Diễm Cốt
-
Chương 38: Địa phủ có đường, trẫm xuống trước
Type: Phương Phương
Hoàng cung đêm nay, yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi.
Trăng mờ gió lớn đêm sát nhân. Nếu Hoa Diễm Cốt muốn ra tay với kẻ nào đó, hẳn cũng sẽ lựa chọn vào một đêm như thế này.
Nhưng lạ thay trên đường đi ngay cả một thị vệ canh gác cũng không thấy, điều này cũng tệ thật đấy. Tuy rằng đêm nay bên phủ thượng thư bày yến tiệc cầu thân, văn thần võ tướng cao cấp đều tới tham gia, nhưng cũng chưa đến nỗi ngay cả thị vệ trong hoàng cung cũng chạy tới đó góp vui đấy chứ?
Hoa Diễm Cốt thở hổn hển đứng trước cửa điện Dưỡng Tâm, nàng ghé mắt nhìn xuống chân mình, trong lòng tê tái.
Máu từ dưới khe cửa tràn ra ngoài, dính ướt giày thêu hoa của nàng.
Một luồng máu nóng xông thẳng vào đại não, trước mắt Hoa Diễm Cốt cơ hồ như đã hiện ra cảnh tượng sư phụ và đại sư huynh đơn độc chiến đấu với cả trăm tên thích khách. Dẫu đại sư huynh dũng cảm thiện chiến, nhưng thế địch đông đảo, sau khi sức cùng lực kiệt đã bị một trăm thanh kiếm cắm xuyên người treo trên tường, máu chảy cạn mà chết… Còn sư phụ vì quá nóng giận mà chất độc trong cơ thể đã nghịch chuyển vào mạch máu, khóe miệng chảy ra một hàng máu… Ai ôi… đại sư huynh ơi, sư phụ ơi!
Hoa Diễm Cốt không chút do dự rút cây roi dài dắt bên hông ra, khí phách bi phẫn tràn đầy trong tim. Nàng thầm nghĩ, cho dù một đi không trở lại, cũng phải cùng sinh cùng chết với sư phụ và đại sư huynh.
Tới khi nàng phá cửa xông vào, một luồng huyết khí thảm thê đã xông thẳng vào mặt.
Bên trong, một nam tử đứng quay lưng về phía nàng, bên hông đeo bao kiếm màu đỏ, tay giữ chiến đao, toàn thân toát ra vẻ hiếu chiến lạnh lùng, đang vung đao kết liễu người bị khống chế dưới chân.
Hoa Diễm Cốt quất roi quấn vào tay cầm đao của đối phương, rồi thét lên: “Dừng tay!”.
Đối phương ngoái đầu lại, cánh tay không cầm đao cọ lên khuôn mặt dính đầy máu, sau đó mỉm cười để lộ hai chiếc răng cọp: “Chậc, sư muội, sao muội lại tới đây?”.
Hoa Diễm Cốt nhìn khuôn mặt người đó, sững sờ hồi lâu.
“Đại sư huynh, không phải huynh chết rồi sao?”
“Muội có chết thì bổn đại gia cũng còn lâu mới chết!”
Hàn Quang trở tay bắt lấy chiếc roi của Hoa Diễm Cốt, kéo nàng lại gần, dặn dò: “Nay là lúc bổn đại gia được dương oai diễu võ, kẻ ngốc nghếch như muội chỉ cần đứng một bên đánh trống phất cờ là được, không cho phép tham gia!”.
Dứt lời, cậu ta đúng thật đã nhặt từ dưới đất lên một chiếc trống con giắt hông đưa cho nàng.
Hoa Diễm Cốt nào ngờ ở đây cũng có trống, rốt cuộc trong thiên hạ này, cao thủ sử dụng binh khí kỳ lạ quả thực nhiều không kể xiết. Với tính cách quái gở của họa bì sư, mười người thì phải tới chín người lựa chọn những vũ khí quái dị.
Tay xách chiếc trống còn dính đầy máu, Hoa Diễm Cốt đứng ở một góc xa, bấy giờ mới có thời gian quan sát mọi chuyện đang xảy ra trước mặt. Không ngoài dự tính, đám thái giám, cung nữ kia quả nhiên là họa bì sư giả dạng, tính sơ qua thì ước chừng cũng tới trăm kẻ.
Nhưng vào lúc này, quá nửa bọn chúng đều nằm dưới đất, chết không nhắm mắt.
Là bởi vì số hình giả mai phục bọn chúng còn nhiều hơn con số này nhiều.
Những hình giả này đều là những người có thân phận họa bì sư, nhưng lại xa rời con đường họa bì. Trong số đó, ví dụ điển hình nhất chính là Hàn Quang. Ba trăm hình giả và ba trăm họa bì sư là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cụ thể thế nào thì chỉ cần nhìn vào cảnh tượng nhân gian và địa ngục trước mắt là sẽ rõ.
“Hồng công công” hừng hực khí thế mà lao tới, nay chỉ còn biết trơ mắt mà nhìn kẻ tinh nhuệ cuối cùng của tông môn bị giết, hai mắt không khỏi nhòe đỏ, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn nam nhân đang ngồi trên ngự tọa, tuyệt vọng gầm thét: “Phản đồ nhà ngươi sao mà xứng với liệt tổ liệt tông, không ngờ lại nuôi bao nhiêu sát thủ như vậy, còn tàn sát đệ tử tông môn của ta! Phượng Huyết Ca, ngươi chết không dễ coi đâu!”.
Trên ngự tọa, Phượng Huyết Ca một tay chống đầu, còn một tay cầm nửa cuốn thư tịch, tóc trắng, mình khoác bạch y, không dính chút bụi trần, như thể giữa nhân gian và địa ngục nảy ra một cây mai trắng, cao quý thanh tao, thuần khiết tựa trăng.
So với chàng, trạng thái của Sở Tử Phục lại hoàn toàn trái ngược.
Chỉ thấy vị Tiểu hoàng thượng này tay cầm thanh bảo kiếm Thủy Long Ngâm đứng trước mặt Phượng Huyết Ca, quật cường ngẩng mặt nhìn lên. Nhưng cái tư thái ngước mắt lên mà nhìn này cũng đủ khiến Tiểu hoàng thượng kia cảm thấy mình bị sỉ nhục, đâu lại có chuyện vua một nước phải ngẩng mặt lên nhìn bề tôi của mình như thế này chứ?
“Ngươi đã sớm biết trẫm sẽ hạ thủ trong đêm nay?”, Sở Tử Phục lạnh lùng hỏi.
Phượng Huyết Ca uể oải tựa mình trên ngự tọa, nhắm hờ hai mắt, thậm chí còn không buồn liếc nhìn Tiểu hoàng thượng một cái, chỉ lạnh nhạt cười mà nói: “Chuyện này thật thiệt thòi cho Hồng công công quá”.
Cảm nhận được ánh mắt đầy sự khinh miệt và sát ý của Sở Tử Phục, “Hồng công công” vội biện giải: “Không phải nô tài? Không phải nô tài!”.
Nét mặt của Sở Tử Phục trầm như nước, hắn từ từ ngoảnh mặt sang nhìn chằm chằm Phượng Huyết Ca, nói rành rọt từng chữ: “Trẫm biết hôm nay nhất định phải chết, nhưng trẫm muốn chết cho rõ ràng”.
“Hà hà…”, Phượng Huyết Ca đóng cuốn thư tịch trong tay lại, hơi ngước mắt lên, mỉm cười, nói: “Không sai, quả đúng là bổn tọa đã nhận được tin đêm nay có kẻ muốn hành thích bổn tọa… Song bao năm qua, những tin mật kiểu này đâu phải hiếm, là thật hay giả, bổn tọa nhất thời cũng khó phân biệt cho rõ, vậy nên mới gọi ngươi và Hồng công công tới đây, chỉ cần thử là đã tỏ tường ngay”.
Sắc mặt của Sở Tử Phục và “Hồng công công” đều trở nên trắng bệch.
“Hồng công công” nghĩ tới bao nhiêu ngày qua mình đã ngấm ngầm điều binh khiển tướng dưới con mắt của Phượng Huyết Ca, cho chiêu tập ba trăm tử sỹ mai phục trong cung. Vậy mà cuối cùng vào đêm nay, lại dâng toàn bộ bọn họ tới trước mặt Phượng Huyết Ca dâng tới dưới lưỡi đao của hình giả…
Vừa nghĩ tới đây, mọi tia hy vọng đều hóa tro tàn. “Ọe” một tiếng. “Hồng công công” ộc ra một ngụm máu, mặt mày rũ rượi, bật khóc đau thương.
Sở Tử Phục lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó quay sang bảo Phượng Huyết Ca: “Phản đồ đó là kẻ nào?”.
Phượng Huyết Ca khẽ lắc đầu: “Người không cần phải biết… Người đâu”.
Hai hình giả một trái một phải đứng sau vai Sở Tử Phục.
Trong mắt Sở Tử Phục thoáng hiện lên vẻ bi ai, song vẫn cao ngạo quật cường nói: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, trẫm không còn hối hận… Người hãy ra tay đi”.
“Bổn tọa chưa thể giết ngươi”, Phượng Huyết Ca cười nhạt nói: “Nhưng từ nay về sau, ngươi không được ra khỏi Đông cung nửa bước”.
Chàng vừa dứt lời, hai hình giả liền không chút khách khí lôi Sở Tử Phục đi.
Dưới sự khống chế của hai hình giả, Sở Tử Phục liêu xiêu ra khỏi điện Dưỡng Tâm. Lúc bước qua ngưỡng cửa, hắn còn ngoảnh đầu lại, nhìn vết máu để lại trên đường đi, trong lòng trào dâng niềm bi ai vô tận.
Dưới chân hắn dính máu của đồng minh.
Còn kẻ thù vẫn ngồi vững trên ngự tọa. Bản thân hắn… lại phải ở trong Đông cung sống nốt quãng đường tàn tạ, làm kẻ mang hoài bão lớn lao nhưng không được thỏa chí vẫy vùng, chỉ còn biết bầu bạn với đôi ba ly rượu nhạt bên ngọn đèn tàn.
Sử Tử Phục bỗng nhiên cảm thấy, trong trời đất rộng lớn này, hắn vẫn trắng tay. Giữa lúc mơ màng, bị đưa về Đông cung lúc nào hắn cũng không hay biết. Chỉ tới khi lão thái giám mở cây dù giấy dầu chạy ra ngoài che tuyết đang giăng kín trời cho hắn, thì hắn mới “A” lên một tiếng, định thần trở lại.
“Đã lập xuân rồi, vậy mà trời vẫn còn đổ tuyết”, Sở Tử Phục đưa tay ra hứng tuyết, hai hàng lệ bất chợt rơi xuống: ‘Ông trời… thật không có mắt”.
Lão thái giám trông bộ dạng này của hắn, biết ngay chuyện đêm nay đã thất bại. Nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy kì quái, Tạ Thư Hiền đã điều động thị vệ canh gác ở điện Dưỡng Tâm, còn “Hồng công công” cũng đã tập hợp đầy đủ binh mã, vậy tại sao vẫn thất bại nhanh chóng như vậy? Trong lòng ông ta gợn nỗi bi thương, song lại không dám nói ra, chỉ có thể gượng dậy an ủi Tiểu hoàng thượng: “Hoàng thượng, người đừng quá đau lòng… còn rừng sợ chi không có củi đốt. Chỉ cần người vẫn ổn, mọi chuyện cũng sẽ ổn, về sau vẫn còn cơ hội”.
“Cơ hội?”, Sở Tử Phục thê lương nói: “Không còn cơ hội nữa rồi”.
“Hoàng thượng…”
“Đừng nói gì nữa”, Sở Tử Phục đưa tay lên che mắt, nói: “Lui xuống đi, trẫm muốn yên tĩnh một chút”.
“Vâng!”, lão thái giám trông bộ dạng hắn như vậy, thì biết trong chốc lát hắn chưa thể nào nghĩ thông suốt cho được, chỉ đành đưa hắn về tẩm cung. Nghĩ bụng, ngày tháng còn dài, cứ để Tiểu hoàng thượng ngủ một giấc cho tiêu tan uất ức trong lòng, rồi sau khuyên răn cũng chưa muộn.
“Két” một tiếng, cánh cửa đằng sau Tiểu hoàng thượng khép lại.
Hắn khó khăn bước tới bên giường, sau đó đổ người ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào cây nến trên bàn. Cho tới khi một tia sáng lạnh từ ngoài cửa sổ lọt vào làm cho ánh nến chập chờn lay động, khi ấy hắn mới hoàn hồn, lảo đảo bước tới bên cửa sổ, khép hai cánh cửa vào. Đến khi quay người lại, Sở Tử Phục kinh ngạc trông thấy một thân hình cao lớn đang đứng gần chiếc bàn, tay áo rộng khẽ buông, một bàn tay gân guốc từ trong ống tay áo thò ra, đặt bên ánh nến đang đong đưa.
“Kẻ nào?”, Sở Tử Phục thốt lên.
“Hà hà, mấy ngày không gặp, Hoàng thượng đã quên mặt tại hạ rồi sao?”, người kia quay mặt lại, trên khuôn mặt anh tuấn là rửa chiếc mặt nạ làm bằng đồng. Dưới ánh nến, chiếc mặt nạ đó càng trở nên dữ tợn như dã thú.
“Là ngươi”, Sở Tử Phục nhìn xoáy vào chiếc mặt nạ trên khuôn mặt đối phương, bỗng nhiên bừng tỉnh, nghiêm sắc mặt nói: “Là ngươi! Phản đồ kia chính là ngươi! Vân Tà!”.
Vân Tà cũng là một trong ba trăm tử sỹ của tông môn, trận hỗn chiến vừa rồi, Sở Tử Phục không mấy để ý tới người này, nay lại thấy hắn vẫn lành lặn đứng ở đây. Điều này còn chưa đủ nói lên tất cả hay sao?
“Tiểu hoàng thượng, người nặng lời rồi”, Vân Tà ha ha cười lớn: “Lòng ta chưa từng đi theo tông môn, sao nói là phản bội được chứ”.
“Hồng công công là sư phụ ngươi?”, Sở Tử Phục nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: ‘Ông ta nhận nuôi ngươi, truyền dạy cho ngươi võ công kỹ nghệ, rồi đưa ngươi tới cạnh trẫm giao phó trọng trách, vậy mà hôm nay ngươi lại lấy oán báo ân?”.
“Ông ấy đã nuôi dưỡng ta mười năm nay”, Vân Tà lạnh nhạt nói: “Mười năm nay, ta cùng năm trăm cô nhi khác ngày đêm chém giết, cuối cùng chỉ còn lại mười người, sau đó được ông ta thu nhận làm con nuôi. Đằng đẵng mười năm, ta chỉ ăn cơm thừa cháo cặn, uống nước lạnh canh thiu. Giờ lại theo con đường làm ăn đùa giỡn với tính mạng… Nay mười năm đã qua đi, cũng xem như ta đã trả sạch ơn nuôi dạy của ông ta. Từ nay về sau, ông ta không còn quyền định đoạt sống chết của ta nữa. Cuộc đời ta, phải do ta làm chủ”.
Sở Tử Phục sững sờ, khuôn mặt hơi hửng đỏ, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết trẫm?”.
“Ta không giết ngươi, ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên đời này sao?”, Vân Tà tiến lại gần một bước, thân hình cao lớn hất bóng đen ngòm, bao trùm toàn bộ thân hình Sở Tử Phục: “Con sâu cái kiến có thể sống tạm bợ qua ngày, nhưng ngươi là vua của một nước, vậy mà lại cam chịu quỳ dưới chân Phượng Huyết Ca. Ngày tháng trôi qua, cho tới trăm năm sau, sẽ lại để con cháu người quỳ bái con cháu của Phượng Huyết Ca hay sao?”.
Sở Tử Phục nhìn hắn, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.
“Nếu là trước kia, ngươi chịu nhẫn nhục thế nào cũng được”, Vân Tà tiến lại từng bước gần Sở Tử Phục, nhếch môi phát ra thứ âm điệu mê mị: “Nhưng nay ngươi có nhẫn nhịn thêm nữa, thì còn ý nghĩa gì chứ? Tông môn họa bì sư đã bị giết sạch, sau này ngươi còn có thể ra lệnh cho ai? Còn ai dám giúp ngươi đối phó với Phượng Huyết Ca? Ồ, thiếu chút nữa quên mất, vào buổi chầu sáng mai, Phượng Huyết Ca sẽ ban bố ra ngoài rằng, người nhiễm trọng bệnh, cần phải ở trong thâm cung điều dưỡng mấy chục năm. Hà hà… sau mấy chục năm nữa, trung thần của Sở thất đều chết hết cả. Tới lúc đó Phượng Huyết Ca chỉ tay vào con mình, rồi nói đó là con ngươi, là thái tử của nước Sở, ngươi nói xem quần thần tin hay không tin?”.
Chỉ e tới lúc đó, Sở Tử Phục có đứng giữa triều chính miệng phủ nhận cũng chẳng ai tin.
“Theo như lời ngươi, trẫm tất phải chết?”, Sở Tử Phục nhợt nhạt cười.
“Chết vào lúc này, ngươi còn xứng với liệt tổ liệt tông, mà cũng vẹn toàn được thanh danh của mình”, Vân Tà cười nói: “Nếu đợi thêm mấy chục năm nữa, phải trơ mắt nhìn con của Phượng Huyết Ca kế thừa hoàng vị, khi ấy ngươi vẫn còn mặt mũi đi gặp tổ tiên trong tông miếu hay sao?”.
“Còn nếu chết vào lúc này, không những khiến Phượng Huyết Ca mang tiếng xấu, mà còn dấy lên được lòng bất mãn của những lão thần trung thành với Sở thất”, Sở Tử Phục cười khổ nói: “Trẫm chỉ không hiểu, ngươi đã về phe của Phượng Huyết Ca, sao còn nói những lời này với trẫm? Một kẻ nham hiểm như ngươi, không thể nào lại làm chuyện không mưu đồ, dồn trẫm vào chỗ chết… Ngươi được lợi ở chỗ nào?”.
Vân Tà khẽ mỉm cười, ngả người kề miệng bên tai Sở Tử Phục.
Sở Tử Phục nghe được lời hắn nói, hơi sững người, rồi bỗng ha ha cười lớn một cách cuồng dại.
Còn Vân Tà chỉ đứng thẳng người, cười tít mắt nhìn hắn.
“Hay lắm!”, Tiểu hoàng thượng đột nhiên ngước đầu lên. Đôi mắt vốn nhuốm vẻ tuyệt vọng chợt lóe sáng. Hắn nói: “Trẫm sẽ đi trước một bước, xuống địa phủ chờ đợi… chờ ngươi đưa ba sư đồ chúng xuống dưới đó phò tá trẫm!”.
Hoàng cung đêm nay, yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi.
Trăng mờ gió lớn đêm sát nhân. Nếu Hoa Diễm Cốt muốn ra tay với kẻ nào đó, hẳn cũng sẽ lựa chọn vào một đêm như thế này.
Nhưng lạ thay trên đường đi ngay cả một thị vệ canh gác cũng không thấy, điều này cũng tệ thật đấy. Tuy rằng đêm nay bên phủ thượng thư bày yến tiệc cầu thân, văn thần võ tướng cao cấp đều tới tham gia, nhưng cũng chưa đến nỗi ngay cả thị vệ trong hoàng cung cũng chạy tới đó góp vui đấy chứ?
Hoa Diễm Cốt thở hổn hển đứng trước cửa điện Dưỡng Tâm, nàng ghé mắt nhìn xuống chân mình, trong lòng tê tái.
Máu từ dưới khe cửa tràn ra ngoài, dính ướt giày thêu hoa của nàng.
Một luồng máu nóng xông thẳng vào đại não, trước mắt Hoa Diễm Cốt cơ hồ như đã hiện ra cảnh tượng sư phụ và đại sư huynh đơn độc chiến đấu với cả trăm tên thích khách. Dẫu đại sư huynh dũng cảm thiện chiến, nhưng thế địch đông đảo, sau khi sức cùng lực kiệt đã bị một trăm thanh kiếm cắm xuyên người treo trên tường, máu chảy cạn mà chết… Còn sư phụ vì quá nóng giận mà chất độc trong cơ thể đã nghịch chuyển vào mạch máu, khóe miệng chảy ra một hàng máu… Ai ôi… đại sư huynh ơi, sư phụ ơi!
Hoa Diễm Cốt không chút do dự rút cây roi dài dắt bên hông ra, khí phách bi phẫn tràn đầy trong tim. Nàng thầm nghĩ, cho dù một đi không trở lại, cũng phải cùng sinh cùng chết với sư phụ và đại sư huynh.
Tới khi nàng phá cửa xông vào, một luồng huyết khí thảm thê đã xông thẳng vào mặt.
Bên trong, một nam tử đứng quay lưng về phía nàng, bên hông đeo bao kiếm màu đỏ, tay giữ chiến đao, toàn thân toát ra vẻ hiếu chiến lạnh lùng, đang vung đao kết liễu người bị khống chế dưới chân.
Hoa Diễm Cốt quất roi quấn vào tay cầm đao của đối phương, rồi thét lên: “Dừng tay!”.
Đối phương ngoái đầu lại, cánh tay không cầm đao cọ lên khuôn mặt dính đầy máu, sau đó mỉm cười để lộ hai chiếc răng cọp: “Chậc, sư muội, sao muội lại tới đây?”.
Hoa Diễm Cốt nhìn khuôn mặt người đó, sững sờ hồi lâu.
“Đại sư huynh, không phải huynh chết rồi sao?”
“Muội có chết thì bổn đại gia cũng còn lâu mới chết!”
Hàn Quang trở tay bắt lấy chiếc roi của Hoa Diễm Cốt, kéo nàng lại gần, dặn dò: “Nay là lúc bổn đại gia được dương oai diễu võ, kẻ ngốc nghếch như muội chỉ cần đứng một bên đánh trống phất cờ là được, không cho phép tham gia!”.
Dứt lời, cậu ta đúng thật đã nhặt từ dưới đất lên một chiếc trống con giắt hông đưa cho nàng.
Hoa Diễm Cốt nào ngờ ở đây cũng có trống, rốt cuộc trong thiên hạ này, cao thủ sử dụng binh khí kỳ lạ quả thực nhiều không kể xiết. Với tính cách quái gở của họa bì sư, mười người thì phải tới chín người lựa chọn những vũ khí quái dị.
Tay xách chiếc trống còn dính đầy máu, Hoa Diễm Cốt đứng ở một góc xa, bấy giờ mới có thời gian quan sát mọi chuyện đang xảy ra trước mặt. Không ngoài dự tính, đám thái giám, cung nữ kia quả nhiên là họa bì sư giả dạng, tính sơ qua thì ước chừng cũng tới trăm kẻ.
Nhưng vào lúc này, quá nửa bọn chúng đều nằm dưới đất, chết không nhắm mắt.
Là bởi vì số hình giả mai phục bọn chúng còn nhiều hơn con số này nhiều.
Những hình giả này đều là những người có thân phận họa bì sư, nhưng lại xa rời con đường họa bì. Trong số đó, ví dụ điển hình nhất chính là Hàn Quang. Ba trăm hình giả và ba trăm họa bì sư là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cụ thể thế nào thì chỉ cần nhìn vào cảnh tượng nhân gian và địa ngục trước mắt là sẽ rõ.
“Hồng công công” hừng hực khí thế mà lao tới, nay chỉ còn biết trơ mắt mà nhìn kẻ tinh nhuệ cuối cùng của tông môn bị giết, hai mắt không khỏi nhòe đỏ, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn nam nhân đang ngồi trên ngự tọa, tuyệt vọng gầm thét: “Phản đồ nhà ngươi sao mà xứng với liệt tổ liệt tông, không ngờ lại nuôi bao nhiêu sát thủ như vậy, còn tàn sát đệ tử tông môn của ta! Phượng Huyết Ca, ngươi chết không dễ coi đâu!”.
Trên ngự tọa, Phượng Huyết Ca một tay chống đầu, còn một tay cầm nửa cuốn thư tịch, tóc trắng, mình khoác bạch y, không dính chút bụi trần, như thể giữa nhân gian và địa ngục nảy ra một cây mai trắng, cao quý thanh tao, thuần khiết tựa trăng.
So với chàng, trạng thái của Sở Tử Phục lại hoàn toàn trái ngược.
Chỉ thấy vị Tiểu hoàng thượng này tay cầm thanh bảo kiếm Thủy Long Ngâm đứng trước mặt Phượng Huyết Ca, quật cường ngẩng mặt nhìn lên. Nhưng cái tư thái ngước mắt lên mà nhìn này cũng đủ khiến Tiểu hoàng thượng kia cảm thấy mình bị sỉ nhục, đâu lại có chuyện vua một nước phải ngẩng mặt lên nhìn bề tôi của mình như thế này chứ?
“Ngươi đã sớm biết trẫm sẽ hạ thủ trong đêm nay?”, Sở Tử Phục lạnh lùng hỏi.
Phượng Huyết Ca uể oải tựa mình trên ngự tọa, nhắm hờ hai mắt, thậm chí còn không buồn liếc nhìn Tiểu hoàng thượng một cái, chỉ lạnh nhạt cười mà nói: “Chuyện này thật thiệt thòi cho Hồng công công quá”.
Cảm nhận được ánh mắt đầy sự khinh miệt và sát ý của Sở Tử Phục, “Hồng công công” vội biện giải: “Không phải nô tài? Không phải nô tài!”.
Nét mặt của Sở Tử Phục trầm như nước, hắn từ từ ngoảnh mặt sang nhìn chằm chằm Phượng Huyết Ca, nói rành rọt từng chữ: “Trẫm biết hôm nay nhất định phải chết, nhưng trẫm muốn chết cho rõ ràng”.
“Hà hà…”, Phượng Huyết Ca đóng cuốn thư tịch trong tay lại, hơi ngước mắt lên, mỉm cười, nói: “Không sai, quả đúng là bổn tọa đã nhận được tin đêm nay có kẻ muốn hành thích bổn tọa… Song bao năm qua, những tin mật kiểu này đâu phải hiếm, là thật hay giả, bổn tọa nhất thời cũng khó phân biệt cho rõ, vậy nên mới gọi ngươi và Hồng công công tới đây, chỉ cần thử là đã tỏ tường ngay”.
Sắc mặt của Sở Tử Phục và “Hồng công công” đều trở nên trắng bệch.
“Hồng công công” nghĩ tới bao nhiêu ngày qua mình đã ngấm ngầm điều binh khiển tướng dưới con mắt của Phượng Huyết Ca, cho chiêu tập ba trăm tử sỹ mai phục trong cung. Vậy mà cuối cùng vào đêm nay, lại dâng toàn bộ bọn họ tới trước mặt Phượng Huyết Ca dâng tới dưới lưỡi đao của hình giả…
Vừa nghĩ tới đây, mọi tia hy vọng đều hóa tro tàn. “Ọe” một tiếng. “Hồng công công” ộc ra một ngụm máu, mặt mày rũ rượi, bật khóc đau thương.
Sở Tử Phục lạnh lùng nhìn ông ta, sau đó quay sang bảo Phượng Huyết Ca: “Phản đồ đó là kẻ nào?”.
Phượng Huyết Ca khẽ lắc đầu: “Người không cần phải biết… Người đâu”.
Hai hình giả một trái một phải đứng sau vai Sở Tử Phục.
Trong mắt Sở Tử Phục thoáng hiện lên vẻ bi ai, song vẫn cao ngạo quật cường nói: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, trẫm không còn hối hận… Người hãy ra tay đi”.
“Bổn tọa chưa thể giết ngươi”, Phượng Huyết Ca cười nhạt nói: “Nhưng từ nay về sau, ngươi không được ra khỏi Đông cung nửa bước”.
Chàng vừa dứt lời, hai hình giả liền không chút khách khí lôi Sở Tử Phục đi.
Dưới sự khống chế của hai hình giả, Sở Tử Phục liêu xiêu ra khỏi điện Dưỡng Tâm. Lúc bước qua ngưỡng cửa, hắn còn ngoảnh đầu lại, nhìn vết máu để lại trên đường đi, trong lòng trào dâng niềm bi ai vô tận.
Dưới chân hắn dính máu của đồng minh.
Còn kẻ thù vẫn ngồi vững trên ngự tọa. Bản thân hắn… lại phải ở trong Đông cung sống nốt quãng đường tàn tạ, làm kẻ mang hoài bão lớn lao nhưng không được thỏa chí vẫy vùng, chỉ còn biết bầu bạn với đôi ba ly rượu nhạt bên ngọn đèn tàn.
Sử Tử Phục bỗng nhiên cảm thấy, trong trời đất rộng lớn này, hắn vẫn trắng tay. Giữa lúc mơ màng, bị đưa về Đông cung lúc nào hắn cũng không hay biết. Chỉ tới khi lão thái giám mở cây dù giấy dầu chạy ra ngoài che tuyết đang giăng kín trời cho hắn, thì hắn mới “A” lên một tiếng, định thần trở lại.
“Đã lập xuân rồi, vậy mà trời vẫn còn đổ tuyết”, Sở Tử Phục đưa tay ra hứng tuyết, hai hàng lệ bất chợt rơi xuống: ‘Ông trời… thật không có mắt”.
Lão thái giám trông bộ dạng này của hắn, biết ngay chuyện đêm nay đã thất bại. Nhưng trong lòng ông ta vẫn cảm thấy kì quái, Tạ Thư Hiền đã điều động thị vệ canh gác ở điện Dưỡng Tâm, còn “Hồng công công” cũng đã tập hợp đầy đủ binh mã, vậy tại sao vẫn thất bại nhanh chóng như vậy? Trong lòng ông ta gợn nỗi bi thương, song lại không dám nói ra, chỉ có thể gượng dậy an ủi Tiểu hoàng thượng: “Hoàng thượng, người đừng quá đau lòng… còn rừng sợ chi không có củi đốt. Chỉ cần người vẫn ổn, mọi chuyện cũng sẽ ổn, về sau vẫn còn cơ hội”.
“Cơ hội?”, Sở Tử Phục thê lương nói: “Không còn cơ hội nữa rồi”.
“Hoàng thượng…”
“Đừng nói gì nữa”, Sở Tử Phục đưa tay lên che mắt, nói: “Lui xuống đi, trẫm muốn yên tĩnh một chút”.
“Vâng!”, lão thái giám trông bộ dạng hắn như vậy, thì biết trong chốc lát hắn chưa thể nào nghĩ thông suốt cho được, chỉ đành đưa hắn về tẩm cung. Nghĩ bụng, ngày tháng còn dài, cứ để Tiểu hoàng thượng ngủ một giấc cho tiêu tan uất ức trong lòng, rồi sau khuyên răn cũng chưa muộn.
“Két” một tiếng, cánh cửa đằng sau Tiểu hoàng thượng khép lại.
Hắn khó khăn bước tới bên giường, sau đó đổ người ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào cây nến trên bàn. Cho tới khi một tia sáng lạnh từ ngoài cửa sổ lọt vào làm cho ánh nến chập chờn lay động, khi ấy hắn mới hoàn hồn, lảo đảo bước tới bên cửa sổ, khép hai cánh cửa vào. Đến khi quay người lại, Sở Tử Phục kinh ngạc trông thấy một thân hình cao lớn đang đứng gần chiếc bàn, tay áo rộng khẽ buông, một bàn tay gân guốc từ trong ống tay áo thò ra, đặt bên ánh nến đang đong đưa.
“Kẻ nào?”, Sở Tử Phục thốt lên.
“Hà hà, mấy ngày không gặp, Hoàng thượng đã quên mặt tại hạ rồi sao?”, người kia quay mặt lại, trên khuôn mặt anh tuấn là rửa chiếc mặt nạ làm bằng đồng. Dưới ánh nến, chiếc mặt nạ đó càng trở nên dữ tợn như dã thú.
“Là ngươi”, Sở Tử Phục nhìn xoáy vào chiếc mặt nạ trên khuôn mặt đối phương, bỗng nhiên bừng tỉnh, nghiêm sắc mặt nói: “Là ngươi! Phản đồ kia chính là ngươi! Vân Tà!”.
Vân Tà cũng là một trong ba trăm tử sỹ của tông môn, trận hỗn chiến vừa rồi, Sở Tử Phục không mấy để ý tới người này, nay lại thấy hắn vẫn lành lặn đứng ở đây. Điều này còn chưa đủ nói lên tất cả hay sao?
“Tiểu hoàng thượng, người nặng lời rồi”, Vân Tà ha ha cười lớn: “Lòng ta chưa từng đi theo tông môn, sao nói là phản bội được chứ”.
“Hồng công công là sư phụ ngươi?”, Sở Tử Phục nhìn chằm chằm vào mắt đối phương: ‘Ông ta nhận nuôi ngươi, truyền dạy cho ngươi võ công kỹ nghệ, rồi đưa ngươi tới cạnh trẫm giao phó trọng trách, vậy mà hôm nay ngươi lại lấy oán báo ân?”.
“Ông ấy đã nuôi dưỡng ta mười năm nay”, Vân Tà lạnh nhạt nói: “Mười năm nay, ta cùng năm trăm cô nhi khác ngày đêm chém giết, cuối cùng chỉ còn lại mười người, sau đó được ông ta thu nhận làm con nuôi. Đằng đẵng mười năm, ta chỉ ăn cơm thừa cháo cặn, uống nước lạnh canh thiu. Giờ lại theo con đường làm ăn đùa giỡn với tính mạng… Nay mười năm đã qua đi, cũng xem như ta đã trả sạch ơn nuôi dạy của ông ta. Từ nay về sau, ông ta không còn quyền định đoạt sống chết của ta nữa. Cuộc đời ta, phải do ta làm chủ”.
Sở Tử Phục sững sờ, khuôn mặt hơi hửng đỏ, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết trẫm?”.
“Ta không giết ngươi, ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên đời này sao?”, Vân Tà tiến lại gần một bước, thân hình cao lớn hất bóng đen ngòm, bao trùm toàn bộ thân hình Sở Tử Phục: “Con sâu cái kiến có thể sống tạm bợ qua ngày, nhưng ngươi là vua của một nước, vậy mà lại cam chịu quỳ dưới chân Phượng Huyết Ca. Ngày tháng trôi qua, cho tới trăm năm sau, sẽ lại để con cháu người quỳ bái con cháu của Phượng Huyết Ca hay sao?”.
Sở Tử Phục nhìn hắn, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.
“Nếu là trước kia, ngươi chịu nhẫn nhục thế nào cũng được”, Vân Tà tiến lại từng bước gần Sở Tử Phục, nhếch môi phát ra thứ âm điệu mê mị: “Nhưng nay ngươi có nhẫn nhịn thêm nữa, thì còn ý nghĩa gì chứ? Tông môn họa bì sư đã bị giết sạch, sau này ngươi còn có thể ra lệnh cho ai? Còn ai dám giúp ngươi đối phó với Phượng Huyết Ca? Ồ, thiếu chút nữa quên mất, vào buổi chầu sáng mai, Phượng Huyết Ca sẽ ban bố ra ngoài rằng, người nhiễm trọng bệnh, cần phải ở trong thâm cung điều dưỡng mấy chục năm. Hà hà… sau mấy chục năm nữa, trung thần của Sở thất đều chết hết cả. Tới lúc đó Phượng Huyết Ca chỉ tay vào con mình, rồi nói đó là con ngươi, là thái tử của nước Sở, ngươi nói xem quần thần tin hay không tin?”.
Chỉ e tới lúc đó, Sở Tử Phục có đứng giữa triều chính miệng phủ nhận cũng chẳng ai tin.
“Theo như lời ngươi, trẫm tất phải chết?”, Sở Tử Phục nhợt nhạt cười.
“Chết vào lúc này, ngươi còn xứng với liệt tổ liệt tông, mà cũng vẹn toàn được thanh danh của mình”, Vân Tà cười nói: “Nếu đợi thêm mấy chục năm nữa, phải trơ mắt nhìn con của Phượng Huyết Ca kế thừa hoàng vị, khi ấy ngươi vẫn còn mặt mũi đi gặp tổ tiên trong tông miếu hay sao?”.
“Còn nếu chết vào lúc này, không những khiến Phượng Huyết Ca mang tiếng xấu, mà còn dấy lên được lòng bất mãn của những lão thần trung thành với Sở thất”, Sở Tử Phục cười khổ nói: “Trẫm chỉ không hiểu, ngươi đã về phe của Phượng Huyết Ca, sao còn nói những lời này với trẫm? Một kẻ nham hiểm như ngươi, không thể nào lại làm chuyện không mưu đồ, dồn trẫm vào chỗ chết… Ngươi được lợi ở chỗ nào?”.
Vân Tà khẽ mỉm cười, ngả người kề miệng bên tai Sở Tử Phục.
Sở Tử Phục nghe được lời hắn nói, hơi sững người, rồi bỗng ha ha cười lớn một cách cuồng dại.
Còn Vân Tà chỉ đứng thẳng người, cười tít mắt nhìn hắn.
“Hay lắm!”, Tiểu hoàng thượng đột nhiên ngước đầu lên. Đôi mắt vốn nhuốm vẻ tuyệt vọng chợt lóe sáng. Hắn nói: “Trẫm sẽ đi trước một bước, xuống địa phủ chờ đợi… chờ ngươi đưa ba sư đồ chúng xuống dưới đó phò tá trẫm!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook