Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết
-
Chương 49: Bồi rượu
“Trương Thành, mau lau kẻ mắt đi, mẹ nó, nhìn anh rể này, như này mới là đàn ông con trai chứ”, người đẹp chân dài Tôn Lam đi tới, khinh thường nhìn Trương Thành.
Trương Thành khịt mũi không hài lòng nhưng không nói gì, cậu ta nhìn Trương Hùng đang bước đi nhanh như bay, nghĩ khỏe một tí thì sao chứ? Những bộ quần áo mà kia mà xem, đúng là nghèo mạt rệp!
Với sự giúp đỡ của Trương Hùng, mà đống vali đáng nhẽ phải mất nửa ngày mới có thể chuyển đi, một loáng đã làm xong.
Từ Uyển dọn dẹp căn phòng một chút và nói với Trương Hùng: "Anh rể, em đã nói với chị là mời anh ăn tối, anh có thể nể mặt em không”.
"Haha, được rồi”, Trương Hùng cười và gật đầu.
Anh có thể thấy là Từ Uyển này tốt hơn nhiều so với hai người anh họ của Lâm Thanh Hy, là em họ của Lâm Thanh Hy, gia cảnh của Từ Uyển không phải bàn, mười triệu tất nhiên là có, nhưng nhìn cách cô ấy ăn mặc, chỉ là loại quần áo có 100 200 tệ, chẳng phải kiểu cao sang khoe của, dựa vào gia cảnh của Từ Uyển, BMW và Mercedes-Benz, chỉ cần cô ấy muốn thì sẽ có, Trương Thành kia có là gì?
Trương Khiết và Tôn Lam có mối quan hệ rất tốt với Từ Uyển, Từ Uyển gọi anh rể, hai người này cũng gọi như vậy luôn.
"Anh rể, dáng người anh đẹp như vậy, không làm người mẫu thì thật đáng tiếc, dáng người của những người mẫu nam trong công ty chúng em còn không bằng một nửa của anh! Anh luyện tập kiểu gì thế?", Tôn Lam nhìn ở những đường gân lộ ra trên cánh tay của Trương Hùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ bừng.
"Anh á?", Trương Hùng nhìn vào hai cánh tay của mình. Thành thật mà nói, anh không cố ý rèn luyện cơ bắp của mình. Cơ bắp cân đối này đều là do bị buộc phải tập luyện mà có. Nếu như là một người khác, ngày nào cũng ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cũng sẽ có một thân hình cơ bắp như vậy, theo đuổi sức mạnh toàn thân, thay vì chỉ tìm kiếm vẻ đẹp như người mẫu, loại cơ bắp bị tiêm hormone sẽ khiến người ta có chút chán ghét nếu nhìn quá nhiều, trong khi những người như Trương Hùng sẽ khiến mọi người mê đắm.
“Được rồi, anh rể có vợ rồi, đừng có si mê như vậy, cô nương, chúng ta đi ăn cơm đi!”, người đẹp tóc ngắn Trương Khiết khoác tay Tôn Lam, đi về phía cổng trường.
Trương Khiết có một chiếc CRV đậu trên con phố đối diện với khu trường học, cô ấy không đi xe đến trường, theo cách nói của Trương Khiết, cô ấy không thích cảm giác thu hút sự chú ý của mọi người, chiếc xe này là phương tiện đi lại do bố mẹ cô ấy mua cho, không phải dùng để khoe khoang.
Trương Hùng xúc động, đúng là mây tầng nào gặp gió tầng đó, tính cách của Trương Khiết giống hệt như Từ Uyển, nhưng Từ Uyển còn sâu hơn Trương Khiết một chút, cô ấy hoàn toàn không tiết lộ gia cảnh của mình, ngay cả thân phận cụ thể của chị gái tiên nữ, Từ Uyển cũng không nói cho bạn cùng phòng biết.
Ba cô gái Từ Uyển vốn đã đặt một nhà hàng, nhưng trên đường đến đó, Tôn Lam nhận được một cuộc gọi khiến họ phải thay đổi điểm đến.
“Tôn Lam, ý của cậu là giám đốc của cậu thỉnh thoảng sẽ chọn mấy người mẫu đi ăn tối cùng mấy ông chủ đó á?”, Trương Khiết, người đang lái xe, lộ ra vẻ không hài lòng.
“Ừ”, Tôn Lam khẽ cắn môi gật đầu: “Trước đó có mấy cô gái không đi, hôm sau liền bị đuổi việc, đến một tháng lương cũng không có, còn đi làm gì, tất cả chúng ta đều biết rõ”.
"Đây là bắt nạt!", Trương Khiết vỗ tay lái, chiếc xe liền phát ra tiếng còi: "Đi, hôm nay mình đi xem, ông chủ này là ai mà dám hống hách như vậy!"
"Hay là chúng ta không đi nữa? Tệ nhất là mình sẽ nghỉ việc. Những người này có xuất thân từ xã hội đen. Trước có một cô gái vì bất mãn đã kiện họ. Cuối cùng, cả nhà họ đã bị thiêu rụi”, khuôn mặt Tôn Lam toát lên một chút lo lắng, có thể thấy rằng cô ấy rất sợ người giám đốc của mình.
"Nghỉ việc? Tại sao phải nghỉ? Công ty người mẫu đó là cậu vất vả mới vào được, họ còn hai show chưa trả tiền cho cậu? Hôm nay mình muốn xem xem bọn họ có thể làm được gì!", Trương Khiết tức giận đạp mạnh chân ga, chiếc CRV phóng vun vút trên đường cho thấy cô gái này cũng là người nóng nảy.
Từ Uyển và Trương Hùng ngồi ở ghế sau, Từ Uyển mỉm cười với Trương Hùng và thì thầm: “Anh rể, gia cảnh của Tôn Lam không khá giả gì, cô ấy tự kiếm tiền học phí nên công việc này rất quan trọng với cô ấy. Điều quan trọng là công ty cứ không trả lương, bây giờ họ lấy thứ này ra để đe dọa”.
Trương Hùng gật đầu: "Vậy thì đi xem đi, đều là bạn, nếu giúp được thì giúp”.
"Vâng”, Từ Uyển nheo mắt, khoảnh khắc cô ấy thấy Trương Hùng gật đầu, cô ấy thấy như thể đã tìm được người đồng tâm hiệp lực vậy.
Tiên Vị Lâu là một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở Ngân Châu, ở Ngân Châu, một thành phố gần phía tây bắc, giá hải sản vô cùng đắt đỏ, người có thể bao phòng ở Tiên Vị Lâu và gọi một bàn đầy ắp hải sản, đều là những người không thiếu tiền.
Một chiếc Honda CRV đậu trong bãi đậu xe của Tiên Vị Lâu, Trương Hùng ra khỏi xe cùng ba cô gái và sải bước vào Tiên Vị Lâu.
Cách bài trí của Tiên Vị Lâu thoạt nhìn tạo cho người ta cảm giác xa hoa lộng lẫy, vừa vào cửa có thể nhìn thấy một hòn non bộ đứng ở đại sảnh, dưới núi có nước, có đàn cá quý hiếm bơi lội, nếu có người gọi món, những nguyên liệu này đều được giết mổ tại chỗ, quy cách ở đây làm cho chỗ này càng đắt đỏ hơn.
Giám đốc của Tôn Lam đã gửi cho Tôn Lam vị trí của phòng, phòng 888 ở tầng ba, chỉ cần nhìn vào số phòng này là có thể biết được thân phận của những người ăn trong đó.
Trương Khiết tức giận dẫn đầu đi phía trước, vừa lên đến tầng ba, đã có thể nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của phụ nữ và tiếng cười thô bạo của đàn ông từ chiếc phòng đó.
Khi Trương Khiết nghe thấy tiếng cười trong phòng riêng, sự tức giận trong lòng càng mạnh mẽ, thậm chí có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu hôm nay Tôn Lam đến đây một mình, sẽ bị một nhóm người bên trong ép uống rượu và mang đi? Nếu không đến sẽ bị sa thải, không được lĩnh lương trước đó, đây rõ ràng là ức hiếp!
Trương Khiết vào thế, định đẩy cánh cửa phòng ra, nhưng bị Tôn Lam ngăn lại.
Tôn Lam rụt rè nhìn Trương Khiết, lắc đầu và nói: "Bỏ đi, mình nghe thấy tiếng nói bên trong, có rất nhiều người, mình vào uống với họ vài ly rồi ra vậy”.
"Đừng có ngốc, đám lưu manh này có thể uy hiếp cậu tới, sao có thể tùy tiện thả cậu đi chứ? Hôm nay mình nhất định phải giúp cậu đòi lại công bằng”, Trương Khiết phớt lờ lời khuyên can của Tôn Lam và đẩy Tôn Lam ra.
Là bạn thân của Tôn Lam, Trương Khiết biết rất rõ Tôn Lam là người như thế nào, với khuôn mặt trái xoan thanh tú và dáng người cao gầy của Tôn Lam, có quá nhiều người trong trường theo đuổi cô ấy, bên trong trường là các thiếu gia công tử, ngoài trường thì là các đại gia, nhưng chưa bao giờ thấy Tôn Lam thân thiết với ai, suốt thời gian qua cô ấy chỉ kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Vì vậy, Trương Khiết tuyệt đối không cho phép Tôn Lam bị bắt nạt như thế này.
Trương Khiết đưa tay ra, đẩy cánh cửa phòng trước mặt ra, nhìn thấy mọi thứ trong phòng, khiến mắt Trương Khiết bừng bừng lửa giận.
Trương Thành khịt mũi không hài lòng nhưng không nói gì, cậu ta nhìn Trương Hùng đang bước đi nhanh như bay, nghĩ khỏe một tí thì sao chứ? Những bộ quần áo mà kia mà xem, đúng là nghèo mạt rệp!
Với sự giúp đỡ của Trương Hùng, mà đống vali đáng nhẽ phải mất nửa ngày mới có thể chuyển đi, một loáng đã làm xong.
Từ Uyển dọn dẹp căn phòng một chút và nói với Trương Hùng: "Anh rể, em đã nói với chị là mời anh ăn tối, anh có thể nể mặt em không”.
"Haha, được rồi”, Trương Hùng cười và gật đầu.
Anh có thể thấy là Từ Uyển này tốt hơn nhiều so với hai người anh họ của Lâm Thanh Hy, là em họ của Lâm Thanh Hy, gia cảnh của Từ Uyển không phải bàn, mười triệu tất nhiên là có, nhưng nhìn cách cô ấy ăn mặc, chỉ là loại quần áo có 100 200 tệ, chẳng phải kiểu cao sang khoe của, dựa vào gia cảnh của Từ Uyển, BMW và Mercedes-Benz, chỉ cần cô ấy muốn thì sẽ có, Trương Thành kia có là gì?
Trương Khiết và Tôn Lam có mối quan hệ rất tốt với Từ Uyển, Từ Uyển gọi anh rể, hai người này cũng gọi như vậy luôn.
"Anh rể, dáng người anh đẹp như vậy, không làm người mẫu thì thật đáng tiếc, dáng người của những người mẫu nam trong công ty chúng em còn không bằng một nửa của anh! Anh luyện tập kiểu gì thế?", Tôn Lam nhìn ở những đường gân lộ ra trên cánh tay của Trương Hùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ bừng.
"Anh á?", Trương Hùng nhìn vào hai cánh tay của mình. Thành thật mà nói, anh không cố ý rèn luyện cơ bắp của mình. Cơ bắp cân đối này đều là do bị buộc phải tập luyện mà có. Nếu như là một người khác, ngày nào cũng ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết, cũng sẽ có một thân hình cơ bắp như vậy, theo đuổi sức mạnh toàn thân, thay vì chỉ tìm kiếm vẻ đẹp như người mẫu, loại cơ bắp bị tiêm hormone sẽ khiến người ta có chút chán ghét nếu nhìn quá nhiều, trong khi những người như Trương Hùng sẽ khiến mọi người mê đắm.
“Được rồi, anh rể có vợ rồi, đừng có si mê như vậy, cô nương, chúng ta đi ăn cơm đi!”, người đẹp tóc ngắn Trương Khiết khoác tay Tôn Lam, đi về phía cổng trường.
Trương Khiết có một chiếc CRV đậu trên con phố đối diện với khu trường học, cô ấy không đi xe đến trường, theo cách nói của Trương Khiết, cô ấy không thích cảm giác thu hút sự chú ý của mọi người, chiếc xe này là phương tiện đi lại do bố mẹ cô ấy mua cho, không phải dùng để khoe khoang.
Trương Hùng xúc động, đúng là mây tầng nào gặp gió tầng đó, tính cách của Trương Khiết giống hệt như Từ Uyển, nhưng Từ Uyển còn sâu hơn Trương Khiết một chút, cô ấy hoàn toàn không tiết lộ gia cảnh của mình, ngay cả thân phận cụ thể của chị gái tiên nữ, Từ Uyển cũng không nói cho bạn cùng phòng biết.
Ba cô gái Từ Uyển vốn đã đặt một nhà hàng, nhưng trên đường đến đó, Tôn Lam nhận được một cuộc gọi khiến họ phải thay đổi điểm đến.
“Tôn Lam, ý của cậu là giám đốc của cậu thỉnh thoảng sẽ chọn mấy người mẫu đi ăn tối cùng mấy ông chủ đó á?”, Trương Khiết, người đang lái xe, lộ ra vẻ không hài lòng.
“Ừ”, Tôn Lam khẽ cắn môi gật đầu: “Trước đó có mấy cô gái không đi, hôm sau liền bị đuổi việc, đến một tháng lương cũng không có, còn đi làm gì, tất cả chúng ta đều biết rõ”.
"Đây là bắt nạt!", Trương Khiết vỗ tay lái, chiếc xe liền phát ra tiếng còi: "Đi, hôm nay mình đi xem, ông chủ này là ai mà dám hống hách như vậy!"
"Hay là chúng ta không đi nữa? Tệ nhất là mình sẽ nghỉ việc. Những người này có xuất thân từ xã hội đen. Trước có một cô gái vì bất mãn đã kiện họ. Cuối cùng, cả nhà họ đã bị thiêu rụi”, khuôn mặt Tôn Lam toát lên một chút lo lắng, có thể thấy rằng cô ấy rất sợ người giám đốc của mình.
"Nghỉ việc? Tại sao phải nghỉ? Công ty người mẫu đó là cậu vất vả mới vào được, họ còn hai show chưa trả tiền cho cậu? Hôm nay mình muốn xem xem bọn họ có thể làm được gì!", Trương Khiết tức giận đạp mạnh chân ga, chiếc CRV phóng vun vút trên đường cho thấy cô gái này cũng là người nóng nảy.
Từ Uyển và Trương Hùng ngồi ở ghế sau, Từ Uyển mỉm cười với Trương Hùng và thì thầm: “Anh rể, gia cảnh của Tôn Lam không khá giả gì, cô ấy tự kiếm tiền học phí nên công việc này rất quan trọng với cô ấy. Điều quan trọng là công ty cứ không trả lương, bây giờ họ lấy thứ này ra để đe dọa”.
Trương Hùng gật đầu: "Vậy thì đi xem đi, đều là bạn, nếu giúp được thì giúp”.
"Vâng”, Từ Uyển nheo mắt, khoảnh khắc cô ấy thấy Trương Hùng gật đầu, cô ấy thấy như thể đã tìm được người đồng tâm hiệp lực vậy.
Tiên Vị Lâu là một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở Ngân Châu, ở Ngân Châu, một thành phố gần phía tây bắc, giá hải sản vô cùng đắt đỏ, người có thể bao phòng ở Tiên Vị Lâu và gọi một bàn đầy ắp hải sản, đều là những người không thiếu tiền.
Một chiếc Honda CRV đậu trong bãi đậu xe của Tiên Vị Lâu, Trương Hùng ra khỏi xe cùng ba cô gái và sải bước vào Tiên Vị Lâu.
Cách bài trí của Tiên Vị Lâu thoạt nhìn tạo cho người ta cảm giác xa hoa lộng lẫy, vừa vào cửa có thể nhìn thấy một hòn non bộ đứng ở đại sảnh, dưới núi có nước, có đàn cá quý hiếm bơi lội, nếu có người gọi món, những nguyên liệu này đều được giết mổ tại chỗ, quy cách ở đây làm cho chỗ này càng đắt đỏ hơn.
Giám đốc của Tôn Lam đã gửi cho Tôn Lam vị trí của phòng, phòng 888 ở tầng ba, chỉ cần nhìn vào số phòng này là có thể biết được thân phận của những người ăn trong đó.
Trương Khiết tức giận dẫn đầu đi phía trước, vừa lên đến tầng ba, đã có thể nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của phụ nữ và tiếng cười thô bạo của đàn ông từ chiếc phòng đó.
Khi Trương Khiết nghe thấy tiếng cười trong phòng riêng, sự tức giận trong lòng càng mạnh mẽ, thậm chí có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu hôm nay Tôn Lam đến đây một mình, sẽ bị một nhóm người bên trong ép uống rượu và mang đi? Nếu không đến sẽ bị sa thải, không được lĩnh lương trước đó, đây rõ ràng là ức hiếp!
Trương Khiết vào thế, định đẩy cánh cửa phòng ra, nhưng bị Tôn Lam ngăn lại.
Tôn Lam rụt rè nhìn Trương Khiết, lắc đầu và nói: "Bỏ đi, mình nghe thấy tiếng nói bên trong, có rất nhiều người, mình vào uống với họ vài ly rồi ra vậy”.
"Đừng có ngốc, đám lưu manh này có thể uy hiếp cậu tới, sao có thể tùy tiện thả cậu đi chứ? Hôm nay mình nhất định phải giúp cậu đòi lại công bằng”, Trương Khiết phớt lờ lời khuyên can của Tôn Lam và đẩy Tôn Lam ra.
Là bạn thân của Tôn Lam, Trương Khiết biết rất rõ Tôn Lam là người như thế nào, với khuôn mặt trái xoan thanh tú và dáng người cao gầy của Tôn Lam, có quá nhiều người trong trường theo đuổi cô ấy, bên trong trường là các thiếu gia công tử, ngoài trường thì là các đại gia, nhưng chưa bao giờ thấy Tôn Lam thân thiết với ai, suốt thời gian qua cô ấy chỉ kiếm tiền nuôi sống bản thân.
Vì vậy, Trương Khiết tuyệt đối không cho phép Tôn Lam bị bắt nạt như thế này.
Trương Khiết đưa tay ra, đẩy cánh cửa phòng trước mặt ra, nhìn thấy mọi thứ trong phòng, khiến mắt Trương Khiết bừng bừng lửa giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook