Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
-
Quyển 6 - Chương 6: Bổn vương câu cá, người tìm tai vạ tự mắc câu
Lưu Quang ngôi trên ghế sofa ở thư phòng, thoải mái nằm. Thì nghe một tràng tiếng gõ cửa, ngay sau đó có một người đi tới.
“Lão Đại! Hắc hắc! Làm xong rồi!”
Tiểu Bạch đắc ý đứng bên cạnh sofa, cười một tiếng xán lạn vô sự.
Lưu Quang nheo mắt lại, đuôi lông mày nhướng lên.
“A? Nói một chút xem, ngươi làm thế nào khiến cho con cá mắc câu?”
Tiểu Bạch phất tay một cái: “Không có việc gì! Ta chân trước mới bước vào Nam Thiên môn, còn chưa đứng vững, Nhị Lang thần kia liền vọt tới. Một đường kéo cổ áo của ta rống lên. Hắc hắc, lão Đại người cũng không biết! Thì ra Dương Tiễn đã sớm biết ra lý do đến thăm Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế thành người rồi. Thiên đình nhiều việc, hắn không thể phân thân. Vốn muốn mượn công sự hạ phàm đi tìm người, nào biết lại không đúng dịp, để cho người nhanh chân đến trước, đem Quỳnh Hoa tiên tử mang về địa phủ rồi.”
Tựa hồ đã sớm đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, vẻ mặt Lưu Quang không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ khẽ nâng lên khóe môi, mở miệng nói: “Hắn rống ngươi cái gì? Ngươi có đem chuyện Quỳnh Hoa tiên tử đang ở địa phủ nói cho hắn biết hay không?”
Tiểu Bạch vỗ vỗ bộ ngực: “Ta làm việc, người cứ yên tâm! Nhị Lang thần đi tìm tin tức tìm đến Di Hồng lâu, sau đó còn điều tra được có người mua Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế, cũng chính là Bạch Nhược. Sau đó còn đến Lạc Phường. Lão Đại người không phải đã từng thực hiện thần chú hồi hồn cho cô nương ở đó sao, Dương Tiễn mặc dù đứt manh mối, nhưng đoán chừng theo tử khí trên thân thể cô nương kia chưa tản đi hết, đem bao nhiêu hoài nghi đổ lên đầu chúng ta. Cho nên ta tiến vào Nam Thiên môn một bước, liền bị hắn bắt được. Tạm kiềm chế lửa giận cháy bừng bừng bắt ta phải giao người ra.”
Lưu Quang nghe vậy, nghiêng mặt sang một bên nhìn về phía Tiểu Bạch: “Hắn đánh ngươi ư?”
“Hắn dám!”
Xem chừng lão Đại lần này sợ là muốn hung hăng chỉnh Nhị Lang thần kia một phen, mỗ Bạch cùng không che đậy miệng mồm rồi, khí thế cũng lớn lối theo. Dù sao cũng có lão Đại ở đây, hắn sợ cái gì!
“Vốn là ta cũng nghĩ hắn muốn đánh ta, nhưng mà hắn đoán chừng Quỳnh Hoa đang ở địa phủ chúng ta, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Liền tế nhị hỏi ta, người có phải do lão Đại ngươi bắt không? Lão Đại người nghĩ như thế nào? Đợi chút… sau đó ta liền theo phân phó của lão Đại, tốt bụng trả lời vấn đề của hắn.”
“Phản ứng của hắn?” Lưu Quang tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng hơn phân nửa cũng có thể đoán ra, nhưng vẫn muốn nghe Tiểu Bạch nói một chút.
Tiểu Bạch buột miệng cười: “Hắn giận đến lông mày cũng rối rắm cùng một chỗ, một bộ dạng muốn đánh người rồi lại không dám động thủ. Sau đó buông lỏng ta ra, hướng Lăng Tiêu điện mà đi. Ta không đuổi theo, liền trực tiếp trở lại. Chẳng qua ta nghĩ, nếu hắn biết Quỳnh Hoa tiên tử ở chỗ chúng ta, sẽ phải tìm đến nàng chứ?”
Tiểu Bạch thầm thì trong miệng, có chút không quá chắc chắn. Dù sao ai cũng biết đây là một cái bẫy, Dương Tiễn kia lại không phải là người ngu, khẳng định càng hiểu đây là Lưu Quang cố ý muốn chỉnh hắn. Cho nên cũng không thể khẳng định hắn thật sẽ đến tìm người.
Đoán được ý nghĩ trong lòng của Tiểu Bạch, Lưu Quang cười nhạt, ngồi dậy.
“Không phải sẽ đến, mà còn nhất định sẽ đến! Dương Tiễn là một người cố chấp, từ trong ra ngoài không có chỗ nào xem ta thuận mắt. Chỉ là từ lần trước ta cùng Tiểu Vũ đi thiên đình, tận mắt nhìn thấy tình huống ấy. Hắn trời sinh tính tình mặc dù phóng đãng không kiềm chế được, nhưng mà lại là người si tình. Ban đầu Quỳnh Hoa tiên tử nhảy xuống Trọng Quang nhai, hắn chấp niệm quá sâu, đã nhập ma. Nếu không phải là sau khi ta cùng cậu thân ái kia của ta kịp thời chạy tới, hắn đã tiêu rồi!”
Nói đến đây, Lưu Quang chợt nhăn mày lại. Giống như là nhớ đến cái gì.
“Đúng rồi. Không nói chuyện này ta lại quên mất. Lần trước Tiểu Vũ cũng là do hắn nhập ma mà ném xuống Trọng Quang nhai. Hừ! Rất tốt! Cộng thêm khoản Vong Xuyên này, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt! Không đem tinh thần của hắn xé rách ra, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!”
Lưu Quang liếm liếm môi, mắt phải lóe lên hồng quang, phiếm mùi vị khát máu.
Tiểu Bạch bất giác khẽ run rẩy, nụ cười trên mặt mất hết. Trong lòng cảm thán, mẹ ơi, may mà hắn không phải là kẻ thù của lão Đại, nếu không cuộc sống thật là có đủ bi ai.
Toét miệng, Lưu Quang cười đến tùy ý.
“Ngươi chờ xem đi, bổn vương câu cá, người tìm tai vạ tự mắc câu!”
………
Lưu Quang cùng Tiểu Bạch còn ở trong thư phòng trò chuyện, bên ngoài Sinh Tử Môn đã có một người đi tới.
Khôi giáp màu bạc, khí vũ hiên ngang. Khẽ nhíu lông mày, tiết lộ ra tâm tình hắn giờ phút này thật không tốt.
Si Mị vẫn còn đang kiểm tra hồn phách ra vào cửa, hoàn toàn không chú ý người vừa tới. Võng Lượng một bên đem một tử hồn đẩy vào cửa Tử, sau đó vuốt vuốt cái cổ có chút đau đớn. Đúng lúc nhìn thấy người kia.
“Này! Này! Này! Không phải ta hoa mắt chứ? Ngươi lại xem một chút người kia là ai vậy?”
Võng Lượng đẩy Si Mị một cái, giọng nói có chút bất an cùng nóng nảy.
Si Mị khó chịu ngẩng đầu nhìn lại, đợi đến lúc thấy rõ là ai. Sợ hãi mãnh liệt co rút một ngụm.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chúng ta có lão Đại trấn giữ, không sợ hắn!”
Trong miệng nói như vậy, nhưng bước chân theo bản năng lui về phía sau. Má ơi! Người này cũng không dễ trêu chọc, lần trước cho hắn một cước, đến bây giờ ngực còn đau!
Si Mị mới vừa lui hai bước, thân thể liền đụng phải một người. Quay đầu lại vừa định hùng hùng hổ hổ mấy câu, đợi thấy rõ tướng mạo của người kia, lúc này ngậm miệng lại, bước chân chuyển một cái, trực tiếp trốn sau lưng người kia.
Đưa ra một ngón tay hướng phía trước: “Hắc ca! Hắn… hắn lại tới!”
Tiểu Hắc ôm một cây cọc gỗ trong tay, nhìn thấy người bên ngoài Sinh Tử Môn. Nhíu mày kéo Si Mị, Võng Lượng đang núp sau lưng, giận nhưng vẫn nói: “Hai người các ngươi đúng là tiểu tử thối vô dụng! Sợ cái gì mà sợ?! Lần trước bị hắn khi dễ thảm thương, lần này phải đòi lại cả vốn lẫn lời! Đi theo sau lưng Hắc ca của ngươi, nhìn thật kỹ!”
Tiếng nói vừa dứt, cất bước đi lên phía trước. Si Mị cùng Võng Lượng liếc nhìn nhau một cái, trong lòng tò mò đi theo. Cũng đúng! Lần này lão Đại cũng không rời đi, nếu như Hắc ca không ngăn được, bọn họ tìm đến lão Đại cầu cứu cũng không muộn!
Tiểu Hắc từ trong miệng của Tiểu Bạch biết được đầu đuôi ngọn ngành, biết lão Đại lần này cố ý muốn chỉnh Dương Tiễn kia. Cái gọi là phong thủy luân chuyển! Lão đại nói rồi, chó đưa tới cửa, không khi dễ chính là ngu ngốc!
Chậm rãi dạo bước tiến lên, cầm cái cọc gỗ trong tay cắm xuống trước Sinh Tử Môn. Đôi tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa.
Dương Tiễn vừa nhìn liền nhận ra Tiểu Hắc, hoàn toàn không chú ý đến cây cọc kia. Trực tiếp đi tới trước người Tiểu Hắc.
“Phiền toái vào thông báo với lão Đại của các ngươi một tiếng, nói Nhị Lang thần Dương Tiễn có chuyện cần tìm hắn.”
Tiểu Hắc cũng không thèm để ý, vươn tay hướng cái cọc gỗ chỉ chỉ.
Dương Tiễn theo dấu tay nhìn lại, chỉ thấy bên trên cái cọc gỗ có khắc mấy chữ.
“Họ Dương và chó, cấm vào bên trong”
“Ngươi!”
Dương Tiễn tức chết người, nhưng lại không dám càn rỡ nhiều, dù sao nơi này là địa phủ. Huống chi lần này hắn đến, vẫn là có việc cầu người. Chỉ là tình hình trước mắt, những người ở địa phủ này, hóa ra vẫn còn nhớ cừu hận lần trước, cố ý muốn trêu hắn?
Tiểu Hắc một bộ dạng lười biếng, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Dương Tiễn một cái. Nhàm chán ngáp một cái, tựa vào cạnh cửa bộ dạng uể oải.
“Ngươi là cố ý gây khó khăn sao? Lần trước chẳng qua là ta phụng mệnh làm việc. Ta với lão Đại các ngươi thân phận ngang hàng, ngươi dùng loại thái độ này đối với ta, có phải quá mức càn rỡ hay không?”
Lời này của Dương Tiễn nói ra hợp tình hợp lý, nếu như người hiện tại đang đứng bên cạnh nói năng nhỏ nhẹ, hắn có thể xem xét suy tính lại. Không cần phải nháo lớn như vậy! Dù sao địa vị của Dương Tiễn ở trên thiên đình, thật ra là vẫn cao hơn so với lão Đại.
Nhưng đáng tiếc chính là, Tiểu Hắc không phải Tiểu Thôi. Hắn là điển hình của dạng thanh niên nhiệt tình mạnh mẽ. Không để ý tới cái gì hết, chỉ biết nghe lời lão Đại nói, người khác nếu như đối với mình có một phần tốt, vậy thì sẽ trả 10 phần. Người khác nếu như đối với mình có một phần thù, vậy thì sẽ trả 100 phần!
“Lão Đại! Hắc hắc! Làm xong rồi!”
Tiểu Bạch đắc ý đứng bên cạnh sofa, cười một tiếng xán lạn vô sự.
Lưu Quang nheo mắt lại, đuôi lông mày nhướng lên.
“A? Nói một chút xem, ngươi làm thế nào khiến cho con cá mắc câu?”
Tiểu Bạch phất tay một cái: “Không có việc gì! Ta chân trước mới bước vào Nam Thiên môn, còn chưa đứng vững, Nhị Lang thần kia liền vọt tới. Một đường kéo cổ áo của ta rống lên. Hắc hắc, lão Đại người cũng không biết! Thì ra Dương Tiễn đã sớm biết ra lý do đến thăm Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế thành người rồi. Thiên đình nhiều việc, hắn không thể phân thân. Vốn muốn mượn công sự hạ phàm đi tìm người, nào biết lại không đúng dịp, để cho người nhanh chân đến trước, đem Quỳnh Hoa tiên tử mang về địa phủ rồi.”
Tựa hồ đã sớm đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, vẻ mặt Lưu Quang không có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ khẽ nâng lên khóe môi, mở miệng nói: “Hắn rống ngươi cái gì? Ngươi có đem chuyện Quỳnh Hoa tiên tử đang ở địa phủ nói cho hắn biết hay không?”
Tiểu Bạch vỗ vỗ bộ ngực: “Ta làm việc, người cứ yên tâm! Nhị Lang thần đi tìm tin tức tìm đến Di Hồng lâu, sau đó còn điều tra được có người mua Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế, cũng chính là Bạch Nhược. Sau đó còn đến Lạc Phường. Lão Đại người không phải đã từng thực hiện thần chú hồi hồn cho cô nương ở đó sao, Dương Tiễn mặc dù đứt manh mối, nhưng đoán chừng theo tử khí trên thân thể cô nương kia chưa tản đi hết, đem bao nhiêu hoài nghi đổ lên đầu chúng ta. Cho nên ta tiến vào Nam Thiên môn một bước, liền bị hắn bắt được. Tạm kiềm chế lửa giận cháy bừng bừng bắt ta phải giao người ra.”
Lưu Quang nghe vậy, nghiêng mặt sang một bên nhìn về phía Tiểu Bạch: “Hắn đánh ngươi ư?”
“Hắn dám!”
Xem chừng lão Đại lần này sợ là muốn hung hăng chỉnh Nhị Lang thần kia một phen, mỗ Bạch cùng không che đậy miệng mồm rồi, khí thế cũng lớn lối theo. Dù sao cũng có lão Đại ở đây, hắn sợ cái gì!
“Vốn là ta cũng nghĩ hắn muốn đánh ta, nhưng mà hắn đoán chừng Quỳnh Hoa đang ở địa phủ chúng ta, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Liền tế nhị hỏi ta, người có phải do lão Đại ngươi bắt không? Lão Đại người nghĩ như thế nào? Đợi chút… sau đó ta liền theo phân phó của lão Đại, tốt bụng trả lời vấn đề của hắn.”
“Phản ứng của hắn?” Lưu Quang tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng hơn phân nửa cũng có thể đoán ra, nhưng vẫn muốn nghe Tiểu Bạch nói một chút.
Tiểu Bạch buột miệng cười: “Hắn giận đến lông mày cũng rối rắm cùng một chỗ, một bộ dạng muốn đánh người rồi lại không dám động thủ. Sau đó buông lỏng ta ra, hướng Lăng Tiêu điện mà đi. Ta không đuổi theo, liền trực tiếp trở lại. Chẳng qua ta nghĩ, nếu hắn biết Quỳnh Hoa tiên tử ở chỗ chúng ta, sẽ phải tìm đến nàng chứ?”
Tiểu Bạch thầm thì trong miệng, có chút không quá chắc chắn. Dù sao ai cũng biết đây là một cái bẫy, Dương Tiễn kia lại không phải là người ngu, khẳng định càng hiểu đây là Lưu Quang cố ý muốn chỉnh hắn. Cho nên cũng không thể khẳng định hắn thật sẽ đến tìm người.
Đoán được ý nghĩ trong lòng của Tiểu Bạch, Lưu Quang cười nhạt, ngồi dậy.
“Không phải sẽ đến, mà còn nhất định sẽ đến! Dương Tiễn là một người cố chấp, từ trong ra ngoài không có chỗ nào xem ta thuận mắt. Chỉ là từ lần trước ta cùng Tiểu Vũ đi thiên đình, tận mắt nhìn thấy tình huống ấy. Hắn trời sinh tính tình mặc dù phóng đãng không kiềm chế được, nhưng mà lại là người si tình. Ban đầu Quỳnh Hoa tiên tử nhảy xuống Trọng Quang nhai, hắn chấp niệm quá sâu, đã nhập ma. Nếu không phải là sau khi ta cùng cậu thân ái kia của ta kịp thời chạy tới, hắn đã tiêu rồi!”
Nói đến đây, Lưu Quang chợt nhăn mày lại. Giống như là nhớ đến cái gì.
“Đúng rồi. Không nói chuyện này ta lại quên mất. Lần trước Tiểu Vũ cũng là do hắn nhập ma mà ném xuống Trọng Quang nhai. Hừ! Rất tốt! Cộng thêm khoản Vong Xuyên này, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt! Không đem tinh thần của hắn xé rách ra, khó tiêu mối hận trong lòng của ta!”
Lưu Quang liếm liếm môi, mắt phải lóe lên hồng quang, phiếm mùi vị khát máu.
Tiểu Bạch bất giác khẽ run rẩy, nụ cười trên mặt mất hết. Trong lòng cảm thán, mẹ ơi, may mà hắn không phải là kẻ thù của lão Đại, nếu không cuộc sống thật là có đủ bi ai.
Toét miệng, Lưu Quang cười đến tùy ý.
“Ngươi chờ xem đi, bổn vương câu cá, người tìm tai vạ tự mắc câu!”
………
Lưu Quang cùng Tiểu Bạch còn ở trong thư phòng trò chuyện, bên ngoài Sinh Tử Môn đã có một người đi tới.
Khôi giáp màu bạc, khí vũ hiên ngang. Khẽ nhíu lông mày, tiết lộ ra tâm tình hắn giờ phút này thật không tốt.
Si Mị vẫn còn đang kiểm tra hồn phách ra vào cửa, hoàn toàn không chú ý người vừa tới. Võng Lượng một bên đem một tử hồn đẩy vào cửa Tử, sau đó vuốt vuốt cái cổ có chút đau đớn. Đúng lúc nhìn thấy người kia.
“Này! Này! Này! Không phải ta hoa mắt chứ? Ngươi lại xem một chút người kia là ai vậy?”
Võng Lượng đẩy Si Mị một cái, giọng nói có chút bất an cùng nóng nảy.
Si Mị khó chịu ngẩng đầu nhìn lại, đợi đến lúc thấy rõ là ai. Sợ hãi mãnh liệt co rút một ngụm.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chúng ta có lão Đại trấn giữ, không sợ hắn!”
Trong miệng nói như vậy, nhưng bước chân theo bản năng lui về phía sau. Má ơi! Người này cũng không dễ trêu chọc, lần trước cho hắn một cước, đến bây giờ ngực còn đau!
Si Mị mới vừa lui hai bước, thân thể liền đụng phải một người. Quay đầu lại vừa định hùng hùng hổ hổ mấy câu, đợi thấy rõ tướng mạo của người kia, lúc này ngậm miệng lại, bước chân chuyển một cái, trực tiếp trốn sau lưng người kia.
Đưa ra một ngón tay hướng phía trước: “Hắc ca! Hắn… hắn lại tới!”
Tiểu Hắc ôm một cây cọc gỗ trong tay, nhìn thấy người bên ngoài Sinh Tử Môn. Nhíu mày kéo Si Mị, Võng Lượng đang núp sau lưng, giận nhưng vẫn nói: “Hai người các ngươi đúng là tiểu tử thối vô dụng! Sợ cái gì mà sợ?! Lần trước bị hắn khi dễ thảm thương, lần này phải đòi lại cả vốn lẫn lời! Đi theo sau lưng Hắc ca của ngươi, nhìn thật kỹ!”
Tiếng nói vừa dứt, cất bước đi lên phía trước. Si Mị cùng Võng Lượng liếc nhìn nhau một cái, trong lòng tò mò đi theo. Cũng đúng! Lần này lão Đại cũng không rời đi, nếu như Hắc ca không ngăn được, bọn họ tìm đến lão Đại cầu cứu cũng không muộn!
Tiểu Hắc từ trong miệng của Tiểu Bạch biết được đầu đuôi ngọn ngành, biết lão Đại lần này cố ý muốn chỉnh Dương Tiễn kia. Cái gọi là phong thủy luân chuyển! Lão đại nói rồi, chó đưa tới cửa, không khi dễ chính là ngu ngốc!
Chậm rãi dạo bước tiến lên, cầm cái cọc gỗ trong tay cắm xuống trước Sinh Tử Môn. Đôi tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa.
Dương Tiễn vừa nhìn liền nhận ra Tiểu Hắc, hoàn toàn không chú ý đến cây cọc kia. Trực tiếp đi tới trước người Tiểu Hắc.
“Phiền toái vào thông báo với lão Đại của các ngươi một tiếng, nói Nhị Lang thần Dương Tiễn có chuyện cần tìm hắn.”
Tiểu Hắc cũng không thèm để ý, vươn tay hướng cái cọc gỗ chỉ chỉ.
Dương Tiễn theo dấu tay nhìn lại, chỉ thấy bên trên cái cọc gỗ có khắc mấy chữ.
“Họ Dương và chó, cấm vào bên trong”
“Ngươi!”
Dương Tiễn tức chết người, nhưng lại không dám càn rỡ nhiều, dù sao nơi này là địa phủ. Huống chi lần này hắn đến, vẫn là có việc cầu người. Chỉ là tình hình trước mắt, những người ở địa phủ này, hóa ra vẫn còn nhớ cừu hận lần trước, cố ý muốn trêu hắn?
Tiểu Hắc một bộ dạng lười biếng, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Dương Tiễn một cái. Nhàm chán ngáp một cái, tựa vào cạnh cửa bộ dạng uể oải.
“Ngươi là cố ý gây khó khăn sao? Lần trước chẳng qua là ta phụng mệnh làm việc. Ta với lão Đại các ngươi thân phận ngang hàng, ngươi dùng loại thái độ này đối với ta, có phải quá mức càn rỡ hay không?”
Lời này của Dương Tiễn nói ra hợp tình hợp lý, nếu như người hiện tại đang đứng bên cạnh nói năng nhỏ nhẹ, hắn có thể xem xét suy tính lại. Không cần phải nháo lớn như vậy! Dù sao địa vị của Dương Tiễn ở trên thiên đình, thật ra là vẫn cao hơn so với lão Đại.
Nhưng đáng tiếc chính là, Tiểu Hắc không phải Tiểu Thôi. Hắn là điển hình của dạng thanh niên nhiệt tình mạnh mẽ. Không để ý tới cái gì hết, chỉ biết nghe lời lão Đại nói, người khác nếu như đối với mình có một phần tốt, vậy thì sẽ trả 10 phần. Người khác nếu như đối với mình có một phần thù, vậy thì sẽ trả 100 phần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook