Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào tin nhắn Phó Tư Nghiên gửi, cảm thấy chuyện mình muốn nhờ anh già nửa là không thành kịch được rồi.
Cô ấy đã có thể tưởng tượng chốc nữa sẽ tựu mình về nhà, Phó Tư Nghiên mặt không biểu cảm đứng ở một bên giám sát cô ấy, để cô ấy thu dọn mọi thứ rồi lăn ra khỏi phân cảnh.
Buổi tối mặt trời lặn, bầu trời ngoài cửa sổ đầy mây đỏ.
Trong phòng biên tập có tiếng sột soạt, Nguyễn Hân nằm bò trên bàn làm việc, điện thoại di động rung rung kêu lên hai tiếng, thông báo nhận được tin nhắn xmới, Nguyễn Hân sợ Phó Tư Nghiên sẽ gửi tin khác kích thích cô, kiến tim cô không thể chịu đựng nổi, nhắm mắt lại không nhìn điện thoại nữa
Khi Vương Lê thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm nhìn thấy Nguyễn Hân vẫn còn nằm bò ra ở vị trí của mình, ôm lấy sự chột dạ trong lòng lùi về vị trí.
Giờ làm việc quy định của công ty là chín giờ sáng đến năm giờ chiều, nhưng làm tạp chí nhiệm vụ công việc nặng, thường đến giờ tan làm nhưng cũng chẳng có ai về đúng giờ cả, nhất là khi sếp chưa đi.
Nhưng Vương Lê rất ít khi làm thêm giờ, cô ấy bây giờ vẫn chỉ là thực tập sinh dưới tay Nguyễn Hân, công việc Nguyễn Hân giao cho cô ấy cũng không tính là nhiều, về cơ bản thì đều có thể hoàn thành trong giờ làm việc, thêm nữa Nguyễn Hân thuộc kiểu cấp trên không thích làm thêm giờ, trước giờ tan tầm vài phút đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, từ ngày đầu tiên đi làm đến nay đều trải qua vô cùng vui vẻ, Nguyễn Hân rời đi thì cô ấy cũng có thể đi về
Không giống như các sinh viên thực tập khác đến cùng đợt, ở lại tăng ca đến nửa đêm rạng sáng với cấp trên trực tiếp hướng dẫn cho mình là chuyện thường xuyên
Nhưng từ khi Lý Thu Man ở trong cuộc họp thường kỳ nói mời Nguyễn Thư Nhã chụp số đặc biệt cuối năm, phản ứng của Nguyễn Hân trong hai ngày qua có chút không ổn, Vương Lê ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cô hai phút, thấy cô nằm bò ra đó không nhúc nhích, cảm thấy có lẽ cô ấy vì chuyện tạp chí quyết định nội bộ và thua Lý Thu Man mà bị đả kích
Vương Lê do dự mà đi tới, vỗ vỗ vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Hân Hân, chị không sao chứ.”
Nguyễn Hân ừm một tiếng, “Không sao.”
“Đã gần năm giờ rưỡi rồi, chị không về sao?” Vừa nãy rõ ràng còn thấy cô đã thu dọn đồ đạc.
Nghe được lời nói đầy ẩn ý của cô ấy, Nguyễn Hân ngẩng đầu lên, thấy cô không biết từ lúc nào đã trang điểm rồi, trên môi tô son rạn rỡ gợi cảm.
“Em muốn về?”
Vương Lê ngượng ngùng cười, “Hôm nay là sinh nhật của bạn trai em, em muốn về sớm cùng anh ấy đón sinh nhật.

Chị Hân Hân, nếu không có chuyện gì, em về trước nha.”
Nguyễn Hân uể oải kéo khóe miệng, “Được, em về đi”
Vương Lê vội vàng quay trở lại bàn làm việc của mình cầm túi xách, khi đi qua chỗ ngồi của Nguyễn Hân thấy cô lại nằm bò ra, cô không nhịn được an ủi: “Chị Hân Hân, cuộc sống có nhiều thăng trầm, chị ưu tú như vậy, vẫn luôn thắng, thỉnh thoảng thua một lần cũng không sao.


Nếu trong lòng thực sự không vui, thì tìm bạn trai để trút bầu tâm sự, dù sao thì bạn trai chính là nơi để trút bỏ oán giận mà.”
Cô liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai ở xung quanh, cô ghé vào tai Nguyễn Hân thì thầm: “Hôm qua em về nhà kể với bạn trai chuyện Lý Thu Man cố tình nịnh bợ Nguyễn Thư Nhã, giở trò bẩn ra để cạnh tranh với chị, bạn trai của em cùng em hăng say chửi cô ta cả một ngày.


Trên mặt cô ngập tràn nụ cười của hạnh phúc, xúc động nói: “đây chính là một mặt đáng yêu của bạn trai đó”.
Mất cảnh giác liền bị cho ăn một đống cẩu lương, cả người Nguyễn Hân cảm thấy còn tệ hơn.
Bạn trai nhà người ta là dễ thương, là nơi trút giận.
Của cô thì sao?
Không khác cái bơm là mấy, từ sáng tới tối giữ bộ mặt lạnh tanh, đừng nói đến chuyện cho cô trút giận, đến giúp chút chuyện thôi cũng không đồng ý giúp, bây giờ còn bày ra tư thế chỉ nhìn thấy cô thôi thì sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hân giả vờ thản nhiên hỏi: “Nếu có chuyện muốn xin bạn trai giúp, em sẽ làm gì?”
“Có chuyện muốn bạn tra giúp còn phải xin sao? Bạn trai giúp bạn gái làm vài việc không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“…”
Nguyễn Hân: “Vậy nếu anh ta lạnh lung, không để ý đến em thì sao?”
Vương Lê trợn to hai mắt, “Hắn dám, cho hắn mặt mũi rồi.”
Nguyễn Hân dựa lưng vào ghế, quả nhiên, Phó Tư Nghiên và những người đàn ông khác không giống nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của cô, Vương Lê lại nghĩ đến dáng vẻ vô cùng chờ đợi nhìn vào diện thoại chờ tan tàm của cô, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ không đến mức là thực.
Chắc không phải chị Hân Hân yêu một người đàn ông có tính cách lãnh đạm, đang theo đuổi anh ta, nhưng người ta không thèm quan tâm chị chứ.
Nếu đúng như vậy, người đàn ông này đúng là thực sự tàn nhẫn, ngay cả một đại mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ như chị Hân Hân cũng nhẫn tâm lạnh nhạt.

Nguyễn Hân bị ánh mắt phẫn nộ của cô làm cho khó hiểu, hỏi: “Em sao vậy, sao anh vẫn còn chưa đi? Không phải là muốn cùng bạn trai trải qua sinh nhật sao?”
Khóe môi Vương Lê khẽ nhúc nhích, ánh mắt bí ẩn nói: “Chị Hân Hân, chị từng nghe nói đàn ông tốt sợ dây dưa chưa?”
“Có ý gì?”
“Có nghĩa là đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu, cũng đều sợ sự dây dưa của phụ nữ, nhất là đối với một đại mỹ nhân như chị, nếu anh ta không để ý đến chị, thì chị cứ quấn lấy anh ta.

Chỉ cần anh ta không động thủ đuổi chị đi, thì chị còn có cơ hội.” ”
Cô duỗi ra hai ngón tay ra hiệu trước mặt Nguyễn Hân, giọng nói có chút tẩy não, “Quấn lấy anh ta, quấn lấy anh ta.”
Nguyễn Hân chống cằm, trầm ngâm.
Công việc Phó Tư Nghiên rất bận, nếu cứ quấy rầy anh thì chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của anh ta, làm như vậy cũng không đúng đắn lắm đâu, nhưng nói không chừng anh ta vì không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của mình mà giúp cô thì sao
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Hân cháy lên ý chí chiến đấu, vô cùng tự tin bước ra khỏi tòa nhà công ty
Vừa bước vào nhà đã thấy Phó Tư Nghiên đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trước mặt là máy tính xách, những ngón tay mảnh khảnh đang đi chuyển chuột.
Đây là một đặc biệt mang máy tính từ thư phòng ra đây làm việc sao, nhằm ngăn cản cô ấy đến.
Nguyễn Hân thay giày, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước đến trước mặt anh lên tiếng chào, “Tư Nghiên, em về rồi.”
Phó Tư Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, không nói, lại nhìn xuống máy tính.
Nguyễn Hân nghiêng người, ngồi vào bên cạnh anh, “Sao hôm nay lại làm việc ở phòng khách vậy, đang đợi em sao?”
Ngón tay Phó Tư Nghiên hơi dừng lại, nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ rằng em không về, làm việc ở đây sẽ không có gì ảnh hưởng.”
“…”
Bởi vậy, bình thường đều làm việc trong thư phòng, còn đóng cửa kín mít, là vì cảm thấy cô sẽ ảnh hưởng đến anh, xem ra cô chủ động bỏ nhà đi, anh vẫn khá vui đấy.
Ở nhà một mình rất sung sướng phải không, cô cứ không cho anh thấy vui vẻ đấy.

Hơn nữa, ngôi nhà này là cô đứng tên, muốn đi cũng là anh đi có được không.
Cô hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Em lên lầu thay quần áo.”
“Đợi đã.”
Nguyễn Hân dừng lại nhìn anh.
Phó Tư Nghiên đứng dậy, đi tới phía sau ghế sô pha đẩy vali ra, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Vali của em, vừa được tài xế đưa về, nói là em bảo đến nhà cô Hạ lấy về.
“…”
Tên tài xế này sao miệng lại rộng như vậy chứ, cái gì cũng nói
Phó Tư Nghiên đặt tay lên vali, mím chặt môi, ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào cô, Nguyễn Hân có thể cảm thấy rằng tâm trạng anh không tốt, như thể anh đang chờ đợi lời giải thích của cô.
Nguyễn Hân suy nghĩ một chút, bước đến gần anh và nói với giọng điệu đùa vui: “Nếu em nói rằng Y Đồng gần đây không nhận được việc, tâm trạn không tốt, ở nhà cả ngày tự sa ngã cam chịu, lôi thôi lếch thếch ăn lẩu với mấy thứ đồ không tốt cho sức khoẻ, con đường trở thành nữ minh tinh càng ngày càng xa, với tư cách là bạn thân của cô ấy, muốn chuyển đến ở bên cô ấy một thời gian, cùng cô ấy vượt qua khó khăn, anh tin không? ”
Phó Tư Nghiên thậm chí còn không có nhấc mi mắt lên, “Cô Hạ có biết hình tượng của cô ấy trong mắt em lad lôi thôi lếch thếch không?”
“…”
Rất rõ ràng, loại chuyện vớ vẩn bịa đặt này không thể lọt qua mắt anh.
“Em không muốn sống cùng anh?”
Vẫn còn khá là biết mình đấy.
“Không phải”
“Nói thật.”
Nguyễn Hân ngón tay chọc chõ lên vali, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không phải là ai đó, đến đồ ăn sáng cũng không cho em ăn.”
Cũng rất uỷ khuất.
Phó Tư Nghiên tức giận cười một tiếng, sắc mặt lạnh lùng có chút giãn ra, “Sao tôi lại nhớ là có ai đó không muốn ăn nhỉ.”
Nguyễn Hân nghẹn ngào, cúi đầu không nói gì.
Phó Tư Nghiên liếc nhìn cái gáy trắng nõn của cô, thấy cô giống như một học sinh tiểu học khi mắc lỗi, mắt anh trở nên rộng hơn, anh nói: “Có cần mang vali lên tầng không?”
Nguyễn Hân hai mắt sáng lên, không ngờ hắn lại chủ động cho mình một cái thang bước xuống, vội vàng gật đầu, “Cần, cần chứ.”

Phó Tư Nghiên dùng một tay xách vali bước lên cầu thang, Nguyễn Hân vội vã theo sau anh ta, điên cuồng nói ra một đống “rắm cầu vồng”
“Wow, Phó Tư Nghiên, anh giỏi thật đấy, có thể xách vali bằng một tay.”
“Vẫn có thể leo cầu thang.”
“đúng là boyfriend material.”
Phó Tư Nghiên đột ngột quay người lại, Nguyễn Hân không để ý, đâm sầm vào lòng anh.
Bụp một tiếng, chiếc vali rơi xuống đất, lăn xuống từng bậc cầu thang.
Trước khi Nguyễn Hân phản ứng lại xem chuyện gì đang xảy ra, cánh tay vươn ra sau lưng, mạnh mẽ ôm cô thật chặt.
Toàn bộ thân trên dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, tầm mắt trước mặt hoàn toàn bị thân ảnh cao lớn chặn lại, Nguyễn Hân hơi sững sờ, lông mi mảnh mai chớp nhanh, giống như lông vũ nhẹ nhàng trượt qua ngực anh
Phó Tư Nghiên hô hấp dồn dập, một tay đỡ sau đầu cô ấn vào trong lòng mình, giọng khàn khàn nói: “Sao em lại đập vào ngực anh vậy?”
Nguyễn Hân: “…”
“Em… em không có, anh mau buông em ra.” Thân trên của hai người thật chặt vào nhau, cô có thể cảm giác cup C của cô bị ép đến biến dạng rồi, có chút hụt hơi.

“Thả lỏng ra.”
Mặt cô đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi
Nguyễn Hân lo lắng ngước nhìn anh, Phó Tư Nghiên hờ hững buông cô ra, khi cô còn chưa kịp chỉ trích anh giở trò lưu manh, hơi thở của anh không ổn định nói: “Lần sau đi lên cầu thang cẩn thận, nếu không có ai đỡ em vậy em làm thế nào? ”
Nguyễn Hân nhìn anh cả người chính trực, không giống như đang cố ý ăn đậu phụ của cô, rồi quay đầu nhìn vali của mình trơ trọi lăn xuống đến tầng một, được thôi, đúng là mình đã hiểu lầm Phó Tư Nghiên rồi, nếu Phó Tư Nghiên không giữ lấy mình, mình đứng không vững sẽ ngã xuống dưới, hậu quả thật sự khó lường được.
Thân hình nhỏ bé của cô ấy không bền bằng một chiếc vali.
“Cảm ơn anh.”
Nguyễn Hân chân thành cảm ơn anh.
Phó Tư Nghiên ừ một tiếng, nhấc chân đi xuống lầu nhặt va li.
Nguyễn Hân đứng tại chỗ, khi Phó Tư Nghiên đi ngang qua, cũng không biết có phải cô nhìn nhầm không, hình như cô đã thấy anh cười..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương