Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
Quyển 6 - Chương 5: Họ Dương và chó, cấm vào bên trong

Lưu Quang dắt Tiểu Vũ đi tới thư phòng, hai người lẳng lặng ngồi ở trên ghế sofa.

“Lão đại, ta…”

Tiểu Vũ hé miệng muốn nói gì đó, lại bị Lưu Quang thật nhanh kéo chặt vào trong ngực.

“Ta đã trở về!”

Giọng nói từ tính, trầm thấp vang lên ở bên tai, Tiểu Vũ ngẩn ra, ngay sau đó nâng lên nụ cười, xoay tay cũng ôm chặt lấy Lưu Quang.

Một phòng yên tĩnh. Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, có một loại chân tình ấm áp đang chậm rãi lan tràn.

………

Ngày kế tiếp, sáng sớm khi Tiểu Vũ từ trong thư phòng đi ra thì tất cả mọi người trừng lớn mắt.

Tiểu Bạch sờ sờ mũi, trong mắt tràn đầy sắc thái đùa giỡn: “Lão Đại rốt cuộc đã hành động? Cuối cùng cũng giải quyết chứ?”

Tiểu Hắc ngoáy ngoáy lỗ tai, khuôn mặt không giải thích được: “Giải quyết cái gì?”

Một cái liếc mắt ném tới, Tiểu Bạch một đường kéo Tiểu Vũ đang mơ mơ màng màng vuốt mắt, cười đến gian tà: “Hắc hắc, Vũ nha đầu ~ tối qua có ngon giấc không?”

Mỗ Vũ nắm tóc, có vẻ có chút phiền não.

“Không tốt! Một chút cũng không tốt! Thật là giày vò chết người! Về sau không bao giờ ngủ cùng lão Đại nữa!”

Tiểu Bạch nghe vậy, cùi chỏ chọc chọc Tiểu Hắc, ánh mắt ý bảo: “Vẻ mặt Vũ nha đầu ai oán, xem ra kỹ thuật của lão Đại không được nha…”

Tiểu Hắc vẫn là trạng thái u mê, nhìn thấy Tiểu Vũ nhíu mặt. Đẩy Tiểu Bạch đang ân cần hỏi han ra: “Tiểu Vũ sao vậy? Lão đại khi dễ ngươi hả? Có phải giành chăn với ngươi hay không?” (bạn Tiểu Hắc ngây thơ, dễ thương a ^^)

……….

Đầu Tiểu Bạch đầy hắc tuyến, nghĩ thầm đầu của Tiểu Hắc ngu ngốc cấu tạo bằng cái gì mà thành? Sao lại hỏi ra cái vấn đề giành chăn thiếu não này! Hoàn hoàn không hỏi đến trọng điểm!

Không đợi Tiểu Bạch đem Tiểu Hắc đẩy ra, liền nghe Tiểu Vũ lầm bầm: “Giành chăn cũng không có, chính là ghế sofa của thư phòng thật sự chật hẹp, ta lật người liền rớt dưới đất. Một buổi tối ta té biết bao nhiêu lần. Ta muốn đi về phòng ngủ, lão Đại lại không chịu! Càng muốn canh giữ ở bên cạnh sofa, để cho ta an tâm ngủ!”

Cái gì? Canh giữ ở bên cạnh sofa?

Tiểu Bạch sửng sốt, sao lại như vậy, lão Đại không đem Vũ nha đầu hàng phục?

“Á… Tiểu Vũ? Tối hôm qua Lão Đại làm gì? Không ngủ cùng với ngươi?”

Dù sao cũng là nữ hài tử, phải lịch sự một chút. Tiểu Bạch không dám hỏi trực tiếp, vừa nói vừa hoa tay múa chân, hi vọng mỗ nha đầu váy hồng có thể nghe hiểu được.

Đáng tiếc, bất đắc dĩ nha, mỗ Bạch hi vọng nhất định là vọng tưởng. Hắn hoa tay múa chân không thể nghi ngờ chính là đàn gảy tai trâu.

“Lão Đại ngủ cùng ta. Chỉ là từ lần thứ ba ta từ trên ghế sofa rớt xuống, sau đó hắn cũng không dám ngủ. An vị ở bên cạnh ghế sofa nhìn ta ngủ. Ai kêu hắn không để cho ta trở về phòng, hắn chính là tự tìm khổ!”

Tiểu Bạch không nói gì, chưa từ bỏ ý định lần nữa hỏi tới: “Ý của ta là, tối hôm qua, lão Đại… Á… không có cùng ngươi xảy ra chuyện gì chứ? Liền… ngươi hiểu chứ?”

Mặt mỗ Vũ khốn hoặc, lắc đầu một cái: “Ta không hiểu”

Tiểu Bạch có chút nóng nảy, Tiểu Hắc ở một bên cũng gấp: “Ta nói ngươi tự gây rắc rối! Ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì? Chớ lề mề quanh co lòng vòng được không? Không thể đem vấn đề hỏi rõ ràng à?”

Tiểu Bạch trợn trắng mắt, cái vấn đề này có thể ngay trước mặt nữ hài tử người ta lên tiếng hỏi sao? Thật đáng buồn chính là có lão Đại bên kia, hắn cũng không có lá gan để hỏi. Lão Đại cùng Tiểu Vũ cô nam quả nữ ở trong thư phòng một đêm, rốt cuộc có xảy ra cái gì bí mật không thể để cho ai biết hay không đây?

Đang lúc hết sức im lặng, chỉ thấy Lưu Quang từ nơi không xa đi tới. Tiểu Bạch, Tiểu Hắc biến sắc, cung kính đứng ngay ngắn bên cạnh. Mà Tiểu Vũ nhìn thấy Lưu Quang, mặt không khỏi đỏ lên, cúi đầu xuống. Con mắt nào đó của mỗ Bạch đúng lúc nhìn thấy, trong lòng lay động, mơ tưởng viễn vong.

Ai yo? Hấp dẫn! Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự xảy ra quan hệ không thể để cho ai biết?

Tiểu Vũ còn nhớ rõ tối hôm qua, nàng không biết vì sao mơ mơ màng màng liền ngủ mất rồi. Trong lúc từ trên ghế sofa lăn xuống tới ba lần. Mỗi một lần đều là Lưu Quang bế nàng trở về trên ghế sofa.

Vốn là ghế sofa nhỏ hẹp, không đủ chỗ cho thân thể hai người. Lưu Quang cưng chìu đem nàng ôm lên ghế sofa. Cứ như vậy ngồi dưới đất, vuốt ve tóc của nàng.

Cả đêm không chợp mắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng. Cho đến khi mí mắt Tiểu Vũ rớt xuống, không nhịn được nữa mà ngủ thì nàng vẫn nhớ, có một cặp mắt thủy chung chăm chú nhìn nàng, trong tròng mắt thâm thúy tràn đầy nhu tình.

Là hối hận không kịp tới cứu giúp, là vui sướng rốt cuộc mất đi mà tìm lại được. (ta lại xúc động rồi, iu Lưu Quang ca ca quá ^^)

………

“Làm gì đó?”

Lưu Quang đến gần, miễn cưỡng mở miệng hỏi. Mới vừa rồi xa xa nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường nhìn chằm chằm Tiểu Vũ hỏi cái gì đấy, thì ra là hai anh em nhà này rất nhàn nhã?

Tiểu Hắc vừa định há mồm trả lời lại bị một tay Tiểu Bạch bụm miệng.

“Không có gì! Chỉ là cùng Vũ nha đầu tâm sự mà thôi. Lão Đại người tìm ta có chuyện gì sao?”

Lưu Quang liếc mắt liền nhìn ra trong mắt mỗ Bạch mở to đoán mò, nhưng mà hắn cũng lười đâm chọc. Đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng.

“Bạch Nhược đã đến cầu Nại Hà rồi, nàng không phải là muốn biết nàng ta rốt cuộc làm gì sao? Tự mình đi đến cầu Nại Hà xem một chút liền sẽ biết?”

Tiểu Bạch nghe vậy, thần sắc ngẩn ra. Trong lòng biết đây là lão Đại cố ý muốn bảo Tiểu Vũ rời đi. Xem ra, lại sắp có chuyện thú vị xảy ra.

Tiểu Vũ nghe Lưu Quang nói thế, lúc này tròng mắt sáng lên. Thật cao hứng liền nhảy đi về phía cầu Nại Hà tìm Bạch Nhược. Mỗ Bạch lắc đầu một cái, nữ nhân khi yêu quả nhiên là ngu ngốc.

Lưu Quang nhìn Tiểu Vũ đi xa, trong con ngươi tràn đầy nụ cười dịu dàng. Đợi khi bóng dáng màu đỏ hoàn toàn đi xa, không nhìn thấy nữa thì lúc này mới thu lại thần sắc, khôi phục thần sắc lạnh lùng, lười biếng trước sau như một.

Tiểu Hắc gỡ bàn tay Tiểu Bạch ra, tức giận hướng mỗ Bạch trợn trắng mắt, nghi ngờ nói: “Lão Đại, người cố ý bảo Vũ nha đầu đi, có chuyện gì quan trọng cần phân phó sao?”

Tiểu Bạch sửng sốt, ai yo? Tiểu Hắc ngu ngốc rốt cuộc đã thông suốt? Lại còn nhìn thấu đây là lão Đại cố ý bảo Tiểu Vũ rời đi.

Quả nhiên, hai tay Lưu Quang ôm ngực, mặt cười đến vô hại.

“Không có chuyện gì quan trọng. Chính là đã đến thời khắc có thù báo thù, ăn miếng trả miếng rồi!”

Một câu vừa nói, mỗ Hắc mơ hồ, mỗ Bạch tỉnh ngộ.

“Vô Thường, ngươi là người cơ trí. Thay ta lên Thiên đình một chuyến. Tiết lộ một chút tin tức cho những người khác biết.”

Tiểu Bạch nhận mệnh, lộ ra một hàm răng trắng, cười có chút hả hê.

Mỗ Hắc còn chưa hiểu ra thì liền nghe Lưu Quang tiếp tục phân phó nói: “Vô Mệnh, đi Quả Thụ Lâm đốn một cái cọc gỗ, mài bằng phẳng rồi mang về cho ta. Sau khi ta viết vào vài chữ, đem để ở trước Sinh Tử Môn. Bắt hai tiểu tử thối Si Mị, Võng Lượng coi chừng. Gặp được người kia liền chỉ cho hắn nhìn.”

Tiểu Hắc gãi gãi cái ót, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi Quả Thụ Lâm đốn cái cọc. Tiểu Bạch xoay người, cũng đi thi hành chuyện Lưu Quang phân phó. Nhưng bước chân ngừng lại một chút, cuối cùng không kiềm được tò mò trong lòng, xoay người lại nhìn về phía Lưu Quang.

“Lão Đại! Có thể tiết lộ một chút hay không, người muốn ở trên cái cọc gỗ đó viết cái gì?”

Đuôi lông mày Lưu Quang nhướng lên: “Chờ ngươi từ trên Thiên đình trở lại, không phải có thể nhìn thấy rồi sao”

Tiểu Bạch ha ha cười mỉa, giả ngây giả dại, mặt dầy mày dạn nói: “Ta đợi không nổi nha, lão Đại, người giúp đỡ một tí, tiết lộ trước một chút được không?”

A, Lưu Quang nâng lên khóe môi. Cái gọi là người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, tâm tình hắn bây giờ là vô cùng tốt. Cũng được, thấy bộ dạng tò mò của tiểu Bạch, hắn cũng lười giấu diếm.

Môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra mấy chữ.

“Họ Dương cùng chó, cấm vào bên trong”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương