Từ quán lẩu đi ra, trên người cô ám toàn mùi lẩu, Nguyễn Hân trực tiếp đi đến cửa hàng thời trang mà cô thường đến, chọn một chiếc váy dài màu trắng, lại khoác thêm một chiếc áo gió màu đỏ hồng, chụp ảnh trước gương thay đồ, những chỗ khác thì rất vừa vặn, chỉ có eo hơi rộng.
Người quản lý cửa hàng cầm thước đi tới, “Cái váy này đã là cỡ nhỏ nhất rồi, cô Nguyễn, có phải gần đây cô lại gầy đi rồi không? Vòng eo của cô thật sự rất nhỏ khiến người ta ghen tị, chỗ eo này có cần phải sửa cho nhỏ lại một chút không ạ?”
Cô nghiêng người, chuẩn bị đo vòng eo của Nguyễn Hân, thì Nguyễn Hân đưa cho cô một tấm thẻ, nói: “Không cần sửa, hai cái này tôi sẽ mặc luôn, cô cho bộ quần áo tôi mặc lúc đầu vào túi đi, quẹt thẻ”
Quản lý cửa hàng nhận lấy thẻ, cười với cô, “Tối nay đi hẹn hò sao?”
“Có thể coi là vậy, gặp mấy người bạn, cứ để quần áo ở đây đi trước, ngày mai tôi đến lấy.”
Bước ra khỏi trung tâm thương mại, trên đường có đèn neon đủ màu rực rỡ, tiếng còi xe vang lên, ở đây là trung tâm thành phố, khu vực phồn hoa, đường xá tương đối đông đúc, gió đêm se se lạnh, Nguyễn Hân quấn chặt áo khoác, đứng ở ven đường đợi mười phút, mới nhìn thấy tài xế của gia đình lái chiếc ferrari tới.
Tài xế xuống xe, mở cửa xe cho Nguyễn Hân, lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi cô, tôi đến muộn.”
Nguyễn Hân ngồi vào trong, nói: “Không sao, đường cũng khá tắc, đi thôi, tới quán rượu Anh Quan.”
Quán rượu Anh Quan cách đây không xa lắm, nhưng do tắc đường, nên hơn nửa giờ xe mới đến quán rượu Anh Quan.
Vừa đến đây cô đã thấy Vạn Kỳ đứng đợi ở lối vào hội quán, vừa rồi Nguyễn Hân chỉ hỏi anh ta địa chỉ, cũng không bảo rằng cô sẽ đến, nhưng nhìn như nàythif chắc là đã đoán được rồi.
Vạn Kỳ biết xe của cô, sải bước đến chào hỏi, “Phu nhân”
Nguyễn Hân ừm một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Phó Tư Nghiên đang nói chuyện gì vậy, tôi có tiện đi lên không?”
Vạn Kỳ nói: “Tần tổng hẹn Phó tổng ra ngoài ôn lại chuyện xưa, đều là những người bạn có quan hệ cá nhân rất tốt, lúc trước vào lúc cô và Phó tổng kết hôn cũng đã gặp họ rồi, mấy người họ biết cô muốn tới đây, đều rất vui vẻ”.
Những người gặp trong đám cưới chắn là những người trong [Nhóm hỗ trợ tình yêu đích thực].
Biết cô sắp đến, nên rất vui?
Nghĩ đến sự nhiệt tình của những người trong nhóm, vốn dĩ đặt ra một lý do chính đáng là đến xem Phó Tư Nghiên trong hội quán có làm loạn hay không thì giờ Nguyễn Hân đội nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, không dám đi lên nữa.
Nếu như họ có hỏi sao cô có thể không đồng ý thêm bạn tốt trên WeChat với họ được chứ?
Thang máy chuyên dụng từ ​​từ di chuyển lên tầng cao nhất, Vạn Kỳ đứng bên cạnh cô, hiển nhiên, bây giờ hối hận cũng đã quá muộn, hơn nữa cô cũng muốn nhờ Hàn Nhậm Bân giúp đỡ, người được chọn chụp tạp chí sẽ được quyết định vào thứ hai tuần sau.


Thời gian gấp gáp, đi qua ngôi làng này sẽ không gặp cửa hàng nào nữa (ý là: bỏ qua cơ hội này chắc chắn sẽ không có cơ hội nào nữa).
Nguyễn Hân hít một hơi thật sâu, uốn cong khóe mắt, điều chỉnh nụ cười trên mặt.
Cả tầng cao nhất chỉ có duy nhất một phòng được bao trọn, hội quán này do Tần Cảnh Diệu mở ra, tầng trên cùng là khu vực thuộc quyền riêng tư của anh ta, không cho người ngoài vào, khách bình thường cũng không thể đến, thậm chí phòng còn không đóng cửa.
Vạn Kỳ dẫn cô trực tiếp đi vào.

Ở chính giữa phòng được trang trí tinh xảo, đặt ở đó là một bàn mạt chược, mọi người đều đang vây quanh chiếc bàn đó … đánh mạt chược, Nguyễn Hân đi vào thì nghe thấy cảnh tượng vô cùng trong sáng, khác hẳn với các hội quán tưởng tượng, không có phụ nữ tiếp khách, thậm chí đến người phục vụ cũng không có.
Cô vừa vào cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đã đứng dậy tươi cười chào hỏi: “Chị dâu tới rồi, mau vào ngồi đi.”
Nguyễn Hân nhận ra anh ta là chủ của hội quán này, Tần Cảnh Diệu, mỉm cười và gật đầu, bước đến chỗ Phó Tư Nghiên.
Những người khác trong phòng cũng chào hỏi cô một câu, Phó Tư Nghiên ngồi ở vị trí ngay đối diện cửa, hơi ngả người về phía sau, tư thế ngồi lười biếng, vân vê một quân mạt chược trong tay, lông mi cụp xuống, từ khi cô bước vào đến bây giờ, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, dường như đang chuyên tâm nghiên cứu quân mạt chược trước mặt mình vậy.
Nguyễn Hân bước đến bên cạnh anh, thơ ở nhìn lướt qua một vòng.
Không có mùi nước hoa hay phấn trang điểm của phụ nữ trong không khí, chỉ có năm cái tách trên bàn cà phê đang ngửa nắp lên, có vẻ như họ thực sự không đưa một người phụ nữ nào đến.
Cô liếc qua Hàn Nhậm Bân , người đang ngồi nhà dưới của Phó Tư Nghiên, không dừng lại quá lâu, dùng ngón trỏ chọc vào vai Phó Tư Nghiên, “Tư Nghiên.”
Phó Tư Nghiên luc này mới ban ơn nhướng mắt lên thưởng cho cô một cái nhìn, “Sao em lại ở đây?”
Trong lời nói tràn đầy sự ghét bỏ.
Nguyễn Hân siết chặt hai tay trong tay áo thành nắm đấm, trên mặt treo một nụ cười, dưới ánh mắt của những người khác đang ngồi trong phòng chờ xem kịch, cô nắm lấy cánh tay anh, giận dỗi liếc nhìn anh một cái, uỷ khuất nó: “Anh đã nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt, em lo lắng cho anh, nên đến xem một chút.



Tần Cảnh Diệu vỗ tay hô lên, “Chị dâu thật là dịu dàng ân cần, xinh đẹp hào phóng, Tư Nghiên, anh đúng thật là may mắn.”
Nguyễn Hân không chút chột dạ nhận lời khen của anh ta, vẻ mặt ngượng ngùng dựa vào Phó Tư Nghiên, như thể muốn trốn vào trong vòng tay anh.
Phó Tư Nghiên nhíu mày nhìn cô, một lười khó nói hết, Nguyễn Hân biết, trong lòng anh nhất định đang cảm thấy chắc là cô uống nhầm thuốc.
Nhưng không sao cả, để có thể ở lại bắt chuyện với Hàn Nhậm Bân , cô có thể chịu đựng được.

Dù sao Phó Tư Nghiên đã nói, trước mặt thân thích và bạn bè của anh, cô phải hợp tác với anh diễn cặp vợ chồng hạnh phúc, mà lúc này anh em của anh đều có mặt, cũng chính là lúc hai người cần phải ân ái rồi
“Tư Nghiên, có phải em làm phiền anh không, hay là các anh chơi đi, em vẫn nên về nhà đợi anh là được.”
Cô buông cánh tay của Phó Tư Nghiên ra, làm động tác muốn rời đi.
Phó Tư Nghiên bình tĩnh ngồi đó, rảnh rỗi nhìn cô diễn, không nói một lời nào.
Thế mà không mở miệng giữ cô lại, thiết lập đôi vợ chồng ân ái hỏng trong chớp mắt, ngày hôm qua trước mặt lão gia tử cũng không phải như vậy, tên cẩu nam nhân vậy mà thực sự hai mặt
Tất nhiên cô không thực sự muốn rời đi, nhưng bây giờ lời đã nói đến đó rồi, Phó Tư Nghiên không cho cô cái thang để đi xuống thì cô cũng không thể mặt dày ở lại được.
Cô quay đầu lại, cúi người ghé vào tai Phó Tư Nghiên, “Vậy m thật sự đi đây” Dưới bàn, cô nhấc chân lên, giày cao gót không hề do dự giẫm lên giày da của anh, trên mặt vẫn giữ nụ cười.

” Đừng chơi muộn quá, về nhà sớm nha”.
Phó Tư Nghiên nhìn đôi chân đang giẫm lên giày của mình, cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: “Nếu đã đến rồi, vậy ở lại đi.” Sau đó anh vươn tay kéo ghế bên cạnh mình ra cho cô.
Nguyễn Hân quay lưng về phía đám đông, mỉm cười đắc thắng với anh, ngồi xuống bên cạnh anh, phát hiện cổ áo anh hơi hở ra, làn da trắng phủ một tầng đỏ.
“Uống rượu sao?”

Phó Tư Nghiên ừm một tiếng.
Nguyễn Hân thấy mọi người trên bàn có một chai rượu và ly, liền đoán rằng có thể mấy người họ chơi mạt chược không chơi tiền, mà chơi ai thua thì uống rượu, một nhóm anh em tốt cùng nhau uống, cô cũng không tiện nhắc Phó Tự Nghiên uống ít lại, tránh làm mất sự vui vẻ của mọi người.
Cô xoay người, lấy ra một hộp thuốc giải rượu trong túi treo ở trên ghế đưa cho Phó Tư Nghiên, ghé vào tai anh, nói nhỏ: “Em biết anh đến hội quán nhất định sẽ uống rượu, tửu lượng của anh không tốt, uống rượu xong dễ bị đau đầu.

Em mua thuốc giải rượu cho anh, uống một viên đi”
Giọng cô nhẹ nhàng yếu đuối, giống như ngậm kẹo bông gòn trong miệng vậy, lời nói ra đều ngọt ngào, hơi thở thở ra phả vào cổ anh, trong lòng anh gợn sóng.
Đôi mắt đen tuyền của Nguyễn Hân dịu dàng nhìn anh, ánh mắt đầy trìu mến.
Cho dù biết động thái của cô chỉ là cố ý lấy lòng anh, để anh có thể thuyết phục Hàn Nhậm Bân chụp tạp chí, nhưng trái tim anh vẫn không tránh khỏi mềm nhũn.
Anh ta mím khóe môi, ý cười xẹt qua trong mắt, mí mắt hơi rủ xuống, nói: “Đế đó đi đã, tay tôi bẩn”
Tay anh đã chạm vào mạt chược, thuốc sẽ tiếp xúc trực tiếp lên da tay, rất mất vệ sinh.
Thực sự là một người tỉ mỉ.
Trong lòng Nguyễn Hân thầm phun một câu, trên mặt cô nở một nụ cười chiều chuộng, “Em có khăn giấy ướt trong túi, anh lau qua tay đi.”
Khi Nguyễn Hân lấy khăn giấy ướt trong túi ra, cô cũng tự bội phục mình luôn.
Những người khác trong phòng bị hai người thả ân ái đầy mặt, nói: “Hai người hơi bị quá đáng rồi đấy, bắt nạt bọn tôi chưa có đối tượng đúng không?”
Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên nuốt viên thuốc giải rượu, mở nắp chai nước khoáng mình tự mang đi, đưa nước khoáng đến bên miệng Phó Tư Nghiên, giả vờ ngượng ngùng, nói: “Các anh với Tư Nghiên đều lớn lên cùng nhau, cũng biết tử lượng của anh ấy không tốt, bởi vậy nên trong túi của tôi luôn chuẩn bị một hộp thuốc giải rượu.

Các anh có muốn uống một viên không?”
Tần Cảnh Diệu nói: “Cảm ơn chị dâu, mấy người bọn tôi tửu lượng vẫn ổn, không cần uống thuốc giải rượu.”
Nguyễn Hân cười, nói: “Tư Nghiên cũng từng nói với tôi tửu lượng tốt của các anh rất tốt, ngày chúng tôi kết hôn cũng may nhờ có các anh đã giúp anh ấy chắn rượu, tôi còn chưa kịp cám ơn các anh, nếu không tôi kính các anh một lý nha.”
Cô đứng dậy muốn lấy ly rượu, Phó Tư Nghiên khẽ cau mày, kéo cánh tay cô để cô ngồi xuống, “Không khách sáo với bọn họ.”
Tần Cảnh Diệu: “Đúng vậy, chị dâu, chúng tôi với Tư Nghiên là đều là anh em trong nhà, giúp đỡ lẫn nua là việc nên làm thôi, chị dâu đừng khách sáo với chúng tôi, chỉ cần lên tiếng, mấy người bọn tôi đều sẽ không từ chối, đúng không?” ”

Anh ta quay lại nhìn Hàn Nhậm Bân, muốn Hàn Nhậm Bân phụ hoạ cho anh ta, Hàn Nhậm Bân chột dạ liếc nhìn Nguyễn Hân, hận không thể khâu miệng của Tần Cảnh Diệu lại.
Tần Cảnh Diệu không biết Phó Tư Nghiên cố ý không cho Hàn Nhậm Bân giúp Nguyễn Hân chụp tạp chí, nhìn thấy ánh mắt của Hàn Nhậm Bân né tránh, liền giơ chân đá vào bắp chân anh ta một cái, cười nói: “Làm sao vậy, câm luôn rồi thế.”
Hàn Nhậm Bân muốn hạ độc cho anh ta thành kẻ câm.
Đang yên đang lành, tại sao lại nhắc đến chuyện này, làm sao anh ta có thể nói trước mặt chị dâu rằng anh ta sẽ không giúp đỡ cô, chẳng lẽ nói là Phó Tư Nghiên không cho phép sao?
Phó Tư Nghiên có thể giết anh ta.
Anh ta lạnh mặt, thể hiện kỹ năng diễn xuất ở trình độ diễn viên, giữa hai lông mày mang theo mùi trải qua bể dâu cuộc đời, “Gần đây tôi có chút việc, bận lắm, ngày mai tôi còn phải ra nước ngoài.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, lấy trong túi quần ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa kim loại, bước ra ban công.
Nguyễn Hân nhìn bóng lưng cô đơn và chán nản của Hàn Nhậm Bân, lo lắng vỗ vỗ cánh tay Phó Tư Nghiên, “Anh ta bị sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhìn giống như xảy ra một biến cố lớn trong cuộc đời.
Ánh mắt cô nhìn theo Hàn Nhậm Bân, gần như nhìn chằm chằm vào anh ta, Phó Tư Nghiên sắc mặt càng ngày càng đen, lạnh lùng nói: “Em rất quan tâm đến cậu ta?”
“Tất nhiên rồi.”
Nếu như anh ta có chuyện gì không vui xảy ra, cần thả lỏng tinh thần, lúc này chắc chắn bản thân cô không thể nhờ anh chụp tạp chí được rồi
Cô vừa nói xong thì phát hiện Phó Tư Nghiên đang nheo nửa con mắt lại, vẻ mặt u ám, như sắp bắn mấy lỗ trên người cô, đầu lưỡi xoắn lại, cô liền nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên, anh ta là bạn của anh, quan hệ của hai người tốt như vậy, anh ấy không vui chắc chắn anh cũng không vui.


Phó Tư Nghiên lạnh lùng nói: “Cậu ấy không vui thì liên quan gì đến tôi?”
Ruan Xin: “…”
Thế nên, cái người này không chỉ có quan hệ vợ chồng dẻo*, đến cả tình anh em của hắn cũng dẻo như vậy sao?
(*dẻo ở đây là chỉ quan hệ dường như thân thiết, nhưng có lúc trong lòng và ngoài miệng không đồng nhất, có lúc là vì mặt mũi hoặc cũng có thể vì quyền lợi, tình cảm không chân thực).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương