xa mà vẫn có thể nhìn thấy sự phẫn nộ và giọng hứt bén nhọn của Trần Mĩ Linh, cậu không khỏi lo lắng: “Chúng ta để quản lý ở lại có ổn không vậy?”
“Có gì mà không ổn, người kia chính là rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đến làm quản lý.”
“Nghe giọng điệu của anh, hình như anh biết Mĩ Linh từ trước đó rồi?”
Trần Mục Dương không phủ nhận.
Cậu cẩn thận nghĩ ngợi, Trần Mĩ Linh, Trần Mục Dương, cả hai người đều họ Trần, thực sự sẽ không có quan hệ gì đi?
“Hai người… là chị em à?” Tô Cách cẩn thận đoán.
“Em thấy cô ấy trẻ như vậy?”
Tô Cách toát mồ hôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook