Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
-
Quyển 7 - Chương 17: Chuyện kết thúc, chúng ta về nhà
Tiểu Vũ ngồi một chỗ trên nóc nhà, nhìn một mảnh hôn độn dưới đường cái vì
lũ lụt mà tản đi. Tiếng la khóc của mọi người, tiếng kêu rên không dứt
bên tai.
“Chúng ta trở về thôi.”
Giọng buồn buồn vang lên, nói với nam tử áo đen bên cạnh.
Lưu Quang ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ, vỗ vỗ vai nàng trấn an.
“Nghĩ thông chưa, lúc chúng ta tới đây, cũng biết có một số việc nhất định sẽ xảy ra đúng không? Sinh tử do mệnh, giống như tình yêu của Bạch Xà và Hứa Tiên, cho dù chúng ta có giúp bọn hắn loại bỏ hết mọi trở ngại, nhưng cuối cùng bọn họ cũng sẽ bị tách ra.”
Tiểu Vũ từ đầu gối ngẩng đầu lên, hốc mắt đo đỏ.
“Lão Đại, ta phát hiện ta thật sự rất vô dụng. Cũng đã làm quỷ soa lâu như vậy rồi, lại vẫn không nỡ nhìn những sinh tử này được. Còn có cái gọi là tình cảm. Rõ ràng hai người thật lòng yêu nhau, bọn họ chỉ muốn gần nhau sống an ổn qua ngày. Nguyện vọng này chẳng lẽ rất quá đáng sao? Chàng cũng biết Bạch Tố Trinh rất yêu Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng rất yêu nàng. Chẳng lẽ vì một là người một là yêu, thì không thể ở chung một chỗ sao? Tại sao? Tại sao!”
Lưu Quang kéo Tiểu Vũ vào trong ngực, chạm nhẹ mái tóc của nàng. Lãnh đạm nói: “Đây chính là số mạng mỗi người. Có người nhất định cả đời sẽ thuận lợi. Có người nhất định cả đời rất đau khổ. Nhưng không phải tất cả mọi người đều tin vào số mạng. Trong bọn họ nếu có người không tin, bị bất lợi mà vẫn quật khởi hướng về phía trước, nói không chừng có thể thay đổi bước ngoặc của vận mạng. Hứa Tiên thật ra vẫn coi như là một ví dụ. Hắn không quan tâm Bạch Tố Trinh là người hay là yêu, hắn nhớ đến tình yêu của nàng là được. Cho nên coi như bọn họ tách ra, lòng của bọn họ vẫn gắn liền. Như vậy cũng đủ rồi.”
Tiểu Vũ nghe xong, cái hiểu cái không, mơ hồ gật đầu một cái. Hít mũi một cái, nghĩ tới nhiệm vụ bọn họ lần này là do một lão già nào đấy, trong lòng tức khắc liền phát hỏa.
“Lão Đại! Cậu của người là Thiên Đế nha, thật là rất xấu! Mình ngày ngày ở trên thiên đình uống rượu nhìn nhân tình thế thái, để cho hai người chúng ta ở nơi này! Hừ! Lần này nếu ông ta không tự nhiên nhớ đến, bảo chúng ta đến chỉnh sửa Pháp Hải này. Ta căn bản sẽ không thương tâm như vậy! Ta rất hoài nghi ông ta cố ý chỉnh chúng ta! Chính là không để chúng ta ở Địa phủ thong thả sống qua ngày, ngọt ngào ân ái, liền cố ý tìm một chút chuyện cho chúng ta làm! Tuyệt đối là như vậy!”
Tiểu Vũ càng nói càng tức giận, thậm chí đem chuyện Bạch Tố Trinh bị trấn áp, Hứa Tiên làm hòa thượng toàn bộ đẩy cho ông cậu Thượng đế của một người nào đó.
Trong lòng Lưu Quang vui vẻ, phối hợp dùng sức gật đầu một cái.
“Đúng! Toàn bộ đều là lỗi của ông ấy! Chính là ông ấy không muốn để chúng ta thoải mái ân ái, mới cố ý làm ra chuyện xấu này để giày vò chúng ta.”
Ừ!
Tiểu Vũ cũng dùng sức gật đầu một cái, đảo qua tâm tình lo lắng vừa rồi, chợt xắn tay áo lên, Tiểu Vũ bạo phát.
“Vừa nhắc tới người cậu kia, đầu ta liền đau! Lúc bắt đầu đã xác định không vừa mắt ta, bảo ta đi chia rẽ Dương Quá và Tiểu Long Nữ, sau lại còn bảo con mắt thứ ba kia đẩy ta xuống Vong Xuyên Hà! Ông ấy chính là một lòng muốn ngăn cản ta và chàng ở chung một chỗ! Sau khi chúng ta trải qua khổ tận cam lai, ông ta còn chưa muốn bỏ qua cho chúng ta, gần sang năm mới tìm chuyện cho chúng ta làm. Làm hại lễ tình nhân một đóa hoa hồng ta cũng không nhận được! Còn không giải thích được tại sao lại đáp ứng lời cầu hôn của chàng! Ngẫm lại cảm thấy không cam lòng!”
Lúc Lưu Quang mới bắt đầu nghe Tiểu Vũ nói thầm, thì thừa nhận gật đầu một cái. Nhưng càng nghe càng cảm thấy không đúng, đầu cũng không chịu nổi nữa.
“Này! Tại sao có thể nói không giải thích được lại đáp ứng lời cầu hôn của ta! Ta chính là rất có thành ý. Hơn nữa nàng cũng gật đầu nói với ta là nàng nguyện ý, ta không quản nàng cam lòng hay không cam lòng, đã đáp ứng như vậy thì không thể đổi ý! Đi thôi, bây giờ chúng ta trở về Địa phủ tổ chức hôn sự!”
Một phen dắt tay Tiểu Vũ, lôi kéo trở về Địa phủ. Lưu Quang càng nghĩ càng thấy phải nhanh một chút tổ chức hôn sự, tránh cho đêm dài lắm mộng. Ai biết tiểu tổ tông này ngày nào đó như một cơn gió, đánh chết không nhận, hắn cũng không biết tìm ai mà than nữa.
“Ta rất tốt, Lão Đại! Chàng bị trúng gió à? Chàng nhìn xem hiện tại cả huyện Tiền Đường có nhiều người bị chìm như vậy, chàng còn có ý định thành thân với ta? Chàng có lương tâm hay không? A! Đúng rồi, ta quên mất. Lương tâm của chàng sớm đã bị ném xuống sông rồi. Tội lỗi, được rồi, ta thừa nhận, chàng vô song!”
Vỗ vỗ bả vai Lưu Quang, Tiểu Vũ xoay người chuẩn bị rời đi. Lưu Quang vội vàng kéo lại, hỏi: “Nàng đi đâu?”
Tiểu Vũ quay lại mỉm cười với hắn, “Ta đi biến thân, trở về đối phó chàng!”
. . . . . . . Biến thân?
Tiểu Vũ đi tới Kim Sơn Tự, tìm được Hứa Tiên đã xuất gia quy y. Vốn muốn nói lời an ủi, nhưng vừa há miệng, lại nuốt xuống.
“Hứa công tử, ta phải đi, ngươi phải bảo trọng.”
Hứa Tiên đưa lưng về phía Tiểu Vũ, nghe giọng nói, biết là Tiểu Thanh. Nhưng không quay đầu lại, cho nên không phát hiện giờ phút này Tiểu Vũ đã khôi phục hình dạng của mình.
“Tiểu Thanh, ta biết ngươi cùng nương tử tỷ muội tình thâm. Hôm nay nương tử bị nhốt ở đáy tháp, ngươi cũng nên rời đi. Nhớ trước kia nương tử có nói qua, nếu ngươi chịu tu luyện thật tốt, nhất định có thể thành người tài, đăng nhập tiên ban. Nếu như thật sự có một ngày như vậy, nhớ quay lại thăm tỷ tỷ ngươi.”
Ừ! Tiểu Vũ gật đầu một cái. Nhìn bóng lưng Hứa Tiên lần nữa, xoay người rời đi.
Bên ngoài chùa, Lưu Quang đứng lẳng lặng ở đó chờ nàng. Khi nàng đi qua không hỏi câu nào, chỉ vươn tay nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói, “Chúng ta về nhà thôi.”
Chính là nghe xong câu nói rất quen thuộc này, hốc mắt Tiểu Vũ liền đỏ.
Giống như đêm đó lúc cầu hôn Lưu Quang đã nói, hắn không hiểu tình yêu là gì, hắn cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Hắn không có học qua những thứ này, hắn cũng không nghĩ sẽ có một ngày hắn đối với một nữ nhân lại nóng ruột nóng gan như thế. Nhưng hắn không biết, thế gian này có một số lời, so với lời ngon tiếng ngọt càng bùi tai hơn, say lòng người hơn.
Tiểu Vũ dừng bước lại, xoay người nhìn Lưu Quang, đôi mắt sáng kinh người.
“Lão Đại! Chàng mới vừa nói với ta những gì, ta nghe vào tai trái lại ra ở tai phải mất rồi. Ta không muốn giống như Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh, cái gì mà chỉ cần tâm hợp là tốt, người có thể không cần gặp mặt. Ta cho chàng biết! Nếu ngày nào đó ta không thấy chàng, để ta chờ chàng năm năm hay mười năm, ta nhất định không làm! Ta là một tiểu nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, nên nghe không vô những đạo lý lớn. Ta chỉ muốn cùng người trong lòng vĩnh viễn ở chung một chỗ, cho dù có rất nhiều người muốn ngăn trở, chỉ cần chàng không bỏ cuộc, ta nhất định cũng không vứt bỏ. Chỉ cần chàng ở bên cạnh ta, cái gì ta cũng thấy đủ!”
Lưu Quang mỉm cười, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Vũ. Nắm tay đi về phía trước.
“Rất đúng, ta cũng là một người lòng dạ hẹp hòi. Cũng nghe không vào cái gì tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng quên nhau chốn sông hồ. Nói nhảm. Nếu yêu, vậy thì phải ở chung một chỗ. Chỉ cần có người dám nhảy ra ngăn trở, ta thấy một người giết một người! Sau đó cho ném toàn bộ xuống Vong Xuyên Hà làm mồi cho cá!”
“A! Lão Đại, chàng không nói ta cũng quên! Chàng lại dám gạt ta, Vong Xuyên Hà căn bản không có cá!”
“. . . . . . Á. Phải ha, ta cũng quên nàng đã từng ở đó.”
Hai người cứ như vậy tay nắm tay, nói nói cười cười càng chạy thì càng xa. Tiếng cười cũng lay động theo.
“Chàng ngu ngốc, thật ra nếu như thực sự có người ngăn trở, cần gì giết người. Chỉ cần mang Mạnh bà đến nơi đó, cho hắn uống một chén m Dương Lưỡng Cực canh, bảo đảm hắn sống không bằng chết.”
“. . . . . . Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
“Chàng nói ai? Chàng muốn chết, không muốn sống nữa rồi hả ?”
“. . . . . . Hai cái cũng không chọn được không?”
“Đó chính là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!”
“. . . . . . Ta sai rồi”
“Chúng ta trở về thôi.”
Giọng buồn buồn vang lên, nói với nam tử áo đen bên cạnh.
Lưu Quang ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ, vỗ vỗ vai nàng trấn an.
“Nghĩ thông chưa, lúc chúng ta tới đây, cũng biết có một số việc nhất định sẽ xảy ra đúng không? Sinh tử do mệnh, giống như tình yêu của Bạch Xà và Hứa Tiên, cho dù chúng ta có giúp bọn hắn loại bỏ hết mọi trở ngại, nhưng cuối cùng bọn họ cũng sẽ bị tách ra.”
Tiểu Vũ từ đầu gối ngẩng đầu lên, hốc mắt đo đỏ.
“Lão Đại, ta phát hiện ta thật sự rất vô dụng. Cũng đã làm quỷ soa lâu như vậy rồi, lại vẫn không nỡ nhìn những sinh tử này được. Còn có cái gọi là tình cảm. Rõ ràng hai người thật lòng yêu nhau, bọn họ chỉ muốn gần nhau sống an ổn qua ngày. Nguyện vọng này chẳng lẽ rất quá đáng sao? Chàng cũng biết Bạch Tố Trinh rất yêu Hứa Tiên, Hứa Tiên cũng rất yêu nàng. Chẳng lẽ vì một là người một là yêu, thì không thể ở chung một chỗ sao? Tại sao? Tại sao!”
Lưu Quang kéo Tiểu Vũ vào trong ngực, chạm nhẹ mái tóc của nàng. Lãnh đạm nói: “Đây chính là số mạng mỗi người. Có người nhất định cả đời sẽ thuận lợi. Có người nhất định cả đời rất đau khổ. Nhưng không phải tất cả mọi người đều tin vào số mạng. Trong bọn họ nếu có người không tin, bị bất lợi mà vẫn quật khởi hướng về phía trước, nói không chừng có thể thay đổi bước ngoặc của vận mạng. Hứa Tiên thật ra vẫn coi như là một ví dụ. Hắn không quan tâm Bạch Tố Trinh là người hay là yêu, hắn nhớ đến tình yêu của nàng là được. Cho nên coi như bọn họ tách ra, lòng của bọn họ vẫn gắn liền. Như vậy cũng đủ rồi.”
Tiểu Vũ nghe xong, cái hiểu cái không, mơ hồ gật đầu một cái. Hít mũi một cái, nghĩ tới nhiệm vụ bọn họ lần này là do một lão già nào đấy, trong lòng tức khắc liền phát hỏa.
“Lão Đại! Cậu của người là Thiên Đế nha, thật là rất xấu! Mình ngày ngày ở trên thiên đình uống rượu nhìn nhân tình thế thái, để cho hai người chúng ta ở nơi này! Hừ! Lần này nếu ông ta không tự nhiên nhớ đến, bảo chúng ta đến chỉnh sửa Pháp Hải này. Ta căn bản sẽ không thương tâm như vậy! Ta rất hoài nghi ông ta cố ý chỉnh chúng ta! Chính là không để chúng ta ở Địa phủ thong thả sống qua ngày, ngọt ngào ân ái, liền cố ý tìm một chút chuyện cho chúng ta làm! Tuyệt đối là như vậy!”
Tiểu Vũ càng nói càng tức giận, thậm chí đem chuyện Bạch Tố Trinh bị trấn áp, Hứa Tiên làm hòa thượng toàn bộ đẩy cho ông cậu Thượng đế của một người nào đó.
Trong lòng Lưu Quang vui vẻ, phối hợp dùng sức gật đầu một cái.
“Đúng! Toàn bộ đều là lỗi của ông ấy! Chính là ông ấy không muốn để chúng ta thoải mái ân ái, mới cố ý làm ra chuyện xấu này để giày vò chúng ta.”
Ừ!
Tiểu Vũ cũng dùng sức gật đầu một cái, đảo qua tâm tình lo lắng vừa rồi, chợt xắn tay áo lên, Tiểu Vũ bạo phát.
“Vừa nhắc tới người cậu kia, đầu ta liền đau! Lúc bắt đầu đã xác định không vừa mắt ta, bảo ta đi chia rẽ Dương Quá và Tiểu Long Nữ, sau lại còn bảo con mắt thứ ba kia đẩy ta xuống Vong Xuyên Hà! Ông ấy chính là một lòng muốn ngăn cản ta và chàng ở chung một chỗ! Sau khi chúng ta trải qua khổ tận cam lai, ông ta còn chưa muốn bỏ qua cho chúng ta, gần sang năm mới tìm chuyện cho chúng ta làm. Làm hại lễ tình nhân một đóa hoa hồng ta cũng không nhận được! Còn không giải thích được tại sao lại đáp ứng lời cầu hôn của chàng! Ngẫm lại cảm thấy không cam lòng!”
Lúc Lưu Quang mới bắt đầu nghe Tiểu Vũ nói thầm, thì thừa nhận gật đầu một cái. Nhưng càng nghe càng cảm thấy không đúng, đầu cũng không chịu nổi nữa.
“Này! Tại sao có thể nói không giải thích được lại đáp ứng lời cầu hôn của ta! Ta chính là rất có thành ý. Hơn nữa nàng cũng gật đầu nói với ta là nàng nguyện ý, ta không quản nàng cam lòng hay không cam lòng, đã đáp ứng như vậy thì không thể đổi ý! Đi thôi, bây giờ chúng ta trở về Địa phủ tổ chức hôn sự!”
Một phen dắt tay Tiểu Vũ, lôi kéo trở về Địa phủ. Lưu Quang càng nghĩ càng thấy phải nhanh một chút tổ chức hôn sự, tránh cho đêm dài lắm mộng. Ai biết tiểu tổ tông này ngày nào đó như một cơn gió, đánh chết không nhận, hắn cũng không biết tìm ai mà than nữa.
“Ta rất tốt, Lão Đại! Chàng bị trúng gió à? Chàng nhìn xem hiện tại cả huyện Tiền Đường có nhiều người bị chìm như vậy, chàng còn có ý định thành thân với ta? Chàng có lương tâm hay không? A! Đúng rồi, ta quên mất. Lương tâm của chàng sớm đã bị ném xuống sông rồi. Tội lỗi, được rồi, ta thừa nhận, chàng vô song!”
Vỗ vỗ bả vai Lưu Quang, Tiểu Vũ xoay người chuẩn bị rời đi. Lưu Quang vội vàng kéo lại, hỏi: “Nàng đi đâu?”
Tiểu Vũ quay lại mỉm cười với hắn, “Ta đi biến thân, trở về đối phó chàng!”
. . . . . . . Biến thân?
Tiểu Vũ đi tới Kim Sơn Tự, tìm được Hứa Tiên đã xuất gia quy y. Vốn muốn nói lời an ủi, nhưng vừa há miệng, lại nuốt xuống.
“Hứa công tử, ta phải đi, ngươi phải bảo trọng.”
Hứa Tiên đưa lưng về phía Tiểu Vũ, nghe giọng nói, biết là Tiểu Thanh. Nhưng không quay đầu lại, cho nên không phát hiện giờ phút này Tiểu Vũ đã khôi phục hình dạng của mình.
“Tiểu Thanh, ta biết ngươi cùng nương tử tỷ muội tình thâm. Hôm nay nương tử bị nhốt ở đáy tháp, ngươi cũng nên rời đi. Nhớ trước kia nương tử có nói qua, nếu ngươi chịu tu luyện thật tốt, nhất định có thể thành người tài, đăng nhập tiên ban. Nếu như thật sự có một ngày như vậy, nhớ quay lại thăm tỷ tỷ ngươi.”
Ừ! Tiểu Vũ gật đầu một cái. Nhìn bóng lưng Hứa Tiên lần nữa, xoay người rời đi.
Bên ngoài chùa, Lưu Quang đứng lẳng lặng ở đó chờ nàng. Khi nàng đi qua không hỏi câu nào, chỉ vươn tay nhẹ nhàng nắm tay nàng, nói, “Chúng ta về nhà thôi.”
Chính là nghe xong câu nói rất quen thuộc này, hốc mắt Tiểu Vũ liền đỏ.
Giống như đêm đó lúc cầu hôn Lưu Quang đã nói, hắn không hiểu tình yêu là gì, hắn cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Hắn không có học qua những thứ này, hắn cũng không nghĩ sẽ có một ngày hắn đối với một nữ nhân lại nóng ruột nóng gan như thế. Nhưng hắn không biết, thế gian này có một số lời, so với lời ngon tiếng ngọt càng bùi tai hơn, say lòng người hơn.
Tiểu Vũ dừng bước lại, xoay người nhìn Lưu Quang, đôi mắt sáng kinh người.
“Lão Đại! Chàng mới vừa nói với ta những gì, ta nghe vào tai trái lại ra ở tai phải mất rồi. Ta không muốn giống như Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh, cái gì mà chỉ cần tâm hợp là tốt, người có thể không cần gặp mặt. Ta cho chàng biết! Nếu ngày nào đó ta không thấy chàng, để ta chờ chàng năm năm hay mười năm, ta nhất định không làm! Ta là một tiểu nữ nhân bụng dạ hẹp hòi, nên nghe không vô những đạo lý lớn. Ta chỉ muốn cùng người trong lòng vĩnh viễn ở chung một chỗ, cho dù có rất nhiều người muốn ngăn trở, chỉ cần chàng không bỏ cuộc, ta nhất định cũng không vứt bỏ. Chỉ cần chàng ở bên cạnh ta, cái gì ta cũng thấy đủ!”
Lưu Quang mỉm cười, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Vũ. Nắm tay đi về phía trước.
“Rất đúng, ta cũng là một người lòng dạ hẹp hòi. Cũng nghe không vào cái gì tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng quên nhau chốn sông hồ. Nói nhảm. Nếu yêu, vậy thì phải ở chung một chỗ. Chỉ cần có người dám nhảy ra ngăn trở, ta thấy một người giết một người! Sau đó cho ném toàn bộ xuống Vong Xuyên Hà làm mồi cho cá!”
“A! Lão Đại, chàng không nói ta cũng quên! Chàng lại dám gạt ta, Vong Xuyên Hà căn bản không có cá!”
“. . . . . . Á. Phải ha, ta cũng quên nàng đã từng ở đó.”
Hai người cứ như vậy tay nắm tay, nói nói cười cười càng chạy thì càng xa. Tiếng cười cũng lay động theo.
“Chàng ngu ngốc, thật ra nếu như thực sự có người ngăn trở, cần gì giết người. Chỉ cần mang Mạnh bà đến nơi đó, cho hắn uống một chén m Dương Lưỡng Cực canh, bảo đảm hắn sống không bằng chết.”
“. . . . . . Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
“Chàng nói ai? Chàng muốn chết, không muốn sống nữa rồi hả ?”
“. . . . . . Hai cái cũng không chọn được không?”
“Đó chính là muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!”
“. . . . . . Ta sai rồi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook