Diêm Long Quân
19: Liễu Ngạo Thiên


Lục Thần châm một điếu thuốc: "Nhân tiện, Tôn Hoành, người bạn cũ của cậu là Hậu Dũng bị thương, hiện đang nằm trong bệnh viện.

Giờ cậu hãy đi bảo vệ sự an toàn của cậu ta!"
"Cái gì? Hậu Dũng bị thương?", Tôn Hoành cảm thấy không thể tin được, Hậu Dũng là một nhân vật tài giỏi nhất trong Diêm Long Quân, tuy rằng thực lực so với bản thân yếu hơn một chút, nhưng ở Minh Thanh hẳn sẽ không bị thương.

“Ừm!”, Lục Thần gật đầu: “Người đánh cậu ta đã bị tôi phế rồi, có điều kẻ đứng sau là người nhà họ Lục, tôi lo rằng họ sẽ báo thù”.

Tôn Hoành cũng đã từng nghe nói về mối quan hệ giữa Lục Thần và nhà họ Lục, biết cậu chủ của mình cũng là người nhà họ Lục, bèn hỏi: "Cậu chủ, nếu người nhà họ Lục tìm tới, tôi có thể ra tay nặng không?"
Lục Thần không hề do dự gật đầu: “Cậu cứ thoải mái, tôi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nhà họ Lục!”
Được sự cho phép của anh, Tôn Hoành liền yên tâm, cúi chào nói.

“Cậu chủ, vậy tôi đi giờ đây!”
...!
Lúc này ở nhà họ Lục: “Cộp!”, Lục Vân Tường đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho tách trà xê dịch.

“Tức chết tôi mất, thằng nhãi đó lại lợi hại như vậy, đến cả đại sư Du cũng không đánh lại!”
Lục Sinh đứng bên cạnh, nhịn đau gật đầu.

“Thằng oắt Lục Thần đó, không biết học võ ở đâu, mà đại sư Du không đỡ nổi một đòn!”
“Không được! Tôi nhất định không bỏ cuộc, không thể nuốt trôi cục tức này!”
Lục Vân Tường thở phì phò, nói: “Lục Sinh, giờ ông tới Tứ hải võ quán, mời Liễu Ngạo Thiên qua đây!”
“Hả?”, Lục Sinh bất ngờ nói: “Ông chủ, Liễu Ngạo Thiên trước giờ cứng nhắc, e là sẽ không nhúng tay vào chuyện này đâu”.

Liễu Ngạo Thiên – hội trưởng Tứ Hải võ quán, tức quán chủ, sư huynh của Du Thản Long.


Nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, Du Thản Long luôn ỷ võ kiêu ngạo làm càn.

Còn Liễu Ngạo thiên mặc dù võ công cao cường hơn, nhưng lại luôn khiêm nhường.

Nhà họ Lục từng dùng tiền bạc muốn nhờ ông ta tới dạy võ, nhưng ông ta lập tức khước từ.

“Hừ!”
Lục Vân Tường nhếch miệng.

“Giờ không giống trước đây, sư đệ ông ta bị người ta đánh tàn phế, tôi không tin ông ta sẽ đứng yên bất động”.

“Hơn nữa, nếu ông ta vẫn đứng ngoài cuộc, vậy tôi sẽ phá cả cái Tứ Hải võ quán đó!”
“Dạ được! Để tôi đi xem thử!”
Lục Sinh gật đầu rời đi.

Trong Tứ Hải võ quán, Liễu Ngạo Thiên đang luyện công.

“Quán chủ, Lục Sinh cầu kiến!”
Một thực tập sinh chạy tới cung kính nói.

Liễu Ngạo Thiên nhíu mày, hiển nhiên không hề vui vẻ.

“Không phải tôi nói rồi ư? Trong lúc tôi luyện công, ai cũng không gặp!”
Thực tập sinh bối rối, lí nhí nói: “Ông ta nói không gặp không được! Nói là...phó hội trưởng bị người ta đánh tàn phế rồi!”

“Cái gì?”, Liễu Ngạo Thiên vội khoác áo ngoài: “Cho ông ta vào!”
Lục Sinh tiến vào: “Quán chủ Liễu, đã lâu không gặp!”
“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên đứng dậy, nói: “Lục Sinh, ông nói cho tôi biết, sự việc rốt cuộc là sao?”
“Haiz!”, Lục Sinh thở dài, không trả lời ngay.

“Quán chủ Liễu, chắc ông đã nghe tin, lệnh sư thật sự quá thảm!”
“Đừng nhiều lời, nói việc chính, rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”, Liễu Ngạo Thiên không kiên nhẫn nói, ông ta vốn không có hảo cảm với người nhà họ Lục.

“Hai tay của đại sư Du, và cả một chân, đã bị người ta đánh tàn phế rồi!”, ông ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: “E là cả đời này chỉ có thể ngồi xe lăn mà thôi!”
Sắc mặt Liễu Ngạo Thiên vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Sư đệ Du Thản Long của ông ta cũng được coi là cao thủ ở Minh Thanh, vậy mà lại bị người ta đánh tàn phế, vậy người kia chắc chắn không tầm thường.

Im lặng hồi lâu, Liễu Ngạo Thiên mới cất lời: “Là do ai?”
“Lục Thần! Là tên phế vật Lục Thần năm xưa, không biết cậu ta học võ ở đâu, giờ đi khắp nơi ức hiếp người khác!”, Lục Sinh nói dối không hề chớp mắt.

Cậu ta không chỉ đánh đại sư Du mà còn đánh gãy hai tay cậu Phong nhà chúng tôi, vậy nên ông chủ nhà tôi mong quán chủ Liễu đích thân ra tay xử lý tên khốn đó!”
“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên cười nhạt.

“Tôi không muốn làm lính đánh thuê cho người khác! Mời ông về cho!”
Lục Sinh vốn đã chuẩn bị trước tâm lý, trước đây ông ta tới cũng bị Liễu Ngạo Thiên từ chối lạnh lùng như vậy.

Có điều, hồi trước nhà họ Lục không muốn trở mặt với ông ta, nhưng lần này, Lục Phong bị đánh tàn phế, thù này nhất định phải báo, dù là dùng cách nào thuyết phục đi nữa.


Lục Sinh vỗ vỗ tay, có 2 người khiêng Du Thản Long đang nằm trên cáng đưa vào.

“Sư huynh! Huynh phải báo thù cho đệ!”
Du Thản Long lập tức nước mắt lưng tròng van nài.

Kì thực Liễu Ngạo Thiên dùng ngón chân nghĩ cũng biết lần này chắc chắn là do sư đệ mình gây sự trước.

“Đệ còn dám kêu, huynh đã sớm nói rồi, ở bên ngoài phải khiêm nhường một chút, đừng có suốt ngày bắt nạt người khác, nhưng đệ cứ không nghe!”
Du Thản Long không năn nỉ được Liễu Ngạo Thiên thì thôi, ngược lại còn bị mắng cho một trận, liền tức đỏ cả mặt.

Ông ta nén đau, ngồi dậy.

“Sư huynh, không lẽ huynh không niệm tình huynh đệ một chút nào hay sao?”
“Không lẽ huynh quên sư phụ trước khi lâm trung đã dặn dò gì ư?”
Lời dặn của sư phụ trước khi lâm trung!
Liễu Ngạo Thiên không thể quên, đó chính là chăm sóc tốt huynh đệ, không để người khác ức hiếp sư đệ.

Sư phụ là người ông ta kính trọng nhất, nếu không có người, ông ta sớm đã chết ngoài đường.

Liễu Ngạo Thiên im lặng hồi lâu.

Du Thản Long thấy chiêu này đã có hiệu quả, lại tiếp tục gào khóc: “Nếu huynh không báo thù cho đệ, sau này xuống dưới hoàng tuyền, huynh còn mặt mũi gặp sư phụ ư?”
“Im mồm!”
Liễu Ngạo Thiên gầm lên.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ông ta thở dài nói: “Được rồi! Huynh sẽ báo thù cho đệ!”
“Đúng vậy đó quán chủ Liễu!”, Lục Sinh mỉm cười, kích động đến nỗi chạm vào vết thương, rùng mình khom người.


“Hừ!”, Liễu Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Lục Sinh.

“Lục Sinh, ông về nói với Lục Vân Tường, đây là báo thù cho sư đệ tôi, không liên quan đến thể diện của ông ta!”
“Thản Long, tên Lục Thần kia ở đâu?”
Du Thản Long vui mừng ra mặt, cười đến hớn hở: “Hiện giờ đệ không biết, nhưng đệ đã đánh bị thương một người bạn của tên đó, giờ đang nằm ở bệnh viện, sớm muộn tên Lục Thần cũng tới thăm!”
“Hừ! Biết ngay là đệ sinh sự trước! Sau này đừng có qua lại với nhà họ Lục nữa!”, Liễu Ngạo Thiên nói rồi bỏ đi.

Lục Sinh vội vàng đi theo, mở cửa xe của nhà họ Lục cho ông ta.

“Quán chủ Liễu, mời!”
Liễu Ngạo Thiên liếc ông ta, như không hề nghe thấy gì, đi thẳng đến chỗ xe của mình.

...!
Rất nhanh sau đó, bọn chúng đã tới bệnh viện, Lục Sinh vội vàng đi trước dẫn đường.

“Người tên Hậu Dũng nằm ở phòng nào?”, Lục Sinh hỏi y tá.

Một y tá trẻ chỉ vào phòng bên trái: “Phòng cuối cùng trong dãy”.

Liễu Ngạo Thiên đang định tiến vào liền bị một người cản lại.

“Tôi đã bao phòng, không ai được phép vào phòng bệnh này!”
“Cút!”
Liễu Ngạo Thiên đẩy ra, vốn nghĩ người kia hẳn sẽ ngã nhào, không ngờ người này còn nhanh hơn cả ông ta, nhẹ nhàng giữ chặt tay ông ta lại.

“Ai là người cút thì chưa chắc!”, Tôn Hoành cười nhạt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương