Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu
-
Chương 18: Quyết Định
"Phó Vân Mặc nghĩ tới một sự hình dung, mỹ nhân rắn rết, này thật sự quá phù hợp với Dạ Khê Hàn."
*******************
"...Ta sẽ bảo hộ ngươi." Thanh âm Mạc Ly Hề có chút nhỏ, nhưng trong phòng Phó Vân Mặc chỉ có hai ngươi, Phó Vân Mặc tất nhiên đều nghe rõ ràng lời nói này.
Phó Vân Mặc giương mắt chớp chớp mắt, thậm chí có thể nhìn thấy gương mặt Mạc Ly Hề có chút ửng đỏ, tựa như hoa mai nở rộ trên nền tuyết trắng diễm lệ giống nhau.
"Ta biết các ngươi đều muốn bảo hộ ta, nhưng các ngươi càng đối tốt với ta, ta càng không thể liên lụy các ngươi."
Phó Vân Mặc không nghĩ sâu xa về nét mặt lúc nãy của Mạc Ly Hề, hiện tại tâm của nàng đều loạn thành một trận, thậm chí đã suy nghĩ, rời khỏi Tứ Hải lâu, nàng hẳn là đi đâu mới tốt đây?"
"Hơn nữa, ngươi mới thắng được khôi thủ đại hội võ lâm, không cần bởi vì ta mà thanh danh của Thiên Duyên phái chịu ảnh hưởng."
Nếu mình đi đến Thiên Duyên phái, các đạo nhân trong chốn võ lâm nhất định sẽ hướng Thiên Duyên phái ra tay, tư tàng tuyệt thế võ công đồn đãi linh tinh sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, hơn nữa Thiên Duyên phái cuối cùng đều chỉ là nữ tử, quấy nhiễu thanh tu thật không tốt.
Mạc Ly Hề trầm mặc, nàng hít sâu một hơi, thật lâu sau mới mở miệng: "Ta có thể giúp gì được cho ngươi?"
Phó Vân Mặc giương mắt nhìn về Mạc Ly Hề, nhìn trong mắt nàng chân thành tha thiết, trong lòng Phó Vân Mặc một dòng nước ấm chảy qua, dễ chịu tựa như tháng ba gió thổi.
"Kỳ thật Mạc chưởng môn...Không cần vì ta lo lắng, trời đất bao la, luôn có chỗ cho ta dung thân."
Tính cách Phó Vân Mặc, kỳ thật có chút chịu không nổi người khác đối tốt với mình, trừ phi mình vì người kia trả giá rất nhiều, chuyện ở Nguyệt Lạc sơn trang, nàng chỉ trợ giúp nhắc nhở Mạc Ly Hề, còn lại hết thảy đều dựa vào chính Mạc Ly Hề, huống hồ nàng ấy giúp mình chữa trị, mình còn chưa đáp tạ nàng, làm sao còn muốn nàng ấy giúp đỡ nữa.
"Ta xem ngươi là bằng hữu." Mạc Ly Hề lần đầu tiên đối với một người mà cố chấp như vậy, nói không rõ là tại sao, đối với sư tỷ muội đồng môn, thái độ của nàng hết thảy đều là ôn hòa hữu lễ, nhưng đối với người này, liên tục làm bản thân vì nàng ấy mà lo lắng.
Bằng hữu? Có lẽ đi! Mạc Ly Hề không có bằng hữu, có lẽ Phó Vân Mặc là người đầu tiên.
"....Đa tạ ngươi..." Phó Vân Mặc thật cảm kích Mạc Ly Hề, thậm chí có chút xúc động muốn đáp ứng nàng ấy, nhưng lý trí nói cho nàng biết không được, bởi vì nàng không nghĩ liên lụy bất kỳ người nào.
"Đã là bằng hữu, liền chúc ta lên đường bình an đi!" Phó Vân Mặc nở ra một nụ cười, là một nụ cười ôn nhu, ánh sáng dao động trong mắt của nàng, phảng phất có thể nhìn thấy độ ấm trong mắt nàng.
"...." Con ngươi Mạc Ly Hề có chút ảm đạm, nhưng vẫn ngước mắt nháy mắt, Phó Vân Mặc lại chỉ thấy được ánh mắt ôn hòa của nàng.
"Nếu có cần giúp đỡ gì, nhất định phải nói cho ta biết, chúc ngươi lên đường bình an." Mạc Ly Hề cũng không ép buộc gì, tính tình của nàng rốt cuộc cũng là đạm bạc, chỉ là gặp Phó Vân Mặc về sau lại trở nên chấp nhất.
Có lẽ Mạc Ly Hề không biết, một đoạn thời gian rất dài về sau, nàng đều bị hãm trong một dòng lốc xoay mang tên "Phó Vân Mặc", muốn tránh cũng không khỏi.
- ----------
Buổi tối, đám người ở đại sảnh đã tứ tán, ngày mai lại là một ngày khiêu chiến mới, mà Phó Vân Mặc chọn thời gian này đi tới đại sảnh, vốn định tìm Lý nhân tinh, ai ngờ hôm nay Tiểu Lý chưởng quầy đã đứng gác trước thời gian.
"Tiểu Mặc tỷ." Tiểu Lý chưởng quầy hướng Phó Vân Mặc nở ra một nụ cười thư thái, Phó Vân Mặc cũng nở một nụ cười đáp lại, nói: "Lý chưởng quầy đã đi về rồi sao?"
Tiểu Lý chưởng quầy gật đầu, nói: "Lý chưởng quầy hôm nay hình như đặc biệt mệt, để ta đến sớm một chút thay ca."
Phó Vân Mặc vừa nghe xong, chân mày gắt gao nhíu lại, này đều do mình...không, cũng không phải do mình...!
Phó Vân Mặc nhìn về phía phòng chữ Địa số 3, Dạ Khê Hàn ở chỗ này, hung hăng mà liếc xéo một cái.
"Tiểu Lý chưởng quầy, phòng chữ Địa số 3 khách nhân vẫn còn ở chứ?" Phó Vân Mặc hỏi, bỗng nhiên nàng muốn cùng nàng ấy lý luận, dù sao trong Tứ Hải lâu nàng cũng không thể động thủ, đi ra bên ngoài, vì cái gọi là [Phong Vân Quyết], nàng ta cũng sẽ không giết mình, nhưng mọi người lại gia tăng đề tài câu chuyện về nàng.
"Dạ cô nương đúng không? Vẫn còn, hiện tại đang ở trong phòng." Tiểu Lý chưởng quầy ôn nhu trả lời, mùi vị hương sách từ hắn, ngay cả cách nói chuyện cũng đều thì thầm nhỏ nhẹ, tựa như chưa bao giờ thấy hắn nói lời lớn tiếng.
Phó Vân Mặc nghe xong, liền đi lên lầu, Tiểu Lý chưởng quầy lập tức nói: "Ngươi muốn tìm nàng?"
"Ân...."
Tiểu Lý chưởng quầy trầm mặc một lúc lâu sau, nói: " Được, vậy ngươi cẩn thận."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc lên lầu, đi đến trước cửa phòng chữ Địa số 3, sau khi hít sâu vài cái, đang muốn gõ cửa, bên trong lại truyền đến một thanh âm.
"Vào đi." Tựa như biết Phó Vân Mặc sẽ đến, người nọ cũng không hỏi là ai, cũng không đợi Phó Vân Mặc gõ cửa, liền trực tiếp mở miệng để Phó Vân Mặc đi vào.
Phó Vân Mặc hô hấp trì trệ một chút, ngay sau đó hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Dạ Khê Hàn không mang mặt nạ, nàng hôm nay trên người mặc một thân bạch y, cùng gương mặt lạnh băng cùng tính cách của nàng thật sự tương xứng, lại có nhiều thêm vài phần khí chất xuất trần.
Chỉ là người này đẹp thế nào, Phó Vân Mặc cuối cùng vẫn là sợ hãi, bởi vì con ngươi nàng đều mang ý gian, luôn có vài phần lệ khí, tựa như là một con dao nhỏ sẽ cắt người khác thành từng mảnh.
Phó Vân Mặc lần này thật sự không quẫn bách, tuy rằng nàng thực sợ hãi, nhưng vẫn ngồi xuống đối diện với Dạ Khê Hàn, từ ánh nến, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của người nọ.
Bỗng nhiên, Phó Vân Mặc nghĩ tới một sự hình dung, mỹ nhân rắn rết, này thật sự quá phù hợp với Dạ Khê Hàn.
Dạ Khê Hàn giương mắt, nhưng thật ra có chút kinh ngạc nhìn hành động của Phó Vân Mặc, người này trước sau đều là bộ dạng khom lưng uốn gối, hiện tại lại kiên cường lên không ít.
"Ngươi là người thông minh." Dạ Khê Hàn rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm, khóe miệng mang theo ý cười, chỉ là ý chưa đạt tới đáy mắt, thậm chí tản ra nhè nhẹ chi khí âm kiệt*
*之气阴桀 – Chi khí âm kiệt: sát khí giết người
Dạ Khê Hàn biết Phó Vân Mặc người này cũng không phải bộ dáng làm bộ khom lưng uốn gối đơn giản, từ khi nàng ta dùng thân phận của mình để bày kế trêu chọc Hắc Bạch Song Sát, cứu được Ninh Mẫn Nhi, đến bây giờ tin tức hiện tại được đồn đãi trong giang hồ vẫn có thể đoán được do mình truyền ra, nàng liền biết, người này vô cùng thông minh.
"Trên tay ta không có đồ vậy ngươi muốn." Dạ Khê Hàn làm nhiều chuyện như vậy, bất quá cũng vì để mình rời khỏi Tứ Hải lâu, thuận tiện từ trên người mình lấy đi thứ đồ nàng ta muốn, làm nhiều như vậy, bất quá cũng vì [Phong Vân Quyết] trong truyền thuyết.
"Người cuối cùng nói câu này đã chết." Ngữ khí Dạ Khê Hàn lạnh băng, âm cuối thậm chí mang theo tia cao giọng, Phó Vân Mặc nghe hiểu cảm xúc trong lời nói cua nàng ta, nàng ta nói lời này vì tự tin về bản thân, cũng là cảnh cáo Phó Vân Mặc.
Phó Vân Mặc da đầu tê rần, nháy mắt cảm thấy chân mình đều đang run rẩy, hắc y nhân kia quả nhiên đã chết, mà nàng ta đại khái cũng thấy được hắc y nhân đã đưa cái gì vào trong tay mình, nhưng ngại vì mình ở Tứ Hải lâu không thể động thủ, cuối cùng đuổi theo hắc y nhân, không đánh được mình liền muốn đem hắn đánh chết, về sau mục tiêu của nàng liền chuyển dời lên trên người chính mình.
"Vô luận ngươi có tin hay không, thật sự không có." Phó Vân Mặc khẽ thở dài một tiếng, nữ ma đầu này khó đối phó, huống hồ xem thái độ của nàng, đại khái là giống như cắn chết [Phong Vân Quyết] trong tay mình.
"Ta nhớ rõ lần trước đã cho ngươi cảnh cáo, ngươi không phải không đụng tới người nào kỳ quái sao? Hiện tại lại thừa nhận, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?"
Dạ Khê Hàn khéo miệng gợi lên một độ cong, cặp mắt hàn ý lại càng thêm lạnh lẽo, thẳng đem Phó Vân Mặc đông lạnh đến phát run.
"Ta chỉ không muốn bị cuốn vào phân tranh của các ngươi, ta chỉ là một điếm tiểu nhị, tiểu nhân vật, ta đánh không lại nhóm người các ngươi, muốn giết muốn chém tất nhiên làm gì cũng được, nhưng bởi vì ngươi thả ra lời đồn đãi làm Tứ Hải lâu cuốn vào phân tranh, ta cảm thấy thủ đoạn người Ma giáo các người thật là làm người khác thấy xấu hổ."
Nói xong Phó Vân Mặc liền đứng lên xoay người, không cho Dạ Khê Hàn thấy khóe miệng run rẩy của chính mình.
Má nó, nàng thật sự chỉ kiên cường được một lúc!
Bất quá nàng thật sự rất tức giận, bởi vì Dạ Khê Hàn, sinh hoạt của nàng tất cả đều bị quấy rầy.
Nàng cho rằng Dạ Khê Hàn sẽ nói chút gì đó, nhưng lại không có, thẳng đến khi chính mình đi ra ngoài, một khắc đem cửa đóng lại, nàng mới nghe thấy tiếng cười gần như không thể nghe thấy từ trong phòng truyền ra.
Khiến cho cả người sởn tóc gáy....!
Phó Vân Mặc đi tới dưới lầu, nếu Lý chưởng quầy mệt như vậy, nàng cũng không nghĩ quầy rầy Lý chưởng quầy, liền tính toán chuyện từ biệt nói với Tiểu Lý chưởng quầy.
"Ngươi thật sự quyết định?" Tiểu Lý chưởng quầy tựa hồ cũng không kinh ngạc, nhưng trong mắt nhè nhẹ lo lắng, vẫn là làm Phó Vân mặc cảm thấy ban đêm mùa thu thật ấm áp.
"Không muốn liên lụy mọi người." Phó Vân Mặ cười khổ, Tiểu Lý chưởng quầy rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Mọi người đều sẽ luyến tiếc ngươi."
Phó Vân Mặc trầm mặc, nàng làm sao có thể bỏ được đại gia đình này mà rời đi, đáng tiếc hiện tại không thể không rời đi, tưởng tượng đến điều này, nàng lại nghĩ tới Dạ Khê Hàn ác liệt như vậy, còn có tên hắc y nhân ném lựu đạn cho mình, cái gì không đem, lại đem một con cá mặn có ý gì chứ?
"Có lẽ đây là mọi người thường nói, người trong giang hồ thân bất do kỷ đi!" Phó Vân Mặc đảo mắt làm như nghĩ tới cái gì đó, nghịch ngợm nói: "Bất quá kinh thư của ngươi nhất định đúng giờ sẽ đưa cho ngươi, hôm nay cũng là chép lại hơn phân nửa."
Hôm nay sau khi Mạc Ly Hề rời đi, Phó Vân Mặc có vẻ không có việc gì làm, liền bắt đầu chép kinh, ý tứ bên trong mờ tịt khó hiểu, dù sao Phó Vân Mặc là xem không hiểu, nhưng là việc trích dẫn này, đối với Phó Vân Mạc thật ra không có khó khăn.
"Ta không lo lắng cái này, ta lo lắng cho ngươi." Tiểu Lý chưởng quầy ngữ khí ôn hòa mà văn nhã cứ làm cho người ta thêm vài phần hảo cảm, Phó Vân Mặc vừa nghe, thật ra không chút tự giác có chút đỏ mặc, cười ha hả nói: "Ai nha, Tiểu Lý chưởng quầy, đừng buồn nôn như vậy, không phải nói tai họa để lại ngàn năm sao, ngươi xem ta yêu tinh như này, khẳng định có thể sống thêm 500 năm nữa."
Phó Vân Mặc thấy chân mày Tiểu Lý chưởng quầy nghe xong mình nói câu đó liền thả lỏng ra, khóe miệng gợi lên nụ cười mỉm cực đạm, liền an tâm một chút.
"Ân...trở về nghỉ ngơi đi, có việc gì cần giúp đỡ cứ nói cho chúng ta biết." Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc nghĩ nghĩ, liền nói: "Chỉ là ta còn phải ở lại Tứ Hải lâu thêm một hai ngày, ta hy vọng Lý chưởng quầy đừng mệt chết là được."
Nàng ứng phó không được đám võ lâm nhân sĩ kia, cho nên chỉ có thể ủy khuất Lý chưởng quầy một hai ngày nữa.
"Không sao, ta sẽ đảm đương nhiều một chút."
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Phó Vân Mặc liền trở về, ban đêm yên tĩnh như vậy, nhưng Tứ Hải lâu lại không có một tia bình tĩnh...!
Tiểu Lý chưởng quầy gảy bàn tính xong, hắn khoác một áo lông cừu từng bước đi lên lầu, đi tới trước cửa phòng chữ Đại số 3.
"Dạ giáo chủ..." Tiểu Lý chưởng quầy ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng, tức thì không khỏi kinh ngạc chú ý đề phòng, nhưng Dạ Khê Hàn nghe được liền hiểu.
"Cho dù Phó cô nương rời đi, nàng vẫn như cũ là người của Tứ Hải lâu, nếu ngươi biết thân phận của ta không đơn giản, như vậy có một số việc cũng đừng làm quá đáng."
Thanh âm vốn dĩ ôn hòa, trộn lẫn hàn ý về đêm, tựa hồ thanh âm đều hóa thành băng nhọn, từ từ đâm vào tai người nọ trong phòng.
"Chưởng quầy...Ngươi cũng nên biết, ta là nữ ma đầu, không thích người khác đối với ta chỉ chỉ trỏ trỏ, càng sẽ không chịu bất luận uy hiếp gì."
Thanh âm bên trong cũng hàn băng như nhau, đông lại không khí ban đêm, vốn dĩ Tứ Hải lâu yên bình, tựa hồ xuất hiện một sóng triều phong vân.
------------Hết chương 18--------------
Lời tác giả nói:
Tiểu Mặc: Đều đứng lên chống lại tà giáo.
Nữ ma đầu: Ai đứng lên?
Tiểu Mặc:...Đâu biết đâu.
Nữ ma đầu: Đứng một người giết một người, đứng hai người giết một cặp.
Tiểu Mặc:.....!
Ha ha ha, nói giỡn nói giỡn thôi! Nữ ma đầu thật ra không có tàn bạo như vậy đâu.
Yêu các bạn, yêu yêu lắm!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook