Phó Tư Nghiên giọng nói khàn khàn trầm thấp, mang theo khí chất nam tính mạnh mẽ, Nguyễn Hân cảm thấy trong lồng ngực mình dâng lên một nỗi lo lắng, lắp bắp nói: “Em … Em vừa rồi lỡ lời.”
Bàn tay của Phó Tư Nghiên nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, những ngón tay hơi chai sần chà nhẹ vào làn da trắng nõn quanh eo cô, một luồng điện yếu ớt trượt từ eo lên não, khiến Nguyễn Hân lúng túng bối rối, muốn quay người lại, nhưng bị hắn vững vàng đè lại ở sau lưng, chỉ có thể cố gắng quay đầu đi vươn tay đẩy vai anh ra.
“Phó Tư Nghiên, anh bỏ em ra, anh làm gì vậy hả?”
Phó Tư Nghiên trầm thấp cười, đôi mắt hơi đỏ lên, vươn tay nâng cằm cô lên, dùng ngón trỏ xoa cằm cô, “Không phải em gọi chồng rồi à?”
Khi anh nói lời này, mặt anh tiến đến gần hơn, hơi thở anh phả vào mặt cô.
Thân thể Nguyễn Hân khe khẽ rung lên, một cô gái chưa có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào sao có thể chống lại được tình huống như này, tuy cô cũng biết chuyện thân mật xảy ra giữa vợ chồng là chuyện rất bình thường, nhất là đối với một người đàn ông đã trưởng thành, tinh lực dồi dào như vậy cho dù không yêu thì cũng có thể nạp đạn lên nòng.
Nhưng sau khi cô và Phó Tư Nghiên kết hôn, Phó Tư Nghiên luôn tỏ ra rất lạnh lùng, ngay cả khi họ ngủ trên cùng một giường, anh cũng đoan chính nằm ở vị trí của mình, đắp chăn nghiêm chỉnh, cả một đêm cũng không thay đổi tư thế, nghiêm túc giống như một bức tượng, khiến Nguyễn Hân cảm thấy rằng anh thanh tâm dục quả không có ham muốn gì về phương diện đó nữa, nhìn anh nhiều thêm vài cái chính là không tôn trọng anh.
Thế nhưng bây giờ anh đang ôm cô vào lòng, lồng ngực phập phồng lên xuống theo từng hơi thở nóng rực, đôi mắt thâm sâu đỏ hoe, giống như dã thú trải qua đợt ngủ đông dài đang nhìn chằm chằm con mồi, cho dù cô có đơn thuần đến đâu thì cũng biết Phó Tư Nghiên như này nghĩa là đang có nhu cầu, huống hồ những năm qua đã trải qua sự phổ cập kiến thức về mấy thứ màu vàng này của Hạ Y Đồng, nên tư tưởng của cô cũng không đến mức đơn thuần.
Cô luốn cuống cãi lại, “Em không gọi anh.”
Hai mắt Phó Tư Nghiên tối sầm lại, bàn tay ôm eo thon của cô dùng lực nhéo một cái, trầm giọng nói: “Vậy câu gọi chồng vừa nãy là đang gọi ai?”
Nguyễn Hân bị đau kêu lên một tiếng, giọng nói có chút hoảng hốt này rơi vào tai Phó Tư Nghiên lại càng trở nên ngọt ngào như muốn lấy mạng anh, chỗ vừa bị anh nhéo để lại vài dấu ngón tay nơi anh vừa nhéo.
Nguyễn Hân vốn dĩ rất biết ơn vì anh đã thay mình mời được Hàn Nhậm Bân, định nói chuyện đàng hoàng với anh, nhưng bị anh nhéo một cái đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống, tính cách của đại tiểu thư được nuôi dưỡng từ bé tới lớn cũng nổi lên, duỗi chân đạp mạnh.
“Đồ khốn, mau bỏ em ra.”
Phó Tư Nghiên để cho cô đá vài cái, mới vươn tay giữ lấy mắt cá chân của cô, trong tiếng la mắng của cô, từng chút một nâng lên cao
Cô mắng một câu, anh giơ chân cô lên cao thêm mấy cm
Nguyễn Hân nhìn anh gác bắp chân của mình lên cẳng tay anh trong một tư thế rất xấu hổ, lồng ngực tức giận lên xuống, khóe môi mím chặt, không dám mắng, cũng không dám đá anh nữa.
“Câu gọi chồng vừa nãy là gọi ai?”
Phó Tư Nghiên đặt chân cô xuống, hỏi lại một lần nữa.
Nguyễn Hân lườm anh một cái, xoay đầu quay đi, vùi mình vào gối không để ý đến anh.
“Hỏi em đó?”
“Anh hỏi là em phải trả lời à? Em cứ không trả lời.”
Cô thực sự rất ghét Phó Tư Nghiên dùng giọng điệu ra lệnh này nói chuyện với cô.
“Nghe lời.” Phó Tư Nghiên giọng nói có chút khàn khàn, dỗ dành: “Nếu em nói ra, tôi sẽ đi sang thư phòng.”
Dù lúc này anh muốn hoàn toàn có được cô, nhưng rõ ràng thời cơ chưa đến, đối với Nguyễn Hân, anh có đủ kiên nhẫn, cũng có đủ sự tự tin.
Nguyễn Hân nghe anh nói sẽ sang thư phòng, do dự, “Làm gì mà nhất định bắt em phải nói ra, anh cũng biết mà,đó chỉ là bạn em nói đùa vui thôi.”
“Vậy em gọi ai?”
Rất rõ ràng, anh không quan tâm bạn cô nói cái gì.
Nguyễn Hân ở trong lòng anh đấu tranh rất lâu, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi, tóc tơ cũng dính trên vầng trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng, ủy khuất nói: “Sao cứ nhất định phải hỏi em, cũng không phải anh không biết, em còn có thể gọi ai ”

Ý tại ngôn ngoại, chính là đang gọi anh.
Nhưng cô ấy cố chấp không muốn nói lại.
Phó Tư Nghiên không tiếp tục kiên trì nói về chủ đề này nữa, cũng không bởi vậy mà buông cô ra, tay anh tiếp tục châm lửa ở vòng eo nhạy cảm của cô, nhìn cơ thể cô khẽ run lên, giọng ấm áp hỏi: “Hôm qua em ngồi trên giường của tôi không muốn rời đi, hôm nay một chốc thì muốn lột quần của tôi, một chốc lại lại gọi tôi mà chồng, rốt cuộc em muốn làm gì? ”
“…”
Cái gì gọi là cô muốn làm gì?
Sao anh có thể cắt câu lấy nghĩa như vậy.
(cắt câu lấy nghĩa: lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình)
Cô ngồi trên giường anh không muốn rời đi lúc nào, cô định cởi quần của anh bao giờ, rõ ràng cô chỉ xin anh giúp mình thôi mà.
“Nguyễn Hân.”
Anh đột nhiên gọi tên cô, biểu cảm nghiêm túc nhìn cô, “Em có muốn cùng tôi thử một chút không?”
Nguyễn Hân ngây một chút, đôi mắt hạnh khó hiểu nhìn chằm chằm anh, “thử cái gì?”
Phó Tư Nghiên nhìn hai cánh môi đỏ hồng như anh đào của cô chẳng rời mắt, không còn kiềm chế được, vươn tay nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
“Ưm-”
Sức lực toàn thân của Nguyễn Hân dường như bị rút đi ngay tại lúc đó.

Phó Tư Nghiên cậy mở đôi môi của cô, môi lưỡi quấn quít, đầu óc Nguyễn Hân trống rỗng, đến khi trở lại bình thường thì cả người đã nằm trong vòng tay anh hoàn toàn dựa vào cánh tay anh để chống đỡ cơ thể.
Cô ngại ngùng trừng mắt nhìn anh, mở miệng cắn mạnh vào môi anh một cái.
Phó Tư Nghiên bị đau, buông cô ra, liếm khóe miệng bị cô cắn rách, nếm được mùi tanh, nâng mi mắt lên, đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp vừa đen vừa sáng.
Nguyễn Hân nhìn khóe môi bị rách của anh, chột dạ nói: “Là anh bắt nạt em trước, đồ lưu manh.”
Phó Tư Nghiên nhìn dáng vẻ hư trương thanh thế của cô, trong ánh mắt hàm chứa ý cười, hôn một cái nữa lên môi cô, “Thử xem, làm một cặp vợ chồng thực sự.”
……
Thử xem, làm một cặp vợ chồng thực sự
Vì câu nói này của Phó Tư Nghiên.
Nguyễn Hân lại bị mất ngủ.
Phó Tư Nghiên đi tới thư phòng, cô ấy nằm một mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu óc như quay cuồng, cũng không biết có phải do mấy hành động của mình gần đây quá dễ dàng khiến người ta hiểu lầm hay không, nên Phó Tư Nghiên mới cho rằng cô thích anh, vị kích thích, nên xuất hiện nhu cầu sinh lý.
Không cần biết là vì lý do gì, cô đều có thể cảm nhận rõ ràng sự cường tráng ở thân dưới của Phó Tư Nghiên, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển động được linh hồn.
Ở cùng phòng với người đàn ông này, đã không còn có thể tùy ý như trước được nữa.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô chạm vào môi mình.
Dường như ở nơi đó vẫn còn đọng lại xúc cảm ấm áp, lại mát lạnh, sạch sẽ, cô ấy thậm chí không hề có chút bài xích nào

Ngày hôm sau khi chuông báo thức kêu, ý thức của cô vẫn còn đang hỗn loạn, cô thò tay từ trong chăn ra chạm mò tìm điện thoại.
Nhưng vẫn chưa chạm được vào điện thoại, thì báo thức đã dừng lại.
Tay cô bị đặt lại vào trong chăn, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng, “Tôi đã tắt đồng hồ báo thức rồi, em ngủ đi”
Nguyễn Hân mơ hồ ừm một tiếng, hỏi: “Hôm nay là thứ mấy?”
Phó Tư Nghiên nói: “hôm nay không phải đi làm.”
Nguyễn Hân nghe thấy câu “không phải đi làm” này, trong tiềm thức tự cho rằng hôm nay đã là cuối tuần, yên tâm vùi đầu vào trong chăn tiếp tục ngủ.
Phó Tư Nghiên cầm điện thoại của cô đi ra ngoài, vào WeChat tìm tên Hứa Lam, gửi một tin nhắn.
【Xin chào.


Hứa Lam: [Người yêu của Nguyễn Hân? 】
[Ừm.


Hứa Lam: [Nguyễn Hân vẫn chưa ngủ dậy? 】
Rút kinh nghiệm lần trước, Phó Tư Nghiên không trực tiếp thừa nhận.
【Hôm nay chúng tôi sẽ đi gặp Hàn Nhậm Bân.


Hứa Lam: [Được, để Nguyễn Hân ngủ một giấc thật ngon đi.


【……】
[Xin lỗi, mong cô vui lòng thi hồi tin nhắn cuối cùng cô đã gửi.


Hứa Lam thu hồi một tin nhắn.
Nguyễn Hân thu hồi một tin nhắn.

Hứa Lam: [Được, việc mời Hàn Nhậm Bân cũng gây phiền hà cho Nguyễn Hân rồi, làm phiền cậu nói với cô ấy, để cô ấy nghỉ hai ngày, tuần này không cần đi làm, thứ hai tuần sau nhớ đến tham dự hội nghị của công ty đúng giờ 】
[Ừm.


Phó Tư Nghiên xin nghỉ phép cho Nguyễn Hân xong, nhận được một cuộc điện thoại từ Hàn Nhậm Bân.
“Si Yan, anh có chuyện gì vậy, sao hôm qua anh không trả lời cuộc gọi của tôi.”
Hàn Nhậm Bân sắp tức chết rồi, hôm qua Phó Tư Nghiên đã gọi điện giáo huấn huấn anh ta như giáo huấn cháu trai một hồi sau đó lại không có động tĩnh gì, mặc dù đoán ra được ngày hôm qua Phó Tư Nghiên gọi điện thoại là cho Nguyễn Hân xem thôi, nhưng đối với hành vi qua cầu rút ván của Phó Tư Nghiên anh ấy vô cùng bất mãn.
Phó Tư Nghiên nghe thấy câu hỏi của anh ấy, nhàn nhạt nói: “Buổi tối sao anh nhận điện thoại của cậu được?”
Nói như một lẽ đương nhiên, mỗi một từ đều toát lên hơi thở của người đã có gia đình.
Hàn Nhậm Bân hự một tiếng, hiểu ám thị của anh.
Buổi tối rất bận, phải ở bên cạnh vợ.
Hàn Nhậm Bân lạnh nhạt nói: “Lúc chị dâu nhờ tôi giúp, anh là người không cho tôi giúp, bây giờ vừa qua hai ngày, lại tự mình gọi tới bảo tôi giúp, còn phải xin lỗi chị dâu.”
Hàn Nhậm Bân càng nói càng buồn phiền
Phó Tư Nghiên trêu chọc vợ.
Tại sao người bị tổn thương lại là anh?
Phó Tư Nghiên nói, “Tính tình của của cô ấy tốt, sẽ không thù hận đâu.”
Hàn Nhậm Bân: “Chủ yếu là trước đây chị dâu tôi gửi tin nhắn WeChat cho tôi, tôi cũng không trả lời, khẳng định là ấn tượng của chị dâu với tôi rất xấu, chị dâu tôi đăng bài trên vòng bạn bè, đám Cảnh Diệu bọn họ đều bình luận, tôi đến cái like còn khồn dám thả”
Phó Tư Nghiên: “Yên tâm, cô ấy sẽ chẳng có ấn tượng gì về cậu đâu.”
Hàn Nhậm Bân: “……”
Nguyễn Hân ngủ một giấc đến trưa, tỉnh dậy xuống lầu tìm gì ăn thì thấy Phó Tư Nghiên đang ở trong bếp, cô vô thức quay người lại muốn chạy lên lầu.
Phó Tư Nghiên đã nhìn thấy cô, tay cầm đĩa thức ăn, quay mặt lại đối diện với cô, “Lại đây.”
Nguyễn Hân nắm tay vịn cầu thang, cảnh giác nhìn anh.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ ở nhà màu xanh lam, đeo tạp dề quanh người, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đổ lên người anh, toàn thân anh toát ra khí chất cao quý, khác hoàn toàn với người tối qua mắt đỏ ngầu đi trêu chọc người khác.
Vốn dĩ Nguyễn Hân không muốn để ý đến anh, nhưng không biết phải làm sao khi bụng thì không ngừng đánh trống, còn mũi thì lại bị mùi tơm trong bếp thu hút.
Phó Tư Nghiên nhìn ra sự do dự của cô, cầm đĩa thức ăn đi ra ngoài.
Là thịt kho tàu
Thực ra Nguyễn Hân thích ăn thịt kho tàu lắm, nhưng đĩa thịt kho tàu trong tay Phó Tư Nghiên lại thơm ngon khác thường.
Cô ấy nếm thử một miếng.
Quá thơm ngon.
“Vào phòng ăn rồi ăn.”
Cả hai đều không đến chuyện tối hôm qua, sau khi ăn xong, Nguyễn Hân sờ lên vùng bụng hơi căng lên của mình, cô cảm thấy nếu cô còn tiếp tục ăn như vậy, nhất định sẽ tăng cân.
Phó Tư Nghiên đang dọn dẹp bát đĩa, Nguyễn Hân hỏi: “Khi nào thì dì Hoàng quay lại?”
Tay Phó Tư Nghiên dừng lại, nhàn nhạt nói: “Tuần sau.”

Nguyễn Hân ồ một tiếng, “Điện thoại của em đâu?”
Vừa nãy lúc ngủ dậy cô không nhìn thấy điện thoại đâu cả.
Phó Tư Nghiên nói: “Trên người tôi, em ra đây lấy đi.”
Hai tay anh đều đang cầm bát đĩa, không tiện lấy.
Nguyễn Hân nhìn anh đang nghiêng người, quay miệng túi quần về phía mình, cũng không nghĩ nhiều, đưa tay lấy điện thoại di động của mình ra.
Mở điện thoại, nhìn trên màn hình hiển thị hôm nay là thứ năm, liền ngây người.
Hôm nay không phải cuối tuần sao?
Cô nhớ là hôm nay không phải đi làm mà, hơn nữa hôm nay Phó Tư Nghiên cũng không đi làm.
Cô âm thầm tính toán thời gian đi làm trong tuần này, nhận ra hôm nay thực sự là thứ năm, cô không can tâm hỏi Phó Tư Nghiên, “Hôm nay là thứ mấy?”
Phó Tư Nghiên: “Thứ năm.”
Nguyễn Hân: “Vậy sao anh không gọi em dậy đi làm?”
Nguyễn Hân cây ngay không sợ chết đứng đổ hết lỗi cho Phó Tư Nghiên, bình thường ngày cuối tuần 8 giờ sáng đã gọi cô dậy ăn sáng, thế mà ngày phải đi làm lại để cô ngủ đến trưa.
Hôm qua cô vừa hứa Hứa Lam sẽ không phạm nữa, kết quả hôm nay cô lại trốn việc.
Phó Tư Nghiên nói, “Tôi đã xin nghỉ phép hộ em rồi”
Khi Nguyễn Hân nghe thấy anh nói đã xin nghỉ hộ mình, trong lòng đoàng một tiếng, vội vàng lật lại lịch sử trò chuyện với Hứa Lam.
Vẫn may, lần này Phó Tư Nghiên không nói mấy thứ kỳ lạ, chỉ là phong cách trò chuyện của anh quá đặc biệt, Hứa Lam nhìn từ hai từ “xin chào” ngắn gọn kia một cái, đã nhìn thấu bản chất của vấn đề, đoán ra được Phó Tư Nghiên là người gửi tin nhắn.
Nhìn thấy hai tin nhắn bị thu hồi trong đoạn chat, Nguyễn Hân tò mò hỏi: “Tin bị thu hồi là gì vậy?”
Phó Tư Nghiên nhẹ nói: “Tôi quên rồi.”
Quên rồi?
Nguyễn Hân cảm thấy Phó Tư Nghiên hơn một nửa là đang qua loa đối phó với mình, nếu tin anh quên là tin nhắn Hứa Lam thu hồi thì cũng thôi đi, đến tin nhắn tự mình gửi rồi thu hồi sao có thể quên được chứ, nhưng nhìn nội dung trò chuyện cũng không nhìn ra có gì sai cả.
Nguyễn Hân cầm điện thoại di động trở về phòng ngủ gọi cho Hứa Lam, Hứa Lam cũng không nói gì, chỉ bảo cô ở nhà nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt, chuyện mời được Hàn Nhậm Bân hai ngày này trước tiên đừng nói ra ngoài.
Nguyễn Hân cau mày nói: “Là bên Lý tổng có vấn đề gì sao?”
Hứa Lam giọng điệu không tốt lắm, “Anh ta quyết tâm muốn ôm đùi Nguyễn Thu Nhã, không bằng lòng buông cành cao này ra, nhưng những việc này em không cần quan tâm nữa, công việc của em đã hoàn thành rồ, những việc còn lại cần làm là của chị.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hứa Lam, Nguyễn Hân cảm thấy có chút buồn bực, Phó Tư Nghiên đẩy cửa đi vào, quan sát vẻ mặt của cô, cho rằng Hứa Lam đã nói với cô hai tin nhắn đã thu hồi, liền hỏi: “Lãnh đạo của em không nói gì chứ? ”
Nguyễn Hân nhìn anh, nói: “Không nói gì cả”
Phó Tư Nghiên cho biết: “Hôm qua bố vợ gọi điện cho tôi, muốn tôi đưa em về Nguyễn gia một chuyến”.
Nguyễn Hân nghe thấy Nguyễn Đức Nghiệp gọi điện thoại bảo cô về nhà, không cần suy nghĩ, trực tiếp từ chối, “Không di, sau này ông ta gọi cho anh, anh không cần phải nhận máy.”
Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, đưa điện thoại cho cô.
“Làm gì~~?”
“Tôi đã trả lời điện thoại của ông ấy, vì tôi tôn trọng ông ấy là cha ruột của em, nếu như em vì việc này mà không vui, vậy em tự mình kéo ông ấy vào blacklist, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ trả lời điện thoại của ông ấy nữa.”
Nguyễn Hân sững sờ, “Anh không sợ đắc tội ông ta sao?”
Phó Tư Nghiên dán chặt ánh mắt vào người cô, nói, “Trước đây sợ, nhưng bây giờ không sợ nữa.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương