Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết
-
Chương 4: 4: Đây Mới Là Năng Lực Thật Sự
Thời gian Trương Hùng cho Chu Tự suy nghĩ còn 30 giây, thời gian Chu Tự cho Trương Hùng suy nghĩ cũng còn 30 giây.
“20 giây, thằng nhãi, tao muốn xem xem, mày có thể ra vẻ với tao đến lúc nào!”, Chu Tự châm cho mình một điếu thuốc, thở ra một hơi, sau đó lại nhấc cổ tay lên, nhìn vào chiếc đồng hồ Omega của mình: “Còn 10 giây”.
Trương Hùng nhàn nhã đi tới sofa trong văn phòng rồi ngồi xuống, yên lặng ngồi nhìn Chu Tự đếm giờ.
“5 giây”, trên mặt Chu Tự hiện ra một nụ cười lạnh.
Trương Hùng giơ hai chân lên, đặt hai tay ra sau đầu, uể oải nằm trên ghế sofa.
Chu Tự nhìn đồng hồ: “Hết giờ rồi, thằng nhãi, là mày tự mình tìm chết, đừng trách tao không cho mày cơ hội!”
Ngay lúc Chu Tự đang định cầm điện thoại trên bàn gọi bảo vệ đến dạy dỗ thằng nhãi ngu xuẩn này một bài học, điện thoại đã reo lên trước, Chu Tự nhìn số người gọi, sắc mặt liền thay đổi.
Người gọi đến chính là sếp Triệu, đối tác lớn nhất của tập đoàn Chu Thị.
Có thể nói rằng, Chu Thị nếu mất đi đường dây của sếp Triệu này, lợi nhuận sẽ giảm 2/3.
Chu Tự cân nhắc lợi hại, quyết định nhận cuộc gọi của sếp Triệu trước, dù sao xử lý một thằng nhãi ngông cuồng, không biết trời cao đất dày còn lâu mới quan trọng bằng chuyện của sếp Triệu.
Chu Tự vừa ấn nghe, còn chưa kịp chào hỏi liền nghe thấy giọng nói đầy tức giận của sếp Triệu từ đầu dây bên kia: “Họ Chu kia! Cậu chọc vào người ta đừng có mà liên lụy đến tôi, hợp tác của chúng ta dừng lại đi!...!tít tít tít…”
Thấy tiếng ngắt máy, Chu Tự sửng sốt một hồi, chuyện gì đây? Chu Thị và sếp Triệu đã hợp tác 6 năm rồi, vẫn luôn là quan hệ đôi bên đều có lợi.
Hôm nay sao lại đột nhiên ầm ĩ như vậy, hơn nữa sếp Triệu còn nói hắn chọc vào nhân vật lớn, liên lụy đến ông ta?
Chu Tự còn chưa có thời gian suy nghĩ, điện thoại bàn trong văn phòng điên cuồng đổ chuông, trong lòng hắn có một dự cảm không lành liền nhấc máy lên nghe.
“Sếp Chu, không hay rồi! Trang web chính thức của công ty đã bị một lượng lớn hacker tấn công, hiện tại đã hoàn toàn bị tê liệt.
Tất cả giá bán hàng hóa trực tuyến đều giảm xuống hàng loạt, đã có hàng nghìn đơn hàng được đặt chỉ trong vài giây, tổn thất của chúng ta ít nhất đã lên tới 100 triệu!"
Chu Tự còn chưa kịp trả lời, cửa phòng làm việc đã bị thư ký đẩy ra, nữ thư ký tràn đầy hoang mang báo cáo: “Sếp Chu, có ba công ty chuyện hợp tác sắp bàn thành công rồi đột nhiên cự tuyệt qua lại với chúng ta, còn nói rằng hà cớ gì phải hợp tác với một công ty sắp phá sản!”
“Tinh tinh tinh!”, âm thanh của chiếc điện thoại kiểu cũ vang lên làm chói tai Chu Tự, chiếc điện thoại này có rất ít người có thể gọi tới.
Mỗi lần sử dụng chiếc điện thoại này thì đều là có việc vô cùng quan trọng.
Chu Tự nhấn nghe điện thoại với sắc mặt vô cùng khó coi.
“Sếp Chu, xảy ra chuyện lớn rồi.
cổ phiếu của tập đoàn chúng ta đã bị một công ty trấn áp, đối phương có nguồn vốn cực mạnh, thà chịu lỗ cũng phải ép cổ phiếu của chúng ta hạ xuống mức 11 điểm, đây là cố ý gây sự với chúng ta.
Theo ước tính sơ bộ, hiện tại con số thiệt hại lên tới 270 triệu và đang tăng lên từng giây!"
“Cái gì?”, từng cuộc điện thoại gọi tới cùng với những lời báo cáo vừa rồi của thư ký khiến cho Chu Tự cuống hết cả lên.
Di động của hắn lại vang lên, là cha của Chu Tự gọi tới, ngay lập tức nghe thấy tiếng gầm từ đầu dây bên kia: “Thằng khốn kiếp, mày làm cái trò gì vậy, mấy người anh đều gọi tới khuyên tao mau chạy đi, nói mày chọc vào người không nên chọc!”
“Con…”, Chu Tự vừa mở miệng, đôi mắt hắn đột nhiên quét tới Trương Hùng đang ngồi trên ghế sofa.
Nhìn thanh niên mặc áo ba lỗ trắng quần đùi đi biển, Chu Tự đột nhiên nhận ra mọi chuyện.
“Là mày! Đều là do mày làm! Đều là do mày!”, Chu Tự chỉ vào Trương Hùng, những ngón tay của hắn đang run rẩy, và nụ cười tinh nghịch trên khuôn mặt của người kia khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
“Sao có thể nói là tôi được chứ?”, Trương Hùng cười khẽ: “Tôi cho anh hai sự lựa chọn, đây là do anh tự chọn mà”.
Trong phòng làm việc, điện thoại điên cuồng vang lên, khiến Chu Tự càng thêm đinh tai nhức óc, như phát điên chất vấn: "Mày làm cái gì rồi! Á!"
“Không phải tôi cho anh tự lựa chọn sao?”, Trương Hùng duỗi ngón tay út bàn tay phải ra ngoáy tai.
Tiếng chuông điện thoại và tin tức do quản lý các bộ phận mang đến khiến Chu Tự gần như suy sụp, hắn hoàn toàn hiểu được rằng người trước mặt không phải là đối tượng mà mình có thể địch lại, anh nói hủy hoại Chu Thị hoàn toàn không phải là đang đùa! Nếu như bản thân còn không chịu khuất phục, e là Chu Thị sẽ thực sự biến mất! Có thể trong khoảng thời gian ngắn làm được chuyện này, năng lực của anh vượt xa so với những gì hắn tưởng tượng!
Chu Tự nhìn người đàn ông đang ngả mình trên sofa, trong mắt hắn lúc này anh giống như một ác ma tới từ địa ngục, có thể dễ dàng hủy hoại hắn!
Tiếng chuông điện thoại không ngớt khiến trái tim Chu Tự tan nát, hắn loạng choạng chạy đến chỗ Trương Hùng, quỳ phịch một nhát xuống đất, ánh mắt khẩn cầu: “Tôi đồng ý, chuyện gì tôi cũng đồng ý, cầu xin anh giơ cao đánh khẽ!”
Trương Hùng búng ngón tay: “Ngoan ngoãn như vậy từ đầu chẳng phải là xong rồi sao”.
Trước ánh mắt mong đợi của Chu Tự, Trương Hùng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, nói một tiếng đủ rổi.
Mười giây sau, Chu Tự lại nhận được điện thoại, bên kia báo cáo rằng hacker tấn công trang web chính thức của công ty đã tự mình rời đi, tập đoàn bí ẩn trấn áp cổ phiếu của công ty cũng ngừng tấn công.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, công ty đã tổn thất tổng cộng gần 800 triệu.
Còn chưa tính những đối tác dừng hợp tác với Chu Thị, nếu như tính hết vào thì lần này Chu Thị tổn thất hơn 2 tỷ!
Sau lưng Chu Tự mồ hôi đã ướt đẫm, hắn kinh hãi nhìn người đàn ông đáng sợ trước mặt, chỉ cần dùng một câu nói đã có thể dễ dàng hủy hoại một tập đoàn lớn như Chu Thị, anh rốt cuộc có thân phận gì? Người như vậy, trên toàn quốc này có thể tìm được mấy người chứ? Tập đoàn Lâm Thị lại có thể tìm được sự giúp đỡ lớn mạnh như vậy!
“Sếp Chu, anh chơi xỏ Lâm Thị một ván, không thể cho qua như vậy được.
Sáng mai, tôi muốn nhận được tin tức anh tới Lâm Thị nhận lỗi và buộc phải bồi thường, không được phép ít.
Nếu như đến buổi trưa mà anh vẫn chưa nhận lỗi với Lâm Thị, tôi tin rằng, anh không muốn nhìn thấy kết cục đâu”.
Trương Hùng đứng dậy phủi quần, ánh mắt nhìn Chu Tự giống như đang nhìn một con kiến vậy.
Chu Tự sợ hãi vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, nhất định rồi, nhất định rồi!”
“Khá lắm, biết sai sửa đổi, là một đứa trẻ ngoan”, Trương Hùng vươn tay ra vỗ vào mặt của Chu Tự.
Một hành động cực kỳ xúc phạm như vậy nhưng Chu Tự lại không dám bất mãn, ngược lại còn cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười.
Giải quyết xong chuyện này, Trương Hùng rời khỏi tòa nhà Chu Thị, đạp con xe đạp, ngân nga một bài hát quay về biệt thự, thấy Lâm Thanh Hy vẫn còn đang nằm ngủ trên sofa, nhìn dáng vẻ lúc ngủ yên bình của cô, trong mắt Trương Hùng hiện lên vẻ đắm đuối.
Anh đi tới phía trước, bế cô vào trong lòng, từ từ đi lên phòng ngủ trên tầng.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Lâm Thanh Hy bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang, cô vươn vai, lần đầu tiên cảm thấy mình ngủ ngon như vậy.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, kim giờ đang chỉ vào số mười, khiến Lâm Thanh Hy không khỏi thốt lên tiêu rồi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook