Diễm Cốt
Chương 21: Chỉ nhặt hoa rơi không nỡ hái

Type: Kayumin

Tháng Tám, ở nước Nam Chiếu.

Sứ thần tiến kinh, hiến ngọc tỷ xưng thần, sư phụ bận đến nỗi chân không chạm đất, cả hai tháng liền, thăng triều bãi triều đều dùng khinh công bay tới bay lui, biểu diễn một màn thiên ngoại phi tiên.

Còn về Hàn Quang, tháng này sư phụ đã giao cả việc chăm lo tam quân cho cậu ta, cuối tháng lại cảm thấy cậu ta chưa đủ thảm, vậy là quẳng luôn chuyện thưởng phạt tam quân cho cậu ta phụ trách… Nhân sỹ tinh mắt trong triều đều cho rằng Quốc sư làm vậy là muốn nhượng quyền, vun đắp tài cán cho Chỉ huy sứ đại nhân. Nhưng Hoa Diễm Cốt chỉ thấy cặp mắt Hàn Quang thâm quầng, bước đi loạng choạng, bộ dạng thảm thương không thể tả…

Chỉ tiếc, Hoa Diễm Cốt chẳng am hiểu gì về chính sự, tuy rằng muốn giúp, song lại nghĩ bên cạnh sư phụ mưu thần kế sỹ nhiều vô số kể, một kẻ ngoại đạo như nàng mà nhúng tay vào, e rằng chỉ khiến mọi chuyện rối loạn hơn mà thôi. Bởi vậy, nàng chỉ có thể nhẫn nại chờ hai người xong việc, trong lúc chờ đợi thì làm điểm tâm đồ ăn mang tới để động viên hai người, thời gian còn lại đều ở bên cạnh Yên Chi.

Đình viện sâu ngút, hoa rơi lả tả.

“Tỷ đã quyết định rồi sao?” Hoa Diễm Cốt nhìn nữ tử đang đứng bên cửa sổ, cất tiếng hỏi.

“Ừ.” Nữ tử kia đứng quay lưng về phía nàng, đáp lại một tiếng.

Chỉ mỗi bóng hình ấy thôi cũng đẹp hơn cả vô số mỹ cảnh nhân gian, như thể hình cắt ra từ trong bức họa sương khói chốn cố đô, bút mực khó họa ra được nụ cười phong lưu ấy.

“Trên đời này, nam tử có tình có nghĩa tuy hiếm, song cũng không phải không có.” Hoa Diễm Cốt nói: “Yên Chi tỷ tỷ, tỷ hà tất phải quay về lăn lộn trong chốn phong trần.”

“Bởi vì nô gia đã nhìn thấu.” Yên Chi ngước mặt nhìn trời, mỉm cười nói: “Nam tử trên đời này, bất luận là già hay trẻ, cao quý hay thấp hèn, kỳ thực đều như nhau cả thôi. Thiếu niên thì thích nữ tử mỹ mạo tuổi trăng rằm, cả kẻ thất phu cũng yêu thích thiếu nữ có nhan sắc. Một nữ nhân nếu vừa có tuổi xuân phơi phới, lại vừa có nhan sắc, thì đã chiếm trọn một nửa nam tử trong thiên hạ. Nếu tính tình dịu dàng, chu đáo, hiểu lòng người, vậy thì nam tử trong thiên hạ này sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta.”

Nói tới đây, Yên Chi xoay người lại, nhếch môi mỉm cười nhìn Hoa Diễm Cốt.

Một vài cánh hoa bay sượt qua tóc mai nàng ta, rớt xuống mi mày, song cũng không điểm tô thêm chút hương sắc nào. Bởi vì, nhan sắc nàng ta đã đạt tới vẻ tuyệt trần rồi.

Nàng ta đứng bên cửa sổ, như nhành mai trắng nhuộm phấn hồng, nơi đầu mày toát ra vẻ cô độc thuần khiết, nhưng lại bất lực bởi sắc trắng đã vấy bẩn, không thể đứng độc lập trên đời được nữa.

“Nhưng vậy thì đã sao? Hoa mới nở thay hoa tàn phai, nữ tử dù xinh đẹp đến mấy cũng sẽ có ngày già đi. Gửi gắm cả đời mình vào một nam tử, lúc còn trẻ thì bị đùa giỡn, khi về già lại bị ruồng bỏ. Sống cuộc đời như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nam nhân, rốt cuộc có chỗ nào tốt đẹp?” Yên Chi giơ tay ra, mặc cho cánh hoa rơi vào lòng bàn tay, rồi hờ hững nói: “Thay vì tin tưởng nam tử bạc tình trên đời này, chẳng bằng nô gia tin vào chính bản thân mình, thay vì giao số mệnh cho bọn nam nhân dễ thay lòng đổi da, chẳng bằng nô gia đem cái mạng này đi tranh giành danh vị hoa khôi! Từ nay về sau tiền tai như nước, muốn mua vài thửa ruộng hay vài nam kỹ thì cứ bỏ tiền ra mà mua về, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cớ chi phải giữ tam tòng tứ đức, chiều lòng bọn nam nhân thối tha kia!”

Dứt lời, Yên Chi siết chặt cánh hoa trong tay, cứ như thể nằm trong lòng bàn tay nàng ta không phải cánh hoa, mà là vận mệnh của nàng ta vậy.

Hôm sau, nàng ta từ biệt Hoa Diễm Cốt, một thân đi về Vạn Hoa lâu.

Tú bà nào có thể tưởng tượng được nàng ta chính là nha đầu xấu xí năm xưa. Khi được biết Yên Chi muốn dựng biển ở đây, bèn lộ ra vẻ mặt như thể vớ được bánh ngon từ trên trời rơi xuống, chẳng những coi nàng ta là bảo bối ngoan ngoãn, mà còn thu xếp cho nàng ta gian viện tử tốt nhất. Xong rồi còn đem cuốn sổ đặt tên ra, không ngừng chọn tên cho nàng ta. Từ Ngao Tuyết đến Mai Cơ, hết cái tên nọ đến cái tên kia, vậy mà không ngờ nữ tử tuyệt sắc này lại trỏ ngón tay vào một cái tên.

“Cái tên này… phàm tục quá!” Tú bà chau mày.

“”Không sao, đại tục đại nhã, nô gia muốn cái tên này.” Yên Chi mỉm cười.

Cái tên dưới ngón tay chính là Yên Chi.

Tháng Mười, chọn hoa khôi.

Tết Trùng dương* sắp tới gần, lễ hội hoa cúc diễn ra liên miên, thu hút văn nhân mặc khách tới thưởng ngoạn, vừa ngắm hoa vừa ngâm thơ. Tiểu thư khuê các thướt tha bên hoa, chỉ nhặt hoa rơi không nỡ hái. Nhưng khi nhắc tới lễ hội phồn hoa nhất, thì phải kể đến hội chọn hoa khôi nơi phố hoa ngõ liễu. (*: ngày mùng chín tháng Chín âm lịch, còn được gọi là tết Đạp thu. Vào ngày này, người ta thường đi thưởng ngoạn cảnh thu và ngắm hoa cúc.)

Trong lễ hội, đám cô nương của các lầu hoa trên những chiếc thuyền sặc sỡ, tay bưng bình hoa cúc, yểu điệu thướt tha để người ta thưởng ngoạn.

Hoa cúc ấy, dĩ nhiên đều là danh phẩm, rèm rủ mười trượng che bóng liễu Tây Hồ, hồng y, lục y, gót phượng, thật là sánh cùng Hoàng Thạch Công* và Ngọc hồ xuân**, giống hoa Thái chân hàm tiếu và Độc lập hàn thu, quả làm si mê con mắt người xem. (*Hoàng Thạch Công: tương truyền là một trong năm đại ẩn sỹ cuối Tần đầu Hán, sau đắc đạo thành tiên. **Ngọc hồ xuân: là một loại bình điển hình thời nhà Tống, cổ hẹp, thân tròn.)

Còn mỹ nhân, ai nấy đều thoát tục, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều toát lên vẻ phong lưu chẳng ai giống ai. Lúc cất bước thì thướt tha như liễu, khi mỉm cười còn đẹp hơn hoa. Lúc khoe sắc cùng với danh hoa, bỗng chốc hoa đã không còn là hoa, sương cũng không còn là sương, khiến người ta không thể nào nhận ra là hoa đẹp hơn người, hay người đẹp hơn hoa.

Khi ấy, đạt quan quý nhân, hào thương cự phú tụ tập về đây, thưởng hoa ngắm mỹ nhân, sau cùng, thường là bỏ ra vài ngàn vàng.

“Đây là thanh quan nhân* của Lục Thúy quán, Ngọc Liễu Nhi.” (*: chỉ những kỹ nữ thanh lâu chỉ mãi nghệ mua vui chứ không bán thân, nhan sắc nổi trội hơn người.)

Tú bà trên đài cao kéo một thiếu nữ đang ôm trên tay bình hoa cúc màu vàng rực, cười mà nói với đám đông: “Chớ bảo cảnh chẳng tiêu hồn, người mảnh mai còn hơn cả hoa vàng. Vị đại gia nào chịu vì nàng mà tô điểm?”

Thiếu nữ ấy cũng có vài phần tư sắc, lại thêm dáng vẻ liễu yếu đào tơ, chẳng bao lâu đã có một vị hào thương giơ biển chọn.

Song cá lớn đích thực thì vẫn ngồi yên thưởng trà. Những người này lăn lộn phong nguyệt đã lâu, dĩ nhiên biết được con át chủ bài luôn ở sau cùng.

Hoa Diễm Cốt trà trộn trong số họ, cải trang thành một nam tử bình thường, đầu đội nón, mành sa đen rủ xuống che đi khuôn mặt tuyệt sắc vô song.

Đã giúp phải giúp tới cùng, nàng tới đây là để giúp Yên Chi một tay.

Hoa khôi cũng phân phẩm cấp, nếu nói cụ thể sẽ rất phức tạp, song giá bán thân tuyệt đối là điều quan trọng hơn cả.

“Đây là Yên Chi cô nương của Vạn Hoa lâu!”

Trong tiếng huyên náo, một nữ tử bưng trên tay bình hoa mỹ nhân gốm thanh hoa, uyển chuyển bước ra đài.

Ngay cả những khách làng chơi phong lưu có tiếng cũng phải tặc lưỡi, huống chi đám nam tử tầm thường kia.

Đóa sen nở ở miệng bình, nữ tử ấy cất bước trong gió thoảng hương đưa, khoác trên mình bộ y phục trắng tinh như được thêu dệt bởi hàng ngàn cánh hoa mai trắng, cổ áo thêu một đôi hoa mai đỏ. Trên gương mặt không biểu lộ một chút e thẹn của thanh quan, cũng chẳng có vẻ ẻo lả của một kỹ nữ thanh lâu, mà là vẻ sầu muộn như được gột rửa bởi sương nước cố đô.

Nữ tử phong trần hàng ngàn hàng vạn, nhưng để xứng danh hoa khôi thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mãnh liệt hoặc hiền dịu, ma mị hoặc ngây thơ, mỗi một hoa khôi đều toát ra vẻ độc nhất vô nhị khó lòng diễn tả.

Vẻ sầu muộn của Yên Chi cũng chính là nét độc nhất vô nhị của nàng ta.

Cánh tay đang định ra giá của Hoa Diễm Cốt từ từ hạ xuống. Nàng nghĩ bụng, có lẽ không cần mình ra mặt, Yên Chi chỉ dựa vào bản thân cũng có thể đạt được tất cả những gì nàng ta muốn.

Nghĩ tới đây, nàng mỉm cười, quay người toan rời đi.

Cũng nhờ được nàng ta cứu, nên mới kết nhân duyên. Chỉ tiếc một người chí ở hồng trần, còn một kẻ chỉ muốn phi ngựa bôn tẩu chân trời góc bể. Không cùng chí hướng, khó mà tương ngộ, thôi thì từ biệt ở đây, cũng không biết ngày sau còn có cơ hội gặp gỡ hay không…

Hoa Diễm Cốt vừa ngậm ngùi vừa xoay người ra đi.

Sau đó, nàng trông thấy một khuôn mặt tuấn tú.

Hai tháng không gặp, người ấy trông gầy hơn, song ánh mắt dường như đã chín chắn hơn, người đứng đó mà cứ như một thanh danh đao được mài giũa sắc bén, khiến người khác không dám nhìn.

Áo giáp trên người vẫn còn nguyên, áo choàng cũng chưa cởi, ngay cả sói trắng dưới chân cũng phur một lớp bụi, xem ra đã vội vã tới đây…

“Đại sư huynh, huynh sao ậy?” Hoa Diễm Cốt cười nói.

Hàn Quang nhìn nàng chằm chằm, mãi lâu sau mới điềm nhiên cười đáp: “Đến gặp muội chứ sao nữa!”

Nụ cười của cậu ta rạng rỡ như ánh mặt trời, sau lưng, một toán Cẩm y vệ lưng giắt Tú xuân đao ồ ạt xông vào, một nửa phục ở phía sau Hàn Quang để chờ mệnh lệnh, còn một nửa bao vây toàn bộ thưởng hoa đường, ánh mắt như hổ sói nhăm nhe những người có mặt.

Lễ hội chọn mỹ nhân vừa xong còn náo nhiệt vô cùng, nay bỗng chốc đã giống như đám tang.

Sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, không ai dám lớn tiếng huyên náo, chỉ ghé đầu chụm tai nhau xì xầm bàn tán, rốt cuộc là kẻ nào không sạch sẽ khiến Cẩm y vệ phải tìm đến đây…

Trên đài cao, Yên Chi bị đám đông quên lãng tỏ bộ mặt ngượng ngùng.

Dưới đài, Hoa Diễm Cốt còn khó xử hơn nàng ta. Cẩm y vệ là thế lực nào chứ, giám sát bách quan, trị gia diệt môn, tầng lớp sỹ đồ, kẻ nào lại dám bỏ ngàn vàng mua kỹ nữ dưới con mắt giám sát như hổ sói của bọn họ?

“Đại sư huynh… chuyện đã tới nước này, xin huynh hãy gánh vác trách nhiệm.” Hoa Diễm Cốt bất lực chỉ tay về phía Yên Chi đang lẻ loi trên đài cao: “Hãy mua nàng ta đi.”

Hàn Quang đưa mắt nhìn theo, sắc mặt hết sức khó coi: “Có lầm không đó? Bổn đại gia không thích, sao phải mua nàng ta chứ?”

“Đâu phải bắt huynh mua thật… chỉ muốn huynh ngã giá mà thôi.”

Ngã giá rồi, cũng có nghĩa Hàn Quang sẽ chẳng khác gì đám người bên dưới, cũng là tới ngắm hoa chọn kỹ nữ. Như vậy thì chẳng cần ái ngại gì nữa, ai mua được thì mỹ nhân là của kẻ nấy, chỉ là…

“Bốn lượng.” Hàn Quang giơ tay ngã giá, thanh âm văng vẳng trong thưởng hoa đường.

Hoa Diễm Cốt cảm thấy đồng tử mình giãn to.

Cả thưởng hoa đường im phăng phắc, chỉ còn tiếng sặc nước trà của một số người.

Bốn lượng…

Chỉ e từ ngày lễ hội chọn mỹ nhân được tổ chức tới nay, chưa từng xuất hiện cái giá nào thấp hơn giá này.

“Khốn khiếp! Huynh đến phá đám phải không!” Hoa Diễm Cốt khó khăn lắm mới định thần lại được, nổi giận nói.

Ánh mắt Hàn Quang khẽ đảo, đè thấp giọng, hơi thở ấm nóng phả bên tai nàng: “Bổn đại gia đến vội vàng, trên người chỉ mang theo bốn lượng bạc thôi!”

Ngay sau đó, đám người trong thưởng hoa đường cũng hoàn hồn, bọn họ tỏ vẻ khó xử nhìn nhau, không hiểu vị Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ kia rốt cuộc muốn làm gì. Nếu nói ngài ta tới đây để chơi bời… vậy thì bốn lượng kia là có ý gì? Nếu nói ngài ta tới để phá đám, chẳng qua cũng chỉ là thanh lâu kỹ quán, ngài ta muốn phá, chỉ cần động miệng là được, đâu cần động tới đầu ngón tay.

Hoa Diễm Cốt che mặt than vãn, sau đó kéo tay Hàn Quang, khóc không ra nước mắt nói: “Huynh ngã giá thêm lần nữa đi, ngã giá một ngàn lượng, ngân phiếu muội cho huynh mượn!”

“Đùa gì vậy chứ?” Hàn Quang ôm lấy đầu nàng, đè thấp giọng, thanh âm thoáng chút tức giận: “Mượn tiền của nữ nhân chơi thanh lâu, muốn thể diện của bổn đại gia quét đất hay sao!”

“Vậy muội… muội làm rớt túi tiền xuống đất, huynh cứ coi như nhặt được…” Hoa Diễm Cốt đã bắt đầu gạt mình gạt người.

“… Chủ ý này cũng được đấy, vậy muội hãy ném đi.” Hàn Quang cũng không nghĩ ra cách nào khác, nghe xong ý kiến thì chau mày hồi lâu, cuối cùng chỉ đành cùng nàng gạt mình gạt người.

“Một ngàn lượng!”

Đúng lúc ấy thì một thanh âm sang sảng vang lên.

Hàn Quang và Hoa Diễm Cốt cùng ngước đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử tướng mạo tuấn tú tựa chim hạc đứng giữa bầy gà, cặp mắt sáng rực nhìn Yên Chi trên đài cao.

Yên Chi như đóa hoa nở trái mùa, đứng cô độc trên đài cao, tựa như một nhành mai có thể bị phong ba bão táp thổi rơi bất cứ lúc nào.

Mãi cho tới khi nam tử ất cất bước đi lên đài, cởi chiếc áo bào lông cáo ra, cẩn thận khoác lên người nàng ta, như thể một ngọn núi nhỏ nguy nga nhô lên khỏi mặt đất, che chở nàng khỏi phong ba bão táp, trả lại cho nàng ta bầu trời trong xanh.

“Hoa nở vào xuân nên ngắt sớm, đừng để mai sau ngắt nhánh tàn*…” Bên cạnh, giọng tú bà lanh lảnh ra giá cho Yên Chi: “Một ngàn lượng, đêm nay, Yên Chi cô nương sẽ thuộc về vị đại nhân này.” (*: là hai câu thơ trong bài Kim lũ y của Đỗ Thu Nương.)

“Hoa nở vào xuân nên ngắt sớm, đừng để mai sau ngắt nhánh tàn…” Nam tử tuấn tú lẩm nhẩm câu thơ này, rồi điềm nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng buộc áo bào lông cáo cho Yên Chi, giọng nói êm dịu như dòng suối: “Tiểu tướng là Tạ Thư Hiền, chỉ nhặt hoa rơi không nỡ hái.”

Chung quanh, mỗi người tỏ một thái độ, kẻ thì cười rủa, có kẻ lại nhạo báng, cho rằng nam tử kia chỉ là một viên kỵ tướng nhãi nhép, không nên vì một nữ tử thanh lâu mà làm mất mặt Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ, chỉ e về sau đường quan khó tiến…

Nhưng bọn họ đâu hay, ở đằng xa, vị Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm y vệ mất hết hình tượng kia đang nằm bò trên bàn, từ xa nhìn viên tiểu tướng nọ, lẩm bẩm: “Ngươi đã cứu mạng bổn đại gia ta…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương