Diễm Thế Phiên Chi Tân Thanh Niên
-
Chương 19: Hồi 7: Thanh Bang - Khanh Thập Nhị
Thanh Bang - Khanh Thập Nhị
Pháo hoa tháng ba, kinh thành một mảnh xuân tươi đẹp.
[Phòng tiếp khách của Thần Cơ Doanh]
Thị nữ bưng lên một loạt điểm tâm nhỏ và trà đặt lên bàn.
Khả Nhan Tân ôm một con hồ ly toàn thân tuyết trắng ngồi trên so pha, cầm một tách trà hương trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt mỉm cười. So với hắn, khách nhân ngồi đối diện rõ ràng cưỡng ép hơn rất nhiều.
Khả Nhan Tân vuốt xuôi lông hồ ly cười nói:
- Làm sao vậy, khẩn trương như vậy là sợ ta ăn ngươi sao?
Nam khách nhân ngồi đối diện cũng ha ha cười theo:
- Sau khi tới nước Đức, vậy mà đã bốn năm, thời gian trôi qua thật nhanh! Sự phồn hoa của kinh thành, dù ta đang ở châu Âu nhưng cũng thường mơ thấy trong mộng.
- Ngài nói không sai, trước đây chúng ta cùng nhau đi du học, quả là một khoảng thời gian rất đẹp.
Khả Nhan Tân quay lại nhìn đồng hồ trên giá hỏi:
- Đã gần trưa, ngài có ở lại dùng bữa trưa không?
Nam nhân liên tục nói lời cảm tạ:
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Có điều ta nghe nói sau khi ngươi về nước liền gia nhập cấm quân hoàng gia, thật sự khiến người ta chấn động nha! Ta nhớ không nhầm thì Khả Nhan Tân ngươi học chế tạo vũ khí chuyên nghiệp phải không?
- A, đúng là như vậy.
- Ha ha, như vậy, thật đúng là có chút đáng tiếc!
Nam nhân gãi gãi đầu mỉm cười xấu hổ, nữ nhân bên cạnh hắn có vẻ có chút băn khoăn:
- Không thể học đi đôi với hành.
Tiểu hồ ly trong lòng Khả Nhan Tân có ý đồ nhỏ, hai bàn chân móng nhỏ đầy thịt không ngừng cào cào hoa văn trên y phục của Khả Nhan Tân. Khả Nhan Tân bắt lấy hai bàn chân của nó kéo xuống nói:
- Cũng không đến mức như thế, ta tới Thần Cơ Doanh làm, thật ra chính là trang bị hiện đại hóa vũ khí. Tuy nói là cấm quân hoàng gia, nhưng lại có xưởng công binh chuyên thuộc về mình.
Nam nhân vừa nghe tới ba chữ Thần Cơ Doanh, ánh mắt lóe sáng, hai tay của hắn chống lên ven bàn kích động nói:
- Đúng rồi, nói đến quý bộ đội, khi ta du học ở châu Âu cũng thường nghe thấy đại danh của Thần Cơ Doanh!
- Xin ngài đứng nói như thế, ngài quá khách khí!
- Nghe nói quý bộ đội là hoàn toàn trang bị những thứ vũ khí mới nhất, quân dung nghiêm chỉnh...
Lời còn chưa nói hết chợt nghe thấy từ ngoài đại môn truyền đến những tiếng vui cười, ba người đang trong phòng khách đều nhìn hướng ra ngoài cửa, chỉ thấy hai thanh niên tuấn tú đuổi bắt nhau trên hành lanh, một người phía trước chạy băng băng, người phía sau tay cầm một kiện áo khoác dồn sức truy đuổi đánh người phía trước.
- Oa ha ha ha, đến đây, đến đây bắt ta đi!
- Thua tiền không trả nợ! Ta xem tên ranh con nhà ngươi còn chạy được đến chỗ nào!
Khả Nhan Tân giả vờ ho khan vài tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa gỗ khắc hoa nhẹ nhàng đóng lại, ngoài đầu che dấu xấu hổ cười nói:
- A, thật là, khó có được ngày nghỉ. Người trẻ tuổi tinh lực dư thừa. - Lại nghiêng đầu phân phó thị nữ hầu hạ một bên - Minh Ngọc, ngươi phân phó bên dưới, kêu thiện phòng làm thêm vài món thức ăn, nhanh đi.
Thị nữ vâng một tiếng rồi lui ra.
Nam nhân ngây ngốc nhìn Khả Nhan Tân, tự dưng giật mình như nhớ ra điều gì đó liền nói với Khả Nhan Tân:
- A, đúng rồi, ta nhớ rõ lúc ấy cùng ngươi về nước còn có một vị Vương gia Chính Bạch Kì, không biết...
- Hả?
Khả Nhan Tân ngồi xuống, một tay đặt lên trán, khép hờ con ngươi suy nghĩ:
- Ngài nói rất đúng...
- NGẠCH NHĨ CÁT SÙNG LỢI MINH!!!
Giữa ban ngày trên đường lớn, từng tiếng rống giận vang lên.
Trong một con ngõ nhỏ, Sùng Lợi Minh vật ngã một hán tử, những người đuổi theo phía sau đều cầm gậy gỗ to bằng miệng chén ra sức truy đuổi Sùng Lợi Minh. Sùng Lợi Minh ngáng chân quét ngã hai người rồi quát to:
- Cút! Đừng cmn chặn đường lão tử!
Sùng Lợi Minh cất bước giơ chân liền chạy, một cái xoay người hắn liến lao từ ngõ nhỏ ra đường lớn rồi chạy như điên. Những người phía sau cả đám đứng lên cần gậy gộc đuổi theo không rời, một bên chạy một bên hét:
- Chặn hắn lại!
- Vô liêm sỉ! Ngươi đứng lại! Đứng lại!!!
- Đừng cho hắn đuổi theo lão bản!
Một thanh niên đoản sam chật vật chạy như đường trên đường, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt như sói đói của Sùng Lợi Minh sợ tới mức hét to một tiếng liền chạy trốn, hoàn hảo là thân hình một mét tám lăm của Sùng Lợi Minh liếc mắt một phát liền nhìn thấy thanh niên kia chạy trốn, liến mở họng rống to:
- Vương Bát Nhất ngươi đứng lại cho ta!!!
- Lão bản chạy mau!
- Nhương đường! Nhường đường!!!
Đường lớn bị biến thành gà bay chó sủa, vật bị đụng ngã lăn loạn bay tứ tung đầy trời. Thanh niên chạy phía trước va phải một người vạm vỡ trực tiếp ngã trên người Sùng Lợi Minh.
***
- Hả? Ngươi nói người kia là bối lặc gia Sùng Lợi Minh?
- Đúng vậy, chính là Sùng bối lặc! Mọi người cùng là đồng học, không bằng rảnh liền tụ họp một lần đi!
Nói xong nam nhân kéo nữ nhân bên cạnh:
- Thật ra ta muốn giới thiệu xá muội ta cho hắn.
Khả Nhan Tân nhấc tay áo lên khẽ cười nói:
- Thật sự không khéo, bối lặc gia hôm nay sáng sớm đã ra cửa. Tiểu bối lắc hắn a, gần đây mê cái gì mà thuật chiêm tinh của Tây Dương, sáng sớm liền nói hôm nay là ngày hoàng đạo, muốn xuất môn làm việc.
***
Trên đường cái, một trận kêu la thảm thiết:
- AAAAA, tay của ta aaaaaa.
Hán tử ôm tay ngồi xổm kêu thấu trời, khoảnh khắc tay hắn đánh lên người Sùng Lợi Minh, cổ tay giống như bị gãy, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Hắn ngồi xổm trên mặt đất kêu rên:
- Hu hu, đau quá, vì sao tay ta đánh lên người ngươi mà tay ta lại đau.
Sùng Lợi Minh ngược sáng, từ trên cao nhìn xuống người kia, khí thế như trời, hắn cởi nút thắt áo khoác, lấy từ trong người ra một vật quơ quơ trước mặt hán tử nói:
- Tôn tử, muốn đánh lén ta tiểu tử ngươi còn chưa đủ tuổi!
Hán tử ngẩng đầu thấy trong tay Sùng Lợi Minh cầm một quyển sách vô cùng dày.
Sùng Lợi Minh mở sách ra nói:
- Bốn trăm trang cổ thư, ai đấm lên mà chả đau đớn. Hôm nay cũng cho ngươi hiểu một chút, thế nào là văn võ song toàn trong truyền thuyết!
Nói xong liền dùng chân hung hăng đá một phát vào ngực hán tử kia khiến người kia bay ra ngoài.
Ngăn những người phía sau đuổi theo, Sùng Lợi Minh chộp được cái đòn gánh của một tiểu thương, dần cho đám người kia một trận.
Những người kia đầu đường cuối phố được xưng là "võ công cao cường", nhưng trước mặt Sùng Lợi Minh thì chẳng khác gì những kẻ pha trò, còn chưa đủ để Sùng Lợi Minh luyện công phu. Chưa đầy một khắc, mười mấy người đã bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đấy, trong đó có một kẻ che hạ bộ của mình, lui thành một đoàn trên mặt đất, tiếng gào thét khó nghe như tiếng giết heo.
Sùng Lợi Minh nhìn phía trước thấy thanh niên kia đã sớm trốn chạy không còn bóng dáng không khỏi phát hỏa, hắn vứt đòn gánh kia xuống, hai tay chống nạnh mắng:
- Cả cái kinh thành này chỉ có ngươi có gan dám động thủ với gia. Vương Bát Nhất, tên nhãi con nhà ngươi!
Từ nhỏ đến lớn chỉ có Sùng Lợi Minh hắn đánh người, còn chưa từng bị người khác đánh qua. Vương Nhất Bác, ngươi nhất định phải chết!
- Lão, lão đại!
Thuộc hạ chạy tới báo tin nhìn thấy một đoàn bị đả thương nằm đầy đất liến chấn động, lần này bối lặc gia quả thực phát hỏa rồi. Hắn nuốt nước miếng nói:
- Lão đại, tiểu tử khẩu âm Thiên Tân kia bị ngăn bên ngoài Huệ Phong đường, ngài hiện tại...
Sùng Lợi Minh nắm hai tay, có thể nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc.
- Đi! Nếu tiểu tử kia lại chạy, gia liền thiến hắn!
Trong ngoài Huệ Phong đường đều bị người của Thần Cơ Doanh vây quanh, khách nhân bên trong sợ tới mức kêu lên.
Sùng Lợi Minh từng bước tiến vào đại môn Huệ Phong đường khiến cho vang lên từng đợt xôn xao, cả cái kinh thành này ai chẳng biết Sùng Lợi Minh này phong lưu bối lặc? Trong kỹ viện, các cô nương vừa nhìn thấy Sùng Lợi Minh liền hoảng sợ la lên. Tú bà nhìn thấy Sùng Lợi Minh cũng giật mình hoảng sợ. Các cô nương đều kêu lên:
- Ma ma, ma ma, là Sùng gia dẫn người đến đây.
Sùng Lợi Minh mở họng hét to:
- Vương Bát Nhất, ngươi lăn ra đây cho ta!
Tú bà sợ tới mức vội vàng hét lên:
- Gia của ta ơi! Bối lặc gia ngài giơ cao đánh khẽ! Ta chỉ là một nữ nhân, tiểu bản sinh ý của người ta, nếu trong này xảy ra chết người, ta phải làm thế nào đây..
Sùng Lợi Minh không thèm để ý tới tú bà sợ tới mức sắp tiểu ra quần kia, trực tiếp đi xuyên qua đám người đến trước mặt một thanh niên kia. Tên Thanh niên kia nhìn qua cũng không khác Sùng Lợi Minh lắm, bị người Thần Cơ Doanh vây quanh, đặt mông lên ghế vẻ mặt hoảng sợ nhìn Sùng Lợi Minh.
Sùng Lợi Minh rút từ sau người ra một khẩu súng đặt lên ót thanh niên, một chân đạp lên cạnh ghế, nâng cằm hỏi:
- Lão tử hỏi ngươi lai lịch "đồ vật kia", cái tên vương bát đản nhà người không rên một tiếng liền xoay người chạy đi, nhanh như vậy làm gì a? Để thủ hạ đến chặn đường ta? Gia ngược lại muốn nhìn xem ngươi ở cái kinh thành này có cái bản lãnh đó không!
Vương Bát Nhất tựa lên ghế run rẩy nhìn Sùng Lợi Minh cà lăm nói:
- Bối, bối, bối lặc gia tha mạng! Bối lặc gia ta không biết lai lịch đồ vật kia, van cầu lão nhân gia ngài giơ cao đánh khẽ tha cho ta đi!
- Lừa quỷ à! Ngươi không biết hội tình báo buôn lậu lớn nhất Kinh Tân sao?
- Ta ta ta thật sự không biết!
Sùng Lợi Minh thu súng lại, lấy từ trong túi áo ra mấy viên đạn cho vào súng, lên đạn, tiếp theo để lên trán Vương Bát Nhất, tay kia thì lấy ra một tiểu đao khắc hoa văn tinh xảo nói:
- Hoặc là lập tức nói cho ra biết chủ nhân của cái chuôi dao găm này là ai, hoặc là bảo thủ hạ của ngươi ngày mai ra sông bao ngoài thành vớt xác ngươi về. Khi đó cũng đừng trách ta độc ác, không nể nhiều giao tình nhiều năm của chúng ta.
- Bối lặc gia của ta, hai người các ngươi ai ta cũng không thể trêu vào?
Vương Bác Nhất duỗi tay ra gắt gao nắm lấy tay áo Sùng Lợi Minh, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra:
- Nếu tiết lộ chuyện của "Thái tử gia", ta cũng chết không tử tế được.
Vừa nghe đến ba chữ "Thái tử gia", sắc mặt Sùng Lợi Minh lập tức thay đổi, hắn cau mày nói:
- Hoàng đế Tuyên Thống năm nay mới sáu tuổi, hiện tại nước Đại Thanh sao lại chạy ra một tên "thái tử gia", ngươi ăn nói điên khùng gì vậy?
- Bối lặc gia, xin ngài đừng...
- Nếu không nói ta sẽ nổ súng!
- Ngài đừng như vậy a!
Đùng!
- Nha a a a a!
Vương Bát Nhất hai tay ôm đầu gào khóc thảm thiết kêu to lên:
- Là Khanh Thập Nhị a a a!!
Đôi mắt Sùng Lợi Minh trừng lớn, nhếch một bên mày:
- Hắn?
Từ Huệ Phong đường đi ra đã là giữa trưa, bên ngoài mặt trời lên giữa đỉnh đầu, thị nữ canh giữ bên ngoài lanh lợi mở ô đưa cho Sùng Lợi Minh, vài tên thuộc hạ một bên đuổi theo một bên kêu:
- Lão đại, lão đại! Bối lặc gia ngài đợi chúng ta với! Lão đại, ngài không phải muốn tra ra chủ nhân của tiểu đao này sao? Sao lại đột nhiên nổi giận đùng đùng, chẳng lẽ ngài quen cái người tên "Khanh Thập Nhị" kia sao?
Sùng Lợi Minh nhận trà từ tay thị nữ nhấp một ngụm nói:
- Vùng Kinh Tân có ai chưa từng nghe qua đại danh của hắn? Tên của hắn có thể sánh ngang với lão hoàng đế, như sấm rền bên tai! "Thiên diện hồ" Khanh Thập Nhị, khuôn mặt kia tam nên sớm nghĩ là hắn!
- "Thiên diện"? Người kia xảo quyệt đến thế sao?
- Không, là mặt?
Sùng Lợi Minh giơ ngòn tay giữa, cắn răng phẫn hận nói:
- Là chỉ mặt của hắn, xinh đẹp giống như hồ ly tinh chín đuôi.
Mấy tên thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới hỏi:
- Cái gì? Đại mỹ nhân như vậy lão đại ngài gặp được khi nào vậy? Lão đại! Lão đại!!!
Sùng Lợi Minh không thèm để ý tới mấy tên thuộc hạ miệng nói luyên thuyên, chỉ lo lấy tiểu đao tinh xảo từ trong túi áo ra ngắm. Lưỡi đao sắc bén, chuôi đao cũng dùng vàng chế thành, cuối chuôi còn được khảm một viên bồ câu huyết lớn bằng ngón cái, màu đỏ tươi ướt át giống như nhuộm qua máu tươi, cho dù bồ câu huyết trong hoàng cũng cũng không thể tìm ra viên nào có thể so sánh với viên này, giống tựa nhu chủ nhân của nó vậy, không ai có thể so sánh với hắn.
Khanh Thập Nhị - Hoa Cửu Khanh, người thừa kế của Kim Tiên sinh - Lão đại Thanh Bang, đệ nhất bang hội thế lực thâm nhập gần nửa cái Trung Quốc này, ở vùng Kinh Tân này được xưng là: Thái tử gia Thanh Bang.
Thiên hạ đồn rằng Hoa Cửu Khanh là kẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, công vu tâm kế, hay dùng quyền mưu(tùy cơ ứng biến), được đánh giá là một kẻ "nội kị nhi ngoại khoan, sai kị đa toàn biến"*.
[Nội kị nhi ngoại khoan, sai kị đa toàn biến: Trong lòng nghi ngờ nhưng đối với người lại vờ như vô cùng khoan dung, dùng người đa nghi nhưng lại có thể linh hoạt tùy thời ứng biến]
Năm đó mười sáu tuổi hắn đã bắt đầu tiếp nhận chuyện của bang hội, sớm bước lên đứng đầu trong "Tứ công tử Thanh Bang", có thể nói là phong cảnh vô hạn, nắm quyền, lấy lời đường mật mê hoặc lòng người, giỏi về xã giao, là một kẻ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Trên phố đồn rằng Khanh Thập Nhị dung mạo xinh đẹp, tình tình quỷ dị khó đoán, danh dưng "Thiên diện hồ".
Cùng lúc đó, tại một dinh thự trong thành Bắc Kinh, một chiếc xe tây dương bốn bánh màu đen bốn ngựa kéo chạy từ xa đến, không ít hắc y nhân đang đứng trước dinh thự màu trắng như đang chờ để nghênh đón ai.
Xe ngựa vững vàng dừng trước dinh thự, xa phu xuống xe cầm cước đạp dưới xe ngựa, mở của xe, chưa có người bước xuống. Hắc y nhân đầu lĩnh tiến lên vài bước, tháo mũ trên đầu xuống, mái tóc đen dài từ trong mũ trượt ra bên ngoài. Người kia là cha sứ giáo đường?
- Tàu xe mệt nhọc, đường xa vất vả.
Cha sứ vươn đôi tay mang bao tay màu trắng ra bên ngoài, cung kính thi lễ:
- Chúng ta ở nơi này đợi ngài đã lâu - Khanh thiếu.
Một đôi chân mang giày da đen từ trong xe bước ra đặt lên trước cửa xe, chiếc cửa xe đáng thương bất thình lình bị một đá, trong xe truyền ra giọng nói giòn giã của cô gái, tựa như tiếng chim hoàng oanh hót vang:
- Khanh thiếu?
Cha sứ nghe thấy giọng nói này ngẩn người quay đầu liếc mắt với những phía sau một cái, chỉ thấy cửa xe ngựa bị người phía trong đá văng, một thiếu nữ mặc y phục màu đen, trên tay khoác một tay áo thật dài, khuôn mặt mang theo chút đáng yêu của trẻ con, tóc đen dùng dây cột lên sau đầu lộ ra khuôn mặt thanh thoát, một đôi mắt hạnh sáng ngời hữu thần nhìn chăm chú vào cha sứ, chu môi nói:
- Sao, Hoa hồ ly còn chưa tới thành Bắc Kinh sao?
- Thiếu đông gia đại tiểu thư một đường vất vả, chúng ta đặc biệt cung kính chờ đợi đã lâu!
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán cha sứ, nuốt nuốt nước miếng vội vàng sửa lời:
- Ta chưa từng nghe qua nơi này có loại động vật là hồ ly, đại tiểu thư ngài khẳng định nghe lầm.
Cô gái hừ lạnh một tiếng lập tức nhảy xuống xe, tay bóp mặt cha sứ giận dữ nói:
- Lão nương vừa rồi rõ ràng nghe thấy ngươi kêu "Khanh thiếu", muốn lừa lão nương? Không có cửa đâu!
- Đau đau đau a! - Cha sứ kêu to - Tiểu thư Minh Tú, ngài đừng bóp mặt của ta! A! Đại, đại tiểu thư ngài tháng trước không phải đã bị Kim tiên sinh đưa đến trường học nữ sinh sao? Tại sao lại..."
Kim Minh Tú hung tợn nói:
- Thừa dịp ta không ở nhà, cha ta cả ngày bị tên Hoa hồ ly kia cho uống thuốc gì mầ ngũ mê tam đạo! Lão nương còn có thể ngồi xổm ở cái am ni cô kia niệm mấy cái sách chó má kia sao! Các ngươi đều là cá mè một lứa! Người tên hồ ly tinh kia mang tới đều là vương bát đán!!
- Đại tiểu thư, nói như thế nào Khanh thiếu cũng là ca ca của ngài.
- Hừ, tên hồ ly kia không xứng!
Kim Minh Tú cau đôi mi thanh tú nghi hoặc nói:
- Không đúng! Sao ngươi cũng chạy tới Bắc Kinh?
Cha sứ cười hì hì cúi đầu nói:
- Lá đỏ núi Hương Bắc Kinh danh vang thiên hạ, có thể thấy không ít phúc tấn vô cùng xinh đẹp nha.
- Hừ hừ, những kẻ quái dị son phấn đầy mặt kia có thể xinh đẹp bằng bổn tiểu thư sao?
- Không có, không có.
Kim Minh Tú liếc mắt nhìn thấy trong lòng cha sứ có vật gì đó tựa hồ sắp rơi ra đến nơi, đôi tay liền rút đi vật đã lộ ra non nửa bên ngoài, cầm tấm vé trên tay lật qua lật lại, Kim Minh Tú ồ lên một tiếng hoài nghi nói:
- Đây không phải là cổ phiếu công ty cao su Nam Dương đã đóng cửa sao? Sao lại có nhiều như vậy?
Từ trong người cha sứ rơi ra không ít cổ phiếu, Kim Minh Tú cưới gian xảo nói:
- Tốt, ngươi cư nhiên lấy tiến của cha ta đi mua cổ phiếu đến cả cái nội khố cũng không còn, nếu ta nói cho cha ta, hắc hắc.
- Đừng đừng, chúng ta có chuyện gì cũng từ từ nói. Có điều tiểu thư ngài là hòn ngọc quý trên tay lão đại, thế nhưng ngay cả một người hầu cũng không mang liền chạy một mình từ Thượng Hải về Bắc Kinh, không khỏi cũng quá bất cẩn chứ? Nếu trên đường ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lão nhân gia không phải sẽ lấy mạng chúng ta sao?
Kim Minh Tú đam cổ phiếu trả lại cho cha sứ, hai tay chống nạnh xoay người khoát tay không thèm để ý nói:
- Ta chỉ là đi giả sầu, học tập quá buồn chán, thuận tiện cũng muốn đến thăm một chút tên Hoa hồ ly Khanh Thập Nhị kia, nhà hắn ở Thiên Tân vệ ta còn chưa từng nhìn qua.
- Lão đại còn chưa biết chuyện ngài rời nhà trốn đi sao?
- Lão cha thiếu đạo đức của ta có chuyện nào không dám làm, kết quả kiếp này quả báo không sinh được con trai, nếu cha ta tinh thần thất thường để cho ta kết hôn với bảo bối Hoa hồ ly cuẩ hắn rồi kế thừa gia nghiệp thì phải làm sao bây giờ? Cái tên này cũng khiến cho ta thật đau đầu a!
Kim Minh Tú xoa xoa thái dương mình, thở dài một hơi.
Cha sứ cười:
- Tiểu thư ngài đừng nghĩ không tốt như vậy, lão đại là ba của ngài, Khanh thiếu là ca ca của ngài, lão đại sao có thể để cho ngài loạn luân kết hôn với ca ca, đúng không?
- Hoa hồ ly kia là tên nhân yêu, nam không ra nam, nữ không ra nữ, hơn nữa tuổi còn lớn như vậy, ta mới không thèm hắn! Sau này ta phải gả cho M.Senna, đây chính là ngôi sao điện ảnh kiệt xuất nhất của nước Mỹ a!
Cha sứ đi qua nhẹ nhàng kéo đầu ngón tay Kim Minh Tú, dùng chính chóp mũi của mình chạm nhẹ vào, nhỏ nhẹ nói:
- Tiểu công chúa đáng yêu, chỉ cần là nguyện vọng của ngài, đều nhất định sẽ đạt được. Bởi vì ngài là trân bảo, là bông hoa xinh đẹp nhất trong vườn hoa. Cho nên, ta coi như không phát hiện ra tiểu thư ngài, tiểu thư ngài cũng đừng nói với lão đại rằng đã từng gặp ta, nếu không phiền toái rất lớn.
Kim Minh Tú bị những lời nói của hắn làm cho mơ hồ, nàng giống như một con mèo Ba Tư lắc lắc đầu để thanh tỉnh, sau đó đập bả vai của cha sứ nói:
- Không nói cha ta cũng biết, có điều nếu bổn tiểu thư đã đến Bắc Kinh, danh thắng cổ tích nhiều như vậy nhất định phải đi du lãm, không biết ngươi có tiếp khách không?
- Không thành vấn đề! Như vậy, kế tiếp liền để ta tiếp đãi đại tiểu thư ngài đại giá quang lâm thật tốt.."
***
Phật đường, Thanh bang Bắc Kinh.
Đèn đuốc mờ ảo, thanh đăng đung đưa, tượng Phật Thích Ca Mâu Ni ngồi ngay ngắn trên đài sen, đại môn đóng chặt, cạnh cửa có hai hắc y nhân đứng. Thanh niên mặc áo trắng đứng trước tượng Phật, rút từ trong hương đồng ra ba nén hương, lại lấy ra một cây diêm, đốt hương, ngoài của đột nhiên truyền đến giọng nói. Giọng của một nười trung niên vang lên ngoài cửa:
- Tôn, tôn gia. Ta là lão Từ, xin hỏi Khanh thiếu ngài ấy...
Hắc y nhân đứng cạnh cửa đeo đao mở cửa cho thanh niên, người trung niên mặc trường y đứng ở cửa, nhìn vào thấy thanh niên áo trắng bên trong phật đường nhất thời hoảng sợ thu lại ánh mắt, chắp tay nói:
- Khanh thiếu, không biết ngài đại giá quang lâm. Đại lão, lệnh tôn đại nhân gần đây thân thể đã khá hơn chưa?
Thanh niên không nói gì, cẩm hương trong tay bái ba bái với tượng Phật sau đó cắm hương vào hương đỉnh trước tượng Phật, xoay người nói:
- Lão Từ, ta gọi ngươi là để mang sổ sách giao cho Đại Miêu.
- Dạ, dạ phải.
Bị gọi tên, nam trung niên tên lão từ lập tức lấy ra một quyển sổ sách giao cho thanh niên cạnh cửa. Bóng người trong Phật đường ho khan hai tiếng, bình tình cất tiếng lạnh lùng hoi:
- Sao, Hoa Cửu Khanh ta đến đây, Liên nhi chẳng lẽ không biết sao? Gọi hắn tới gặp ta.
- Vâng.
Lão Từ đáp ứng sau đó run rẩy khép cánh cửa Phật đường rồi lui ra.
Khắc hai giờ Mùi.
Trong phòng khách, lạnh ngắt như tờ.
Liên nhận được tin tức vội vội vàng vàng chạy đến, vừa đi vào trong phòng khác thấy thanh niên, đầu tiên ngẩn người sau đó lập tức cười to nói:
- Khanh thiếu đại giá quang lâm a - không nghênh đón sớm, cảm giác vô cùng thất lễ! Không biết, ngài tới đây còn có gì phải làm sao?
Một người nửa trên bình phong hoàng hoa lê Hải Nam vẽ một bộ hạ hà đồ, trên lá sen xanh non, hồng liên ánh lên từng đóa, còn có mấy con cá cẩm lí bơi qua bơi lại, xứng như thơ tả:
"Giang Nam thải liên nhật, ngư hí nộn hà gian."
Trước ghế gỗ to lớn khắc hình rồng màu đen, trải lên một lớp gấm Tuyết Tàm từ phường dệt tốt nhất Giang Nam. Ngồi trên ghế là một nam thanh niên, y phục xanh, phía trên trường bào thêu hoa lê, trên vạt áo trắng thêu những hạt châu kéo dài, trên thiên thủy lục lăng sam thêu những hoa văn mây trời hoa mỹ, mái tóc đen thả dài xõa vai, tùy ý rơi trên vai, đuôi tóc như lưỡi đao, chỉnh tề không sai, trong trẻo nhưng lạnh lùng, quyến rũ. Một chút tóc phía trên dùng trâm cài ngọc lan phi điệp từ điền ngọc mài thành cài ở sau đầu búi thành một chiếc búi tóc đơn giản. Tuy nói là ngọc quang thanh nhã, nhưng mi tâm doanh nhiên như nước. trên trán đeo một chuỗi châu làm từ kim viên khắc hải đông thanh và thạch xuyến khắc lục tùng, vô cùng lóa mắt, một đôi mắt xếch hơi hơi nhếch lên, trên tay đeo một chuỗi chây lưu ly trắng được khảm vàng, trên tay nâng một chén trà làm từ gốm xanh thanh nhã lịch sự, bên trong tản ra hương thơm ngát quanh quẩn, một thân khí chất cao quý tao nhã.
Da người kia còn xinh đẹp hơn cả ngọc, khuôn mặt dưới ánh nến trai gái không phân, người đi theo phía sau Liên hơi giật mình, thầm nghĩ: Thế gian này vẫn có một người đẹp như cửu thiên trích tiên vậy sao.
Hoa Cửu Khanh nhấp một ngụm trà giương mắt lên nhìn Liên, cười ôn hòa nói:
- Ha ha, Liên nhi vẫn vội vã như vậy, tính tình vẫn táo bạo như vậy nha!
Phượng mâu xinh đẹp màu lam chớp chớp nói:
- Lần này ta phụng mệnh tiên sinh, tiến đến thay thế hắn rửa sạch môn hộ Thanh bang Bắc Kinh.
_____________________________________
Đọc đến đâu tui dịch đến đó nên nếu mọi người hỏi diễn biến tiếp theo tui thực sự chịu:<
Chương này có hơi dài, đoạn cuối dịch có hơi mất sức nên khá lâu.
Pháo hoa tháng ba, kinh thành một mảnh xuân tươi đẹp.
[Phòng tiếp khách của Thần Cơ Doanh]
Thị nữ bưng lên một loạt điểm tâm nhỏ và trà đặt lên bàn.
Khả Nhan Tân ôm một con hồ ly toàn thân tuyết trắng ngồi trên so pha, cầm một tách trà hương trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt mỉm cười. So với hắn, khách nhân ngồi đối diện rõ ràng cưỡng ép hơn rất nhiều.
Khả Nhan Tân vuốt xuôi lông hồ ly cười nói:
- Làm sao vậy, khẩn trương như vậy là sợ ta ăn ngươi sao?
Nam khách nhân ngồi đối diện cũng ha ha cười theo:
- Sau khi tới nước Đức, vậy mà đã bốn năm, thời gian trôi qua thật nhanh! Sự phồn hoa của kinh thành, dù ta đang ở châu Âu nhưng cũng thường mơ thấy trong mộng.
- Ngài nói không sai, trước đây chúng ta cùng nhau đi du học, quả là một khoảng thời gian rất đẹp.
Khả Nhan Tân quay lại nhìn đồng hồ trên giá hỏi:
- Đã gần trưa, ngài có ở lại dùng bữa trưa không?
Nam nhân liên tục nói lời cảm tạ:
- Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Có điều ta nghe nói sau khi ngươi về nước liền gia nhập cấm quân hoàng gia, thật sự khiến người ta chấn động nha! Ta nhớ không nhầm thì Khả Nhan Tân ngươi học chế tạo vũ khí chuyên nghiệp phải không?
- A, đúng là như vậy.
- Ha ha, như vậy, thật đúng là có chút đáng tiếc!
Nam nhân gãi gãi đầu mỉm cười xấu hổ, nữ nhân bên cạnh hắn có vẻ có chút băn khoăn:
- Không thể học đi đôi với hành.
Tiểu hồ ly trong lòng Khả Nhan Tân có ý đồ nhỏ, hai bàn chân móng nhỏ đầy thịt không ngừng cào cào hoa văn trên y phục của Khả Nhan Tân. Khả Nhan Tân bắt lấy hai bàn chân của nó kéo xuống nói:
- Cũng không đến mức như thế, ta tới Thần Cơ Doanh làm, thật ra chính là trang bị hiện đại hóa vũ khí. Tuy nói là cấm quân hoàng gia, nhưng lại có xưởng công binh chuyên thuộc về mình.
Nam nhân vừa nghe tới ba chữ Thần Cơ Doanh, ánh mắt lóe sáng, hai tay của hắn chống lên ven bàn kích động nói:
- Đúng rồi, nói đến quý bộ đội, khi ta du học ở châu Âu cũng thường nghe thấy đại danh của Thần Cơ Doanh!
- Xin ngài đứng nói như thế, ngài quá khách khí!
- Nghe nói quý bộ đội là hoàn toàn trang bị những thứ vũ khí mới nhất, quân dung nghiêm chỉnh...
Lời còn chưa nói hết chợt nghe thấy từ ngoài đại môn truyền đến những tiếng vui cười, ba người đang trong phòng khách đều nhìn hướng ra ngoài cửa, chỉ thấy hai thanh niên tuấn tú đuổi bắt nhau trên hành lanh, một người phía trước chạy băng băng, người phía sau tay cầm một kiện áo khoác dồn sức truy đuổi đánh người phía trước.
- Oa ha ha ha, đến đây, đến đây bắt ta đi!
- Thua tiền không trả nợ! Ta xem tên ranh con nhà ngươi còn chạy được đến chỗ nào!
Khả Nhan Tân giả vờ ho khan vài tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa gỗ khắc hoa nhẹ nhàng đóng lại, ngoài đầu che dấu xấu hổ cười nói:
- A, thật là, khó có được ngày nghỉ. Người trẻ tuổi tinh lực dư thừa. - Lại nghiêng đầu phân phó thị nữ hầu hạ một bên - Minh Ngọc, ngươi phân phó bên dưới, kêu thiện phòng làm thêm vài món thức ăn, nhanh đi.
Thị nữ vâng một tiếng rồi lui ra.
Nam nhân ngây ngốc nhìn Khả Nhan Tân, tự dưng giật mình như nhớ ra điều gì đó liền nói với Khả Nhan Tân:
- A, đúng rồi, ta nhớ rõ lúc ấy cùng ngươi về nước còn có một vị Vương gia Chính Bạch Kì, không biết...
- Hả?
Khả Nhan Tân ngồi xuống, một tay đặt lên trán, khép hờ con ngươi suy nghĩ:
- Ngài nói rất đúng...
- NGẠCH NHĨ CÁT SÙNG LỢI MINH!!!
Giữa ban ngày trên đường lớn, từng tiếng rống giận vang lên.
Trong một con ngõ nhỏ, Sùng Lợi Minh vật ngã một hán tử, những người đuổi theo phía sau đều cầm gậy gỗ to bằng miệng chén ra sức truy đuổi Sùng Lợi Minh. Sùng Lợi Minh ngáng chân quét ngã hai người rồi quát to:
- Cút! Đừng cmn chặn đường lão tử!
Sùng Lợi Minh cất bước giơ chân liền chạy, một cái xoay người hắn liến lao từ ngõ nhỏ ra đường lớn rồi chạy như điên. Những người phía sau cả đám đứng lên cần gậy gộc đuổi theo không rời, một bên chạy một bên hét:
- Chặn hắn lại!
- Vô liêm sỉ! Ngươi đứng lại! Đứng lại!!!
- Đừng cho hắn đuổi theo lão bản!
Một thanh niên đoản sam chật vật chạy như đường trên đường, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt như sói đói của Sùng Lợi Minh sợ tới mức hét to một tiếng liền chạy trốn, hoàn hảo là thân hình một mét tám lăm của Sùng Lợi Minh liếc mắt một phát liền nhìn thấy thanh niên kia chạy trốn, liến mở họng rống to:
- Vương Bát Nhất ngươi đứng lại cho ta!!!
- Lão bản chạy mau!
- Nhương đường! Nhường đường!!!
Đường lớn bị biến thành gà bay chó sủa, vật bị đụng ngã lăn loạn bay tứ tung đầy trời. Thanh niên chạy phía trước va phải một người vạm vỡ trực tiếp ngã trên người Sùng Lợi Minh.
***
- Hả? Ngươi nói người kia là bối lặc gia Sùng Lợi Minh?
- Đúng vậy, chính là Sùng bối lặc! Mọi người cùng là đồng học, không bằng rảnh liền tụ họp một lần đi!
Nói xong nam nhân kéo nữ nhân bên cạnh:
- Thật ra ta muốn giới thiệu xá muội ta cho hắn.
Khả Nhan Tân nhấc tay áo lên khẽ cười nói:
- Thật sự không khéo, bối lặc gia hôm nay sáng sớm đã ra cửa. Tiểu bối lắc hắn a, gần đây mê cái gì mà thuật chiêm tinh của Tây Dương, sáng sớm liền nói hôm nay là ngày hoàng đạo, muốn xuất môn làm việc.
***
Trên đường cái, một trận kêu la thảm thiết:
- AAAAA, tay của ta aaaaaa.
Hán tử ôm tay ngồi xổm kêu thấu trời, khoảnh khắc tay hắn đánh lên người Sùng Lợi Minh, cổ tay giống như bị gãy, điều này khiến hắn vô cùng khó hiểu. Hắn ngồi xổm trên mặt đất kêu rên:
- Hu hu, đau quá, vì sao tay ta đánh lên người ngươi mà tay ta lại đau.
Sùng Lợi Minh ngược sáng, từ trên cao nhìn xuống người kia, khí thế như trời, hắn cởi nút thắt áo khoác, lấy từ trong người ra một vật quơ quơ trước mặt hán tử nói:
- Tôn tử, muốn đánh lén ta tiểu tử ngươi còn chưa đủ tuổi!
Hán tử ngẩng đầu thấy trong tay Sùng Lợi Minh cầm một quyển sách vô cùng dày.
Sùng Lợi Minh mở sách ra nói:
- Bốn trăm trang cổ thư, ai đấm lên mà chả đau đớn. Hôm nay cũng cho ngươi hiểu một chút, thế nào là văn võ song toàn trong truyền thuyết!
Nói xong liền dùng chân hung hăng đá một phát vào ngực hán tử kia khiến người kia bay ra ngoài.
Ngăn những người phía sau đuổi theo, Sùng Lợi Minh chộp được cái đòn gánh của một tiểu thương, dần cho đám người kia một trận.
Những người kia đầu đường cuối phố được xưng là "võ công cao cường", nhưng trước mặt Sùng Lợi Minh thì chẳng khác gì những kẻ pha trò, còn chưa đủ để Sùng Lợi Minh luyện công phu. Chưa đầy một khắc, mười mấy người đã bị đánh cho quỳ rạp trên mặt đấy, trong đó có một kẻ che hạ bộ của mình, lui thành một đoàn trên mặt đất, tiếng gào thét khó nghe như tiếng giết heo.
Sùng Lợi Minh nhìn phía trước thấy thanh niên kia đã sớm trốn chạy không còn bóng dáng không khỏi phát hỏa, hắn vứt đòn gánh kia xuống, hai tay chống nạnh mắng:
- Cả cái kinh thành này chỉ có ngươi có gan dám động thủ với gia. Vương Bát Nhất, tên nhãi con nhà ngươi!
Từ nhỏ đến lớn chỉ có Sùng Lợi Minh hắn đánh người, còn chưa từng bị người khác đánh qua. Vương Nhất Bác, ngươi nhất định phải chết!
- Lão, lão đại!
Thuộc hạ chạy tới báo tin nhìn thấy một đoàn bị đả thương nằm đầy đất liến chấn động, lần này bối lặc gia quả thực phát hỏa rồi. Hắn nuốt nước miếng nói:
- Lão đại, tiểu tử khẩu âm Thiên Tân kia bị ngăn bên ngoài Huệ Phong đường, ngài hiện tại...
Sùng Lợi Minh nắm hai tay, có thể nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc.
- Đi! Nếu tiểu tử kia lại chạy, gia liền thiến hắn!
Trong ngoài Huệ Phong đường đều bị người của Thần Cơ Doanh vây quanh, khách nhân bên trong sợ tới mức kêu lên.
Sùng Lợi Minh từng bước tiến vào đại môn Huệ Phong đường khiến cho vang lên từng đợt xôn xao, cả cái kinh thành này ai chẳng biết Sùng Lợi Minh này phong lưu bối lặc? Trong kỹ viện, các cô nương vừa nhìn thấy Sùng Lợi Minh liền hoảng sợ la lên. Tú bà nhìn thấy Sùng Lợi Minh cũng giật mình hoảng sợ. Các cô nương đều kêu lên:
- Ma ma, ma ma, là Sùng gia dẫn người đến đây.
Sùng Lợi Minh mở họng hét to:
- Vương Bát Nhất, ngươi lăn ra đây cho ta!
Tú bà sợ tới mức vội vàng hét lên:
- Gia của ta ơi! Bối lặc gia ngài giơ cao đánh khẽ! Ta chỉ là một nữ nhân, tiểu bản sinh ý của người ta, nếu trong này xảy ra chết người, ta phải làm thế nào đây..
Sùng Lợi Minh không thèm để ý tới tú bà sợ tới mức sắp tiểu ra quần kia, trực tiếp đi xuyên qua đám người đến trước mặt một thanh niên kia. Tên Thanh niên kia nhìn qua cũng không khác Sùng Lợi Minh lắm, bị người Thần Cơ Doanh vây quanh, đặt mông lên ghế vẻ mặt hoảng sợ nhìn Sùng Lợi Minh.
Sùng Lợi Minh rút từ sau người ra một khẩu súng đặt lên ót thanh niên, một chân đạp lên cạnh ghế, nâng cằm hỏi:
- Lão tử hỏi ngươi lai lịch "đồ vật kia", cái tên vương bát đản nhà người không rên một tiếng liền xoay người chạy đi, nhanh như vậy làm gì a? Để thủ hạ đến chặn đường ta? Gia ngược lại muốn nhìn xem ngươi ở cái kinh thành này có cái bản lãnh đó không!
Vương Bát Nhất tựa lên ghế run rẩy nhìn Sùng Lợi Minh cà lăm nói:
- Bối, bối, bối lặc gia tha mạng! Bối lặc gia ta không biết lai lịch đồ vật kia, van cầu lão nhân gia ngài giơ cao đánh khẽ tha cho ta đi!
- Lừa quỷ à! Ngươi không biết hội tình báo buôn lậu lớn nhất Kinh Tân sao?
- Ta ta ta thật sự không biết!
Sùng Lợi Minh thu súng lại, lấy từ trong túi áo ra mấy viên đạn cho vào súng, lên đạn, tiếp theo để lên trán Vương Bát Nhất, tay kia thì lấy ra một tiểu đao khắc hoa văn tinh xảo nói:
- Hoặc là lập tức nói cho ra biết chủ nhân của cái chuôi dao găm này là ai, hoặc là bảo thủ hạ của ngươi ngày mai ra sông bao ngoài thành vớt xác ngươi về. Khi đó cũng đừng trách ta độc ác, không nể nhiều giao tình nhiều năm của chúng ta.
- Bối lặc gia của ta, hai người các ngươi ai ta cũng không thể trêu vào?
Vương Bác Nhất duỗi tay ra gắt gao nắm lấy tay áo Sùng Lợi Minh, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra:
- Nếu tiết lộ chuyện của "Thái tử gia", ta cũng chết không tử tế được.
Vừa nghe đến ba chữ "Thái tử gia", sắc mặt Sùng Lợi Minh lập tức thay đổi, hắn cau mày nói:
- Hoàng đế Tuyên Thống năm nay mới sáu tuổi, hiện tại nước Đại Thanh sao lại chạy ra một tên "thái tử gia", ngươi ăn nói điên khùng gì vậy?
- Bối lặc gia, xin ngài đừng...
- Nếu không nói ta sẽ nổ súng!
- Ngài đừng như vậy a!
Đùng!
- Nha a a a a!
Vương Bát Nhất hai tay ôm đầu gào khóc thảm thiết kêu to lên:
- Là Khanh Thập Nhị a a a!!
Đôi mắt Sùng Lợi Minh trừng lớn, nhếch một bên mày:
- Hắn?
Từ Huệ Phong đường đi ra đã là giữa trưa, bên ngoài mặt trời lên giữa đỉnh đầu, thị nữ canh giữ bên ngoài lanh lợi mở ô đưa cho Sùng Lợi Minh, vài tên thuộc hạ một bên đuổi theo một bên kêu:
- Lão đại, lão đại! Bối lặc gia ngài đợi chúng ta với! Lão đại, ngài không phải muốn tra ra chủ nhân của tiểu đao này sao? Sao lại đột nhiên nổi giận đùng đùng, chẳng lẽ ngài quen cái người tên "Khanh Thập Nhị" kia sao?
Sùng Lợi Minh nhận trà từ tay thị nữ nhấp một ngụm nói:
- Vùng Kinh Tân có ai chưa từng nghe qua đại danh của hắn? Tên của hắn có thể sánh ngang với lão hoàng đế, như sấm rền bên tai! "Thiên diện hồ" Khanh Thập Nhị, khuôn mặt kia tam nên sớm nghĩ là hắn!
- "Thiên diện"? Người kia xảo quyệt đến thế sao?
- Không, là mặt?
Sùng Lợi Minh giơ ngòn tay giữa, cắn răng phẫn hận nói:
- Là chỉ mặt của hắn, xinh đẹp giống như hồ ly tinh chín đuôi.
Mấy tên thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới hỏi:
- Cái gì? Đại mỹ nhân như vậy lão đại ngài gặp được khi nào vậy? Lão đại! Lão đại!!!
Sùng Lợi Minh không thèm để ý tới mấy tên thuộc hạ miệng nói luyên thuyên, chỉ lo lấy tiểu đao tinh xảo từ trong túi áo ra ngắm. Lưỡi đao sắc bén, chuôi đao cũng dùng vàng chế thành, cuối chuôi còn được khảm một viên bồ câu huyết lớn bằng ngón cái, màu đỏ tươi ướt át giống như nhuộm qua máu tươi, cho dù bồ câu huyết trong hoàng cũng cũng không thể tìm ra viên nào có thể so sánh với viên này, giống tựa nhu chủ nhân của nó vậy, không ai có thể so sánh với hắn.
Khanh Thập Nhị - Hoa Cửu Khanh, người thừa kế của Kim Tiên sinh - Lão đại Thanh Bang, đệ nhất bang hội thế lực thâm nhập gần nửa cái Trung Quốc này, ở vùng Kinh Tân này được xưng là: Thái tử gia Thanh Bang.
Thiên hạ đồn rằng Hoa Cửu Khanh là kẻ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, công vu tâm kế, hay dùng quyền mưu(tùy cơ ứng biến), được đánh giá là một kẻ "nội kị nhi ngoại khoan, sai kị đa toàn biến"*.
[Nội kị nhi ngoại khoan, sai kị đa toàn biến: Trong lòng nghi ngờ nhưng đối với người lại vờ như vô cùng khoan dung, dùng người đa nghi nhưng lại có thể linh hoạt tùy thời ứng biến]
Năm đó mười sáu tuổi hắn đã bắt đầu tiếp nhận chuyện của bang hội, sớm bước lên đứng đầu trong "Tứ công tử Thanh Bang", có thể nói là phong cảnh vô hạn, nắm quyền, lấy lời đường mật mê hoặc lòng người, giỏi về xã giao, là một kẻ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Trên phố đồn rằng Khanh Thập Nhị dung mạo xinh đẹp, tình tình quỷ dị khó đoán, danh dưng "Thiên diện hồ".
Cùng lúc đó, tại một dinh thự trong thành Bắc Kinh, một chiếc xe tây dương bốn bánh màu đen bốn ngựa kéo chạy từ xa đến, không ít hắc y nhân đang đứng trước dinh thự màu trắng như đang chờ để nghênh đón ai.
Xe ngựa vững vàng dừng trước dinh thự, xa phu xuống xe cầm cước đạp dưới xe ngựa, mở của xe, chưa có người bước xuống. Hắc y nhân đầu lĩnh tiến lên vài bước, tháo mũ trên đầu xuống, mái tóc đen dài từ trong mũ trượt ra bên ngoài. Người kia là cha sứ giáo đường?
- Tàu xe mệt nhọc, đường xa vất vả.
Cha sứ vươn đôi tay mang bao tay màu trắng ra bên ngoài, cung kính thi lễ:
- Chúng ta ở nơi này đợi ngài đã lâu - Khanh thiếu.
Một đôi chân mang giày da đen từ trong xe bước ra đặt lên trước cửa xe, chiếc cửa xe đáng thương bất thình lình bị một đá, trong xe truyền ra giọng nói giòn giã của cô gái, tựa như tiếng chim hoàng oanh hót vang:
- Khanh thiếu?
Cha sứ nghe thấy giọng nói này ngẩn người quay đầu liếc mắt với những phía sau một cái, chỉ thấy cửa xe ngựa bị người phía trong đá văng, một thiếu nữ mặc y phục màu đen, trên tay khoác một tay áo thật dài, khuôn mặt mang theo chút đáng yêu của trẻ con, tóc đen dùng dây cột lên sau đầu lộ ra khuôn mặt thanh thoát, một đôi mắt hạnh sáng ngời hữu thần nhìn chăm chú vào cha sứ, chu môi nói:
- Sao, Hoa hồ ly còn chưa tới thành Bắc Kinh sao?
- Thiếu đông gia đại tiểu thư một đường vất vả, chúng ta đặc biệt cung kính chờ đợi đã lâu!
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán cha sứ, nuốt nuốt nước miếng vội vàng sửa lời:
- Ta chưa từng nghe qua nơi này có loại động vật là hồ ly, đại tiểu thư ngài khẳng định nghe lầm.
Cô gái hừ lạnh một tiếng lập tức nhảy xuống xe, tay bóp mặt cha sứ giận dữ nói:
- Lão nương vừa rồi rõ ràng nghe thấy ngươi kêu "Khanh thiếu", muốn lừa lão nương? Không có cửa đâu!
- Đau đau đau a! - Cha sứ kêu to - Tiểu thư Minh Tú, ngài đừng bóp mặt của ta! A! Đại, đại tiểu thư ngài tháng trước không phải đã bị Kim tiên sinh đưa đến trường học nữ sinh sao? Tại sao lại..."
Kim Minh Tú hung tợn nói:
- Thừa dịp ta không ở nhà, cha ta cả ngày bị tên Hoa hồ ly kia cho uống thuốc gì mầ ngũ mê tam đạo! Lão nương còn có thể ngồi xổm ở cái am ni cô kia niệm mấy cái sách chó má kia sao! Các ngươi đều là cá mè một lứa! Người tên hồ ly tinh kia mang tới đều là vương bát đán!!
- Đại tiểu thư, nói như thế nào Khanh thiếu cũng là ca ca của ngài.
- Hừ, tên hồ ly kia không xứng!
Kim Minh Tú cau đôi mi thanh tú nghi hoặc nói:
- Không đúng! Sao ngươi cũng chạy tới Bắc Kinh?
Cha sứ cười hì hì cúi đầu nói:
- Lá đỏ núi Hương Bắc Kinh danh vang thiên hạ, có thể thấy không ít phúc tấn vô cùng xinh đẹp nha.
- Hừ hừ, những kẻ quái dị son phấn đầy mặt kia có thể xinh đẹp bằng bổn tiểu thư sao?
- Không có, không có.
Kim Minh Tú liếc mắt nhìn thấy trong lòng cha sứ có vật gì đó tựa hồ sắp rơi ra đến nơi, đôi tay liền rút đi vật đã lộ ra non nửa bên ngoài, cầm tấm vé trên tay lật qua lật lại, Kim Minh Tú ồ lên một tiếng hoài nghi nói:
- Đây không phải là cổ phiếu công ty cao su Nam Dương đã đóng cửa sao? Sao lại có nhiều như vậy?
Từ trong người cha sứ rơi ra không ít cổ phiếu, Kim Minh Tú cưới gian xảo nói:
- Tốt, ngươi cư nhiên lấy tiến của cha ta đi mua cổ phiếu đến cả cái nội khố cũng không còn, nếu ta nói cho cha ta, hắc hắc.
- Đừng đừng, chúng ta có chuyện gì cũng từ từ nói. Có điều tiểu thư ngài là hòn ngọc quý trên tay lão đại, thế nhưng ngay cả một người hầu cũng không mang liền chạy một mình từ Thượng Hải về Bắc Kinh, không khỏi cũng quá bất cẩn chứ? Nếu trên đường ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lão nhân gia không phải sẽ lấy mạng chúng ta sao?
Kim Minh Tú đam cổ phiếu trả lại cho cha sứ, hai tay chống nạnh xoay người khoát tay không thèm để ý nói:
- Ta chỉ là đi giả sầu, học tập quá buồn chán, thuận tiện cũng muốn đến thăm một chút tên Hoa hồ ly Khanh Thập Nhị kia, nhà hắn ở Thiên Tân vệ ta còn chưa từng nhìn qua.
- Lão đại còn chưa biết chuyện ngài rời nhà trốn đi sao?
- Lão cha thiếu đạo đức của ta có chuyện nào không dám làm, kết quả kiếp này quả báo không sinh được con trai, nếu cha ta tinh thần thất thường để cho ta kết hôn với bảo bối Hoa hồ ly cuẩ hắn rồi kế thừa gia nghiệp thì phải làm sao bây giờ? Cái tên này cũng khiến cho ta thật đau đầu a!
Kim Minh Tú xoa xoa thái dương mình, thở dài một hơi.
Cha sứ cười:
- Tiểu thư ngài đừng nghĩ không tốt như vậy, lão đại là ba của ngài, Khanh thiếu là ca ca của ngài, lão đại sao có thể để cho ngài loạn luân kết hôn với ca ca, đúng không?
- Hoa hồ ly kia là tên nhân yêu, nam không ra nam, nữ không ra nữ, hơn nữa tuổi còn lớn như vậy, ta mới không thèm hắn! Sau này ta phải gả cho M.Senna, đây chính là ngôi sao điện ảnh kiệt xuất nhất của nước Mỹ a!
Cha sứ đi qua nhẹ nhàng kéo đầu ngón tay Kim Minh Tú, dùng chính chóp mũi của mình chạm nhẹ vào, nhỏ nhẹ nói:
- Tiểu công chúa đáng yêu, chỉ cần là nguyện vọng của ngài, đều nhất định sẽ đạt được. Bởi vì ngài là trân bảo, là bông hoa xinh đẹp nhất trong vườn hoa. Cho nên, ta coi như không phát hiện ra tiểu thư ngài, tiểu thư ngài cũng đừng nói với lão đại rằng đã từng gặp ta, nếu không phiền toái rất lớn.
Kim Minh Tú bị những lời nói của hắn làm cho mơ hồ, nàng giống như một con mèo Ba Tư lắc lắc đầu để thanh tỉnh, sau đó đập bả vai của cha sứ nói:
- Không nói cha ta cũng biết, có điều nếu bổn tiểu thư đã đến Bắc Kinh, danh thắng cổ tích nhiều như vậy nhất định phải đi du lãm, không biết ngươi có tiếp khách không?
- Không thành vấn đề! Như vậy, kế tiếp liền để ta tiếp đãi đại tiểu thư ngài đại giá quang lâm thật tốt.."
***
Phật đường, Thanh bang Bắc Kinh.
Đèn đuốc mờ ảo, thanh đăng đung đưa, tượng Phật Thích Ca Mâu Ni ngồi ngay ngắn trên đài sen, đại môn đóng chặt, cạnh cửa có hai hắc y nhân đứng. Thanh niên mặc áo trắng đứng trước tượng Phật, rút từ trong hương đồng ra ba nén hương, lại lấy ra một cây diêm, đốt hương, ngoài của đột nhiên truyền đến giọng nói. Giọng của một nười trung niên vang lên ngoài cửa:
- Tôn, tôn gia. Ta là lão Từ, xin hỏi Khanh thiếu ngài ấy...
Hắc y nhân đứng cạnh cửa đeo đao mở cửa cho thanh niên, người trung niên mặc trường y đứng ở cửa, nhìn vào thấy thanh niên áo trắng bên trong phật đường nhất thời hoảng sợ thu lại ánh mắt, chắp tay nói:
- Khanh thiếu, không biết ngài đại giá quang lâm. Đại lão, lệnh tôn đại nhân gần đây thân thể đã khá hơn chưa?
Thanh niên không nói gì, cẩm hương trong tay bái ba bái với tượng Phật sau đó cắm hương vào hương đỉnh trước tượng Phật, xoay người nói:
- Lão Từ, ta gọi ngươi là để mang sổ sách giao cho Đại Miêu.
- Dạ, dạ phải.
Bị gọi tên, nam trung niên tên lão từ lập tức lấy ra một quyển sổ sách giao cho thanh niên cạnh cửa. Bóng người trong Phật đường ho khan hai tiếng, bình tình cất tiếng lạnh lùng hoi:
- Sao, Hoa Cửu Khanh ta đến đây, Liên nhi chẳng lẽ không biết sao? Gọi hắn tới gặp ta.
- Vâng.
Lão Từ đáp ứng sau đó run rẩy khép cánh cửa Phật đường rồi lui ra.
Khắc hai giờ Mùi.
Trong phòng khách, lạnh ngắt như tờ.
Liên nhận được tin tức vội vội vàng vàng chạy đến, vừa đi vào trong phòng khác thấy thanh niên, đầu tiên ngẩn người sau đó lập tức cười to nói:
- Khanh thiếu đại giá quang lâm a - không nghênh đón sớm, cảm giác vô cùng thất lễ! Không biết, ngài tới đây còn có gì phải làm sao?
Một người nửa trên bình phong hoàng hoa lê Hải Nam vẽ một bộ hạ hà đồ, trên lá sen xanh non, hồng liên ánh lên từng đóa, còn có mấy con cá cẩm lí bơi qua bơi lại, xứng như thơ tả:
"Giang Nam thải liên nhật, ngư hí nộn hà gian."
Trước ghế gỗ to lớn khắc hình rồng màu đen, trải lên một lớp gấm Tuyết Tàm từ phường dệt tốt nhất Giang Nam. Ngồi trên ghế là một nam thanh niên, y phục xanh, phía trên trường bào thêu hoa lê, trên vạt áo trắng thêu những hạt châu kéo dài, trên thiên thủy lục lăng sam thêu những hoa văn mây trời hoa mỹ, mái tóc đen thả dài xõa vai, tùy ý rơi trên vai, đuôi tóc như lưỡi đao, chỉnh tề không sai, trong trẻo nhưng lạnh lùng, quyến rũ. Một chút tóc phía trên dùng trâm cài ngọc lan phi điệp từ điền ngọc mài thành cài ở sau đầu búi thành một chiếc búi tóc đơn giản. Tuy nói là ngọc quang thanh nhã, nhưng mi tâm doanh nhiên như nước. trên trán đeo một chuỗi châu làm từ kim viên khắc hải đông thanh và thạch xuyến khắc lục tùng, vô cùng lóa mắt, một đôi mắt xếch hơi hơi nhếch lên, trên tay đeo một chuỗi chây lưu ly trắng được khảm vàng, trên tay nâng một chén trà làm từ gốm xanh thanh nhã lịch sự, bên trong tản ra hương thơm ngát quanh quẩn, một thân khí chất cao quý tao nhã.
Da người kia còn xinh đẹp hơn cả ngọc, khuôn mặt dưới ánh nến trai gái không phân, người đi theo phía sau Liên hơi giật mình, thầm nghĩ: Thế gian này vẫn có một người đẹp như cửu thiên trích tiên vậy sao.
Hoa Cửu Khanh nhấp một ngụm trà giương mắt lên nhìn Liên, cười ôn hòa nói:
- Ha ha, Liên nhi vẫn vội vã như vậy, tính tình vẫn táo bạo như vậy nha!
Phượng mâu xinh đẹp màu lam chớp chớp nói:
- Lần này ta phụng mệnh tiên sinh, tiến đến thay thế hắn rửa sạch môn hộ Thanh bang Bắc Kinh.
_____________________________________
Đọc đến đâu tui dịch đến đó nên nếu mọi người hỏi diễn biến tiếp theo tui thực sự chịu:<
Chương này có hơi dài, đoạn cuối dịch có hơi mất sức nên khá lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook