Chương 789: Lâm Đại Tiêu bị đánh

Mặc dù lai lịch gia tộc của Ngụy Tấn kém xa nhà họ Lâm ở thủ đô nhưng dù sao cũng là hoàng tộc ở thủ đô.

Hơn nữa Ngụy Tấn có thể đứng thứ ba trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô đủ để thấy hắn không phải ỷ vào mình là con ông cháu cha mà dựa vào thực lực của chính mình.

Bà cụ Lâm nghĩ thanh niên vừa có tài vừa đẹp trai như thế mới là người xứng với Lâm Nhã Hiên nhất.

“Ngụy Tấn kính chào bà cụ Lâm!”, Ngụy Tấn cũng rất có mắt nhìn, vừa thấy bà cụ Lâm được mọi người vây quanh, hắn đoán ra được thân phận của đối phương ngay, sau đó cực lễ phép chào hỏi.

Ngụy Tấn phong độ ngời ngời khiến bà cụ Lâm càng nhìn càng thích.

“Bà cụ Lâm, thật ra cháu rất vừa lòng với cô Nhã Hiên”.

Ngụy Tấn gật đầu nói: “Cháu chỉ có một yêu cầu với cô Nhã Hiên, đó là con của cô ấy phải theo họ của cháu”.

“Nhã Hiên gả cho cháu, cháu sẽ chăm sóc hai mẹ con cô ấy, đứa nhỏ theo họ của cháu. Yêu cầu này không quá đáng chứ ạ?”

“Không quá đáng”, bà cụ Lâm tỏ vẻ đồng ý, sau đó nhìn về phía Lâm Đại Tiêu hỏi: “Cậu Lâm, ý cậu thế nào?”

Dù bà cụ Lâm là người có địa vị cao nhất ở đây, nhưng nếu xét về lai lịch thì không ai lớn bằng Lâm Đại Tiêu.

Thế nên bà cụ Lâm phải trưng cầu ý kiến của Lâm Đại Tiêu.

“Nếu bà cụ Lâm đã đồng ý thì dễ giải quyết rồi”, Lâm Đại Tiêu cười nói: “Trước khi mọi người đến Ngụy Tấn đã nói với tôi chuyện này, tất nhiên tôi tán thành cả hai tay!”

“Vậy được!”, bà cụ Lâm vô cùng hài lòng: “Chuyện cứ thế nhé, đứa trẻ sẽ theo họ của cậu Ngụy. Tiếp theo chúng ta nên bàn đến chuyện hôn sự của hai đứa rồi…”

“Khoan đã!”, ngay lúc mấy người bà cụ Lâm xem Mục Hàn như không khí thì một tiếng quát vang lên: “Mọi người lại dám đổi họ của đứa bé ngay trước mặt tôi hả? Đã ai hỏi ý kiến của tôi chưa?”

Người lên tiếng chính là Mục Hàn.

Lúc này Mục Hàn như một con sư tử nổi giận, cả người toát ra sự tàn bạo đáng sợ.

“Hỏi ý kiến của cậu? Cậu là ai? Cậu xứng đáng sao?”, Tần Lệ tức giận nói: “Tên của đứa nhỏ là Lâm Tuyệt Hàn, nó là người nhà họ Lâm, có quan hệ gì với cậu sao?”

“Cậu không có quyền quyết định con bé theo họ ai!”

“Đúng thế!”, bà cụ Lâm gõ cây gậy trong tay xuống đất: “Từ lúc chào đời con bé đã không có bố rồi, cậu tự dưng nhảy ra nhận con là sao đây?”

“Tôi nói cho cậu biết, đừng mơ!”

“Bà cụ Lâm, tôi kính trọng bà là người lớn tuổi nên mới nhẫn nhịn, bà đừng ép tôi ra tay!”, Mục Hàn lạnh lùng nói.

Vì mới trở về từ chiến trường nên sát khí trên người Mục Hàn còn rất khủng khiếp, chỉ một câu nói đã khiến bầu không khí trở nên cực kỳ nặng nề.

Mọi người đều cảm nhận được luồng sát khí rất đáng sợ.

Lâm Đại Tiêu và Ngụy Tấn nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Vì lúc này Mục Hàn lại đem đến áp lực cực lớn cho họ.

Phải biết rằng hai người này, một người nổi tiếng không kém gì Mục Sảng.

Còn một người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng TOP cậu chủ thủ đô.

Hai người này đều rất có bản lĩnh.

“Sao có thể chứ?”, Lâm Đại Tiêu lập tức lắc đầu, nói thầm: “Chắc chắn là ảo giác”.

Lâm Đại Tiêu biết rất rõ Mục Hàn là ai.

Tuyệt đối không thể là cao thủ hàng đầu.

Nếu không cũng sẽ không lặng lẽ bỏ trốn khi sắp đến gần kỳ hạn vụ cá cược một năm.

“Cậu nói thế là có ý gì?”, bà cụ Lâm lập tức nổi giận nói: “Cậu còn muốn giết cả tôi nữa à?”

“Nếu bà cứ ép tôi thì tôi sẽ không nhân từ nhẫn nhịn với bà nữa!”, Mục Hàn kiên quyết nói.

“Cậu!”, bà cụ Lâm tức đến mức không nói được gì.

“Đúng là xấc xược!”, Lâm Đại Tiêu thấy thế thì nổi giận đùng đùng chỉ vào Mục Hàn quát: “Cậu là cái thá gì chứ? Hôm nay chúng tôi vẫn sẽ đổi tên cho đứa bé!”

“Cậu nghe cho rõ đây, bắt đầu từ ngày hôm nay tên đứa bé sẽ là Ngụy Tuyệt Hàn!”

“Nhà họ Lâm ở thủ đô sẽ quyết định chuyện này!”

Nghe Lâm Đại Tiêu nói thế, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Cậu Lâm là người xứng đáng thừa kế gia tộc hạng ba Hoa Hạ nhất, cũng là anh cả của Nhã Hiên, người xưa thường nói anh cả như bố, cậu hoàn toàn có tư cách quyết định họ tên của đứa bé”.

Những người khác của nhà họ Lâm đều hùa theo.

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng im lặng không nói gì.

Mặc dù Lâm Nhã Hiên thấy chuyện này không ổn lắm nhưng những gì Mục Hàn làm lại khiến cô khá thất vọng.

“Anh đang ép tôi!”, hai mắt Mục Hàn đỏ ngầu.

Nhiệt độ trên người anh đã giảm xuống mức có thể đóng băng.

Thậm chí không khí xung quanh đều trở lên lạnh lẽo.

“Phải, tôi đang ép cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi?”, Lâm Đại Tiêu bực bội hừ một tiếng.

“Chết đi!”, Mục Hàn thốt lên hai chữ.

Lúc này ý chí chiến đấu của Mục Hàn bùng lên.

Dù trận chiến với Điện Ma Vương đã kết thúc nhưng giết hàng loạt quân địch trong hơn nửa năm khiến cơ thể Mục Hàn như thêm một tầng sát khí nữa, một khi chọc giận anh thì có thể bị tàn sát bất cứ lúc nào.

Nhất là đám người này lại muốn đổi họ của đứa bé ngay trước mặt anh.

Đây là sự sỉ nhục rất lớn với Mục Hàn.

“Cậu muốn giết tôi ư?”, Lâm Đại Tiêu bật cười thành tiếng, sau đó đứng thẳng người giơ tay lên vỗ ngực khinh bỉ nói: “Nếu cậu có bản lĩnh đó thì cứ việc cầm dao đâm vào chỗ này của tôi này!”

“Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội!”

“Nhưng cậu không thể nào đâm chết tôi được đâu”, lúc này Lâm Đại Tiêu cũng nổi lên sát khí ngùn ngụt: “Cậu chết chắc rồi!”

Thấy hai người giương cung bạt kiếm, bầu không khí trở nên căng thẳng như cung tên đã lên dây không đánh không được, Lâm Nhã Hiên lại lo lắng.

Mặc dù Mục Hàn khiến Lâm Nhã Hiên rất thất vọng nhưng cô không muốn Mục Hàn chết.

Nhất là Lâm Đại Tiêu tính tình nóng nảy, hơn nữa bản lĩnh lại rất giỏi, còn lợi hại hơn cả Ngụy Tấn.

Lâm Nhã Hiên sợ Lâm Đại Tiêu sẽ đánh chết Mục Hàn mất.

Chỉ trong thoáng chốc, Lâm Nhã Hiên lóe lên ý nghĩ, cô lập tức rút điện thoại ra gửi một tin cho Sở Vân Lệ: “Mẹ, mẹ mau lên quán trà đi, Mục Hàn về rồi, anh ấy gặp nguy hiểm!”

Nhận được tin nhắn của Lâm Nhã Hiên, Sở Vân Lệ sửng sốt.

Sau đó lập tức chạy đến quán trà với tốc độ nhanh nhất.

“Không biết tự lượng sức mình!”, Mục Hàn chỉ lạnh lùng nói khi đối diện với sự khiêu khích của Lâm Đại Tiêu: “Giết anh thì cần gì dùng dao, tôi chỉ cần đấm một cú là đủ đánh chết anh rồi!”

“Đừng có mà khoác lác, có bản lĩnh cậu cứ đấm đánh chết tôi xem!”, Lâm Đại Tiêu không hề sợ.

“Chết đi!”, Mục Hàn đến trước mặt Lâm Đại Tiêu giơ tay đấm thẳng vào ngực hắn.

Đòn tấn công mang theo sát khí mạnh mẽ như gió lốc.

Lâm Đại Tiêu lập tức cảm nhận được luồng sức mạnh khủng khiếp.

“Sao có thể chứ?”

Lực tấn công của Mục Hàn tạo ra áp lực cực lớn cho Lâm Đại Tiêu, thậm chí hắn còn cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc.

Lâm Đại Tiêu ngơ ngác.

Hắn bỗng nhận ra mình không thể đánh ra một đòn nào được.

“Chuyện gì thế này?”, Lâm Đại Tiêu hoảng hốt.

Thấy Mục Hàn sắp đánh đến chỗ mình, cả người Lâm Đại Tiêu ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương