Diễm Phu Nhân
-
Chương 100: Đại kết cục (hạ)
Edit: ChieuNinh
Xe ngựa chạy vào rừng quỷ, lại không có cách nào đi về trước. Bởi vì phía trước cũng bị từng hàng mộ ngăn trở, vừa vào đêm, sắc trời mờ mờ, nhìn không quá rõ ràng con đường phía trước, bọn họ chỉ có thể xuống xe ngựa đi bộ đi về phía trước.
Lâm Thành Trác sức khỏe tốt, vẫn cõng Thu Trường Khôn đang hôn mê, những người còn lại hai người kết bạn mà đi.
Rừng quỷ gần kề bờ biển, vốn nhiệt độ thấp, ban đêm từng cơn gió lạnh quét qua rừng rậm vang sào sạt, xung quanh đều lóe ra những đóm lân tinh, hẳn là do vào ban ngày ánh mặt trời quá nóng đốt lân tinh thành bụi phấn. Biết nguyên lý khoa học của chuyện này nên cảm giác sợ hãi của Tiểu Tịch ít đi rất nhiều, nhưng mà Độc Cô Úc thủy chung nắm thật chặt tay áo của nàng, hận không được tứ chi cũng leo tới trên người nàng đi.
Tiểu Tịch ghét bỏ trừng hắn, sau đó vỗ vỗ tay của hắn nói: "Không phải là ngươi không sợ sao?"
"Không sợ mới là lạ, ta cho ngươi biết, ngươi nhìn những phần mộ này đi, phía trước mặt đều là mộ nhỏ, người trong Thánh nữ tộc chết thì chôn ở đây. Nhưng mà nghe nói phía sau có một phần mộ lớn, là mộ phần Thủy Tổ Thánh nữ tộc. Thời điểm nữ nhân kia chết kéo một đám nam nhân chôn theo, nói là giết hết kẻ bạc tình trong thiên hạ. Những nam nhân kia đúng là oan hồn bất tán biến thành lệ quỷ, mấy người chúng ta già nua yếu ớt làm sao đánh thắng được quỷ chứ!"
"Quỷ?" Tiểu Tịch nhíu mày, sau đó nhanh chóng làm mặt quỷ đối diện hắn, Độc Cô Úc bị đe dọa bất thình lình làm cho sợ đến ngây người, sau đó con mắt đảo một vòng liền muốn ngã xuống. May nhờ Lâm Phượng Âm đi sau lưng hắn điểm vài huyệt vị hắn mới khôi phục thanh tỉnh, hắn chợt giật mình một cái, sau đó liền nghe được một tiếng chim hót du dương, xuyên qua cả rừng cây, nhưng bây giờ nghe tới lại hoàn toàn không thấy dễ nghe mà là quỷ dị cùng âm trầm.
Đoàn người lấy Lâm Thành Trác dẫn đầu lên trước dò xét chung quanh, đi qua từng ngôi mộ phần.
"Đường Đường, ta không muốn đi cùng tiểu quỷ nhát gan này nha." Tiểu Tịch hất Độc Cô Úc ra, sau đó chen đến bên cạnh Lâm Đường Hoa, mắt đảo qua. Lâm Đường Hoa đang đứng bên cạnh mẹ chồng tương lai mình, đang dùng ánh mắt bình thản liếc nhìn nàng, cái này......
"Hắc hắc, ta cảm thấy được, Độc Cô Úc cũng thật đáng thương......" Sau đó nàng lại ảo não nhanh chóng trở về bên cạnh Độc Cô Úc, tiếp tục tiến lên.
"Trước mặt cái đó chính là mộ địa của tổ sư!" Độc Cô Úc bỗng nhiên chỉ một ngón tay, mọi người nhìn phía trước.
Trong bóng tối đắm chìm như vậy, vẫn còn có một phương sáng ngời.
"Ngươi nha, không phải nói là một lăng mộ cực lớn sao? Đây là cái gì?!" Tiểu Tịch trợn mắt nhìn Độc Cô Úc một cái.
Đặt ở trước mắt không phải mộ lớn xa hoa, chẳng qua chỉ là một cái kiến trúc nho nhỏ rất có hơi thở nghệ thuật. Một pho tượng hình tam giác giống như là Kim Tự Tháp, tương đối kỳ lạ chính là chỗ đó bị trùng trùng điệp điệp đom đóm vây quanh, giống như là một viên dạ minh châu khổng lồ. Phía trước trên mộ bia viết: thiên hạ nam nhi đều phụ lòng phụ bạc, không thể cùng sinh liền cùng chết.
"Vậy, nam nhân chôn theo đâu?" Tiểu Tịch trề môi quan sát, những con đom đóm cũng vây quanh nơi này bay tới bay lui, bởi vì nơi này cỏ cây tươi tốt ươn ướt âm u, quả thật là cảnh vật kỳ lạ.
Tiểu Tịch quay đầu lại, thấy sắc mặt Độc Cô Úc trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi hột chảy xuống dọc theo gương mặt, đồng tử phóng đại ánh mắt vô hồn, toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?" Tiểu Tịch mới vừa đi về phía trước một bước, Độc Cô Úc đứng lại hô to: "Đừng động!"
Theo ánh mắt Độc Cô Úc nhìn lại, lúc này bọn họ mới chú ý tới, khắp nơi dưới chân mình đang đạp lá khô, mà dưới lớp cỏ dày che phủ, lại đều là xương trắng lỏm chỏm, giống như là cục đá lót đường bày khắp toàn bộ mặt đất, đây là xương cốt của bao nhiêu người, đếm cũng đếm không xuể.
Tiểu Tịch chưa từng có chân chính biết được xương người chết, ngược lại ở trên TV nhìn thấy qua không ít lần, đều nghe người khác nói kinh khủng muốn chết, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy, người chết cũng chỉ là chuyện thế này.
"Đại lão gia, lá gan nhỏ như vậy, người sống còn đáng sợ hơn so với người chết đấy." Tiểu Tịch an ủi vỗ vỗ vai hắn nói.
"Người chết đã chết rồi, Độc Cô Úc vẫn nên bình tĩnh thì tốt hơn." Lâm Phượng Âm cười nhạo nói, sau đó cất bước đi chung quanh bốn phía ở lăng mộ quan sát mấy bận nói: "Nếu như mà ta không có đoán sai, nơi này phải có cơ quan cũng có lối đi, Thủy Tổ mộ địa không phải chỉ là một phần nhỏ như vậy thôi."
Đúng vào lúc này, bên kia rừng rậm, có một đội nhân mã theo bước chân của bọn họ nhanh chóng đuổi theo, là người Thánh nữ tộc!
"Bọc đánh nơi này cho ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác!" Giọng nói của Điệp Trang bén nhọn và vang dội, mắt thấy rất nhiều cây đuốc lóe ra ánh sáng chiếu rọi chu vi chung quanh, hơn nữa càng ép càng gần.
"Bây giờ chúng ta chỉ có một con đường này." Lâm Phượng Âm cau mày nói, sau đó Lâm Thành Trác gật đầu một cái, Lâm Phượng Âm đặt tay ở trên bia mộ, những chữ viết trên đó chuyển động nhanh, mở ra cơ quan mộ bia, đó là chữ "Chết".
"Ha ha, chẳng lẽ nữ nhân Thánh nữ tộc đều là trời sanh cay nghiệt? Cái này có phải đang nhắc nhở chúng ta hay không: kẻ tự tiện xông vào phải chết?" Lâm Phượng Âm vỗ vỗ tay, cái nắp hình tam giác từ từ mở ra, phát ra tiếng vang tảng đá ma sát tảng đá.
Độc Cô Úc luôn do dự có nên đi vào hay không, nếu như bị Điệp Trang chộp được, có lẽ còn có thể bởi vì tình thầy trò tha cho hắn một mạng, nhưng mà nếu như trực tiếp chui vào lăng mộ Thủy Tổ bà bà thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ nữa à!
Người phía trước cũng đã tiến vào, Lâm Thành Trác mở đường, Tiểu Tịch nhìn ra Độc Cô Úc do dự, cặp mắt tà ác nhíu lại, lập tức níu lấy lỗ tai Độc Cô Úc ném hắn vào, cũng giáo dục: "Ngươi nha, biết cái gì gọi là đồng cam cộng khổ hay không?!"
Tiến vào một cái lối đi không tính là rộng rãi, bốn phía không ánh sáng, Tiểu Tịch chợt nhớ tới Độc Cô Úc đưa dạ minh châu cho nàng, đúng lúc lấy ra, nhất thời chiếu sáng khắp mọi nơi. Bọn họ theo con đường một đường đi xuống, lại rất là quanh co, âm u và ươn ướt, trong tầng hầm ngầm không được thông gió tốt càng có một loại mùi vị buồn bực thối rữa.
Bọn họ cố nén mùi gay mũi, đi một đoạn thời gian, rốt cuộc thấy phía trước ánh lên một vùng không gian nhỏ.
"Chúng ta đi ra rồi." Lâm Thành Trác đứng lại, quét mắt nhìn bốn phía, nơi này trang hoàng thấy thế nào cũng giống là khuê phòng một cô gái. Màn giường màu đỏ, trên tường bích hoạ Mai Lan Trúc Cúc thanh nhã đạm bạc, trên bàn trang điểm đặt một mặt chiếc gương đồng, còn có một ít đồ trang sức tán lạc ở trên bàn, nhưng nơi này cũng không có một hạt bụi bậm, nhìn như có người ở.
"Người nào!" Chợt lên tiếng chất vấn, mặc dù Lâm Đường Hoa mất hết võ công nhưng thính giác vẫn nhạy bén, nghe được trừ tiếng bước chân mấy người bọn họ ra, lại còn nghe được tiếng bước chân không nhanh không chậm cũng không né tránh của người khác, hình như căn bản không có ý tứ muốn đánh lén bọn họ.
Mọi người nghe được Lâm Đường Hoa nghi vấn, lập tức đề cao cảnh giác cũng né qua một bên, nhìn Lâm Đường Hoa chỉ phương hướng một mặt vách tường.
Vách tường ào ào vang lên, sau đó từ từ mở ra, ở trong đó lại cũng là một cái mật thất.
Mà đi ra người càng làm cho người ta kinh ngạc, lại là Ngọc Hoàn!
Lâm Phượng Âm đối với Ngọc Hoàn quen thuộc nhất, không khỏi cười nhạo một tiếng, Ngọc Hoàn cũng khẽ mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng khom người chào nói: "Tam công tử, đã lâu không gặp."
Ánh mắt của mọi người lại đặt ở trên người một người trước mặt Ngọc Hoàn. Độc Cô Úc nhìn một cái liền nhận ra đó là xe lăn lúc hắn đang nhàm chán trên đảo Thánh nữ nghe Tiểu Tịch miêu tả mà làm được. Mà bây giờ phía trên đó ngồi một người, hắn cúi đầu thật thấp, bên trong phòng mờ mờ không thấy rõ diện mạo, chỉ cảm thấy người này nhất định là nhân vật quan trọng. Nếu không Ngọc Hoàn cũng sẽ không đối đãi lễ phép chu đáo như vậy, còn đẩy xe lăn dẫn hắn ra ngoài.
"Nam nhân?" Lòng hiếu kỳ của Độc Cô Úc bắt đầu nảy mầm, nâng quai hàm hỏi Ngọc Hoàn: "Tiểu sư muội, không phải sư phụ đã dạy sao, nam nhi thiên hạ đều phụ lòng phụ bạc, chẳng lẽ ngươi động tình đối với một người bị liệt?"
Ngọc Hoàn cười nhạt một tiếng mà nói: "Đại Sư Huynh, ngươi suy nghĩ nhiều, người này, các ngươi cũng biết."
Lúc này người ngồi trên xe lăn chậm rãi ngẩng đầu lên, còn không có thấy rõ toàn bộ ngũ quan của hắn, Lâm Phượng Âm liền xông tới thật nhanh, nói: "Không thể nào, làm sao ngươi biết biến thành như vậy!"
"Người hiểu ta, trừ Phượng Âm huynh không còn người thứ hai, ha ha." Người nọ ngẩng đầu lên, gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Độc Cô Úc ngu, bởi vì hắn từng ở trong lòng âm thầm khen ngợi người này một thân cao quý khí độ, vừa nhìn liền biết không phải dân chúng tầm thường.
Tiểu Tịch ngu, nàng tuyệt đối không ngờ rằng người giàu nhất toàn quốc, tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành, một móng tay vung lên cũng có thể gọt được vàng xuống lại biến thành bộ dạng nghèo túng như vậy.
Tất cả mọi người không thể tin nhìn, trên xe lăn không phải là ai khác, chính là Bạch Nguyên Phong!
"Làm sao ngươi biết biến thành như vậy!" Lâm Phượng Âm không thể tin kiểm tra thân thể Bạch Nguyên Phong, gân chân của hắn toàn bộ đứt rời, cả người cũng suy sụp tinh thần rất nhiều.
"Ngày đó Lãnh Dịch phụng ý chỉ Hách Liên Tuyên Mẫn, lẽ ra nên đánh gãy toàn bộ gân tay gân chân của ta, nhưng hắn lại cũng có thời điểm mềm lòng, không có động thủ, mà là thả ta, ném ta vào trong sông." Bạch Nguyên Phong từ từ mà thuật lại tình hình lúc đó, tay của hắn còn có thể động, nửa người dưới tê liệt.
"Sau đó...... Làm sao ngươi biết mà tới nơi này." Tiểu Tịch không nhịn được mà hỏi.
Bạch Nguyên Phong lắc đầu một cái, cười nói: "Có lẽ là ông trời còn thương, ta theo con sông trôi xuống hạ du vọt tới Bắc Hải."
Ngọc Hoàn tiếp lời nói: "Từ sau khi người Thu công tử chết, ta liền chủ động thỉnh cầu là ngươi đến trông giữ lăng mộ Thủy Tổ, ở trong rừng quỷ đã qua một thời gian. Có một ngày ta thả bước đi dạo ở bên bờ, thấy được một người trên cây bè gỗ bị nước biển đẩy tới vướn vào, không nghĩ tới là Bạch công tử."
"Hoàng đế đáng chết, thật không phải đồ tốt!" Tiểu Tịch cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi có nhiều tiền hơn hắn, hắn liền hâm mộ ghen ghét!"
Bạch Nguyên Phong thở dài nói: "Trời không quên ta, tiền tài đều là vật ngoài thân, không có thì không có, ta đây không phải cũng có thể sống sót sao."
Dù thế nào Tiểu Tịch cũng không nghĩ ra người giàu nhất nước lại biến thành bộ dáng như hiện tại. Chi dưới tê liệt, mà Bạch Nguyên Phong trước đây trên mặt luôn treo nụ cười ôn tồn nho nhã lại trở nên tang thương mà khổ sở. Trước kia hắn ung dung hoa quý cử chỉ nói năng đều là bộ dáng qúy công tử. Rốt cuộc nàng chứng kiến quẫn cảnh thời điểm Giao Long bị vây ở chỗ nước cạn, lại không bằng một con rắn nước bơi lội sung sướng.
"Làm sao các ngươi lại xông tới nơi này?" Bạch Nguyên Phong lại hỏi.
Lâm Phượng Âm vẫn luôn im lặng không lên tiếng ở bên cạnh, Độc Cô Úc nhìn hắn một chút lại nhìn Ngọc Hoàn một chút, giải thích: "Tiểu sư muội, chúng ta bị sư phụ đuổi giết đấy."
"Cái gì?" Ngọc Hoàn chợt cau mày, sau đó di chuyển vài bước ở trong phòng nói: "Các ngươi thật sự không nên tiến vào."
Tiểu Tịch chợt linh cơ nhất động hỏi: "Mỗi bên trong lăng mộ cũng phải có một chút phương pháp ngăn trở ngoại địch xâm nhập đi, chẳng lẽ nơi này chưa có?"
Ngọc Hoàn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Các ngươi đi theo ta."
Lúc đoàn người theo Ngọc Hoàn tới đẩy ra cửa chính là phiến vách tường đi vào, bên trong rộng mở sáng tỏ, là một cung điện tráng lệ.
Ngọc Hoàn chỉ về đằng trước nói với Độc Cô Úc: "Nơi đó, chính là mộ chôn quần áo và di vật của Thủy Tổ bà bà, phải không ngươi nên đi bái tế một cái?"
Độc Cô Úc khoát tay lia lịa, cợt nhã mà nói: "Thủy Tổ bà bà khẳng định không muốn người khác quấy rầy, ta vẫn không nên đi kinh động lão nhân gia người."
"Thôi đi, chỉ là mộ chôn quần áo và di vật ngươi cũng sợ!" Tiểu Tịch quét mắt bốn phía nóc nhà, lại hỏi: "Nơi này có bày binh bố trận gì không?"
"Có thì có, chỉ là...... Nếu như kẻ địch của các ngươi là người Thánh nữ tộc, vậy thì chịu thiệt hại chỉ có thể là các ngươi. Nơi này là lăng mộ Thủy Tổ bà bà, mà sinh thời Thủy Tổ bà bà am hiểu nhất dụng độc, người Thánh nữ tộc cũng từ nhỏ thử độc bách độc bất xâm. Nơi này là vì chống cự ngoại địch xâm lấn mới kiến tạo những ám khí kia, ngươi thấy mấy đầu rồng trong phòng rồi chứ? Bọn nó hợp với độc trì ở hậu điện, nếu mở cơ quan ra, nọc độc sẽ từ trên trời giáng xuống, ngoại địch hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Thánh nữ tộc không có người nào sẽ có nửa điểm tổn thương......"
"Mẹ nó! Lại còn miễn dịch với nhân viên nội bộ! Nếu mở cơ quan ra, cũng chỉ có chúng ta sẽ chết, đó không phải là tương đương với tự sát sao?"
Mọi người rơi vào trầm mặc, hiện tại trước không đường sau không lối, bọn họ chỉ có thể tạm thời tránh né ở chỗ này, nhưng mà sớm muộn gì cũng sẽ chết đói chết khát.
"Ngọc Hoàn, bình thường ngươi ăn cái gì?"
"Đều là sư phụ phái hầu gái đưa tới."
"Vậy trong này còn có người khác sao?"
"Không có."
"Vậy ngươi ngủ ở đâu?"
"Phòng mới vừa rồi chính là phòng ngủ."
"Nơi này chỉ có lớn như vậy?"
"Không, phía sau còn có một gian hậu điện, nhưng mà chỉ có một vài bức bích họa." (bích họa: là tranh vẽ trên tường)
Tiểu Tịch chán đến chết, rốt cuộc thầm than một tiếng, nói: "Thôi, ta vẫn nên đi xem bích hoạ một chút thôi."
Những người khác tạm thời ở phía trước điện nghỉ ngơi, một mình Tiểu Tịch đi bộ đến hậu điện, nơi đó đốt ngọn đèn dầu, rất sáng. Tiểu Tịch xem xét những thứ hình thù kỳ quái trên bích hoạ, phía trên mặt nhân vật tuyệt không rõ ràng, lại còn có một ít cũng bị hơi nước ẩm ướt ăn mòn.
Nhưng mà Tiểu Tịch lại ngừng lại trước một bức họa, phía trên kia vẽ cái gì, là..... Điện thoại di động? TV? Nhà cao tầng?
Nàng kinh ngạc, sau đó lại trở về bức bích hoạ đầu tiên quan sát lần nữa, đây lại là một bộ tranh liên hoàn, giải thích một câu chuyện cũ. Nhân vật chính của chuyện xưa là Tổ sư bà bà, thực ra nàng lại là người xuyên việt qua, hơn nữa trên họa chứng tỏ, nàng cũng không phải đã chết rồi, mà là xuyên việt đi trở về rồi!
Tiểu Tịch sửng sốt, đứng bất động tại chỗ thật lâu, không có chú ý tới Lâm Đường Hoa đã lặng yên không tiếng động bước tới.
"Ta có thể đi về." Tiểu Tịch nỉ non.
Lâm Đường Hoa khẽ cau mày, dừng lại, nghe nàng lẩm bẩm một mình.
"Ta lại có thể trở về đến thời hiện đại rồi! Không cần phải ở lại cái địa phương quỷ quái này rồi, Âu cũng ~!" Tiểu Tịch vỗ tay giậm chân.
"Nhưng mà, Đường Đường làm sao bây giờ...... Những người khác làm sao bây giờ......" Hình như Tiểu Tịch rất rối rắm.
Đúng, nàng nhìn thấy phương pháp trên bích hoạ này, chỉ cần nằm vào mộ chôn quần áo và di vật Tổ sư bà bà, là có thể xuyên việt về hiện đại, tự nhiên nàng có thể thoát khỏi số mạng bị đuổi giết, nhưng mà những người khác làm sao đây?
Lâm Đường Hoa lẳng lặng nghe Tiểu Tịch nói, hắn đã sớm biết nữ tử này cho tới bây giờ cũng không thuộc về nơi này, lại không nghĩ rằng, mình vẫn không thể nào để cho nàng cam nguyện ở lại bên cạnh hắn.
Trước kia Tiểu Tịch luôn thích uống say, tửu lượng ba vị công tử Lâm gia đều không phải tốt bình thường. Nàng nói có một loại trò chơi gọi là: "Bát khéo quả", người thua uống rượu, nhưng thua nhiều nhất chính là nàng.
Mượn rượu làm càn, rượu vào lời ra, sau một lần uống rượu say, nàng đứng ở trong sân khiêu vũ, nửa mê nửa tỉnh ở giữa dao động cùng phất phới, đẹp như thiên tiên, nàng nói: "Đường Đường, ta rất yêu thích ngươi, nhưng ta không thuộc về nơi này, hư, ta không phải người nơi này, ta là tới từ một cái thế giới khác, nhưng mà ta lại quên mình là người nào......"
Hắn vốn tưởng rằng nàng đang nói mê sảng, thế nhưng mỗi một lần nàng uống rượu say cũng sẽ lầm bầm lời nói đó. Hiện tại, hắn đứng ở sau lưng nàng lẳng lặng lắng nghe nàng đang lưỡng lự lựa chọn đi hay ở.
Nàng không thấy hắn, không có chú ý tới hắn, nhưng nàng đang suy nghĩ, có thể mang toàn bộ mọi người đi về hiện đại hay không.
Nếu như, để cho nàng đi theo đám bọn họ cùng chết, không bằng để cho nàng đi thôi...... Lâm Đường Hoa nghĩ như vậy.
Khi Tiểu Tịch trở lại tiền điện, lại không ngờ thấy được máu trên đất, hình như là từ trong miệng của ai phun ra. Mà hai người Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm, một trước một sau kìm cặp Thu Trường Khôn đang hôn mê, đang vận công chữa thương cho hắn, máu tươi từ trong khóe miệng hai người bọn họ chậm rãi rỉ ra.
"Bọn họ đang làm gì!" Tiểu Tịch kinh ngạc hỏi.
Lâm Đường Hoa nhàn nhạt nói: "Hai người bọn họ hợp lại toàn bộ công lực, mới có thể bức lui độc Thất Tâm chung."
"Vậy hai bọn họ...... cũng đều mất hết võ công rồi hả?"
Lâm Đường Hoa gật đầu một cái, lông mày đẹp cũng nhẹ nhàng nhíu lại, ánh mắt của hắn lơ đãng quét qua phía trên mộ chôn quần áo và di vật, trong lòng đau xót.
Tiểu Tịch nhìn hai đứa con trai kia ra sức vì phụ thân như vậy, mặc dù cảm thấy tiếc hận cho công lực bọn họ tu luyện nhiều năm, nhưng đổi lại là nàng có lẽ cũng sẽ hy vọng có thể dùng hết lực lượng của mình đi cứu người thân thôi.
Nhưng vào lúc này: "Đường Đường Đường!"
Có vài tiếng bước chân nhỏ nhẹ, gấp gáp chạy tới.
Ngọc Hoàn cau mày, hô: "Sư phụ tới!"
Trong khẩu vị Tiểu Tịch chợt một trận buồn nôn, nàng lập tức khom lưng xuống nôn mửa, nhưng cái gì cũng phun không ra. Lâm Đường Hoa chợt nóng lòng vội vàng ôm nàng vào trong ngực, hỏi: "Khá hơn chút chưa?"
Tiểu Tịch gật đầu một cái, đặt cằm ở trên vai của hắn, thoải mái dễ chịu dựa vào, nói: "Ừ, rất tốt rất tốt, có ngươi ở là tốt nhất."
Giờ khắc này, bạn xấu Tiểu Tịch kiên định một ý nghĩ, thật sự mình không thể rời bỏ nơi này, càng không thể rời bỏ đại tập thể Lâm gia này, tại sao nàng có thể làm cái loại tiểu nhân tham sống sợ chết đây.
Cửa, chợt bị phá ra, thời khắc bọn họ chờ chết ở đây rốt cuộc đến.
Ngay ở trong nháy mắt đó, Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm hoàn thành công tác cuối cùng, bọn họ suy yếu ngã ra sau, Lâm Triêu Hi và Độc Cô Úc chia ra đỡ lấy. Thu Trường Khôn dần dần tỉnh lại, tầm mắt nhìn nhau, Điệp Trang cũng sững sờ ở kia.
"Nếu như vô tình gặp một người đàn ông có thể chết vì ngươi, cũng chưa tính là hắn phụ lòng bạc bẽo. Cho dù là Huyết Hải Thâm Cừu, cũng không đuổi kịp một chữ yêu tới cuộn trào mãnh liệt." Đây là từ đời Tổ sư bà bà lưu truyền xuống, mỗi một đời Cung chủ Thánh nữ tộc đều nhớ kỹ một lời khuyên.
Hoặc là tự tàn sáu huyệt vị, cũng điểm thật sâu ở trong tim của nàng, mỗi một cái đều giống như một cây đinh sắt đâm thủng tim phổi, đầm đìa máu tươi, máu mủ rửa nát, nhưng để cho nàng nhớ lại những thứ quý trọng chôn sâu ở đáy lòng, trong phút chốc giống như là nước sông chảy trở về.
Nàng bình tĩnh đứng ở đó, nhìn Thu Trường Khôn. Thu Trường Khôn mới vừa từ Quỷ Môn quan đi qua một lần, trên gương mặt tái nhợt giống như là khắc đầy ân hận và mong đợi.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ha ha." Thu Trường Khôn chợt cười một tiếng, nói: "Ta chỉ nghe một câu này."
"Câu này còn chưa đủ? Ta hận không được ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi." Điệp Trang chợt cười, sau đó giống như là cô gái bình thường, chịu không nổi tình cảm khuếch đại, thình lình khóc nấc lên.
Thì ra là, chờ đợi bọn họ không phải tử vong, không phải chém giết, không phải từng bước từng bước mà ép sát, không phải tiến lùi đều khó, mà là một người lột xác và tha thứ.
Lâm Đường Hoa mới vừa tỉnh thần lại, lại nhìn Tiểu Tịch bên cạnh đã không thấy tăm hơi. Hắn trực giác nhìn lại phía trên tiền điện, nàng lại đang cố gắng di chuyển nắp quan tài.
Lâm Đường Hoa bỗng chau lông mày, trên khuôn mặt dễ nhìn xuất hiện biểu tình khác thường không phù hợp, là tức giận, tức giận và cực kỳ tức giận......
Tiểu Tịch nỗ lực đẩy nắp quan tài, thật ra thì nàng muốn nhìn một chút bên trong rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, nói là mộ chôn quần áo và di vật, Tổ sư bà bà còn là người xuyên qua, có thể để lại trò chơi máy móc cái bật lửa hay đồ gì đó hay không?
Một bóng đen, bao trùm lấy bóng dáng của nàng, nàng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Đường Hoa chau mày, còn có cặp mắt giống như muốn phun ra lửa.
Không nói hai lời, Lâm Đường Hoa cầm một cái giữ chặt cổ tay của nàng, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tiểu Tịch bị dọa sợ, lần đầu tiên thấy dáng vẻ Lâm Đường Hoa hóa thân ác ma, nhất là hung ác như vậy, nhất định muốn ăn tươi nàng.
"Ta...... Ta chỉ là muốn nhìn một chút trong quan tài có cái gì...... mà thôi......"
Lâm Đường Hoa nắm chặt nàng, chỉ sợ sơ ý một chút nàng sẽ không thấy. Vẫn là nam nhân hơi sức lớn, Lâm Đường Hoa một chưởng đẩy nắp quan tài ra, bên trong y phục bị chấn động rớt ra ngoài, nói: "Không phải ngươi muốn nhìn bên trong có cái gì sao?"
Tiểu Tịch không biết tại sao Lâm Đường Hoa phát giận, nhưng khi nhìn thấy bên trong lấy ra một bộ áo cưới, nàng lập tức choáng váng.
Điệp Trang nhìn một chút nói: "Nghe nói khi Thủy Tổ bà bà còn sống nguyện vọng lớn nhất chính là tìm được một nam nhân chịu chết vì nàng, vì nàng mặc vào bộ y phục này, thế nhưng làm sao y phục lại kỳ quái thế kia?"
Tiểu Tịch phỏng theo kiện y phục kia, vui mừng tột độ, mỗi một đường kim mũi chỉ cũng hết sức tỉ mỉ, kiểu dáng hoa văn cũng rất tinh xảo, nếu mặc vào cái này xuất giá thì vui vẻ muốn chết.
"Đây là cái gì?" Lâm Đường Hoa cau mày.
"Áo cưới đó, thời điểm nữ hài tử xuất giá thì mặc." Tiểu Tịch vui mừng nói, cẩn thận vạch kế hoạch cho Lâm Đường Hoa mặc tây trang vào sẽ là hình dáng gì.
Lâm Đường Hoa nhìn kiện y phục kia, phía trên bộ ngực tất cả lại đều là xích lõa, hơn nữa phần eo mảnh khảnh như thế, không phải phô bày trọn cả hình dáng đi ra rồi hả? Tại sao hắn có thể dễ dàng khoan nhượng để cho Tiểu Tịch khắp nơi hở ngực lộ nhũ lẳng lơ mị hoặc!
Tiểu Tịch còn muốn nhìn một chút trong quan tài có cái gì, nhưng mà Lâm Đường Hoa giống như là Môn Thần ngăn ở nơi đó để cho nàng một tấc cũng không cách nào đến gần. Cuối cùng đám người cũng được mang ra khỏi lăng mộ, nháy mắt ra cửa Lâm Đường Hoa liền sai người phong tỏa lăng mộ, không cho phép người tiến vào đó nữa.
Lời cuối sách:
Hoa Châu Lâm gia.
Cửa chính đóng chặt, chung quanh cũng bị quân đội trông coi, gió thổi không lọt.
"Các ngươi nói một chút, Lâm gia này làm sao rồi hả? Làm sao lại chọc triều đình đây?"
"Ngươi không biết? Mấy ngày trước Lâm gia cướp dâu, chính xác là cướp hoàng hậu đi rồi!"
"A! Thật không ngờ to gan lớn mật?!"
"Đúng vậy, hoàng thượng nổi giận, tịch biên Lâm gia rồi."
Tất cả mọi người vây quanh ở tại cửa ra vào xem náo nhiệt, sau đó cửa chính chợt mở ra, một đội cấm vệ quân đi ra, dán Quan Ấn lên cửa chính. Lại một trận lửa lớn, đốt cháy đằng đẵng ba ngày, cũng không đủ đốt cháy hoàn toàn tức giận trong lòng Hách Liên Tuyên Mẫn.
Kiệu hoa Tư Đồ Tinh Nhi lại bị cướp đi! Còn là một đám nữ nhân không rõ lai lịch không giải thích được!
Ba vị công tử Lâm gia cũng mất võ công, bọn họ cũng dạy toàn bộ bí quyết võ công cho Độc Cô Úc thiên tư thông minh đã gặp qua là không quên được. Sau đó Điệp Trang vừa vặn thoái vị, để cho người không hề có liên hệ máu mủ cùng bản thân làm Thiếu Chủ Thánh nữ tộc.
Người thiếu chủ này ngay ngày đầu tiên đảm nhiệm chức vụ liền bị người bức bách dẫn đội xuất cung làm một chuyện chấn động khắp thiên hạ.
Hoàng hậu tiêu chuẩn của Thánh quốc tự nguyện bị người cướp đi. Sau đó một đống cấm vệ quân lại không sánh bằng một đám nữ nhân, cứ như vậy để cho kẻ địch chuồn mất. Từ đó về sau trong chốn võ lâm cũng không có Tư Đồ gia cũng không có Lâm gia, vị trí Võ Lâm Minh Chủ rơi vào trong tay Phùng Tích Viện, đó cũng là Nữ Minh Chủ đầu tiên các thời đại võ lâm.
Thiên Vân và Oanh Oanh bị Lưu tri phủ cưới vào cửa, một ngày hai người chậm rãi lên đường du ngoạn, lại bị người ám sát mà chết. Sau này trong tộc phổ Minh gia Hoa Châu không còn người có tên là Minh Chung Thư, người kia giống như là biến mất khỏi thế gian không có tin tức. Có người nói hắn đã sớm suốt ngày say rượu như quỷ tửu, có người nói hắn sớm đã bị nhân sĩ chánh nghĩa võ lâm sát hại, ví dụ như nhóm anh thư Hoa Châu tứ tiểu gia......
Đến đây, trong chốn võ lâm tất cả huy hoàng và rực rỡ cũng đã chuyển cho nhà khác, người Lâm gia Tư Đồ gia lúc trước đâu? Toàn bộ đều sinh hoạt ở trên đảo Thánh nữ sương khói xa mờ. Trên biển sóng gió rất lớn, khói mù tràn ngập, thời điểm ngư dân bắt cá chỉ có ở Hải Thị Thận Lâu mới có thể thấy hình ảnh mơ mơ hồ hồ, nhưng mà không có bất kỳ người nào có thể đến được.
Toàn văn hoàn.
Xe ngựa chạy vào rừng quỷ, lại không có cách nào đi về trước. Bởi vì phía trước cũng bị từng hàng mộ ngăn trở, vừa vào đêm, sắc trời mờ mờ, nhìn không quá rõ ràng con đường phía trước, bọn họ chỉ có thể xuống xe ngựa đi bộ đi về phía trước.
Lâm Thành Trác sức khỏe tốt, vẫn cõng Thu Trường Khôn đang hôn mê, những người còn lại hai người kết bạn mà đi.
Rừng quỷ gần kề bờ biển, vốn nhiệt độ thấp, ban đêm từng cơn gió lạnh quét qua rừng rậm vang sào sạt, xung quanh đều lóe ra những đóm lân tinh, hẳn là do vào ban ngày ánh mặt trời quá nóng đốt lân tinh thành bụi phấn. Biết nguyên lý khoa học của chuyện này nên cảm giác sợ hãi của Tiểu Tịch ít đi rất nhiều, nhưng mà Độc Cô Úc thủy chung nắm thật chặt tay áo của nàng, hận không được tứ chi cũng leo tới trên người nàng đi.
Tiểu Tịch ghét bỏ trừng hắn, sau đó vỗ vỗ tay của hắn nói: "Không phải là ngươi không sợ sao?"
"Không sợ mới là lạ, ta cho ngươi biết, ngươi nhìn những phần mộ này đi, phía trước mặt đều là mộ nhỏ, người trong Thánh nữ tộc chết thì chôn ở đây. Nhưng mà nghe nói phía sau có một phần mộ lớn, là mộ phần Thủy Tổ Thánh nữ tộc. Thời điểm nữ nhân kia chết kéo một đám nam nhân chôn theo, nói là giết hết kẻ bạc tình trong thiên hạ. Những nam nhân kia đúng là oan hồn bất tán biến thành lệ quỷ, mấy người chúng ta già nua yếu ớt làm sao đánh thắng được quỷ chứ!"
"Quỷ?" Tiểu Tịch nhíu mày, sau đó nhanh chóng làm mặt quỷ đối diện hắn, Độc Cô Úc bị đe dọa bất thình lình làm cho sợ đến ngây người, sau đó con mắt đảo một vòng liền muốn ngã xuống. May nhờ Lâm Phượng Âm đi sau lưng hắn điểm vài huyệt vị hắn mới khôi phục thanh tỉnh, hắn chợt giật mình một cái, sau đó liền nghe được một tiếng chim hót du dương, xuyên qua cả rừng cây, nhưng bây giờ nghe tới lại hoàn toàn không thấy dễ nghe mà là quỷ dị cùng âm trầm.
Đoàn người lấy Lâm Thành Trác dẫn đầu lên trước dò xét chung quanh, đi qua từng ngôi mộ phần.
"Đường Đường, ta không muốn đi cùng tiểu quỷ nhát gan này nha." Tiểu Tịch hất Độc Cô Úc ra, sau đó chen đến bên cạnh Lâm Đường Hoa, mắt đảo qua. Lâm Đường Hoa đang đứng bên cạnh mẹ chồng tương lai mình, đang dùng ánh mắt bình thản liếc nhìn nàng, cái này......
"Hắc hắc, ta cảm thấy được, Độc Cô Úc cũng thật đáng thương......" Sau đó nàng lại ảo não nhanh chóng trở về bên cạnh Độc Cô Úc, tiếp tục tiến lên.
"Trước mặt cái đó chính là mộ địa của tổ sư!" Độc Cô Úc bỗng nhiên chỉ một ngón tay, mọi người nhìn phía trước.
Trong bóng tối đắm chìm như vậy, vẫn còn có một phương sáng ngời.
"Ngươi nha, không phải nói là một lăng mộ cực lớn sao? Đây là cái gì?!" Tiểu Tịch trợn mắt nhìn Độc Cô Úc một cái.
Đặt ở trước mắt không phải mộ lớn xa hoa, chẳng qua chỉ là một cái kiến trúc nho nhỏ rất có hơi thở nghệ thuật. Một pho tượng hình tam giác giống như là Kim Tự Tháp, tương đối kỳ lạ chính là chỗ đó bị trùng trùng điệp điệp đom đóm vây quanh, giống như là một viên dạ minh châu khổng lồ. Phía trước trên mộ bia viết: thiên hạ nam nhi đều phụ lòng phụ bạc, không thể cùng sinh liền cùng chết.
"Vậy, nam nhân chôn theo đâu?" Tiểu Tịch trề môi quan sát, những con đom đóm cũng vây quanh nơi này bay tới bay lui, bởi vì nơi này cỏ cây tươi tốt ươn ướt âm u, quả thật là cảnh vật kỳ lạ.
Tiểu Tịch quay đầu lại, thấy sắc mặt Độc Cô Úc trắng bệch, từng giọt từng giọt mồ hôi hột chảy xuống dọc theo gương mặt, đồng tử phóng đại ánh mắt vô hồn, toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?" Tiểu Tịch mới vừa đi về phía trước một bước, Độc Cô Úc đứng lại hô to: "Đừng động!"
Theo ánh mắt Độc Cô Úc nhìn lại, lúc này bọn họ mới chú ý tới, khắp nơi dưới chân mình đang đạp lá khô, mà dưới lớp cỏ dày che phủ, lại đều là xương trắng lỏm chỏm, giống như là cục đá lót đường bày khắp toàn bộ mặt đất, đây là xương cốt của bao nhiêu người, đếm cũng đếm không xuể.
Tiểu Tịch chưa từng có chân chính biết được xương người chết, ngược lại ở trên TV nhìn thấy qua không ít lần, đều nghe người khác nói kinh khủng muốn chết, nhưng nàng đột nhiên cảm thấy, người chết cũng chỉ là chuyện thế này.
"Đại lão gia, lá gan nhỏ như vậy, người sống còn đáng sợ hơn so với người chết đấy." Tiểu Tịch an ủi vỗ vỗ vai hắn nói.
"Người chết đã chết rồi, Độc Cô Úc vẫn nên bình tĩnh thì tốt hơn." Lâm Phượng Âm cười nhạo nói, sau đó cất bước đi chung quanh bốn phía ở lăng mộ quan sát mấy bận nói: "Nếu như mà ta không có đoán sai, nơi này phải có cơ quan cũng có lối đi, Thủy Tổ mộ địa không phải chỉ là một phần nhỏ như vậy thôi."
Đúng vào lúc này, bên kia rừng rậm, có một đội nhân mã theo bước chân của bọn họ nhanh chóng đuổi theo, là người Thánh nữ tộc!
"Bọc đánh nơi này cho ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác!" Giọng nói của Điệp Trang bén nhọn và vang dội, mắt thấy rất nhiều cây đuốc lóe ra ánh sáng chiếu rọi chu vi chung quanh, hơn nữa càng ép càng gần.
"Bây giờ chúng ta chỉ có một con đường này." Lâm Phượng Âm cau mày nói, sau đó Lâm Thành Trác gật đầu một cái, Lâm Phượng Âm đặt tay ở trên bia mộ, những chữ viết trên đó chuyển động nhanh, mở ra cơ quan mộ bia, đó là chữ "Chết".
"Ha ha, chẳng lẽ nữ nhân Thánh nữ tộc đều là trời sanh cay nghiệt? Cái này có phải đang nhắc nhở chúng ta hay không: kẻ tự tiện xông vào phải chết?" Lâm Phượng Âm vỗ vỗ tay, cái nắp hình tam giác từ từ mở ra, phát ra tiếng vang tảng đá ma sát tảng đá.
Độc Cô Úc luôn do dự có nên đi vào hay không, nếu như bị Điệp Trang chộp được, có lẽ còn có thể bởi vì tình thầy trò tha cho hắn một mạng, nhưng mà nếu như trực tiếp chui vào lăng mộ Thủy Tổ bà bà thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ nữa à!
Người phía trước cũng đã tiến vào, Lâm Thành Trác mở đường, Tiểu Tịch nhìn ra Độc Cô Úc do dự, cặp mắt tà ác nhíu lại, lập tức níu lấy lỗ tai Độc Cô Úc ném hắn vào, cũng giáo dục: "Ngươi nha, biết cái gì gọi là đồng cam cộng khổ hay không?!"
Tiến vào một cái lối đi không tính là rộng rãi, bốn phía không ánh sáng, Tiểu Tịch chợt nhớ tới Độc Cô Úc đưa dạ minh châu cho nàng, đúng lúc lấy ra, nhất thời chiếu sáng khắp mọi nơi. Bọn họ theo con đường một đường đi xuống, lại rất là quanh co, âm u và ươn ướt, trong tầng hầm ngầm không được thông gió tốt càng có một loại mùi vị buồn bực thối rữa.
Bọn họ cố nén mùi gay mũi, đi một đoạn thời gian, rốt cuộc thấy phía trước ánh lên một vùng không gian nhỏ.
"Chúng ta đi ra rồi." Lâm Thành Trác đứng lại, quét mắt nhìn bốn phía, nơi này trang hoàng thấy thế nào cũng giống là khuê phòng một cô gái. Màn giường màu đỏ, trên tường bích hoạ Mai Lan Trúc Cúc thanh nhã đạm bạc, trên bàn trang điểm đặt một mặt chiếc gương đồng, còn có một ít đồ trang sức tán lạc ở trên bàn, nhưng nơi này cũng không có một hạt bụi bậm, nhìn như có người ở.
"Người nào!" Chợt lên tiếng chất vấn, mặc dù Lâm Đường Hoa mất hết võ công nhưng thính giác vẫn nhạy bén, nghe được trừ tiếng bước chân mấy người bọn họ ra, lại còn nghe được tiếng bước chân không nhanh không chậm cũng không né tránh của người khác, hình như căn bản không có ý tứ muốn đánh lén bọn họ.
Mọi người nghe được Lâm Đường Hoa nghi vấn, lập tức đề cao cảnh giác cũng né qua một bên, nhìn Lâm Đường Hoa chỉ phương hướng một mặt vách tường.
Vách tường ào ào vang lên, sau đó từ từ mở ra, ở trong đó lại cũng là một cái mật thất.
Mà đi ra người càng làm cho người ta kinh ngạc, lại là Ngọc Hoàn!
Lâm Phượng Âm đối với Ngọc Hoàn quen thuộc nhất, không khỏi cười nhạo một tiếng, Ngọc Hoàn cũng khẽ mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng khom người chào nói: "Tam công tử, đã lâu không gặp."
Ánh mắt của mọi người lại đặt ở trên người một người trước mặt Ngọc Hoàn. Độc Cô Úc nhìn một cái liền nhận ra đó là xe lăn lúc hắn đang nhàm chán trên đảo Thánh nữ nghe Tiểu Tịch miêu tả mà làm được. Mà bây giờ phía trên đó ngồi một người, hắn cúi đầu thật thấp, bên trong phòng mờ mờ không thấy rõ diện mạo, chỉ cảm thấy người này nhất định là nhân vật quan trọng. Nếu không Ngọc Hoàn cũng sẽ không đối đãi lễ phép chu đáo như vậy, còn đẩy xe lăn dẫn hắn ra ngoài.
"Nam nhân?" Lòng hiếu kỳ của Độc Cô Úc bắt đầu nảy mầm, nâng quai hàm hỏi Ngọc Hoàn: "Tiểu sư muội, không phải sư phụ đã dạy sao, nam nhi thiên hạ đều phụ lòng phụ bạc, chẳng lẽ ngươi động tình đối với một người bị liệt?"
Ngọc Hoàn cười nhạt một tiếng mà nói: "Đại Sư Huynh, ngươi suy nghĩ nhiều, người này, các ngươi cũng biết."
Lúc này người ngồi trên xe lăn chậm rãi ngẩng đầu lên, còn không có thấy rõ toàn bộ ngũ quan của hắn, Lâm Phượng Âm liền xông tới thật nhanh, nói: "Không thể nào, làm sao ngươi biết biến thành như vậy!"
"Người hiểu ta, trừ Phượng Âm huynh không còn người thứ hai, ha ha." Người nọ ngẩng đầu lên, gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Độc Cô Úc ngu, bởi vì hắn từng ở trong lòng âm thầm khen ngợi người này một thân cao quý khí độ, vừa nhìn liền biết không phải dân chúng tầm thường.
Tiểu Tịch ngu, nàng tuyệt đối không ngờ rằng người giàu nhất toàn quốc, tổng chưởng quỹ Bất Dạ Thành, một móng tay vung lên cũng có thể gọt được vàng xuống lại biến thành bộ dạng nghèo túng như vậy.
Tất cả mọi người không thể tin nhìn, trên xe lăn không phải là ai khác, chính là Bạch Nguyên Phong!
"Làm sao ngươi biết biến thành như vậy!" Lâm Phượng Âm không thể tin kiểm tra thân thể Bạch Nguyên Phong, gân chân của hắn toàn bộ đứt rời, cả người cũng suy sụp tinh thần rất nhiều.
"Ngày đó Lãnh Dịch phụng ý chỉ Hách Liên Tuyên Mẫn, lẽ ra nên đánh gãy toàn bộ gân tay gân chân của ta, nhưng hắn lại cũng có thời điểm mềm lòng, không có động thủ, mà là thả ta, ném ta vào trong sông." Bạch Nguyên Phong từ từ mà thuật lại tình hình lúc đó, tay của hắn còn có thể động, nửa người dưới tê liệt.
"Sau đó...... Làm sao ngươi biết mà tới nơi này." Tiểu Tịch không nhịn được mà hỏi.
Bạch Nguyên Phong lắc đầu một cái, cười nói: "Có lẽ là ông trời còn thương, ta theo con sông trôi xuống hạ du vọt tới Bắc Hải."
Ngọc Hoàn tiếp lời nói: "Từ sau khi người Thu công tử chết, ta liền chủ động thỉnh cầu là ngươi đến trông giữ lăng mộ Thủy Tổ, ở trong rừng quỷ đã qua một thời gian. Có một ngày ta thả bước đi dạo ở bên bờ, thấy được một người trên cây bè gỗ bị nước biển đẩy tới vướn vào, không nghĩ tới là Bạch công tử."
"Hoàng đế đáng chết, thật không phải đồ tốt!" Tiểu Tịch cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi có nhiều tiền hơn hắn, hắn liền hâm mộ ghen ghét!"
Bạch Nguyên Phong thở dài nói: "Trời không quên ta, tiền tài đều là vật ngoài thân, không có thì không có, ta đây không phải cũng có thể sống sót sao."
Dù thế nào Tiểu Tịch cũng không nghĩ ra người giàu nhất nước lại biến thành bộ dáng như hiện tại. Chi dưới tê liệt, mà Bạch Nguyên Phong trước đây trên mặt luôn treo nụ cười ôn tồn nho nhã lại trở nên tang thương mà khổ sở. Trước kia hắn ung dung hoa quý cử chỉ nói năng đều là bộ dáng qúy công tử. Rốt cuộc nàng chứng kiến quẫn cảnh thời điểm Giao Long bị vây ở chỗ nước cạn, lại không bằng một con rắn nước bơi lội sung sướng.
"Làm sao các ngươi lại xông tới nơi này?" Bạch Nguyên Phong lại hỏi.
Lâm Phượng Âm vẫn luôn im lặng không lên tiếng ở bên cạnh, Độc Cô Úc nhìn hắn một chút lại nhìn Ngọc Hoàn một chút, giải thích: "Tiểu sư muội, chúng ta bị sư phụ đuổi giết đấy."
"Cái gì?" Ngọc Hoàn chợt cau mày, sau đó di chuyển vài bước ở trong phòng nói: "Các ngươi thật sự không nên tiến vào."
Tiểu Tịch chợt linh cơ nhất động hỏi: "Mỗi bên trong lăng mộ cũng phải có một chút phương pháp ngăn trở ngoại địch xâm nhập đi, chẳng lẽ nơi này chưa có?"
Ngọc Hoàn liếc nhìn nàng một cái, nói: "Các ngươi đi theo ta."
Lúc đoàn người theo Ngọc Hoàn tới đẩy ra cửa chính là phiến vách tường đi vào, bên trong rộng mở sáng tỏ, là một cung điện tráng lệ.
Ngọc Hoàn chỉ về đằng trước nói với Độc Cô Úc: "Nơi đó, chính là mộ chôn quần áo và di vật của Thủy Tổ bà bà, phải không ngươi nên đi bái tế một cái?"
Độc Cô Úc khoát tay lia lịa, cợt nhã mà nói: "Thủy Tổ bà bà khẳng định không muốn người khác quấy rầy, ta vẫn không nên đi kinh động lão nhân gia người."
"Thôi đi, chỉ là mộ chôn quần áo và di vật ngươi cũng sợ!" Tiểu Tịch quét mắt bốn phía nóc nhà, lại hỏi: "Nơi này có bày binh bố trận gì không?"
"Có thì có, chỉ là...... Nếu như kẻ địch của các ngươi là người Thánh nữ tộc, vậy thì chịu thiệt hại chỉ có thể là các ngươi. Nơi này là lăng mộ Thủy Tổ bà bà, mà sinh thời Thủy Tổ bà bà am hiểu nhất dụng độc, người Thánh nữ tộc cũng từ nhỏ thử độc bách độc bất xâm. Nơi này là vì chống cự ngoại địch xâm lấn mới kiến tạo những ám khí kia, ngươi thấy mấy đầu rồng trong phòng rồi chứ? Bọn nó hợp với độc trì ở hậu điện, nếu mở cơ quan ra, nọc độc sẽ từ trên trời giáng xuống, ngoại địch hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Thánh nữ tộc không có người nào sẽ có nửa điểm tổn thương......"
"Mẹ nó! Lại còn miễn dịch với nhân viên nội bộ! Nếu mở cơ quan ra, cũng chỉ có chúng ta sẽ chết, đó không phải là tương đương với tự sát sao?"
Mọi người rơi vào trầm mặc, hiện tại trước không đường sau không lối, bọn họ chỉ có thể tạm thời tránh né ở chỗ này, nhưng mà sớm muộn gì cũng sẽ chết đói chết khát.
"Ngọc Hoàn, bình thường ngươi ăn cái gì?"
"Đều là sư phụ phái hầu gái đưa tới."
"Vậy trong này còn có người khác sao?"
"Không có."
"Vậy ngươi ngủ ở đâu?"
"Phòng mới vừa rồi chính là phòng ngủ."
"Nơi này chỉ có lớn như vậy?"
"Không, phía sau còn có một gian hậu điện, nhưng mà chỉ có một vài bức bích họa." (bích họa: là tranh vẽ trên tường)
Tiểu Tịch chán đến chết, rốt cuộc thầm than một tiếng, nói: "Thôi, ta vẫn nên đi xem bích hoạ một chút thôi."
Những người khác tạm thời ở phía trước điện nghỉ ngơi, một mình Tiểu Tịch đi bộ đến hậu điện, nơi đó đốt ngọn đèn dầu, rất sáng. Tiểu Tịch xem xét những thứ hình thù kỳ quái trên bích hoạ, phía trên mặt nhân vật tuyệt không rõ ràng, lại còn có một ít cũng bị hơi nước ẩm ướt ăn mòn.
Nhưng mà Tiểu Tịch lại ngừng lại trước một bức họa, phía trên kia vẽ cái gì, là..... Điện thoại di động? TV? Nhà cao tầng?
Nàng kinh ngạc, sau đó lại trở về bức bích hoạ đầu tiên quan sát lần nữa, đây lại là một bộ tranh liên hoàn, giải thích một câu chuyện cũ. Nhân vật chính của chuyện xưa là Tổ sư bà bà, thực ra nàng lại là người xuyên việt qua, hơn nữa trên họa chứng tỏ, nàng cũng không phải đã chết rồi, mà là xuyên việt đi trở về rồi!
Tiểu Tịch sửng sốt, đứng bất động tại chỗ thật lâu, không có chú ý tới Lâm Đường Hoa đã lặng yên không tiếng động bước tới.
"Ta có thể đi về." Tiểu Tịch nỉ non.
Lâm Đường Hoa khẽ cau mày, dừng lại, nghe nàng lẩm bẩm một mình.
"Ta lại có thể trở về đến thời hiện đại rồi! Không cần phải ở lại cái địa phương quỷ quái này rồi, Âu cũng ~!" Tiểu Tịch vỗ tay giậm chân.
"Nhưng mà, Đường Đường làm sao bây giờ...... Những người khác làm sao bây giờ......" Hình như Tiểu Tịch rất rối rắm.
Đúng, nàng nhìn thấy phương pháp trên bích hoạ này, chỉ cần nằm vào mộ chôn quần áo và di vật Tổ sư bà bà, là có thể xuyên việt về hiện đại, tự nhiên nàng có thể thoát khỏi số mạng bị đuổi giết, nhưng mà những người khác làm sao đây?
Lâm Đường Hoa lẳng lặng nghe Tiểu Tịch nói, hắn đã sớm biết nữ tử này cho tới bây giờ cũng không thuộc về nơi này, lại không nghĩ rằng, mình vẫn không thể nào để cho nàng cam nguyện ở lại bên cạnh hắn.
Trước kia Tiểu Tịch luôn thích uống say, tửu lượng ba vị công tử Lâm gia đều không phải tốt bình thường. Nàng nói có một loại trò chơi gọi là: "Bát khéo quả", người thua uống rượu, nhưng thua nhiều nhất chính là nàng.
Mượn rượu làm càn, rượu vào lời ra, sau một lần uống rượu say, nàng đứng ở trong sân khiêu vũ, nửa mê nửa tỉnh ở giữa dao động cùng phất phới, đẹp như thiên tiên, nàng nói: "Đường Đường, ta rất yêu thích ngươi, nhưng ta không thuộc về nơi này, hư, ta không phải người nơi này, ta là tới từ một cái thế giới khác, nhưng mà ta lại quên mình là người nào......"
Hắn vốn tưởng rằng nàng đang nói mê sảng, thế nhưng mỗi một lần nàng uống rượu say cũng sẽ lầm bầm lời nói đó. Hiện tại, hắn đứng ở sau lưng nàng lẳng lặng lắng nghe nàng đang lưỡng lự lựa chọn đi hay ở.
Nàng không thấy hắn, không có chú ý tới hắn, nhưng nàng đang suy nghĩ, có thể mang toàn bộ mọi người đi về hiện đại hay không.
Nếu như, để cho nàng đi theo đám bọn họ cùng chết, không bằng để cho nàng đi thôi...... Lâm Đường Hoa nghĩ như vậy.
Khi Tiểu Tịch trở lại tiền điện, lại không ngờ thấy được máu trên đất, hình như là từ trong miệng của ai phun ra. Mà hai người Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm, một trước một sau kìm cặp Thu Trường Khôn đang hôn mê, đang vận công chữa thương cho hắn, máu tươi từ trong khóe miệng hai người bọn họ chậm rãi rỉ ra.
"Bọn họ đang làm gì!" Tiểu Tịch kinh ngạc hỏi.
Lâm Đường Hoa nhàn nhạt nói: "Hai người bọn họ hợp lại toàn bộ công lực, mới có thể bức lui độc Thất Tâm chung."
"Vậy hai bọn họ...... cũng đều mất hết võ công rồi hả?"
Lâm Đường Hoa gật đầu một cái, lông mày đẹp cũng nhẹ nhàng nhíu lại, ánh mắt của hắn lơ đãng quét qua phía trên mộ chôn quần áo và di vật, trong lòng đau xót.
Tiểu Tịch nhìn hai đứa con trai kia ra sức vì phụ thân như vậy, mặc dù cảm thấy tiếc hận cho công lực bọn họ tu luyện nhiều năm, nhưng đổi lại là nàng có lẽ cũng sẽ hy vọng có thể dùng hết lực lượng của mình đi cứu người thân thôi.
Nhưng vào lúc này: "Đường Đường Đường!"
Có vài tiếng bước chân nhỏ nhẹ, gấp gáp chạy tới.
Ngọc Hoàn cau mày, hô: "Sư phụ tới!"
Trong khẩu vị Tiểu Tịch chợt một trận buồn nôn, nàng lập tức khom lưng xuống nôn mửa, nhưng cái gì cũng phun không ra. Lâm Đường Hoa chợt nóng lòng vội vàng ôm nàng vào trong ngực, hỏi: "Khá hơn chút chưa?"
Tiểu Tịch gật đầu một cái, đặt cằm ở trên vai của hắn, thoải mái dễ chịu dựa vào, nói: "Ừ, rất tốt rất tốt, có ngươi ở là tốt nhất."
Giờ khắc này, bạn xấu Tiểu Tịch kiên định một ý nghĩ, thật sự mình không thể rời bỏ nơi này, càng không thể rời bỏ đại tập thể Lâm gia này, tại sao nàng có thể làm cái loại tiểu nhân tham sống sợ chết đây.
Cửa, chợt bị phá ra, thời khắc bọn họ chờ chết ở đây rốt cuộc đến.
Ngay ở trong nháy mắt đó, Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm hoàn thành công tác cuối cùng, bọn họ suy yếu ngã ra sau, Lâm Triêu Hi và Độc Cô Úc chia ra đỡ lấy. Thu Trường Khôn dần dần tỉnh lại, tầm mắt nhìn nhau, Điệp Trang cũng sững sờ ở kia.
"Nếu như vô tình gặp một người đàn ông có thể chết vì ngươi, cũng chưa tính là hắn phụ lòng bạc bẽo. Cho dù là Huyết Hải Thâm Cừu, cũng không đuổi kịp một chữ yêu tới cuộn trào mãnh liệt." Đây là từ đời Tổ sư bà bà lưu truyền xuống, mỗi một đời Cung chủ Thánh nữ tộc đều nhớ kỹ một lời khuyên.
Hoặc là tự tàn sáu huyệt vị, cũng điểm thật sâu ở trong tim của nàng, mỗi một cái đều giống như một cây đinh sắt đâm thủng tim phổi, đầm đìa máu tươi, máu mủ rửa nát, nhưng để cho nàng nhớ lại những thứ quý trọng chôn sâu ở đáy lòng, trong phút chốc giống như là nước sông chảy trở về.
Nàng bình tĩnh đứng ở đó, nhìn Thu Trường Khôn. Thu Trường Khôn mới vừa từ Quỷ Môn quan đi qua một lần, trên gương mặt tái nhợt giống như là khắc đầy ân hận và mong đợi.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ha ha." Thu Trường Khôn chợt cười một tiếng, nói: "Ta chỉ nghe một câu này."
"Câu này còn chưa đủ? Ta hận không được ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi." Điệp Trang chợt cười, sau đó giống như là cô gái bình thường, chịu không nổi tình cảm khuếch đại, thình lình khóc nấc lên.
Thì ra là, chờ đợi bọn họ không phải tử vong, không phải chém giết, không phải từng bước từng bước mà ép sát, không phải tiến lùi đều khó, mà là một người lột xác và tha thứ.
Lâm Đường Hoa mới vừa tỉnh thần lại, lại nhìn Tiểu Tịch bên cạnh đã không thấy tăm hơi. Hắn trực giác nhìn lại phía trên tiền điện, nàng lại đang cố gắng di chuyển nắp quan tài.
Lâm Đường Hoa bỗng chau lông mày, trên khuôn mặt dễ nhìn xuất hiện biểu tình khác thường không phù hợp, là tức giận, tức giận và cực kỳ tức giận......
Tiểu Tịch nỗ lực đẩy nắp quan tài, thật ra thì nàng muốn nhìn một chút bên trong rốt cuộc ẩn giấu thứ gì, nói là mộ chôn quần áo và di vật, Tổ sư bà bà còn là người xuyên qua, có thể để lại trò chơi máy móc cái bật lửa hay đồ gì đó hay không?
Một bóng đen, bao trùm lấy bóng dáng của nàng, nàng vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Đường Hoa chau mày, còn có cặp mắt giống như muốn phun ra lửa.
Không nói hai lời, Lâm Đường Hoa cầm một cái giữ chặt cổ tay của nàng, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Tiểu Tịch bị dọa sợ, lần đầu tiên thấy dáng vẻ Lâm Đường Hoa hóa thân ác ma, nhất là hung ác như vậy, nhất định muốn ăn tươi nàng.
"Ta...... Ta chỉ là muốn nhìn một chút trong quan tài có cái gì...... mà thôi......"
Lâm Đường Hoa nắm chặt nàng, chỉ sợ sơ ý một chút nàng sẽ không thấy. Vẫn là nam nhân hơi sức lớn, Lâm Đường Hoa một chưởng đẩy nắp quan tài ra, bên trong y phục bị chấn động rớt ra ngoài, nói: "Không phải ngươi muốn nhìn bên trong có cái gì sao?"
Tiểu Tịch không biết tại sao Lâm Đường Hoa phát giận, nhưng khi nhìn thấy bên trong lấy ra một bộ áo cưới, nàng lập tức choáng váng.
Điệp Trang nhìn một chút nói: "Nghe nói khi Thủy Tổ bà bà còn sống nguyện vọng lớn nhất chính là tìm được một nam nhân chịu chết vì nàng, vì nàng mặc vào bộ y phục này, thế nhưng làm sao y phục lại kỳ quái thế kia?"
Tiểu Tịch phỏng theo kiện y phục kia, vui mừng tột độ, mỗi một đường kim mũi chỉ cũng hết sức tỉ mỉ, kiểu dáng hoa văn cũng rất tinh xảo, nếu mặc vào cái này xuất giá thì vui vẻ muốn chết.
"Đây là cái gì?" Lâm Đường Hoa cau mày.
"Áo cưới đó, thời điểm nữ hài tử xuất giá thì mặc." Tiểu Tịch vui mừng nói, cẩn thận vạch kế hoạch cho Lâm Đường Hoa mặc tây trang vào sẽ là hình dáng gì.
Lâm Đường Hoa nhìn kiện y phục kia, phía trên bộ ngực tất cả lại đều là xích lõa, hơn nữa phần eo mảnh khảnh như thế, không phải phô bày trọn cả hình dáng đi ra rồi hả? Tại sao hắn có thể dễ dàng khoan nhượng để cho Tiểu Tịch khắp nơi hở ngực lộ nhũ lẳng lơ mị hoặc!
Tiểu Tịch còn muốn nhìn một chút trong quan tài có cái gì, nhưng mà Lâm Đường Hoa giống như là Môn Thần ngăn ở nơi đó để cho nàng một tấc cũng không cách nào đến gần. Cuối cùng đám người cũng được mang ra khỏi lăng mộ, nháy mắt ra cửa Lâm Đường Hoa liền sai người phong tỏa lăng mộ, không cho phép người tiến vào đó nữa.
Lời cuối sách:
Hoa Châu Lâm gia.
Cửa chính đóng chặt, chung quanh cũng bị quân đội trông coi, gió thổi không lọt.
"Các ngươi nói một chút, Lâm gia này làm sao rồi hả? Làm sao lại chọc triều đình đây?"
"Ngươi không biết? Mấy ngày trước Lâm gia cướp dâu, chính xác là cướp hoàng hậu đi rồi!"
"A! Thật không ngờ to gan lớn mật?!"
"Đúng vậy, hoàng thượng nổi giận, tịch biên Lâm gia rồi."
Tất cả mọi người vây quanh ở tại cửa ra vào xem náo nhiệt, sau đó cửa chính chợt mở ra, một đội cấm vệ quân đi ra, dán Quan Ấn lên cửa chính. Lại một trận lửa lớn, đốt cháy đằng đẵng ba ngày, cũng không đủ đốt cháy hoàn toàn tức giận trong lòng Hách Liên Tuyên Mẫn.
Kiệu hoa Tư Đồ Tinh Nhi lại bị cướp đi! Còn là một đám nữ nhân không rõ lai lịch không giải thích được!
Ba vị công tử Lâm gia cũng mất võ công, bọn họ cũng dạy toàn bộ bí quyết võ công cho Độc Cô Úc thiên tư thông minh đã gặp qua là không quên được. Sau đó Điệp Trang vừa vặn thoái vị, để cho người không hề có liên hệ máu mủ cùng bản thân làm Thiếu Chủ Thánh nữ tộc.
Người thiếu chủ này ngay ngày đầu tiên đảm nhiệm chức vụ liền bị người bức bách dẫn đội xuất cung làm một chuyện chấn động khắp thiên hạ.
Hoàng hậu tiêu chuẩn của Thánh quốc tự nguyện bị người cướp đi. Sau đó một đống cấm vệ quân lại không sánh bằng một đám nữ nhân, cứ như vậy để cho kẻ địch chuồn mất. Từ đó về sau trong chốn võ lâm cũng không có Tư Đồ gia cũng không có Lâm gia, vị trí Võ Lâm Minh Chủ rơi vào trong tay Phùng Tích Viện, đó cũng là Nữ Minh Chủ đầu tiên các thời đại võ lâm.
Thiên Vân và Oanh Oanh bị Lưu tri phủ cưới vào cửa, một ngày hai người chậm rãi lên đường du ngoạn, lại bị người ám sát mà chết. Sau này trong tộc phổ Minh gia Hoa Châu không còn người có tên là Minh Chung Thư, người kia giống như là biến mất khỏi thế gian không có tin tức. Có người nói hắn đã sớm suốt ngày say rượu như quỷ tửu, có người nói hắn sớm đã bị nhân sĩ chánh nghĩa võ lâm sát hại, ví dụ như nhóm anh thư Hoa Châu tứ tiểu gia......
Đến đây, trong chốn võ lâm tất cả huy hoàng và rực rỡ cũng đã chuyển cho nhà khác, người Lâm gia Tư Đồ gia lúc trước đâu? Toàn bộ đều sinh hoạt ở trên đảo Thánh nữ sương khói xa mờ. Trên biển sóng gió rất lớn, khói mù tràn ngập, thời điểm ngư dân bắt cá chỉ có ở Hải Thị Thận Lâu mới có thể thấy hình ảnh mơ mơ hồ hồ, nhưng mà không có bất kỳ người nào có thể đến được.
Toàn văn hoàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook