Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối
Quyển 5 - Chương 11: Tứ đại tài tử của thành Nguyệt Tố

Tiểu Vũ hưng phấn nhảy lên tán loạn ở trên chợ, chọc Hiên Viên Thương Tử bật cười không dứt. Nghĩ thầm nha đầu này rốt cuộc là ở nơi nào? Sao lại làm quỷ sai? Nhìn dáng dấp, Nguyệt Nguyệt hình như là bị nàng tự mình mang về,c ũng không biết mấy vị quỷ sai lần trước tới Lạc Phường tìm nàng, có thể lại tìm đến hay không?

Lần trước Tam ca bị dính líu, Ngũ Ca tốn một phen công phu mới đem hắn cứu trở về. Lần này, ngàn vạn lần đừng xảy ra cái gì nha. Tính khí Đại ca, thật không phải người bình thường có thể khích bác.

Tiểu Vũ ở gian hàng trước mặt cầm một cây trâm quan sát, người bán hàng rong thấy bộ dạng nàng như rất yêu thích, vội vàng bắt đầu thao thao giới thiệu.

Thật ra thì Tiểu Vũ căn bản cũng không có ý muốn mua, chính là tò mò xem một chút mà thôi, hơn nữa trong người nàng cũng không có đồng nào, cũng không biết cái thời đại này tiền mặt nó có hình dáng gì.

Đang có chút ngượng ngùng, chuẩn bị từ chối không mua, liền nghe phía trước chợt vang lên một mảnh tiếng ồn ào, đám người rối rít lui ra hai bên, mang trên mặt chút bất mãn cùng phẫn hận.

Hiên Viên Thương Tử chẳng biết từ lúc nào đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, nhìn thấy cây trâm trong tay nàng, không khỏi mỉm cười: “Ngươi thích? Ta mua nó tặng cho ngươi.”

Nói xong, tay liền đưa vào trong tay áo muốn cầm túi bạc. Trong lòng người bán hàng rong mừng rở, lại không nghĩ rằng Tiểu Vũ một phát bắt đươc tay Hiên Viên Thương Tử, vừa cầm cây trâm thả trở về. “Ta tò mò xem một chút, không cần mua.”

Sắc mặt của người bán hàng rong nhất thời đen hơn quả cà tím, buồn bực không thôi.

………………………………….

Đám người bàn tán ở hai bên, trong chợ đang chậm rãi đi tới bốn gã nam tử. Tuổi không lớn lắm, áo mũ chỉnh tề. Điển hình là loại công tử có bộ dáng giàu có, thần thái phách lối.

Có một vị mua thức ăn, Lão Nhân Gia đại khái là đi đứng không lưu loát, không kịp thời tránh sang bên, lúc này bị một người trong đó một cước gạt ngã trên mặt đất, ba người kia ha ha cười.

Tiểu Vũ đưa tay chỉ, nghi ngờ nói: “Bọn họ là ai?”

Hiên Viên Thương Tử cười mị hoặc, giọng như không thèm để ý nói: “Bọn họn là tứ đại tài tử của Nguyệt Tố thành.” Sợ khiếnTiểu Vũ hiểu lầm, còn cố ý ở bên tai nàng giải thich “Là tiền tài, không phải học vấn.”

Tiểu Vũ ồ một tiếng, “Ý ngươi là bốn người bọn họ rất có tiền? Có tiền bạc là dạng như thế nào.”

Hiên Viên Tử thoáng nhún vai một cái, “Đại khái thôi, Cha của bọn hắn không phải là đại quan trong triều, chính là phú thương một vùng. Có tiền là nhất định, nhưng đến cùng có nhiều hay ít tiền ta không rõ lắm. Ta với bọn họ không có tới lui bao nhiêu, nhưng mà tên tuổi bốn người bọn hắn ta lại có ấn tượng rất sâu.”

Giống như nghĩ tới chuyện vui vẻ gì, Hiên Viên Thương Tử chợt giương môi cười vui vẻ.

Tiểu Vũ mơ hồ, không hiểu nói: “Chuyện gì buồn cười như vậy? Tên của bọn họ?’

Hiên Viên Thương Tử gật đầu một cái, “Đúng, nhìn từ trái sang phải, người thứ nhất gọi Trang Nhất, người thứ hai gọi Hạ lưu, người thứ ba gọi Phạm Kiếm, người thứ tư gọi Tần Thọ.”

Phụt! ………………………..

Tiểu Vũ không nhịn được, lớn tiếng nở nụ cười tại chổ. Mẹ ơi, cha mẹ của bọn họ thật thú vị, lại có thể lấy trâu bò ra làm tên tuổi như vậy.

Vừa lúc bốn tài tử đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, chợt nghe có người cười lớn tiếng như vậy, khó hiểu không khỏi nhăn lại mày, tò mò hướng nơi tiếng cười nhìn lại. Lại thấy một tiểu nha đầu váy hồng thì trao đổi ánh mắt với nhau, rồi sau đó, một người trong đó liền cười dâm đảng đi tới.

“Ai yêu, đây là tiểu cô nương nhà ở đâu. Vì sao cười vui vẻ như vậy? Đến đây, cùng đại ca ca nói chuyện một chút.”

Hiên Viên Thương Tử nghĩ nên tiến lên giải vây, lại bị Tiểu Vũ âm thầm kéo ống tay áo lại. Ngay sau đó từ trong nhóm người than thở ánh mắt đồng tình ở ven đường, đi tới phía trước.

Cúi đầu, thoáng nín cười. Lúc nâng đầu lên thì hai mắt sáng chói sáng lên, lộ ra tràn đầy sùng bái.

“Vị công tử này! Ngài chính là đại danh, tên tuổi lừng lẫy Phạm Kiếm – Phạm công tử?”

Nam tử hơi hơi sững sốt, cẩn thận ngắm nhìn cô nương váy hồng trước mặt. Gì? Hình như chưa bao giờ gặp qua trong Nguyệt Tố thành.

Mặc dù trong lòng lộ ra không hiểu, nhưng lần này được nghe tán dương, hơn nữa thấy trong mắt Tiểu Vũ lộ ra ánh mắt sùng bái, cả người không khỏi bay lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương