Diêm Long Quân
-
12: Đánh Lục Phong Tàn Phế
Phòng làm việc của bác sĩ lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lục Phong bày ra vẻ mặt thú vị chờ đợi câu trả lời của Lục Thần.
"Đứa con trai vô dụng, chung quy cũng chỉ có vậy mà thôi!"
"Lúc nhỏ tôi bắt nạt cậu, lớn lên rồi, cậu vẫn bị tôi bắt nạt".
"Tôi đếm đến ba, cậu mà còn không liếm, cô gái đó sẽ mất mạng!"
Sắc mặt Lục Thần âm trầm đến đáng sợ, hai mắt anh đã đỏ ngầu.
"Tôi muốn gặp cô ấy để chắc chắn rằng các người chưa làm hại cô ấy".
"Bây giờ cậu không có tư cách để nói điều kiện với tôi!", Lục Phong châm một điếu xì gà.
Đáng ghét!
Nắm đấm trong tay Lục Thần kêu "răng rắc", gân xanh trên tay anh cũng đã nổi lên.
Đúng lúc này, hai tên vệ sĩ của Lục Phong đẩy giường Lâm Như tới.
Anh ta phải bỏ ra rất nhiều tiền để thuê hai tên vệ sĩ này về, bọn họ đều là cao thủ trong thế lực ngầm.
"Một!"
Lục Thần nhìn chằm chằm vào hai tên vệ sĩ, anh đưa tay vào túi vải.
"Hai!"
"Ba!"
Lục Phong vừa đếm xong, tay của Lục Thần đột nhiên chuyển động.
Chỉ thấy anh hất mạnh cánh tay về phía trước, hai đường kim bạc bắn ra.
"A!"
Hai tên vệ sĩ lập tức ngã xuống đất co giật, trông vô cùng đau đớn.
"Sao...!sao lại thế này?", Lục Phong hoảng sợ, điếu xì gà trong anh ta rơi xuống đất.
Đây là vệ sĩ mà anh ta đã chọn ra được từ hàng ngàn người, phải mất 500 ngàn tệ một tháng mới mời được về, đặc biệt đến để đối phó với Lục Thần.
Tuy nhiên, chỉ với một chiêu, hai vệ sĩ có mức lương hậu hĩnh của anh ta đã bị hạ gục.
Biểu hiện của Lục Phong cho thấy anh ta tuyệt đối không tin vào những điều này.
Tuy nhiên, sự thật đã bày ra trước mắt, anh ta không thể không tin.
Thấy vậy, Hoàng Mao liền xoay người bỏ chạy.
Lục Thần túm Lục Phong dậy.
"Tôi thật sự không hiểu, tôi không thù không oán với anh, tại sao anh cứ nhắm vào tôi!"
Lục Thần chậm rãi giơ tay lên.
Lúc này, tên bác sĩ kia đang co ro trong góc tường vì sợ hãi.
"Đừng, Lục Thần, chúng ta là anh em họ, máu mủ tình thâm, cậu không được làm hại tôi!", Lục Phong run lẩy bẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Một tia giễu cợt thoáng qua mặt Lục Thần, sau đó giọng nói của anh trở nên lạnh lùng khiến người ta hít thở không thông.
"Máu mủ tình thâm? Anh em họ? Nói ra không biết xấu hổ!"
"Năm đó khi anh ném xác bố mẹ tôi vào rừng hoang, sao không nghĩ đến máu mủ tình thâm?"
"Năm đó khi anh ức hiếp làm nhục tôi, sao anh không nghĩ rằng chúng ta là anh em họ?"
Lục Phong không nói gì mà chỉ biết cúi đầu.
"Bốp!"
Lục Thần giáng một bạt tai xuống: "Loại cặn bã táng tận lương tâm như anh, hôm nay tôi nhất định phải khiến anh trả giá thật đắt!"
"Cậu...!cậu muốn làm gì?", lúc này giọng Lục Phong run lên.
"Tôi muốn làm gì?", trong mắt Lục Thần lóe lên tia sắc bén: "Tôi muốn đánh cho anh tàn phế!"
"Đừng! Đừng! Xin cậu tha cho tôi, tôi có thể cho cậu rất nhiều...!rất nhiều tiền".
Lục Phong vội vàng rút một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi áo ra.
"Trong tấm thẻ này có một triệu tệ, nếu không đủ, về tôi chuyển cho cậu thêm!"
"Ha ha!", Lục Thần lộ ra vẻ chế giễu, anh vươn tay cầm lấy thẻ ngân hàng sau đó hung hăng nện vào mặt anh ta.
"Tiền! Tôi có nhiều hơn anh là đằng khác!"
"Răng rắc!"
Có tiếng xương gãy vang lên.
"A!"
Cơn đau trước nay chưa từng có khiến trán Lục Phong lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt anh ta méo mó vì đau đớn.
Lại có tiếng vỡ vụn vang lên.
Lục Thần tiếp tục bẻ gãy chiếc tay còn lại của anh ta.
"Lục Thần, ông nội và bố tôi sẽ không tha cho cậu đâu!"
Tiếng hét thấu tim của Lục Phong truyền đến mọi ngóc ngách trong bệnh viện, vang vọng rất lâu.
"Ok! Tôi đợi!", Lục Thần ném anh ta ra khỏi căn phòng: "Nói với Lục Bách Minh, tôi sắp bắt đầu công kích ông ta rồi!"
"Anh Lục!"
Đám đàn em của Lục Phong bị quật ngã nhịn đau bò dậy, bọn họ nhanh chóng đỡ Lục Phong lên rồi chạy trốn.
Ngay sau đó, Lục Thần chuyển tầm mắt nhìn về phía tên bác sĩ Trần Vĩnh Trung đó: "Bây giờ, có thể tiến hành phẫu thuật cho cô ấy không?"
"Tôi...", lúc này Trần Vĩnh Trung đã run lẩy bẩy, thậm chí còn không nói nên lời.
Tiếng kêu thảm thiết của Lục Phong lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong bệnh viện, bọn họ ào ào vây quanh xem náo nhiệt.
Bỗng nhiên, đám đông bị tách ra, có một bác sĩ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi bước vào.
"Ai ở đang quấy rối vậy?"
"Viện trưởng, cứu tôi với!", thấy cứu tinh đến, Trần Vĩnh Trung vội vàng tập tễnh chạy tới.
Lúc này, hai chân của anh ta đã sớm mềm nhũn, đi lại cũng khó khăn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Viện trưởng Hồ Khải Minh trầm mặt liếc nhìn Lục Thần.
Trần Vĩnh Trung dùng ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Lục Thần, nói: "Viện trưởng, chúng ta...!xong rồi, cậu ta đã bẻ gãy cả hai tay của anh Lục!"
"Hả?", Hồ Khải Minh sợ tới mức lùi về sau hai bước, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Lục Phong bị người khác bẻ gãy tay ở đây, bệnh viện của ông ta không thể thoát khỏi trách nhiệm, người làm viện trưởng như ông ta càng không thể thoát khỏi liên đới.
Mất vị trí viện trưởng là chuyện nhỏ, nếu nhà họ Lục truy cứu, e rằng cả nhà ông ta cũng sẽ gặp họa.
Nói không chừng, cửa nát nhà tan!
"Cậu...", Hồ Khải Minh chỉ thẳng vào Lục Thần, ông ta tức giận không nói nên lời, hận không thể xé anh ra thành trăm mảnh.
Lục Thần không thèm để ý đến ông ta, anh lại tóm lấy Trần Vĩnh Trung: "Tôi hỏi lại một lần nữa, khi nào làm phẫu thuật cho bạn tôi?"
"Cậu...!đừng hòng!", Hồ Khải Minh nghiến răng nói: "Đắc tội với nhà họ Lục, ở thành phố Minh Thanh này, không có bệnh viện nào dám làm phẫu thuật cho vợ cậu đâu!"
"Ồ! Vậy sao?", Lục Thần thả Trần Vĩnh Trung ra, anh cười nói: "Ca phẫu thuật của vợ tôi nhất định phải làm ở đây!"
"Ai đang gây rối trật tự vậy?"
Đột nhiên, ba nhân viên phòng tuần tra mặc đồng phục bước vào.
"Thanh tra Hậu, cậu đến đúng lúc lắm, người này bẻ gãy hai tay cậu Lục, mau bắt cậu ta lại!", Hồ Khải Minh vội vàng kéo tay Hậu Dũng, nói.
"Tên này được đấy, gan to lắm!"
Hậu Dũng ngẩng cao đầu lên, anh ta không thèm nhìn Lục Thần lấy một cái, lạnh lùng nói: "Bắt cậu ta lại!"
Ngay sau đó, hai nhân viên tuần tra trực tiếp đi về phía Lục Thần.
"Khoan đã!", Lục Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó anh cười nói: "Hậu Dũng, cái người này nhanh như vậy đã quên tôi sao?"
"Hả?", nghe thấy giọng nói quen thuộc, mặt Hậu Dũng đột nhiên biến sắc: "Cậu Lục...hóa ra là cậu, cậu về sao không thông báo với tôi một tiếng, để tôi bày tiệc đón cậu!"
Hậu Dũng từng là lính của Diêm Long Quân, anh ta xuất ngũ trước Lục Thần ba tháng, sau đó được bổ nhiệm làm thanh tra.
"Tôi vừa mới về, sau này còn nhiều cơ hội mà!", Lục Thần cười ảm đạm: "Thanh tra Hậu, bạn tôi bị thương nặng, đám bác sĩ này thấy chết không cứu, mong anh nói giúp vài câu".
"Hừ? Viện trưởng Hồ, chuyện này ông phải giải thích rõ với tôi!", Hậu Dũng lạnh lùng liếc nhìn Hồ Khải Minh.
"Thanh tra Hồ, cậu mau bắt cậu ta lại! Cậu ta bẻ gãy tay cậu Lục rồi!", Hồ Khải Minh khó hiểu nhìn Hậu Dũng, lớn giọng nhắc nhở.
"Bốp!"
Hậu Dũng nặng nề vỗ vào bàn: "Hồ Khải Minh, ông cho rằng ông là ai mà dám hô to nói lớn với tôi.
Mau làm phẫu thuật cho bạn cậu Lục, nếu không tôi sẽ tóm ông vào phòng tuần tra, cho ông ăn cơm tù mấy ngày".
"Cậu...", Hồ Khải Minh vô cùng tức giận.
"Sao? Còn không làm mau?", Hậu Dũng lấy còng tay ra.
"Được được! Làm!", Hồ Khải Minh bất đắc dĩ nhìn Trần Vĩnh Trung, thở dài nói: "Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Mau triệu tập bác sĩ, làm phẫu thuật!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook