Diễm Cốt
-
Chương 36: Tuyển chọn mỹ nhân trong hoàng cung
Type: Phương Phương
Trong điện Đông cung, Sở Tử Phục đang thổi thổi lá trà trong chén.
Trước mặt, “Hồng công công” mặt mày ửng đỏ, đi qua đi lại mãi không thôi.
“Có câu kẻ đi mòn giày lần chẳng ra, kẻ ngồi chơi không thì tự dưng được”, “Hồng công công” khua chân múa tay: “Ta không lên núi, núi lại tìm đến ta, ha ha! Phượng Huyết Ca giao chuyện cầu thân cho ta chủ trì, đúng là tự dấn thân vào đường chết! Hoàng thượng, đại nghiệp sắp thành rồi!”.
“Vậy sao?”, Sở Tử Phục vẫn hờ hững nói.
“Hồng công công” ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Sở Tử Phục lạnh lùng nhìn ông ta, trong mắt còn viết rằng: “Tông môn sao lại phái một tên phế vật như ngươi tới để phò tá trẫm”.
“Hoàng thượng…”, “Hồng công công” rất lấy làm thận trọng hỏi.
“Đồ ngu!”, Sở Tử Phục lạnh lùng nói: “Khi nãy ngươi làm sao vậy?”.
“Hồng công công” ngẩn người, rồi sực nhớ tới biểu hiện vô dụng của mình trước mặt Phượng Huyết Ca, cảm thấy hổ thẹn, xoa tay nói: “Chỉ trách tiếng dữ của Phượng Huyết Ca đồn xa, phàm phu tục tử như chúng ta gặp y… thực khó giữ được bình tĩnh”.
“Phàm phu tục tử là muốn nói tới hạng người như ngươi, liên quan gì tới trẫm”, giọng nói của Sở Tử Phục vẫn dửng dưng như không, trong ánh mắt nhìn “Hồng công công” viết rằng: “Tên phàm phu tục tử nhà ngươi mau xéo về quê mà cấy cày đi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa đâu”.
Xưa nay Sở Tử Phục chưa ăn nói tục tằn đay nghiến bao giờ. Nhưng hôm nay lại khiến “Hồng công công” không ngước nổi đầu, ông ta chỉ còn biết không ngừng chắp tay mà rằng: “Thật đáng xấu hổ. lần sau sẽ không tái phạm, sẽ không tái phạm…”.
“Hừ!”, Tiểu hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: “Nơi này là hoàng cung chứ không phải giang hồ. Hành tẩu giang hồ, sa cơ lỡ bước sẽ biến thành ngàn mối hận. Còn trong hoàng cung, nếu sa cơ lỡ bước, ngay tới tính mạng ngươi cũng chẳng giữ được, chứ đừng nói là muốn làm chuyện gì”.
“Phải, phải, phải”, “Hồng công công” đáp lại lia lịa. Dưới uy thế của Sở Tử Phục, cột sống của hảo hán giang hồ cũng phải uốn cong. Lúc này chỉ thấy ông ta gập lưng, bộ dạng đầy vẻ xu nịnh, khiến Sở Tử Phục không khỏi nhíu mày.
“Được rồi”, Sở Tử Phục liếc nhìn ông ta, thong thả nói: “Hãy bố trí cho ổn thỏa ba trăm tử sỹ kia của ngươi, sẽ hành động vào ngày cử hành đại hôn của trẫm… Nhân tiện hãy chuyển lời của trẫm tới Tông chủ của môn phái rằng, chờ tới ngày trẫm dành lại được đại quyền, thì ngày ấy tông môn sẽ trở thành quốc giáo”.
“Phải, phải, phải!”, cặp mắt của “Hồng công công” chợt sáng rực, đáp lại bằng giọng kiên quyết chắc nịch.
“Hãy lui ra đi”, Sở Tử Phục điềm tĩnh dặn dò.
Lão thái giám thân cận mỉm cười tiễn “Hồng công công” ra khỏi cửa, sau khi quay lại bèn khóa cửa phòng, trên khuôn mặt già nua nhuốm vẻ ưu tư.
“Hoàng thượng, bây giờ hành động, có phải là quá nóng vội hay không?”, lão thái giám lo lắng nói.
“Nhưng đám họa bì sư kia thì không chờ đợi được nữa rồi!”, Sở Tử Phục vung tay hất ấm trà trên bàn xuống đất, sắc mặt âm trầm, đáng sợ: “Ngươi hãy coi Hồng công công đấy, làm thái giám cũng ra trò lắm… Hừ, người trong giang hồ là vậy đấy, chỉ cần nếm chút vị ngọt, nắm được chút ít quyền lực là đã cảm thấy mãn nguyện, đúng là ếch ngồi đáy giếng. Trẫm cũng biết bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để hành động. Thời cơ tốt nhất chỉ có hai thời điểm, một là đợi Phượng Huyết Ca tuổi cao sức yếu, rồi để tên ngu ngốc Hàn Quang kia lên kế vị. Hai là cho ba trăm tử sỹ rêu rao lời đồn trong cung, rằng Hàn Quang muốn tranh giành hoàng vị, khiến hai sư đồ chúng đấu đá nội bộ, chỉ có như vậy hoàng cung mới hỗn loạn và ba trăm tử sỹ kia mới phát huy tác dụng! Chỉ đáng tiếc, những tên ngu xuẩn kia lại không kìm được cơn nóng giận!”.
“Nếu trong lòng hoàng thượng đã có chủ ý, vậy tại sao không nói cho bọn họ hay?”, lão thái giám không nén nổi lòng mình lên tiếng hỏi: “Nói rồi thì có tác dụng gì nữa chứ?”.
Sở Tử Phục cười khổ nói: “Điều thứ nhất bọn chúng không chờ được, còn điều thứ hai thì bọn chúng lại không làm được. Hơn nữa điều đáng sợ hơn cả lại không phải hai điều này, mà chỉ sợ nghèo hóa sang thì vui, còn giàu hóa nghèo thì rầu! Bao năm qua, ba trăm tử sỹ kia sống trong cung, không phải giường manh chiếu đất, hàng ngày sống trong áo gấm cơm ngọc, nên ý chí đã bị hao mòn phần nào. Chỉ e nếu chờ đợi thêm một thời gian nữa thì sẽ chỉ xuất hiện thêm những kẻ rụt đầu rụt đuôi như tên Hồng công công kia mà thôi…”.
Lão thái giám nghe được những lời này, lòng dạ tê tái, ngẹn ngào nói: “Bệ hạ quả là tài trí và mưu lược hơn người, mang phong thái của bậc kiệt xuất, chỉ tiếc lại không có người tài phò tá bên cạnh…”.
“Ài… chuyện đã tới nước này, thôi thì cứ chiến đấu vậy”, Sở Tử Phục ngồi trên ghế, trầm mặc hồi lâu, rồi lại than thở: “Ngoài có Tạ Thư Hiền, trong có họa bì sư, trẫm cũng chưa hẳn sẽ thua”.
“Phải, phải, bệ hạ là long thiên tử, được trời xanh che chở, sao có thể thua cái đám loạn thần tặc tử kia được chứ?”, lão thái giám vừa lau mồ hôi vừa nói.
“Hy vọng là vậy”, Sở Tử Phục thầm nghĩ bụng, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Vài ngày sau, tin Sở Tử Phục sắp thành hôn với Công chúa Nam Chiếu đã lan truyền khắp trong và ngoài triều. Kẻ nông cạn thì cho rằng, Công chúa Nam Chiếu tuy mang thân phận công chúa gả sang nước Sở, nhưng cũng chỉ được lập quý phi là cùng. Nhân quốc sự lần này, Phượng Huyết Ca lên tiếng yêu cầu song hỷ lâm môn, tìm luôn Hoàng hậu cho Sở Tử Phục.
Có điều, sau khi tin này lan truyền, thế gia vọng tộc đều im ắng.
Ngay cả khi lựa chọn hôn quân tiền nhiệm, bọn họ cũng không im ắng đến vậy…
Quân vương tiền nhiệm tuy bất tài vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng là vua của một nước, còn Tiểu hoàng thượng hiện giờ ngoài cái danh ảo ra, thì đâu còn gì nữa?
Phàm là trưởng nữ của đại tộc thế gia thì đều được chủ mẫu trong nhà dạy bảo, chưa kể cầm kỳ thi họa món nào cũng tinh thông mà ngay chuyện đấu đá trong gia tộc, hoàng cung cũng thuộc hàng sắc sảo, dâng tặng cho Tiểu hoàng thượng không quyền không thế kia, chẳng phải uổng phí lắm sao?
Nhưng nếu đối tượng là Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ thì vẫn có thể suy nghĩ thêm…
Đại sư huynh đối mặt với những lời bóng gió của đại tộc thế gia, hai tay khoanh trước ngực, ngước nhìn trời nói: “Bổn đại gia không có hứng thú với nữ nhân bình thường, bổn đại gia cũng không có hứng thú với nam nhân! Bổn đại gia chỉ hứng thú với nữ nhân biết võ nghệ, không cần võ nghệ phải cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên, tuổi tác cũng không được lớn quá, nhưng cũng không được nhỏ quá, mười lăm trở lên, tuổi hai mươi trở xuống. Cử chỉ không cần phải quá đoan trang, tính cách cũng không cần quá dịu dàng, nhưng chí ít cũng phải thường xuyên làm cho bổn đại gia vui vẻ… Nếu là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ thì càng tuyệt”.
Võ nghệ không cần cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên, đó chẳng phải là muốn nói cao thủ hạng hai sao. Tuổi tác không được quá lớn, nhưng cũng không được quá trẻ, mười lăm trở lên, hai mươi trở xuống, đó chẳng phải là mười sáu tuổi hay sao. Cử chỉ không cần quá đoan trang, tính cách không cần phải quá dịu dàng, những danh môn khuê tú sao mà chịu đựng được nỗi đả kích này. Cuối cùng còn muốn thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ thuở nhỏ. Điều này khiến thiên hạ phải nhỏ lệ, Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ, ngươi cứ việc nói thẳng ngươi có hứng thú với sư muội nhà mình là được rồi! Tội gì phải vòng vo như vậy?
Không còn trông mong gì vào vị Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ trước mắt, thiên hạ lập tức thay đổi mục tiêu, bắt đầu để mắt tới nam nhân có quyền uy mạnh nhất nước Sở… Nếu đối tượng là vị đại nhân này, vậy chẳng cần phải bận tâm suy nghĩ, nếu phải gả hết nữ nhi của nhà mình cho y thì cũng đáng lắm.
Trước những lời bóng gió của thế gia, Phượng Huyết Ca mắt phượng biết cười, ngón tay thon dài nhấc chén hoa mai tráng men màu đất lên. Thong thả nhấp một ngụm, sau đó từ từ nhả ra hơi rượu, ung dung nói: “Nữ tử trong lòng bổn tọa… ắt phải là nữ nhân biết võ nghệ, võ nghệ không cần cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên. Tuổi tác không được quá lớn, nhưng cũng không được quá trẻ, mười lăm trở lên, hai mươi trở xuống. Cử chỉ không cần quá đoan trang, tính cách không cần phải quá dịu dàng, nhưng ít nhất cùng phải thường xuyên làm cho bổn tọa vui vẻ… Tốt nhất là thứ tình buồn kiểu như ‘chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già’, được vậy thì càng tuyệt!”.
Quốc sư đại nhân, tuy thiên hạ đều biết ngài sinh lòng bất chính với đồ đệ của mình, nhưng chẳng lẽ không che đậy được một chút hay sao, đâu cần phải bày tỏ lộ liễu đến vậy chứ?
Lụi chí mới biết quay đầu, song bọn họ cũng coi như giữ thể diện cho Phượng Huyết Ca. Trong ngày đầu tuyển chọn cũng tập hợp được ba nữ tử con của chính thê, mười hai nữ tử con của thiếp, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, được đưa tới trước mặt Hoa Diễm Cốt, lại thêm hai trăm tú nữ được tuyển chọn trong dân gian. Cuộc tuyển chọn mỹ nữ này xem ra cũng được tổ chức hết sức chu đáo.
Bỗng chốc, trong điện Thể Nguyên, hoa miện áp mặt đưa nụ cười, trâm ngọc khắc mình phượng như muốn cất cánh bay, nữ nhi danh môn tú nhã đoan trang. Trong số đó không thiếu những nhân vật xuất sắc, khiến người ta phải thốt lên rằng, nước Sở quả vẫn là mảnh đất của vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt, như thể anh hùng mỹ nhân trên thế gian đều sinh ra và tề tựu ở nơi đây. Chỉ là anh hùng gặp mặt, ắt phải phân thắng bại, còn mỹ nhân gặp nhau, buộc phải phân cao thấp.
Chỉ thấy nữ tử trong điện, kẻ đưa ánh mắt, kẻ trao nụ cười, hoặc là chau mày bắt chước Chiêu Quân, hoặc là tỏ nét sầu cho giống Tây Thi, bày đủ mọi chiêu trò để thu hút sự chú ý của Tiểu hoàng thượng trên đài. Đáng tiếc, Sở Tử Phục một tay chống cằm, bộ dạng lơ đễnh, còn đại sư huynh bên cạnh lại đang nghịch tấm bài mỹ nhân trong tay, bộ dạng ra chiều kén chọn.
Hoa Diễm Cốt ngồi giữa hai người, cảm thấy đôi vai mình hơi trĩu nặng. Chờ tốp tú nữ đầu tiên lui ra ngoài, nàng hỏi ngay hai người: “Có vừa ý người nào không?”.
“Tự lo liệu đi!”, hai người đồng thanh đáp, rồi lại cùng trừng mắt hằn học nhìn đối phương. Sau đó “Hừ” lạnh một tiếng, rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
“Muội tự lo liệu?”, Hoa Diễm Cốt nghĩ bụng, rốt cuộc ai mới cần tuyển phi chứ! “Được thôi, muội tự lo liệu. Cô nương tên Cầm sắt vừa rồi thế nào? Dáng điệu phong lưu, tư sắc mê người, mang vẻ đẹp mẫu đơn khuynh thành, dung nhan như đóa thược dược đẫm sương…”.
“Không cần phải nói nữa”, Đại sư huynh ngắt lời: “Hắn chúa ghét những nữ tử e ấp đào tơ”.
“Hừ, ngươi nói cứ như hiểu trẫm lắm không bằng”, Sở Tử Phục hơi ngước cằm lên, liếc mắt nhìn đại sư huynh với vẻ lạnh lùng ngạo mạn.
“Vậy là thích hay không thích?”, Hoa Diễm Cốt nhìn đại sư huynh, rồi lại quay sang nhìn Sở Tử Phục cất tiếng hỏi.
“Không thích!”, hai người lại đồng thanh nói, sau đó lại trừng mắt hằn học nhìn đối phương, “Hừ” lạnh một tiếng, rồi lại đánh mắt đi chỗ khác.
Hoa Diễm Cốt vừa quẳng tấm bài của Cầm sắt sang một bên, vừa làu bàu nghĩ bụng, không hổ là nam nhân lớn lên cùng nhau từ tấm bé, ngay tới mẫu người lý tưởng trong lòng đối phương cũng rõ mồn một.
“Vậy nữ tử cài trâm bạch ngọc lúc nãy thì sao? Tuy dáng vẻ không đoan trang như người thứ nhất, nhưng bước đi thì uyển chuyển như nước chảy mây trôi, rất có khí chất thần tiên.”
“Không thích”, đại sư huynh mất kiên nhẫn xua xua tay: “Kiểu nữ tử ấy vừa nhìn là biết ngay tính cách khác người, khó chiều”.
Sở Tử Phục không tán đồng với ý kiến của cậu ta, song cũng không phản bác lại.
Hoa Diễm Cốt lại lẳng lặng quẳng tấm bài xuống, sau đó cũng chẳng buồn hỏi ý kiến của Sở Tử Phục… Bởi vì nàng phát hiện, cứ trực tiếp hỏi đại sư huynh là được rồi…
Kiểu nam nhân vốn không biết thương hoa tiếc ngọc như Hàn Quang, thấy vừa ý thì giữ lại, còn không vừa ý thì quẳng tấm bài đi, phong thái cứ như ra trận giết địch, tan tác tro bay, nhanh chóng kết thúc cuộc sơ tuyển lần này.
Cuối cùng, ba vị khuê tú danh môn, mười hai tú nữ dân gian, cùng với Tiểu công chúa Xuân Phong của Nam Chiếu, tổng cộng mười sáu cái tên được liệt vào hai bản danh sách, dâng tới bên thư án của Phượng Huyết Ca và Sở Tử Phục.
Trong điện Đông cung, Sở Tử Phục đang thổi thổi lá trà trong chén.
Trước mặt, “Hồng công công” mặt mày ửng đỏ, đi qua đi lại mãi không thôi.
“Có câu kẻ đi mòn giày lần chẳng ra, kẻ ngồi chơi không thì tự dưng được”, “Hồng công công” khua chân múa tay: “Ta không lên núi, núi lại tìm đến ta, ha ha! Phượng Huyết Ca giao chuyện cầu thân cho ta chủ trì, đúng là tự dấn thân vào đường chết! Hoàng thượng, đại nghiệp sắp thành rồi!”.
“Vậy sao?”, Sở Tử Phục vẫn hờ hững nói.
“Hồng công công” ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Sở Tử Phục lạnh lùng nhìn ông ta, trong mắt còn viết rằng: “Tông môn sao lại phái một tên phế vật như ngươi tới để phò tá trẫm”.
“Hoàng thượng…”, “Hồng công công” rất lấy làm thận trọng hỏi.
“Đồ ngu!”, Sở Tử Phục lạnh lùng nói: “Khi nãy ngươi làm sao vậy?”.
“Hồng công công” ngẩn người, rồi sực nhớ tới biểu hiện vô dụng của mình trước mặt Phượng Huyết Ca, cảm thấy hổ thẹn, xoa tay nói: “Chỉ trách tiếng dữ của Phượng Huyết Ca đồn xa, phàm phu tục tử như chúng ta gặp y… thực khó giữ được bình tĩnh”.
“Phàm phu tục tử là muốn nói tới hạng người như ngươi, liên quan gì tới trẫm”, giọng nói của Sở Tử Phục vẫn dửng dưng như không, trong ánh mắt nhìn “Hồng công công” viết rằng: “Tên phàm phu tục tử nhà ngươi mau xéo về quê mà cấy cày đi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa đâu”.
Xưa nay Sở Tử Phục chưa ăn nói tục tằn đay nghiến bao giờ. Nhưng hôm nay lại khiến “Hồng công công” không ngước nổi đầu, ông ta chỉ còn biết không ngừng chắp tay mà rằng: “Thật đáng xấu hổ. lần sau sẽ không tái phạm, sẽ không tái phạm…”.
“Hừ!”, Tiểu hoàng thượng hừ lạnh một tiếng: “Nơi này là hoàng cung chứ không phải giang hồ. Hành tẩu giang hồ, sa cơ lỡ bước sẽ biến thành ngàn mối hận. Còn trong hoàng cung, nếu sa cơ lỡ bước, ngay tới tính mạng ngươi cũng chẳng giữ được, chứ đừng nói là muốn làm chuyện gì”.
“Phải, phải, phải”, “Hồng công công” đáp lại lia lịa. Dưới uy thế của Sở Tử Phục, cột sống của hảo hán giang hồ cũng phải uốn cong. Lúc này chỉ thấy ông ta gập lưng, bộ dạng đầy vẻ xu nịnh, khiến Sở Tử Phục không khỏi nhíu mày.
“Được rồi”, Sở Tử Phục liếc nhìn ông ta, thong thả nói: “Hãy bố trí cho ổn thỏa ba trăm tử sỹ kia của ngươi, sẽ hành động vào ngày cử hành đại hôn của trẫm… Nhân tiện hãy chuyển lời của trẫm tới Tông chủ của môn phái rằng, chờ tới ngày trẫm dành lại được đại quyền, thì ngày ấy tông môn sẽ trở thành quốc giáo”.
“Phải, phải, phải!”, cặp mắt của “Hồng công công” chợt sáng rực, đáp lại bằng giọng kiên quyết chắc nịch.
“Hãy lui ra đi”, Sở Tử Phục điềm tĩnh dặn dò.
Lão thái giám thân cận mỉm cười tiễn “Hồng công công” ra khỏi cửa, sau khi quay lại bèn khóa cửa phòng, trên khuôn mặt già nua nhuốm vẻ ưu tư.
“Hoàng thượng, bây giờ hành động, có phải là quá nóng vội hay không?”, lão thái giám lo lắng nói.
“Nhưng đám họa bì sư kia thì không chờ đợi được nữa rồi!”, Sở Tử Phục vung tay hất ấm trà trên bàn xuống đất, sắc mặt âm trầm, đáng sợ: “Ngươi hãy coi Hồng công công đấy, làm thái giám cũng ra trò lắm… Hừ, người trong giang hồ là vậy đấy, chỉ cần nếm chút vị ngọt, nắm được chút ít quyền lực là đã cảm thấy mãn nguyện, đúng là ếch ngồi đáy giếng. Trẫm cũng biết bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất để hành động. Thời cơ tốt nhất chỉ có hai thời điểm, một là đợi Phượng Huyết Ca tuổi cao sức yếu, rồi để tên ngu ngốc Hàn Quang kia lên kế vị. Hai là cho ba trăm tử sỹ rêu rao lời đồn trong cung, rằng Hàn Quang muốn tranh giành hoàng vị, khiến hai sư đồ chúng đấu đá nội bộ, chỉ có như vậy hoàng cung mới hỗn loạn và ba trăm tử sỹ kia mới phát huy tác dụng! Chỉ đáng tiếc, những tên ngu xuẩn kia lại không kìm được cơn nóng giận!”.
“Nếu trong lòng hoàng thượng đã có chủ ý, vậy tại sao không nói cho bọn họ hay?”, lão thái giám không nén nổi lòng mình lên tiếng hỏi: “Nói rồi thì có tác dụng gì nữa chứ?”.
Sở Tử Phục cười khổ nói: “Điều thứ nhất bọn chúng không chờ được, còn điều thứ hai thì bọn chúng lại không làm được. Hơn nữa điều đáng sợ hơn cả lại không phải hai điều này, mà chỉ sợ nghèo hóa sang thì vui, còn giàu hóa nghèo thì rầu! Bao năm qua, ba trăm tử sỹ kia sống trong cung, không phải giường manh chiếu đất, hàng ngày sống trong áo gấm cơm ngọc, nên ý chí đã bị hao mòn phần nào. Chỉ e nếu chờ đợi thêm một thời gian nữa thì sẽ chỉ xuất hiện thêm những kẻ rụt đầu rụt đuôi như tên Hồng công công kia mà thôi…”.
Lão thái giám nghe được những lời này, lòng dạ tê tái, ngẹn ngào nói: “Bệ hạ quả là tài trí và mưu lược hơn người, mang phong thái của bậc kiệt xuất, chỉ tiếc lại không có người tài phò tá bên cạnh…”.
“Ài… chuyện đã tới nước này, thôi thì cứ chiến đấu vậy”, Sở Tử Phục ngồi trên ghế, trầm mặc hồi lâu, rồi lại than thở: “Ngoài có Tạ Thư Hiền, trong có họa bì sư, trẫm cũng chưa hẳn sẽ thua”.
“Phải, phải, bệ hạ là long thiên tử, được trời xanh che chở, sao có thể thua cái đám loạn thần tặc tử kia được chứ?”, lão thái giám vừa lau mồ hôi vừa nói.
“Hy vọng là vậy”, Sở Tử Phục thầm nghĩ bụng, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Vài ngày sau, tin Sở Tử Phục sắp thành hôn với Công chúa Nam Chiếu đã lan truyền khắp trong và ngoài triều. Kẻ nông cạn thì cho rằng, Công chúa Nam Chiếu tuy mang thân phận công chúa gả sang nước Sở, nhưng cũng chỉ được lập quý phi là cùng. Nhân quốc sự lần này, Phượng Huyết Ca lên tiếng yêu cầu song hỷ lâm môn, tìm luôn Hoàng hậu cho Sở Tử Phục.
Có điều, sau khi tin này lan truyền, thế gia vọng tộc đều im ắng.
Ngay cả khi lựa chọn hôn quân tiền nhiệm, bọn họ cũng không im ắng đến vậy…
Quân vương tiền nhiệm tuy bất tài vô dụng, nhưng tốt xấu gì cũng là vua của một nước, còn Tiểu hoàng thượng hiện giờ ngoài cái danh ảo ra, thì đâu còn gì nữa?
Phàm là trưởng nữ của đại tộc thế gia thì đều được chủ mẫu trong nhà dạy bảo, chưa kể cầm kỳ thi họa món nào cũng tinh thông mà ngay chuyện đấu đá trong gia tộc, hoàng cung cũng thuộc hàng sắc sảo, dâng tặng cho Tiểu hoàng thượng không quyền không thế kia, chẳng phải uổng phí lắm sao?
Nhưng nếu đối tượng là Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ thì vẫn có thể suy nghĩ thêm…
Đại sư huynh đối mặt với những lời bóng gió của đại tộc thế gia, hai tay khoanh trước ngực, ngước nhìn trời nói: “Bổn đại gia không có hứng thú với nữ nhân bình thường, bổn đại gia cũng không có hứng thú với nam nhân! Bổn đại gia chỉ hứng thú với nữ nhân biết võ nghệ, không cần võ nghệ phải cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên, tuổi tác cũng không được lớn quá, nhưng cũng không được nhỏ quá, mười lăm trở lên, tuổi hai mươi trở xuống. Cử chỉ không cần phải quá đoan trang, tính cách cũng không cần quá dịu dàng, nhưng chí ít cũng phải thường xuyên làm cho bổn đại gia vui vẻ… Nếu là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ thì càng tuyệt”.
Võ nghệ không cần cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên, đó chẳng phải là muốn nói cao thủ hạng hai sao. Tuổi tác không được quá lớn, nhưng cũng không được quá trẻ, mười lăm trở lên, hai mươi trở xuống, đó chẳng phải là mười sáu tuổi hay sao. Cử chỉ không cần quá đoan trang, tính cách không cần phải quá dịu dàng, những danh môn khuê tú sao mà chịu đựng được nỗi đả kích này. Cuối cùng còn muốn thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ thuở nhỏ. Điều này khiến thiên hạ phải nhỏ lệ, Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ, ngươi cứ việc nói thẳng ngươi có hứng thú với sư muội nhà mình là được rồi! Tội gì phải vòng vo như vậy?
Không còn trông mong gì vào vị Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ trước mắt, thiên hạ lập tức thay đổi mục tiêu, bắt đầu để mắt tới nam nhân có quyền uy mạnh nhất nước Sở… Nếu đối tượng là vị đại nhân này, vậy chẳng cần phải bận tâm suy nghĩ, nếu phải gả hết nữ nhi của nhà mình cho y thì cũng đáng lắm.
Trước những lời bóng gió của thế gia, Phượng Huyết Ca mắt phượng biết cười, ngón tay thon dài nhấc chén hoa mai tráng men màu đất lên. Thong thả nhấp một ngụm, sau đó từ từ nhả ra hơi rượu, ung dung nói: “Nữ tử trong lòng bổn tọa… ắt phải là nữ nhân biết võ nghệ, võ nghệ không cần cao cường, hạng nhất trở xuống, hạng ba trở lên. Tuổi tác không được quá lớn, nhưng cũng không được quá trẻ, mười lăm trở lên, hai mươi trở xuống. Cử chỉ không cần quá đoan trang, tính cách không cần phải quá dịu dàng, nhưng ít nhất cùng phải thường xuyên làm cho bổn tọa vui vẻ… Tốt nhất là thứ tình buồn kiểu như ‘chàng sinh ta chưa sinh, ta sinh chàng đã già’, được vậy thì càng tuyệt!”.
Quốc sư đại nhân, tuy thiên hạ đều biết ngài sinh lòng bất chính với đồ đệ của mình, nhưng chẳng lẽ không che đậy được một chút hay sao, đâu cần phải bày tỏ lộ liễu đến vậy chứ?
Lụi chí mới biết quay đầu, song bọn họ cũng coi như giữ thể diện cho Phượng Huyết Ca. Trong ngày đầu tuyển chọn cũng tập hợp được ba nữ tử con của chính thê, mười hai nữ tử con của thiếp, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, được đưa tới trước mặt Hoa Diễm Cốt, lại thêm hai trăm tú nữ được tuyển chọn trong dân gian. Cuộc tuyển chọn mỹ nữ này xem ra cũng được tổ chức hết sức chu đáo.
Bỗng chốc, trong điện Thể Nguyên, hoa miện áp mặt đưa nụ cười, trâm ngọc khắc mình phượng như muốn cất cánh bay, nữ nhi danh môn tú nhã đoan trang. Trong số đó không thiếu những nhân vật xuất sắc, khiến người ta phải thốt lên rằng, nước Sở quả vẫn là mảnh đất của vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt, như thể anh hùng mỹ nhân trên thế gian đều sinh ra và tề tựu ở nơi đây. Chỉ là anh hùng gặp mặt, ắt phải phân thắng bại, còn mỹ nhân gặp nhau, buộc phải phân cao thấp.
Chỉ thấy nữ tử trong điện, kẻ đưa ánh mắt, kẻ trao nụ cười, hoặc là chau mày bắt chước Chiêu Quân, hoặc là tỏ nét sầu cho giống Tây Thi, bày đủ mọi chiêu trò để thu hút sự chú ý của Tiểu hoàng thượng trên đài. Đáng tiếc, Sở Tử Phục một tay chống cằm, bộ dạng lơ đễnh, còn đại sư huynh bên cạnh lại đang nghịch tấm bài mỹ nhân trong tay, bộ dạng ra chiều kén chọn.
Hoa Diễm Cốt ngồi giữa hai người, cảm thấy đôi vai mình hơi trĩu nặng. Chờ tốp tú nữ đầu tiên lui ra ngoài, nàng hỏi ngay hai người: “Có vừa ý người nào không?”.
“Tự lo liệu đi!”, hai người đồng thanh đáp, rồi lại cùng trừng mắt hằn học nhìn đối phương. Sau đó “Hừ” lạnh một tiếng, rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
“Muội tự lo liệu?”, Hoa Diễm Cốt nghĩ bụng, rốt cuộc ai mới cần tuyển phi chứ! “Được thôi, muội tự lo liệu. Cô nương tên Cầm sắt vừa rồi thế nào? Dáng điệu phong lưu, tư sắc mê người, mang vẻ đẹp mẫu đơn khuynh thành, dung nhan như đóa thược dược đẫm sương…”.
“Không cần phải nói nữa”, Đại sư huynh ngắt lời: “Hắn chúa ghét những nữ tử e ấp đào tơ”.
“Hừ, ngươi nói cứ như hiểu trẫm lắm không bằng”, Sở Tử Phục hơi ngước cằm lên, liếc mắt nhìn đại sư huynh với vẻ lạnh lùng ngạo mạn.
“Vậy là thích hay không thích?”, Hoa Diễm Cốt nhìn đại sư huynh, rồi lại quay sang nhìn Sở Tử Phục cất tiếng hỏi.
“Không thích!”, hai người lại đồng thanh nói, sau đó lại trừng mắt hằn học nhìn đối phương, “Hừ” lạnh một tiếng, rồi lại đánh mắt đi chỗ khác.
Hoa Diễm Cốt vừa quẳng tấm bài của Cầm sắt sang một bên, vừa làu bàu nghĩ bụng, không hổ là nam nhân lớn lên cùng nhau từ tấm bé, ngay tới mẫu người lý tưởng trong lòng đối phương cũng rõ mồn một.
“Vậy nữ tử cài trâm bạch ngọc lúc nãy thì sao? Tuy dáng vẻ không đoan trang như người thứ nhất, nhưng bước đi thì uyển chuyển như nước chảy mây trôi, rất có khí chất thần tiên.”
“Không thích”, đại sư huynh mất kiên nhẫn xua xua tay: “Kiểu nữ tử ấy vừa nhìn là biết ngay tính cách khác người, khó chiều”.
Sở Tử Phục không tán đồng với ý kiến của cậu ta, song cũng không phản bác lại.
Hoa Diễm Cốt lại lẳng lặng quẳng tấm bài xuống, sau đó cũng chẳng buồn hỏi ý kiến của Sở Tử Phục… Bởi vì nàng phát hiện, cứ trực tiếp hỏi đại sư huynh là được rồi…
Kiểu nam nhân vốn không biết thương hoa tiếc ngọc như Hàn Quang, thấy vừa ý thì giữ lại, còn không vừa ý thì quẳng tấm bài đi, phong thái cứ như ra trận giết địch, tan tác tro bay, nhanh chóng kết thúc cuộc sơ tuyển lần này.
Cuối cùng, ba vị khuê tú danh môn, mười hai tú nữ dân gian, cùng với Tiểu công chúa Xuân Phong của Nam Chiếu, tổng cộng mười sáu cái tên được liệt vào hai bản danh sách, dâng tới bên thư án của Phượng Huyết Ca và Sở Tử Phục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook