Diễn Giả Thành Thật – Thị Tử Phi
-
Chương 1: Nam chính còn dễ tính hơn so với tưởng tượng của cô
Tỉnh lại sau cơn say rượu thật sự rất khó chịu, cổ họng khát khô, đầu thì đau nhức, cả người đều choáng váng.
Mạnh Kiều đứng dậy rót một ly nước để bình tĩnh, nghĩ rằng làm như vậy sẽ tốt hơn một chút. Nhưng khi nhớ lại tối qua cô bị Lãnh Tình chuốc say ở bữa tiệc rồi ngu ngốc đi nhận một vai nữ chính ngớ ngẩn. Mạnh Kiều lại cảm thấy chẳng thể bình tĩnh được nữa.
Vốn dĩ ban đầu cô chỉ muốn lấy một vai phụ mà thôi. Vai diễn ấy không có quá nhiều cảnh quay nhưng lại dễ dàng gây được ấn tượng tốt. Cơ mà hiện tại, cô lại trở thành một nữ chính khoe da khoe thịt. Đóng cảnh giường chiếu với nam chính.
[Gián điệp] là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng với bối cảnh là thời kì Trung Hoa dân quốc. Cuốn sách này được yêu thích là bởi vì cốt truyện cô đọng và nội dung vô cùng hấp dẫn, tác giả là một người Hongkong. Hiện tại, Mạnh Kiều sẽ phải diễn bộ phim được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết này.
Trước khi bộ phim được bấm máy, tác giả nguyên tác đã lên Weibo nói rằng ông sẽ cố gắng hết sức để giữ được “hương vị nguyên bản” của nguyên tác. Bởi vì nhiều cư dân mạng đặt câu hỏi rằng liệu họ có giữ lại những phân cảnh tình cảm mãnh liệt như trong sách hay không. Tác giả ám chỉ rằng, bộ phim này có rất nhiều fans nguyên tác mong đợi.
Bộ phim được những nhà đánh giá trong nước và quốc tế xác định là phim cấp ba(ง ͡ʘ ͜ʖ ͡ʘ)ง. Một bộ phim cấp ba có nội dung sâu sắc và có khả năng đoạt giải.
Nhưng mặc kệ có nhận được giải hay không, thì Mạnh Kiều cũng không muốn diễn.
Lãnh Tình và Mạnh Kiều ra mắt cùng thời gian với nhau. Nhưng mà Mạnh Kiều dựa vào phim thể loại thanh xuân vườn trường mà nổi tiếng. Còn Lãnh Tình vốn không hề muốn lên sân khấu, nhưng bởi vì cả hai người đều có con đường diễn xuất tương tự nhau. Tài khoản truyền thông marketing cũng luôn thích so sánh hai người. Khiến cho người hâm mộ của cả hai bên luôn chèn ép nhau, vì vậy mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên khó xử.
Lãnh Tình thì dễ dàng hơn so với Mạnh Kiều. Cô ta đi theo ông già bụng phệ họ Quáng để bắt Mạnh Kiều phải đóng thể loại phim cấp ba, với ý định chỉnh chết cô. Cho dù nội dung phim có sâu sắc như thế nào, kỹ xảo quay có khéo léo như thế nào, kỹ năng diễn xuất của diễn viên có tinh tế như thế nào đi chăng nữa thì điều đầu tiên mà những người xem phim nghĩ đến chính là màn diễn trần trụi của nữ chính.
Những ví dụ cho thấy rõ như vậy lại khiến Mạnh Kiều càng thêm tuyệt vọng.
Mạnh Kiều ở nhà một tuần cũng chẳng thể bình tĩnh nổi. Cho tới khi người đại diện thúc giục cô đi thay quần áo để tham dự hội thảo kịch bản, Mạnh Kiều cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Một tuần này cô luôn mơ hồ, chỉ cần cô nghĩ tới việc mình sẽ gặp một người đàn ông lạ, hơn nữa cô lại còn phải khỏa thân và phơi bày thân thể trước công chúng. Da đầu cô lập tức trở nên tê dại. Cô không dám nói cho người nhà biết. Bởi vì bọn họ vốn không muốn cho cô gia nhập giới giải trí. Quay xong bộ phim này, chắc chắn bọn họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Căn bản là Mạnh Kiều cũng chẳng còn hơi đâu mà chú ý tới ăn mặc. Người đại diện cũng chẳng quan tâm đến tâm trạng của cô. Đã nhận rồi thì chắc chắn phải quay. Cô ta chỉ đánh son cho Mạnh Kiều, nhưng như vậy cũng khiến sắc mặt của Mạnh Kiều tốt hơn hẳn.
“Đã kí hợp đồng rồi, cô có thể làm được gì?” Người đại diện liếc nhìn cô trong gương
Mạnh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không trả lời.
“Cũng không phải không thể thay đổi kịch bản trong lúc quay phim.” Người đại diện vẫn an ủi cô một câu.
Lời này, cô nghe lọt được.
Sửa kịch bản?
Ai có thể sửa?
Những diễn viên lớn, đạo diễn, biên kịch, nhà đầu tư? Nhưng họ đều không liên quan gì đến cô.
Hơn nữa những cảnh này đều là cao trào, sao có thể sửa đây?
Người đại diện còn có việc, lại sợ Mạnh Kiều không đi họp kịch bản, nên đã đưa cô đến địa điểm hẹn từ sớm. Nhưng kết quả lại tới quá sớm, ngoài mấy người biên kịch cũng chưa thấy có người nào tới.
“Xin chào.” Mạnh Kiều lên tiếng chào bọn họ.
“Xin chào. Cô là Mạnh Kiều? Cô ngồi đây đi.” Một nữ biên kịch tóc ngắn trả lời và bảo cô ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Mạnh Kiều tháo mũ và khẩu trang, lặng lẽ ngồi xuống.
Thật ra tính tình của cô khá hoạt bát, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng.
“Có muốn uống nước không?” Nhà biên kịch tóc dài đưa cho cô một chai nước.
“Cảm ơn.” Mạnh Kiều đứng dậy, nhận lấy chai nước.
Bầu không khí trong phòng họp có chút xấu hổ. Một lúc sau, biên kịch ngồi sang một bên nhỏ giọng thảo luận điều gì đó, không nói chuyện với Mạnh Kiều nữa.
Mạnh Kiều cúi gằm mặt xem qua kịch bản. Mặc dù không muốn diễn cho lắm nhưng cũng phải nói rằng đây thật sự là một kịch bản hay. Cô đã đọc nó vài lần trong tuần qua.
Trong khi cô còn đang xem kịch bản, mọi người lần lượt đến. Dàn diễn viên đã được công bố, và còn có rất nhiều ông lớn trong giới. Cô vừa chào các tiền bối, vừa tự an chính mình: Mày thấy đấy, tất cả các ông chủ lớn đều đang ủng hộ mày. Không phải chỉ lộ ngực thôi sao, ai chụp mà chẳng được.
Mạnh Kiều nói lời này vừa đúng vừa không đúng. Mặc dù cô là nữ chính, nhưng bộ phim này tập trung nhiều hơn vào lòng căm thù ở quê nhà và tình cảm với quê hương của nam chính. Sự xuất hiện của cô cũng chỉ để tăng thêm vẻ nhẹ nhàng cho bộ phim, vì vậy vai diễn của cô cũng không có quá nhiều cảnh.
Vừa mới ngồi xuống, cửa lại bị đẩy ra, nam chính Trần Thâm bước vào. Trần Thâm diện áo khoác da, quần jean cùng màu và giày Martin, vô cùng nam tính.
Vị trí của anh ngay bên cạnh Mạnh Kiều. Mạnh Kiều đứng lên chào hỏi: “Xin chào tiền bối, rất mong được tiền bối giúp đỡ.”
“Ừm, xin chào.” Trần Thâm cười gật đầu với cô.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Kiều là người đàn ông này cơ bắp, đẹp trai lại khá dịu dàng. Không có gì lạ khi anh lại được nhiều người hâm mộ như vậy, nhưng Trần Thâm lại đi theo con đường chính là diễn xuất, các fan đều không trẻ, hơn nữa cũng không thấy công khai là có bạn gái hay vợ, đóng với một diễn viên như vậy cũng không phải là rất mạo hiểm.
Biết anh nhà mình sẽ đóng một bộ phim lộ thân thể, một số người hâm mộ đã bày tỏ sự chảy nước miếng và mong muốn nhìn thấy cơ bắp của idol mình. Một số người còn bày tỏ sự ghen tị với các nữ diễn viên đóng cùng anh ấy.
Ngay lập tức, chỗ bên phải Mạnh Kiều cũng có người ngồi xuống. Đó là Lỗ Quân, một nữ diễn viên có kinh nghiệm, lại đóng nhân vật mà Mạnh Kiều thích.
“Xin chào tiền bối.” Mạnh Kiều là người có ít kinh nghiệm nhất trong đoàn phim, nên đành cười khổ mà cúi đầu chào mọi người.
‘’Ừ’.’ Lỗ Quân liếc nhìn cô một cái, đáp lại bằng giọng nhàn nhạt.
Có một số người không thể hợp nhau, bạn chỉ cần chào cô ấy/anh ấy để biết rằng mình không hợp.
Đối với Mạnh Kiều mà nói, Lỗ Quân chính là loại người này.
Cô bình tĩnh, nhẹ nhàng nhích mông cách xa Lỗ Quân, tiến tới chỗ Trần Thâm ngày càng gần.
Trần Thâm vẫn luôn ngồi dựa lưng vào ghế, những hành động nhỏ của Mạnh Kiều đều thu vào trong mắt, anh khẽ mỉm cười.
Anh đã xem qua một bộ phim truyền hình do Mạnh Kiều diễn khi xem cùng mẹ. Cô diễn một vai vô cùng hoạt bát đáng yêu. Hôm nay nhìn thấy cô, lời chào hỏi nặng nề, khiến anh nghĩ rằng bản thân cô rất khác với nhân vật trong bộ phim. Đúng hơn là vai diễn vẫn có bóng dáng của cô.
Cuộc họp bắt đầu, mọi người bắt đầu mở kịch bản cần phải diễn.
Khi đó Mạnh Kiều mới nhận ra mình thật ngu ngốc, khi ra ngoài không mang theo thứ gì ngoài cuốn kịch bản, một chiếc bút cũng không có.
Cô nhìn phía đối diện và bên cạnh. Hỏi mượn bút Lỗ Quân? Không, tuyệt đối không thể được! Quay đầu, muốn hỏi Trần Thâm, lúc này mới phát hiện anh đã cởi khoác da, bên trong là một chiếc áo cộc tay màu xám đen, cánh tay đặt trên mặt bàn hiện lên những đường cơ hoàn mỹ.
Mạnh Kiều rời tầm mắt từ cánh tay lên gương mặt anh, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc. Đợi Trần Thâm quay sang nhìn, cô mới mở miệng:
“Tiền bối, cho em mượn bút có được không?” Nói xong cô cười cười, thật sự có chút ngượng ngùng. Đi thảo luận kịch bản mà lại không mang theo bút. Hành động thiếu chuyên nghiệp như vậy dễ để lại ấn tượng không tốt.
Trần Thâm trực tiếp đưa chiếc bút trong tay cho cô, rồi nhờ trợ lý tìm giúp một chiếc bút khác.
“Đi họp cũng không mang bút, cậu chuyên nghiệp quá nhỉ, Trần Thâm!”
Đạo diễn nói, anh ta không chứng kiến cảnh mượn bút vừa rồi nên nghĩ Trần Thâm không mang bút.
Đạo diễn họ Trương, anh ta cũng khá thân thiết với Trần Thâm. Vì vậy anh ta trêu trọc vài ba câu để khiến bầu không khí trở nên sinh động. Khiến cho cho mọi người trong phòng họp lần đầu gặp mặt cũng trở nên thả lỏng hơn.
“Không chuyên nghiệp hả? Bút viết là công việc do trợ lý phụ trách mà?” Trần Thâm đáp, không nói quá nhiều.
Trái tim đang dâng lên tới tận cổ họng của Mạnh Kiều cuối cùng cũng về chỗ cũ. Tiền bối thật sự rất tốt bụng!
Nói là hội thảo kịch bản, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên gặp mặt nhân vật chính. Nhân tiện giúp mọi người quen cách xưng hô. Đạo diễn Trương cũng không có dự định trong một ngày sẽ thực hiện hết tất cả các quy trình, chỉ nói qua vài tình tiết trọng điểm mà thôi.
Sau đó, đạo diễn Trương đưa mọi người tới một khách sạn nào đó. Nói rằng có nhà đầu tư mời mọi người dùng bữa. Tất cả đều không phản đối. Thu dọn đồ đạc xong rồi nhanh chóng tới khách sạn.
Mạnh Kiều ngớ người, cô không lái xe đi, mà người đại diện cũng không có ở đây.
“Không đi à?” Trần Thâm khoác áo xong, nhìn cô đang đứng ngồi không yên.
“Tiền bối, tôi không lái xe… Người đại diện cũng không ở đây…”
Cô là một kẻ phiền phức, cô đã gây rắc rối cho tiền bối rất nhiều lần. Mạnh Kiều tự khinh bỉ mình trong lòng.
“Đi thôi, ngồi xe tôi.” Trần Thâm không nghĩ ngợi gì nhiều.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài.
“Cảm ơn tiền bối.”
“Đổi cách gọi?” Trần Thâm đang đi ở phía trước liền liếc nhìn cô một cái.
“Tiền bối Trần?” Mạnh Kiều nhìn anh
…
“Quên đi.” Trần Thâm không ép buộc.
Trần Thâm đi cùng trợ lý và tài xế, mỗi người ngồi một vị trí, trên xe cũng đang phát đài, nên cũng không cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại của Mạnh Kiều rung lên. Đó là tin nhắn trả lời từ người đại diện, ban nãy Mạnh Kiều có nói rằng cô sẽ đi liên hoan. Người đại diện dặn dò, không được ăn uống linh tinh.
Tang tang xảo*: Tôi hiểu rồi, chị Hà.
(* chỗ này bọn mình không biết nên để như thế nào. Nếu mọi người có góp ý gì thì có thể bình luận xuống dưới để giúp đỡ bọn mình nha.(•ө•)♡(•ө•)♡)
Người đại diện của Mạnh Kiều họ Hà, tên Hà Ngọc. Bình thường cô hay gọi là chị Hà.
Tuy nhiên, tại bàn ăn, Mạnh Kiều lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất bây giờ – kim chủ của Lãnh Tình. Kim chủ này là một trong những nhà đầu tư, ông ta đã đi gặp mặt nhà sản xuất và đề cử cho Mạnh Kiều làm nữ chính. Thật ra trong buổi thử vai, kỹ năng diễn xuất của Mạnh Kiều cũng tạm chấp nhận được. Thực tế đạo diễn thích cô đóng vai nữ phụ hơn vì ngoại hình của cô rất giống với nhân vật phụ trong tiểu thuyết, đồng thời còn phải có thần thái trong sáng và dịu dàng. Cứ như vậy, Mạnh Kiều đã trở thành nữ chính khi cô còn chưa đủ khả năng thích hợp.
Nhìn tới ông chủ Quánh tai to mặt lớn kia, Mạnh Kiều không nhịn được mà tức giận. Nắm chặt tay, tự dặn bản thân là không được có hành vi dại dột.
Nào ngờ, cô không động vào người khác, nhưng người khác lại động tới cô.
“Đây là nữ chính của chúng ta ư?Thật xinh đẹp.” Ông chủ Quáng nâng ly với cô.
Mạnh Kiều không đáp lời, không khí có chút ngại ngùng.
Sản xuất có chút sững sờ, đây không phải là người ông chủ Quáng nhét vào hay sao, thế mà bầu không khí giữa hai người có chút không đúng?
Sản xuất lên tiếng giảng hòa: “Đúng vậy, Mạnh Kiều thật xinh đẹp, rất hợp với nữ chính có hơi lạnh lùng của chúng ta đúng không?”
Mạnh Kiều nở nụ cười với nhà sản xuất, không nói gì.
Trong lòng cô suy nghĩ, không biết có nên tiếp tục khiến cho ông chủ Quáng mất mặt hay không. Nếu làm như vậy, liệu ông ta có tức giận đến mức rút hết cảnh quay mà đóng băng cô hay không. Hoặc có thể ghê tởm hơn nữa là ông ta buộc đạo diễn phải thêm cảnh khỏa thân. Không đợi cô quyết định bày ra thái độ tốt đẹp gì, đề tài đã được chuyển.
Trần Thâm ngồi bên cạnh Mạnh Kiều trực tiếp chuyển chủ đề.
“Tại sao chỉ chú ý đến nữ chính thế? Không thèm để ý tới nam chính một chút sao?”
Trần Thâm cũng nâng ly, ra hiệu với mọi người, sau đó liền uống cạn.
“Tửu lượng tốt, tửu lượng tốt.”
Ông chủ Quáng và mọi người bắt đầu phụ họa, biết anh muốn chuyển đề tài nên cũng chiều ý anh.
Mạnh Kiều nhìn trộm Trần Thâm, thầm nghĩ anh là người tốt nên mới giúp đỡ cô, hay là giống như mọi người nghĩ, trước khi đóng cảnh khỏa thân với nhau thì làm tốt quan hệ trước?
Không cần biết anh có mục đích gì, Mạnh Kiều vẫn biết ơn anh vì đã giúp cô giải vây. Sau khi buổi liên hoan kết thúc, cô cũng đặc biệt cảm ơn mọi người.
So với trong tưởng tượng của cô thì nam chính dễ tính khá nhiều đấy!
Mạnh Kiều đứng dậy rót một ly nước để bình tĩnh, nghĩ rằng làm như vậy sẽ tốt hơn một chút. Nhưng khi nhớ lại tối qua cô bị Lãnh Tình chuốc say ở bữa tiệc rồi ngu ngốc đi nhận một vai nữ chính ngớ ngẩn. Mạnh Kiều lại cảm thấy chẳng thể bình tĩnh được nữa.
Vốn dĩ ban đầu cô chỉ muốn lấy một vai phụ mà thôi. Vai diễn ấy không có quá nhiều cảnh quay nhưng lại dễ dàng gây được ấn tượng tốt. Cơ mà hiện tại, cô lại trở thành một nữ chính khoe da khoe thịt. Đóng cảnh giường chiếu với nam chính.
[Gián điệp] là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng với bối cảnh là thời kì Trung Hoa dân quốc. Cuốn sách này được yêu thích là bởi vì cốt truyện cô đọng và nội dung vô cùng hấp dẫn, tác giả là một người Hongkong. Hiện tại, Mạnh Kiều sẽ phải diễn bộ phim được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết này.
Trước khi bộ phim được bấm máy, tác giả nguyên tác đã lên Weibo nói rằng ông sẽ cố gắng hết sức để giữ được “hương vị nguyên bản” của nguyên tác. Bởi vì nhiều cư dân mạng đặt câu hỏi rằng liệu họ có giữ lại những phân cảnh tình cảm mãnh liệt như trong sách hay không. Tác giả ám chỉ rằng, bộ phim này có rất nhiều fans nguyên tác mong đợi.
Bộ phim được những nhà đánh giá trong nước và quốc tế xác định là phim cấp ba(ง ͡ʘ ͜ʖ ͡ʘ)ง. Một bộ phim cấp ba có nội dung sâu sắc và có khả năng đoạt giải.
Nhưng mặc kệ có nhận được giải hay không, thì Mạnh Kiều cũng không muốn diễn.
Lãnh Tình và Mạnh Kiều ra mắt cùng thời gian với nhau. Nhưng mà Mạnh Kiều dựa vào phim thể loại thanh xuân vườn trường mà nổi tiếng. Còn Lãnh Tình vốn không hề muốn lên sân khấu, nhưng bởi vì cả hai người đều có con đường diễn xuất tương tự nhau. Tài khoản truyền thông marketing cũng luôn thích so sánh hai người. Khiến cho người hâm mộ của cả hai bên luôn chèn ép nhau, vì vậy mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên khó xử.
Lãnh Tình thì dễ dàng hơn so với Mạnh Kiều. Cô ta đi theo ông già bụng phệ họ Quáng để bắt Mạnh Kiều phải đóng thể loại phim cấp ba, với ý định chỉnh chết cô. Cho dù nội dung phim có sâu sắc như thế nào, kỹ xảo quay có khéo léo như thế nào, kỹ năng diễn xuất của diễn viên có tinh tế như thế nào đi chăng nữa thì điều đầu tiên mà những người xem phim nghĩ đến chính là màn diễn trần trụi của nữ chính.
Những ví dụ cho thấy rõ như vậy lại khiến Mạnh Kiều càng thêm tuyệt vọng.
Mạnh Kiều ở nhà một tuần cũng chẳng thể bình tĩnh nổi. Cho tới khi người đại diện thúc giục cô đi thay quần áo để tham dự hội thảo kịch bản, Mạnh Kiều cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Một tuần này cô luôn mơ hồ, chỉ cần cô nghĩ tới việc mình sẽ gặp một người đàn ông lạ, hơn nữa cô lại còn phải khỏa thân và phơi bày thân thể trước công chúng. Da đầu cô lập tức trở nên tê dại. Cô không dám nói cho người nhà biết. Bởi vì bọn họ vốn không muốn cho cô gia nhập giới giải trí. Quay xong bộ phim này, chắc chắn bọn họ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Căn bản là Mạnh Kiều cũng chẳng còn hơi đâu mà chú ý tới ăn mặc. Người đại diện cũng chẳng quan tâm đến tâm trạng của cô. Đã nhận rồi thì chắc chắn phải quay. Cô ta chỉ đánh son cho Mạnh Kiều, nhưng như vậy cũng khiến sắc mặt của Mạnh Kiều tốt hơn hẳn.
“Đã kí hợp đồng rồi, cô có thể làm được gì?” Người đại diện liếc nhìn cô trong gương
Mạnh Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không trả lời.
“Cũng không phải không thể thay đổi kịch bản trong lúc quay phim.” Người đại diện vẫn an ủi cô một câu.
Lời này, cô nghe lọt được.
Sửa kịch bản?
Ai có thể sửa?
Những diễn viên lớn, đạo diễn, biên kịch, nhà đầu tư? Nhưng họ đều không liên quan gì đến cô.
Hơn nữa những cảnh này đều là cao trào, sao có thể sửa đây?
Người đại diện còn có việc, lại sợ Mạnh Kiều không đi họp kịch bản, nên đã đưa cô đến địa điểm hẹn từ sớm. Nhưng kết quả lại tới quá sớm, ngoài mấy người biên kịch cũng chưa thấy có người nào tới.
“Xin chào.” Mạnh Kiều lên tiếng chào bọn họ.
“Xin chào. Cô là Mạnh Kiều? Cô ngồi đây đi.” Một nữ biên kịch tóc ngắn trả lời và bảo cô ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Mạnh Kiều tháo mũ và khẩu trang, lặng lẽ ngồi xuống.
Thật ra tính tình của cô khá hoạt bát, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng.
“Có muốn uống nước không?” Nhà biên kịch tóc dài đưa cho cô một chai nước.
“Cảm ơn.” Mạnh Kiều đứng dậy, nhận lấy chai nước.
Bầu không khí trong phòng họp có chút xấu hổ. Một lúc sau, biên kịch ngồi sang một bên nhỏ giọng thảo luận điều gì đó, không nói chuyện với Mạnh Kiều nữa.
Mạnh Kiều cúi gằm mặt xem qua kịch bản. Mặc dù không muốn diễn cho lắm nhưng cũng phải nói rằng đây thật sự là một kịch bản hay. Cô đã đọc nó vài lần trong tuần qua.
Trong khi cô còn đang xem kịch bản, mọi người lần lượt đến. Dàn diễn viên đã được công bố, và còn có rất nhiều ông lớn trong giới. Cô vừa chào các tiền bối, vừa tự an chính mình: Mày thấy đấy, tất cả các ông chủ lớn đều đang ủng hộ mày. Không phải chỉ lộ ngực thôi sao, ai chụp mà chẳng được.
Mạnh Kiều nói lời này vừa đúng vừa không đúng. Mặc dù cô là nữ chính, nhưng bộ phim này tập trung nhiều hơn vào lòng căm thù ở quê nhà và tình cảm với quê hương của nam chính. Sự xuất hiện của cô cũng chỉ để tăng thêm vẻ nhẹ nhàng cho bộ phim, vì vậy vai diễn của cô cũng không có quá nhiều cảnh.
Vừa mới ngồi xuống, cửa lại bị đẩy ra, nam chính Trần Thâm bước vào. Trần Thâm diện áo khoác da, quần jean cùng màu và giày Martin, vô cùng nam tính.
Vị trí của anh ngay bên cạnh Mạnh Kiều. Mạnh Kiều đứng lên chào hỏi: “Xin chào tiền bối, rất mong được tiền bối giúp đỡ.”
“Ừm, xin chào.” Trần Thâm cười gật đầu với cô.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Kiều là người đàn ông này cơ bắp, đẹp trai lại khá dịu dàng. Không có gì lạ khi anh lại được nhiều người hâm mộ như vậy, nhưng Trần Thâm lại đi theo con đường chính là diễn xuất, các fan đều không trẻ, hơn nữa cũng không thấy công khai là có bạn gái hay vợ, đóng với một diễn viên như vậy cũng không phải là rất mạo hiểm.
Biết anh nhà mình sẽ đóng một bộ phim lộ thân thể, một số người hâm mộ đã bày tỏ sự chảy nước miếng và mong muốn nhìn thấy cơ bắp của idol mình. Một số người còn bày tỏ sự ghen tị với các nữ diễn viên đóng cùng anh ấy.
Ngay lập tức, chỗ bên phải Mạnh Kiều cũng có người ngồi xuống. Đó là Lỗ Quân, một nữ diễn viên có kinh nghiệm, lại đóng nhân vật mà Mạnh Kiều thích.
“Xin chào tiền bối.” Mạnh Kiều là người có ít kinh nghiệm nhất trong đoàn phim, nên đành cười khổ mà cúi đầu chào mọi người.
‘’Ừ’.’ Lỗ Quân liếc nhìn cô một cái, đáp lại bằng giọng nhàn nhạt.
Có một số người không thể hợp nhau, bạn chỉ cần chào cô ấy/anh ấy để biết rằng mình không hợp.
Đối với Mạnh Kiều mà nói, Lỗ Quân chính là loại người này.
Cô bình tĩnh, nhẹ nhàng nhích mông cách xa Lỗ Quân, tiến tới chỗ Trần Thâm ngày càng gần.
Trần Thâm vẫn luôn ngồi dựa lưng vào ghế, những hành động nhỏ của Mạnh Kiều đều thu vào trong mắt, anh khẽ mỉm cười.
Anh đã xem qua một bộ phim truyền hình do Mạnh Kiều diễn khi xem cùng mẹ. Cô diễn một vai vô cùng hoạt bát đáng yêu. Hôm nay nhìn thấy cô, lời chào hỏi nặng nề, khiến anh nghĩ rằng bản thân cô rất khác với nhân vật trong bộ phim. Đúng hơn là vai diễn vẫn có bóng dáng của cô.
Cuộc họp bắt đầu, mọi người bắt đầu mở kịch bản cần phải diễn.
Khi đó Mạnh Kiều mới nhận ra mình thật ngu ngốc, khi ra ngoài không mang theo thứ gì ngoài cuốn kịch bản, một chiếc bút cũng không có.
Cô nhìn phía đối diện và bên cạnh. Hỏi mượn bút Lỗ Quân? Không, tuyệt đối không thể được! Quay đầu, muốn hỏi Trần Thâm, lúc này mới phát hiện anh đã cởi khoác da, bên trong là một chiếc áo cộc tay màu xám đen, cánh tay đặt trên mặt bàn hiện lên những đường cơ hoàn mỹ.
Mạnh Kiều rời tầm mắt từ cánh tay lên gương mặt anh, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc. Đợi Trần Thâm quay sang nhìn, cô mới mở miệng:
“Tiền bối, cho em mượn bút có được không?” Nói xong cô cười cười, thật sự có chút ngượng ngùng. Đi thảo luận kịch bản mà lại không mang theo bút. Hành động thiếu chuyên nghiệp như vậy dễ để lại ấn tượng không tốt.
Trần Thâm trực tiếp đưa chiếc bút trong tay cho cô, rồi nhờ trợ lý tìm giúp một chiếc bút khác.
“Đi họp cũng không mang bút, cậu chuyên nghiệp quá nhỉ, Trần Thâm!”
Đạo diễn nói, anh ta không chứng kiến cảnh mượn bút vừa rồi nên nghĩ Trần Thâm không mang bút.
Đạo diễn họ Trương, anh ta cũng khá thân thiết với Trần Thâm. Vì vậy anh ta trêu trọc vài ba câu để khiến bầu không khí trở nên sinh động. Khiến cho cho mọi người trong phòng họp lần đầu gặp mặt cũng trở nên thả lỏng hơn.
“Không chuyên nghiệp hả? Bút viết là công việc do trợ lý phụ trách mà?” Trần Thâm đáp, không nói quá nhiều.
Trái tim đang dâng lên tới tận cổ họng của Mạnh Kiều cuối cùng cũng về chỗ cũ. Tiền bối thật sự rất tốt bụng!
Nói là hội thảo kịch bản, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên gặp mặt nhân vật chính. Nhân tiện giúp mọi người quen cách xưng hô. Đạo diễn Trương cũng không có dự định trong một ngày sẽ thực hiện hết tất cả các quy trình, chỉ nói qua vài tình tiết trọng điểm mà thôi.
Sau đó, đạo diễn Trương đưa mọi người tới một khách sạn nào đó. Nói rằng có nhà đầu tư mời mọi người dùng bữa. Tất cả đều không phản đối. Thu dọn đồ đạc xong rồi nhanh chóng tới khách sạn.
Mạnh Kiều ngớ người, cô không lái xe đi, mà người đại diện cũng không có ở đây.
“Không đi à?” Trần Thâm khoác áo xong, nhìn cô đang đứng ngồi không yên.
“Tiền bối, tôi không lái xe… Người đại diện cũng không ở đây…”
Cô là một kẻ phiền phức, cô đã gây rắc rối cho tiền bối rất nhiều lần. Mạnh Kiều tự khinh bỉ mình trong lòng.
“Đi thôi, ngồi xe tôi.” Trần Thâm không nghĩ ngợi gì nhiều.
Mạnh Kiều ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài.
“Cảm ơn tiền bối.”
“Đổi cách gọi?” Trần Thâm đang đi ở phía trước liền liếc nhìn cô một cái.
“Tiền bối Trần?” Mạnh Kiều nhìn anh
…
“Quên đi.” Trần Thâm không ép buộc.
Trần Thâm đi cùng trợ lý và tài xế, mỗi người ngồi một vị trí, trên xe cũng đang phát đài, nên cũng không cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại của Mạnh Kiều rung lên. Đó là tin nhắn trả lời từ người đại diện, ban nãy Mạnh Kiều có nói rằng cô sẽ đi liên hoan. Người đại diện dặn dò, không được ăn uống linh tinh.
Tang tang xảo*: Tôi hiểu rồi, chị Hà.
(* chỗ này bọn mình không biết nên để như thế nào. Nếu mọi người có góp ý gì thì có thể bình luận xuống dưới để giúp đỡ bọn mình nha.(•ө•)♡(•ө•)♡)
Người đại diện của Mạnh Kiều họ Hà, tên Hà Ngọc. Bình thường cô hay gọi là chị Hà.
Tuy nhiên, tại bàn ăn, Mạnh Kiều lại nhìn thấy người mà cô không muốn gặp nhất bây giờ – kim chủ của Lãnh Tình. Kim chủ này là một trong những nhà đầu tư, ông ta đã đi gặp mặt nhà sản xuất và đề cử cho Mạnh Kiều làm nữ chính. Thật ra trong buổi thử vai, kỹ năng diễn xuất của Mạnh Kiều cũng tạm chấp nhận được. Thực tế đạo diễn thích cô đóng vai nữ phụ hơn vì ngoại hình của cô rất giống với nhân vật phụ trong tiểu thuyết, đồng thời còn phải có thần thái trong sáng và dịu dàng. Cứ như vậy, Mạnh Kiều đã trở thành nữ chính khi cô còn chưa đủ khả năng thích hợp.
Nhìn tới ông chủ Quánh tai to mặt lớn kia, Mạnh Kiều không nhịn được mà tức giận. Nắm chặt tay, tự dặn bản thân là không được có hành vi dại dột.
Nào ngờ, cô không động vào người khác, nhưng người khác lại động tới cô.
“Đây là nữ chính của chúng ta ư?Thật xinh đẹp.” Ông chủ Quáng nâng ly với cô.
Mạnh Kiều không đáp lời, không khí có chút ngại ngùng.
Sản xuất có chút sững sờ, đây không phải là người ông chủ Quáng nhét vào hay sao, thế mà bầu không khí giữa hai người có chút không đúng?
Sản xuất lên tiếng giảng hòa: “Đúng vậy, Mạnh Kiều thật xinh đẹp, rất hợp với nữ chính có hơi lạnh lùng của chúng ta đúng không?”
Mạnh Kiều nở nụ cười với nhà sản xuất, không nói gì.
Trong lòng cô suy nghĩ, không biết có nên tiếp tục khiến cho ông chủ Quáng mất mặt hay không. Nếu làm như vậy, liệu ông ta có tức giận đến mức rút hết cảnh quay mà đóng băng cô hay không. Hoặc có thể ghê tởm hơn nữa là ông ta buộc đạo diễn phải thêm cảnh khỏa thân. Không đợi cô quyết định bày ra thái độ tốt đẹp gì, đề tài đã được chuyển.
Trần Thâm ngồi bên cạnh Mạnh Kiều trực tiếp chuyển chủ đề.
“Tại sao chỉ chú ý đến nữ chính thế? Không thèm để ý tới nam chính một chút sao?”
Trần Thâm cũng nâng ly, ra hiệu với mọi người, sau đó liền uống cạn.
“Tửu lượng tốt, tửu lượng tốt.”
Ông chủ Quáng và mọi người bắt đầu phụ họa, biết anh muốn chuyển đề tài nên cũng chiều ý anh.
Mạnh Kiều nhìn trộm Trần Thâm, thầm nghĩ anh là người tốt nên mới giúp đỡ cô, hay là giống như mọi người nghĩ, trước khi đóng cảnh khỏa thân với nhau thì làm tốt quan hệ trước?
Không cần biết anh có mục đích gì, Mạnh Kiều vẫn biết ơn anh vì đã giúp cô giải vây. Sau khi buổi liên hoan kết thúc, cô cũng đặc biệt cảm ơn mọi người.
So với trong tưởng tượng của cô thì nam chính dễ tính khá nhiều đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook