Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
-
Quyển 7 - Chương 11: Rốt cuộc là ngày quan trọng gì?
Vợ chồng son liếc mắt đưa tình, bộ dáng ngọt ngọt ngào ngào khiến Tiểu Vũ
run rẩy, thức thời vội vàng rời đi, nhân tiện đóng cửa phòng để bọn họ
được ở riêng với nhau.
Phù ~
Bên tai thổi một luồng khí lạnh khiến Tiểu Vũ nổi hết da gà, tức giận quay lại hét lên, “Lão Đại! Chiêu biến thái này chàng học từ ai!!!”
Lưu Quang nhún vai, ánh mắt vô tội, thành thực đáp, “Tiểu Bạch dạy. Hắn nói đây là phương pháp ** cơ bản nhất, rất có tác dụng.”
Trán Tiểu Vũ hiện ba vạch đen, lắc đầu im lặng.
“Nha đầu ~ Đi với ta một chút nào.”
Lưu Quang chợt mở miệng, ngầm mỉm cười nghiêm túc nói. Tiểu Vũ có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu theo bản năng. Lưu Quang thuận thế dắt tay nàng, hai người liền hướng hành lang đi tới.
Nói là đi một chút thật ra thì không phải thế. Dọc theo đường đi, Lưu Quang không nói câu nào khiến Tiểu Vũ cảm thấy không khí có chút lúng túng, nghĩ muốn nói gì đó. Nhiều lần há miệng nhưng rồi lại nuốt trở vào. Cứ như vậy đi thẳng phía trước, xuyên qua mái nhà cong đến bờ hồ ở hậu viện, lúc này Lưu Quang mới dừng bước.
Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn Lưu Quang, không hiểu dừng ở đây để làm gì. Tầm mắt Lưu
Quang nhìn vào nước hồ dưới chân cầu, nhìn chằm chằm một lát nhẹ giọng nói, “Mấy ngày nữa là ngày gì nàng biết không?”
À? Tiểu Vũ không hiểu, mấy ngày nữa? Á, nàng suy nghĩ một chút. Hôm nay là tiết đoan ngọ, mấy ngày nữa… Á… Ngày quốc tế thiếu nhi hả? Không đúng, tiết đoan ngọ là ngày đầu năm, ngày quốc tế thiếu nhi đã qua rồi.
“Á… Không phải là sinh nhật của chàng chứ?”
Tiểu Vũ thận trọng hỏi, bình thường khi một người nghiêm túc hỏi người khác mấy ngày nữa là ngày gì liền đại biểu ngày đó rất quan trọng! Nàng tính toán một chút, gần đây cũng không có ngày lễ quan trọng gì, cho nên duy nhất còn lại chỉ có thể là sinh nhật của Lưu Quang thôi.
Lưu Quang lắc đầu, “Không phải! Suy nghĩ tiếp đi.”
…… Tiểu Vũ rối rắm, cái này kêu nàng nghĩ làm sao? Á, chẳng lẽ là ngày đầu tiên họ gặp nhau? Á, nếu không là ngày họ hôn nhau lần đầu tiên sao? Aizz ~ đây là tạo cái nghiệt gì, nàng không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Á…… Là ngày chàng được thụ phong làm Diêm Vương?”
Đỉnh đầu Lưu Quang xuất hiện ba vạch đen, giọng nói có bất đắc dĩ, “Không đúng! Nghĩ tiếp đi!”
Tiểu Vũ vò đầu bứt tai, chân mày nhíu lại thành đoàn.
“Á… Chẳng lẽ lễ kỷ niệm một ngàn năm thành lập âm phủ?” (Té ghế với tỷ.)
Trán mơ hồ nổi gân xanh, Lưu Quang cắn răng nghiến lợi, cũng không giữ phong độ nữa.
“Là lễ tình nhân! Lễ tình nhân! Tại sao lại có nữ nhân không hiểu phong tình như nàng chứ? Ngay cả chuyện này cũng quên! Này! Nhìn kỹ lại người bên cạnh nàng đi, nam nhân ưu tú như ta đầu năm nay đã muốn tuyệt chủng rồi. Nàng có biết nam nhân như ta đáng giá bao nhiêu không? Ta mà cười với các tiên nữ xinh đẹp trên thiên đình một cái họ sẽ xô đẩy nhau chen tới trước mặt ta đó. Trong đầu nàng rốt cuộc đang giả bộ gì vậy hả?
Có thể thỉnh nàng, cầu xin nàng thỉnh thoảng cũng nhớ tới ta, nhớ nững việc liên quan tới chúng ta hay không. Nàng, tiểu ngu ngốc này, thật là hồ đồ mà!”
Lưu Quang rống một hơi khiến Tiểu Vũ đứng phát ngốc tại chỗ. Mắt nhìn mắt, cứng ngắc phát ra hai tiếng.
“Bình tĩnh!”
Lưu Quang bình tĩnh liếc Tiểu Vũ, nhướng mày bỏ tay nàng xuống. Xoay người rời đi. Chưa đi được hai bước, phía sau liền có người gắt gao ôm lấy.
Đây là một trong những tuyệt chiêu thường dùng của Tiểu Vũ, không biết từ lúc nào, chỉ cần nàng ôm Lưu Quang như vậy thì hắn liền sẽ thỏa hiệp.
Quả nhiên Lưu Quang dừng chân, thân thể có chút cứng nhắc. Hai tay nắm chặt, thầm nghĩ, đáng chết! Không thể bị nha đầu này điều khiển như vậy hoài được, hắn muốn phản kháng! Đúng, phản kháng!
Đưa tay lên muốn đẩy hai tay đang ôm hắn ra. Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng nói của Tiểu Vũ.
“Thật xin lỗi. Đừng nên tức giận như vậy nữa có được không?”
Hô… Động tác đẩy tay nàng ra của Lưu Quang bỗng chốc cứng nhắc. A!!! Hắn không cam lòng, không cam lòng! Hắn không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy được!
“A, thật ra cũng không thể trách ta. Chúng ta ở dưới địa phủ, ngày nào cũng như ngày nào. Bởi vì thời gian hỗn loạn nên ta cũng lười nhớ ngày tháng.”
Hừ! Còn tìm lý do! Lấy cớ mà, đây đều là lấy cớ! Lưu Quang tức giận, kiên quyết không thỏa hiệp, tiếp tục phản kháng!
“Chàng nhắc nhở, ta liền nhớ ra. Ta nhất định sẽ chuẩn bị quà tặng cho lão Đại mà.”
Trong lòng Lưu Quang mặc dù còn cậy mạnh, nhưng ý niệm đã dao động mạnh. Hai tay muốn đẩy tay nàng ra bất tri bất giác đã che phủ lên tay nàng.
“Nàng muốn tặng quà gì cho ta?”
Tiểu Vũ đứng tựa vào lưng Lưu Quang, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Lão Đại thật lợi hại, chỉ số chiến đấu đứng nhất, cấp bậc phúc hắc hạng nhất, tướng mạo hạng nhất, thân thế bối cảnh cũng hạng nhất. Nhưng lão Đại hạng nhất như vậy khi đứng trước mặt nàng lại trở nên ngoan ngoãn bị nàng nắm gọn trong tay.
Nhón chân lên, Tiểu Vũ ghé bên tai Lưu Quang, hơi thở nàng thơm như hoa lan.
“Tặng ta cho chàng, như vậy có được không?” (Sao có hoa, có nơ, có nến bay là là trước mắt vậy ta?????)
—-
Oanh một tiếng, pháo đài phản kháng trong lòng ai đó thật vất vả mới xây dựng được, chỉ vì một câu nói đã bị nổ tung tan thành mây khói. Xoay người, đem Tiểu Vũ ôm chặt vào lòng.
Bốn phía chìm trong yên tĩnh, không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào. Cho đến khi người bị ôm vào trong ngực truyền đến một câu, “Lão Đại, chàng mà dùng thêm sức nữa, ta sẽ thành người đầu tiên vì ôm quá độ mà hít thở không thông dẫn đến tử vong đó.”
Lưu Quang hậm hực buông lỏng tay, nhìn Tiểu Vũ thở mạnh không khỏi quay đầu sang một bên, trên mặt ửng đỏ đầy khả nghi.
Nhìn thấy Lưu Quang khác thường, Tiểu Vũ nheo nheo mắt lại, “Lão Đại? Bây giờ chàng đang suy nghĩ đến những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi à?”
“Không có, không có!”
Lưu Quang giơ tay phải lên thề, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt đi. Bộ dáng động tay này, miệng nói không có, thật là một chút sức thuyết phục cũng không có mà.
Tiểu Vũ cười hì hì, tự động tiến vào trong ngực Lưu Quang. Dung nhan có chút hồng hồng nhỏ giọng nói, “Ta cứ cho là không cần nói lão Đại cũng sẽ hiểu. Những việc chúng ta đã trải qua đều khắc sâu trong đầu ta. Trong lòng ta tràn đầy hình bóng của chàng. Ta thật sự… thật sự rất yêu thích lão Đại.”
Lưu Quang ngẩn người, trong lòng rung động không dứt. Lau lau gò má của Tiểu Vũ, nhìn thẳng vào mắt nàng mới phát hiện mắt của hai người, một trái một phải, đã nhuộm thành đỏ tươi.
Tình niệm vừa động, cúi người xuống muốn đặt một nụ hôn lên cánh môi đỏ tươi, mềm mại.
A!!!!!
Một tiếng từ nơi nào đó truyền đến. Phá tan khung cảnh màu hồng ân ái của Lưu Quang cùng Tiểu Vũ.
Lưu Quang cúi đầu, vô lực vuốt vuốt tóc. Chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, cũng đâu phải giết người phóng hỏa gì, có cần thiết phải kêu như vậy không?
Ánh mắt Tiểu Vũ rét run, nghiêng đầu nhìn nơi phát ra tiếng hét. Nếu nàng nghe không lầm, giọng nói này hình như là của Hứa Tiên.
“Không tốt! Nhất định đã xảy ra chuyện.”
Phù ~
Bên tai thổi một luồng khí lạnh khiến Tiểu Vũ nổi hết da gà, tức giận quay lại hét lên, “Lão Đại! Chiêu biến thái này chàng học từ ai!!!”
Lưu Quang nhún vai, ánh mắt vô tội, thành thực đáp, “Tiểu Bạch dạy. Hắn nói đây là phương pháp ** cơ bản nhất, rất có tác dụng.”
Trán Tiểu Vũ hiện ba vạch đen, lắc đầu im lặng.
“Nha đầu ~ Đi với ta một chút nào.”
Lưu Quang chợt mở miệng, ngầm mỉm cười nghiêm túc nói. Tiểu Vũ có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu theo bản năng. Lưu Quang thuận thế dắt tay nàng, hai người liền hướng hành lang đi tới.
Nói là đi một chút thật ra thì không phải thế. Dọc theo đường đi, Lưu Quang không nói câu nào khiến Tiểu Vũ cảm thấy không khí có chút lúng túng, nghĩ muốn nói gì đó. Nhiều lần há miệng nhưng rồi lại nuốt trở vào. Cứ như vậy đi thẳng phía trước, xuyên qua mái nhà cong đến bờ hồ ở hậu viện, lúc này Lưu Quang mới dừng bước.
Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn Lưu Quang, không hiểu dừng ở đây để làm gì. Tầm mắt Lưu
Quang nhìn vào nước hồ dưới chân cầu, nhìn chằm chằm một lát nhẹ giọng nói, “Mấy ngày nữa là ngày gì nàng biết không?”
À? Tiểu Vũ không hiểu, mấy ngày nữa? Á, nàng suy nghĩ một chút. Hôm nay là tiết đoan ngọ, mấy ngày nữa… Á… Ngày quốc tế thiếu nhi hả? Không đúng, tiết đoan ngọ là ngày đầu năm, ngày quốc tế thiếu nhi đã qua rồi.
“Á… Không phải là sinh nhật của chàng chứ?”
Tiểu Vũ thận trọng hỏi, bình thường khi một người nghiêm túc hỏi người khác mấy ngày nữa là ngày gì liền đại biểu ngày đó rất quan trọng! Nàng tính toán một chút, gần đây cũng không có ngày lễ quan trọng gì, cho nên duy nhất còn lại chỉ có thể là sinh nhật của Lưu Quang thôi.
Lưu Quang lắc đầu, “Không phải! Suy nghĩ tiếp đi.”
…… Tiểu Vũ rối rắm, cái này kêu nàng nghĩ làm sao? Á, chẳng lẽ là ngày đầu tiên họ gặp nhau? Á, nếu không là ngày họ hôn nhau lần đầu tiên sao? Aizz ~ đây là tạo cái nghiệt gì, nàng không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Á…… Là ngày chàng được thụ phong làm Diêm Vương?”
Đỉnh đầu Lưu Quang xuất hiện ba vạch đen, giọng nói có bất đắc dĩ, “Không đúng! Nghĩ tiếp đi!”
Tiểu Vũ vò đầu bứt tai, chân mày nhíu lại thành đoàn.
“Á… Chẳng lẽ lễ kỷ niệm một ngàn năm thành lập âm phủ?” (Té ghế với tỷ.)
Trán mơ hồ nổi gân xanh, Lưu Quang cắn răng nghiến lợi, cũng không giữ phong độ nữa.
“Là lễ tình nhân! Lễ tình nhân! Tại sao lại có nữ nhân không hiểu phong tình như nàng chứ? Ngay cả chuyện này cũng quên! Này! Nhìn kỹ lại người bên cạnh nàng đi, nam nhân ưu tú như ta đầu năm nay đã muốn tuyệt chủng rồi. Nàng có biết nam nhân như ta đáng giá bao nhiêu không? Ta mà cười với các tiên nữ xinh đẹp trên thiên đình một cái họ sẽ xô đẩy nhau chen tới trước mặt ta đó. Trong đầu nàng rốt cuộc đang giả bộ gì vậy hả?
Có thể thỉnh nàng, cầu xin nàng thỉnh thoảng cũng nhớ tới ta, nhớ nững việc liên quan tới chúng ta hay không. Nàng, tiểu ngu ngốc này, thật là hồ đồ mà!”
Lưu Quang rống một hơi khiến Tiểu Vũ đứng phát ngốc tại chỗ. Mắt nhìn mắt, cứng ngắc phát ra hai tiếng.
“Bình tĩnh!”
Lưu Quang bình tĩnh liếc Tiểu Vũ, nhướng mày bỏ tay nàng xuống. Xoay người rời đi. Chưa đi được hai bước, phía sau liền có người gắt gao ôm lấy.
Đây là một trong những tuyệt chiêu thường dùng của Tiểu Vũ, không biết từ lúc nào, chỉ cần nàng ôm Lưu Quang như vậy thì hắn liền sẽ thỏa hiệp.
Quả nhiên Lưu Quang dừng chân, thân thể có chút cứng nhắc. Hai tay nắm chặt, thầm nghĩ, đáng chết! Không thể bị nha đầu này điều khiển như vậy hoài được, hắn muốn phản kháng! Đúng, phản kháng!
Đưa tay lên muốn đẩy hai tay đang ôm hắn ra. Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng nói của Tiểu Vũ.
“Thật xin lỗi. Đừng nên tức giận như vậy nữa có được không?”
Hô… Động tác đẩy tay nàng ra của Lưu Quang bỗng chốc cứng nhắc. A!!! Hắn không cam lòng, không cam lòng! Hắn không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy được!
“A, thật ra cũng không thể trách ta. Chúng ta ở dưới địa phủ, ngày nào cũng như ngày nào. Bởi vì thời gian hỗn loạn nên ta cũng lười nhớ ngày tháng.”
Hừ! Còn tìm lý do! Lấy cớ mà, đây đều là lấy cớ! Lưu Quang tức giận, kiên quyết không thỏa hiệp, tiếp tục phản kháng!
“Chàng nhắc nhở, ta liền nhớ ra. Ta nhất định sẽ chuẩn bị quà tặng cho lão Đại mà.”
Trong lòng Lưu Quang mặc dù còn cậy mạnh, nhưng ý niệm đã dao động mạnh. Hai tay muốn đẩy tay nàng ra bất tri bất giác đã che phủ lên tay nàng.
“Nàng muốn tặng quà gì cho ta?”
Tiểu Vũ đứng tựa vào lưng Lưu Quang, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Lão Đại thật lợi hại, chỉ số chiến đấu đứng nhất, cấp bậc phúc hắc hạng nhất, tướng mạo hạng nhất, thân thế bối cảnh cũng hạng nhất. Nhưng lão Đại hạng nhất như vậy khi đứng trước mặt nàng lại trở nên ngoan ngoãn bị nàng nắm gọn trong tay.
Nhón chân lên, Tiểu Vũ ghé bên tai Lưu Quang, hơi thở nàng thơm như hoa lan.
“Tặng ta cho chàng, như vậy có được không?” (Sao có hoa, có nơ, có nến bay là là trước mắt vậy ta?????)
—-
Oanh một tiếng, pháo đài phản kháng trong lòng ai đó thật vất vả mới xây dựng được, chỉ vì một câu nói đã bị nổ tung tan thành mây khói. Xoay người, đem Tiểu Vũ ôm chặt vào lòng.
Bốn phía chìm trong yên tĩnh, không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào. Cho đến khi người bị ôm vào trong ngực truyền đến một câu, “Lão Đại, chàng mà dùng thêm sức nữa, ta sẽ thành người đầu tiên vì ôm quá độ mà hít thở không thông dẫn đến tử vong đó.”
Lưu Quang hậm hực buông lỏng tay, nhìn Tiểu Vũ thở mạnh không khỏi quay đầu sang một bên, trên mặt ửng đỏ đầy khả nghi.
Nhìn thấy Lưu Quang khác thường, Tiểu Vũ nheo nheo mắt lại, “Lão Đại? Bây giờ chàng đang suy nghĩ đến những hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi à?”
“Không có, không có!”
Lưu Quang giơ tay phải lên thề, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt đi. Bộ dáng động tay này, miệng nói không có, thật là một chút sức thuyết phục cũng không có mà.
Tiểu Vũ cười hì hì, tự động tiến vào trong ngực Lưu Quang. Dung nhan có chút hồng hồng nhỏ giọng nói, “Ta cứ cho là không cần nói lão Đại cũng sẽ hiểu. Những việc chúng ta đã trải qua đều khắc sâu trong đầu ta. Trong lòng ta tràn đầy hình bóng của chàng. Ta thật sự… thật sự rất yêu thích lão Đại.”
Lưu Quang ngẩn người, trong lòng rung động không dứt. Lau lau gò má của Tiểu Vũ, nhìn thẳng vào mắt nàng mới phát hiện mắt của hai người, một trái một phải, đã nhuộm thành đỏ tươi.
Tình niệm vừa động, cúi người xuống muốn đặt một nụ hôn lên cánh môi đỏ tươi, mềm mại.
A!!!!!
Một tiếng từ nơi nào đó truyền đến. Phá tan khung cảnh màu hồng ân ái của Lưu Quang cùng Tiểu Vũ.
Lưu Quang cúi đầu, vô lực vuốt vuốt tóc. Chẳng phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, cũng đâu phải giết người phóng hỏa gì, có cần thiết phải kêu như vậy không?
Ánh mắt Tiểu Vũ rét run, nghiêng đầu nhìn nơi phát ra tiếng hét. Nếu nàng nghe không lầm, giọng nói này hình như là của Hứa Tiên.
“Không tốt! Nhất định đã xảy ra chuyện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook