Điên Cuồng Yêu Tịnh Mỹ Mi
-
Chương 2
đang lúc hoàng hôn.
Nhà nào đó nằm ở con đường bên cạnh xe máy trong điếm ông chủ đang sửa chửa một chiếc xe máy khách vừa mới đưa,bởi khí trời nóng bức ông chủ trên mặt vung mồ hôi như mưa cả khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
Lúc ông chủ đang ở nỗ lực sửa xe ột gã ăn mặc hợp thời,thiếu phụ từ đại lý xe đi xuống phía sau bếp
Cô ta bước đi động tác thật cẩn thận trên mặt còn mang theo một tia ghét cay ghét đắng xem ra tựa hồ là sợ trang phục sang quý trên người mình sẽ đụng phải bất cứ một chút vết dơ gì
Cô thật nghĩ không ra lúc trước mình bị thần kinh gì tại sao lại vứt bỏ người theo đuổi mặc khác hắn gia cảnh không tệ nhưng lại gả ột người cái gì cũng không có, chỉ biết sửa xe máy chỗ Cát Tường?
Tuy nói đại lý xe làm ăn không tồi ở mức sống cũng xem như hậu đãi rồi,nhưng cô ta thỉnh thoảng vẫn lại nghĩ: Nếu như hôm nay cô không phải gả cho Phương Cát Tường mà người Hoa Kiều lúc đó theo đuổi cô hiện tại cuộc sống hẳn là phải rất tốt sao? Nói không chừng có phỉ dong hầu hạ không cần cô phải bắt tay vào làm việc nhà ấy chứ! Tuy rằng chuyện nhà đều là do Phương Cát Tường đảm nhiệm nhận nuôi cháu gái Phương Á Tịnh nhưng cô do không biết đủ,tham lam liên tục phát sinh trong lòng cô.
Suy nghĩ suy nghĩ thôi trên mặt Mỹ Hà vẻ chán ghét càng rõ rệt.
Thôi Mỹ Hà đến gần bên cạnh chồng nhưng cách một khoảng cách lấy tiếng nói nuông chiều nói:Phương Á Luân còn chưa trở về sao?
Phương Á Luân vốn là bảo bối của cô,con mình hiện tại học tại trường quý tộc trường Thánh Tâm năm nhất
Cô theo Phương Cát Tường khổ hơn mười năm nên cô không muốn tiếp tục khổ thêm, mấy năm nay sau khi cuộc sống dễ chịu chút ít,cô muốn bằng tất cả biện pháp đưa con trai đi học Thánh Tâm hy vọng hắn giao du kết bạn với một số anh công tử có tiền nếu không thì nhìn xem có thể theo đuổi một thiên kim nhà giàu hay không? Phấn đấu một chút hai mươi năm là cô ấy có thể hưởng thanh phúc thiếu phu nhân rồi
Phương Cát Tường quay đầu lại đi gặp bà vợ trung hậu của hắn cười đáp: “Còn chưa có trở về cô tìm nó có việc gì?”
Thôi Mỹ Hà căn bản không để ý tới câu hỏi của chồng lại hỏi thẳng: “Phương Á Tịnh đâu? cũng chưa có trở về sao?”
Thấy chồng lắc đầu cô vặn vẹo lên gương mặt khắc khe nói: “Cái con chết tiệt này tan học trực tiếp trở về cũng không biết đã đi nơi nào cũng không biết mấy giờ rồi vẫn chưa trở về nấu cơm. Hừ!Như thế con bé ấy cho là chúng ta nhận nuôi nó là đạo lý hiển nhiên sao? Nếu như nó trở về ta không thể không mắng nó một trận!
Mỹ Hà Tịnh có lẽ có chuyện gì cô vội vàng đã đói bụng trong lời nói trước hết ngoài ăn ra không muốn cái gì ngoài chuyện tìm Tịnh.: ” Nó đến trường một ngày đã rất phiền,cô còn muốn bắt ép nó”_. Phương Cát Tường không biết làm sao mà khuyên.
“ Hừ!Ông sẽ thiên vị nó. Tôi không thèm nghe ông nói nữa nếu như Phương Á Tịnh đã trở về bảo nó nhanh chóng nấu cơm cho tôi để tránh cục cưng tâm can của tôi trở về bị đói,tôi là tôi sẽ tính sổ nó đấy!”_ Thôi Mỹ Hà không kiên nhẫn mà nói xong xoay người đi về phòng bếp
Phương Cát Tường và Thôi Hỹ Hà đều không có phát hiện kỳ thực Phương Á Tịnh đã trở về.
Cô đứng ở cạnh cửa tiệm vừa nghe chú và thím nói chuyện nghe được rõ ràng. cô đã sớm biết thím không thích mình cho nên trên mặt bà không có một tia khổ sở ngược lại tràn đầy thoải mái.
Cô đã trưởng thành rồi sở dĩ vẫn ở lại nhà chú cũng là bởi vì Phương Cát Tường không yên lòng cho cô rời đi
Cô muốn ở lại nhà chú cũng không hẳn không tốt cô có thể giúp chú quản lý đại lý xe mấy năm qua cô còn cùng chú học một chút kỹ xảo sửa xe máy bấy nhiêu thay chú san sẻ giải lao
Thở ra một hơi lúc sau Phương Á Tịnh mang theo nụ cười sáng lạn hiện thân.
“Chú!Cháu đã về!’’
“Tịnh đã về rồi”
“Đối với ngày hôm nay về trễ do cháu vừa mới đi theo Sở Sở mua một ít đồ”_. Cung Sở Sở là bạn cùng lớp kiêm luôn bạn tốt của cô
Phương Cát Tường trước tiên lấy chiếc giẻ lau ẩm ướt bên cạnh lau chùi dầu đen dính trên tay, sau đó cầm khăn mặt trên cổ lau chùi mồ hôi trên mặt cười nói: “không sao!Dù sao trong cửa tiệm cũng không cần vội vã trở về,cùng Sở Sở đi chợ shopping một chút cũng không tồi!Ở tuổi này có cô bé nào giống như cháu vậy suốt ngày ở trong một cái xe gắn máy chui tới chui lui rõ uổng phí nữ sinh lại thích đem mình biến thành bẩn như vậy!ài!
“Đạo tới dạo lui lại là chuyện này. hơn nữa sửa xe cũng là một nghề thông thạo,tương lai không sợ chết đói”_. Phương Á Tịnh nhăn mặt nhăn mũi giọng điệu vui tươi.
“Tương lai con sẽ gả cho nhà người tốt cần gì nghề sửa xe thông thạo!”_Phương Cát Tường tức giận nói
Phương Á Tịnh chỉ là cười cười không nói thêm gì.
Cô hiện tại căn bản không muốn nói đến chuyện yêu đương,trước khi chưa tìm được cha chuyện phương diện tình cảm cô tuyệt đối sẽ không đi lo lắng.
Sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây cô hỏi: “Phương Á Luân đâu?Còn chưa trở về?”
“Vẫn..”
Phương Cát Tường đang muốn con mình còn chưa trở về thì bên tai liền nghe thanh âm quen thuộc
“Con..con đã về!”_ Âm thanh thấp yếu ớt như muỗi vằn này đúng là Phương Á Luân đang nói chuyện.
Phương Á Tịnh và chú cùng nhau quay đầu lại chỉ thấy Phương Á Luân trên mặt có chút vết thương xanh tím,bộ đồng phục trên người vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp sạch toàn bộ lại dính cát đất
Vừa thấy được Phương toàn thân nhếch nhác Phương Á Tịnh đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo là một cơn tức giận đập trên ngực
Chú còn chưa kịp mở miệng cô liền đã bước lên phía trước cầm lấy cánh tay Phương Á Luân luôn miệng truy hỏi: “Á Luân tại sao em lại biến thành bộ dạng như vầy? Là ai gây phiền toái cho em?”
Sống ở nhà họ Phương mười năm cô xem Phương Á Luân như là em của mình để yêu thương yêu đương nhiên không thể nào dễ dàng tha thứ khi hắn bị người khác ức hiếp
“Em…em..” _Á Luân cứ khóc thút thít nghẹn ngào mà không có biện pháp để nói cho hết lời cả
“Em thế nào? Nói mau!Ai ức hiếp em? Em nói ra chị đi giúp em đòi công bằng! “_Phương Á Tịnh nổi giận đùng đùng nói
Tại nàng ép hỏi xuống Phương Á Luân mới ngập ngừng mà đem toàn bộ chuyện phát sinh trong phòng ăn buổi trưa kể ra
“Cái gì?Chỉ vì như vậy mà hắn lại động thủ? Người này hoàn toàn không phân biệt tốt xấu lại đánh người bậy thực sự là quá ghê tởm!”_ Phương Á Tịnh càng nghe càng tức nắm cổ tay lôi kéo Phương Á Luân tức giận nói: “Đi!Dẫn chị đi tìm cái tên Hạ Tường Dã”
Phương Á Luân nghe xong vội vã vững vàng kèm thêm đưa tay giữ Phương Á Tịnh: “Chị không nên thế!”
“Tại sao không nên? Nếu như chị không giúp lấy lại công bằng sau này em không phải nhất định còn có thể bị hắn ức hiếp sao?”
“Thế nhưng.. thế nhưng hắn rất hung dữ! Hơn nữa hắn thật cao,nắm tay lại quá cứng!Chị tuy rằng là ngươi rất biết đánh nhau nhưng mà nhất định đánh không lại hắn đâu! Hơn nữa bây giờ đã tan học rồi chị phải bảo em đi nơi nào tìm người?”_ Phương Á Luân cố gắng muốn khuyên chị thoái lui
“Ngộ nhỡ chị thực sự đi tìm Hạ Tường Dã tranh luận vậy hắn sau này ở trường học cuộc sống ngày hẳn là sẽ rất khổ sở sao? Nghìn vạn lần không nên!”
“Được chị đây cũng muốn xem hắn là người như thế nào. Sáng mai em dẫn ta đi tìm hắn!”_ Phương Á Tịnh giương môi cười nhạt không đồng ý đối với ý kiến của hắn
“Chị nghe nói bọn họ chưa tới giữa trưa chắc là sẽ không đến trường học. Quên đi cũng coi như là bản thân em không may”_ Phương Á Luân nói xong hốc mắt lại nổi nước mắt uất ức
“ Vậy đến giữa buổi trưa chị sẽ đi tìm! “_Dù sao cô ấy học ngay tại cao chức Thanh Hải,trường học Thánh Tâm bên cạnh mà thôi rất thuận lợi
“Chị!”_ Phương Á Luân vẻ mặt đau khổ nhưng không phản bác được
Xem ra là không ngăn được rồi!Ôi!Hắn thảm rồi
Cách một ngày lúc giữa trưa
Hạ Tường Dã, Đoạn Uyên Kỳ và Trác Duệ bắt đầu dùng xong bữa trưa từ phòng ăn đi ra đang muốn đang muốn đi đến phòng học 3A thì đột nhiên phía sau bọn họ truyền đến trung khí tràn đầy tiếng kêu to
“Hạ Tường Dã!”
Nghe tiếng Hạ Tường Dã hơi nghi hoặc quay đầu lại chỉ thấy một người mảnh mai,cao gầy, khuôn mặt lệch giữa các cô gái khi thế hung hăng mà đi tới trước hắn.
Hắn ban đầu còn có chút buồn bực,bản thân cũng không nhận ra cô
Phương Á Tịnh đứng lại ở trước mặt hắn trên mặt lộ vẻ đặc biệt quý danh thân thiện tươi cười hữu lễ hỏi: “Xin hỏi anh chính là Hạ Tường Dã sao?”
Mặc dù cảm giác do dự nhưng Hạ Tường Dã vẫn gật đầu trả lời: “Tôi đây!”.
“Cảm ơn câu trả lời của anh!”
Nói xong Phương Á Tịnh bỗng chốc ra quyền mục tiêu nắm đấm chính là khuôn mặt đẹp trai của Hạ Tường Dã.Xung quanh trông thấy toàn bộ người cũng rút ra một luồng lương khí mà bên cạnh Đoạn Uyên Kỳ và Trác Duệ thì là chứng kiến trợn mắt há hốc mồm!
Đang trong lúc nháy mắt chỉ nghe thấy Hạ Tường Dã đột nhiên phát ra một tiếng thét nổi giận
Có lầm hay không?Cô gái này có bệnh,nào có người không phân tốt xấu lại đánh bậy người khác một quyền như vậy
Từ trước đến nay chỉ có hắn phân công đánh người khác,cô gái này là ăn tim gấu, gan báo có hay sao? Lại có thể dám động thủ đánh hắn?? Quả thực không muốn sống nữa!
“Cô…sao cô lại dám đánh tôi!”_Hạ Tường Dã che mắt trái mình vừa bị đánh phẫn tức giận lại vừa kinh ngạc trừng mắt nhìn Phương Á Tịnh.
“Hừ!Tôi tại sao không dám đánh anh?” _Phương Á Tịnh lộ ra ý xấu cười nói: “Tôi không chỉ dám đánh anh!Tôi còn dám đạp anh đấy!”
Cô nói được thì làm được mặc giày chơi bóng chân hung tợn mà hướng tới trên xương bắp chân phải của hắn đá tới
“Oa!ặc..!”_ Một cú đạp này đau đến mức Hạ Tường Dã kêu la oa oa chung quanh hút không khí tiếng lại càng rõ ràng.
Hắn không quan tâm đến hình tượng mà nâng bắp chân phải chân đau lấy một chân đứng tại chỗ nhảy và nhảy khuôn mặt tuấn tú mặt nhăn vo thành nắm hiếm thấy lộ ra bộ dạng thảm hại này
Cô gái này lại tới đánh hắn sao? “Đau quá!”
Phương Á Tịnh đắc ý trông thấy hắn nháy mắt ra hiệu khó chịu bộ dáng cười cảnh cáo hắn nói: “Bạn học Hạ Tường Dã tôi xin khuyên sau này không được tìm Phương Á Luân gây phiền phức bằng không tôi không dám đảm bảo là tiếp theo trên người anh còn có chỗ khác bị thương hay không ha!”
Cô đem lời tàn nhẫn quẳng xuống thấy hắn vẻ mặt vi lăng lúc này mới mang theo nụ cười thỏa mãn xoay người rời đi.
Đoạn Uyên Kỳ đi tới tiến lên đây hai tay ôm ngực xem kỹ bạn tốt bị thương vẻ mặt tấm tắc: “A Dã dáng vẻ của cậu thực sự là khó coi”
“Thật làm cho người ta không dám tin!Lại có người dám cả gan cùng Hạ tường Dã đánh nhau hơn nữa còn là một cô gái!ồ ha ha thật là hình ảnh thú vị!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời bị loại này áp bức và lăng nhục Hạ Tường Dã quả thật là chưa có cách nào hoàn hồn, hắn kinh ngạc mà nhìn vào bóng lưng mờ dương dương đắc ý càng chạy càng xa cả người lại không thể động đậy
Hắn nhất định là phát bệnh rồi nếu không thì hắn phải đánh trả một chút,suy nghĩ cũng cũng không có vẫn còn ngây ngốc mặc cho cô vừa đánh lại đạp?Đây tuyệt đối không giống hắn chút nào
Đáng ghét hắn nhất định là bệnh cũng không nhẹ!
Buổi chiều đầu tiên tiết học,trong phòng mọi người đều buồn ngủ.
Lúc này lớp C một cửa lại đột nhiên vang lên giọng nam tràn đầy sức lực, trầm thấp thành công đuổi đi cơn buồn ngủ khắp bầu trời khiến ọi người tinh thần đại chấn.
“Này nhóc ngươi đi ra cho ta!”
Hạ Tường Dã thân thể cao to tựa ở khung cửa lớp C một cạnh hướng Phương Á Luân ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngồi ở vị trí phía trước Phương Á Luân vừa nhìn thấy Hạ Tường Dã đầu tiên là sửng sốt tiếp theo chỉ vào mình lúng ta lúng túng hỏi: “Đang gọi tôi sao?”
“Hoài nghi?”_ Hạ Tường Dã tức giận hừ nói.
Phương Á Luân rời khỏi chỗ ngồi tiến đến chân tay luống cuống đứng ở trước mặt Hạ Tường Dã
Hắn hồi hộp đến cái trán đổ mồ hôi nghĩ thầm: Xong đời rồi có phải là bởi vì giữa trưa chị chạy đi đánh Hạ Tường Dã cho nên bây giờ Hạ Tường Dã muốn tới tìm hắn báo thù hay không? ôi ôi lại cùng chị gái nói oan oan tương báo khi nào sao? xem đi! ôi ——
“Học trưởng có chuyện gì sao?”_ Phương Á Luân sợ sệt mà đặt câu hỏi. ( học trưởng là gọi tôn trọng bạn cùng học)
Hắn biết vành mắt đen trên mặt Hạ Tường Dã là kiệt tác của Phương Á Tịnh.Nếu không phải Hạ Tường Dã hung ác mặt quá kinh khủng bằng không hắn thật đúng là muốn cười to
Hạ tường Dã hơi chút khom xuống thân hình cao cố gắng muốn cùng Phương Á Luân nhỏ gầy nhìn thẳng cho nên khom lưng chớp chớp khá vất vả.
Con ngươi hắn đen bóng trừng mắt Phương Á Luân hỏi: “Ngươi chính là Phương Á Luân”
“Đúng”
“Cái tên giữa trưa chạy tới gây chuyện là gì của ngươi?”
Hắn không phải muốn tìm chị báo thù chứ? Phương á Luân đột nhiên nảy sinh lòng phòng bị
“Là gì trả lời ta nhanh lên”_. Hạ Tường Dã không kiên nhẫn mà thúc giục nói.
“Tôi..tôi làm sao tôi biết là ai?”
“Không biết! Ta nghe cô ta nhắc tới’ Phương Á Luân’’vậy nhất định chính là có quan hệ với ngươi. không muốn bị quả đấm thì nói nhanh lên một chút!
“Anh…anh hỏi làm gì?” “Không mượn ngươi xen vào!”_ Chưa từng có người dám động thủ với hắn mà lúc này người dám ra tay đánh hắn lại một cô gái.Cô hại hắn trở thành trò cười của mọi người ngay cả bạn bè cũng không để ý tình nghĩa cười nhạo hắn,đối với hắn mà nói quả thực đúng là nỗi nhục cực lớn,cơn tức này hắn làm sao nuốt xuống được?
Trừ lần đó ra hắn muốn chứng tỏ một việc: vừa rồi sở dĩ hắn ngoan ngoãn bị đánh là do sự việc phát sinh quá đột ngột chứ không phải hắn bị hù dọa ngốc chỉ là nhất thời phản ứng không kịp mà thôi.
Thế nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra lúc đó vì sao mình không đánh trả? theo lý mà nói hắn hẳn là phải khẩn cấp trả lại cho cô một quyền, cũng không có còn chưa tính trái lại còn bị đạp thêm một cước
Đơn giản chỉ vì cô là con gái sao?
Hắn gãi gãi đầu vẫn lý giải không ra manh mối.
Nói chung hắn nhất định muốn gặp lại cô gái đã hại hắn đánh mất mặt mũi này,có lẽ như vậy hắn mới biết bản thân trong lòng đã xảy ra chuyện kỳ quái gì
Hạ Tường Dã thẳng băng thân thể do từ trên liếc xuống ánh mắt của hắn càng thêm không thân thiện: “Ngươi tốt nhất nói nhanh lên bổn thiếu gia thực sự không có kiên nhẫn”
Hai bàn tay to của hắn bắt đầu vặn các đốt ngón tay với nhau cho nên phát ra âm thanh bành bạch
“Tôi,tôi nói với anh là được”_. Phương Á Luân thấy hắn hoạt động các đốt ngón tay bộ dáng vội vàng liền trả lời: “Cô ấy gọi là Phương Á Tịnh là chị họ của tôi”.
Uh tiểu tử này không tệ rất biết nhìn mặt lựa lời
Hạ Tường Dã thoả mãn khẽ nhếch khóe miệng lại hỏi: “đồng phục trên người cô ấy nhìn rất quen mắt là học ở chỗ nào?”
“Thanh Hải cao chức.”
*Xin lỗi chị em phải bán đứng chị*
Phương Á Luân trong lòng tràn ngập dày đặc cảm giác tội ác nhưng để bảo toàn tính mệnh cũng không thể không làm như vậy.
Mười phút đồng hồ lại qua trường học Thánh Tâm và Thanh Hải cao chức tan học tiếng chuông sẽ cùng lúc vang lên.
Hạ Tường Dã đứng ở cửa trường học nho nhỏ Thanh Hải cao chức kiên nhẫn chờ đợi tiếng chuông vang lên
reng…reng….reng
Rốt cục tiếng chuông vang lên chỉ chốc lát sau học sinh Thanh Hải lục đục mang theo túi sách đi ra cửa trường chuẩn bị về nhà
Hạ Tường Dã thân cao 1m82 ngoại hình tuấn tú,đẹp trai mặc dù vành mắt bên trái loáng thoáng xanh tím làm cho hắn có một chút nhếch nhác nhưng vẫn khiến cho không ít nữ sinh Thanh Hải chú ý
Hắn vô tâm để ý tới chuyện đối với hắn cảm thấy hứng thú này, ánh mắt chuyên tâm ở trong đám người tìm kiếm một thân ảnh nào đó nhưng làm thế nào cũng tìm không ra.
Mắt thấy học sinh tuôn ra cửa trường càng ngày càng nhiều Hạ Tường Dã cũng càng thêm nôn nóng hết lần này tới lần khác,lúc này có mấy người nữ sinh cố tình tiến lại đi đến bắt chuyện
“Anh đẹp trai anh không phải’ Thánh Tâm’ sao? Tại sao lại đến trường học chúng tôi?”_ Mở miệng chính là một nữ sinh cái đầu dài nhuộm màu rượu đỏ
Tuy nói hai trường học ở gần nhau nhưng bình thường một chút liên quan cũng không có.
Học sinh Thánh Tâm con mắt phần lớn dài lên trên đỉnh đầu hoàn toàn chẳng đáng giao tiếp cùng học sinh Thanh Hải,cho nên ngày hôm nay các cô mới đối với đồng phục Thánh Tâm mà Hạ Tường Dã mặc có hứng thú
Một người khác nhuộm tóc vàng,dáng người hơi mập cô gái xấu hổ hỏi han: “Anh đẹp trai có phải là đang chờ tôi không?” ( kinh khủng=’=)
Những lời này của cô vừa ra khỏi miệng bên cạnh quay chung quanh bốn năm nữ sinh tất cả phát ra tiếng cười to.
“ Em mập em thật yêu bản thân quá,da mặt dát vàng!không biết xấu hổ!”_ Mấy nữ sinh liên hợp lại trêu chọc em mập khiến em mập mắc cở đỏ mặt trốn ở phía sau bạn bè.
Cô gái tóc đỏ ban đầu ngẩng đầu mạnh dạn lỗ mãng nhìn vào Hạ Dã Tường đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh đẹp trai anh đang đợi ai?”
Hạ Tường Dã lỗ mãng híp mắt liếc cô hừ nhẹ nói: “không liên quan chuyện của cô.”_ sau đó đem ánh mắt dời đi
“Anh đang ở đây tìm người đúng không? hơn nữa tìm không thấy.Anh muốn tìm ai tôi có thể giúp anh.”_Cô gái tóc đỏ theo động tác của hắn phỏng đoán nói.
Hạ Tường Dã chần rồi cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp liền nói: “Tôi tìm Phương Á Tịnh.”
“Chị Tịnh”? mấy nữ sinh kinh hải kêu lên.
Anh ta muốn tìm chị Tịnh sao!
Anh ta không phải là bạn trai của chị Tịnh chứ?
oa —— Chị ấy giấu kín vậy!
Thế nhưng Chị Tịnh và học trưởng A Tín không phải một đôi sao?Thật kỳ quái a!
Góc tình cảm thật sựu là quá phức tạp, mấy nữ sinh tụ lại xì xào bàn tán chít chít oa oa thật là quá ồn ào
Lúc này cô gái tóc đỏ đột nhiên hướng phía o bên trong cánh cửa trường hét lớn:! “Chị Tịnh đi ra rồi”
Hạ Tường Dã vội vãu ướng về chỗ cô chỉ nhìn lại vừa lúc thấy giữa trưa đối bên kia chỗ hắn Phương Á Tịnh đi cùng một nữ sinh khác vừa cười vừa nói mà hướng cánh cửa trường đi tới.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười quỷ dị bước ra nhịp chân đi vào trong sân trường thân thể cao to trực tiếp đi tới trước người Phương Á Tịnh dừng lại,Phương Á Tịnh không có phát hiện khác thường cả người đột ngột đâm vào trong lồng ngực Hạ Tường Dã.
“Ai da!”_ Phương Á Tịnh rên ra tiếng.
Hạ Tường Dã xoa đồi ngực bị đụng đau phun nói: “ Bổn thiếu gia chưa ai da cô ai da cái gì?”
Phương Á Tịnh xoa tay lên cái trán một chút ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức phòng bị lui từng bước.
“Là anh?Anh tới nơi này làm gì?
“Tìm cô!”
“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì chúng ta lại không quen!”_ Phương Á Tịnh muốn buồn cười.
Hạ Tường Dã hai tay chống nạnh, ngực bốc lên một mồi lửa.
“Tôi tới tìm cô tính sổ cũng không phải tìm cô ôn chuyện có quen hay không gì đó?”
“Tính sổ?”_ Phương Á Tịnh hơi ngẩng ra tiếp theo khó tin mà hỏi thăm: “Không phải anh muốn động thủ với tôi chứ? Được tôi đã hiểu.”
Cô hướng về hắn cười cười tiếp theo quay đầu đem cặp sách giao cho bạn thân Cung Sở Sở sau đó bắt đầu bẻ tay áo sơmi bộ dạng chuẩn bị tiếp đãi chu đáo.
“Này!Cô đang làm vậy?”_ Hạ Tường Dã vẻ mặt nghi hoặc.
“Không phải anh muốn tìm tôi đánh nhau sao? “_Phương Á Tịnh trừng mắt với hắn.
Thực sự là học không thông minh
Nhìn vành mắt bên trái của hắn vẫn lộ vẻ hắc luân ( giống bánh xe đen)bây giờ lại có thể chạy tới tìm đánh người khác là thế nào?
“Đánh nhau? Tuy rằng tôi không đánh qua con gái,cô cũng sẽ không là người thứ nhất. Nhìn bổn thiếu gia giống như là người lỗ mãng lại không phong độ vậy sao?”_ Hạ Tường Dã bĩu sừng môi
Thực sự là kỳ quái hắn cũng không biết mình đến cô làm cái gì, hắn cũng không phải muốn báo thù! Nhưng không có nguyên do,mà chính là muốn gặp lại cô
Ban đầu hắn cho rằng mình thấy cô sau đó sẽ đau nhức đánh cô một trận,kết quả cũng không như hắn suy nghĩ
Mà giờ phút này cô trừng mắt nhìn hình dáng của mình, con ngươi quật cường trắng đen rõ ràng,môi đỏ mọng nhếch lên tất cả đều làm cho hắn không dời ra tầm mắt,thực sự là quái!
Hắn xác định hắn không lỗ mãng lại có phong độ? Phương Á Tịnh buồn cười rất nhiều cố ý than thở nói: “Kỳ quái anh tìm đến tôi không phải muốn đánh với tôi vậy nếu không anh rốt cuộc muốn làm gì? có chuyện thì nói nhanh tôi cũng không có thời gian lằng nhắng với anh. Đợi lát nữa về nhà muộn thím lại muốn niệm.” ( ám chỉ tụng kinh tiếp)
Hạ Tường Dã lang thu hồi ánh mắt sói làm bộ hắng giọng mới nói: “Này!cô gọi là Phương Á Tịnh sao?”
“không sai”._ Cô gật đầu.
“Bổn thiếu gia thật hâm mộ cô”.
Phương Á Tịnh cố nén cười nói với mình không để hơi thở phụt một tiếng bật cười như vậy rất không lễ độ: “Tôi thường được hâm mộ à! sau đó thì sao?”
“Như vậy đi cho cô một cơ hội cùng bổn thiếu gia làm bạn bè thế nào?”
Hạ Tường Dã một bộ ban ơn sắc mặt trên khuôn mặt tuấn tú quen có ngang ngược hơi hơi vụt tắt thay vào đó chính là khó chịu,ngạo mạn
“Phụt! —— ha ha ha”_ Lần này Phương Á Tịnh thực sự nhịn không được buông ra lòng dạ lớn tiếng bật cười ngay cả bụng cũng đau
“Cô,cô cười cái gì?”_ Hạ Tường Dã nhất thời đỏ mặt thẹn quá thành giận mà gầm nhẹ.
“Không có tôi không có cười cái gì”_. Phương Á Tịnh làm một kiểu hít sâu mới miễn cưỡng ngừng cười. Vẻ mặt cô thành khẩn nói: “Bạn học Hạ Tường Dã không có ý tứ a, tôi đối với việc bằng bạn bè của anh cũng không có hứng thú!”
“Cô,cô biết cái gì!Cô có biết có bao nhiêu nữ sinh mong chờ cùng bản thiếu gia làm bạn bè hay không? mà cô mà cô lại có thể cự tuyệt việc này là cơ hội rất tốt?”_ Hạ Tường Dã một trận kích động trên mặt nổi gân xanh
Cô rốt cuộc hiểu hay không bao nhiêu nữ sinh muốn cùng dính líu quan hệ với hắn?( quan hệ ở đây là kết bạn bè hay làm quen nha không phải vụ kia). Hắn cũng là lần đầu tiên có ý nghĩ nhận thức bị nữ sinh xung động! Nếu không hắn nhìn cô coi như dã man thuận mắt cô muốn nghĩ cũng đừng nghĩ cùng hắn đặt quan hệ
Phương Á Tịnh trở mình mắt trợn trắng rất chịu không nổi nói: “Tôi là cự tuyệt không sai nha! bởi vì tôi đối với anh thực sự không có hứng thú,sở dĩ với anh làm bạn bè là vinh hạnh có lẽ tặng cho những người khác tốt hơn.”
Nói xong cô xoay người theo Sở Sở ở chỗ kia nhận lấy cặp sách của mình cùng Sở Sở cùng nhau lướt qua Hạ Tường Dã theo hướng trở về nhà đi tới
Hạ Tường Dã quả thực há hốc mồm.
Hắn rất không cam lòng mà hướng về bóng lưng của cô hô: “Phương Á Tịnh!”
Phương Á Tịnh nghe tiếng quay đầu lại cười nhìn hắn đỏ lên khuôn mặt tuấn tú “Gì chứ?”
“Cô không hối hận?Cô hội này không có lần nữa đâu!Cô tốt nhất hãy suy nghĩ kĩ”_Bị cô mang ánh mắt cười nhìn chăm chú vào Hạ Tường Dã tự nhiên cảm thấy chân tay luống cuống tay bày ở chỗ nào cũng không thoải mái
“Tâm ý của anh lòng tôi lĩnh”_. Phương Á Tịnh cười liếc mắt xung quanh vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ các em gái học sinh nói: “Cơ hội này hãy để cho các em đi!Tạm biệt”
Phương Á Tịnh hướng về hắn vui vẻ phất phất tay liền bước ra nhịp bước rời khỏi trường học.
“Tịnh ngày hôm nay cậu đi’ Thánh Tâm’ hay đi tìm Hạ Tường Dã?”_ Mở miệng chính là bạn học kiêm bạn tốt của Phương Á Tinh _ Cung Sở Sở.
Cô vốn là học sinh trường Thánh Tâm nhưng bởi vì một lần nhân duyên tế hội nhận biết Phương Á Tịnh sau liền không để ý người nhà phản đối chuyển trường đến Thanh Hải cao chức cùng Phương Á Tịnh làm bạn học
Kỳ thực năm nay hai mươi tuổi Phương Á Tịnh đáng lẽ sớm tốt nghiệp trung học rồi nhưng cô chỉ tốt nghiệp trung học sơ cấp sau khi Thôi Mỹ Hà muốn chính cô ta gom đọc học phí trung học cao trung cho nên Phương Á Tịnh đã muộn hai năm mới nhập học.
“Sở Sở cậu biết tên ngu ngốc kia?”_ Phương Á Tịnh nghĩ lại vừa nghĩ vừa nói: “Đúng ha cậu đã từng là ‘ Thánh Tâm’ tên kia bộc lộ tài năng cậu biết hắn cũng không khó hiểu.”
“Trước đây tại’ Thánh Tâm’ đã nghe nói hắn và bạn bè của hắn không dễ chọc không nghĩ tới cậu lại có thể đi trêu chọc hắn rồi lại có thể toàn thân trở ra”._Cung Sở Sở thản nhiên nói
“Quên đi chẳng qua cũng là một. Tuy rằng là một đại thiếu gia nhưng coi như có phong độ, nguyên tắc sẽ không động thủ đánh con gái”._ Phương Á Tịnh vô tình nói.
Rất nhanh chuyện này liền bị Phương Á Tịnh vứt ra sau đầu.
Sau đó mỗi ngày tan học thời gian buông xuống thì Hạ Tường Dã đều sẽ chạy đến cửa trường học Thanh Hải cao chức ôm cây đợi thỏ (chưa thấy ai lì như cái tên này)
Hắn không chấp thật lại có nữ sinh không muốn cùng hắn kết bạn bè chuyện này thực… Cũng bởi vì như vậy hắn quyết định phải phiền Phương Á Tịnh phiền đến khi cô bằng lòng cùng hắn kết bạn bè mới thôi.
Ai biết hắn thế nào đợi cũng đợi không được cô.
Nhưng mà lúc sau mỗi một ngày hắn đều tan học trước vài phút đi tới Thanh Hải nhưng trước sau không thấy được người của cô không thể nhịn được nữa hắn chủ động chạy tới đến gần nữ sinh hỏi việc này các cô vẫn nói không gặp Phương Á Tịnh cũng không rõ hành tung của cô
Hạ Tường Dã dám xác định Phương Á Tịnh sau khi tan học tuyệt đối không có theo cửa lớn đi ra hắn có trăm phần trăm lòng tin xác định mình có thể từ trong đoàn người liếc mắt thừa sức nhận ra cô đến
Nói như vậy cô chính là theo cửa khác trốn sao?
Lẽ nào nói cô đang trốn hắn?
Cái khả năng này khiến Hạ Tường Dã thập phần khó chịu!
Sau đó hắn quyết định đi tìm Phương Á Luân cũng được biết nhiều chuyện có liên quan đến Phương Á Tịnh hơn,cô năm nay hai mươi tuổi bởi vì có chút nguyên nhân nhập học học cho nên bây giờ còn học tại cấp ba; nàng từ nhỏ được chú nhận nuôi cho nên hiện tại cùng Phương Á Luân ở cùng một chỗ
Rốt cục tại lần thứ mười ngăn người của cô không xuất hiện lúc sau hắn quyết định tự mình đi đến nhà cô tìm cô
Bảo tài xế xe đi tới Phương gia lấy xe máy Hạ Tường Dã thỉnh thoảng đi đến bên trong đầu nhìn xung quanh bên trong nửa người cũng không có hắn do dự làm thế nào tìm được cô thì phía sau truyền đến thanh âm không thiện ý
“Tìm ai?”
Hạ Tường Dã quay người lại nhìn thấy một phụ nữ
Phụ nữ vẻ mặt hà khắc trên dưới quan sát ánh mắt khiến hắn rất khó chịu giống máy X quang dục giống như muốn đem cả người hắn nhìn thấu vậy tự nhiên sắc mặt hắn cũng không tốt thế nào.
“Tôi tìm Phương Á Tịnh.”
“Tìm Phương Á Tịnh?Cậu tìm nó làm gì chứ? “_Thôi Mỹ Hà trừng mắt nhìn hắn
“Tôi là bạn của cô ấy xin hỏi cô ấy có ở đây không?”_ Hạ Tường Dã trầm xuống khuôn mặt tuấn tú giọng điệu đông cứng.
“Đi vắng đi vắng”_. Thôi Mỹ Hà phất phất tay muốn đánh nhau để hắn đi.
“Đi vắng?Vậy Phương Á Luân đâu?”
“Á Luân cậu cũng biết Á Luân?ở đâu biết nó?”_ Thôi Mỹ Hà liếc nhìn hắn vẻ mặt phòng bị.
Hạ Tường Dã nhịn hết nổi liền mang tiếng đùa cợt nói: “Thế nào cậu ta cũng không có ở đây? Vậy xin hỏi ở đây rốt cuộc có người ở hay không? tìm ai cũng đi vắng có lầm hay không?”
“ Cậu,cậu này tại sao lại không lễ phép như vậy? Tôi nói đi vắng là đi vắng”_.Thôi Mỹ Hà hai tay chống nạnh chuẩn bị bắt đầu là người đàn bà chanh chua chửi bâng quơ
Thanh âm cao của Thôi Mỹ Hà truyền vào trong phòng Phương Á Luân vừa nghe thấy liền lập tức xuống lầu lai muốn nhìn một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“A! Là Hạ Tường Dã học trưởng à”
Phương Á Luân cao hứng phấn chấn đi tới trước mặt hắn “Ồ học trưởng anh đến tìm chị tôi hả?Tại sao không vào ngồi?”
Gần nhất tại trường học Hạ Tường Dã đều sẽ tìm đến hắn hỏi hắn một chút chuyện liên quan đến chị họ.Nhờ phúc chị họ hiện tại ở trường học hắn đều ở trong cái lồng của Hạ Tường Dã đấy
“Hừ! Nhà của cậu có cọp mẹ một mực canh cửa không cho tôi vào!”_ Hạ Tường Dã nói chuyện cầm thương mang côn cay độc làm Thôi Mỹ Hà sắc mặt xanh mét
“Cậu nói ai là cọp mẹ?Đồ không có giáo dục”
“Mẹ!Phương Á Luân lôi kéo mẹ đến một bên thấp giọng nói: “Mẹ không nên nói người ta không độ như vậy!A dã học trưởng ở trường học rất chiếu cố con á!”
“Hắn cũng học’ Thánh Tâm’? không thấy như vậy?”_ Thôi Mỹ Hà thập phần khó hiểu
“Nhà của học trưởng nổi danh là tập đoàn ẩm thực “Hạ Thiên”!Mẹ không phải rất muốn con cùng kẻ có tiền kết bạn sao? vậy mẹ nên đối với người ta có lễ độ một chút thôi!
“Ẩm thực Hạ Thiên”
Nhất thời Thôi Mỹ Hà sắc mặt thay đổi lớn trong nháy mắt cô lộ ra khuôn mặt tươi cười liền tranh thủ mời Hạ Tường Dã vào trong nhà ngồi:“Nào!nào!Hạ thiếu gia đến ngồi đừng khách khí!Cứ xem nơi này là nhà của mình”.
Hạ Tường Dã khẽ hừ không cùng cô tính toán nhiều từ nhỏ sinh trưởng tại gia đình giàu có loại người chân chó mã này hắn trước kia đã gặp nhiều nhưng không thể trách.
“Còn không mau lên đi gọi chị ra đi! “_Thôi Mỹ Hà giục nói. Cô lại bận rộn bắt đầu rót trà,tiếp đãi một ít trà bánh hết sức tốt
“Dạ!”_Phương Á Luân vội vã lên lầu gọi người.
Chỉ chốc lát sau liền nghe thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập Phương Á Tịnh thình lình xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn cô bởi vì sự xuất hiện của hắn mà lộ ra vẻ mặt ngu si Hạ Tường Dã đắc ý nở nụ cười.
“Ha ha…” Xem đi cùng hắn lượn quanh co đến cuối cùng cũng bị hắn tóm được?
Phương Á Tịnh vội vã mang hắn lôi ra ngoài phòng húc đầu liền trách mắng: “Anh chạy tới nhà của tôi làm gì?”
“Ai bảo cô trốn tôi”. Hạ Tường Dã lời mang oán hận nói
“Tôi van anh,tôi đã nói không muốn làm bạn với anh,ngươi còn mỗi ngày đến trường học của chúng ta,tôi không né anh không được trường học này mấy em học sinh nhanh chóng làm phiền tôi đã chết rồi,mặc tôi làm sáng tỏ với anh không có một có chút quan hệ như thế nào,nếu không có người tin tưởng xuất phát từ bất đắc dĩ tôi chỉ có thể né tránh anh tới để chứng minh trong sạch của mình”
Hạ Tường Dã nghe xong giận tím mặt:“ngươi cứ như vậy muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ?”
“Tôi vốn với anh không thân chẳng quen tại sao nói đến phủi sạch?”_ Phương Á Tịnh hai tay ôm ngực không hiểu hắn vì sao hắn như vậy tức giận?
“Được!Cô càng nói cô với tôi không quan hệ tôi sẽ cố gắng làm bạn với cô”_. Hắn vẻ mặt bướng bỉnh.
Nhìn hắn ý chí kiên định như vậy Phương Á Tịnh vỗ về đau đớn cái trán nhưng lại vô kế khả thi.(chắc nói không có cách nào)
Cuối cùng cô tâm không cam lòng chuyện không muốn nói: “Làm bạn bè coi như bạn bè như vậy được rồi ha?”
“Được!Cứ quyết định như vậy đi!”_ Hạ Tường Dã sắp vui lắm hắn vẫn còn nói: “Này ngày mai sáng sớm tôi tới đón cô đến trường nha!Tạm biệt!”
“Gì chứ đón tôi đến trường?”_Phương Á Tịnh buồn bực hỏi.
“Không nên hỏi nhiều như vậy ngày mai chờ tôi là được rồi tạm biệt!”_ Phất phất tay hắn ngồi trên lái xe đi xa tâm tình rất tốt rời khỏi
“Này!”_Phương Á Tịnh vẻ mặt đau khổ nhìn theo hắn rời đi
Cố gắng cùng người ta làm bạn người này có bệnh? Trường học một đống em học sinh muốn cùng hắn bắt chuyện đều bị hắn thối mặt dọa chạy hắn cố tình cứng rắn phải cùng cô làm bạn bè
ai! quên đi quên đi!làm bằng hữu coi như bằng hữu đi!
Dù thế nào đi nữa hắn ở Thánh Tâm tiếng xấu rõ ràng có hắn cô cũng không cần lo lắng Á Luân có thể hay không bị người khác ức hiếp
Tạm thời hãy cùng hắn làm bạn đi
Nhà nào đó nằm ở con đường bên cạnh xe máy trong điếm ông chủ đang sửa chửa một chiếc xe máy khách vừa mới đưa,bởi khí trời nóng bức ông chủ trên mặt vung mồ hôi như mưa cả khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.
Lúc ông chủ đang ở nỗ lực sửa xe ột gã ăn mặc hợp thời,thiếu phụ từ đại lý xe đi xuống phía sau bếp
Cô ta bước đi động tác thật cẩn thận trên mặt còn mang theo một tia ghét cay ghét đắng xem ra tựa hồ là sợ trang phục sang quý trên người mình sẽ đụng phải bất cứ một chút vết dơ gì
Cô thật nghĩ không ra lúc trước mình bị thần kinh gì tại sao lại vứt bỏ người theo đuổi mặc khác hắn gia cảnh không tệ nhưng lại gả ột người cái gì cũng không có, chỉ biết sửa xe máy chỗ Cát Tường?
Tuy nói đại lý xe làm ăn không tồi ở mức sống cũng xem như hậu đãi rồi,nhưng cô ta thỉnh thoảng vẫn lại nghĩ: Nếu như hôm nay cô không phải gả cho Phương Cát Tường mà người Hoa Kiều lúc đó theo đuổi cô hiện tại cuộc sống hẳn là phải rất tốt sao? Nói không chừng có phỉ dong hầu hạ không cần cô phải bắt tay vào làm việc nhà ấy chứ! Tuy rằng chuyện nhà đều là do Phương Cát Tường đảm nhiệm nhận nuôi cháu gái Phương Á Tịnh nhưng cô do không biết đủ,tham lam liên tục phát sinh trong lòng cô.
Suy nghĩ suy nghĩ thôi trên mặt Mỹ Hà vẻ chán ghét càng rõ rệt.
Thôi Mỹ Hà đến gần bên cạnh chồng nhưng cách một khoảng cách lấy tiếng nói nuông chiều nói:Phương Á Luân còn chưa trở về sao?
Phương Á Luân vốn là bảo bối của cô,con mình hiện tại học tại trường quý tộc trường Thánh Tâm năm nhất
Cô theo Phương Cát Tường khổ hơn mười năm nên cô không muốn tiếp tục khổ thêm, mấy năm nay sau khi cuộc sống dễ chịu chút ít,cô muốn bằng tất cả biện pháp đưa con trai đi học Thánh Tâm hy vọng hắn giao du kết bạn với một số anh công tử có tiền nếu không thì nhìn xem có thể theo đuổi một thiên kim nhà giàu hay không? Phấn đấu một chút hai mươi năm là cô ấy có thể hưởng thanh phúc thiếu phu nhân rồi
Phương Cát Tường quay đầu lại đi gặp bà vợ trung hậu của hắn cười đáp: “Còn chưa có trở về cô tìm nó có việc gì?”
Thôi Mỹ Hà căn bản không để ý tới câu hỏi của chồng lại hỏi thẳng: “Phương Á Tịnh đâu? cũng chưa có trở về sao?”
Thấy chồng lắc đầu cô vặn vẹo lên gương mặt khắc khe nói: “Cái con chết tiệt này tan học trực tiếp trở về cũng không biết đã đi nơi nào cũng không biết mấy giờ rồi vẫn chưa trở về nấu cơm. Hừ!Như thế con bé ấy cho là chúng ta nhận nuôi nó là đạo lý hiển nhiên sao? Nếu như nó trở về ta không thể không mắng nó một trận!
Mỹ Hà Tịnh có lẽ có chuyện gì cô vội vàng đã đói bụng trong lời nói trước hết ngoài ăn ra không muốn cái gì ngoài chuyện tìm Tịnh.: ” Nó đến trường một ngày đã rất phiền,cô còn muốn bắt ép nó”_. Phương Cát Tường không biết làm sao mà khuyên.
“ Hừ!Ông sẽ thiên vị nó. Tôi không thèm nghe ông nói nữa nếu như Phương Á Tịnh đã trở về bảo nó nhanh chóng nấu cơm cho tôi để tránh cục cưng tâm can của tôi trở về bị đói,tôi là tôi sẽ tính sổ nó đấy!”_ Thôi Mỹ Hà không kiên nhẫn mà nói xong xoay người đi về phòng bếp
Phương Cát Tường và Thôi Hỹ Hà đều không có phát hiện kỳ thực Phương Á Tịnh đã trở về.
Cô đứng ở cạnh cửa tiệm vừa nghe chú và thím nói chuyện nghe được rõ ràng. cô đã sớm biết thím không thích mình cho nên trên mặt bà không có một tia khổ sở ngược lại tràn đầy thoải mái.
Cô đã trưởng thành rồi sở dĩ vẫn ở lại nhà chú cũng là bởi vì Phương Cát Tường không yên lòng cho cô rời đi
Cô muốn ở lại nhà chú cũng không hẳn không tốt cô có thể giúp chú quản lý đại lý xe mấy năm qua cô còn cùng chú học một chút kỹ xảo sửa xe máy bấy nhiêu thay chú san sẻ giải lao
Thở ra một hơi lúc sau Phương Á Tịnh mang theo nụ cười sáng lạn hiện thân.
“Chú!Cháu đã về!’’
“Tịnh đã về rồi”
“Đối với ngày hôm nay về trễ do cháu vừa mới đi theo Sở Sở mua một ít đồ”_. Cung Sở Sở là bạn cùng lớp kiêm luôn bạn tốt của cô
Phương Cát Tường trước tiên lấy chiếc giẻ lau ẩm ướt bên cạnh lau chùi dầu đen dính trên tay, sau đó cầm khăn mặt trên cổ lau chùi mồ hôi trên mặt cười nói: “không sao!Dù sao trong cửa tiệm cũng không cần vội vã trở về,cùng Sở Sở đi chợ shopping một chút cũng không tồi!Ở tuổi này có cô bé nào giống như cháu vậy suốt ngày ở trong một cái xe gắn máy chui tới chui lui rõ uổng phí nữ sinh lại thích đem mình biến thành bẩn như vậy!ài!
“Đạo tới dạo lui lại là chuyện này. hơn nữa sửa xe cũng là một nghề thông thạo,tương lai không sợ chết đói”_. Phương Á Tịnh nhăn mặt nhăn mũi giọng điệu vui tươi.
“Tương lai con sẽ gả cho nhà người tốt cần gì nghề sửa xe thông thạo!”_Phương Cát Tường tức giận nói
Phương Á Tịnh chỉ là cười cười không nói thêm gì.
Cô hiện tại căn bản không muốn nói đến chuyện yêu đương,trước khi chưa tìm được cha chuyện phương diện tình cảm cô tuyệt đối sẽ không đi lo lắng.
Sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây cô hỏi: “Phương Á Luân đâu?Còn chưa trở về?”
“Vẫn..”
Phương Cát Tường đang muốn con mình còn chưa trở về thì bên tai liền nghe thanh âm quen thuộc
“Con..con đã về!”_ Âm thanh thấp yếu ớt như muỗi vằn này đúng là Phương Á Luân đang nói chuyện.
Phương Á Tịnh và chú cùng nhau quay đầu lại chỉ thấy Phương Á Luân trên mặt có chút vết thương xanh tím,bộ đồng phục trên người vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp sạch toàn bộ lại dính cát đất
Vừa thấy được Phương toàn thân nhếch nhác Phương Á Tịnh đầu tiên là kinh ngạc tiếp theo là một cơn tức giận đập trên ngực
Chú còn chưa kịp mở miệng cô liền đã bước lên phía trước cầm lấy cánh tay Phương Á Luân luôn miệng truy hỏi: “Á Luân tại sao em lại biến thành bộ dạng như vầy? Là ai gây phiền toái cho em?”
Sống ở nhà họ Phương mười năm cô xem Phương Á Luân như là em của mình để yêu thương yêu đương nhiên không thể nào dễ dàng tha thứ khi hắn bị người khác ức hiếp
“Em…em..” _Á Luân cứ khóc thút thít nghẹn ngào mà không có biện pháp để nói cho hết lời cả
“Em thế nào? Nói mau!Ai ức hiếp em? Em nói ra chị đi giúp em đòi công bằng! “_Phương Á Tịnh nổi giận đùng đùng nói
Tại nàng ép hỏi xuống Phương Á Luân mới ngập ngừng mà đem toàn bộ chuyện phát sinh trong phòng ăn buổi trưa kể ra
“Cái gì?Chỉ vì như vậy mà hắn lại động thủ? Người này hoàn toàn không phân biệt tốt xấu lại đánh người bậy thực sự là quá ghê tởm!”_ Phương Á Tịnh càng nghe càng tức nắm cổ tay lôi kéo Phương Á Luân tức giận nói: “Đi!Dẫn chị đi tìm cái tên Hạ Tường Dã”
Phương Á Luân nghe xong vội vã vững vàng kèm thêm đưa tay giữ Phương Á Tịnh: “Chị không nên thế!”
“Tại sao không nên? Nếu như chị không giúp lấy lại công bằng sau này em không phải nhất định còn có thể bị hắn ức hiếp sao?”
“Thế nhưng.. thế nhưng hắn rất hung dữ! Hơn nữa hắn thật cao,nắm tay lại quá cứng!Chị tuy rằng là ngươi rất biết đánh nhau nhưng mà nhất định đánh không lại hắn đâu! Hơn nữa bây giờ đã tan học rồi chị phải bảo em đi nơi nào tìm người?”_ Phương Á Luân cố gắng muốn khuyên chị thoái lui
“Ngộ nhỡ chị thực sự đi tìm Hạ Tường Dã tranh luận vậy hắn sau này ở trường học cuộc sống ngày hẳn là sẽ rất khổ sở sao? Nghìn vạn lần không nên!”
“Được chị đây cũng muốn xem hắn là người như thế nào. Sáng mai em dẫn ta đi tìm hắn!”_ Phương Á Tịnh giương môi cười nhạt không đồng ý đối với ý kiến của hắn
“Chị nghe nói bọn họ chưa tới giữa trưa chắc là sẽ không đến trường học. Quên đi cũng coi như là bản thân em không may”_ Phương Á Luân nói xong hốc mắt lại nổi nước mắt uất ức
“ Vậy đến giữa buổi trưa chị sẽ đi tìm! “_Dù sao cô ấy học ngay tại cao chức Thanh Hải,trường học Thánh Tâm bên cạnh mà thôi rất thuận lợi
“Chị!”_ Phương Á Luân vẻ mặt đau khổ nhưng không phản bác được
Xem ra là không ngăn được rồi!Ôi!Hắn thảm rồi
Cách một ngày lúc giữa trưa
Hạ Tường Dã, Đoạn Uyên Kỳ và Trác Duệ bắt đầu dùng xong bữa trưa từ phòng ăn đi ra đang muốn đang muốn đi đến phòng học 3A thì đột nhiên phía sau bọn họ truyền đến trung khí tràn đầy tiếng kêu to
“Hạ Tường Dã!”
Nghe tiếng Hạ Tường Dã hơi nghi hoặc quay đầu lại chỉ thấy một người mảnh mai,cao gầy, khuôn mặt lệch giữa các cô gái khi thế hung hăng mà đi tới trước hắn.
Hắn ban đầu còn có chút buồn bực,bản thân cũng không nhận ra cô
Phương Á Tịnh đứng lại ở trước mặt hắn trên mặt lộ vẻ đặc biệt quý danh thân thiện tươi cười hữu lễ hỏi: “Xin hỏi anh chính là Hạ Tường Dã sao?”
Mặc dù cảm giác do dự nhưng Hạ Tường Dã vẫn gật đầu trả lời: “Tôi đây!”.
“Cảm ơn câu trả lời của anh!”
Nói xong Phương Á Tịnh bỗng chốc ra quyền mục tiêu nắm đấm chính là khuôn mặt đẹp trai của Hạ Tường Dã.Xung quanh trông thấy toàn bộ người cũng rút ra một luồng lương khí mà bên cạnh Đoạn Uyên Kỳ và Trác Duệ thì là chứng kiến trợn mắt há hốc mồm!
Đang trong lúc nháy mắt chỉ nghe thấy Hạ Tường Dã đột nhiên phát ra một tiếng thét nổi giận
Có lầm hay không?Cô gái này có bệnh,nào có người không phân tốt xấu lại đánh bậy người khác một quyền như vậy
Từ trước đến nay chỉ có hắn phân công đánh người khác,cô gái này là ăn tim gấu, gan báo có hay sao? Lại có thể dám động thủ đánh hắn?? Quả thực không muốn sống nữa!
“Cô…sao cô lại dám đánh tôi!”_Hạ Tường Dã che mắt trái mình vừa bị đánh phẫn tức giận lại vừa kinh ngạc trừng mắt nhìn Phương Á Tịnh.
“Hừ!Tôi tại sao không dám đánh anh?” _Phương Á Tịnh lộ ra ý xấu cười nói: “Tôi không chỉ dám đánh anh!Tôi còn dám đạp anh đấy!”
Cô nói được thì làm được mặc giày chơi bóng chân hung tợn mà hướng tới trên xương bắp chân phải của hắn đá tới
“Oa!ặc..!”_ Một cú đạp này đau đến mức Hạ Tường Dã kêu la oa oa chung quanh hút không khí tiếng lại càng rõ ràng.
Hắn không quan tâm đến hình tượng mà nâng bắp chân phải chân đau lấy một chân đứng tại chỗ nhảy và nhảy khuôn mặt tuấn tú mặt nhăn vo thành nắm hiếm thấy lộ ra bộ dạng thảm hại này
Cô gái này lại tới đánh hắn sao? “Đau quá!”
Phương Á Tịnh đắc ý trông thấy hắn nháy mắt ra hiệu khó chịu bộ dáng cười cảnh cáo hắn nói: “Bạn học Hạ Tường Dã tôi xin khuyên sau này không được tìm Phương Á Luân gây phiền phức bằng không tôi không dám đảm bảo là tiếp theo trên người anh còn có chỗ khác bị thương hay không ha!”
Cô đem lời tàn nhẫn quẳng xuống thấy hắn vẻ mặt vi lăng lúc này mới mang theo nụ cười thỏa mãn xoay người rời đi.
Đoạn Uyên Kỳ đi tới tiến lên đây hai tay ôm ngực xem kỹ bạn tốt bị thương vẻ mặt tấm tắc: “A Dã dáng vẻ của cậu thực sự là khó coi”
“Thật làm cho người ta không dám tin!Lại có người dám cả gan cùng Hạ tường Dã đánh nhau hơn nữa còn là một cô gái!ồ ha ha thật là hình ảnh thú vị!”
Lần đầu tiên trong cuộc đời bị loại này áp bức và lăng nhục Hạ Tường Dã quả thật là chưa có cách nào hoàn hồn, hắn kinh ngạc mà nhìn vào bóng lưng mờ dương dương đắc ý càng chạy càng xa cả người lại không thể động đậy
Hắn nhất định là phát bệnh rồi nếu không thì hắn phải đánh trả một chút,suy nghĩ cũng cũng không có vẫn còn ngây ngốc mặc cho cô vừa đánh lại đạp?Đây tuyệt đối không giống hắn chút nào
Đáng ghét hắn nhất định là bệnh cũng không nhẹ!
Buổi chiều đầu tiên tiết học,trong phòng mọi người đều buồn ngủ.
Lúc này lớp C một cửa lại đột nhiên vang lên giọng nam tràn đầy sức lực, trầm thấp thành công đuổi đi cơn buồn ngủ khắp bầu trời khiến ọi người tinh thần đại chấn.
“Này nhóc ngươi đi ra cho ta!”
Hạ Tường Dã thân thể cao to tựa ở khung cửa lớp C một cạnh hướng Phương Á Luân ngoắc ngoắc ngón tay.
Ngồi ở vị trí phía trước Phương Á Luân vừa nhìn thấy Hạ Tường Dã đầu tiên là sửng sốt tiếp theo chỉ vào mình lúng ta lúng túng hỏi: “Đang gọi tôi sao?”
“Hoài nghi?”_ Hạ Tường Dã tức giận hừ nói.
Phương Á Luân rời khỏi chỗ ngồi tiến đến chân tay luống cuống đứng ở trước mặt Hạ Tường Dã
Hắn hồi hộp đến cái trán đổ mồ hôi nghĩ thầm: Xong đời rồi có phải là bởi vì giữa trưa chị chạy đi đánh Hạ Tường Dã cho nên bây giờ Hạ Tường Dã muốn tới tìm hắn báo thù hay không? ôi ôi lại cùng chị gái nói oan oan tương báo khi nào sao? xem đi! ôi ——
“Học trưởng có chuyện gì sao?”_ Phương Á Luân sợ sệt mà đặt câu hỏi. ( học trưởng là gọi tôn trọng bạn cùng học)
Hắn biết vành mắt đen trên mặt Hạ Tường Dã là kiệt tác của Phương Á Tịnh.Nếu không phải Hạ Tường Dã hung ác mặt quá kinh khủng bằng không hắn thật đúng là muốn cười to
Hạ tường Dã hơi chút khom xuống thân hình cao cố gắng muốn cùng Phương Á Luân nhỏ gầy nhìn thẳng cho nên khom lưng chớp chớp khá vất vả.
Con ngươi hắn đen bóng trừng mắt Phương Á Luân hỏi: “Ngươi chính là Phương Á Luân”
“Đúng”
“Cái tên giữa trưa chạy tới gây chuyện là gì của ngươi?”
Hắn không phải muốn tìm chị báo thù chứ? Phương á Luân đột nhiên nảy sinh lòng phòng bị
“Là gì trả lời ta nhanh lên”_. Hạ Tường Dã không kiên nhẫn mà thúc giục nói.
“Tôi..tôi làm sao tôi biết là ai?”
“Không biết! Ta nghe cô ta nhắc tới’ Phương Á Luân’’vậy nhất định chính là có quan hệ với ngươi. không muốn bị quả đấm thì nói nhanh lên một chút!
“Anh…anh hỏi làm gì?” “Không mượn ngươi xen vào!”_ Chưa từng có người dám động thủ với hắn mà lúc này người dám ra tay đánh hắn lại một cô gái.Cô hại hắn trở thành trò cười của mọi người ngay cả bạn bè cũng không để ý tình nghĩa cười nhạo hắn,đối với hắn mà nói quả thực đúng là nỗi nhục cực lớn,cơn tức này hắn làm sao nuốt xuống được?
Trừ lần đó ra hắn muốn chứng tỏ một việc: vừa rồi sở dĩ hắn ngoan ngoãn bị đánh là do sự việc phát sinh quá đột ngột chứ không phải hắn bị hù dọa ngốc chỉ là nhất thời phản ứng không kịp mà thôi.
Thế nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra lúc đó vì sao mình không đánh trả? theo lý mà nói hắn hẳn là phải khẩn cấp trả lại cho cô một quyền, cũng không có còn chưa tính trái lại còn bị đạp thêm một cước
Đơn giản chỉ vì cô là con gái sao?
Hắn gãi gãi đầu vẫn lý giải không ra manh mối.
Nói chung hắn nhất định muốn gặp lại cô gái đã hại hắn đánh mất mặt mũi này,có lẽ như vậy hắn mới biết bản thân trong lòng đã xảy ra chuyện kỳ quái gì
Hạ Tường Dã thẳng băng thân thể do từ trên liếc xuống ánh mắt của hắn càng thêm không thân thiện: “Ngươi tốt nhất nói nhanh lên bổn thiếu gia thực sự không có kiên nhẫn”
Hai bàn tay to của hắn bắt đầu vặn các đốt ngón tay với nhau cho nên phát ra âm thanh bành bạch
“Tôi,tôi nói với anh là được”_. Phương Á Luân thấy hắn hoạt động các đốt ngón tay bộ dáng vội vàng liền trả lời: “Cô ấy gọi là Phương Á Tịnh là chị họ của tôi”.
Uh tiểu tử này không tệ rất biết nhìn mặt lựa lời
Hạ Tường Dã thoả mãn khẽ nhếch khóe miệng lại hỏi: “đồng phục trên người cô ấy nhìn rất quen mắt là học ở chỗ nào?”
“Thanh Hải cao chức.”
*Xin lỗi chị em phải bán đứng chị*
Phương Á Luân trong lòng tràn ngập dày đặc cảm giác tội ác nhưng để bảo toàn tính mệnh cũng không thể không làm như vậy.
Mười phút đồng hồ lại qua trường học Thánh Tâm và Thanh Hải cao chức tan học tiếng chuông sẽ cùng lúc vang lên.
Hạ Tường Dã đứng ở cửa trường học nho nhỏ Thanh Hải cao chức kiên nhẫn chờ đợi tiếng chuông vang lên
reng…reng….reng
Rốt cục tiếng chuông vang lên chỉ chốc lát sau học sinh Thanh Hải lục đục mang theo túi sách đi ra cửa trường chuẩn bị về nhà
Hạ Tường Dã thân cao 1m82 ngoại hình tuấn tú,đẹp trai mặc dù vành mắt bên trái loáng thoáng xanh tím làm cho hắn có một chút nhếch nhác nhưng vẫn khiến cho không ít nữ sinh Thanh Hải chú ý
Hắn vô tâm để ý tới chuyện đối với hắn cảm thấy hứng thú này, ánh mắt chuyên tâm ở trong đám người tìm kiếm một thân ảnh nào đó nhưng làm thế nào cũng tìm không ra.
Mắt thấy học sinh tuôn ra cửa trường càng ngày càng nhiều Hạ Tường Dã cũng càng thêm nôn nóng hết lần này tới lần khác,lúc này có mấy người nữ sinh cố tình tiến lại đi đến bắt chuyện
“Anh đẹp trai anh không phải’ Thánh Tâm’ sao? Tại sao lại đến trường học chúng tôi?”_ Mở miệng chính là một nữ sinh cái đầu dài nhuộm màu rượu đỏ
Tuy nói hai trường học ở gần nhau nhưng bình thường một chút liên quan cũng không có.
Học sinh Thánh Tâm con mắt phần lớn dài lên trên đỉnh đầu hoàn toàn chẳng đáng giao tiếp cùng học sinh Thanh Hải,cho nên ngày hôm nay các cô mới đối với đồng phục Thánh Tâm mà Hạ Tường Dã mặc có hứng thú
Một người khác nhuộm tóc vàng,dáng người hơi mập cô gái xấu hổ hỏi han: “Anh đẹp trai có phải là đang chờ tôi không?” ( kinh khủng=’=)
Những lời này của cô vừa ra khỏi miệng bên cạnh quay chung quanh bốn năm nữ sinh tất cả phát ra tiếng cười to.
“ Em mập em thật yêu bản thân quá,da mặt dát vàng!không biết xấu hổ!”_ Mấy nữ sinh liên hợp lại trêu chọc em mập khiến em mập mắc cở đỏ mặt trốn ở phía sau bạn bè.
Cô gái tóc đỏ ban đầu ngẩng đầu mạnh dạn lỗ mãng nhìn vào Hạ Dã Tường đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh đẹp trai anh đang đợi ai?”
Hạ Tường Dã lỗ mãng híp mắt liếc cô hừ nhẹ nói: “không liên quan chuyện của cô.”_ sau đó đem ánh mắt dời đi
“Anh đang ở đây tìm người đúng không? hơn nữa tìm không thấy.Anh muốn tìm ai tôi có thể giúp anh.”_Cô gái tóc đỏ theo động tác của hắn phỏng đoán nói.
Hạ Tường Dã chần rồi cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp liền nói: “Tôi tìm Phương Á Tịnh.”
“Chị Tịnh”? mấy nữ sinh kinh hải kêu lên.
Anh ta muốn tìm chị Tịnh sao!
Anh ta không phải là bạn trai của chị Tịnh chứ?
oa —— Chị ấy giấu kín vậy!
Thế nhưng Chị Tịnh và học trưởng A Tín không phải một đôi sao?Thật kỳ quái a!
Góc tình cảm thật sựu là quá phức tạp, mấy nữ sinh tụ lại xì xào bàn tán chít chít oa oa thật là quá ồn ào
Lúc này cô gái tóc đỏ đột nhiên hướng phía o bên trong cánh cửa trường hét lớn:! “Chị Tịnh đi ra rồi”
Hạ Tường Dã vội vãu ướng về chỗ cô chỉ nhìn lại vừa lúc thấy giữa trưa đối bên kia chỗ hắn Phương Á Tịnh đi cùng một nữ sinh khác vừa cười vừa nói mà hướng cánh cửa trường đi tới.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười quỷ dị bước ra nhịp chân đi vào trong sân trường thân thể cao to trực tiếp đi tới trước người Phương Á Tịnh dừng lại,Phương Á Tịnh không có phát hiện khác thường cả người đột ngột đâm vào trong lồng ngực Hạ Tường Dã.
“Ai da!”_ Phương Á Tịnh rên ra tiếng.
Hạ Tường Dã xoa đồi ngực bị đụng đau phun nói: “ Bổn thiếu gia chưa ai da cô ai da cái gì?”
Phương Á Tịnh xoa tay lên cái trán một chút ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức phòng bị lui từng bước.
“Là anh?Anh tới nơi này làm gì?
“Tìm cô!”
“Tìm tôi? Tìm tôi làm gì chúng ta lại không quen!”_ Phương Á Tịnh muốn buồn cười.
Hạ Tường Dã hai tay chống nạnh, ngực bốc lên một mồi lửa.
“Tôi tới tìm cô tính sổ cũng không phải tìm cô ôn chuyện có quen hay không gì đó?”
“Tính sổ?”_ Phương Á Tịnh hơi ngẩng ra tiếp theo khó tin mà hỏi thăm: “Không phải anh muốn động thủ với tôi chứ? Được tôi đã hiểu.”
Cô hướng về hắn cười cười tiếp theo quay đầu đem cặp sách giao cho bạn thân Cung Sở Sở sau đó bắt đầu bẻ tay áo sơmi bộ dạng chuẩn bị tiếp đãi chu đáo.
“Này!Cô đang làm vậy?”_ Hạ Tường Dã vẻ mặt nghi hoặc.
“Không phải anh muốn tìm tôi đánh nhau sao? “_Phương Á Tịnh trừng mắt với hắn.
Thực sự là học không thông minh
Nhìn vành mắt bên trái của hắn vẫn lộ vẻ hắc luân ( giống bánh xe đen)bây giờ lại có thể chạy tới tìm đánh người khác là thế nào?
“Đánh nhau? Tuy rằng tôi không đánh qua con gái,cô cũng sẽ không là người thứ nhất. Nhìn bổn thiếu gia giống như là người lỗ mãng lại không phong độ vậy sao?”_ Hạ Tường Dã bĩu sừng môi
Thực sự là kỳ quái hắn cũng không biết mình đến cô làm cái gì, hắn cũng không phải muốn báo thù! Nhưng không có nguyên do,mà chính là muốn gặp lại cô
Ban đầu hắn cho rằng mình thấy cô sau đó sẽ đau nhức đánh cô một trận,kết quả cũng không như hắn suy nghĩ
Mà giờ phút này cô trừng mắt nhìn hình dáng của mình, con ngươi quật cường trắng đen rõ ràng,môi đỏ mọng nhếch lên tất cả đều làm cho hắn không dời ra tầm mắt,thực sự là quái!
Hắn xác định hắn không lỗ mãng lại có phong độ? Phương Á Tịnh buồn cười rất nhiều cố ý than thở nói: “Kỳ quái anh tìm đến tôi không phải muốn đánh với tôi vậy nếu không anh rốt cuộc muốn làm gì? có chuyện thì nói nhanh tôi cũng không có thời gian lằng nhắng với anh. Đợi lát nữa về nhà muộn thím lại muốn niệm.” ( ám chỉ tụng kinh tiếp)
Hạ Tường Dã lang thu hồi ánh mắt sói làm bộ hắng giọng mới nói: “Này!cô gọi là Phương Á Tịnh sao?”
“không sai”._ Cô gật đầu.
“Bổn thiếu gia thật hâm mộ cô”.
Phương Á Tịnh cố nén cười nói với mình không để hơi thở phụt một tiếng bật cười như vậy rất không lễ độ: “Tôi thường được hâm mộ à! sau đó thì sao?”
“Như vậy đi cho cô một cơ hội cùng bổn thiếu gia làm bạn bè thế nào?”
Hạ Tường Dã một bộ ban ơn sắc mặt trên khuôn mặt tuấn tú quen có ngang ngược hơi hơi vụt tắt thay vào đó chính là khó chịu,ngạo mạn
“Phụt! —— ha ha ha”_ Lần này Phương Á Tịnh thực sự nhịn không được buông ra lòng dạ lớn tiếng bật cười ngay cả bụng cũng đau
“Cô,cô cười cái gì?”_ Hạ Tường Dã nhất thời đỏ mặt thẹn quá thành giận mà gầm nhẹ.
“Không có tôi không có cười cái gì”_. Phương Á Tịnh làm một kiểu hít sâu mới miễn cưỡng ngừng cười. Vẻ mặt cô thành khẩn nói: “Bạn học Hạ Tường Dã không có ý tứ a, tôi đối với việc bằng bạn bè của anh cũng không có hứng thú!”
“Cô,cô biết cái gì!Cô có biết có bao nhiêu nữ sinh mong chờ cùng bản thiếu gia làm bạn bè hay không? mà cô mà cô lại có thể cự tuyệt việc này là cơ hội rất tốt?”_ Hạ Tường Dã một trận kích động trên mặt nổi gân xanh
Cô rốt cuộc hiểu hay không bao nhiêu nữ sinh muốn cùng dính líu quan hệ với hắn?( quan hệ ở đây là kết bạn bè hay làm quen nha không phải vụ kia). Hắn cũng là lần đầu tiên có ý nghĩ nhận thức bị nữ sinh xung động! Nếu không hắn nhìn cô coi như dã man thuận mắt cô muốn nghĩ cũng đừng nghĩ cùng hắn đặt quan hệ
Phương Á Tịnh trở mình mắt trợn trắng rất chịu không nổi nói: “Tôi là cự tuyệt không sai nha! bởi vì tôi đối với anh thực sự không có hứng thú,sở dĩ với anh làm bạn bè là vinh hạnh có lẽ tặng cho những người khác tốt hơn.”
Nói xong cô xoay người theo Sở Sở ở chỗ kia nhận lấy cặp sách của mình cùng Sở Sở cùng nhau lướt qua Hạ Tường Dã theo hướng trở về nhà đi tới
Hạ Tường Dã quả thực há hốc mồm.
Hắn rất không cam lòng mà hướng về bóng lưng của cô hô: “Phương Á Tịnh!”
Phương Á Tịnh nghe tiếng quay đầu lại cười nhìn hắn đỏ lên khuôn mặt tuấn tú “Gì chứ?”
“Cô không hối hận?Cô hội này không có lần nữa đâu!Cô tốt nhất hãy suy nghĩ kĩ”_Bị cô mang ánh mắt cười nhìn chăm chú vào Hạ Tường Dã tự nhiên cảm thấy chân tay luống cuống tay bày ở chỗ nào cũng không thoải mái
“Tâm ý của anh lòng tôi lĩnh”_. Phương Á Tịnh cười liếc mắt xung quanh vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ các em gái học sinh nói: “Cơ hội này hãy để cho các em đi!Tạm biệt”
Phương Á Tịnh hướng về hắn vui vẻ phất phất tay liền bước ra nhịp bước rời khỏi trường học.
“Tịnh ngày hôm nay cậu đi’ Thánh Tâm’ hay đi tìm Hạ Tường Dã?”_ Mở miệng chính là bạn học kiêm bạn tốt của Phương Á Tinh _ Cung Sở Sở.
Cô vốn là học sinh trường Thánh Tâm nhưng bởi vì một lần nhân duyên tế hội nhận biết Phương Á Tịnh sau liền không để ý người nhà phản đối chuyển trường đến Thanh Hải cao chức cùng Phương Á Tịnh làm bạn học
Kỳ thực năm nay hai mươi tuổi Phương Á Tịnh đáng lẽ sớm tốt nghiệp trung học rồi nhưng cô chỉ tốt nghiệp trung học sơ cấp sau khi Thôi Mỹ Hà muốn chính cô ta gom đọc học phí trung học cao trung cho nên Phương Á Tịnh đã muộn hai năm mới nhập học.
“Sở Sở cậu biết tên ngu ngốc kia?”_ Phương Á Tịnh nghĩ lại vừa nghĩ vừa nói: “Đúng ha cậu đã từng là ‘ Thánh Tâm’ tên kia bộc lộ tài năng cậu biết hắn cũng không khó hiểu.”
“Trước đây tại’ Thánh Tâm’ đã nghe nói hắn và bạn bè của hắn không dễ chọc không nghĩ tới cậu lại có thể đi trêu chọc hắn rồi lại có thể toàn thân trở ra”._Cung Sở Sở thản nhiên nói
“Quên đi chẳng qua cũng là một. Tuy rằng là một đại thiếu gia nhưng coi như có phong độ, nguyên tắc sẽ không động thủ đánh con gái”._ Phương Á Tịnh vô tình nói.
Rất nhanh chuyện này liền bị Phương Á Tịnh vứt ra sau đầu.
Sau đó mỗi ngày tan học thời gian buông xuống thì Hạ Tường Dã đều sẽ chạy đến cửa trường học Thanh Hải cao chức ôm cây đợi thỏ (chưa thấy ai lì như cái tên này)
Hắn không chấp thật lại có nữ sinh không muốn cùng hắn kết bạn bè chuyện này thực… Cũng bởi vì như vậy hắn quyết định phải phiền Phương Á Tịnh phiền đến khi cô bằng lòng cùng hắn kết bạn bè mới thôi.
Ai biết hắn thế nào đợi cũng đợi không được cô.
Nhưng mà lúc sau mỗi một ngày hắn đều tan học trước vài phút đi tới Thanh Hải nhưng trước sau không thấy được người của cô không thể nhịn được nữa hắn chủ động chạy tới đến gần nữ sinh hỏi việc này các cô vẫn nói không gặp Phương Á Tịnh cũng không rõ hành tung của cô
Hạ Tường Dã dám xác định Phương Á Tịnh sau khi tan học tuyệt đối không có theo cửa lớn đi ra hắn có trăm phần trăm lòng tin xác định mình có thể từ trong đoàn người liếc mắt thừa sức nhận ra cô đến
Nói như vậy cô chính là theo cửa khác trốn sao?
Lẽ nào nói cô đang trốn hắn?
Cái khả năng này khiến Hạ Tường Dã thập phần khó chịu!
Sau đó hắn quyết định đi tìm Phương Á Luân cũng được biết nhiều chuyện có liên quan đến Phương Á Tịnh hơn,cô năm nay hai mươi tuổi bởi vì có chút nguyên nhân nhập học học cho nên bây giờ còn học tại cấp ba; nàng từ nhỏ được chú nhận nuôi cho nên hiện tại cùng Phương Á Luân ở cùng một chỗ
Rốt cục tại lần thứ mười ngăn người của cô không xuất hiện lúc sau hắn quyết định tự mình đi đến nhà cô tìm cô
Bảo tài xế xe đi tới Phương gia lấy xe máy Hạ Tường Dã thỉnh thoảng đi đến bên trong đầu nhìn xung quanh bên trong nửa người cũng không có hắn do dự làm thế nào tìm được cô thì phía sau truyền đến thanh âm không thiện ý
“Tìm ai?”
Hạ Tường Dã quay người lại nhìn thấy một phụ nữ
Phụ nữ vẻ mặt hà khắc trên dưới quan sát ánh mắt khiến hắn rất khó chịu giống máy X quang dục giống như muốn đem cả người hắn nhìn thấu vậy tự nhiên sắc mặt hắn cũng không tốt thế nào.
“Tôi tìm Phương Á Tịnh.”
“Tìm Phương Á Tịnh?Cậu tìm nó làm gì chứ? “_Thôi Mỹ Hà trừng mắt nhìn hắn
“Tôi là bạn của cô ấy xin hỏi cô ấy có ở đây không?”_ Hạ Tường Dã trầm xuống khuôn mặt tuấn tú giọng điệu đông cứng.
“Đi vắng đi vắng”_. Thôi Mỹ Hà phất phất tay muốn đánh nhau để hắn đi.
“Đi vắng?Vậy Phương Á Luân đâu?”
“Á Luân cậu cũng biết Á Luân?ở đâu biết nó?”_ Thôi Mỹ Hà liếc nhìn hắn vẻ mặt phòng bị.
Hạ Tường Dã nhịn hết nổi liền mang tiếng đùa cợt nói: “Thế nào cậu ta cũng không có ở đây? Vậy xin hỏi ở đây rốt cuộc có người ở hay không? tìm ai cũng đi vắng có lầm hay không?”
“ Cậu,cậu này tại sao lại không lễ phép như vậy? Tôi nói đi vắng là đi vắng”_.Thôi Mỹ Hà hai tay chống nạnh chuẩn bị bắt đầu là người đàn bà chanh chua chửi bâng quơ
Thanh âm cao của Thôi Mỹ Hà truyền vào trong phòng Phương Á Luân vừa nghe thấy liền lập tức xuống lầu lai muốn nhìn một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“A! Là Hạ Tường Dã học trưởng à”
Phương Á Luân cao hứng phấn chấn đi tới trước mặt hắn “Ồ học trưởng anh đến tìm chị tôi hả?Tại sao không vào ngồi?”
Gần nhất tại trường học Hạ Tường Dã đều sẽ tìm đến hắn hỏi hắn một chút chuyện liên quan đến chị họ.Nhờ phúc chị họ hiện tại ở trường học hắn đều ở trong cái lồng của Hạ Tường Dã đấy
“Hừ! Nhà của cậu có cọp mẹ một mực canh cửa không cho tôi vào!”_ Hạ Tường Dã nói chuyện cầm thương mang côn cay độc làm Thôi Mỹ Hà sắc mặt xanh mét
“Cậu nói ai là cọp mẹ?Đồ không có giáo dục”
“Mẹ!Phương Á Luân lôi kéo mẹ đến một bên thấp giọng nói: “Mẹ không nên nói người ta không độ như vậy!A dã học trưởng ở trường học rất chiếu cố con á!”
“Hắn cũng học’ Thánh Tâm’? không thấy như vậy?”_ Thôi Mỹ Hà thập phần khó hiểu
“Nhà của học trưởng nổi danh là tập đoàn ẩm thực “Hạ Thiên”!Mẹ không phải rất muốn con cùng kẻ có tiền kết bạn sao? vậy mẹ nên đối với người ta có lễ độ một chút thôi!
“Ẩm thực Hạ Thiên”
Nhất thời Thôi Mỹ Hà sắc mặt thay đổi lớn trong nháy mắt cô lộ ra khuôn mặt tươi cười liền tranh thủ mời Hạ Tường Dã vào trong nhà ngồi:“Nào!nào!Hạ thiếu gia đến ngồi đừng khách khí!Cứ xem nơi này là nhà của mình”.
Hạ Tường Dã khẽ hừ không cùng cô tính toán nhiều từ nhỏ sinh trưởng tại gia đình giàu có loại người chân chó mã này hắn trước kia đã gặp nhiều nhưng không thể trách.
“Còn không mau lên đi gọi chị ra đi! “_Thôi Mỹ Hà giục nói. Cô lại bận rộn bắt đầu rót trà,tiếp đãi một ít trà bánh hết sức tốt
“Dạ!”_Phương Á Luân vội vã lên lầu gọi người.
Chỉ chốc lát sau liền nghe thang lầu truyền đến tiếng bước chân dồn dập Phương Á Tịnh thình lình xuất hiện ở trước mắt.
Nhìn cô bởi vì sự xuất hiện của hắn mà lộ ra vẻ mặt ngu si Hạ Tường Dã đắc ý nở nụ cười.
“Ha ha…” Xem đi cùng hắn lượn quanh co đến cuối cùng cũng bị hắn tóm được?
Phương Á Tịnh vội vã mang hắn lôi ra ngoài phòng húc đầu liền trách mắng: “Anh chạy tới nhà của tôi làm gì?”
“Ai bảo cô trốn tôi”. Hạ Tường Dã lời mang oán hận nói
“Tôi van anh,tôi đã nói không muốn làm bạn với anh,ngươi còn mỗi ngày đến trường học của chúng ta,tôi không né anh không được trường học này mấy em học sinh nhanh chóng làm phiền tôi đã chết rồi,mặc tôi làm sáng tỏ với anh không có một có chút quan hệ như thế nào,nếu không có người tin tưởng xuất phát từ bất đắc dĩ tôi chỉ có thể né tránh anh tới để chứng minh trong sạch của mình”
Hạ Tường Dã nghe xong giận tím mặt:“ngươi cứ như vậy muốn cùng tôi phủi sạch quan hệ?”
“Tôi vốn với anh không thân chẳng quen tại sao nói đến phủi sạch?”_ Phương Á Tịnh hai tay ôm ngực không hiểu hắn vì sao hắn như vậy tức giận?
“Được!Cô càng nói cô với tôi không quan hệ tôi sẽ cố gắng làm bạn với cô”_. Hắn vẻ mặt bướng bỉnh.
Nhìn hắn ý chí kiên định như vậy Phương Á Tịnh vỗ về đau đớn cái trán nhưng lại vô kế khả thi.(chắc nói không có cách nào)
Cuối cùng cô tâm không cam lòng chuyện không muốn nói: “Làm bạn bè coi như bạn bè như vậy được rồi ha?”
“Được!Cứ quyết định như vậy đi!”_ Hạ Tường Dã sắp vui lắm hắn vẫn còn nói: “Này ngày mai sáng sớm tôi tới đón cô đến trường nha!Tạm biệt!”
“Gì chứ đón tôi đến trường?”_Phương Á Tịnh buồn bực hỏi.
“Không nên hỏi nhiều như vậy ngày mai chờ tôi là được rồi tạm biệt!”_ Phất phất tay hắn ngồi trên lái xe đi xa tâm tình rất tốt rời khỏi
“Này!”_Phương Á Tịnh vẻ mặt đau khổ nhìn theo hắn rời đi
Cố gắng cùng người ta làm bạn người này có bệnh? Trường học một đống em học sinh muốn cùng hắn bắt chuyện đều bị hắn thối mặt dọa chạy hắn cố tình cứng rắn phải cùng cô làm bạn bè
ai! quên đi quên đi!làm bằng hữu coi như bằng hữu đi!
Dù thế nào đi nữa hắn ở Thánh Tâm tiếng xấu rõ ràng có hắn cô cũng không cần lo lắng Á Luân có thể hay không bị người khác ức hiếp
Tạm thời hãy cùng hắn làm bạn đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook