Diễm Thê Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 1-2

Thành Phan Dương. Túy Tiên lâu.

Trong gian phòng thượng hạng của Túy Tiên lâu có mấy tên ăn chơi trác táng luôn ỷ vào gia sản giàu có mà chơi bời lêu lổng, đang ôm mỹ nhân bên cạnh vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau.

Lâm Thế Xung nâng chén rượu lên, cười tà rồi đẩy đẩy Hạ Duẫn Văn ngồi bên cạnh: “Hạ huynh, nghe nói mấy hôm trước, huynh vô cùng dũng mãnh, làm cho thanh quan Ngọc Hương của Mãn Thúy các phải năm ngày sau mới xuống giường được? Ha ha ha…”

Hạ Duẫn Văn nghe lời khen đầy hưởng thụ: “Đêm đầu tiên của thanh quan mà, đương nhiên phải để cho nàng biết sự lợi hại của nam nhân rồi. Có bổn đại gia khai thân cho nàng, sau này Ngọc Hương chẳng còn phải sợ đón tiếp những khách nhân khác.”

Khánh Đạt Niên vừa uống rượu vừa đút rượu cho mỹ cơ ngồi bên cạnh, cười ha ha: “Hạ huynh thật không biết thương hoa tiếc ngọc!”

“Ta không biết thương hoa tiếc ngọc?” Hạ Duẫn Văn hừ mạnh tỏ vẻ khinh thường. “Vậy Khánh tiểu ca của ta thì biết sao? Cũng không biết là ai thao Tần Quan Nhi của Khám Cúc lâu đến nỗi không biết trời trăng, nước tiểu chảy hết ra giường rồi còn không tha cho người ta, khiến cho ở Khám Cúc lâu bây giờ chẳng có tiểu quan nào dám tiếp đón Khánh tiểu ca vào ban đêm nữa?”

Cố ý rót rượu vào ngực mỹ cơ bên cạnh, Khánh Đạt Niên vùi mặt vào bầu ngực lớn của mỹ cơ, mút hết rượu, làm mỹ cơ kia cười duyên không ngừng, lúc Khánh Đạt Niên xoa xoa cánh tay trắng như phấn thì nũng nịu mắng “Không đứng đắn”.

“Nếu nói là dũng mãnh nhất, thì phải là Phạm Vương gia của chúng ta! Năm đó, ở Mãn Thúy các… một mình xách súng chiến với tám cô… dũng mãnh như vậy… e là tiền vô cổ nhân… hậu vô lai giả!” Cắn vài cái lên ngực mỹ cơ, Khánh Đạt Niên miễn cưỡng nói chuyện, ánh mắt có chút mờ mịt vì say rượu, nhưng vẫn cố nói tiếp: “Nhưng mà hai tháng nay… Phạm Vương gia thật thần kỳ… Nghe người ta nói, không thấy huynh lưu luyến hoa phố… cũng không trêu đùa… con gái nhà lành… Hay là bị con cọp mẹ trong nhà… dọa cho một trận nên… định rời khỏi biển hoa, tu thân dưỡng tính?”

Mấy lời đó cũng chính là tiếng lòng của mọi người. Từ lúc Diêu Hiểu Nga vào cửa Phạm gia, dường như Phạm Viêm Bá biến thành hòa thượng, không còn nghe nói đến chuyện hắn tới thanh lâu, ngày thường cũng không còn tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu; lại còn có chuyện Diêu Hiểu Nga giở vài thủ đoạn ra, khiến cho Phùng Ngọc Lang luôn được sủng ái bị đuổi ra ngoài, vậy mà Phạm Viêm Bá chẳng những không truy cứu, mà còn không nạp thêm người mới, giống như đột nhiên trong Quận vương phủ chỉ còn lại một phu nhân là Diêu Hiểu Nga, còn những phu nhân hay công tử khác luôn thấy bất an, không dám thân cận với Phạm Viêm Bá nữa.

Nghe xong mấy lời này, Phạm Viêm Bá chỉ nhếch mép, không thèm để ý đến mà tiếp tục uống rượu, không trả lời. Cho tới bây giờ nữ nhân Diêu Hiểu Nga kia vẫn không đi vào tâm tư Phạm Viêm Bá, vậy mà đám người này lại cho rằng hắn đang tu thân dưỡng tính vì ả? Đúng là nực cười!

Từ lúc Phạm Viêm Bá có được thân mình của Liễu Mộc Vũ, trong mắt hắn đâu còn chỗ cho đám dong chi tục phấn kia? Nửa tháng trước, ở Tiêu Tương uyển, cuối cùng Phạm Viêm Bá cũng làm Liễu Mộc Vũ nhận hắn là chủ nhân, không còn phản kháng hắn nữa; lúc này ngày tháng của hai người luôn như keo sơn, tràn đầy tình thú mật ngọt. Phạm Viêm Bá sớm đã vứt chốn thanh lâu và đám hồ bằng cẩu hữu ra sau đầu, cả ngày chỉ luôn nghĩ xem làm cách nào để nhét cái kia của hắn vào thân mình Liễu Mộc Vũ rồi tha hồ trêu ghẹo, xem vẻ mặt ngượng ngùng nức nở của cậu. Hắn hận không thể cứ ở mãi trong cái miệng sít chặt đầy nước kia, không bao giờ ra ngoài nữa!

Chẳng qua da mặt Liễu Mộc Vũ kia mỏng vô cùng, để hắn làm đủ mọi trò khiến cậu lộ ra vẻ mặt dâm dãng xinh đẹp thì không sao, nhưng chỉ luôn sợ người khác biết được chuyện tốt của hai người, luôn cầu xin Phạm Viêm Bá không nói chuyện này ra. Thân thể Phạm Viêm Bá thoải mái, đương nhiên cũng vui vẻ mà sủng nịch Liễu Mộc Vũ. Yêu cầu nho nhỏ đó không làm ảnh hưởng đến chuyện lớn, Phạm Viêm Bá cũng chỉ cho đây là tính tình e thẹn của tiểu mỹ nhân, liền đồng ý ngay.

Huống chi, vẻ xinh đẹp tuyệt vời của Liễu Mộc Vũ không phải là thứ mà đám nữ tử hay tiểu quan thanh lâu có thể so sánh được, đương nhiên Phạm Viêm Bá cũng rất vui vẻ mà cất giấu bảo bối cho riêng mình, một mình hưởng thụ một mình chiếm đoạt. Mấy ngày nay, đám người Lâm Thế Xung, Khánh Đạt Niên tỏ vẻ thương tâm, rồi tranh nhau xem thường Phạm Viêm Bá bị “vợ quản nghiêm”. Phạm Viêm Bá chỉ cười mà không nói, ngược lại khiến đám người kia thấy không thú vị.

Thấy Phạm Viêm Bá không muốn trả lời, Khánh Đạt Niên cảm thấy mất mặt, không nhẫn nhịn được kéo tiểu mỹ nhân y phục hồng phấn đang ngồi trong lòng Phạm Viêm Bá lại gần mình, nói ngắt quãng: “Tiểu mỹ nhân, nàng phái tránh xa Phạm Quận vương một chút mới tốt… Hắn… Nhà hắn có cọp mẹ đấy… còn là cọp mẹ mang trong bụng dòng giống của Phạm Quận vương nữa cơ… Cô ta luôn… luôn thích ăn thịt tiểu mỹ nhân… Cẩn thận có ngày ăn luôn cả nàng đó… Phạm Quận vương cũng không dám ra mặt thay nàng đâu…”

Nghe xong, Phạm Viêm Bá có chút mất hứng, chẳng qua là nể tình cha mẹ trông mong có cháu nên Phạm Viêm Bá mới nhường Diêu Hiểu Nga ba phần, chứ không có nghĩa hắn dễ dàng để cho nữ nhân tâm cơ thâm trầm kia giở trò bên cạnh mình, khiêu chiến thân phận gia chủ của Quận vương hắn! Phạm Viêm Bá đang suy tính đợi Diêu Hiểu Nga sinh con xong, sẽ tiện tay gán cho tội danh nào đó rồi đuổi về, bản thân hắn lại trở về với những ngày tháng tiêu dao.

Lâm Thế Xung ngồi một bên nói: “Phạm huynh, hình như nửa tháng trước huynh có dẫn một tiểu tình nhân đến Tiêu Tương uyển? Nghe nói huynh cưng chiều bảo bối đó vô cùng, luôn cất giấu không cho ai thấy. Chúng ta là huynh đệ, nếu Phạm huynh có tân hoan mà còn muốn giấu chúng ta thì đúng là không thấu đáo!”

“’Ha? Chẳng lẽ thật sự có thêm tẩu tử mới cho nên gần đây Phạm Quận vương mới thông minh như vậy?” Hạ Duẫn Văn nghe đến đây liền thấy hứng thú, cũng chen thêm miệng vào: “Ta đã nói rồi, con gái của một Thái thú nho nhỏ làm sao có thể có được trái tim của Phạm đại gia chúng ta? Bất quá, vị tẩu tử mới này rốt cuộc là thần thánh nơi nào vậy? Có thể làm cho Phạm bá vương sắc danh truyền xa của chúng ta im hơi lặng tiếng lâu như thế?”

Nghe người khác nhắc đến Liễu Mộc Vũ, khuôn mặt Phạm Viêm Bá lại lộ ra nét tươi cười, thần sắc cũng có chút thèm muốn, nâng rượu uống hết chén này đế chén khác.

“Chậc chậc, nhìn mặt mũi đầy xuân tình thế này, thật sự bị đoán trúng rồi?” Hạ Duẫn Văn nháy mắt ra hiệu với Lâm Thế Xung, lòng hiếu kỳ bị khơi lên, đúng là không biết tiểu mỹ nhân nhà ai mà có thể khiến cho đại lưu manh Phạm Viêm Bá an phận thủ thường như thế?

Lâm Thế Xung đẩy tay tiểu mỹ nhân vừa rót rượu cho Hạ Duẫn Văn, thúc giục: “Còn thất thần làm gì? Mau rót rượu cho Quận vương đi! Chúc mừng Quận vương có niềm vui mới!”

Mấy mỹ nữ thướt tha vây quanh Phạm Viêm Bá, trái một câu chúc mừng, phải một câu vạn phúc, rồi nhanh chóng trút thêm cho hắn bốn, năm chén. Cuối cùng, Phạm Viêm Bá không kìm nén được vui sướng trong lòng, bắt đầu đứng lên khoe khoang: “Tẩu tử mới của các ngươi hả, thật đúng là báu vật cực phẩm chốn nhân gian! Mỗi lần nghĩ đến hắn, kim thương của Phạm ca ca các ngươi sẽ không chịu thua kém mà dựng đứng thẳng tắp… Chẳng qua, tiểu lẳng lơ kia chỉ dâm đãng trước mặt ta thôi, có đánh chết hắn cũng không chịu cùng người khác… Các ngươi chỉ có thể than thở không có phúc được thấy thôi!”

Phạm Viêm Bá nói vô cùng đắc ý, khiến cho đám hồ bằng cẩu hữu nghe mà thèm thuồng. Kinh nghiệm phong nguyệt của Phạm Viêm Bá là thế nào? Tiểu mỹ nhân mà hắn gặp đâu chỉ là ngàn vạn người, vậy mà có thể được hắn khen ngợi như thế thì sẽ phong hoa tuyệt đại đến mức nào? Cả bàn rượu lập tức như muốn nổ tung, những tiếng la hét ầm ĩ không ngừng vang lên, cả đám bắt đầu chuốc rượu Phạm Viêm Bá, chỉ muốn cạy miệng hắn ra, để hắn kể hết tần tật những gì về vị tẩu tử mới kia.



Trăng đã lên cao. Liễu Mộc Vũ biết hôm nay Phạm Viêm Bá đi gặp bằng hữu, sẽ không đến tìm cậu, tất nhiên là đi ngủ sớm. Nhưng lúc cậu mới thiếp đi thì nghe thấy tiếng đập cửa như sấm rền, rồi còn có cả tiếng gọi ầm ĩ của tên lưu manh kia nữa, nghe vào ban đêm lại càng rõ mồn một.

“Bảo bối ơi! Cục cưng ơi! Mau mở cửa cho Phạm gia gia của ngươi nào! Chủ nhân của ngươi đã về để thao tiểu huyệt của ngươi này!

Liễu Mộc Vũ vội vàng chạy ra mở cửa, hận không thể bịt cái miệng thối của Phạm Viêm Bá lại. Cũng may nhà cậu cũng ở vùng ngoại thành yên ắng, mẫu thân lại bị nghễnh ngãng, cho nên mấy câu nói hạ lưu của Phạm Viêm Bá không bị ai nghe thấy. Nếu không, Liễu Mộc Vũ rất có thể sẽ tìm cách để chết luôn cho rồi.

Cửa ngoài sân vừa được mở ra, cậu nhìn thấy Phạm Trạch đang cố hết sức để đỡ lấy Phạm Viêm Bá đã say không còn biết gì nữa, vẻ mặt xấu hổ: “Liễu công tử, thật ngại quá! Hôm nay Vương gia uống hơi nhiều, muộn rồi còn ầm ĩ nói muốn gặp ngài, ngài thông cảm cho!”

Liễu Mộc Vũ thở dài, cậu sớm đã biết Phạm Viêm Bá là một tên lưu manh vô lại, nhưng ai bảo thân thể này chỉ nhận thức mỗi Phạm Viêm Bá với những bá đạo ngang ngược, ngay cả một chút phản kháng cũng không có, giờ chỉ có thể biết thở dài.

“Đỡ hắn vào đi…” Đi trước dẫn đường, để cho Phạm Trạch đỡ Phạm Viêm Bá đến giường trong phòng ngủ của mình. Phạm Viêm Bá đấm đá loạn xạ, Phạm Trạch có chút lo lắng nhìn Liễu Mộc Vũ: “Nếu Liễu công tử thấy khó khăn… hay tối nay ta ở lại để trông Quận vương?”

Tuy rằng Phạm Viêm Bá này bất học vô thuật, nhưng hắn cũng có tài cán về khoản võ học, lại thêm cả thân thể cao lớn cường tráng, sức lực trời sinh, nếu hắn cứ loạn xạ tay chân thế này thì cũng phá hoại không ít thứ! Nhìn thân mình Liễu Mộc Vũ gầy yếu mỏng manh như vậy, Phạm Trạch thật sự rất sợ Phạm Viêm Bá say rượu rồi hồ đồ, tay chân không cẩn thận làm đứt đôi cả Liễu Mộc Vũ luôn…

“Bảo bối ơi… Cục cưng ơi… mau vào lòng gia nào, để gia yêu thương ngươi…”

Tuy rằng Phạm Trạch biết rõ quan hệ của cậu và Phạm Viêm Bá, nhưng Liễu Mộc Vũ thấy Phạm Viêm Bá nói năng linh tinh trước mặt người khác như vậy, mặt mũi đỏ bừng hết lên. Nếu Phạm Trạch mà ở lại chăm sóc cho Phạm Viêm Bá, không chừng tên oan gia này còn có thể nói ra những câu khó nghe hơn! Liễu Mộc Vũ khẽ căn môi, miễn cưỡng lắc đầu từ chối Phạm Trạch: “Phạm tiên sinh cứ về trước đi, ta có thể chăm sóc Quận vương…”

Phạm Trạch nhìn tay chân Phạm Viêm Bá quay cuồng lung tung, cũng thấy xấu hổ, sợ mình nghe được những gì không nên nghe hay thấy cái gì không nên thấy, nên rời đi sớm thì hơn, liền gật đầu xin lỗi Liễu Mộc Vũ, nói nhanh “Phiền Liễu công tử!” rồi vội vàng đi.

Quay đầu nhìn Phạm Viêm Bá nằm trên giường không được tỉnh táo lắm, Liễu Mộc Vũ thở dài, vào nhà tắm múc chút nước ấm, vắt khăn mặt, nấu thêm cho Phạm Viêm Bá một bát canh giải  rượu rồi về phòng.

Nâng thân mình nặng nề của Phạm Viêm Bá lên, cố gắng lắm mới đút được cho hắn vài hớp canh giải rượu, Liễu Mộc Vũ mệt đến nỗi thở hổn hển, cởi y phục bên ngoài và giày cho Phạm Viêm Bá, lấy khăn mặt lau người cho hắn.

Vốn dĩ Phạm Viêm Bá có tửu lượng khá tốt, nhưng hôm nay lại bị cả đám hồ bằng cẩu hữu chuốc rượu, quả thực hắn uống rất nhiều, hơn nữa vừa ra khỏi cửa đã gặp gió nên đầu hơi choáng váng. Đang lúc mơ hồ nghĩ muốn đi tìm Liễu Mộc Vũ liền vùi đầu vào ngực cậu, cọ lấy cọ để.

Trong khi mơ màng không phân biệt được thì thấy một người đang ngồi cạnh hắn lùi lại ra xa, Phạm Viêm Bá vươn tay muốn bắt lấy, lại không biết chính xác là ai, mờ mịt không biết mình đang ở đâu, Phạm Viêm Bá chỉ nghĩ đây là thanh lâu mà hắn thường đến. Có người đút hắn uống mấy hớp canh nóng, làm cho vị rượu trong miệng hắn bớt đi chút ít, rồi lại có cái khăn chà lâu thân thể khiến hắn thoải mái. Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy như mình đang cưỡi mây đạp gió, khóe miệng cười tươi, gọi linh tinh “Thúy Nhi ơi”, “Tiểu Hà ơi”…

Liễu Mộc Vũ một bên bận bịu, một bên khổ sở. Tuy rằng biết tên lưu manh này có vô số yến yến oanh oanh, nhưng cũng không nên gọi trước mặt mình như vậy chứ. Bản thân cậu thì vội vàng hầu hạ con ma men này, còn tên oan gia hắn thì không đứng đắn gọi tên người khác. Liễu Mộc Vũ càng nghĩ càng giận, cái khăn vừa lau chân cho hắn xong liền lau lên mặt hắn luôn, lau thật mạnh thật mạnh, hận không thể dùng khăn để tên oan gia này khó chịu chết luôn.

Khăn lau lên mặt, ấm áp thoải mái, lúc này Phạm Viêm Bá mới tỉnh táo hơn một chút, chớp mắt mấy cái mới nhìn rõ người đang bận rộn, đúng là Liễu Mộc Vũ mà hắn nhớ thương suốt một ngày, nhất thời cười ngây ngô.

“Tiểu bảo bối Liễu Nhi à, gia nhớ ngươi suốt cả ngày… Mau đến đây để gia ôm một cái, hôn một cái!” Phạm Viêm Bá vươn tay về phía Liễu Mộc Vũ, lại bị Liễu Mộc Vũ tránh thoát.

“Sợ là cả ngày Phạm gia cũng chẳng nghĩ đến ta đâu. Muốn ôm hay muốn hôn thì cứ đi tìm Thúy Nhi, Tiểu Hà hay ai đó mới có thể làm ngài vừa lòng…” Liễu Mộc Vũ vứt khăn mặt vào chậu nước, đắp chăn cho Phạm Viêm Bá, vậy nên để cho Phạm Viêm Bá có cơ hội, kéo mạnh vào lòng.

“Tiểu lẳng lơ, trong đám người mà gia yêu thương, chỉ có ngươi là không có lương tâm. Người không biết thì chỉ cho là gia bắt ngươi nhận gia làm chủ nhân, nhưng thực ra, chính là tiểu huyệt dâm dãng kia của ngươi khiến gia không rút ra được!” Có tiểu mỹ nhân ngồi trong lòng, Phạm Viêm Bá càng thêm lưu manh hơn, vuốt ve hai má mềm mại của Liễu Mộc Vũ, thần sắc sủng nịch. “Tiểu lẳng lơ, ngươi nói thử xem, từ ngày ở Tiêu Tương uyển, ngày nào mà gia không đưa hết nam tinh của mình cho ngươi? Cái huyệt đầy nước chuyên hút nam tinh của ngươi có ngày nào mà không được gia đút cho ăn no, đầy dịch màu trắng? Ngày nào gia cũng bị ngươi hút, làm sao còn có hơi sức đâu mà đi tìm Thúy Nhi, Tiểu Hà? Gia chỉ nói ngoài miệng như vậy, ngươi lại cau có mặt mày, đúng là uổng công gia yêu thương ngươi mà.”

Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá trêu đùa khiến cho mặt mũi đỏ bừng, nhớ tới nửa tháng này bị Phạm Viêm Bá thao đến nỗi chỗ kia đau nhức không thôi, trong nhất thời hận không thể tìm thấy cái khe hở nào để trốn vào, nhưng ngồi trong lòng Phạm Viêm Bá giãy dụa mãi mà không thoát ra được, đành xấu hổ nói: “Tên hỗn đản ngươi, thật không biết phân rõ phải trái! Say đến thế này rồi mà vẫn khi dễ ta, đúng là xấu xa từ tận bên trong! Ngươi mau bỏ tay ra, ta còn phải giặt sạch y phục của ngươi nữa, toàn là mùi rượu, khó ngửi muốn chết!”

Thấy Liễu Mộc Vũ vừa liếc mắt đưa tình vừa trách mắng mình, thật sự là Phạm Viêm Bá vui sướng vô cùng, lại càng ôm chặt tiểu nhân nhi trong lòng không muốn buông tay, miệng thì hôn lung tung lên hai má trắng nõn và đôi môi Liễu Mộc Vũ: “Ôi chao, những lời nói lẳng lơ như vậy lại từ trong miệng ngươi nói ra, sao đại gia ta nghe được lại thấy sướng thế chứ? Liễu Nhi thông minh hiền đức như vậy, khiến cho gia muốn lấy ngươi làm vợ, rồi sinh con cho gia, làm gối ôm cho gia quá!”

Hơi thở đầy rượu phả vào mặt, làm cho đầu óc Liễu Mộc Vũ hơi quay cuồng, giơ tay lên đánh rồi đỏ mặt mắng: “Tên lưu manh vô lại nhà ngươi, cả ngày chả thấy đứng đắn lúc nào, uổng công ngươi là Phan Dương Quận vương, vậy mà chỉ biết trêu đùa những dân thường không có sức phản kháng như chúng ta, đúng là phải giáo huấn!” Nắm tay đánh nhẹ vào ngực Phạm Viêm Bá, không hề giống như từ chối, ngược lại càng giống như xoa bóp cho hắn hơn.

Phạm Viêm Bá bị đánh đến nỗi ngứa ngáy khắp người, ôm chặt thân mình Liễu Mộc Vũ hơn, xoay người đè cậu xuống, ngậm lấy đôi môi như đóa hoa của Liễu Mộc Vũ, không ngừng mút mát: “Cục cưng của ta, mẫu cẩu tinh của gia, sao ngươi lại khiêu khích gia như vậy? Là đang muốn gia gian dâm ngươi ngay bây giờ sao?”

Một tiếng “mẫu cẩu tinh” của Phạm Viêm Bá làm cho Liễu Mộc Vũ run rẩy cả người, hiểu rõ nếu tên Phạm Quận vương này gọi mình là “mẫu cẩu tinh” thì chính là hắn động tình, bản thân mình chắc chắn phải đón nhận một trận gian dâm. Từ cái lần hoang đường ở Tiêu Tương uyển, Liễu Mộc Vũ cũng biết mình rất thích khi bị Phạm Viêm Bá khi dễ rồi xâm chiếm, dường như không còn muốn giãy dụa trốn đi nữa, chỉ có thể để mặc tính tình Phạm Viêm Bá, cùng làm trò hoang đường với hắn. Thế nhưng thực sự là hôm qua bị thao kịch liệt lắm, d*m thủy cũng không còn để mà chảy ra nữa, vậy mà Phạm Viêm Bá cũng chưa muốn buông tha cho mình… Đến hôm nay thì phía dưới rất đau, thật sự là không thể chịu nổi một lần chinh phạt mạnh mẽ của Phạm Viêm Bá được.

Bây giờ thấy Phạm Viêm Bá lại có “thú tính”, Liễu Mộc Vũ lộ ra vẻ mặt khổ sở, đâu còn chút tức giận vừa rồi? Chỉ có thể nhỏ nhẹ xin tha: “Gia… Chủ nhân tốt, ngươi đã nói hôm nay tha cho ta rồi mà. Hôm qua bị ngươi làm, bây giờ đau lắm, thật sự không thể hầu hạ chủ nhân được…”

Phạm Viêm Bá biết hôm qua mình sung sức thao Liễu Mộc Vũ như thế, cũng đoán được nơi đó chịu tổn thất không nhỏ, nếu hôm nay còn cắm vào nữa, sợ là chỗ chật hẹp non mềm đó bị phá hủy hoàn toàn, chưa nói đến chuyện nhỡ đâu có gì không hay xảy ra, bản thân hắn cũng không thể chui vào trong tiểu huyệt đó suốt mấy ngày kế tiếp. Cho dù có được chăm sóc tốt đến đâu, có lẽ Liễu Mộc Vũ cũng sẽ không để mặc cho hắn vào đó nữa.

Hiện nay hai người ở chung với nhau, Phạm Viêm Bá không còn quát nạt ép buộc Liễu Mộc Vũ như trước, ngược lại càng thêm sủng nịch che chở, điều này cũng khiến cho thái độ mỗi lần đối mặt Phạm Viêm Bá của Liễu Mộc Vũ cứng rắn không ít; ngẫu nhiên có lúc nào cậu nóng giận cáu kỉnh, Phạm Viêm Bá cũng không dám làm gì quá đáng. Nếu Liễu Mộc Vũ thật sự căm ghét chuyện bị đè, không cho hắn chạm vào, Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu không thôi.

Tâm tư lưu manh nghĩ ngợi chốc lát, cho dù không thể làm trọn vẹn, nhưng nhất định Phạm Viêm Bá phải chiếm được hết tiện nghi trên người Liễu Mộc Vũ; cách một lớp vải, hai bàn tay lớn nhẹ nhàng sờ soạng đôi mông Liễu Mộc Vũ, vuốt ve hết sức mình, ngoài miệng Phạm Viêm Bá vẫn ăn nói hạ lưu: “Hôm nay đại gia không thao huyệt của mẫu cẩu, vậy thì mẫu cẩu cởi áo lót ra, để cho đại gia ăn vú của ngươi! Hôm nay đại gia uống nhiều rượu, trong miệng rất chát, muốn nhai đầu v* của mẫu cẩu để thay đổi hương vị…”

Hơi thở nóng rực đầy mùi rượu của Phạm Viêm Bá phả vào cổ, vào mặc Liễu Mộc Vũ, giống như xuân dược trong hoan quán, làm cho Liễu Mộc Vũ cũng nóng bừng cả người. Mỗi khi Phạm Viêm Bá trưng ra dáng vẻ phách lối của chủ nhân, dùng vẻ mặt dâm tà nhìn Liễu Mộc Vũ, miệng thì nói “mẫu cẩu dâm đãng”, “mẫu cẩu tinh”, Liễu Mộc Vũ lại giống như bị trúng tà, thân thể sẽ nhũn ra không còn sức phản kháng, phảng phất có cảm giác như cừu non bị con sói đói nhìn chằm chằm, không còn ý chí muốn sống, chỉ có thể mở rộng thân thể ra, mặc cho tên lưu manh vũ nhục.

“Ca ca tốt, chủ nhân tốt, ta cởi quần áo cho ngươi ăn vú mẫu cẩu, chủ nhân không được thao huyệt của mẫu cẩu nữa… Nơi đó thực sự không thể chịu nổi đâu…” Liễu Mộc Vũ rủn rẩy chỉ cởi áo lót, ngượng ngùng mà để lộ ra phần ngực trắng như tuyết, mới bắt đầu mà đã đỏ bừng cả mặt, không dám nhìn biểu tình say mê của Phạm Viêm Bá.

“Mẫu cẩu quên lời dạy lúc trước rồi hả? Bây giờ hẳn là phải nói gì đó, chẳng lẽ còn muốn chủ nhân dạy một lần nữa?” Mấy ngày trước Phạm Viêm Bá hăng hái dạy dỗ Liễu Mộc Vũ, còn bắt cậu nói ra không ít những lời hạ lưu. Hiện giờ Phạm Viêm Bá lại bắt đầu ác ý mà ép buộc Liễu Mộc Vũ, tham lam nhìn vào biểu tình ngượng ngùng luống cuống của cậu, càng làm cho cậu lúng túng e thẹn càng tốt!

Liễu Mộc Vũ xấu hổ đến nỗi đỏ bừng hai mắt, đôi môi ngập ngừng một lúc lâu mà vẫn không nói được gì; trên bộ ngực trắng như tuyết kia, hai quả anh đào không bị đụng chạm mà cũng  từ từ cứng lại. Liễu Mộc Vũ cảm thấy mình thật dâm đãng, không biết phải làm thế nào mới được.

Tách hai chân cứng ngắc của Liễu Mộc Vũ ra, cách một lớp quần, Phạm Viêm Bá cọ xát kim thương của mình vào nơi riêng tư đau nhức của Liễu Mộc Vũ: “Chủ nhân tốt bụng tha cho dâm nô, vậy mà yêu tinh nhà ngươi lại không biết điều, mấy câu dâm đãng cũng không muốn nói cho chủ nhân nghe để chủ nhân vui vẻ, chủ nhân cần gì phải yêu thương ngươi nữa?”

Nói xong, định cởi dây lưng của Liễu Mộc Vũ. Việc này làm Liễu Mộc Vũ sợ hãi không thôi, vội vàng đè hai bàn tay Phạm Viêm Bá lại, liên tục cầu xin: “Chủ nhân ca ca, ta sai rồi! Ngươi tha thứ cho mẫu cẩu đi, da mặt mẫu cẩu mỏng, khiến ngươi không vui, ta sẽ nói… Nhất định sẽ nói để ca ca vui vẻ, ca ca tốt đừng thao mẫu cẩu, thực sự sẽ chết người đó…”

Phạm Viêm Bá chỉ muốn hù dọa Liễu Mộc Vũ, thấy Liễu Mộc Vũ chịu thua như vậy liền bĩu môi bày ra dáng vẻ “xem ngươi làm ta hài lòng như thế nào”, nhướng mi chờ Liễu Mộc Vũ nói ra.

Lúc này Liễu Mộc Vũ đúng là rơi vào cảnh kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, rơi vào trong tay tên lưu manh này thì còn mong điều tốt nào nữa? Thân thể đè lên người cậu nặng vô cùng, ngay cả cử động một chút cũng khó khăn, cho nên cậu buông tha cho ý định chạy trốn. Cắn chặt răng, Liễu Mộc Vũ kéo tay Phạm Viêm Bá, đặt tay hắn lên ngực mình, nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Chủ nhân tốt, vú của mẫu cẩu rất ngứa, xin ngài xoa bóp vú cho mẫu cẩu, nhào nặn cho vú của mẫu cẩu sưng lên, nhào ra sữa để giải khát cho gia…”

Phạm Viêm Bá nghe xong, thích thú không thôi, hôn hai cái thật mạnh lên mặt Liễu Mộc Vũ, hai bàn tay không hề khách khí mà bao bọc chỗ thịt mềm ở ngực Liễu Mộc Vũ, cố gắng vuốt ve: “Bảo bối lẳng lơ, gia chỉ biết thân thể ngươi dâm đãng, đầu v* này hả, một ngày không chơi đùa nó, nhất định ngươi sẽ không giữ được trinh tiết. Gia sẽ nhào cho vú của ngươi sưng lên, sẽ hút đầu v* của ngươi cho thật to lên…”

Phạm Viêm Bá xoắn phần thịt mềm mỏng manh ở ngực Phạm Viêm Bá, bao chặt trong lòng bàn tay, vuốt ve thật mạnh, để lộ ra hai đầu v* đỏ hồng vì vừa bị đè ép. Phạm Viêm Bá càng nhìn càng thích, há miệng ngậm một đầu v* cứng rắn vào rồi hút, đầu lưỡi khuấy đảo loạn lên. Thân mình Liễu Mộc Vũ sớm đã bị Phạm Viêm Bá khai mở hoàn toàn, trở nên mẫn cảm vô cùng, làm sao có thể chịu được khi Phạm Viêm Bá chơi đùa như thế, “Á!” lên một tiếng chói tai, không dám xoay người tránh né, hai tay chỉ còn biết nắm chặt quần áo, cố gắng nín nhịn niềm hưng phấn, há miệng thở hổn hển.

Trong nửa tháng này, Phạm Viêm Bá cũng tốn không ít công phu với phần ngực của Liễu Mộc Vũ, cố ý mua một loại thuốc mỡ chuyên làm sưng vú ở Mãn Thúy các. Rơi vào tay Phạm Viêm Bá, lọ thuốc mỡ ba lượng bạc kia luôn được dùng để bôi lên đầu v* Liễu Mộc Vũ, qua nửa tháng, phần thịt ở ngực vốn trắng nõn nay càng thêm sáng loáng, cảm giác khi cầm cũng không đơn giản như trước kia mà là co giãn vừa phải, không quá cứng cũng không quá mềm.

Dù có được chăm sóc tốt thế nào, ngực của nam tử cũng không thể nở nang đầy đặn như ngực của nữ nhân, nhưng nửa tháng dùng thuốc mỡ kết hợp với sự vuốt ve của Phạm Viêm Bá, vú của Liễu Mộc Vũ cũng to lên không ít, đầu v* còn lớn hơn trước kia gấp hai lần. Bộ ngực mẫn cảm hoàn toàn được khai phá, bình thường chỉ cần Phạm Viêm Bá chơi đùa vú của Liễu Mộc Vũ một chút, Liễu Mộc Vũ  liền không nhịn được mà động tình, hạ thân bị dạy dỗ càng thêm dâm đãng, chỉ một chút đã tích tụ những giọt nước ngọt ngào…

Phạm Viêm Bá thay đổi rất nhiều kiểu để đùa giỡn với phần thịt mềm ở ngực Liễu Mộc Vũ, thấy đầu v* càng lúc cành sưng to thì hôn nhẹ cái bên trái một lát, chốc nữa lại cắn cắn cái bên phải, thỉnh thoảng còn thêm vào mấy câu hạ lưu: “Thân mình của mẫu cẩu đúng là cực phẩm. đầu v* này vốn nhỏ, vậy mà mới chỉ mấy ngày đã to thế rồi, hút vào miệng đúng là vừa cứng vừa ngọt, thực sự là chủ nhân yêu nó đến chết! Lát nữa chủ nhân cũng hút dương v*t cho dâm nô, để nó cũng dài thêm ra!”

Lúc này Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá hút đến nỗi không còn nghe được hắn nói gì, cả người run rẩy, phần ngực mẫn cảm bị đùa bỡn thật khó chịu, bụng dưới thít chặt lại, tiểu huyệt đã quen bị thao bắt đầu hé ra đóng lại, như đang thèm muốn cái gì đó thật lớn đi vào, đâm chọc thật mạnh mới thích.

“Gia… Chủ nhân…” Liễu Mộc Vũ nức nở, cả người cả tâm đều thấy nôn nóng sốt ruột, khó chịu đến nỗi không biết phải làm gì mới được… Hiển nhiên không phát hiện ra mình đã mở rộng hai chân quấn lấy thắt lưng Phạm Viêm Bá, nơi riêng tư giữa hai chân cũng cọ cọ vào người hắn.

“Sao vậy? Mẫu cẩu bắt đầu phát xuân? Có phải là muốn chủ nhân chơi đùa huyệt nhi của ngươi?” Phạm Viêm Bá cười dâm tà, thân thể của tiểu mỹ nhân bên dưới đã hoàn toàn bị mình khai mở thật dâm đãng; khuôn mặt bình thường thì thanh lãnh cấm dục, vậy mà chỉ cần cởi quần áo, vuốt ve vài cái đã chảy xuân thủy, rên rỉ kiều mị mặc người làm.

Lý trí và dục vọng bên trong Liễu Mộc Vũ giao đấu kịch liệt, biết rõ thân thể mình không thể chịu đựng nổi một lần bị chiếm giữ thô bạo, nhưng vẫn hy vọng được chìm vào dục vọng, giống như có sợi dây cứ quấn quanh vào mỗi chỗ mẫn cảm trên cơ thể.

“Không… Gia, huyệt nhi không thể… vào được… đau lắm…” Liễu Mộc Vũ nức nở, quả thật hôm qua bị làm hơi quá, bây giờ cho dù thân thể có dâm loạn mà muốn bị chiếm giữ, huyệt nhi kia có hé ra đóng lại nhưng cũng không còn chảy ra d*m thủy để làm mềm. Cảm giác hư không làm cho Liễu Mộc Vũ cảm thấy màng thịt mềm mại kia thêm đau đớn.

“Bảo bối ngoan nào, cởi quần ra. Hôm nay gia không thao ngươi, gia chỉ liếm cho ngươi thôi, nhất định sẽ liếm cho huyệt nhi dâm đãng của ngươi thật sung sướng…” Đẩy hai tay Liễu Mộc Vũ đang giữ chặt lấy dây lưng, Phạm Viêm Bá dễ dàng cởi được quần Liễu Mộc Vũ, vứt cả tiết khố xuống mặt đất, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại giống như con rắn chầm chậm đi xuống, liếm vào da thịt Liễu Mộc Vũ tạo thành một dấu vết ẩm ướt.

“Không…” Liễu Mộc Vũ không giãy dụa được, hai tay yếu ớt bảo vệ nơi bí mật mềm mại giữa hai chân. “Gia… gia…” Dục vọng và lý trí đấu đá nhau liên tục, khiến cho Liễu Mộc Vũ lắc lư trái phải, không biết phải làm sao.

“Liễu Nhi ngoan, gia hiểu rõ ngươi nhất, mau nghe lời, bỏ tay ra, mở rộng chân, để gia yêu thương ngươi…”

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Mộc Vũ ngập nước, hàng lông mi run rẩy, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Phạm Viêm Bá, đôi môi sưng đỏ vì bị hắn cắn, mấy sợi tóc hỗn loạn dán lên mặt, xinh đẹp đến mức không chân thật, lại tràn ngập cảm giác dâm đãng do bị lăng nhục.

Phạm Viêm Bá thấy dáng vẻ này của Liễu Mộc Vũ, lửa trong bụng lại bốc lên, trong lòng càng thêm nôn nóng vội vàng, lời nói không còn ôn nhu yêu thương nữa: “Làm! Mẫu cẩu nhà ngươi thích bị chủ nhân cưỡng gian lắm phải không? Ôn nhu với ngươi, ngươi lại trưng ra vẻ không tình nguyện! Không nhớ rằng huyệt nhi kia bị gia chọc cho sung sướng, còn nhăn nhó làm bộ làm tịch cái gì? Nhân lúc gia còn nhẫn nại, mau mở chân ra, để gia chơi huyệt nhi của ngươi, nếu không chỉ có ngươi là chịu đau thôi!”

Bàn tay lớn của hắn thô lỗ gạt hai tay đang cố che chắn của Liễu Mộc Vũ ra, ngón tay trực tiếp cho vào nơi lưỡng tính xinh đẹp giữa hai chân. Khoảnh khắc ngón tay tiếp xúc với phần dâm thịt đầy đặn của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá vẫn rất cẩn thận làm mềm nó, nơi mềm yếu kia không thể chịu đựng thô lỗ một lần nữa. Tuy rằng Phạm Viêm Bá thích ức hiếp Liễu Mộc Vũ ngoài miệng, nhưng với âm hộ xinh đẹp kia vẫn luôn che chở hết mình.

Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy ngón tay Phạm Viêm Bá cẩn thận tách hai bên thịt môi bảo vệ nơi bí mật của mình, lấy cái nam tính như xuân nha đang núp ở bên trong ra, chỗ kia vẫn còn hơi đau nhức, không đợi Liễu Mộc Vũ cảm thấy khó chịu, một nơi mềm mại nóng ẩm đã bao lấy cả xuân nha của cậu.

“A…” Liễu Mộc Vũ nhẹ nhàng rên lên khi hưởng thụ sự thoải mái giữa hai chân. Cái tượng trưng cho nam tính rất ít khi bị chạm vào lúc này được Phạm Viêm Bá ngậm vào miệng ôn nhu hút liếm, dường như đau đớn lúc trước đều bị sự ôn nhu này che chở vỗ về, đáy lòng Liễu Mộc Vũ có cảm giác hạnh phúc vì được yêu thương.

“Chủ nhân… thật thoải mái…” Giọng nói lộ ra vẻ mê say, Liễu Mộc Vũ bất giác mở rộng chân hơn, để cho miệng lưỡi Phạm Viêm Bá càng thêm gần với nơi thèm muốn nhất. “Chủ nhân… bên dưới cũng muốn…” Cùng với khoái cảm nam tính ít khi có được, Liễu Mộc Vũ càng thêm khao khát cao trào mà mình đã quen thuộc. Thịt môi che chở cho huyệt nhi ẩm ướt bị mở thật rộng ra, bên trong huyệt nhi càng thêm đau đớn.

Phạm Viêm Bá cười khẽ, ngón tay ôn nhu tiếp tục đi sâu vào âm hộ theo khe hở thịt: “Tiểu lẳng lơ, chủ nhận biết thân thể ngươi dâm đãng. Đừng nóng vội, gia sẽ chăm sóc tốt cho cả phía trước lẫn phía sau của ngươi, liếm sạch sẽ cho ngươi mới thôi…”

Liễu Mộc Vũ đỏ bừng mặt mũi, nhắm mắt vào để khỏi thấy ngượng, chuyên tâm hưởng thụ sự âu yếm của Phạm Viêm Bá. Đầu lưỡi nóng bỏng ẩm ướt cố gắng đảo lộn xuân nha, sau đó đẩy đẩy phần da mỏng manh nhỏ nhắn, chạm vào cái mắt nhỏ, quét qua thật mạnh…

“Ưm… Ngứa quá…” Liễu Mộc Vũ hưng phấn đến nỗi thắt lưng run rẩy, khoái cảm nơi nam tính còn mãnh liệt hơn so với khoái cảm nơi nữ tính. Liễu Mộc Vũ vội nắm chặt tóc Phạm Viêm Bá, một dòng nước trong cơ thể muốn chảy ra, thế nhưng lúc này hắn lại chuyển sang huyệt nhi, nơi tiếp nhận kim thương, cố ý bỏ qua xuân nha nam tính, khiến cho Liễu Mộc Vũ không biết phải làm sao: “Chỗ đó… Chỗ đó… Aaa… Làm sao bây giờ…”

“Tiểu lẳng lơ, đại gia hút ngươi như thế, ngươi sướng không?” Bây giờ, ngón tay hắn bao bọc ngọc hành đáng cứng rắn, trượt lên trượt xuống, Phạm Viêm Bá cười đầy xấu xa.

“A… Ta không biết… Ta…” Ánh mắt Liễu Mộc Vũ rã rời, thân thể trên giường vội vàng lắc lư, muốn phát tiết, nhưng mà cảm giác sảng khoái xa lạ này làm cậu không biết phải làm sao.

Phạm Viêm Bá nâng phần eo Liễu Mộc Vũ lên, môi hướng về mật hoa nóng bỏng ngượng ngùng: “Mẫu cẩu lẳng lơ, hôm nay gia sẽ yêu thương ngươi, liếm sạch cho ngươi được không?”

“Ưm… Liếm ta…” Liễu Mộc Vũ gật đầu qua quýt, niềm hưng phấn kịch liệt lan tỏa từ cái nam tính cứng rắn theo cột sống ra khắp người, nhưng trong thân thể vẫn đang kêu gào vì tịch mịch, khát cầu dục vọng lấp đầy chỗ trống.

Phạm Viêm Bá há to miệng, ngậm cả xuân nha nam tính xinh xắn vào khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi đi lên đi xuống, lướt qua huyệt nhi, rồi đến đỉnh xuân nha.

Cảm giác được thứ trơn dính mềm mại chuyển động ở nơi mà mình cảm thấy thẹn nhất, cả tâm cả thân Liễu Mộc Vũ đều hưng phấn đến run lên, thứ trơn dính mềm mại đó còn không buông tha cho bất kỳ chỗ nào, phối hợp với ngón tay xoa nắn của Phạm Viêm Bá, khoái cảm nam tính không thể nhịn được nữa, Liễu Mộc Vũ hét lên chói tai, xuân nha yếu ớt bị kỹ xảo cao siêu của Phạm Viêm Bá chơi đùa, kích động mà phun ra một dòng niêm dịch trong suốt.

Mật huyệt vốn thít chặt để ngăn cản bị xâm lấn cũng vì lần cao trào này mà hưng phấn hé ra đóng lại, Phạm Viêm Bá cười “hắc hắc” xấu xa rồi thừa dịp chui vào, đầu lưỡi đâm vào trong huyệt, nhẹ nhàng lục lọi khuấy đảo màng thịt nóng bỏng bên trong. Lên cao trào khiến cho Liễu Mộc Vũ thất thần một chút, sau khi cơn mê muội ngắn ngủi qua đi, lý trí dần quay trở lại. Liễu Mộc Vũ thấy Phạm Viêm Bá lại tách hai thịt môi của mình ra, đầu lưỡi mềm dính lại đi vào huyệt nhi đau nhức, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn giờ lại đỏ bừng vì xấu hổ.

“Đừng… Đừng liếm…” Cái nơi mà cả mình cũng chưa xem qua lại bị một nam nhân dùng lưỡi đâm chọc như vậy, cảm giác thẹn thùng làm cho da đầu Liễu Mộc Vũ căng hết cỡ.

Thấy Liễu Mộc Vũ ngượng ngùng, Phạm Viêm Bá cười đầy xấu xa: “Tiểu lẳng lơ, vừa rồi còn cầu đại gia liếm phía dưới của ngươi, sao mà mới bắn một lần đã đổi ý rồi?” Việc nói chuyện cũng không làm ảnh hưởng đến Phạm Viêm Bá chơi đùa bộ phận sinh dục của Liễu Mộc Vũ. Huyệt nhi bị sử dụng nhiều quá nên vẫn không thể tự tiết ra nước, Phạm Viêm Bá liền dùng chính nước miếng của mình để làm đầy huyệt nhi, ánh nước trong suốt giúp tiểu huyệt càng thêm diễm lệ.

Cảm nhận được vật ẩm ướt mềm mại đi vào dũng đạo, huyệt thịt của mình được liếm từng chỗ một, nhất thời dũng đạo trở nên mẫn cảm vô cùng, toàn bộ tinh thần đều tập trung để cảm thụ tư vị tốt đẹp được đầu lưỡi liếm, Liễu Mộc Vũ kích động ôm đầu Phạm Viêm Bá, theo bản năng mà nâng mông lên, hy vọng hắn có thể liếm sâu hơn nữa.

Đầu lưỡi bắt chước cách giao hợp mà đâm chọc vào, nước miếng của Phạm Viêm Bá lần lượt được đưa vào huyệt nhi khô khốc của Liễu Mộc Vũ, đầu lưỡi còn khuấy một vòng trong tiểu huyệt. Thân thể Liễu Mộc Vũ vừa mới trải qua một lần cao trào, bị Phạm Viêm Bá khiêu khích như vậy, dục vọng lại bắt đầu dâng lên. Không có kim thương thô to đi vào sâu, nhưng mỗi nơi mỗi chỗ lại được Phạm Viêm Bá âu yếm cẩn thận, khiến cho huyệt nhi thêm mềm hơn, bắt đầu buông thả mà mấp máy.

“Tiểu mẫu cẩu, huyệt nhi của ngươi thật đẹp… lộ ra màu hồng này, còn tự mình hút đầu lưỡi của gia nữa, thật mẹ nó dâm đãng!” Phạm Viêm Bá vừa nói vừa cho một ngón tay vào tiểu huyệt.

Đầu ngón tay sờ sờ huyệt khẩu rồi kéo tiểu huyệt ra hai bên, lộ ra dâm thịt ở sâu bên trong. Huyệt thịt đỏ tươi dính đầy nước miếng, nước miếng dần dần dồn ra ngoài huyệt khẩu. Lần đầu tiên Phạm Viêm Bá quan sát kỹ lưỡng bên trong huyệt nhi của Liễu Mộc Vũ, quả thực bị vẻ ngọt ngào say đắm của Liễu Mộc Vũ làm cho thần hồn điên đảo, lửa trong người cháy bừng lên.

Nơi dị dạng khiến mình xấu hổ chẳng những bị tên lưu manh Phạm Viêm Bá hết sờ rồi thao mà ngay cả phần sâu bên trong cũng bị hắn nhìn vào, liếm vào. Liễu Mộc Vũ thẹn đến nỗi cả người đỏ lên, đầu óc trống rỗng, huyệt thịt càng không ngừng thít lại, còn thít chặt hơn nữa, khoái cảm hưng phấn tích tụ lại như triều dâng, cảm xúc càng thẹn thùng thì thân thể càng thêm dâm đãng.

“Chủ nhân… liếm… liếm mẫu cẩu… Xin ngài ra sức liếm huyệt mẫu cẩu…” Vẻ mặt Liễu Mộc Vũ như sắp sụp đổ đến nơi, nói xong liền nức nở, càng đến gần cao trào càng thít chặt lại, huyệt nhi cố gắng hút đầu lưỡi Phạm Viêm Bá, không muốn rời khỏi dù chỉ một chút.

Nâng mông Liễu Mộc Vũ lên cao, đầu lưỡi Phạm Viêm Bá càng thêm đâm mạnh vào.

“A a a a a a… Tới rồi…” Liễu Mộc Vũ run rẩy, hét ầm lên. Cậu giống như con thuyền nhỏ phiêu dạt trong bão táp, cuối cùng cũng bị con sóng cao trào đánh văng đi, lập tức chìm nghỉm trong nước lũ dục vọng.

Phạm Viêm Bá đè chặt hai đùi Liễu Mộc Vũ lại, không cho phép cậu khép lại tránh né lúc cao trào, huyệt nhi hưng phấn co rút nhanh nhất có thể, tìm cách gạt bỏ vật lạ ra ngoài cơ thể, Phạm Viêm Bá lại tách mạnh huyệt khẩu đã thít lại đến mức cứng ngắc, đầu lưỡi vẫn không nhanh không chậm đùa bỡn khuấy động màng thịt.

Mật huyệt vẫn không vì cơn cao trào vừa rồi mà tiết d*m thủy, Liễu Mộc Vũ đã hoàn toàn đi qua đỉnh điểm. Cởi tiết khố ra, Phạm Viêm Bá nhổ một ít nước miếng ra lòng bàn tay rồi xoa loạn lên kim thương đang đau đến mức sắp nổ tung của mình. côn th*t dính nước miếng, lập tức đỏ hồng sáng bóng. Đặt phần đầu thô to đầy nước vào huyệt khẩu không ngừng khép mở, rồi thô bạo chen vào bên trong mềm mại đầy đặn của Liễu Mộc Vũ, quy đầu vừa lớn vừa cứng vô tình xông vào huyệt nhi vừa qua cao trào, ép buộc huyệt nhi thít chặt lại, cuối cùng hung ác mà nhắm vào điểm mẫn cảm.

“Đừng mà! A a a a… Đau quá…” Nước mắt lập tức trào ra, Liễu Mộc Vũ không dám tin nhìn người thừa dịp mình không để ý mà đi vào. “Không được… Đau lắm! Gia… Tha cho ta…”

“Mẫu cẩu ngoan của gia, để cho gia thao ngươi đã… Nếu gia không thao huyệt nhi của ngươi, kim thương của gia nổ tung mất!” Nâng mông Liễu Mộc Vũ, để cho huyệt nhi đối diện với kim thương tráng kiện của mình rồi thao thật mạnh. Tiểu huyệt sưng đỏ của Liễu Mộc Vũ chịu đủ mọi tàn phá, hết đâm chọc rồi lại đâm chọc, dũng đạo khô khốc cũng phải bất đắc dĩ mà tiết d*m thủy.

Thân thể bị thao kịch liệt, không tránh né được, Liễu Mộc Vũ chỉ còn biết mở rộng thân mình, để mặc cho tên lưu manh này vũ nhục xâm phạm, nước miếng trong huyệt nhi không ngừng bị ra vào hòa trộn với d*m thủy, giúp cho vật lớn của Phạm Viêm Bá thuận lợi chen vào nơi sâu đến đáng sợ. Phạm Viêm Bá thô bạo ép buộc Liễu Mộc Vũ nhận hết công chiếm của giống đực nhà mình.

Biết thân thể Liễu Mộc Vũ không thể chịu đựng nổi thời gian làm lâu, lúc này Phạm Viêm Bá không hề khống chế dục vọng muốn bắn tinh của mình, thầm nghĩ phải nhanh chóng để Liễu Mộc Vũ thấy sướng, sau đó cả hai sẽ cùng đến cao trào.

Vùng đất mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị đâm, đau đớn kịch liệt và kích thích hưng phấn làm Liễu Mộc Vũ tan vỡ, cầm chặt cánh tay Phạm Viêm Bá khóc lóc kêu đừng làm chỗ đó, rồi lại không thể khống chế mà điên cuồng lắc lư thân thể, tiếp đón những đợt va chạm ngày một dã man của nam nhân, cho đến lúc bị Phạm Viêm Bá làm cho không thể kêu ra tiếng, huyệt nhi mềm mại sưng đỏ bắt đầu run rẩy thật mạnh, dốc sức thít chặt dũng đạo của mình, khiến Phạm Viêm Bá hưng phấn đến nỗi không nói ra lời, côn th*t hung ác đâm vài cái nữa, cuối cùng bắn nam tinh nóng bỏng vào tận sâu bên trong.

Khoảng khắc cao trào, giống như bị hút hết hồn phách, cả người Liễu Mộc Vũ ngã rạp ra giường, khuôn mặt đầy mồ hôi nghiêng sang một bên, đôi mắt hồng hồng vẫn còn dính nước mắt, khóe miệng chảy ra một dòng nước bọt trong suốt, ánh mắt rã rời, thân thể vẫn hơi run run.

Phạm Viêm Bá vẫn không rời khỏi mật huyệt của Liễu Mộc Vũ, buông đùi cậu ra, cúi đầu nhìn cảnh tượng giữa hai chân, huyệt động mềm mại bị dương v*t của mình làm đến nỗi biến thành màu đỏ tươi dâm đãng, huyệt khẩu mở thật rộng, có thể trực tiếp nhìn thấy màu trắng của tinh dịch được ngậm trong huyệt thịt đỏ tươi. Phạm Viêm Bá thỏa mãn ôm Liễu Mộc Vũ vào lòng, hôn nhẹ lên hai má trơn mềm của cậu: “Mẫu cẩu lẳng lơ, huyệt nhi dâm đãng của ngươi ngày nào cũng nên ngậm nam tinh của gia, nhanh khép chặt huyệt của ngươi lại. Nếu gia thấy nơi đó không còn màu trắng, nhất định sẽ trút đầy cho ngươi!”

Dục vọng của thân thể được thỏa mãn, nhưng đau nhức nhất định sẽ có. Liễu Mộc Vũ ủy khuất trong lòng, vốn dĩ đã nói là không thao mình, nhưng tên lưu manh này sao lại không thành thật như vậy? Thật không hiểu sao hắn lại có nhiều sức lực đến thế, cả ngày lăn qua lăn lại mà không biết mệt mỏi sao?

Cả người dính dính khó chịu, nhưng Liễu Mộc Vũ biết chắc chắn Phạm Viêm Bá sẽ không cho mình đi rửa mặt. Chớp chớp đôi mắt hơi rát, mệt mỏi kéo đến, ngay cả miệng cũng không có cách nào nói rõ phải trái với tên lưu manh, chỉ còn biết tìm tư thế nằm thoải mái trong lòng Phạm Viêm Bá, mê man thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp đầy ủy khuất của Liễu Mộc Vũ trong ngực, Phạm Viêm Bá lại hôn trộm vài cái, trong lòng không cần phải nói, vui sướng vô cùng: “Tiểu yêu tinh, đại gia ta rất thích ngươi. Ngươi phải ngoan ngoãn đi theo đại gia, đừng giận dỗi nữa…” Nhỏ giọng than thở bên tai Liễu Mộc Vũ, không biết Liễu Mộc Vũ đang mê man có nghe được không, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói thêm một câu: “Gia sẽ thật tốt với ngươi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương