Diễm Cốt
-
Chương 41: Kẻ tóc trắng tiễn kẻ đầu xanh
Type: Phương Phương
Hàn Quang không thể giãi bày tâm trạng mình vào lúc này…
Đội vệ binh đã kéo tới trước cung điện, hàng chục vòi nước đang phun nước vào những nơi bị thiêu cháy nghiêm trọng nhất. Cung nhân cũng tất bật không kém, tất cả những đồ vật có thể chứa nước như thau rửa mặt, thau rửa chân, bình hoa, thùng gỗ… đều được bọn họ sử dụng.
Sau đó, vài thi thể cháy đen được khiêng tới trước mặt Hàn Quang.
“Chỉ huy sứ đại nhân, xin người hãy xác nhận”, cung nhân xu nịnh nói.
Hàn Quang từ từ cúi đầu xuống, mặt không biểu cảm nhìn thi thể cháy đen trước mắt, lạnh lùng nói: “Không phải hắn”.
“Ồ!” Cung nhân kia sững sờ, vội nói: “Nhưng bộ y phục này đích xác là hôm nay hoàng thượng đã mặc…”.
“Chỉ là một bộ y phục thì nói lên được điều gì?”, Hàn Quang lạnh lùng nhìn cung nhân kia: “Bây giờ nếu ngươi mặc bộ y phục này vào, có phải ta cũng phải quỳ xuống trước mặt ngươi rồi hô vạn tuế?”.
“Nô tài không dám, nô tài không dám”, cung nhân kia vội vã quỳ xuống.
Hàn Quang chẳng buồn bận tâm tới cung nhân kia nữa, cặp mắt vô hồn chăm chú nhìn hai thi thể cháy đen ôm nhau chết nằm dưới đất. Một thi thể mặc trên người đế phục còn chưa cháy hết, hạt châu trên mũ miện lăn tới bên chân cậu ta.
Còn nhớ hồi nhỏ, Hàn Quang từng nói với Sở Tử Phục: “Cho dù ngươi cháy thành tro, bổn đại gia cũng nhận ra ngươi”.
Không ngờ lời nói đùa lúc nhỏ nay lại thành sự thực. Nhưng Hàn Quang thà rằng không nhận ra, thà tin người dưới đất không phải là Sở Tử Phục.
“Tiếp tục tìm kiếm”, Hàn Quang gầm lên ra lệnh: “Người nằm dưới đất kia tuyệt đối không phải là hắn, Sở Tử Phục chắc chắn đã trốn đi rồi. Các ngươi hãy đào đất phá tường, cứ phải xới tung Đông cung cũng phải tìm cho ra bằng được hắn cho ta”.
Đám cung nhân đánh mắt nhìn nhau, rất nhiều người trong số họ đã tận mắt trông thấy Sở Tử Phục vào trong cung điện mà không thấy đi ra. Nhưng trong lúc này, ai dám cả gan trái lời Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ, bọn họ chỉ đành tuân lệnh mà đi tìm kiếm Sở Tử Phục. Chỉ là bọn họ vừa tìm kiếm, vừa càu nhàu, theo lý mà nói Tiểu hoàng thượng chết đi thì đế vị sau này sẽ thuộc về Hàn Quang, cậu ta nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao cậu ta lại hành xử như vậy? Về điều này ngay tới Hàn Quang cũng không sao hiểu nổi.
Bởi vì không cùng hướng đi, cho nên từ mười năm trước Hàn Quang và Sở Tử Phục đã cắt đứt tình nghĩa, mấy năm nay hai người lại tranh đấu long trời lở đất. Nay Sở Tử Phục đã chết, cậu ta nên vui sướng mới phải. Song cậu ta lại không thấy hả dạ, cũng không cảm thấy thương tâm. Nhìn thi thể cháy đen dưới đất, ánh mắt Hàn Quang vô thần, không chút biểu cảm. Cậu ta đưa tay ôm ngực, nơi đó tuy vẫn đang đập nhưng lại cảm thấy trống trải vô cùng…
Hàn Quang không sao hình dung được tâm trạng của mình lúc này. Vậy là cậu ta bỏ lại đám cung nhân sau lưng, một mình rời khỏi cung, đi tới trước cửa nhà Hoa Diễm Cốt.
Không biết vì cớ gì, đêm nay cậu ta rất muốn uống rượu.
Trên mặt cậu ta cố nở điệu cười khó coi, còn giả bộ tiện đường đi ngang qua, vỗ vỗ hũ rượu nhỏ khảm vàng dắt bên hông, nghênh ngang đẩy cửa bước vào.
“Sư muội, mau cười với bổn đại gia một cái”, cậu ta lớn tiếng cười ha hả: “Không thì để bổn đại gia cười một cái cho muội xem cũng được”.
Bỗng cậu ta giẫm phải vũng máu, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất.
Ánh trăng sáng rọi vào phòng, khiến thi thể dưới đất như được phủ lên một lớp vải trắng, máu chảy ra từ thi thể nhuốm đỏ mặt đất. Hàn Quang đột nhiên nghẹt thở, ánh mắt cậu ta lướt từng khuôn mặt chết không nhắm mắt tới bóng đỏ bên góc tường.
“Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái nỗi gì chứ?”, Phượng Huyết Ca uể oải nói: “Đêm hôm khuya khoắt trông thấy bộ mặt kia của con, có phải vi sư mơ thấy ác mộng?”.
Lời đùa giỡn chợt ngưng lại bên miệng, bởi Phượng Huyết Ca đã nhìn thấy người mà Hàn Quang đang bế trong lòng.
Ban đầu chàng còn tưởng màu đỏ là của áo bào, bây giờ mới phát hiện màu đỏ chính là máu từ trên áo bào nhỏ xuống.
“Sư muội chết rồi”, Hàn Quang ngước đầu, vẻ mặt giống như một con sói bị thương, ngay tới hơi thở cũng mang theo mùi máu tanh nồng: “Sư phụ, chúng ta phải báo thù cho muội ấy”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Phượng Huyết Ca đứng bật dậy, bước lại gần cậu ta, nhìn Hoa Diễm Cốt đã tắt thở nằm trong lòng cậu ta, chau mày, lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào đã ra tay?”.
“kẻ nào ra tay đâu còn quan trọng”, Hàn Quang cười nói: “Là tông môn họa bì sư, là tàn dư của Sở Thất, hay là tên Kinh Ảnh kia… cứ giết sạch bọn chúng là được”.
Thoáng chốc, trên người cậu ta phát ra huyết quang, nhưng Phượng Huyết Ca chỉ liếc nhìn cậu ta một cái thì đã khẽ búng tay lên trán cậu ta: “Có thì giờ rảnh rỗi nguyền rủa sư muội, chẳng bằng giúp vi sư phê chuẩn tấu chương thì hơn”.
Phượng Huyết Ca vừa ôm Hoa Diễm Cốt đi về phía tẩm cung, vừa dặn dò: “Tể tướng, Hàn Quang và tấu chương giao cả cho ngươi đó”.
Trong thoáng chốc sư phụ sượt ngang qua, trán Hàn Quang ửng đỏ vì bị búng, cậu ta ngây người mãi hồi lâu, sau đó mới định thần, quay đầu lại nhìn về phía Phượng Huyết Ca rồi kêu lên: “Sư phụ… ý người là… sư muội vẫn chưa chết?”.
“Con còn rủa thêm vài câu nữa Diễm Cốt sẽ chết chắc”, Phượng Huyết Ca cũng không ngoảnh đầu lại nói: “Phạt con bảy ngày phê duyệt tấu chương, không làm xong thì đừng hòng ra ngoài”.
Hàn Quang vừa thở phào, sau khi nghe được lời này thì bèn kêu la thảm thiết: “Không được!”.
Lúc này cậu ta hận một nỗi không thể trói mình vào người sư muội, cậu ta sợ mình sẽ phê bốn chữ “Gọi sư muội tới” lên tất cả các tấu chương.
Song tiếng kêu của tể tướng còn thảm thiết hơn cả cậu ta. Ai mà không biết Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ chỉ anh hùng trên sa trường, chứ còn văn chương cầm bút thì dở tệ. Chỉ huy sứ thường viết sai thì đã đành, nhưng với trạng thái của cậu ta lúc này, nếu như trên tất cả tấu chương đều phê bốn chữ “Gọi sư muội tới” thì thật không biết phải xoay sở sao nữa? Quốc sư đại nhân, người làm vậy không phải là làm khó cho chỉ huy sứ đại nhân, mà là đang làm khó cho lão thần.
Phượng Huyết Ca chẳng bận tâm đến bọn họ, chàng bế Hoa Diễm Cốt về tẩm cung, rồi cho cung nhân lui đi hết, sau đó đặt Hoa Diễm Cốt lên giường mình, từ từ cúi đầu, mái tóc trắng tựa hoa lê phủ ngập trời buông xuống người Hoa Diễm Cốt.
Chàng nắm lấy tay Hoa Diễm Cốt.
Trước kia chàng cũng vẫn hay nắm lấy bàn tay này.
Năm đầu tiên, chàng ôm huyết hải thâm thù, còn nàng vẫn nằm trong tã. Chàng thò tay về phía bé gái, ngón tay non nớt nắm lấy ngón tay chàng rồi cho vào miệng, mút hồi lâu vẫn không thấy sữa thì liền òa khóc ấm ức. Chàng mỉm cười, rồi tự tay đan một chiếc giỏ tre, đặt bé gái cùng một đứa trẻ nhỉnh hơn một chút vào trong giỏ, đeo gùi trên lưng. Từ đó, trên vai chàng không chỉ gánh thù hận mà còn có cả hai sinh mệnh bé nhỏ.
Năm thứ hai, chàng nắm tay bé gái ấy dạy tập đi, chập chững từng bước. Cô bé ấy ngoái đầu lại cười, để lộ ra hàm răng sữa còn thiếu chiếc răng cửa. Hàn Quang đã mọc đủ răng còn cười châm chọc, bé gái thấy vậy liền lấy tay che miệng, rồi mím môi, ngại ngùng ngước đầu nhìn chàng, đôi mắt vừa to vừa đen như hai trái nho mọng nước.
Năm thứ ba phải ngủ trong miếu hoang, bé gái nhỏ bé chui vào trong lòng chàng để tránh muỗi trong miếu. Chàng từ từ mở mắt, cả đêm không ngủ, chiếc quạt mo trong tay không ngừng phe phẩy, cho tới khi bé gái nở nụ cười giữa giấc mơ.
Tháng qua tháng, năm qua năm. Bàn tay này lớn lên trong tay chàng, đứa trẻ ấy trưởng thành trước mắt chàng. Vậy mà giờ chỉ vì một vật mà đã nằm bất động.
Phượng Huyết Ca nhìn chăm chăm vào vật kia, trong đầu đã thấp thoáng có câu trả lời, song chàng vẫn chưa hoàn toàn xác định… Vật ấy vô cùng quý hiếm, theo lý thì không thể xuất hiện ở đây. Chỉ tới khi chàng cúi người nhặt vật đó lên, sau khi tỉ mỉ quan sát mới đưa ra kết luận. Đó là một lá bùa tình.
Phượng Huyết Ca đột nhiên siết chặt lá bùa ấy, xoay người lao tới bên cạnh Hoa Diễm Cốt.
“Tiểu Diễm Cốt, tính mạng con vẫn còn cứu được”, chàng siết chặt lá bùa tình trong tay, kiên nghị nói: “Sư phụ nhất định sẽ cứu con bằng mọi giá”.
Dù biết vật này lai lịch không rõ ràng, dù biết vật này ẩn tàng âm mưu, dù biết một khi dùng tới lá bùa tình này sẽ phải chịu hậu họa khó lường, dù biết uống lá bùa này sẽ rất nguy hiểm, thì cũng xem như là uống độc để giải khát. Bất luận thế nào chàng vẫn lựa chọn cách rạch cổ tay, nhỏ máu lên lá bùa tình, những mong lấy máu mình để làm nó tỉnh dậy.
Bùa tình là bí mật của thầy tế, được nuôi bằng máu của thầy tế. Nếu rơi vào thân thể người bình thường thì người đó buộc phải luôn ở cạnh thầy tế, nếu phản bội mà bỏ đi, sẽ lập tức chịu nỗi đau đớn như bị cào xé tim can. Vì lẽ đó mà người ta xem thầy tế như rắn, coi bùa tình là kịch độc.
Nhưng Phượng Huyết Ca còn biết, bùa tình không chỉ là kịch độc, trong một vài hoàn cảnh, nó còn là tiên dược hiếm có trên đời.
Chẳng hạn như lá bùa trong tay chàng đây, nếu rơi vào cơ thể của người sống, chuyện sống chết mặc nó định đoạt. Nhưng nếu rơi vào cơ thể của người bị tổn thương tâm mạch mà chết, lá bùa tình này sẽ ở trong tim của đối phương, sau đó sẽ hoán đổi tim cho người đó.
Nói cách khác, một lá bùa tình cũng chính là một quả tim mới.
“Dù sau này có xảy ra chuyện gì, vi sư sẽ gánh chịu tất cả”, Phượng Huyết Ca đỡ Hoa Diễm Cốt dậy, đem lá bùa tình nhuốm máu mình đưa tới bên môi nàng: “Vi sư chỉ cần con sống lại”.
Hàn Quang không thể giãi bày tâm trạng mình vào lúc này…
Đội vệ binh đã kéo tới trước cung điện, hàng chục vòi nước đang phun nước vào những nơi bị thiêu cháy nghiêm trọng nhất. Cung nhân cũng tất bật không kém, tất cả những đồ vật có thể chứa nước như thau rửa mặt, thau rửa chân, bình hoa, thùng gỗ… đều được bọn họ sử dụng.
Sau đó, vài thi thể cháy đen được khiêng tới trước mặt Hàn Quang.
“Chỉ huy sứ đại nhân, xin người hãy xác nhận”, cung nhân xu nịnh nói.
Hàn Quang từ từ cúi đầu xuống, mặt không biểu cảm nhìn thi thể cháy đen trước mắt, lạnh lùng nói: “Không phải hắn”.
“Ồ!” Cung nhân kia sững sờ, vội nói: “Nhưng bộ y phục này đích xác là hôm nay hoàng thượng đã mặc…”.
“Chỉ là một bộ y phục thì nói lên được điều gì?”, Hàn Quang lạnh lùng nhìn cung nhân kia: “Bây giờ nếu ngươi mặc bộ y phục này vào, có phải ta cũng phải quỳ xuống trước mặt ngươi rồi hô vạn tuế?”.
“Nô tài không dám, nô tài không dám”, cung nhân kia vội vã quỳ xuống.
Hàn Quang chẳng buồn bận tâm tới cung nhân kia nữa, cặp mắt vô hồn chăm chú nhìn hai thi thể cháy đen ôm nhau chết nằm dưới đất. Một thi thể mặc trên người đế phục còn chưa cháy hết, hạt châu trên mũ miện lăn tới bên chân cậu ta.
Còn nhớ hồi nhỏ, Hàn Quang từng nói với Sở Tử Phục: “Cho dù ngươi cháy thành tro, bổn đại gia cũng nhận ra ngươi”.
Không ngờ lời nói đùa lúc nhỏ nay lại thành sự thực. Nhưng Hàn Quang thà rằng không nhận ra, thà tin người dưới đất không phải là Sở Tử Phục.
“Tiếp tục tìm kiếm”, Hàn Quang gầm lên ra lệnh: “Người nằm dưới đất kia tuyệt đối không phải là hắn, Sở Tử Phục chắc chắn đã trốn đi rồi. Các ngươi hãy đào đất phá tường, cứ phải xới tung Đông cung cũng phải tìm cho ra bằng được hắn cho ta”.
Đám cung nhân đánh mắt nhìn nhau, rất nhiều người trong số họ đã tận mắt trông thấy Sở Tử Phục vào trong cung điện mà không thấy đi ra. Nhưng trong lúc này, ai dám cả gan trái lời Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ, bọn họ chỉ đành tuân lệnh mà đi tìm kiếm Sở Tử Phục. Chỉ là bọn họ vừa tìm kiếm, vừa càu nhàu, theo lý mà nói Tiểu hoàng thượng chết đi thì đế vị sau này sẽ thuộc về Hàn Quang, cậu ta nên vui mừng mới phải, nhưng tại sao cậu ta lại hành xử như vậy? Về điều này ngay tới Hàn Quang cũng không sao hiểu nổi.
Bởi vì không cùng hướng đi, cho nên từ mười năm trước Hàn Quang và Sở Tử Phục đã cắt đứt tình nghĩa, mấy năm nay hai người lại tranh đấu long trời lở đất. Nay Sở Tử Phục đã chết, cậu ta nên vui sướng mới phải. Song cậu ta lại không thấy hả dạ, cũng không cảm thấy thương tâm. Nhìn thi thể cháy đen dưới đất, ánh mắt Hàn Quang vô thần, không chút biểu cảm. Cậu ta đưa tay ôm ngực, nơi đó tuy vẫn đang đập nhưng lại cảm thấy trống trải vô cùng…
Hàn Quang không sao hình dung được tâm trạng của mình lúc này. Vậy là cậu ta bỏ lại đám cung nhân sau lưng, một mình rời khỏi cung, đi tới trước cửa nhà Hoa Diễm Cốt.
Không biết vì cớ gì, đêm nay cậu ta rất muốn uống rượu.
Trên mặt cậu ta cố nở điệu cười khó coi, còn giả bộ tiện đường đi ngang qua, vỗ vỗ hũ rượu nhỏ khảm vàng dắt bên hông, nghênh ngang đẩy cửa bước vào.
“Sư muội, mau cười với bổn đại gia một cái”, cậu ta lớn tiếng cười ha hả: “Không thì để bổn đại gia cười một cái cho muội xem cũng được”.
Bỗng cậu ta giẫm phải vũng máu, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất.
Ánh trăng sáng rọi vào phòng, khiến thi thể dưới đất như được phủ lên một lớp vải trắng, máu chảy ra từ thi thể nhuốm đỏ mặt đất. Hàn Quang đột nhiên nghẹt thở, ánh mắt cậu ta lướt từng khuôn mặt chết không nhắm mắt tới bóng đỏ bên góc tường.
“Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái nỗi gì chứ?”, Phượng Huyết Ca uể oải nói: “Đêm hôm khuya khoắt trông thấy bộ mặt kia của con, có phải vi sư mơ thấy ác mộng?”.
Lời đùa giỡn chợt ngưng lại bên miệng, bởi Phượng Huyết Ca đã nhìn thấy người mà Hàn Quang đang bế trong lòng.
Ban đầu chàng còn tưởng màu đỏ là của áo bào, bây giờ mới phát hiện màu đỏ chính là máu từ trên áo bào nhỏ xuống.
“Sư muội chết rồi”, Hàn Quang ngước đầu, vẻ mặt giống như một con sói bị thương, ngay tới hơi thở cũng mang theo mùi máu tanh nồng: “Sư phụ, chúng ta phải báo thù cho muội ấy”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Phượng Huyết Ca đứng bật dậy, bước lại gần cậu ta, nhìn Hoa Diễm Cốt đã tắt thở nằm trong lòng cậu ta, chau mày, lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào đã ra tay?”.
“kẻ nào ra tay đâu còn quan trọng”, Hàn Quang cười nói: “Là tông môn họa bì sư, là tàn dư của Sở Thất, hay là tên Kinh Ảnh kia… cứ giết sạch bọn chúng là được”.
Thoáng chốc, trên người cậu ta phát ra huyết quang, nhưng Phượng Huyết Ca chỉ liếc nhìn cậu ta một cái thì đã khẽ búng tay lên trán cậu ta: “Có thì giờ rảnh rỗi nguyền rủa sư muội, chẳng bằng giúp vi sư phê chuẩn tấu chương thì hơn”.
Phượng Huyết Ca vừa ôm Hoa Diễm Cốt đi về phía tẩm cung, vừa dặn dò: “Tể tướng, Hàn Quang và tấu chương giao cả cho ngươi đó”.
Trong thoáng chốc sư phụ sượt ngang qua, trán Hàn Quang ửng đỏ vì bị búng, cậu ta ngây người mãi hồi lâu, sau đó mới định thần, quay đầu lại nhìn về phía Phượng Huyết Ca rồi kêu lên: “Sư phụ… ý người là… sư muội vẫn chưa chết?”.
“Con còn rủa thêm vài câu nữa Diễm Cốt sẽ chết chắc”, Phượng Huyết Ca cũng không ngoảnh đầu lại nói: “Phạt con bảy ngày phê duyệt tấu chương, không làm xong thì đừng hòng ra ngoài”.
Hàn Quang vừa thở phào, sau khi nghe được lời này thì bèn kêu la thảm thiết: “Không được!”.
Lúc này cậu ta hận một nỗi không thể trói mình vào người sư muội, cậu ta sợ mình sẽ phê bốn chữ “Gọi sư muội tới” lên tất cả các tấu chương.
Song tiếng kêu của tể tướng còn thảm thiết hơn cả cậu ta. Ai mà không biết Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ chỉ anh hùng trên sa trường, chứ còn văn chương cầm bút thì dở tệ. Chỉ huy sứ thường viết sai thì đã đành, nhưng với trạng thái của cậu ta lúc này, nếu như trên tất cả tấu chương đều phê bốn chữ “Gọi sư muội tới” thì thật không biết phải xoay sở sao nữa? Quốc sư đại nhân, người làm vậy không phải là làm khó cho chỉ huy sứ đại nhân, mà là đang làm khó cho lão thần.
Phượng Huyết Ca chẳng bận tâm đến bọn họ, chàng bế Hoa Diễm Cốt về tẩm cung, rồi cho cung nhân lui đi hết, sau đó đặt Hoa Diễm Cốt lên giường mình, từ từ cúi đầu, mái tóc trắng tựa hoa lê phủ ngập trời buông xuống người Hoa Diễm Cốt.
Chàng nắm lấy tay Hoa Diễm Cốt.
Trước kia chàng cũng vẫn hay nắm lấy bàn tay này.
Năm đầu tiên, chàng ôm huyết hải thâm thù, còn nàng vẫn nằm trong tã. Chàng thò tay về phía bé gái, ngón tay non nớt nắm lấy ngón tay chàng rồi cho vào miệng, mút hồi lâu vẫn không thấy sữa thì liền òa khóc ấm ức. Chàng mỉm cười, rồi tự tay đan một chiếc giỏ tre, đặt bé gái cùng một đứa trẻ nhỉnh hơn một chút vào trong giỏ, đeo gùi trên lưng. Từ đó, trên vai chàng không chỉ gánh thù hận mà còn có cả hai sinh mệnh bé nhỏ.
Năm thứ hai, chàng nắm tay bé gái ấy dạy tập đi, chập chững từng bước. Cô bé ấy ngoái đầu lại cười, để lộ ra hàm răng sữa còn thiếu chiếc răng cửa. Hàn Quang đã mọc đủ răng còn cười châm chọc, bé gái thấy vậy liền lấy tay che miệng, rồi mím môi, ngại ngùng ngước đầu nhìn chàng, đôi mắt vừa to vừa đen như hai trái nho mọng nước.
Năm thứ ba phải ngủ trong miếu hoang, bé gái nhỏ bé chui vào trong lòng chàng để tránh muỗi trong miếu. Chàng từ từ mở mắt, cả đêm không ngủ, chiếc quạt mo trong tay không ngừng phe phẩy, cho tới khi bé gái nở nụ cười giữa giấc mơ.
Tháng qua tháng, năm qua năm. Bàn tay này lớn lên trong tay chàng, đứa trẻ ấy trưởng thành trước mắt chàng. Vậy mà giờ chỉ vì một vật mà đã nằm bất động.
Phượng Huyết Ca nhìn chăm chăm vào vật kia, trong đầu đã thấp thoáng có câu trả lời, song chàng vẫn chưa hoàn toàn xác định… Vật ấy vô cùng quý hiếm, theo lý thì không thể xuất hiện ở đây. Chỉ tới khi chàng cúi người nhặt vật đó lên, sau khi tỉ mỉ quan sát mới đưa ra kết luận. Đó là một lá bùa tình.
Phượng Huyết Ca đột nhiên siết chặt lá bùa ấy, xoay người lao tới bên cạnh Hoa Diễm Cốt.
“Tiểu Diễm Cốt, tính mạng con vẫn còn cứu được”, chàng siết chặt lá bùa tình trong tay, kiên nghị nói: “Sư phụ nhất định sẽ cứu con bằng mọi giá”.
Dù biết vật này lai lịch không rõ ràng, dù biết vật này ẩn tàng âm mưu, dù biết một khi dùng tới lá bùa tình này sẽ phải chịu hậu họa khó lường, dù biết uống lá bùa này sẽ rất nguy hiểm, thì cũng xem như là uống độc để giải khát. Bất luận thế nào chàng vẫn lựa chọn cách rạch cổ tay, nhỏ máu lên lá bùa tình, những mong lấy máu mình để làm nó tỉnh dậy.
Bùa tình là bí mật của thầy tế, được nuôi bằng máu của thầy tế. Nếu rơi vào thân thể người bình thường thì người đó buộc phải luôn ở cạnh thầy tế, nếu phản bội mà bỏ đi, sẽ lập tức chịu nỗi đau đớn như bị cào xé tim can. Vì lẽ đó mà người ta xem thầy tế như rắn, coi bùa tình là kịch độc.
Nhưng Phượng Huyết Ca còn biết, bùa tình không chỉ là kịch độc, trong một vài hoàn cảnh, nó còn là tiên dược hiếm có trên đời.
Chẳng hạn như lá bùa trong tay chàng đây, nếu rơi vào cơ thể của người sống, chuyện sống chết mặc nó định đoạt. Nhưng nếu rơi vào cơ thể của người bị tổn thương tâm mạch mà chết, lá bùa tình này sẽ ở trong tim của đối phương, sau đó sẽ hoán đổi tim cho người đó.
Nói cách khác, một lá bùa tình cũng chính là một quả tim mới.
“Dù sau này có xảy ra chuyện gì, vi sư sẽ gánh chịu tất cả”, Phượng Huyết Ca đỡ Hoa Diễm Cốt dậy, đem lá bùa tình nhuốm máu mình đưa tới bên môi nàng: “Vi sư chỉ cần con sống lại”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook