Diêm Long Quân
-
5: Tứ Tượng Thần Châm
"Kít!"
Lục Thần đạp phanh, dừng xe ở lối vào khách sạn Ngân Thiên, ôm Lâm Như đi lên phòng của mình.
Mặc dù từ trên người Lâm Như tỏa ra một mùi hôi thối nhưng nhân viên khách sạn cũng không dám ngăn cản, họ biết người thanh niên này có quan hệ không tầm thường với chủ tịch nên không dám chọc vào.
Lục Thần ôm Lâm Như vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, làm chút đồ ăn cho cô ăn xong liền hỏi: "Chân của em làm sao vậy? Người dì kia của em lại có chuyện gì nữa vậy?"
"Oa...", câu hỏi của Lục Thần hoàn toàn khơi dậy những chuyện đau lòng của Lâm Như.
Thế là cô kể lại hết tất cả những gì đã xảy ra trong nhiều năm qua.
Hóa ra cách đây 8 tháng, cả nhà cô lái xe đi du lịch, mới đi được nửa đường thì xảy ra tai nạn, không may cả bố mẹ cô đều qua đời, Lâm Như may mắn thoát nạn nhưng chân cô đã bị thương và tàn tật.
Nhà Lâm Như vốn khá giả, ban đầu vốn để dành được một khoản tiền trong tài khoản của cô, định là sẽ mua một căn nhà.
Dì của cô là Mã Thu Linh, khi biết tin bố mẹ cô đã mất, không những không thương xót mà còn bắt đầu nảy sinh ý định vào số tiền mua nhà của gia đình cô.
Trước mặt những người thân thích khác, bà ta nói rằng mình đến đây để chăm sóc Lâm Như đang bị tàn tật, nhưng thật ra là âm thầm đe dọa Lâm Như giao ra tấm thẻ ngân hàng và mật khẩu.
Lâm Như từ chối, vì vậy bà ta luôn ra sức hành hạ cô ấy, để Lâm Như ăn thức ăn thừa mốc, đôi khi còn bị đánh đập dã man.
Cứ như vậy Lâm Như đã trải qua gần tám tháng tăm tối cho đến hôm nay khi Lục Thần đến.
Lục Thần nghe xong những điều này, toàn thân anh run rẩy lên vì tức giận, ngón tay co lại phát ra tiếng, gân xanh toàn thân bạo phát.
Nói xong, tâm tình Lâm Như cũng bình tĩnh lại rất nhiều, nhẹ giọng nói: "Em bây giờ vừa già vừa xấu xí, lại còn tàn tật.
Em vốn không xứng với anh, anh hãy đưa em trở về đi!"
Lục Thần nén lại đau thương, nhìn cô trìu mến: "Cho dù em có như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ mãi mãi yêu em và mãi mãi không bao giờ rời xa em".
Đã lâu rồi không còn nghe thấy được những lời nói ấm áp như vậy, Lâm Như không khỏi bật khóc thêm một lần nữa.
Khóc đi! Khóc đủ rồi, nỗi đau rồi cũng sẽ trôi theo thời gian.
Lục Thần lấy trong túi vải ra một chiếc hộp có gắn bốn cây kim bạc sáng bóng.
Bốn cây kim bạc này được gọi là Tứ Tượng Thần Châm, được một bác sĩ tài giỏi trên chiến trường dạy cho anh trước khi ông ta qua đời, chuyên dùng để chữa các bệnh nan y.
Lục Thần nhẹ nhàng vén quần của Lâm Như lên, nhìn thấy chân của cô đã co rút lại do lâu ngày không vận động, nhưng anh vẫn tự tin rằng mình sẽ chữa khỏi chân cho cô.
"Em nhắm mắt lại đi, anh sẽ chữa trị chân cho em".
Lâm Như lắc đầu thở dài nói: "Anh không phải là bác sĩ, sao có thể chữa trị chân cho em được? Hơn nữa ngay cả các bác sĩ giỏi của tỉnh cũng đã chữa trị cho em rồi, đều không có cách nào cả".
Lục Thần nặn ra một nụ cười, giống như ánh nắng dịu dàng khiến lòng người ấm áp.
"Có khi anh cũng là một vị bác sĩ thì sao?"
Nhìn thấy nụ cười ấm áp của Lục Thần, Lâm Như không muốn phụ đi lòng tốt của anh, bèn nghe theo lời anh nhắm mắt lại.
Nhưng theo cô, tất cả những chuyện này chỉ là Lục Thần giả vờ an ủi cô.
Kiếp này, dù cô có nằm mơ cũng không bao giờ mơ tưởng đến việc đôi chân mình còn có thể chữa khỏi.
Lục Thần kẹp bốn cây kim bạc giữa các ngón tay, nhìn vào chân của Lâm Như.
Đột nhiên, chỉ cần hất tay một cái, bốn cây kim bạc đã bắn vào bốn huyệt đạo của cô, bao gồm Hoa Tiêu, Thành Phủ, Phi Dương và Phu Dương với tốc độ cực nhanh.
Ngay khi bốn cây kim đi vào, bắp chân của Lâm Như bất giác rung lên.
Lục Thần vội vàng gạt hai tay ra, chỉ thấy bốn cây kim bạc xoay tròn trong huyệt đạo của Lâm Như.
Thoáng chốc, Lục Thần thu tay lại rút kim bạc ra, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Phương pháp Tứ Tượng Thần Châm này tiêu tốn nhiều công sức và kỹ năng nhất, lúc này anh đã kiệt sức, nằm liệt trên giường, muốn nhúc nhích một ngón tay cũng không được.
Chân của Lâm Như mất đi cảm giác đã lâu, nay lại truyền đến một cảm giác nhức nhối, tê rần, mặc dù rất nhẹ, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Điều này làm nhen nhóm lên hy vọng trong lòng cô, nhưng hơn hết là nhìn Lục Thần với ánh mắt khác xưa.
Cô cảm thấy rất lâu không có động tĩnh gì, vì vậy từ từ mở mắt ra.
Chỉ nhìn thấy Lục Thần nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Anh ấy là vì mình mới mệt đến như vậy.
Lâm Như không khỏi cảm thấy đau lòng, không muốn làm phiền anh.
Cứ như vậy mà lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, khoảnh khắc này chính là lúc hạnh phúc nhất của Lâm Như.
Mãi đến hai giờ sau, Lục Thần mới tỉnh lại, anh gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười nói: "Anh cứ thế mà ngủ thiếp đi sao?"
Lâm Như gật đầu cười một cách ngọt ngào, đây chính là nụ cười đã đánh mất từ lâu của cô.
"À! Đúng rồi, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi ra ngoài mua cho em chút đồ dùng cần thiết hàng ngày", Lục Thần nói rồi bước ra ngoài.
Lần đầu tiên anh đến một cửa hàng quần áo nữ cao cấp.
Ngay khi anh bước vào cửa hàng, nhân viên đã nhìn anh một cách khinh thường.
Chỉ vì ăn mặc quá xập xệ nên không có ai đứng ra tiếp đón.
Lục Thần không quan tâm đến ánh mắt của bọn họ, tùy ý lựa chọn.
"Này! Không mua thì chớ đụng vào, làm bẩn thì không đền nổi đâu!", một nhân viên mặc váy lụa đen khá ưa nhìn đi tới, chống nạnh nói.
Lục Thần cười nhạt: "Làm sao cô biết tôi sẽ không mua?"
"Hứ! Dựa vào cậu?", cô nhân viên cười nhạo nói: “Cậu có biết một bộ đồ này có giá bao nhiêu không? 28.000 tệ đấy, không có giảm giá đâu”.
“28.000 tệ?”, Lục Thần châm thuốc, sau đó hỏi.
“Đúng vậy!”, nữ nhân viên tưởng anh khiếp sợ, lại cười nói: “Mau đi đi!”
Lục Thần định lấy thẻ ngân hàng ra, nhưng lại có một người quen bước vào đây, đó là Vương Đức Thủy.
Khi nữ nhân viên nhìn thấy anh ta thì vội vàng chạy tới, quở trách nói: "Ông xã! Sao anh có thời gian mà đến đây vậy?"
Vương Đức Thủy có chút không vui, than thở nói: "Hiểu Cầm, mau chọn vài bộ quần áo cho mẹ đi".
Phó Hiểu Cầm buồn bực, giọng quái gở nói: "Hôm qua bà ấy mới qua lấy mấy bộ ở đây xong, sao hôm nay..."
“Bảo em chọn thì chọn đi, ở đâu ra mà nhiều lời như vậy?”, mẹ của Vương Đức Thủy bị người ta bắt nạt, khiến hắn ta vốn đã không vui.
Phó Hiểu Cầm giậm chân: "Tức giận cái gì chứ? Đợi em đuổi cái tên nghèo kiết xác này đi trước đã".
Vương Đức Thủy nhìn theo ánh mắt của Phó Hiểu Cầm, thấy Lục Thần đang cười với mình, hắn ta không khỏi sửng sốt, toát cả mồ hôi lạnh.
“Tên nghèo kiết xác kia, mau cút đi!”, Phó Hiểu Cầm hét vào mặt Lục Thần.
Con đàn bà thối này, cô chọc vào ai không chọc, lại đi chọc giận vị Phật này!
Vương Đức Thủy lau mồ hôi trên trán, quát tháo cô ta: "Có ai làm ăn như em không vậy? Người đến là khách, tiếp khách cho tử tế vào!"
Ớ! Tên khốn này trước đây còn coi thường người khác còn hơn cả mình.
Hôm nay giở chứng gì vậy chứ?
Phó Hiểu Cầm nhìn Vương Đức Thủy với vẻ khó hiểu.
"Nhìn cái gì? Mau tiếp khách cho tốt vào!"
Vương Đức Thủy vội vàng dậm chân, anh ta chỉ muốn đưa vị Phật này đi càng sớm càng tốt.
Cô ta bị mắng vô cớ, không khỏi tức giận nói: "Tên họ Vương kia, anh hét cái gì chứ? Hắn ta chẳng qua chỉ là tên nghèo kiết xác, anh nhìn hắn ta đi, mặc đồ còn xấu hơn cả mẹ anh!"
Lúc này, Lục Thần bước tới, cười nói: "Thôi bỏ đi, quản lý Vương, để không ảnh hưởng đến hòa khí của gia đình anh, tốt hơn hết tôi nên đến chỗ khác!"
Lục Thần nói xong liền bỏ đi không thèm nhìn lại.
Vương Đức Thủy ngồi bịch xuống đất, than thở nói: "Thôi tiêu rồi!"
"Cái gì mà tiêu chứ? Hắn không phải chỉ là một tên nghèo..."
Phó Hiểu Cầm chưa kịp nói xong đã bị Vương Đức Thủy tát cho một cái: "Con đàn bà nịnh hót nhà cô, cô có biết anh ta là ai không? Anh ta là người bên cạnh chủ tịch An!"
"Cái gì? Tại sao anh không nói sớm hơn chứ?", Phó Hiểu Cầm cũng ngồi sụp xuống đất..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook