ĐIỆN CHỦ Ở RỂ
-
Chương 506: Tiêu Ngũ Nhạc tàn bạo
“Được!”, Kiều Dật gật đầu, quay người sang bên nhường đường.
Bác sĩ người nước ngoài mở cửa bước vào phòng bệnh.
Chưa đầy một phút sau khi người bác sĩ nước ngoài bước vào, trong phòng bệnh đã vang lên tiếng hét thấu tim.
Đám người Kiều Dật thất kinh, lần lượt xông vào trong.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức khiến Kiều Dật và những người khác chết lặng.
Họ chỉ thấy Tiêu Ngũ Nhạc đã tỉnh dậy, trên tay cầm một con dao mổ và đang ra sức đâm vị bác sĩ người nước ngoài từng nhát từng nhát một.
Cơ thể người bác sĩ nước ngoài đầy máu.
Ông ta không ngừng phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
“Anh Tiêu, đừng đâm nữa!”, Kiều Dật vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Vị bác sĩ ngoại này được mời đến chữa trị cho anh đó!”
"Tôi đã thành ra như thế này rồi, còn chữa trị gì nữa?”
Tiêu Ngũ Nhạc chỉ vào đầu của mình.
Lúc này, trên đầu Tiêu Ngũ Nhạc được phủ một lớp gạc dày màu trắng, trông giống như một xác ướp.
"Nhưng", Kiều Dật không biết phải nói gì khi đối mặt với Tiêu Ngũ Nhạc đầy tàn bạo này: "Vị này là bác sĩ người nước ngoài đó!”
Ngay cả những người thuộc hội con ông cháu cha Đông Hải như đám người Kiều Dật cũng sẽ không tùy tiện khiêu khích người nước ngoài, để tránh gây ra những rắc rối liên quan đến nước ngoài và bị gia tộc trách phạt.
“Hả?”, ánh mắt hung ác của Tiêu Ngũ Nhạc lập tức phóng về phía Kiều Dật: “Cậu đang dạy tôi đấy à?”
“Anh Tiêu, tôi đâu dám!”, Kiều Dật sợ hết hồn, vội vàng xua tay.
Hắn sợ Tiêu Ngũ Nhạc không nể nang gì mà đâm cả hắn luôn.
Cuối cùng, bác sĩ người nước ngoài đang hấp hối được bệnh viện số một của tỉnh khiêng đi.
Không ai dám lên tiếng chỉ trích Tiêu Ngũ Nhạc.
Một ngày nữa lại trôi qua.
“Tôi thật sự không chịu nổi, tôi nhất định phải trả thù!”, Tiêu Ngũ Nhạc hằn học nói.
Đường đường là nhân vật đứng hàng thứ hai của hội con ông cháu cha Đông Hải mà lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy ở cái chốn tỉnh thành này khiến Tiêu Ngũ Nhạc mất hết thể diện.
Nếu như đồn ra ngoài, Tiêu Ngũ Nhạc sẽ không có mặt mũi nào gặp người khác nữa.
"Nhưng mà, anh Tiêu à", Kiều Dật không khỏi có chút lo lắng nói: "Anh đã thành ra như này rồi, chi bằng cứ tĩnh dưỡng trước đã, chúng ta sẽ tính toán về lâu về dài”.
“Tôi không muốn đợi nữa”, điều khiến đám người Kiều Dật kinh ngạc là Tiêu Ngũ Nhạc rút hẳn ống truyền dịch và nhảy xuống khỏi giường bệnh, hoàn toàn không để ý đến việc mình vẫn đang điều trị: “Giờ tôi phải hành động ngay!”
“Anh Tiêu, e rằng hơi khó đó”, Kiều Dật suy nghĩ một chút rồi nói: “Thằng nhóc đó hình như cũng có chút bản lĩnh, tất cả chúng ta đều không phải đối thủ của hắn. Chỉ dựa vào mấy tên vệ sĩ của chúng ta, e rằng không ổn đâu!”
“Vậy thì phái người đi”, Tiêu Ngũ Nhạc hét lên.
Đám cậu ấm này đều là con ông cháu cha ở Đông Hải, trước giờ gia tộc của họ chưa từng ngờ đến việc có người dám dây vào bọn họ. Vậy nên những vệ sĩ mà họ mang theo đều là những nhân vật không tài cán gì cho lắm, chỉ như đi chơi cùng với họ mà thôi.
Đương nhiên là không đủ để chống lại Mục Hàn.
“Nếu muốn phái người đi, chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý của gia tộc”, Kiều Dật cau mày nói: “Vì một tên oắt như thế mà khiến gia tộc chú ý, vậy thì họ cũng sẽ biết được chuyện anh Tiêu bị sỉ nhục”.
"Đây cũng không phải là cách hay".
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Ngũ Nhạc lại trở nên ủ rũ, Kiều Dật lại thót tim.
Trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng, hắn vội vàng nói: "Tuy nhiên, tôi còn có cách khác".
“Mau nói đi!”, vẻ mặt của Tiêu Ngũ Nhạc dần dịu lại.
“Anh Tiêu, chúng ta có thể mượn quân từ Hồng Anh Xã”, Kiều Dật tủm tỉm cười nói: “Không phải Kim cang Tống, một trong Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã có quan hệ không tầm thường với anh sao?”
"Hơn nữa, tôi nghe nói khu vực tỉnh này cũng thuộc địa bàn của Hồng Anh Xã”.
“Phải rồi!”, Tiêu Ngũ Nhạc chợt nhảy vọt lên, vươn tay vỗ trán: “Sao tôi lại quên mất Kim cang Tống nhỉ?”
"Đi thôi, đi tìm Kim cang Tống với tôi!”
…
Nhìn thấy Tiêu Ngũ Nhạc bị quấn kín từ trên xuống dưới giống như một chiếc bánh chưng màu trắng, Kim cang Tống hết cả hồn.
"Bị người ta đánh à?”
"Ai lại to gan, dám đánh nhân vật số hai hội con ông cháu cha Đông Hải thành ra như thế này vậy?”
Đừng thấy thế lực của Hồng Anh Xã hùng mạnh, trấn áp cả khu vực phía Nam Hoa Hạ, khi đối mặt với hội con ông cháu cha Đông Hải họ cũng phải nhường nhịn vài phần, tránh gây xung đột với những người này.
Ngay cả một số thành viên quan trọng của Hồng Anh Xã cũng phải duy trì quan hệ bạn bè với hội con ông cháu cha Đông Hải.
Xét cho cùng, đằng sau hội con ông cháu cha Đông Hải là vương tộc.
Ngay cả những cây cao bóng cả như Hồng Anh Xã cũng phải kiêng dè.
“Anh Tống, chuyện này nói ra thì thật mất mặt, anh đừng hỏi kỹ nữa”, Tiêu Ngũ Nhạc đầy vẻ khổ sở: “Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn mượn quân của anh”.
"Tôi ở địa phận của tỉnh bị người ta đánh thành ra như thế này, nếu như không lấy lại thể diện thì sau này tôi còn mặt mũi nào sống ở Đông Hải được nữa chứ?”
“Được”, Kim cang Tống gật đầu: “Cậu Tiêu cần bao nhiêu người?”
Vì Tiêu Ngũ Nhạc đã có lời nên Kim cang Tống cũng không từ chối.
"Cho tôi mượn khoảng hơn trăm người là được”, Tiêu Ngũ Nhạc nói: “Tuy nhiên, những người này nhất định phải là những tay đánh đấm giỏi trong Hồng Anh Xã của anh mới được!”
“Không thành vấn đề”, Kim cang Tống đồng ý.
Ngay sau đó, Kim cang Tống đã điều hơn trăm người đến để Tiêu Ngũ Nhạc đưa đi.
Sau khi rời khỏi Hồng Anh Xã, Tiêu Ngũ Nhạc lập tức điều động quân của mình: "Trước tiên đi điều tra cho tôi xem thằng nhóc đó đang ở đâu?”
Ngay sau đó, đàn em đi điều tra và báo cáo với Tiêu Ngũ Nhạc.
“Tập đoàn Thiên Thành à?”, miệng Tiêu Ngũ Nhạc hơi nhếch lên: “Xuất phát ngay cho tôi, đến thẳng tập đoàn Thiên Thành”.
Chính vào lúc Tiêu Ngũ Nhạc đang hùng hổ đầy khí thế tiến đến tập đoàn Thiên Thành.
Kim cang Tống trò chuyện với phụ tá của mình.
“Thật là kỳ quái!”, Kim cang Tống vẫn cảm thấy không thể tin được: “Tiêu Ngũ Nhạc là nhân vật số hai trong hội con ông cháu cha Đông Hải, rốt cuộc là ai đã ăn gan hùm mật gấu dám đánh anh ta chứ?”
"Hơn nữa còn bị đánh thành bộ dạng như vậy!”
“Phải đó, chuyện này thật sự không thể tin được”, phụ tá của hắn cũng đầy vẻ ngạc nhiên: “Cho dù là Hồng Anh Xã chúng ta cũng không dám ngang nhiên đối chọi với họ”.
"Người đắc tội với Tiêu Ngũ Nhạc đúng là điên thật rồi!”
“Chờ đã!”, Kim cang Tống đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ánh mắt đanh lại: “Dám ra mặt dạy dỗ đám con ông cháu cha Đông Hải, hơn nữa trước mắt còn đang ở tỉnh, đúng là có một người!”
Kim cang Tống đột nhiên nghĩ tới Mục Hàn.
"Đại ca, ý của anh là…”, người phụ tá cũng chợt hiểu ra, thất kinh nói: “Nếu như đúng là vị đó ra tay thì chuyện này đã rõ ràng rồi”.
“Nếu đúng là vị đó ra tay thì chúng ta gặp rắc rối rồi đây!”, Kim cang Tống hít vào một hơi lạnh.
Hiện giờ cách mà đám con ông cháu cha Tiêu Ngũ Nhạc đụng độ với Mục Hàn thực sự giống y như cách lần trước Hồng Anh Xã đụng độ với Mục Hàn.
"Mau đuổi theo đám người Tiêu Ngũ Nhạc!”
Vẻ mặt Kim cang Tống đanh lại: “Tiêu Ngũ Nhạc mang theo người của chúng ta đối phó với đại thống soái, cậu nói xem nếu đại thống soái nhìn thấy sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào?”
Người phụ tá nghe xong thì dựng tóc gáy.
Cả hai cùng lúc lao ra bên ngoài.
Bác sĩ người nước ngoài mở cửa bước vào phòng bệnh.
Chưa đầy một phút sau khi người bác sĩ nước ngoài bước vào, trong phòng bệnh đã vang lên tiếng hét thấu tim.
Đám người Kiều Dật thất kinh, lần lượt xông vào trong.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức khiến Kiều Dật và những người khác chết lặng.
Họ chỉ thấy Tiêu Ngũ Nhạc đã tỉnh dậy, trên tay cầm một con dao mổ và đang ra sức đâm vị bác sĩ người nước ngoài từng nhát từng nhát một.
Cơ thể người bác sĩ nước ngoài đầy máu.
Ông ta không ngừng phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.
“Anh Tiêu, đừng đâm nữa!”, Kiều Dật vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Vị bác sĩ ngoại này được mời đến chữa trị cho anh đó!”
"Tôi đã thành ra như thế này rồi, còn chữa trị gì nữa?”
Tiêu Ngũ Nhạc chỉ vào đầu của mình.
Lúc này, trên đầu Tiêu Ngũ Nhạc được phủ một lớp gạc dày màu trắng, trông giống như một xác ướp.
"Nhưng", Kiều Dật không biết phải nói gì khi đối mặt với Tiêu Ngũ Nhạc đầy tàn bạo này: "Vị này là bác sĩ người nước ngoài đó!”
Ngay cả những người thuộc hội con ông cháu cha Đông Hải như đám người Kiều Dật cũng sẽ không tùy tiện khiêu khích người nước ngoài, để tránh gây ra những rắc rối liên quan đến nước ngoài và bị gia tộc trách phạt.
“Hả?”, ánh mắt hung ác của Tiêu Ngũ Nhạc lập tức phóng về phía Kiều Dật: “Cậu đang dạy tôi đấy à?”
“Anh Tiêu, tôi đâu dám!”, Kiều Dật sợ hết hồn, vội vàng xua tay.
Hắn sợ Tiêu Ngũ Nhạc không nể nang gì mà đâm cả hắn luôn.
Cuối cùng, bác sĩ người nước ngoài đang hấp hối được bệnh viện số một của tỉnh khiêng đi.
Không ai dám lên tiếng chỉ trích Tiêu Ngũ Nhạc.
Một ngày nữa lại trôi qua.
“Tôi thật sự không chịu nổi, tôi nhất định phải trả thù!”, Tiêu Ngũ Nhạc hằn học nói.
Đường đường là nhân vật đứng hàng thứ hai của hội con ông cháu cha Đông Hải mà lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy ở cái chốn tỉnh thành này khiến Tiêu Ngũ Nhạc mất hết thể diện.
Nếu như đồn ra ngoài, Tiêu Ngũ Nhạc sẽ không có mặt mũi nào gặp người khác nữa.
"Nhưng mà, anh Tiêu à", Kiều Dật không khỏi có chút lo lắng nói: "Anh đã thành ra như này rồi, chi bằng cứ tĩnh dưỡng trước đã, chúng ta sẽ tính toán về lâu về dài”.
“Tôi không muốn đợi nữa”, điều khiến đám người Kiều Dật kinh ngạc là Tiêu Ngũ Nhạc rút hẳn ống truyền dịch và nhảy xuống khỏi giường bệnh, hoàn toàn không để ý đến việc mình vẫn đang điều trị: “Giờ tôi phải hành động ngay!”
“Anh Tiêu, e rằng hơi khó đó”, Kiều Dật suy nghĩ một chút rồi nói: “Thằng nhóc đó hình như cũng có chút bản lĩnh, tất cả chúng ta đều không phải đối thủ của hắn. Chỉ dựa vào mấy tên vệ sĩ của chúng ta, e rằng không ổn đâu!”
“Vậy thì phái người đi”, Tiêu Ngũ Nhạc hét lên.
Đám cậu ấm này đều là con ông cháu cha ở Đông Hải, trước giờ gia tộc của họ chưa từng ngờ đến việc có người dám dây vào bọn họ. Vậy nên những vệ sĩ mà họ mang theo đều là những nhân vật không tài cán gì cho lắm, chỉ như đi chơi cùng với họ mà thôi.
Đương nhiên là không đủ để chống lại Mục Hàn.
“Nếu muốn phái người đi, chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý của gia tộc”, Kiều Dật cau mày nói: “Vì một tên oắt như thế mà khiến gia tộc chú ý, vậy thì họ cũng sẽ biết được chuyện anh Tiêu bị sỉ nhục”.
"Đây cũng không phải là cách hay".
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Ngũ Nhạc lại trở nên ủ rũ, Kiều Dật lại thót tim.
Trong đầu hắn chợt lóe lên một tia sáng, hắn vội vàng nói: "Tuy nhiên, tôi còn có cách khác".
“Mau nói đi!”, vẻ mặt của Tiêu Ngũ Nhạc dần dịu lại.
“Anh Tiêu, chúng ta có thể mượn quân từ Hồng Anh Xã”, Kiều Dật tủm tỉm cười nói: “Không phải Kim cang Tống, một trong Bát đại Kim cang của Hồng Anh Xã có quan hệ không tầm thường với anh sao?”
"Hơn nữa, tôi nghe nói khu vực tỉnh này cũng thuộc địa bàn của Hồng Anh Xã”.
“Phải rồi!”, Tiêu Ngũ Nhạc chợt nhảy vọt lên, vươn tay vỗ trán: “Sao tôi lại quên mất Kim cang Tống nhỉ?”
"Đi thôi, đi tìm Kim cang Tống với tôi!”
…
Nhìn thấy Tiêu Ngũ Nhạc bị quấn kín từ trên xuống dưới giống như một chiếc bánh chưng màu trắng, Kim cang Tống hết cả hồn.
"Bị người ta đánh à?”
"Ai lại to gan, dám đánh nhân vật số hai hội con ông cháu cha Đông Hải thành ra như thế này vậy?”
Đừng thấy thế lực của Hồng Anh Xã hùng mạnh, trấn áp cả khu vực phía Nam Hoa Hạ, khi đối mặt với hội con ông cháu cha Đông Hải họ cũng phải nhường nhịn vài phần, tránh gây xung đột với những người này.
Ngay cả một số thành viên quan trọng của Hồng Anh Xã cũng phải duy trì quan hệ bạn bè với hội con ông cháu cha Đông Hải.
Xét cho cùng, đằng sau hội con ông cháu cha Đông Hải là vương tộc.
Ngay cả những cây cao bóng cả như Hồng Anh Xã cũng phải kiêng dè.
“Anh Tống, chuyện này nói ra thì thật mất mặt, anh đừng hỏi kỹ nữa”, Tiêu Ngũ Nhạc đầy vẻ khổ sở: “Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn mượn quân của anh”.
"Tôi ở địa phận của tỉnh bị người ta đánh thành ra như thế này, nếu như không lấy lại thể diện thì sau này tôi còn mặt mũi nào sống ở Đông Hải được nữa chứ?”
“Được”, Kim cang Tống gật đầu: “Cậu Tiêu cần bao nhiêu người?”
Vì Tiêu Ngũ Nhạc đã có lời nên Kim cang Tống cũng không từ chối.
"Cho tôi mượn khoảng hơn trăm người là được”, Tiêu Ngũ Nhạc nói: “Tuy nhiên, những người này nhất định phải là những tay đánh đấm giỏi trong Hồng Anh Xã của anh mới được!”
“Không thành vấn đề”, Kim cang Tống đồng ý.
Ngay sau đó, Kim cang Tống đã điều hơn trăm người đến để Tiêu Ngũ Nhạc đưa đi.
Sau khi rời khỏi Hồng Anh Xã, Tiêu Ngũ Nhạc lập tức điều động quân của mình: "Trước tiên đi điều tra cho tôi xem thằng nhóc đó đang ở đâu?”
Ngay sau đó, đàn em đi điều tra và báo cáo với Tiêu Ngũ Nhạc.
“Tập đoàn Thiên Thành à?”, miệng Tiêu Ngũ Nhạc hơi nhếch lên: “Xuất phát ngay cho tôi, đến thẳng tập đoàn Thiên Thành”.
Chính vào lúc Tiêu Ngũ Nhạc đang hùng hổ đầy khí thế tiến đến tập đoàn Thiên Thành.
Kim cang Tống trò chuyện với phụ tá của mình.
“Thật là kỳ quái!”, Kim cang Tống vẫn cảm thấy không thể tin được: “Tiêu Ngũ Nhạc là nhân vật số hai trong hội con ông cháu cha Đông Hải, rốt cuộc là ai đã ăn gan hùm mật gấu dám đánh anh ta chứ?”
"Hơn nữa còn bị đánh thành bộ dạng như vậy!”
“Phải đó, chuyện này thật sự không thể tin được”, phụ tá của hắn cũng đầy vẻ ngạc nhiên: “Cho dù là Hồng Anh Xã chúng ta cũng không dám ngang nhiên đối chọi với họ”.
"Người đắc tội với Tiêu Ngũ Nhạc đúng là điên thật rồi!”
“Chờ đã!”, Kim cang Tống đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ánh mắt đanh lại: “Dám ra mặt dạy dỗ đám con ông cháu cha Đông Hải, hơn nữa trước mắt còn đang ở tỉnh, đúng là có một người!”
Kim cang Tống đột nhiên nghĩ tới Mục Hàn.
"Đại ca, ý của anh là…”, người phụ tá cũng chợt hiểu ra, thất kinh nói: “Nếu như đúng là vị đó ra tay thì chuyện này đã rõ ràng rồi”.
“Nếu đúng là vị đó ra tay thì chúng ta gặp rắc rối rồi đây!”, Kim cang Tống hít vào một hơi lạnh.
Hiện giờ cách mà đám con ông cháu cha Tiêu Ngũ Nhạc đụng độ với Mục Hàn thực sự giống y như cách lần trước Hồng Anh Xã đụng độ với Mục Hàn.
"Mau đuổi theo đám người Tiêu Ngũ Nhạc!”
Vẻ mặt Kim cang Tống đanh lại: “Tiêu Ngũ Nhạc mang theo người của chúng ta đối phó với đại thống soái, cậu nói xem nếu đại thống soái nhìn thấy sẽ nghĩ về chúng ta như thế nào?”
Người phụ tá nghe xong thì dựng tóc gáy.
Cả hai cùng lúc lao ra bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook