Diễm Ngộ Chi Lữ
-
Chương 20: Gió nổi Trường An
Thành Trường An trong canh khuya, mỹ lệ tịch mịch. Hoa Tinh đi theo hai nữ tử sau đó không lâu thì đến một đại viện, Hoa Tinh ngó đại viện một cái, chiếm không ít đất, coi bộ là nơi nhà giàu ở, tòa nhà có hơn hai chục căn phòng. Đại viện nằm ở khu trung tâm thành Trường An, chính là vùng đất sầm uất, nên trị giá không ít tiền.
Đi theo tiểu Bình lặng lẽ vào trong sân, sau đó rẽ mấy lần, tiểu Bình dẫn hai người đến một khách phòng. Nhẹ nhàng châm ngọn đèn trên bàn, tiểu Bình ngó Hoa Tinh một cái nói: "Hoa đệ đệ nhất định rất kỳ quái phải không? Tại sao tỷ tỷ có biệt viện lớn thế này, đúng không?"
Trong lòng Hoa Tinh đích xác không hiểu, hắn đi tới ôm nàng cười khẽ nói: "Tỷ tỷ bảo cho ta đi, đệ đệ rửa tai cung kính nghe." Nói xong đặt một nụ hôn trên mặt nàng, vẻ mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.
Tiểu Bình liếc hắn, kiều mị vô bì. Dịu dàng nói: "Ngươi nha, chỉ biết khi phụ tỷ tỷ, còn không buông tay ra, tự mình kiếm ghế ngồi đi." Nói xong đẩy hắn ra.
Sau khi ba người ngồi xong, tiểu Bình thong thả nói: "Đại viện này ta mua sáu năm trước, lúc đó không có người nào biết, bởi vì bình thường ta không đến đây. Vì không muốn người khác hoài nghi nơi này, sau khi ta mua nó thì ra thành ngoại mua mấy đầy tớ về, để bọn họ ở đây. Ngoài ra còn kiếm một người tin tưởng, để hắn giả mạo thành viên ngoại, ở đây chuẩn bị mọi thứ cho ta.
Khi ta nghĩ rằng phải giết Bạch Ngọc Long, ta liền nhớ tới chỗ này. Địa phương này tương đối an toàn, hết thảy đều không khiến người ta nghi ngờ, chờ sau khi bọn ta báo thù, náu mình ở đây, tin rằng Bạch gia không thể đoán được. Nói tới Bạch gia, Hoa đệ đệ ngươi chẳng hề biết sự tình ở đó. Bạch Ngọc Long đã chết kỳ thực võ công tương đối cao cường, cái tên Bạch Long hắn dùng trong võ lâm là do hai mươi năm trước, hắn là cao thủ bài danh thứ ba trên Long Bảng lần thứ nhất.
Song kẻ khiến ta với Tú Quyên sợ nhất là cha của Bạch Ngọc Long, cha hắn kêu là Bạch Trường Tùng, là đỉnh đỉnh cao thủ bài danh đệ tứ trên Địa Bảng bốn mươi năm trước. Nhiều năm nay liên tục khổ luyện võ công, bây giờ càng lợi hại vô tỷ, ai cũng không biết võ công lão hiện nay đã tiến đến trình độ nào cả. Bọn ta giết con trai lão, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn ta, bởi vậy trước hết bọn ta chỉ có thể né tránh đầu sóng ngọn gió, chờ cho sự việc này qua đi một thời gian, lại tiếp tục rời khỏi vùng này, đi xa nơi đất khách quê người."
Hoa Tinh nghe nói trầm tư một lát, hắn không ngờ, Bạch Ngọc Long vốn là cao thủ đệ tam trên Địa Bảng năm xưa, còn cha gã lại là cao thủ bài danh thứ tư trên Địa Bảng lần thứ hai. Hiện tại hai nữ tử đã giết Bạch Ngọc Long rồi, một khi rơi vào tay Bạch Trường Tùng, tất chết không còn nghi ngờ gì nữa. Bây giờ cảnh ngộ của hai người bọn nàng coi ra tương đối nguy hiểm, bản thân mình có lẽ cẩn thận là được, nhưng không thể để bọn nàng rơi vào tay Bạch gia được.
Ngó hai nữ tử, trong mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ quan tâm khẽ nói: "Bây giờ các vị đang rất nguy hiểm, ta sẽ nghĩ ra biện pháp nhanh nhất đưa các vị rời khỏi đây, ngoài ra kiếm địa phương an toàn để bố trí ổn thỏa."
Tú Quyên ngó hắn, trong mắt có vẻ mê hoặc và không hiểu, khẽ nói: "Hoa đệ, ngươi vẫn chưa nói cho bọn ta biết thân phận của ngươi nhỉ? Ngươi có võ công cao cường như thế, lai lịch nhất định không đơn giản, đúng không?"
Hoa Tinh ngó nàng cười khẽ nói: "Tên của ta ngày mai sẽ khiến người võ lâm cả thành Trường An đều hay biết, không ngoài mấy bữa, cả võ lâm đều sẽ biết con người Hoa Tinh ta. Tú Quyên tỷ tin không?" Ngó nàng, trong mắt lóe lên thần thái dụ người.
Đưa mắt ngó Hoa Tinh một cái, Tú Quyên liền hiểu rõ hắn lại nghĩ tới sự việc vừa rồi. Trên mặt nàng bất giác lộ ra vẻ bẽn lẽn, ánh mắt có vẻ không tin hỏi: "Ta không tin, đáo để thân phận ngươi là gì, vì sao ta chưa từng nghe qua." Bên cạnh Tiểu Bình cũng tỏ vẻ không tin.
Hoa Tinh nhìn hai nữ tử cười kỳ lạ nói: "Bởi vì ta là Hoa Tinh, là Phượng Hoàng đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện. Các vị tin không? Đúng rồi, ta vẫn còn chưa biết tên đầy đủ của các vị nhỉ? Tú Quyên tỷ bảo cho ta biết tên đầy đủ của các vị, nếu không làm tỷ tỷ của ta, ngay cả tên của hai tỷ tỷ đều không rõ, không phải khiến người ta cười nhạo ư."
Khi hai nữ tử nghe đến hắn là Phượng Hoàng đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện, trên mặt đều hiện ra thần sắc kinh ngạc, có chút không tin nhìn hắn. Tiểu Bình hỏi: "Hoa đệ đệ, ngươi nói thực chứ? Ngươi quả thực là Phượng Hoàng đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện à? Tại sao trong võ lâm không có một tý phong thanh nào nhỉ?"
Hoa Tinh cười nói: "Đó là vì việc này rất đột nhiên, thư viện vẫn chưa kịp thông tin ra võ lâm. Nhưng qua ba ngày nữa việc này sẽ loan truyền khắp võ lâm. Tỷ tỷ vẫn chưa nói cho ta biết, tên đầy đủ của các vị nhỉ?"
Tiểu Bình nguýt hắn một cái nói: "Ngươi không phải người tốt, lúc nào cũng nghĩ tới chủ ý xấu với bọn ta. Tỷ tỷ ta vốn tên là Tiêu Bình, lâu nay quen gọi là tiểu Bình. Tú Quyên vốn tính Hứa, nhớ kỹ chưa, tiểu hoại đản." Đang nói ưu oán nhìn Hoa Tinh một cái.
Hoa Tinh cười nói: "Nhớ rồi. Ta làm sao có thể không nhớ chứ, hai tỷ tỷ mỹ lệ như thế, ta muốn quên thậm chí quên không nổi, ta cũng không chịu quên đâu." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tú Quyên hỏi: "Đặc sứ có chút quyền lợi nào không? Sẽ không phải là quang can đặc sứ chứ." Ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Hoa Tinh nghe xong, vẻ mặt ngây ra một cái, nào ngờ nàng có thể hỏi như vậy. Ngó nàng, Hoa Tinh cười hắc hắc nói: "Hiện tại nói đến, căn bản ta cũng xem như là quang can đặc sứ thôi, hắc hắc. Có điều qua mấy ngày nữa, hắc hắc, không giống đâu. Đợi sau khi ta và thư viện liên hệ, ta có thể thu được mọi tin tức và quyền lợi từ thư viện, đến lúc đó ta liền sai người kiếm địa phương an toàn cho các vị được không?"
Hai nữ tử đều ngó hắn, nào dè hắn quả là quang can đặc sứ, trong mắt bất giác lộ ra vẻ tức cười. Tiểu Bình cười nói: "Ta vẫn tưởng là ngươi nhiều oai phong chứ. Hóa ra là quang can đặc sứ, ngay cả tên sai vặt cũng không có, quả thực là cười đến chết người." Nói xong không nhịn được cười lớn, Tú Quyên cũng cười khẽ.
Hoa Tinh ngó hai nữ tử đồng thời lộ ra nụ cười, trong mắt thoáng qua thần quang. Nhìn dáng cười mỹ lệ của hai nàng, trong lòng Hoa Tinh không nhịn được nổi lên đắc ý, thực đẹp, nhưng mà bọn nàng đều là của ta, hắc hắc. Cặp mắt đảo một cái, Hoa Tinh cất lời nói: "Hay lắm, các vị dám cười ta, coi ta làm sao trừng phạt các vị." Không chờ hai nữ tử phản ứng lại, Hoa Tinh nghiêng người ôm hai nữ tử vào lòng, trên mặt lộ ra vẻ cười kỳ lạ.
Hai nữ tử đỏ mặt, biết Hoa Tinh lại muốn giở trò. Cái gọi là trừng phạt chẳng qua là sự kiếm cớ của hắn, cái hắn chân chính muốn là thừa cơ thế nào để chiếm tiện nghi. Thấy hai nữ tử khe khẽ ngọ ngoạy, nhưng không hề quyết liệt, biết bọn nàng kỳ thực chẳng cự tuyệt mình. Ý cười kỳ lạ trên mặt Hoa Tinh càng sâu, coi hai khuôn mặt mỹ lệ một hồi, Hoa Tinh không nhịn được vẫn còn muốn phẩm hàm lưỡi thơm của Tú Quyên một lần nữa. Nhìn bộ mặt đoan trang mỹ lệ đang thẹn thùng vô tỷ của Tú Quyên, Hoa Tinh đắc ý Phi thường. Nghĩ tới việc chinh phục được mỹ nhân đoan trang tú mỹ này, trong nội tâm hắn cực kỳ hả dạ, nghĩ xa hơn nữa tới việc đánh chiếm thể xác hắn lại càng thêm kích động.
Nhẹ nhàng ngậm đôi môi ngon ngọt của Tú Quyên, mặc sức nếm một hồi, Hoa Tinh bắt đầu công thành cướp đất. Kiếm lưỡi múa lên, tiến thẳng vào trong, điên cuồng xâm lược lãnh thổ ngọt ngào. Thân trên Tú Quyên nhè nhẹ đu đưa, bộ mặt phát nóng đỏ rực, trong miệng dịu dàng hồi đáp Hoa Tinh, hai lưỡi khéo léo đan chéo sít sao với nhau, bên này hút vị ngọt của bên kia.
Hoa Tinh có chút luyến tiếc rời khỏi đôi môi mỹ lệ đỏ tươi nhìn nàng, trong mắt là vô tận nhu tình và say đắm. Tú Quyên thấy được ánh mắt đó, trong lòng nổi lên trận trận con sóng nhỏ, càng lúc càng lớn, lay động con tim nàng. Đột nhiên nàng phát hiện, tại khoảnh khắc này trong lòng mình đã in đậm bóng dáng hắn, rất rõ rệt, mặc dù hai người mới chỉ tương thức chưa tới hai giờ. Cuộc đời này e rằng đã không thể quên hắn rồi, tại sao có thể như thế? Nàng cũng không biết. Mà nữ nhân khi đang mê hoặc không cởi mở được, thường hay đem tất cả những gì mình không rõ, những việc mình không thể giải thích được, đẩy hết lên người ông trời, cho rằng đều là trời xanh an bài, rồi chấp nhận cam chịu số phận.
Tú Quyên yên lặng tựa đầu lên vai hắn, nét mặt ửng hồng bẽn lẽn đã không còn thấy nữa, mà là vẻ mặt an lành dửng dưng. Bộ mặt đoan trang tú mỹ hiện ra tơ tơ khí chất cao quý, nhẹ nhàng khép mắt. Giây lát này, trong lòng Tú Quyên chân chính tiếp thụ hắn, giao cả cuộc đời cho hắn, mặc ý để hắn đạt được khát khao mong cầu.
Nhìn bộ mặt đoan trang tú mỹ ấy, nét mặt an lành bình yên ấy, khí chất cao quý mê người ấy, Hoa Tinh trào lên mối xúc động. Hắn biết tại khoảnh khắc này Tú Quyên thực sự chấp nhận mình rồi, giao hết cuộc đời nàng cho mình rồi. Trong giây phút này, ở tận sâu thẳm trong lòng Hoa Tinh đã coi Tú Quyên là vợ mình, trước kia ham muốn thể xác của nàng, ở thời điểm này đã thay đổi rồi. Hoa Tinh tự nói với mình, suốt đời phải mạnh mẽ bảo hộ nàng, hết sức thương yêu nàng.
Ngoái đầu nhìn tiểu Bình, nụ cười kỳ lạ của Hoa Tinh đã mất đi. Vẻ mặt lộ ra sự chân thành, Hoa Tinh dịu dàng hôn tiểu Bình, ôn nhu thưởng thức đôi môi ngọt ngào. Tiểu Bình nhìn hắn, nhẹ nhàng chìa lưỡi ra, duỗi vào trong miệng hắn, để hắn tận tình nhấp nháp và hưởng thụ. Nơi khóe mắt một giọt lệ thủy nhẹ nhàng vô thanh lướt xuống, bởi vì sự chân thành và tình cảm dịu dàng trong mắt Hoa Tinh.
Nhìn tiểu Bình, mục quang hai người cùng nhau giao hội, thắm thiết hướng về đối phương, không cần nói ra, cứ lặng lẽ thành dòng chảy trong tim hai người. Trong tiểu phòng một khối yên tĩnh hài hòa, lúc này chính là vô thanh thắng hữu thanh!
Trong lòng Hoa Tinh kích động không thôi, không biết làm sao để biểu đạt ra sự thương tiếc và quý trọng, chỉ có thể gắng sức hôn tiểu Bình, muốn mượn việc này để bày tỏ. Hoa Tinh với hai nữ nhân du dương rất lâu, trải qua nhiều sự giao lưu tâm hồn, giữa tim với tim lặng lẽ hòa quyện vào nhau.
Tú Quyên ngó Hoa Tinh bằng cặp mắt thùy mị, bộ mặt lộ ra vẻ quyến rũ khẽ nói: "Hoa đệ, không còn sớm nữa, ngươi muốn về không?"
Hoa Tinh đưa cặp mắt tràn đầy nhu tình mật ý nhìn hai nữ tử khẽ đáp: "Hôm nay các vị đều mệt nên nghỉ ngơi cho khỏe. Mấy bữa nữa ta đến kiếm các vị, lúc ấy ta lại yêu thương các vị nữa. Ta hiện đang ở Hội anh khách sạn cách Anh Hùng lâu không xa, có việc gì thì các vị đến kiếm ta. Nếu gặp nguy hiểm thì cứ đến đó, chỉ cần ở cạnh ta thì không có người nào trong thiên hạ có thể làm tổn thương các vị, bất kể là ai. Sau này ta sẽ ở cùng các vị, sống hạnh phúc vĩnh viễn với các vị. Kể từ giờ này các vị là nữ nhân của Hoa Tinh ta, ta sẽ yêu các vị mãi mãi." Hệt như một lời thề, nhẹ nhàng vọng lại trong phòng.
Hai nữ tử cười hạnh phúc, nước mắt thấm đẫm tràn đầy niềm vui, có thể vẫn còn có một chút thương tang. Đối với hai nữ tử thì đây quả là vừa lòng đẹp ý. Tuy rằng hơi trễ nhưng cũng là đẹp rồi. Khóc, chẳng qua là bởi vì chuyện xưa, vì nhớ lại những việc nát lòng chịu không thấu xưa kia.
Tiểu Bình dẫn Hoa Tinh ra ngoài, khẽ nói: "Hoa đệ cẩn thận một chút. Lần sau ngươi tới hy vọng ngươi bình bình an an, đừng để ta với Tú Quyên lo lắng." Nói xong dịu dàng hôn hắn.
Hoa Tinh ôm chặt tiểu Bình. Hắn nhiệt tình nếm đôi môi ngọt ngào mê người của nàng, hữu thủ nhẹ nhàng dạo chơi trên người nàng, dịu dàng vuốt ve cơ thể nàng. Hoa Tinh tiếc rẻ buông môi thơm ra, hữu thủ hắn cố sức vuốt ve mảnh trăng trước ngực tiểu Bình một hồi. Sau khi hắn hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu một phen mới buông nàng ra. Hắn hàm tình nhìn Tiểu Bình nói: "Thực đẹp, lần sau ta sẽ thưởng thức hết lòng."
Tiểu Bình ngó hắn lộ vẻ thương yêu thấp giọng nói: "Hoa đệ, lần tới tỷ tỷ để cho ngươi tận lòng hưởng thụ tất cả của tỷ tỷ." Thanh âm kiều mị có vẻ e thẹn, tràn ngập sự dụ hoặc.
Hoa Tinh cười nói: "Cái này là do tỷ nói đấy nhé, đến lúc ấy đừng có cự tuyệt. Ta đi trước đây, ta sẽ mau chóng đến kiếm các vị, các vị nhớ cẩn thận." Nói xong ngó mảnh trăng mỹ lệ một cái, Hoa Tinh lăng không bắn đi, nháy mắt tiêu thất giữa màn đêm.
Tiểu Bình nhìn trời, đứng một hồi rồi mới trở về phòng. Gặp Tú Quyên, hai người nhìn nhau, sau cùng ôm nhau thắm thiết, trong mắt chảy xuống dòng lệ xúc động. Đây là một đêm bọn họ đã trải qua rất nhiều sự việc, có nguy hiểm có kích động, có chua cay cũng có vui sướng, còn có rất nhiều cảm giác không thể nói nên lời.
Tiểu Bình khẽ hỏi: "Tú Quyên, sau này tỷ có hối hận không? Tỷ có bằng lòng trao cả cuộc đời cho y không?"
Tú Quyên ngó nàng khẽ đáp: "Ta bằng lòng, bởi vì ta thấy được chân tình trong mắt y, khiến ta cảm thấy thực tình yên tâm. Còn ngươi, bằng lòng chứ?"
Tiểu Bình nói: "Ta giống như tỷ, có lẽ nửa đời trước của bọn ta đều rất đau khổ, nên bây giờ trời xanh đã mở mắt, để cho y đi vào cuộc sống của bọn ta, cho nửa đời sau bọn ta được hạnh phúc, phải không, Tú Quyên? " Tú Quyên ôm nàng, hai người ôm chặt nhau, có cách nhìn như nhau.
Khi Hoa Tinh về đến khách sạn, hắn ngó Mai Hương, nàng đang say ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, tỏ ra vô cùng an lành. Hoa Tinh xem thử sắc trời, chừng một giờ nữa là bình minh rồi, hắn liền nằm xuống giường yên lặng nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ tới việc đêm nay, quả là ngọt ngào. Không lâu sau Hoa Tinh đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hoa Tinh tỉnh dậy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Mai Hương đang ngồi trên bàn ngó hắn, thấy hắn tỉnh lại trong mắt lộ ra vẻ e thẹn. Hoa Tinh cười hỏi: "Dậy sớm thế, ngủ không ngon hả?"
Mai Hương đỏ mặt, khẽ hỏi: "Tối qua ngươi đắp chăn cho ta phải không?" Trong mắt có chút thẹn thùng, dường như hơi ngượng.
Hoa Tinh cười nói: "Đúng đấy, có ta ở đây há để cho kẻ khác đụng đến một sợi tóc của cô. Ngoài ta ra, ai cũng đừng hòng chạm vào cô." Trong mắt hàm chứa vẻ tươi cười.
Mai Hương đỏ mặt nói: "Vậy chắc ngươi lại giở trò xấu, thừa cơ chiếm tiện nghi của người ta rồi." Thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Hoa Tinh cười nói: "Cô nói có không? Một đại mỹ nhân ở trước mặt mình, cô nói xem ta có làm gì không?"
Nghe Hoa Tinh nói mình là đại mỹ nhân, trong lòng Mai Hương thoáng qua một chút vui sướng, nhưng nghe trong lời nói của hắn, thì biết hắn nhất định đã chiếm tiện nghi của mình. Mai Hương sắc mặt đỏ rực nói: "Đại hoại đản, ngươi nói càn, ngươi lừa gạt người ta. Hoại đản, sắc lang, ngươi thối rữa."
Hoa Tinh ngó bộ mặt thẹn thùng lộ ra vẻ phẫn nộ của Mai Hương, đáng yêu cực kỳ. Không nhịn được hắn liền kéo nàng ôm vào lòng, để nàng nằm trên người mình. Mai Hương ngây ra một cái, lập tức phản ứng lại. Quen nhau hai ngày, đây là lần thứ nhất thân mật như vậy, Mai Hương vừa thẹn vừa gấp, lại âm ỷ có phần kỳ vọng.
Dùng lực giẫy ra, muốn tránh khỏi Hoa Tinh ôm, nhưng song thủ Hoa Tinh lại ôm nàng rất chặt. Một tay Hoa Tinh ôm eo hết sức nhỏ nhắn mảnh mai của nàng, tay kia đè trên lưng nàng, ghì chặt cả người nàng trước ngực hắn. Sắc mặt Mai đỏ tươi, nàng cảm thấy song phong mềm mại của mình đang đè trên ngực hắn, tùy theo sự cựa quậy của nàng hai tòa ngọc nhũ mềm mại ấy đang ma sát sít sao ở ngực hắn.
Lại nhìn Hoa Tinh, bộ mặt hắn đang có dáng vẻ hưởng thụ, yên lặng cảm nhận hai mảnh trăng đang nhẹ nhàng ma sát ở ngực. Nhục cầu mềm mại tràn đầy tính đàn hồi đè chặt chẽ tại ngực, cảm giác quả là mỹ diệu sảng khoái. Bộ mặt Mai Hương đỏ rực, cùng với song phong đang mài nơi ngực hắn, một cảm giác kỳ diệu từ ngực truyền khắp toàn thân, rất kỳ diệu, lại có sự ngượng ngùng nói không ra nữa. Mai Hương chỉ thấy toàn thân có vẻ mềm ra, cả người không có sức ép trên ngực hắn.
Hoa Tinh ngó Mai Hương, thấy sắc mặt nàng đỏ rực, cực kỳ kiều diễm xinh đẹp. Hoa Tinh cười nhẹ nhàng nói: "Có muốn biết tối qua ta chiếm tiện nghi của cô thế nào không, tiểu khả ái, tiểu khả ái mê người, cô biết dáng vẻ hiện tại của cô không, quả thực vô cùng xinh đẹp."
Mai Hương nóng mặt, thấp giọng nói: "Hoa Tinh, ngươi ức hiếp người ta, mau bỏ ta ra." Nói xong không dám đưa mắt nhìn hắn.
Hoa Tinh nhìn tiểu mỹ nhân đang mắc cỡ này, không nhịn được hữu thủ hắn ấn đầu nàng xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi dụ người. Toàn thân Mai Hương chấn động, ý thức trống rỗng, Hoa Tinh hôn nàng, đây là cái duy nhất nàng nhớ. Mai Hương bắt đầu kiên cường xoay đầu ngọ ngoạy một hồi, nhưng rất nhanh toàn thân vô lực nằm trên ngực hắn, mặc hắn tha hồ thanh bạc. Hoa Tinh nhẹ nhàng ngậm đôi môi trong miệng, tận tình nếm, một mặt duỗi lưỡi vào miệng nhỏ dụ người, thích thú hút nước bọt xử nữ của nàng, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Hoa Tinh hôn một trận sung sướng, khiến Mai Hương hư hư hổn hển không ngừng, mới tiếc nuối thả nàng ra. Ngó bộ dạng e thẹn mất sức của Mai Hương, Hoa Tinh mỉm cười đắc ý. Mai Hương hồi phục lại tinh thần, cảm thấy xấu hổ muốn chết, cúi đầu mắng khẽ: "Hoa Tinh đại hoại đản, bắt nạt người ta, không biết xấu mặt, hoại đản sắc lang, hoại tử."
Hoa Tinh nghe nói bèn cười thầm, song thủ nhẹ nhàng vuốt ve lưng và eo thon mềm mại khẽ nói: "Mai Hương, hôn cô cảm giác thực tuyệt, bọn ta làm cái nữa được không?" Ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc. Mai Hương nghe xong sắc mặt biến đổi, liền vội vùng vẫy.
Hoa Tinh cười quỷ quái, hữu thủ nhẹ nhàng phẩy phẩy trên phong đồn nghểnh cao của nàng, cảm nhận được đàn tính kinh người, thầm nhủ quả là sảng khoái. Mai Hương cứng người, cấm địa yếu ớt của thiếu nữ bị Hoa Tinh tập kích, không nhịn được toàn thân run nhẹ, nằm xuống vô lực. Hoa Tinh trông thấy tình trạng, tả thủ đặt tại đồn bộ mượt mà dùng lực vuốt ve xoa bóp, một mặt cảm thụ đàn tính khác thường, mặt khác ngậm đôi môi đỏ tươi nếm sự thẹn thùng của xử nữ, quả là có phong vị khác lạ.
Mai Hương vừa ngượng vừa mừng, muốn rời khỏi ngực Hoa Tinh, thứ nhất toàn thân không còn sức lực, thứ hai, kỳ thực trong lòng cũng không muốn ly khai, đương nhiên đây là bí mật trong lòng thiếu nữ, không thể nói ra lời được. Đành phải mặc hắn thanh bạc, vuốt ve mọi chỗ. Tùy theo lực xoa bóp của ma thủ Hoa Tinh trên phong đồn mềm mại của nàng, dục vọng trong lòng thiếu nữ cũng từ từ nổi lên. Mai Hương đã cảm giác rõ ràng, kiên đĩnh của Hoa Tinh đang nhô lên tại địa phương thần thánh nhất của nàng, trên mặt xấu hổ không thể tả. Hoa Tinh vẫn cứ hôn Mai Hương, yên lặng thưởng thức mỹ vị.
Trong phòng khách sạn, Hoa Tinh và Mai Hương đang im lặng thể hội sự mỹ diệu giữa nam nữ. Hữu thủ Hoa Tinh vẫn dừng lại trên phong đồn đầy đủ đàn tính, thỉnh thoảng dùng lực cảm nhận đường nét mỹ diệu. Tả thủ xoa nhẹ trên vai nàng, miệng vẫn tận tình phẩm hàm vẻ e thẹn của mỹ nhân. Hoa Tinh cũng cảm giác được kiên đĩnh của mình đang húc lên một nơi mềm mại vô tỷ, hết sức khoan khoái. Ngó vẻ mặt đỏ rực có thể chích huyết của Mai Hương, Hoa Tinh biết lại tiếp tục nữa, ngày hôm nay hai người sẽ càng không thể sửa chữa, mà giờ này khắc này, lại chưa phải thời cơ tốt, nơi này là khách sạn, bất cứ lúc nào đều có thể sẽ có người xông vào.
Hoa Tinh rất luyến tiếc, hữu thủ ra sức sờ mó, cầm chặt đồn nhục trong tay, cảm nhận đàn tính kinh người của thiếu nữ. Buông tay ra, tả thủ Hoa Tinh nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Mai Hương, một cỗ chân khí mát lạnh thấu vào cơ thể, Mai Hương rất nhanh khôi phục lại. Hoa Tinh nhả miệng hồng hồng của nàng ra, ngó nàng, ánh mắt đầy vẻ nhu tình nói: "Mai nhi, làm nữ nhân của ta được không?"
Sắc mặt Mai Hương vẫn còn tơ tơ hây hây đỏ, ngó hắn bẽn lẽn gật gật đầu nói: "Sau này chàng nhất định phải đối xử tốt với ta, nếu không ta không lấy chồng. Về sau như quả chàng có nữ nhân khác mà không phải là ta, thì chàng là đại hoại đản, ta vĩnh viễn không để ý đến chàng đâu."
Hoa Tinh hôn nàng một cái khẽ nói: "Yên tâm, cho dù sau này ta có nhiều nữ nhân, ta vẫn sẽ mãi mãi yêu thích nàng, lấy nàng làm vợ, vĩnh viễn không phụ nàng."
Mai Hương nhìn hắn một hồi rồi cười nói: "Tin chàng lần này, mau dậy thôi, đến lúc tiểu nhị nhìn thấy thì người ta thẹn chết."
Hoa Tinh với Mai Hương nồng nhiệt một trận nữa hai người mới đứng dậy. Sau khi sửa sang y phục hai người đi xuống ăn cơm. Lúc ăn cơm, hai người nghe được một tin tức kinh người.
Vốn trong sáng nay, Trường An thành truyền ra hai vụ việc lớn. Vụ thứ nhất là một trong tứ đại thư viện là Phượng Hoàng Thư Viện xuất hiện một đặc sứ, tự xưng là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Hắn là một thiếu niên anh tuấn trạc độ hai ba hai bốn tuổi. Có người nói người này thần bí Phi thường, hiện nay đang ở thành Trường An. Đã có không ít người võ lâm muốn đến viếng thăm hắn, muốn xem hắn là chân hay giả, và tới dò la hư thực của hắn.
Đại sự thứ hai là nhị công tử của Bạch gia ở thành tây bị người ta giết chết, căn cứ vào phân tích ban đầu, hung thủ là hai nữ nhân, Bạch gia đang toàn lực truy xét tung tích của hai nữ nhân đó. Vì việc này, lão thái gia của Bạch gia là Bạch Trường Tùng, cao thủ bài danh thứ tư trên Địa Bảng bốn mươi năm trước, đã bắn ra lời nói, bất luận thế nào cũng phải bắt bằng được hung thủ, phân thây bọn chúng thành vạn đoạn, bản thân lão cũng tự mình đi truy xét việc này. Như quả có người biết tung tích hung thủ, thì sẽ được thưởng năm trăm hai chục lượng bạc.
Thành Trường An yên tĩnh, vì sự xuất hiện của Hoa Tinh, bắt đầu xảy ra biến hóa. Một cỗ phong ba đang âm ỉ, tin rằng không lâu nữa sẽ bùng nổ dữ dội. Tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ ra sao? Chẳng ai có thể đoán được. Trường An, chờ đợi Hoa Tinh sẽ là gì? Ai biết.
Đi theo tiểu Bình lặng lẽ vào trong sân, sau đó rẽ mấy lần, tiểu Bình dẫn hai người đến một khách phòng. Nhẹ nhàng châm ngọn đèn trên bàn, tiểu Bình ngó Hoa Tinh một cái nói: "Hoa đệ đệ nhất định rất kỳ quái phải không? Tại sao tỷ tỷ có biệt viện lớn thế này, đúng không?"
Trong lòng Hoa Tinh đích xác không hiểu, hắn đi tới ôm nàng cười khẽ nói: "Tỷ tỷ bảo cho ta đi, đệ đệ rửa tai cung kính nghe." Nói xong đặt một nụ hôn trên mặt nàng, vẻ mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.
Tiểu Bình liếc hắn, kiều mị vô bì. Dịu dàng nói: "Ngươi nha, chỉ biết khi phụ tỷ tỷ, còn không buông tay ra, tự mình kiếm ghế ngồi đi." Nói xong đẩy hắn ra.
Sau khi ba người ngồi xong, tiểu Bình thong thả nói: "Đại viện này ta mua sáu năm trước, lúc đó không có người nào biết, bởi vì bình thường ta không đến đây. Vì không muốn người khác hoài nghi nơi này, sau khi ta mua nó thì ra thành ngoại mua mấy đầy tớ về, để bọn họ ở đây. Ngoài ra còn kiếm một người tin tưởng, để hắn giả mạo thành viên ngoại, ở đây chuẩn bị mọi thứ cho ta.
Khi ta nghĩ rằng phải giết Bạch Ngọc Long, ta liền nhớ tới chỗ này. Địa phương này tương đối an toàn, hết thảy đều không khiến người ta nghi ngờ, chờ sau khi bọn ta báo thù, náu mình ở đây, tin rằng Bạch gia không thể đoán được. Nói tới Bạch gia, Hoa đệ đệ ngươi chẳng hề biết sự tình ở đó. Bạch Ngọc Long đã chết kỳ thực võ công tương đối cao cường, cái tên Bạch Long hắn dùng trong võ lâm là do hai mươi năm trước, hắn là cao thủ bài danh thứ ba trên Long Bảng lần thứ nhất.
Song kẻ khiến ta với Tú Quyên sợ nhất là cha của Bạch Ngọc Long, cha hắn kêu là Bạch Trường Tùng, là đỉnh đỉnh cao thủ bài danh đệ tứ trên Địa Bảng bốn mươi năm trước. Nhiều năm nay liên tục khổ luyện võ công, bây giờ càng lợi hại vô tỷ, ai cũng không biết võ công lão hiện nay đã tiến đến trình độ nào cả. Bọn ta giết con trai lão, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn ta, bởi vậy trước hết bọn ta chỉ có thể né tránh đầu sóng ngọn gió, chờ cho sự việc này qua đi một thời gian, lại tiếp tục rời khỏi vùng này, đi xa nơi đất khách quê người."
Hoa Tinh nghe nói trầm tư một lát, hắn không ngờ, Bạch Ngọc Long vốn là cao thủ đệ tam trên Địa Bảng năm xưa, còn cha gã lại là cao thủ bài danh thứ tư trên Địa Bảng lần thứ hai. Hiện tại hai nữ tử đã giết Bạch Ngọc Long rồi, một khi rơi vào tay Bạch Trường Tùng, tất chết không còn nghi ngờ gì nữa. Bây giờ cảnh ngộ của hai người bọn nàng coi ra tương đối nguy hiểm, bản thân mình có lẽ cẩn thận là được, nhưng không thể để bọn nàng rơi vào tay Bạch gia được.
Ngó hai nữ tử, trong mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ quan tâm khẽ nói: "Bây giờ các vị đang rất nguy hiểm, ta sẽ nghĩ ra biện pháp nhanh nhất đưa các vị rời khỏi đây, ngoài ra kiếm địa phương an toàn để bố trí ổn thỏa."
Tú Quyên ngó hắn, trong mắt có vẻ mê hoặc và không hiểu, khẽ nói: "Hoa đệ, ngươi vẫn chưa nói cho bọn ta biết thân phận của ngươi nhỉ? Ngươi có võ công cao cường như thế, lai lịch nhất định không đơn giản, đúng không?"
Hoa Tinh ngó nàng cười khẽ nói: "Tên của ta ngày mai sẽ khiến người võ lâm cả thành Trường An đều hay biết, không ngoài mấy bữa, cả võ lâm đều sẽ biết con người Hoa Tinh ta. Tú Quyên tỷ tin không?" Ngó nàng, trong mắt lóe lên thần thái dụ người.
Đưa mắt ngó Hoa Tinh một cái, Tú Quyên liền hiểu rõ hắn lại nghĩ tới sự việc vừa rồi. Trên mặt nàng bất giác lộ ra vẻ bẽn lẽn, ánh mắt có vẻ không tin hỏi: "Ta không tin, đáo để thân phận ngươi là gì, vì sao ta chưa từng nghe qua." Bên cạnh Tiểu Bình cũng tỏ vẻ không tin.
Hoa Tinh nhìn hai nữ tử cười kỳ lạ nói: "Bởi vì ta là Hoa Tinh, là Phượng Hoàng đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện. Các vị tin không? Đúng rồi, ta vẫn còn chưa biết tên đầy đủ của các vị nhỉ? Tú Quyên tỷ bảo cho ta biết tên đầy đủ của các vị, nếu không làm tỷ tỷ của ta, ngay cả tên của hai tỷ tỷ đều không rõ, không phải khiến người ta cười nhạo ư."
Khi hai nữ tử nghe đến hắn là Phượng Hoàng đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện, trên mặt đều hiện ra thần sắc kinh ngạc, có chút không tin nhìn hắn. Tiểu Bình hỏi: "Hoa đệ đệ, ngươi nói thực chứ? Ngươi quả thực là Phượng Hoàng đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện à? Tại sao trong võ lâm không có một tý phong thanh nào nhỉ?"
Hoa Tinh cười nói: "Đó là vì việc này rất đột nhiên, thư viện vẫn chưa kịp thông tin ra võ lâm. Nhưng qua ba ngày nữa việc này sẽ loan truyền khắp võ lâm. Tỷ tỷ vẫn chưa nói cho ta biết, tên đầy đủ của các vị nhỉ?"
Tiểu Bình nguýt hắn một cái nói: "Ngươi không phải người tốt, lúc nào cũng nghĩ tới chủ ý xấu với bọn ta. Tỷ tỷ ta vốn tên là Tiêu Bình, lâu nay quen gọi là tiểu Bình. Tú Quyên vốn tính Hứa, nhớ kỹ chưa, tiểu hoại đản." Đang nói ưu oán nhìn Hoa Tinh một cái.
Hoa Tinh cười nói: "Nhớ rồi. Ta làm sao có thể không nhớ chứ, hai tỷ tỷ mỹ lệ như thế, ta muốn quên thậm chí quên không nổi, ta cũng không chịu quên đâu." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tú Quyên hỏi: "Đặc sứ có chút quyền lợi nào không? Sẽ không phải là quang can đặc sứ chứ." Ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn hắn.
Hoa Tinh nghe xong, vẻ mặt ngây ra một cái, nào ngờ nàng có thể hỏi như vậy. Ngó nàng, Hoa Tinh cười hắc hắc nói: "Hiện tại nói đến, căn bản ta cũng xem như là quang can đặc sứ thôi, hắc hắc. Có điều qua mấy ngày nữa, hắc hắc, không giống đâu. Đợi sau khi ta và thư viện liên hệ, ta có thể thu được mọi tin tức và quyền lợi từ thư viện, đến lúc đó ta liền sai người kiếm địa phương an toàn cho các vị được không?"
Hai nữ tử đều ngó hắn, nào dè hắn quả là quang can đặc sứ, trong mắt bất giác lộ ra vẻ tức cười. Tiểu Bình cười nói: "Ta vẫn tưởng là ngươi nhiều oai phong chứ. Hóa ra là quang can đặc sứ, ngay cả tên sai vặt cũng không có, quả thực là cười đến chết người." Nói xong không nhịn được cười lớn, Tú Quyên cũng cười khẽ.
Hoa Tinh ngó hai nữ tử đồng thời lộ ra nụ cười, trong mắt thoáng qua thần quang. Nhìn dáng cười mỹ lệ của hai nàng, trong lòng Hoa Tinh không nhịn được nổi lên đắc ý, thực đẹp, nhưng mà bọn nàng đều là của ta, hắc hắc. Cặp mắt đảo một cái, Hoa Tinh cất lời nói: "Hay lắm, các vị dám cười ta, coi ta làm sao trừng phạt các vị." Không chờ hai nữ tử phản ứng lại, Hoa Tinh nghiêng người ôm hai nữ tử vào lòng, trên mặt lộ ra vẻ cười kỳ lạ.
Hai nữ tử đỏ mặt, biết Hoa Tinh lại muốn giở trò. Cái gọi là trừng phạt chẳng qua là sự kiếm cớ của hắn, cái hắn chân chính muốn là thừa cơ thế nào để chiếm tiện nghi. Thấy hai nữ tử khe khẽ ngọ ngoạy, nhưng không hề quyết liệt, biết bọn nàng kỳ thực chẳng cự tuyệt mình. Ý cười kỳ lạ trên mặt Hoa Tinh càng sâu, coi hai khuôn mặt mỹ lệ một hồi, Hoa Tinh không nhịn được vẫn còn muốn phẩm hàm lưỡi thơm của Tú Quyên một lần nữa. Nhìn bộ mặt đoan trang mỹ lệ đang thẹn thùng vô tỷ của Tú Quyên, Hoa Tinh đắc ý Phi thường. Nghĩ tới việc chinh phục được mỹ nhân đoan trang tú mỹ này, trong nội tâm hắn cực kỳ hả dạ, nghĩ xa hơn nữa tới việc đánh chiếm thể xác hắn lại càng thêm kích động.
Nhẹ nhàng ngậm đôi môi ngon ngọt của Tú Quyên, mặc sức nếm một hồi, Hoa Tinh bắt đầu công thành cướp đất. Kiếm lưỡi múa lên, tiến thẳng vào trong, điên cuồng xâm lược lãnh thổ ngọt ngào. Thân trên Tú Quyên nhè nhẹ đu đưa, bộ mặt phát nóng đỏ rực, trong miệng dịu dàng hồi đáp Hoa Tinh, hai lưỡi khéo léo đan chéo sít sao với nhau, bên này hút vị ngọt của bên kia.
Hoa Tinh có chút luyến tiếc rời khỏi đôi môi mỹ lệ đỏ tươi nhìn nàng, trong mắt là vô tận nhu tình và say đắm. Tú Quyên thấy được ánh mắt đó, trong lòng nổi lên trận trận con sóng nhỏ, càng lúc càng lớn, lay động con tim nàng. Đột nhiên nàng phát hiện, tại khoảnh khắc này trong lòng mình đã in đậm bóng dáng hắn, rất rõ rệt, mặc dù hai người mới chỉ tương thức chưa tới hai giờ. Cuộc đời này e rằng đã không thể quên hắn rồi, tại sao có thể như thế? Nàng cũng không biết. Mà nữ nhân khi đang mê hoặc không cởi mở được, thường hay đem tất cả những gì mình không rõ, những việc mình không thể giải thích được, đẩy hết lên người ông trời, cho rằng đều là trời xanh an bài, rồi chấp nhận cam chịu số phận.
Tú Quyên yên lặng tựa đầu lên vai hắn, nét mặt ửng hồng bẽn lẽn đã không còn thấy nữa, mà là vẻ mặt an lành dửng dưng. Bộ mặt đoan trang tú mỹ hiện ra tơ tơ khí chất cao quý, nhẹ nhàng khép mắt. Giây lát này, trong lòng Tú Quyên chân chính tiếp thụ hắn, giao cả cuộc đời cho hắn, mặc ý để hắn đạt được khát khao mong cầu.
Nhìn bộ mặt đoan trang tú mỹ ấy, nét mặt an lành bình yên ấy, khí chất cao quý mê người ấy, Hoa Tinh trào lên mối xúc động. Hắn biết tại khoảnh khắc này Tú Quyên thực sự chấp nhận mình rồi, giao hết cuộc đời nàng cho mình rồi. Trong giây phút này, ở tận sâu thẳm trong lòng Hoa Tinh đã coi Tú Quyên là vợ mình, trước kia ham muốn thể xác của nàng, ở thời điểm này đã thay đổi rồi. Hoa Tinh tự nói với mình, suốt đời phải mạnh mẽ bảo hộ nàng, hết sức thương yêu nàng.
Ngoái đầu nhìn tiểu Bình, nụ cười kỳ lạ của Hoa Tinh đã mất đi. Vẻ mặt lộ ra sự chân thành, Hoa Tinh dịu dàng hôn tiểu Bình, ôn nhu thưởng thức đôi môi ngọt ngào. Tiểu Bình nhìn hắn, nhẹ nhàng chìa lưỡi ra, duỗi vào trong miệng hắn, để hắn tận tình nhấp nháp và hưởng thụ. Nơi khóe mắt một giọt lệ thủy nhẹ nhàng vô thanh lướt xuống, bởi vì sự chân thành và tình cảm dịu dàng trong mắt Hoa Tinh.
Nhìn tiểu Bình, mục quang hai người cùng nhau giao hội, thắm thiết hướng về đối phương, không cần nói ra, cứ lặng lẽ thành dòng chảy trong tim hai người. Trong tiểu phòng một khối yên tĩnh hài hòa, lúc này chính là vô thanh thắng hữu thanh!
Trong lòng Hoa Tinh kích động không thôi, không biết làm sao để biểu đạt ra sự thương tiếc và quý trọng, chỉ có thể gắng sức hôn tiểu Bình, muốn mượn việc này để bày tỏ. Hoa Tinh với hai nữ nhân du dương rất lâu, trải qua nhiều sự giao lưu tâm hồn, giữa tim với tim lặng lẽ hòa quyện vào nhau.
Tú Quyên ngó Hoa Tinh bằng cặp mắt thùy mị, bộ mặt lộ ra vẻ quyến rũ khẽ nói: "Hoa đệ, không còn sớm nữa, ngươi muốn về không?"
Hoa Tinh đưa cặp mắt tràn đầy nhu tình mật ý nhìn hai nữ tử khẽ đáp: "Hôm nay các vị đều mệt nên nghỉ ngơi cho khỏe. Mấy bữa nữa ta đến kiếm các vị, lúc ấy ta lại yêu thương các vị nữa. Ta hiện đang ở Hội anh khách sạn cách Anh Hùng lâu không xa, có việc gì thì các vị đến kiếm ta. Nếu gặp nguy hiểm thì cứ đến đó, chỉ cần ở cạnh ta thì không có người nào trong thiên hạ có thể làm tổn thương các vị, bất kể là ai. Sau này ta sẽ ở cùng các vị, sống hạnh phúc vĩnh viễn với các vị. Kể từ giờ này các vị là nữ nhân của Hoa Tinh ta, ta sẽ yêu các vị mãi mãi." Hệt như một lời thề, nhẹ nhàng vọng lại trong phòng.
Hai nữ tử cười hạnh phúc, nước mắt thấm đẫm tràn đầy niềm vui, có thể vẫn còn có một chút thương tang. Đối với hai nữ tử thì đây quả là vừa lòng đẹp ý. Tuy rằng hơi trễ nhưng cũng là đẹp rồi. Khóc, chẳng qua là bởi vì chuyện xưa, vì nhớ lại những việc nát lòng chịu không thấu xưa kia.
Tiểu Bình dẫn Hoa Tinh ra ngoài, khẽ nói: "Hoa đệ cẩn thận một chút. Lần sau ngươi tới hy vọng ngươi bình bình an an, đừng để ta với Tú Quyên lo lắng." Nói xong dịu dàng hôn hắn.
Hoa Tinh ôm chặt tiểu Bình. Hắn nhiệt tình nếm đôi môi ngọt ngào mê người của nàng, hữu thủ nhẹ nhàng dạo chơi trên người nàng, dịu dàng vuốt ve cơ thể nàng. Hoa Tinh tiếc rẻ buông môi thơm ra, hữu thủ hắn cố sức vuốt ve mảnh trăng trước ngực tiểu Bình một hồi. Sau khi hắn hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu một phen mới buông nàng ra. Hắn hàm tình nhìn Tiểu Bình nói: "Thực đẹp, lần sau ta sẽ thưởng thức hết lòng."
Tiểu Bình ngó hắn lộ vẻ thương yêu thấp giọng nói: "Hoa đệ, lần tới tỷ tỷ để cho ngươi tận lòng hưởng thụ tất cả của tỷ tỷ." Thanh âm kiều mị có vẻ e thẹn, tràn ngập sự dụ hoặc.
Hoa Tinh cười nói: "Cái này là do tỷ nói đấy nhé, đến lúc ấy đừng có cự tuyệt. Ta đi trước đây, ta sẽ mau chóng đến kiếm các vị, các vị nhớ cẩn thận." Nói xong ngó mảnh trăng mỹ lệ một cái, Hoa Tinh lăng không bắn đi, nháy mắt tiêu thất giữa màn đêm.
Tiểu Bình nhìn trời, đứng một hồi rồi mới trở về phòng. Gặp Tú Quyên, hai người nhìn nhau, sau cùng ôm nhau thắm thiết, trong mắt chảy xuống dòng lệ xúc động. Đây là một đêm bọn họ đã trải qua rất nhiều sự việc, có nguy hiểm có kích động, có chua cay cũng có vui sướng, còn có rất nhiều cảm giác không thể nói nên lời.
Tiểu Bình khẽ hỏi: "Tú Quyên, sau này tỷ có hối hận không? Tỷ có bằng lòng trao cả cuộc đời cho y không?"
Tú Quyên ngó nàng khẽ đáp: "Ta bằng lòng, bởi vì ta thấy được chân tình trong mắt y, khiến ta cảm thấy thực tình yên tâm. Còn ngươi, bằng lòng chứ?"
Tiểu Bình nói: "Ta giống như tỷ, có lẽ nửa đời trước của bọn ta đều rất đau khổ, nên bây giờ trời xanh đã mở mắt, để cho y đi vào cuộc sống của bọn ta, cho nửa đời sau bọn ta được hạnh phúc, phải không, Tú Quyên? " Tú Quyên ôm nàng, hai người ôm chặt nhau, có cách nhìn như nhau.
Khi Hoa Tinh về đến khách sạn, hắn ngó Mai Hương, nàng đang say ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, tỏ ra vô cùng an lành. Hoa Tinh xem thử sắc trời, chừng một giờ nữa là bình minh rồi, hắn liền nằm xuống giường yên lặng nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ tới việc đêm nay, quả là ngọt ngào. Không lâu sau Hoa Tinh đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hoa Tinh tỉnh dậy mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Mai Hương đang ngồi trên bàn ngó hắn, thấy hắn tỉnh lại trong mắt lộ ra vẻ e thẹn. Hoa Tinh cười hỏi: "Dậy sớm thế, ngủ không ngon hả?"
Mai Hương đỏ mặt, khẽ hỏi: "Tối qua ngươi đắp chăn cho ta phải không?" Trong mắt có chút thẹn thùng, dường như hơi ngượng.
Hoa Tinh cười nói: "Đúng đấy, có ta ở đây há để cho kẻ khác đụng đến một sợi tóc của cô. Ngoài ta ra, ai cũng đừng hòng chạm vào cô." Trong mắt hàm chứa vẻ tươi cười.
Mai Hương đỏ mặt nói: "Vậy chắc ngươi lại giở trò xấu, thừa cơ chiếm tiện nghi của người ta rồi." Thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Hoa Tinh cười nói: "Cô nói có không? Một đại mỹ nhân ở trước mặt mình, cô nói xem ta có làm gì không?"
Nghe Hoa Tinh nói mình là đại mỹ nhân, trong lòng Mai Hương thoáng qua một chút vui sướng, nhưng nghe trong lời nói của hắn, thì biết hắn nhất định đã chiếm tiện nghi của mình. Mai Hương sắc mặt đỏ rực nói: "Đại hoại đản, ngươi nói càn, ngươi lừa gạt người ta. Hoại đản, sắc lang, ngươi thối rữa."
Hoa Tinh ngó bộ mặt thẹn thùng lộ ra vẻ phẫn nộ của Mai Hương, đáng yêu cực kỳ. Không nhịn được hắn liền kéo nàng ôm vào lòng, để nàng nằm trên người mình. Mai Hương ngây ra một cái, lập tức phản ứng lại. Quen nhau hai ngày, đây là lần thứ nhất thân mật như vậy, Mai Hương vừa thẹn vừa gấp, lại âm ỷ có phần kỳ vọng.
Dùng lực giẫy ra, muốn tránh khỏi Hoa Tinh ôm, nhưng song thủ Hoa Tinh lại ôm nàng rất chặt. Một tay Hoa Tinh ôm eo hết sức nhỏ nhắn mảnh mai của nàng, tay kia đè trên lưng nàng, ghì chặt cả người nàng trước ngực hắn. Sắc mặt Mai đỏ tươi, nàng cảm thấy song phong mềm mại của mình đang đè trên ngực hắn, tùy theo sự cựa quậy của nàng hai tòa ngọc nhũ mềm mại ấy đang ma sát sít sao ở ngực hắn.
Lại nhìn Hoa Tinh, bộ mặt hắn đang có dáng vẻ hưởng thụ, yên lặng cảm nhận hai mảnh trăng đang nhẹ nhàng ma sát ở ngực. Nhục cầu mềm mại tràn đầy tính đàn hồi đè chặt chẽ tại ngực, cảm giác quả là mỹ diệu sảng khoái. Bộ mặt Mai Hương đỏ rực, cùng với song phong đang mài nơi ngực hắn, một cảm giác kỳ diệu từ ngực truyền khắp toàn thân, rất kỳ diệu, lại có sự ngượng ngùng nói không ra nữa. Mai Hương chỉ thấy toàn thân có vẻ mềm ra, cả người không có sức ép trên ngực hắn.
Hoa Tinh ngó Mai Hương, thấy sắc mặt nàng đỏ rực, cực kỳ kiều diễm xinh đẹp. Hoa Tinh cười nhẹ nhàng nói: "Có muốn biết tối qua ta chiếm tiện nghi của cô thế nào không, tiểu khả ái, tiểu khả ái mê người, cô biết dáng vẻ hiện tại của cô không, quả thực vô cùng xinh đẹp."
Mai Hương nóng mặt, thấp giọng nói: "Hoa Tinh, ngươi ức hiếp người ta, mau bỏ ta ra." Nói xong không dám đưa mắt nhìn hắn.
Hoa Tinh nhìn tiểu mỹ nhân đang mắc cỡ này, không nhịn được hữu thủ hắn ấn đầu nàng xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi dụ người. Toàn thân Mai Hương chấn động, ý thức trống rỗng, Hoa Tinh hôn nàng, đây là cái duy nhất nàng nhớ. Mai Hương bắt đầu kiên cường xoay đầu ngọ ngoạy một hồi, nhưng rất nhanh toàn thân vô lực nằm trên ngực hắn, mặc hắn tha hồ thanh bạc. Hoa Tinh nhẹ nhàng ngậm đôi môi trong miệng, tận tình nếm, một mặt duỗi lưỡi vào miệng nhỏ dụ người, thích thú hút nước bọt xử nữ của nàng, trong lòng vô cùng hưng phấn.
Hoa Tinh hôn một trận sung sướng, khiến Mai Hương hư hư hổn hển không ngừng, mới tiếc nuối thả nàng ra. Ngó bộ dạng e thẹn mất sức của Mai Hương, Hoa Tinh mỉm cười đắc ý. Mai Hương hồi phục lại tinh thần, cảm thấy xấu hổ muốn chết, cúi đầu mắng khẽ: "Hoa Tinh đại hoại đản, bắt nạt người ta, không biết xấu mặt, hoại đản sắc lang, hoại tử."
Hoa Tinh nghe nói bèn cười thầm, song thủ nhẹ nhàng vuốt ve lưng và eo thon mềm mại khẽ nói: "Mai Hương, hôn cô cảm giác thực tuyệt, bọn ta làm cái nữa được không?" Ánh mắt lộ ra vẻ trêu chọc. Mai Hương nghe xong sắc mặt biến đổi, liền vội vùng vẫy.
Hoa Tinh cười quỷ quái, hữu thủ nhẹ nhàng phẩy phẩy trên phong đồn nghểnh cao của nàng, cảm nhận được đàn tính kinh người, thầm nhủ quả là sảng khoái. Mai Hương cứng người, cấm địa yếu ớt của thiếu nữ bị Hoa Tinh tập kích, không nhịn được toàn thân run nhẹ, nằm xuống vô lực. Hoa Tinh trông thấy tình trạng, tả thủ đặt tại đồn bộ mượt mà dùng lực vuốt ve xoa bóp, một mặt cảm thụ đàn tính khác thường, mặt khác ngậm đôi môi đỏ tươi nếm sự thẹn thùng của xử nữ, quả là có phong vị khác lạ.
Mai Hương vừa ngượng vừa mừng, muốn rời khỏi ngực Hoa Tinh, thứ nhất toàn thân không còn sức lực, thứ hai, kỳ thực trong lòng cũng không muốn ly khai, đương nhiên đây là bí mật trong lòng thiếu nữ, không thể nói ra lời được. Đành phải mặc hắn thanh bạc, vuốt ve mọi chỗ. Tùy theo lực xoa bóp của ma thủ Hoa Tinh trên phong đồn mềm mại của nàng, dục vọng trong lòng thiếu nữ cũng từ từ nổi lên. Mai Hương đã cảm giác rõ ràng, kiên đĩnh của Hoa Tinh đang nhô lên tại địa phương thần thánh nhất của nàng, trên mặt xấu hổ không thể tả. Hoa Tinh vẫn cứ hôn Mai Hương, yên lặng thưởng thức mỹ vị.
Trong phòng khách sạn, Hoa Tinh và Mai Hương đang im lặng thể hội sự mỹ diệu giữa nam nữ. Hữu thủ Hoa Tinh vẫn dừng lại trên phong đồn đầy đủ đàn tính, thỉnh thoảng dùng lực cảm nhận đường nét mỹ diệu. Tả thủ xoa nhẹ trên vai nàng, miệng vẫn tận tình phẩm hàm vẻ e thẹn của mỹ nhân. Hoa Tinh cũng cảm giác được kiên đĩnh của mình đang húc lên một nơi mềm mại vô tỷ, hết sức khoan khoái. Ngó vẻ mặt đỏ rực có thể chích huyết của Mai Hương, Hoa Tinh biết lại tiếp tục nữa, ngày hôm nay hai người sẽ càng không thể sửa chữa, mà giờ này khắc này, lại chưa phải thời cơ tốt, nơi này là khách sạn, bất cứ lúc nào đều có thể sẽ có người xông vào.
Hoa Tinh rất luyến tiếc, hữu thủ ra sức sờ mó, cầm chặt đồn nhục trong tay, cảm nhận đàn tính kinh người của thiếu nữ. Buông tay ra, tả thủ Hoa Tinh nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Mai Hương, một cỗ chân khí mát lạnh thấu vào cơ thể, Mai Hương rất nhanh khôi phục lại. Hoa Tinh nhả miệng hồng hồng của nàng ra, ngó nàng, ánh mắt đầy vẻ nhu tình nói: "Mai nhi, làm nữ nhân của ta được không?"
Sắc mặt Mai Hương vẫn còn tơ tơ hây hây đỏ, ngó hắn bẽn lẽn gật gật đầu nói: "Sau này chàng nhất định phải đối xử tốt với ta, nếu không ta không lấy chồng. Về sau như quả chàng có nữ nhân khác mà không phải là ta, thì chàng là đại hoại đản, ta vĩnh viễn không để ý đến chàng đâu."
Hoa Tinh hôn nàng một cái khẽ nói: "Yên tâm, cho dù sau này ta có nhiều nữ nhân, ta vẫn sẽ mãi mãi yêu thích nàng, lấy nàng làm vợ, vĩnh viễn không phụ nàng."
Mai Hương nhìn hắn một hồi rồi cười nói: "Tin chàng lần này, mau dậy thôi, đến lúc tiểu nhị nhìn thấy thì người ta thẹn chết."
Hoa Tinh với Mai Hương nồng nhiệt một trận nữa hai người mới đứng dậy. Sau khi sửa sang y phục hai người đi xuống ăn cơm. Lúc ăn cơm, hai người nghe được một tin tức kinh người.
Vốn trong sáng nay, Trường An thành truyền ra hai vụ việc lớn. Vụ thứ nhất là một trong tứ đại thư viện là Phượng Hoàng Thư Viện xuất hiện một đặc sứ, tự xưng là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh. Hắn là một thiếu niên anh tuấn trạc độ hai ba hai bốn tuổi. Có người nói người này thần bí Phi thường, hiện nay đang ở thành Trường An. Đã có không ít người võ lâm muốn đến viếng thăm hắn, muốn xem hắn là chân hay giả, và tới dò la hư thực của hắn.
Đại sự thứ hai là nhị công tử của Bạch gia ở thành tây bị người ta giết chết, căn cứ vào phân tích ban đầu, hung thủ là hai nữ nhân, Bạch gia đang toàn lực truy xét tung tích của hai nữ nhân đó. Vì việc này, lão thái gia của Bạch gia là Bạch Trường Tùng, cao thủ bài danh thứ tư trên Địa Bảng bốn mươi năm trước, đã bắn ra lời nói, bất luận thế nào cũng phải bắt bằng được hung thủ, phân thây bọn chúng thành vạn đoạn, bản thân lão cũng tự mình đi truy xét việc này. Như quả có người biết tung tích hung thủ, thì sẽ được thưởng năm trăm hai chục lượng bạc.
Thành Trường An yên tĩnh, vì sự xuất hiện của Hoa Tinh, bắt đầu xảy ra biến hóa. Một cỗ phong ba đang âm ỉ, tin rằng không lâu nữa sẽ bùng nổ dữ dội. Tình hình đặc biệt lúc ấy sẽ ra sao? Chẳng ai có thể đoán được. Trường An, chờ đợi Hoa Tinh sẽ là gì? Ai biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook