Diễm Cốt
-
Chương 44: Không cùng chí hướng khó đi cùng đường
Type: neko tama
Ngoài đình Xuân Thu, một mảnh rừng trúc nghiêng dạt.
Trên bàn đá trong đình được bày những quân cờ đen trắng.
Một nam tử mặc Miêu phục thân cao tám thước, hông dắt đao, đang ngồi nướng thịt bên đống lửa, dưới chân còn vương vãi xương hổ ăn còn chừa lại. Khuôn mặt của hắn được ánh lửa nhuộm thành màu đồng, lúc này trông hắn như một pho tượng được thờ cúng ngàn năm trong miếu, mãi mai cao cao tại thượng, ghé mắt nhìn chúng sinh.
“Ăn đi”, hắn đột nhiên vung tay, ném miếng thịt hổ nướng chín về phía trước.
Người ngồi đối diện với hắn chính là Hàn Quang, cậu ta bị đánh đến nỗi mặt mũi tím bầm sưng phù, bàn tay đón miệng thịt nướng cũng bị bỏng. Cậu ta tức tối ném trả miếng thịt hổ, nổi giận quát: “Bổn đại gia không ăn đồ bố thí!”.
Nam tử mặc Miêu phục đón lại miếng thịt hổ, không muốn lãng phí thức ăn nên cho ngay vào miệng, chỉ nhai vài miếng đã nuốt gọn vào bụng, sau đó nói với Hàn Quang: “Ngươi phải biết kiềm chế tính khí của mình, tính cách ngươi nóng nảy như vậy sau này sao mà kế thừa được vị trí thống soái thầy tế Nam Chiếu của ta chứ?”.
Hàn Quang trừng mắt nhìn hắn hồi lâu: “Ngươi đang nói chuyện với bổn đại gia?”.
“Đương nhiên”, Nam tử mặc Miêu phục mặt không biểu cảm nói: “Phượng Huyết Ca đã giết một đồ đệ của ta, đương nhiên phải đền cho ta đồ đệ khác. Ta thấy ngươi căn cốt rất tốt, tư chất bất phàm, quả là trời sinh ra để làm thầy tế, cần phải dẫn ngươi về tiến hành huấn luyện đặc biệt”.
Nói tới đây, trong mắt nam tử mặc Miêu phục hừng hực ngọn lửa dữ khiến toàn thần Hàn Quang nổi da gà, hận một nỗi không thể lập tức bay xa ba ngàn dặm, tránh quái vật này càng xa càng tốt.
Khi Phượng Huyết Ca vội vã tới, lại được chứng kiến cảnh hai người họ bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần nhưng lại xa vời tận chân trời.
“Sư phụ mau cứu con!”, Hàn Quang cắn răng nghiến lợi thét lên.
“Hử?”, Phượng Huyết Ca cảm thấy kỳ lạ, đứa trẻ này đã bị người ta làm gì mà biết mở miệng kêu cứu, bình thường chẳng phải thà chết cũng không chịu khuất phục hay sao.
“Đến đúng lúc lắm”, nam tử mặc Miêu phục mặt không biểu cảm về phía Phượng Huyết Ca, giọng nói như tiếng trống gióng lên nơi chiến trận, hùng hồn quyết liệt. Sau đó chỉ tay về phía Hàn Quang nói: “Ngươi đã giết hai đồ đệ của ta, giờ ngươi phải đền đứa này cho ta, như vậy là ta đã giảm cho ngươi một nửa rồi đó”.
Phượng Huyết Ca cười khổ: “Hoá ra đồ đệ cũng có thể cắt giảm thành một hoặc một nửa”.
“Đương nhiên”, nam tử mặc Miêu phục nói bằng giọng thản nhiên: “Để thống lĩnh giới thầy tế ắt phải có đồ đệ tài giỏi nhất kế tục. Hai đệ tử được ta thu nhận trước kia, một người chiều được lòng ta, nhưng tiếc rằng không có tài năng, còn một người có tài năng, nhưng tính tình khiến ta căm ghét. Trong lòng ta, cả hai người đó đều không xứng làm đồ đệ, chẳng qua là vì thể diện nên mới không ra tay rủ bỏ mà thôi”.
Nói tới đây, nam tử mặc Miêu phục nhìn Hàn Quang bằng ánh mắt tán thưởng, nói: “Đứa trẻ này cả tính cách lẫn tài năng đều phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng ta, nếu ngươi chịu nhường nó cho ta, điều kiện tuỳ ngươi ra”.
“Chủ tế vương nói đùa rồi”, Phượng Huyết Ca không cần suy nghĩ lắc đầu nói: “Đứa trẻ này đầu to nhưng không có não, lại không có chí lớn, hành vi cử chỉ chẳng khác gì đứa trẻ năm tuổi, dẫn ra ngoài gặp người cũng còn lo mất mặt thì sao mà đem tặng được chứ?”.
“Không sao”, nam tử mặc Miêu phục điềm nhiên nói: “Ngươi không dạy được thì để ta dạy, chờ sau khi ta dẫn cậu ta về Nam Chiếu, ta sẽ cho cậu ta một liều thất tâm, để cậu ta quên đi mọi chuyện trước kia, chuyên tâm theo ta học nghệ”.
“Lão độc vật ngươi thật nham hiểm!”, Hàn Quang không kiềm chế được buông lời chửi rủa: “Bổn đại gia có chết cũng không theo ngươi!”.
Chủ tế vương chẳng mảy may lời cậu ta nói. Trong mắt hắn, Hàn Quang vẫn chỉ là một đứa trẻ, người có thể quyết định kết cục không phải cậu ta mà là nam tử bạch y trước mắt.
“Xem ra đồ đệ vô dụng này của ta cũng không cam tâm”, Phượng Huyết Ca không tỏ thái độ nói: “Cho dù bằng lòng thì nó cũng chỉ được tính là một nửa, vậy còn một nửa Chủ tế vương định tính sao đây?”.
“Hai đồ đề của ta chết trong tay ngươi...”
Chủ tế vương còn chưa nói xong thì đã bị Phượng Huyết Ca khéo ngắt lời.
“Khoan đã”, Phượng Huyết Ca nói: “Ta và hai vị ái đồ của các hạ chỉ gặp mặt một lần, huống hồ với thân phận và địa vị của ta, chẵng những không có lý do gì để giết hpj, mà nếu muốn giết cũng không cần làm ầm ĩ như vậy, để đến nỗi chỉ trong vài ngày đã truyền tới tai các hạ”.
Trước đó khi Sở vương băng hà, Phượng Huyết Ca đã cảm thấy chuyện này có điều gì đó kỳ lạ nên đã phái người đi điều tra uẩn khúc. Tuy thời gian cấp bách, song cũng đã phát hiện ra được rất nhiều manh mối. Như chuyện trong số các phi tử tuẫn táng cũng có hai người là công chúa Nam Chiếu, trong đó có một người qua lời miêu tả của cung nhân thì dung mạo hiển nhiên đã có sự thay đổ lớn, chắc chắn đã từng được cao nhân hoạ bì, mà cái chết của người còn lại còn đáng ngờ hơn, nguyên nhân cái chết không phải do bị lửa thiêu mà bị cắt cổ.
Tuy có khá nhiều nhân chứng vật chứng, tiếc thay vẫn khó lòng thuyết phục Chủ tế vương. Bởi lẽ nhân chứng đều là thủ hạ của Phượng Huyết Ca, còn hai công chúa của Nam Chiếu đích xác là đã chết trong hoàng cung, chết trong địa bàn của Phượng Huyết Ca, dù thế nào chàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Quả nhiên, Chủ tế vương mỉm cười phóng khoáng.
“Ta rõ chứ”, hắn nói: “Ta biết có kẽ muốn hãm hại ngươi, cũng biết mọi chuyện phần lớn đều do hai đồ đệ của ta gây ra, bởi vậy mà ta giảm cho ngươi một nửa, còn một nửa xem như tặng ngươi”.
Chủ Tế Vương là con người không sống vì tình cảm, sở thích lớn nhất trong cuộc đời hắn là nghiên cứu thuật tế, sở thích thứ hai là đôn đốc đồ đệ chuyên tâm rèn luyện thuật tế. Nếu đãm trưởng lão không ra sức ngăn cản, hắn thậm chí còn muốn bắt chước trung nguyên cho mở các trường tư thục, quốc tử giám chuyên đào tạo thầy tế ở Nam Chiếu... Mười năm sau, những trường học này sẽ theo chế độ khoa cử mà cống nạp tài tử, thầy tế được tiến cống vào điện Chủ tế vương sẽ dồi dào như nước, vậy cũng xem như không uổng phí cuộc đời.
Tâm tư này của hắn đều dồn hết vào việc dạy bảo đồ đệ, nhưng tiếc là hai đồ đệ hắn lại không thấu hiểu tình cảm của hắn. Đại đồ đệ Vãn Van không có tài thì đã đành, nhị đồ đệ Xuân Phong có tài nhưng lại không cầu tiến, chỉ biết bài trừ người khác, được đặc sủng mà ngạo mạn, thậm chí còn lén lấy cắp bùa tìnhcủa hắn mang ra ngoài. Cũng bởi trong tay chỉ có một đồ đệ ấy có thể dạy bảo, nên Chủ tế vương cũng đành nhẫn nhịn, nhưng không ngờ đồ đệ kia lại gây ra chuyện lớn đến vậy, đã mượn bùa tình của hắn để dối trên lừa dưới, ép tỷ tỷ ruột của mình phải ra đi.
Lòng người còn đáng sợ hơn cả bùa độc, Chủ tế vương tuy không có tình cảm với Vãn Van, nhưng dù gì cũng là sư đồ mười mấy năm, sau khi chuyện kia xảy ra, mỗi lần gặp Xuân Phong là hắn cảm thấy căm ghét, vậy là bèn trục xuất nàng ta ra khỏi điện Chủ tế vương, mặc nàng ta dấn thần vào con đường diệt vong, trong lòng thâm hạ quyết tâm, sau này sẽ không thu nhận đệ tử của vương thất nữa, mà sẽ dựa vào tài năng và tính cách để thu nạp.
Và Hàn Quang chính là đệ tử đầu tiên lọt vào mắt hắn trong chuyến đi này, nếu có được anh tài trời phú này... như vậy cũng xem là không uổng phí cuộc đời.
Song chuyện nào ra chuyện nấy, Hàn Quang tuy đáng giá một nửa, nhưng vẫn còn lại nửa ân oán không thể hoá giải.
Chủ tế vương nói: “Ta không phí lời với ngươi nữa, ta và ngươi hãy vui vẻ đấu với nhau một trận, bất luận sinh tử, ân oán nửa phân, đồ đệ kia gia giữa chúng ta coi như chấm dứt”.
“Nếu ta thắng thì sao?”, Phượng Huyết Ca uể oải nói.
“Sẽ không có chuyện ta thua!”, Chủ tế vương ha ha cười lớn: “Ta đã phái tinh binh mai phục khắp nơi, chỉ cần cất tiếng hạ lệnh, cả vạn mũi tên sẽ được bắn ra...”.
Phượng Huyết Ca vẫn giữ bộ dạng uể oải: “Dám hỏi Chủ tế vương đại nhân phải chăng là có cơ thể bất tử?”.
Chủ tế vương im lặng không nói.
“Ta có thể đấu một trận với ngươi, nhưng điều kiện phải do ta quyết định”, Phượng Huyết Ca lạnh nhạt nói: “Bất luận sinh tử, ngươi cũng đều phải đưa thuốc giải bùa tình ra để đồ đệ ta mang về”.
Ánh mắt của Chủ tế vương thoáng vẻ do dự, thuốc giải bùa tình đối với người khác là quý giá, nhưng đối với hắn lại chẳng phải thứ không nỡ cho đi, chỉ là nếu phải từ bỏ một kỳ tài như Hàn Quang, trong lòng hắn tiếc nuối khôn nguôi.
Phượng Huyết Ca nói: “Thuốc giải này là để cho tiểu đồ đệ của ta, tâm mạch của nó bị tổn thương nặng, trong lúc hết cách, chỉ đành dùng bùa tình để duy trì mạng sống, mong Chủ tế vương đại nhân rộng lòng cho thuốc giải”.
“Ồ!”, cặp mắt của Chủ tế vương bỗng sáng rực: “Đồ đệnào mà khiến ngươi phải đem tính mạng ra để đánh đổi, mau dẫn tới đây cho ta gặp mặt, phải chăng là thiên tài đặc biệt hay là tài hoa tuyệt thế?”.
“Không hơn gì hai nghịch đồ của ngươi”, Phượng Huyết Ca khẽ lắc đầu mà than thở: “Chỉ biết ăn những thứ không nên ăn, làm những chuyện không nên làm, kết giao với bằng hữu không nên kết giao, để rồi chuốc đại hoạ”.
Chủ tế vương chẳng biết nói gì hơn: “Thứ đồ đệ như vậy ngươi còn giữ lại làm gì? Mau trục xuất khỏi sư môn, không gặp mặt là tốt nhất”.
Phượng Huyết Ca cười nhạt.
Cũng như chàng không sao hiểu nổi chuyện Chủ tế vương sao có thể đem đồ đệ ra để tính toán thêm bớt, thì Chủ tế vương cũng không hiểu được tình cảm mà chàng dành cho đồ đệ. Người khác dĩ nhiên không thể tha thứ cho lỗi lầm mà đứa trẻ đó phạm phải, nhưng trong lòng chàng, đồ đệ kia ăn thứ không nên ăn là vì đói bụng, làm chuyện không nên làm là vì còn ngây thơ, kết giao với những bằng hữu không nên kết giao là vì bị kẻ gian lừa gạt, để đến nỗi gây ra đại hoạ, nhưng trong lòng chàng sớm đã tha thứ cho đồ đệ đó rồi.
Đối với Chủ tế vương, đồ đệ chỉ là thứ để kế thừa kỹ nghệ của hắn, ngoài ra không còn thứ gì lọt vao mắt hắn. Nhưng đối với Phượng Huyết Ca, tình cảm sư đồ cũng như tình cảm của người một nhà. Trong cuộc đời lênh đênh của chàng, thứ chàng xem trọng nhất chính là tình thân ấy, cho nên bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ nó.
Không cùng chí hướng khó đi cùng đường, Chủ tế vương thấy vậy cũng không nhiều lời nữa. Hắn trở tay rút thanh đao bán nguyệt giắt bên hông ra, rồi nói với Phượng Huyết Ca: “Không thể nói chuyện tiếp với ngươi được nữa, hãy động thủ đi”.
“Chủ tế đại nhân đồng ý rồi sao?”, Phượng Huyết Ca cười nói.
CHủ tế vương cũng muốn đấu một trận, liền chấp thuận ngay việc nhỏ này: “Được! Bất luận sinh tử, ta cũng sẽ cho ngươi thuốc giải!”.
Phượng Huyết Ca nghe vậy thì mỉm cười, chiếc roi trắng được quất ra tựa như con rắn thè lưỡi.
Cao thủ gặp nhau, ắt có trận chiến, nam tử gặp mặt, ắt có tranh đấu.
Trong khi Phượng Huyết Ca và Chủ tế vương đang đấu với nhau một trận sinh tử thì cửa phòng Hoa Diễm Cốt bị đẩy ra.
Thái hậu được cung nhân dìu bước vào phòng, đầu đội mũ cửu long phượng phú quý đường hoàng, trên người khoác bộ tang y màu đen cao quý, môi không tô son mà đỏ, mày không vẽ mà vẫn đen, ngón tay đeo bộ móng màu xanh cong lên.
“Quốc sư đại nhân không có ở đây.”
Hoa Diễm Cốt đang ở trong tẩm cung của Phượng Huyết Ca. Trông thấy Thái hậu, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ ngay Thái hậu tới là để tìm sư phụ.
“Ai gia hôm nay tới đây không phải để gặp Quốc sư”, Thái hậu phong tử mỹ miều ngồi đối diện với Hoa Diễm Cốt: “Hôm nay ai gia tới tìm ngươi”.
Hoa Diễm Cốt ngơ ngác nhìn Thái hậu.
Thái hậu cũng không vội vào ngay việc chính, chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng không câu nào nằm ngoài “Nữ giới” hay “Chu lễ”. Tuy có vẻ như không có chủ đích, nghĩ tới đâu thì nói tới đó, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ sẽ nhận ra Thái hậu chỉ toàn nhắc tới tam tòng tứ đức, lễ nghĩa hiếu đễ.
HDc cũng chưa vội lên tiếng, nàng tiện tay nhón lấy miếng bánh, vừa ăn vừa quan sát màn thuyết giảng của Thái hậu.
Quả nhiên, sau một hồi, Thái hậu cuối cùng cũng dẫn sang chủ đề khác, lãnh đãm nói: “Hoa Diễm Cốt, ai gia khuyên ngươi hãy học làm người trước”.
Thông qua cách ăn vận và cử chỉ, Hoa Diễm Cốt đã nhận ra đối phương là Thái hậu tân nhiệm. Nghe được lời này của Tháu hậu, nàng không nhịn nổi, cười nói: “Ta đã gây ra chuyện gì tổn hại đạo lý để khiến Thái hậu phải loại bỏ ta ra khỏi hàng ngũ con người như thế?”
Toàn thân Hoa Diễm Cốt không chỗ nào mà không đẹp, nụ cười ấy cũng đẹp như hoa rơi, khiến Thái hậu không khỏi chau mày, cất giọng nói lạnh lùng: “Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, ngươi đã đến tuổi xuất giá, vậy mà ngày đêm lại ở lại tư phòng của sư phụ, hành vi này thật trái với luân thường”.
Chuyện này không thể giải thích rõ với Thái hậu, Hoa Diễm Cốt chỉ đàn nói: “Ta cũng vì không còn cách nào”.
“Nghe ngươi nói cứ như Quốc sư đại nhân cưỡng ép ngươi vậy.” Thái hậu nổi giận, phất tay cho cung nhân đem một chồng giấy đặt lên bàn, sau đó chỉ vào đó, nói: “Đây là số thuốc thái y kê cho ngươi, tổng cộng có mấy chục bài thuốc nhưng không có phần nào giống nhau là sao?”.
Hoa Diễm Cốt ra bộ uể oải nói: “Thái hậu thử nói xem”.
Thái hậu đập bàn đứng dậy: “Bởi vì ngươi không có bệnh!”.
Hoa Diễm Cốt cười nói: “Sao Thái hậu không nói bọn họ y thuật kém cỏi, không bắt được bệnh trong người ta?”.
Thái hậu cất giọng khinh miệt: “Thái y viện là nơi tập trung thánh thủ trong thiên hạ, bọn họ lại không bắt được bệnh của ngươi hay sao!”.
Hoa Diễm Cốt thực không muốn tiếp tục tranh luận chuyện “Ngươi có bệnh, ta không có bệnh” nữa, nàng nhìn chằm chằm vào Thái hậu. Thái hậu nói cả nửa ngày trời cho tới khi miệng khô, hoa mắt chóng mặt, Hoa Diễm Cốt mới “A” một tiếng, cất lời xin lỗi nhìn Thái hậu: “Ai ôi, ban nãy không để tâm, Thái hậu vừa nói gì vậy?”.
Thái hậu là người được dạy dỗ cẩn thận, nhưng lúc này đây cũng không kiềm chế được muốn đấu đá với nàng.
Không cùng chí hướng khó đi cùng đường, Thái hậu là nữ tử xuất thân trong gia đình nhà quan, phụ thân là Lễ bộ thượng thư, trong nhà có bao nhiê thê thiếp, đã quen với thói đấu đá trong phủ. Còn Hoa Diễm Cốt đường đường là một hoạ bì sư, những người xuất thân nghề này đều có một thói quen xấu, đó là khi gặp gỡ ai không thuận mắt thì hai còn mắt sẽ như thanh đao xẻ da vào tận tim phổi, người thường thì sao mà chịu nổi.
Chẳng hạn như Thái hậu.
Kẻ địch khiêu khích nhưng ta vẫn bất động, mặc cho Thái hậu lời lẽ sắc như đao, Hoa Diễm Cốt vẫn không tiếp chiêu. Nàng không tiếp chiêu đã đành, vậy mà còn nhìn chằm chằm Thái hậu, ánh mắt ấy hết sức ghê rợn, thực sự khiến người ta cảm giác như gặp ma giữa ban ngày.
“Ngươi nói gì đi chứ!”, Thái hậu ảo não nói.
Khoé môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật, rồi thong thả nói: “Thái hậu đố kỵ với ta sao?”.
Thái hậu nhìn xoáy vào Hoa Diễm Cốt, chậm rãi nói: “Ai gia là Thái hậu, là nữ nhân cao quý nhất Sở quốc, dung mạo ngươi rồi cũng có ngày tàn tạ, nhưng địa vị của ai gia mãi mãi không thay đổi, đợi tới ngày đó, ngươi có gì đáng để cho ai gia đố kỵ?”.
Hoa Diễm Cốt cười mà như không: “Dung mạo?”
Sắc mặt Thái hậu bỗng thay đổi hẳn, vừa rồi không cẩn thận đã lỡ miệng...
Hoa Diễm Cốt đâu chịu bỏ qua cơ hội này, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, làn da trắng như tuyết, ửng hồng như áng mây, nụ cười yêu kiều, cất lời đánh trúng tim can của Thái hậu: “Thì ra Thái hậu nương nương cao cao tại thượng như vậy lại mong muốn có được khuôn mặt của ta...”.
Ngoài đình Xuân Thu, một mảnh rừng trúc nghiêng dạt.
Trên bàn đá trong đình được bày những quân cờ đen trắng.
Một nam tử mặc Miêu phục thân cao tám thước, hông dắt đao, đang ngồi nướng thịt bên đống lửa, dưới chân còn vương vãi xương hổ ăn còn chừa lại. Khuôn mặt của hắn được ánh lửa nhuộm thành màu đồng, lúc này trông hắn như một pho tượng được thờ cúng ngàn năm trong miếu, mãi mai cao cao tại thượng, ghé mắt nhìn chúng sinh.
“Ăn đi”, hắn đột nhiên vung tay, ném miếng thịt hổ nướng chín về phía trước.
Người ngồi đối diện với hắn chính là Hàn Quang, cậu ta bị đánh đến nỗi mặt mũi tím bầm sưng phù, bàn tay đón miệng thịt nướng cũng bị bỏng. Cậu ta tức tối ném trả miếng thịt hổ, nổi giận quát: “Bổn đại gia không ăn đồ bố thí!”.
Nam tử mặc Miêu phục đón lại miếng thịt hổ, không muốn lãng phí thức ăn nên cho ngay vào miệng, chỉ nhai vài miếng đã nuốt gọn vào bụng, sau đó nói với Hàn Quang: “Ngươi phải biết kiềm chế tính khí của mình, tính cách ngươi nóng nảy như vậy sau này sao mà kế thừa được vị trí thống soái thầy tế Nam Chiếu của ta chứ?”.
Hàn Quang trừng mắt nhìn hắn hồi lâu: “Ngươi đang nói chuyện với bổn đại gia?”.
“Đương nhiên”, Nam tử mặc Miêu phục mặt không biểu cảm nói: “Phượng Huyết Ca đã giết một đồ đệ của ta, đương nhiên phải đền cho ta đồ đệ khác. Ta thấy ngươi căn cốt rất tốt, tư chất bất phàm, quả là trời sinh ra để làm thầy tế, cần phải dẫn ngươi về tiến hành huấn luyện đặc biệt”.
Nói tới đây, trong mắt nam tử mặc Miêu phục hừng hực ngọn lửa dữ khiến toàn thần Hàn Quang nổi da gà, hận một nỗi không thể lập tức bay xa ba ngàn dặm, tránh quái vật này càng xa càng tốt.
Khi Phượng Huyết Ca vội vã tới, lại được chứng kiến cảnh hai người họ bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách rất gần nhưng lại xa vời tận chân trời.
“Sư phụ mau cứu con!”, Hàn Quang cắn răng nghiến lợi thét lên.
“Hử?”, Phượng Huyết Ca cảm thấy kỳ lạ, đứa trẻ này đã bị người ta làm gì mà biết mở miệng kêu cứu, bình thường chẳng phải thà chết cũng không chịu khuất phục hay sao.
“Đến đúng lúc lắm”, nam tử mặc Miêu phục mặt không biểu cảm về phía Phượng Huyết Ca, giọng nói như tiếng trống gióng lên nơi chiến trận, hùng hồn quyết liệt. Sau đó chỉ tay về phía Hàn Quang nói: “Ngươi đã giết hai đồ đệ của ta, giờ ngươi phải đền đứa này cho ta, như vậy là ta đã giảm cho ngươi một nửa rồi đó”.
Phượng Huyết Ca cười khổ: “Hoá ra đồ đệ cũng có thể cắt giảm thành một hoặc một nửa”.
“Đương nhiên”, nam tử mặc Miêu phục nói bằng giọng thản nhiên: “Để thống lĩnh giới thầy tế ắt phải có đồ đệ tài giỏi nhất kế tục. Hai đệ tử được ta thu nhận trước kia, một người chiều được lòng ta, nhưng tiếc rằng không có tài năng, còn một người có tài năng, nhưng tính tình khiến ta căm ghét. Trong lòng ta, cả hai người đó đều không xứng làm đồ đệ, chẳng qua là vì thể diện nên mới không ra tay rủ bỏ mà thôi”.
Nói tới đây, nam tử mặc Miêu phục nhìn Hàn Quang bằng ánh mắt tán thưởng, nói: “Đứa trẻ này cả tính cách lẫn tài năng đều phù hợp với tiêu chuẩn trong lòng ta, nếu ngươi chịu nhường nó cho ta, điều kiện tuỳ ngươi ra”.
“Chủ tế vương nói đùa rồi”, Phượng Huyết Ca không cần suy nghĩ lắc đầu nói: “Đứa trẻ này đầu to nhưng không có não, lại không có chí lớn, hành vi cử chỉ chẳng khác gì đứa trẻ năm tuổi, dẫn ra ngoài gặp người cũng còn lo mất mặt thì sao mà đem tặng được chứ?”.
“Không sao”, nam tử mặc Miêu phục điềm nhiên nói: “Ngươi không dạy được thì để ta dạy, chờ sau khi ta dẫn cậu ta về Nam Chiếu, ta sẽ cho cậu ta một liều thất tâm, để cậu ta quên đi mọi chuyện trước kia, chuyên tâm theo ta học nghệ”.
“Lão độc vật ngươi thật nham hiểm!”, Hàn Quang không kiềm chế được buông lời chửi rủa: “Bổn đại gia có chết cũng không theo ngươi!”.
Chủ tế vương chẳng mảy may lời cậu ta nói. Trong mắt hắn, Hàn Quang vẫn chỉ là một đứa trẻ, người có thể quyết định kết cục không phải cậu ta mà là nam tử bạch y trước mắt.
“Xem ra đồ đệ vô dụng này của ta cũng không cam tâm”, Phượng Huyết Ca không tỏ thái độ nói: “Cho dù bằng lòng thì nó cũng chỉ được tính là một nửa, vậy còn một nửa Chủ tế vương định tính sao đây?”.
“Hai đồ đề của ta chết trong tay ngươi...”
Chủ tế vương còn chưa nói xong thì đã bị Phượng Huyết Ca khéo ngắt lời.
“Khoan đã”, Phượng Huyết Ca nói: “Ta và hai vị ái đồ của các hạ chỉ gặp mặt một lần, huống hồ với thân phận và địa vị của ta, chẵng những không có lý do gì để giết hpj, mà nếu muốn giết cũng không cần làm ầm ĩ như vậy, để đến nỗi chỉ trong vài ngày đã truyền tới tai các hạ”.
Trước đó khi Sở vương băng hà, Phượng Huyết Ca đã cảm thấy chuyện này có điều gì đó kỳ lạ nên đã phái người đi điều tra uẩn khúc. Tuy thời gian cấp bách, song cũng đã phát hiện ra được rất nhiều manh mối. Như chuyện trong số các phi tử tuẫn táng cũng có hai người là công chúa Nam Chiếu, trong đó có một người qua lời miêu tả của cung nhân thì dung mạo hiển nhiên đã có sự thay đổ lớn, chắc chắn đã từng được cao nhân hoạ bì, mà cái chết của người còn lại còn đáng ngờ hơn, nguyên nhân cái chết không phải do bị lửa thiêu mà bị cắt cổ.
Tuy có khá nhiều nhân chứng vật chứng, tiếc thay vẫn khó lòng thuyết phục Chủ tế vương. Bởi lẽ nhân chứng đều là thủ hạ của Phượng Huyết Ca, còn hai công chúa của Nam Chiếu đích xác là đã chết trong hoàng cung, chết trong địa bàn của Phượng Huyết Ca, dù thế nào chàng cũng khó tránh khỏi trách nhiệm.
Quả nhiên, Chủ tế vương mỉm cười phóng khoáng.
“Ta rõ chứ”, hắn nói: “Ta biết có kẽ muốn hãm hại ngươi, cũng biết mọi chuyện phần lớn đều do hai đồ đệ của ta gây ra, bởi vậy mà ta giảm cho ngươi một nửa, còn một nửa xem như tặng ngươi”.
Chủ Tế Vương là con người không sống vì tình cảm, sở thích lớn nhất trong cuộc đời hắn là nghiên cứu thuật tế, sở thích thứ hai là đôn đốc đồ đệ chuyên tâm rèn luyện thuật tế. Nếu đãm trưởng lão không ra sức ngăn cản, hắn thậm chí còn muốn bắt chước trung nguyên cho mở các trường tư thục, quốc tử giám chuyên đào tạo thầy tế ở Nam Chiếu... Mười năm sau, những trường học này sẽ theo chế độ khoa cử mà cống nạp tài tử, thầy tế được tiến cống vào điện Chủ tế vương sẽ dồi dào như nước, vậy cũng xem như không uổng phí cuộc đời.
Tâm tư này của hắn đều dồn hết vào việc dạy bảo đồ đệ, nhưng tiếc là hai đồ đệ hắn lại không thấu hiểu tình cảm của hắn. Đại đồ đệ Vãn Van không có tài thì đã đành, nhị đồ đệ Xuân Phong có tài nhưng lại không cầu tiến, chỉ biết bài trừ người khác, được đặc sủng mà ngạo mạn, thậm chí còn lén lấy cắp bùa tìnhcủa hắn mang ra ngoài. Cũng bởi trong tay chỉ có một đồ đệ ấy có thể dạy bảo, nên Chủ tế vương cũng đành nhẫn nhịn, nhưng không ngờ đồ đệ kia lại gây ra chuyện lớn đến vậy, đã mượn bùa tình của hắn để dối trên lừa dưới, ép tỷ tỷ ruột của mình phải ra đi.
Lòng người còn đáng sợ hơn cả bùa độc, Chủ tế vương tuy không có tình cảm với Vãn Van, nhưng dù gì cũng là sư đồ mười mấy năm, sau khi chuyện kia xảy ra, mỗi lần gặp Xuân Phong là hắn cảm thấy căm ghét, vậy là bèn trục xuất nàng ta ra khỏi điện Chủ tế vương, mặc nàng ta dấn thần vào con đường diệt vong, trong lòng thâm hạ quyết tâm, sau này sẽ không thu nhận đệ tử của vương thất nữa, mà sẽ dựa vào tài năng và tính cách để thu nạp.
Và Hàn Quang chính là đệ tử đầu tiên lọt vào mắt hắn trong chuyến đi này, nếu có được anh tài trời phú này... như vậy cũng xem là không uổng phí cuộc đời.
Song chuyện nào ra chuyện nấy, Hàn Quang tuy đáng giá một nửa, nhưng vẫn còn lại nửa ân oán không thể hoá giải.
Chủ tế vương nói: “Ta không phí lời với ngươi nữa, ta và ngươi hãy vui vẻ đấu với nhau một trận, bất luận sinh tử, ân oán nửa phân, đồ đệ kia gia giữa chúng ta coi như chấm dứt”.
“Nếu ta thắng thì sao?”, Phượng Huyết Ca uể oải nói.
“Sẽ không có chuyện ta thua!”, Chủ tế vương ha ha cười lớn: “Ta đã phái tinh binh mai phục khắp nơi, chỉ cần cất tiếng hạ lệnh, cả vạn mũi tên sẽ được bắn ra...”.
Phượng Huyết Ca vẫn giữ bộ dạng uể oải: “Dám hỏi Chủ tế vương đại nhân phải chăng là có cơ thể bất tử?”.
Chủ tế vương im lặng không nói.
“Ta có thể đấu một trận với ngươi, nhưng điều kiện phải do ta quyết định”, Phượng Huyết Ca lạnh nhạt nói: “Bất luận sinh tử, ngươi cũng đều phải đưa thuốc giải bùa tình ra để đồ đệ ta mang về”.
Ánh mắt của Chủ tế vương thoáng vẻ do dự, thuốc giải bùa tình đối với người khác là quý giá, nhưng đối với hắn lại chẳng phải thứ không nỡ cho đi, chỉ là nếu phải từ bỏ một kỳ tài như Hàn Quang, trong lòng hắn tiếc nuối khôn nguôi.
Phượng Huyết Ca nói: “Thuốc giải này là để cho tiểu đồ đệ của ta, tâm mạch của nó bị tổn thương nặng, trong lúc hết cách, chỉ đành dùng bùa tình để duy trì mạng sống, mong Chủ tế vương đại nhân rộng lòng cho thuốc giải”.
“Ồ!”, cặp mắt của Chủ tế vương bỗng sáng rực: “Đồ đệnào mà khiến ngươi phải đem tính mạng ra để đánh đổi, mau dẫn tới đây cho ta gặp mặt, phải chăng là thiên tài đặc biệt hay là tài hoa tuyệt thế?”.
“Không hơn gì hai nghịch đồ của ngươi”, Phượng Huyết Ca khẽ lắc đầu mà than thở: “Chỉ biết ăn những thứ không nên ăn, làm những chuyện không nên làm, kết giao với bằng hữu không nên kết giao, để rồi chuốc đại hoạ”.
Chủ tế vương chẳng biết nói gì hơn: “Thứ đồ đệ như vậy ngươi còn giữ lại làm gì? Mau trục xuất khỏi sư môn, không gặp mặt là tốt nhất”.
Phượng Huyết Ca cười nhạt.
Cũng như chàng không sao hiểu nổi chuyện Chủ tế vương sao có thể đem đồ đệ ra để tính toán thêm bớt, thì Chủ tế vương cũng không hiểu được tình cảm mà chàng dành cho đồ đệ. Người khác dĩ nhiên không thể tha thứ cho lỗi lầm mà đứa trẻ đó phạm phải, nhưng trong lòng chàng, đồ đệ kia ăn thứ không nên ăn là vì đói bụng, làm chuyện không nên làm là vì còn ngây thơ, kết giao với những bằng hữu không nên kết giao là vì bị kẻ gian lừa gạt, để đến nỗi gây ra đại hoạ, nhưng trong lòng chàng sớm đã tha thứ cho đồ đệ đó rồi.
Đối với Chủ tế vương, đồ đệ chỉ là thứ để kế thừa kỹ nghệ của hắn, ngoài ra không còn thứ gì lọt vao mắt hắn. Nhưng đối với Phượng Huyết Ca, tình cảm sư đồ cũng như tình cảm của người một nhà. Trong cuộc đời lênh đênh của chàng, thứ chàng xem trọng nhất chính là tình thân ấy, cho nên bất luận thế nào cũng không thể từ bỏ nó.
Không cùng chí hướng khó đi cùng đường, Chủ tế vương thấy vậy cũng không nhiều lời nữa. Hắn trở tay rút thanh đao bán nguyệt giắt bên hông ra, rồi nói với Phượng Huyết Ca: “Không thể nói chuyện tiếp với ngươi được nữa, hãy động thủ đi”.
“Chủ tế đại nhân đồng ý rồi sao?”, Phượng Huyết Ca cười nói.
CHủ tế vương cũng muốn đấu một trận, liền chấp thuận ngay việc nhỏ này: “Được! Bất luận sinh tử, ta cũng sẽ cho ngươi thuốc giải!”.
Phượng Huyết Ca nghe vậy thì mỉm cười, chiếc roi trắng được quất ra tựa như con rắn thè lưỡi.
Cao thủ gặp nhau, ắt có trận chiến, nam tử gặp mặt, ắt có tranh đấu.
Trong khi Phượng Huyết Ca và Chủ tế vương đang đấu với nhau một trận sinh tử thì cửa phòng Hoa Diễm Cốt bị đẩy ra.
Thái hậu được cung nhân dìu bước vào phòng, đầu đội mũ cửu long phượng phú quý đường hoàng, trên người khoác bộ tang y màu đen cao quý, môi không tô son mà đỏ, mày không vẽ mà vẫn đen, ngón tay đeo bộ móng màu xanh cong lên.
“Quốc sư đại nhân không có ở đây.”
Hoa Diễm Cốt đang ở trong tẩm cung của Phượng Huyết Ca. Trông thấy Thái hậu, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ ngay Thái hậu tới là để tìm sư phụ.
“Ai gia hôm nay tới đây không phải để gặp Quốc sư”, Thái hậu phong tử mỹ miều ngồi đối diện với Hoa Diễm Cốt: “Hôm nay ai gia tới tìm ngươi”.
Hoa Diễm Cốt ngơ ngác nhìn Thái hậu.
Thái hậu cũng không vội vào ngay việc chính, chỉ nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng không câu nào nằm ngoài “Nữ giới” hay “Chu lễ”. Tuy có vẻ như không có chủ đích, nghĩ tới đâu thì nói tới đó, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ sẽ nhận ra Thái hậu chỉ toàn nhắc tới tam tòng tứ đức, lễ nghĩa hiếu đễ.
HDc cũng chưa vội lên tiếng, nàng tiện tay nhón lấy miếng bánh, vừa ăn vừa quan sát màn thuyết giảng của Thái hậu.
Quả nhiên, sau một hồi, Thái hậu cuối cùng cũng dẫn sang chủ đề khác, lãnh đãm nói: “Hoa Diễm Cốt, ai gia khuyên ngươi hãy học làm người trước”.
Thông qua cách ăn vận và cử chỉ, Hoa Diễm Cốt đã nhận ra đối phương là Thái hậu tân nhiệm. Nghe được lời này của Tháu hậu, nàng không nhịn nổi, cười nói: “Ta đã gây ra chuyện gì tổn hại đạo lý để khiến Thái hậu phải loại bỏ ta ra khỏi hàng ngũ con người như thế?”
Toàn thân Hoa Diễm Cốt không chỗ nào mà không đẹp, nụ cười ấy cũng đẹp như hoa rơi, khiến Thái hậu không khỏi chau mày, cất giọng nói lạnh lùng: “Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, ngươi đã đến tuổi xuất giá, vậy mà ngày đêm lại ở lại tư phòng của sư phụ, hành vi này thật trái với luân thường”.
Chuyện này không thể giải thích rõ với Thái hậu, Hoa Diễm Cốt chỉ đàn nói: “Ta cũng vì không còn cách nào”.
“Nghe ngươi nói cứ như Quốc sư đại nhân cưỡng ép ngươi vậy.” Thái hậu nổi giận, phất tay cho cung nhân đem một chồng giấy đặt lên bàn, sau đó chỉ vào đó, nói: “Đây là số thuốc thái y kê cho ngươi, tổng cộng có mấy chục bài thuốc nhưng không có phần nào giống nhau là sao?”.
Hoa Diễm Cốt ra bộ uể oải nói: “Thái hậu thử nói xem”.
Thái hậu đập bàn đứng dậy: “Bởi vì ngươi không có bệnh!”.
Hoa Diễm Cốt cười nói: “Sao Thái hậu không nói bọn họ y thuật kém cỏi, không bắt được bệnh trong người ta?”.
Thái hậu cất giọng khinh miệt: “Thái y viện là nơi tập trung thánh thủ trong thiên hạ, bọn họ lại không bắt được bệnh của ngươi hay sao!”.
Hoa Diễm Cốt thực không muốn tiếp tục tranh luận chuyện “Ngươi có bệnh, ta không có bệnh” nữa, nàng nhìn chằm chằm vào Thái hậu. Thái hậu nói cả nửa ngày trời cho tới khi miệng khô, hoa mắt chóng mặt, Hoa Diễm Cốt mới “A” một tiếng, cất lời xin lỗi nhìn Thái hậu: “Ai ôi, ban nãy không để tâm, Thái hậu vừa nói gì vậy?”.
Thái hậu là người được dạy dỗ cẩn thận, nhưng lúc này đây cũng không kiềm chế được muốn đấu đá với nàng.
Không cùng chí hướng khó đi cùng đường, Thái hậu là nữ tử xuất thân trong gia đình nhà quan, phụ thân là Lễ bộ thượng thư, trong nhà có bao nhiê thê thiếp, đã quen với thói đấu đá trong phủ. Còn Hoa Diễm Cốt đường đường là một hoạ bì sư, những người xuất thân nghề này đều có một thói quen xấu, đó là khi gặp gỡ ai không thuận mắt thì hai còn mắt sẽ như thanh đao xẻ da vào tận tim phổi, người thường thì sao mà chịu nổi.
Chẳng hạn như Thái hậu.
Kẻ địch khiêu khích nhưng ta vẫn bất động, mặc cho Thái hậu lời lẽ sắc như đao, Hoa Diễm Cốt vẫn không tiếp chiêu. Nàng không tiếp chiêu đã đành, vậy mà còn nhìn chằm chằm Thái hậu, ánh mắt ấy hết sức ghê rợn, thực sự khiến người ta cảm giác như gặp ma giữa ban ngày.
“Ngươi nói gì đi chứ!”, Thái hậu ảo não nói.
Khoé môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật, rồi thong thả nói: “Thái hậu đố kỵ với ta sao?”.
Thái hậu nhìn xoáy vào Hoa Diễm Cốt, chậm rãi nói: “Ai gia là Thái hậu, là nữ nhân cao quý nhất Sở quốc, dung mạo ngươi rồi cũng có ngày tàn tạ, nhưng địa vị của ai gia mãi mãi không thay đổi, đợi tới ngày đó, ngươi có gì đáng để cho ai gia đố kỵ?”.
Hoa Diễm Cốt cười mà như không: “Dung mạo?”
Sắc mặt Thái hậu bỗng thay đổi hẳn, vừa rồi không cẩn thận đã lỡ miệng...
Hoa Diễm Cốt đâu chịu bỏ qua cơ hội này, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt mình, làn da trắng như tuyết, ửng hồng như áng mây, nụ cười yêu kiều, cất lời đánh trúng tim can của Thái hậu: “Thì ra Thái hậu nương nương cao cao tại thượng như vậy lại mong muốn có được khuôn mặt của ta...”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook