Diễm Cốt
-
Chương 30: Dời non lấp biển hôn thư tới
Type: Phương Phương
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời ập xuống.
“Đấu võ… cầu thân?”, Hoa Diễm Cốt ngoái đầu lại, khuyên tai sáng như trăng: “Hai người muốn lấy mạng Diễm Cốt này sao?”.
Trong ngự thư phòng, sư phụ và Hàn Quang ngồi tựa mình trên ghế gỗ hoa lê, uống trà để che giấu vẻ ngại ngần trên khuôn mặt.
“Đừng lo”, sư phụ đặt ly trà sứ xanh xuống, thong thả rút từ trong người ra một bức hôn thư, đặt xuống mặt bàn bên tay phải, sau đó giọng điệu bình thản, cười mà nói với hai đồ đệ: “Sao lại nhìn vi sự bằng ánh mắt đó, không lẽ…”.
Sư phụ nhìn xoáy vào Hoa Diễm Cốt, giọng điệu nặng nề: “Tiểu Diễm Cốt, con không cảm thấy nếu người đó là vi sư sẽ tốt hơn hay sao?”.
Dứt lời, sư phụ khẽ thở dài, đứng dậy bước tới bên thư án.
“Sư phụ… người muốn làm gì?”, Hoa Diễm Cốt nhìn chàng, bỗng nhiên nảy sinh dự cảm không lành.
“Làm chuyện đại nghịch bất đạo, làm trái với thiên địa luân thường”, giọng điệu của sư phụ vẫn ung dung, ngòi bút mực đen vẫn đặt trên hôn thư: “Hàn Quang, nếu con đã không bằng lòng lấy sư muội, vậy hãy chuẩn bị đổi cách gọi thành sư nương đi”.
“Dừng tay”, Hoa Diễm Cốt và Hàn Quang hoảng hốt xông lên, kẽ giữ tay, người ôm chân, ra sức khuyên ngăn: “Xin sư phụ hãy bình tĩnh! Sự tình đâu phải không còn cách giải quyết! Bức quá thì trước ngày đấu võ cầu thân, hãy bỏ thuốc xổ cho đối thủ!”.
Một tràng tiếng cười như chuông rung từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Ba người nhất loạt hướng ra ngoài, chợt thấy Miêu nữ trong buổi yến tiệc hôm ấy đang ngồi trên chạc cây, một bàn chân nhỏ trắng ngần giơ cong cong về phía ba người đang ở trong phòng, hai chùm chuông đeo ở cổ chân phát tiếng lảnh lót vui tai.
“Ta nghe thấy cả rồi đó.”
Nàng ta dùng ánh mắt linh hoạt mà cổ quái như báo tuyết, tinh nghịch mà cũng rất đáng yêu nhìn ba người.
Thời khắc ấy, trong lòng Hoa Diễm Cốt và Hàn Quang đều vụt lên một ý nghĩ: Giết người diệt khẩu.
“Các ngươi chắc không phải muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?”, Miêu nữ nhảy từ trên cây xuống, chân trần đạp trên tuyết cứ như đang bước đi trong biển hoa, không hề sợ lạnh. Tới khi chạy đến bên cửa sổ, nàng ta liền bám hai cánh tay thon như ngó sen lên bờ cửa sổ, gối cằm lên tay, sau đó cười khì khì nói với người ở bên trong: “Thực ra cũng không cần phiền phức thế đâu, hôm nay ta đến là có chuyện muốn nói với các ngươi”.
“Chuyện gì?”, Hàn Quang lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Chuyện đấu võ cầu thân, hãy để mùa xuân năm sau hãy bàn tới”, Miêu nữ nhún vai nói: “Nơi này quả thực lạnh quá đi, đám võ sỹ Miêu tộc mà ta dẫn theo đều gục hết cả rồi”.
“Ồ! Vậy sao? Thế thì đáng tiếc thật”, vẻ mặt Hàn Quang sáng rực nhìn nàng ta, đâu giống vẻ tiếc nuối chứ.
“Thế cho nên chúng ta hãy hóa thù thành bạn đi”, Miêu nữ vẫy tay về phía Hoa Diễm Cốt: “Này! Ngươi ra đây chơi cùng ta đi”.
Hoa Diễm Cốt quay sang nhìn sư phụ.
“Đi đi”, mắt phượng của sư phụ nheo lại, mỉm cười với nàng.
Hoa Diễm Cốt lúc này mới cung kính lui ra, theo sau Miêu nữ cùng về nơi ở trong kinh thành của nàng ta.
Căn phòng của Miêu nữ sáng sủa, thanh tịnh, trên tường treo bức tranh khuê nữ quý tộc. Nữ tử trong tranh ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ giữa đầm sen. Ở góc tường bày một lư hương hình chim hạc, chiếc mỏ dài khẽ mở, nhả ra hương thơm thoang thoảng mà vấn vít.
“Kỳ thực nếu được gả cho Nam Man chúng ta thì tốt lắm”, Miêu nữ nhún nhảy đưa một ly trà cho Hoa Diễm Cốt, cười khì khì nói: “Võ sĩ của chúng ta dũng cảm thiện chiến, không những vậy ai cũng biết hát tình ca. Nếu đã thích nữ tử nào thì cả đời chỉ hát cho nữ tử ấy nghe. Về điểm này, nam nhân của nước Sở đâu sánh bằng… Đương nhiên, sư phụ và sư huynh ngươi không nằm trong số đó”.
“Ta cảm tạ cô nương thay cho họ”, khóe môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật.
Hương trà nhàn nhạt, mùi vị này Hoa Diễm Cốt chưa thưởng thức bao giờ, một chút vị ngọt, nhưng nhâm nhi một lúc sẽ cảm thấy vị đắng đọng lại.
Miêu nữ chớp mắt nhìn nàng, mãi hồi lâu mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi sẽ được gả cho sư phụ thật ư?”.
“Phụt”, Hoa Diễm Cốt ngẩng đầu lên nhìn nàng ta: “Cô nương nói gì?”.
“Hôn thư đã chuẩn bị xong cả rồi, ngươi không muốn lấy sư phụ sao?”, Miêu nữ ôm mặt nhìn nàng.
“Không thể lấy được”, Hoa Diễm Cốt nói.
“Tại sao?”, Miêu nữ hỏi xong thì than thở: “Đừng nói đạo lý gì với ta, cũng đừng nói với ta ân nghĩa sư đồ gì hết. Ta chỉ biết, nếu sư phụ ta cũng đối đãi với ta như vậy, cho dù phải bỏ nhà bỏ con ta cũng theo người”.
“Thật không nhận ra cô nương đã có con?”, Hoa Diễm Cốt nhìn khuôn mặt mới chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi của nàng ta.
“Ai ôi, chỉ là thí dụ vậy thôi, thành ngữ của Hán tộc các người khó sử dụng quá đi”, Miêu nữ chống cằm cười ha hả, đến sau cuối chỉ còn lại tiếng than thở não nề.
Hoa Diễm Cốt nâng chén, lạnh nhạt thờ ơ. Điệu cười này, vẻ mặt này, tiếng than thở này, đã quá đỗi quen thuộc với nàng.
“Cô nương tìm ta có việc sao?”, nàng đặt ly trà xuống hỏi.
“Ừ”, Miêu nữ ngước đầu lên, nhìn nàng chằm chằm: “Người có thể đổi cho ta khuôn mặt khác được không?”.
“Nghịch thiên cải mệnh, đổi cuộc đời mới”, Hoa Diễm Cốt nhìn xoáy vào nàng ta không chớp mắt: “Cô nương có biết nghĩa là gì không?”.
Miêu nữ nhìn nàng bật cười.
Nàng ta mặc một bộ y phục màu xanh lam, trên đó họa đầy những cánh bướm. Trong lúc nàng ta mỉm cười, những con bướm ấy như thể đều sống dậy, bỗng chốc xòe cánh tung bay, mang theo mị hương khó lòng diễn tả, bay lượn xung quanh Miêu nữ.
“Ta là thầy tế”, Miêu nữ dang tay, một con bướm đậu trên đầu ngón tay của nàng ta, cặp mắt nàng ta u ám nhìn Hoa Diễm Cốt, nói: “Quy củ của họa bì sư các ngươi, ta dĩ nhiên là biết. Tiền, ta sẽ đưa ngươi… còn về câu chuyện của ta, giờ ta sẽ kể ngươi nghe. Diệt sâu bọ, diệt dã thú, hỷ nộ vô thường. Lúc vô tình thì thờ ơ bàng quan, lúc hữu tình thì có thể vì khanh giết hết người trong thiên hạ - Đó chính là thầy tế”.
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời ập xuống.
“Đấu võ… cầu thân?”, Hoa Diễm Cốt ngoái đầu lại, khuyên tai sáng như trăng: “Hai người muốn lấy mạng Diễm Cốt này sao?”.
Trong ngự thư phòng, sư phụ và Hàn Quang ngồi tựa mình trên ghế gỗ hoa lê, uống trà để che giấu vẻ ngại ngần trên khuôn mặt.
“Đừng lo”, sư phụ đặt ly trà sứ xanh xuống, thong thả rút từ trong người ra một bức hôn thư, đặt xuống mặt bàn bên tay phải, sau đó giọng điệu bình thản, cười mà nói với hai đồ đệ: “Sao lại nhìn vi sự bằng ánh mắt đó, không lẽ…”.
Sư phụ nhìn xoáy vào Hoa Diễm Cốt, giọng điệu nặng nề: “Tiểu Diễm Cốt, con không cảm thấy nếu người đó là vi sư sẽ tốt hơn hay sao?”.
Dứt lời, sư phụ khẽ thở dài, đứng dậy bước tới bên thư án.
“Sư phụ… người muốn làm gì?”, Hoa Diễm Cốt nhìn chàng, bỗng nhiên nảy sinh dự cảm không lành.
“Làm chuyện đại nghịch bất đạo, làm trái với thiên địa luân thường”, giọng điệu của sư phụ vẫn ung dung, ngòi bút mực đen vẫn đặt trên hôn thư: “Hàn Quang, nếu con đã không bằng lòng lấy sư muội, vậy hãy chuẩn bị đổi cách gọi thành sư nương đi”.
“Dừng tay”, Hoa Diễm Cốt và Hàn Quang hoảng hốt xông lên, kẽ giữ tay, người ôm chân, ra sức khuyên ngăn: “Xin sư phụ hãy bình tĩnh! Sự tình đâu phải không còn cách giải quyết! Bức quá thì trước ngày đấu võ cầu thân, hãy bỏ thuốc xổ cho đối thủ!”.
Một tràng tiếng cười như chuông rung từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Ba người nhất loạt hướng ra ngoài, chợt thấy Miêu nữ trong buổi yến tiệc hôm ấy đang ngồi trên chạc cây, một bàn chân nhỏ trắng ngần giơ cong cong về phía ba người đang ở trong phòng, hai chùm chuông đeo ở cổ chân phát tiếng lảnh lót vui tai.
“Ta nghe thấy cả rồi đó.”
Nàng ta dùng ánh mắt linh hoạt mà cổ quái như báo tuyết, tinh nghịch mà cũng rất đáng yêu nhìn ba người.
Thời khắc ấy, trong lòng Hoa Diễm Cốt và Hàn Quang đều vụt lên một ý nghĩ: Giết người diệt khẩu.
“Các ngươi chắc không phải muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?”, Miêu nữ nhảy từ trên cây xuống, chân trần đạp trên tuyết cứ như đang bước đi trong biển hoa, không hề sợ lạnh. Tới khi chạy đến bên cửa sổ, nàng ta liền bám hai cánh tay thon như ngó sen lên bờ cửa sổ, gối cằm lên tay, sau đó cười khì khì nói với người ở bên trong: “Thực ra cũng không cần phiền phức thế đâu, hôm nay ta đến là có chuyện muốn nói với các ngươi”.
“Chuyện gì?”, Hàn Quang lạnh lùng nhìn nàng ta.
“Chuyện đấu võ cầu thân, hãy để mùa xuân năm sau hãy bàn tới”, Miêu nữ nhún vai nói: “Nơi này quả thực lạnh quá đi, đám võ sỹ Miêu tộc mà ta dẫn theo đều gục hết cả rồi”.
“Ồ! Vậy sao? Thế thì đáng tiếc thật”, vẻ mặt Hàn Quang sáng rực nhìn nàng ta, đâu giống vẻ tiếc nuối chứ.
“Thế cho nên chúng ta hãy hóa thù thành bạn đi”, Miêu nữ vẫy tay về phía Hoa Diễm Cốt: “Này! Ngươi ra đây chơi cùng ta đi”.
Hoa Diễm Cốt quay sang nhìn sư phụ.
“Đi đi”, mắt phượng của sư phụ nheo lại, mỉm cười với nàng.
Hoa Diễm Cốt lúc này mới cung kính lui ra, theo sau Miêu nữ cùng về nơi ở trong kinh thành của nàng ta.
Căn phòng của Miêu nữ sáng sủa, thanh tịnh, trên tường treo bức tranh khuê nữ quý tộc. Nữ tử trong tranh ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ giữa đầm sen. Ở góc tường bày một lư hương hình chim hạc, chiếc mỏ dài khẽ mở, nhả ra hương thơm thoang thoảng mà vấn vít.
“Kỳ thực nếu được gả cho Nam Man chúng ta thì tốt lắm”, Miêu nữ nhún nhảy đưa một ly trà cho Hoa Diễm Cốt, cười khì khì nói: “Võ sĩ của chúng ta dũng cảm thiện chiến, không những vậy ai cũng biết hát tình ca. Nếu đã thích nữ tử nào thì cả đời chỉ hát cho nữ tử ấy nghe. Về điểm này, nam nhân của nước Sở đâu sánh bằng… Đương nhiên, sư phụ và sư huynh ngươi không nằm trong số đó”.
“Ta cảm tạ cô nương thay cho họ”, khóe môi Hoa Diễm Cốt khẽ giật.
Hương trà nhàn nhạt, mùi vị này Hoa Diễm Cốt chưa thưởng thức bao giờ, một chút vị ngọt, nhưng nhâm nhi một lúc sẽ cảm thấy vị đắng đọng lại.
Miêu nữ chớp mắt nhìn nàng, mãi hồi lâu mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi sẽ được gả cho sư phụ thật ư?”.
“Phụt”, Hoa Diễm Cốt ngẩng đầu lên nhìn nàng ta: “Cô nương nói gì?”.
“Hôn thư đã chuẩn bị xong cả rồi, ngươi không muốn lấy sư phụ sao?”, Miêu nữ ôm mặt nhìn nàng.
“Không thể lấy được”, Hoa Diễm Cốt nói.
“Tại sao?”, Miêu nữ hỏi xong thì than thở: “Đừng nói đạo lý gì với ta, cũng đừng nói với ta ân nghĩa sư đồ gì hết. Ta chỉ biết, nếu sư phụ ta cũng đối đãi với ta như vậy, cho dù phải bỏ nhà bỏ con ta cũng theo người”.
“Thật không nhận ra cô nương đã có con?”, Hoa Diễm Cốt nhìn khuôn mặt mới chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi của nàng ta.
“Ai ôi, chỉ là thí dụ vậy thôi, thành ngữ của Hán tộc các người khó sử dụng quá đi”, Miêu nữ chống cằm cười ha hả, đến sau cuối chỉ còn lại tiếng than thở não nề.
Hoa Diễm Cốt nâng chén, lạnh nhạt thờ ơ. Điệu cười này, vẻ mặt này, tiếng than thở này, đã quá đỗi quen thuộc với nàng.
“Cô nương tìm ta có việc sao?”, nàng đặt ly trà xuống hỏi.
“Ừ”, Miêu nữ ngước đầu lên, nhìn nàng chằm chằm: “Người có thể đổi cho ta khuôn mặt khác được không?”.
“Nghịch thiên cải mệnh, đổi cuộc đời mới”, Hoa Diễm Cốt nhìn xoáy vào nàng ta không chớp mắt: “Cô nương có biết nghĩa là gì không?”.
Miêu nữ nhìn nàng bật cười.
Nàng ta mặc một bộ y phục màu xanh lam, trên đó họa đầy những cánh bướm. Trong lúc nàng ta mỉm cười, những con bướm ấy như thể đều sống dậy, bỗng chốc xòe cánh tung bay, mang theo mị hương khó lòng diễn tả, bay lượn xung quanh Miêu nữ.
“Ta là thầy tế”, Miêu nữ dang tay, một con bướm đậu trên đầu ngón tay của nàng ta, cặp mắt nàng ta u ám nhìn Hoa Diễm Cốt, nói: “Quy củ của họa bì sư các ngươi, ta dĩ nhiên là biết. Tiền, ta sẽ đưa ngươi… còn về câu chuyện của ta, giờ ta sẽ kể ngươi nghe. Diệt sâu bọ, diệt dã thú, hỷ nộ vô thường. Lúc vô tình thì thờ ơ bàng quan, lúc hữu tình thì có thể vì khanh giết hết người trong thiên hạ - Đó chính là thầy tế”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook