Diễm Cốt
-
Chương 16: Mùi son phấn nơi mả hoang
Type: neko tama
Trấn nhỏ miền Giang Nam tất nhiên không thể sánh bằng chốn kinh thành phồn hoa.
Xe ngựa chạy vào một con phố náo nhiệt, sầm uất. hàng quán san sát, những quầy hàng bày đồ dưới mặt đất bán nào là bình phong, tranh chữ, đồ cổ, tượng Di Lặc chạm trổ bằng gỗ và cả đèn lưu ly thuỷ tinh do thuyền hải ngoại mang đến... Trong lồng hấp là những chiếc bánh hoa quế, bánh bao nóng hổi... tiếng chào mời nồng nhiệt cùng hương thơm lừng của bánh tràn ngập khắp kinh thành.
Người ưa thích đồ ngọt như Hoa Diễm Cốt đương nhiên không cưỡng lại được sức mê hoặc này, nàng lập tức ra lệnh dừng xe, sai Kinh Ảnh đi mua một bọc đồ ăn vặt về.
“Tiểu thư, có phải bây giờ sẽ tới trạch viện của CHỉ huy sứ đại nhân không?”, Cẩm y vệ đánh xe ngựa thừa cơ hỏi nàng.
Hoa Diễm Cốt ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu nói: “Tay không mà đến thì thật là vô lễ, ngộ nhỡ bị Hàn Quang cười nhạo, ta sao mà sống nổi... đi đến phía trước để ta xuống xe mua chút lễ vật mang tới”.
Xe ngựa dừng lại bên đường, Hoa Diễm Cốt thong thả đi xuống, nàng dẫn theo Kinh Ảnh đi được một đoạn mới đánh mắt nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Bánh hoa quế này ngon tuyệt, mua ở đâu vậy?”.
Kinh Ảnh trầm mặc nhìn nàng một hồi, sau đó đưa nàng đi mua thêm bánh hoa quế.
Sau khi mua được những ba bọc bánh hoa quế to sụ, Hoa Diễm Cốt mới hài lòng bước vào một tiệm châu ngọc, nàng chọn mua cho sư phụ một cây trâm thượng hạng, còn về đại sư huynh thì...
“Lấy cây trâm rẻ tiền nhất ở tiệm các người ra đây”, Hoa Diễm Cốt mỉm cười nói với chủ tiệm.
Chủ tiệm vốn đã đem hết bảo vật của tiệm ra với hy vọng mài thêm ngân lượng của Hoa Diễm Cốt, lúc này sắc mặt bỗng sững lại, nghi hoặc hỏi: “Rẻ nhất ư?”.
“Đúng, rẻ nhất”, Hoa Diễm Cốt nhíu mày nhìn ông ta: “Bao nhiêu tiền?”.
Sau khi nghe chủ tiệm nói ra con số, Hoa Diễm Cốt vừa nghe xong thì liền dẫn Kinh Ảnh rời khỏi tiệm ngay.
“Ngươi không mua nữa sao?”, Kinh Ảnh bình tĩnh nhìn nàng: “Chỉ có chút tiền ấy thôi, ta có thể trả cho người”.
“Tặng cho đại sư huynh đâu cần phải tốn kém thế”, Hoa Diễm Cốt tỏ vẻ mặt hờ hững: “Đi thôi nào, đi mua nải chuối tặng cho huynh ấy là được”.
Lúc tới kinh thành đã là hoàng hôn, hai người một trước một sau lại tốn không ít thời gian nữa. Cho đến khi ra khỏi cửa lớn của tiệm ngọc, trăng sáng đã treo cao, phố đêm nơi kinh thành phồn hoa đã âm thầm mở màn tự lúc nào.
Nhà nào nhà nấy đều giăng đèn lồng, trăng và đèn giao thoa ánh sáng, đẹp không sao tả nổi. Tài tử gian nhân nắm tay nhau dập dìu, thì thào trao đôi câu chuyện. Chàng mua ngọc bội tặng ta, ta lại mua ngọc mai tặng cho chàng. Chẳng khác nào như trong những vở kịch, thần tiên vô số, cất bước thềm hoa, đắm say ánh nhìn.
“Thất tịch đã qua, sao phố đêm vẫn mở nhỉ?”, Hoa Diễm Cốt ra bộ khó hiểu, lẩm nhẩm hỏi.
Một nam nhân đứng cạnh nghe được những lời này của nàng, cười mà giải thích: “Muội chắc từ nơi khác tới phải không? Một tháng trước, Quốc se đã ban ra một đạo lệnh, cho phép phố đêm chốn kinh thành sáng trưng như ban ngày, đêm nào cũng như ngày Thất tịch... Ha ha... mọi người đều đoán, Quốc sư sát phạt quả quyết, thì sao có thể ban ra đạo luật như thế này, ắt hẳn là vì một nữ tử nào đó... chỉ là chuyện này rốt cuộc như thế nào, e rằng chỉ có trong lòng Quốc sư và nữ tử kia biết rõ thôi”.
Nghe vậy, Hoa Diễm Cốt đã hiểu, một luồng khí ấm áp tràn vào trong tim, nàng khẽ than thở: “Sao phải tốn kém như vậy...”.
Nàng cứ ngỡ sư phụ đã quên ngày sinh của nàng từ lâu, vậy mà hoá ra, người đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, chỉ đợi nàng trở về.
“Chuyện này là như thế nào vậy?”, giọng Kinh Ảnh đột nhiên cất lên.
Hoa Diễm Cốt bấy giờ mới hoàn hồn, nàng ngước lên nhìn thì thấy trước mặt có hai toán gia đinh mặc thanh y đang tiến lại, ai nấy cường tráng lực lưỡng, trên tay đang cầm hai dải lụa dài, vây quanh hết nửa con phố, những bá tánh thường dân đều bị bọn họ xua ra khỏi vòng vải lụa.
Dân chúng đông đúc, Hoa Diễm Cốt bất cẩn bị đám đông xô đẩy, tách khỏi Kinh Ảnh.
“Đó là thứ gì vậy nhỉ?”
Hoa Diễm Cốt nhìu mày nhìn đám đông chen lấn kia. Rồi nàng thầm nghĩ bụng: “Mình chẳng qua cũng chỉ rời khỏi kinh thành hai năm thôi, sao lại sinh ra lắm chuyện kỳ lạ đến vậy”.
“Tử đệ thế gia đều gọi vật này là Cẩm bộ trướng (*) hoặc là Tử la tẩu trướng”, trả lời nàng vẫn là nam nhân lúc trước: “Phố đêm như Thất tịch, dù là quý nữ nhà quan cũng thích ra ngoài nhìn ngắm. Chỉ có điều dạo gần đây kinh thành không được thanh tịnh cho lắm, một bọn buôn người chuyên hành nghề trên phố đê, bọn chúng nhân lúc hổn loạn sẽ ra tay với những nữ tử trẻ trung xinh đẹp, mấy hôm trước, con gái của Lễ bộ thị lang cũng bị bắt bóc. Cho nên mấy hôm nay, phàm là nữ tử quý tộc xuất hành, thì nhất định phải giăng loại trướng này. Một là để ngăn thường dân chen lấn va chạm vào người bọn họ, mất hết thể diện, hai là để cảnh báo bọn buôn người, nữ tử ở trong Cẩm bộ trướng, các ngươi đừng hòng động vào”.
(*) có nghĩa là dải lụa ngăn không cho người ngoài xâm phạm.
“Ngươi biết rõ thật đấy”, Hoa Diễm Cốt buột miệng ứng lời, song cặp mắt của nàng lại đang tìm kiếm bóng dáng Kinh Ảnh trong đám đông.
Lật thuyền trong mương, chính là để chỉ Hoa Diễm Cốt lúc này đây.
Cho tới khi nàng mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đầu gối trên đá và trăng, bên cạnh alf những bụi cỏ dại, gió lạnh thoảng qua, từng lớp từng lớp gò má vây lấy những bụi cỏ dại lổn nhổn.
Nơi này, là mả hoang ngoài thành.
“Hôm nay xem như câu được con cá bự”, một bàn tay thô ráp vặn khuôn mặt nàng qua, tên đầu sỏ của bọn buôn người xoay mặt Hoa Diễm Cốt lại cho bọn nam nhân bên cạnh nhìn, khiến bọn chúng kẻ nào kẻ nấy đều nhỏ dãi.
“Đại ca, đại ca, tiền công tháng này ta không cần nữa, cho ta... cho ta hưởng thụ chỉ một lần này có được không?”, một tên đàn ông lỗ mãng chùi nước dãi, ánh mắt dâm tà nhìn Hoa Diễm Cốt.
“Mẹ kiếp!”, tên đầu sỏ cho gã kia một bạt tai khiến gã xoay như con quay, rồi chửi rủa: “Đại ca dẫn các ngươi đến kinh thành là để phát tài, chứ không phải là để chơi bời nữ nhân. Nếu ngươi thèm không chịu nổi, được, đằng kia vẫn còn một đứa nữa”.
Gã đàn ông lỗ mãng xoay người nhìn ra, thì thấy ở phía trước không xa có một nữ tử trẻ tuổi, mặc y phục màu đỏ sẫm ống tay rộng, son phấn lộng lẫy đang nằm co ro.
Dẫu cách một dòng trường giang vẫn có thể ngửi thấy mùi son phấn, xem chừng nữ tử kia thức dậy sơm hơn Hoa Diễm Cốt, lúc này đang bưng mặt khóc thút thít.
Tên thổ phỉ lỗ mãng không dám làm trái ý đại ca, vả lại thứ không mất tiền, không ăn không uống! Sau khi cảm tạ tên đầu sỏ thì bổ nhào về phía nữ tử đằng kia.
“A a a...”, một tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp mả hoang.
“Đại ca!”, tên lỗ mãng vừa khóc vừa bò trở về bên tên đầu sỏ. “Đại ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy được, nếu huynh cảm thấy ta đã làm sai chuyện, vậy thì cứ đánh ta, mắng ta, thậm chí phạt tiền công của ta cũng được... Nhưng mà ả ta... hừ hừ... đại ca, ta muốn chơi ả, không bằng để huynh chơi ta còn hơn”.
“Muốn chết hả!”, tên đầu sỏ thưởng ngay cho gã mấy cái bạt tai, buột miệng nói: “Cô nương đó say khướt bên đường, ta tiện tay nhặt về. Sao thế? Xấu xí lắm hay sao?”.
“Đại ca, để chúng đệ đi xem cho huynh”, mấy tên tiểu đệ lập tức hắng hái thay tên đầu sỏ tiến về phía trước “kiểm hàng”... Mới chỉ liếc nhìn một cái, bọn chúng đã khóc lóc toan tẩu thoát, thậm chí còn có kẻ gào thét...
Tên đầu sỏ thấy bọn thủ hạ mất đi sức chiến đấu, rùng mình nói: “Tà môn đến thế sao... chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân thôi mà...”.
Dứt lời, hắn ta như thể đã hạ quyết tâm, nhổ hai miếng nước bọt vào hai tay xoa xoa, đoạn nghênh ngang đi về phía nữ tử mặt y phục màu đỏ kia.
Hoa Diễm Cốt ở dưới đất lạnh lùng nhìn hắn, nắm đấm xứ siết chặt lại buông lỏng. Nàng cảm thấy thuốc mê dần tan đi, sức lực được hồi phục, còn nghĩ bụng, chỉ cần kéo dài thời gian thêm chút nữa, nàng sẽ cho bọn buôn người này biết sự lợi hại của chiếc roi trên người nàng.
Chỉ đáng tiếc, bọn buôn người này dường như đại hạn chưa đến, vẫn chưa tới nước tuyệt mạng sống.
“Ngẩng đầu lên”, tên đầu sỏ ra vẻ hung thần ác sát quát nữ tử kia, vừa quát vừa nuốt nước bọt, lòng thầm nghĩ, có lẽ nào vì hắn làm nhiều chuyện thất đức quá, nên mới dẫn dụ những thứ không sạch sẽ tìm đến...
Nữ tử kia ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, mây tan, trăng sáng tựa như chiếc đèn lồng.
Trăng treo cạnh nữ tử ấy, soi tỏ cả khuôn mặt của nàng ta trước mắt tên đầu sỏ.
Trong đầu như nổ “đùng” một tiếng, thất khiếu (*) dường như muốn trào máu, cặp mắt tên đầu sỏ tối sầm lại, cực lắm mới nuốt xuống được máu đã trào lên tận họng, sau đó liên tục lui ra sau, loạng choạng ngã vào đám tiểu đệ.
(*) là để chỉ hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.
“Mau... mau đưa tiền cho ả!”, tên đầu sỏ thở hổn hển nói: “ Cho ả ta tiền, mời ả đi đi”.
Cả bọn nam nhân, vậy mà không kẻ nào dám đến gần nữ tử kia một bước, chỉ dám từ xa ném tiền đến chân nàng ta.
“Nô gia là Yên Chi, tuy chỉ là ca kỹ, nhưng bán thân không bán nghệ, thân thể lành lặn, sao có thể nhận tiền mà không làm việc?”, nữ tử áo đỏ vừa khóc vừa nhặt quan tiền dưới đất lên, bỏ vào trong hầu bao mang theo bên người, rồi lại vui vẻ cười nói: “Nếu các vị đại gia trả đủ ngân lượng, đêm nay hãy để Yên Chi hầu hạ các vị”.
Một đống ngân lượng quăng vào mặt nàng ta.
“Cút đi! Cút đi!”
Bọn buôn người như thể gặp yêu quái, trong lúc hoảng sợ, chỉ còn nhớ dùng ngân lượng để xua tà.
“Ai da, từ ngày nô gia làm nghề tới nay, chưa từng nhận khoản tiền nào lớn như thế này”, Yên Chi lau vết máu trên trán, nở điệu cười quỷ dị với bọn chúng: “Xem chừng phải đem tấm thân này ra để hầu hạ các vị đại gia nửa nắm hoặc cả năm mới đủ”.
Trông thấy điệu cười của nàng ta, mấy tên buôn người không thể cầm cự được nữa, cơm trong dạ dày đều nôn ra hết cả.
“Đi, đi, đi! Bọn ta đi thôi.”
Tên đầu sỏ nôn thốc nôn tháo như kẻ mang thai ba tháng, gần như không còn đứng vững được nữa, đành phải quàng hai cánh tay lên vai huynh đệ, để bọn chúng lê hắn đi như lê một con chó chết.
Thấy bọn chúng đi xa, Yên Chi liền nhào ngay tới bên cạnh Hoa Diễm Cốt, cặp mắt sáng ôn hoà trên gương mặt không lấy gì làm đẹp để chăm chăm nhìn nàng.
“Cô nương, không sao chứ?”, Yên Chi mỉm cười dịu hiền, trên khuôn mặt từng mảng xanh tím lẫn lộn: “Bọn tiện nhân đã bị nô gia doạ chạy mất rồi, đề phòng bọn chúng còn quay lại, nô gia dìu cô nương về nhà, được không?”.
Hoa Diễm Cốt ngây người nhìn nàng ta.
Vốn là một hoạ bì sư, lại là đệ tử được sư phụ yêu thương hết mực, đời này Hoa Diễm Cốt đã từng thấy vô số tấm da khuôn mặt người, cứ tưởng răng bản thân mình sớm đã đạt tới cảnh giới chí cao, nhìn mỹ nhân bì như da heo. Nhưng hôm nay, khi ngước đầu lên, nàng mới phát hiện ra, thế gian rộng lớn không hiếm những điều lạ. Mãi hồi lâu sau, Hoa Diễm Cốt mới ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Yêu nghiệt phương nào, lại dám tác quái ở đây...”.
Nàng và Yên Chi đều sững người.
Bấy giờ Hoa Diễm Cốt mới ý thức được những lời mìn nói, tức thời mặt nàng đỏ ửng lên.
Yên Chi lại mỉm cười như không, đỡ nàng dậy, vừa đi vừa nói: “Không sao, không sao, có khi nửa đêm nô gia trở dậy đi kiếm đồ ăn cũng bị cái bóng của chính mình hù doạ, cho nên… nô gia thực sự không bận tâm đâu...”.
Nhìn vẻ mặt u buồn của Yên Chi, Hoa Diễm Cốt nào có thể tiếp tục im lặng.
“Chuyện hôm nay, xin được đa tạ tỷ tỷ”, Hoa Diễm Cốt vội nói: “Ơn cứu mạng này, nếu không báo đền, trong lòng ta sẽ cảm thấy bất an, hơn nữa nếu gia sư biết được, e rằng sẽ đánh gãy chân ta!”.
“Vậy thì hãy cho nô gia chút tiền đi”, Yên Chi mỉm cười thân thiện nói: “Nô gia thích nhất là tiền, muội muội, muội dùng tiền trả ơn nô gia là được”.
Nàng ta xấu xí ma chê quỷ hờn nhưng lại có trái tim thánh thiện. Biết nữ tử trước mặt trời sinh phú quý, cách biệt nàng ta như mây với bùn, nên chỉ mong nhận chút tiền để Hoa Diễm Cốt yên lòng.
Hoa Diễm Cốt thấu hiểu tâm tư của nàng ta, trái lại còn sinh lòng muốn kết giao.
Nữ tử trên thế gian, kẻ có tướng mạo đẹp nhưng lòng dạ xấu xa nhiều như lông trâu, mà kẻ có tướng mạo lẫn lòng dạ đều xấu cũng không ít. Nhưng người như Yên Chi, sinh ra trong bùn, chịu đủ những gièm pha và khinh miệt của người đời, vậy mà trái tim vẫn thuần khiết, hiền hoà như dòng nước suối thì quả là hiếm có.
“Trên người tiểu muội không đem theo tiền”, Hoa Diễm Cốt giơ hai tay lên, nhìn nàng ta mỉm cười nói: “Chỉ có vật này muốn tặng tỷ tỷ, mong Yên Chi tỷ tỷ không chê...”.
Trấn nhỏ miền Giang Nam tất nhiên không thể sánh bằng chốn kinh thành phồn hoa.
Xe ngựa chạy vào một con phố náo nhiệt, sầm uất. hàng quán san sát, những quầy hàng bày đồ dưới mặt đất bán nào là bình phong, tranh chữ, đồ cổ, tượng Di Lặc chạm trổ bằng gỗ và cả đèn lưu ly thuỷ tinh do thuyền hải ngoại mang đến... Trong lồng hấp là những chiếc bánh hoa quế, bánh bao nóng hổi... tiếng chào mời nồng nhiệt cùng hương thơm lừng của bánh tràn ngập khắp kinh thành.
Người ưa thích đồ ngọt như Hoa Diễm Cốt đương nhiên không cưỡng lại được sức mê hoặc này, nàng lập tức ra lệnh dừng xe, sai Kinh Ảnh đi mua một bọc đồ ăn vặt về.
“Tiểu thư, có phải bây giờ sẽ tới trạch viện của CHỉ huy sứ đại nhân không?”, Cẩm y vệ đánh xe ngựa thừa cơ hỏi nàng.
Hoa Diễm Cốt ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu nói: “Tay không mà đến thì thật là vô lễ, ngộ nhỡ bị Hàn Quang cười nhạo, ta sao mà sống nổi... đi đến phía trước để ta xuống xe mua chút lễ vật mang tới”.
Xe ngựa dừng lại bên đường, Hoa Diễm Cốt thong thả đi xuống, nàng dẫn theo Kinh Ảnh đi được một đoạn mới đánh mắt nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Bánh hoa quế này ngon tuyệt, mua ở đâu vậy?”.
Kinh Ảnh trầm mặc nhìn nàng một hồi, sau đó đưa nàng đi mua thêm bánh hoa quế.
Sau khi mua được những ba bọc bánh hoa quế to sụ, Hoa Diễm Cốt mới hài lòng bước vào một tiệm châu ngọc, nàng chọn mua cho sư phụ một cây trâm thượng hạng, còn về đại sư huynh thì...
“Lấy cây trâm rẻ tiền nhất ở tiệm các người ra đây”, Hoa Diễm Cốt mỉm cười nói với chủ tiệm.
Chủ tiệm vốn đã đem hết bảo vật của tiệm ra với hy vọng mài thêm ngân lượng của Hoa Diễm Cốt, lúc này sắc mặt bỗng sững lại, nghi hoặc hỏi: “Rẻ nhất ư?”.
“Đúng, rẻ nhất”, Hoa Diễm Cốt nhíu mày nhìn ông ta: “Bao nhiêu tiền?”.
Sau khi nghe chủ tiệm nói ra con số, Hoa Diễm Cốt vừa nghe xong thì liền dẫn Kinh Ảnh rời khỏi tiệm ngay.
“Ngươi không mua nữa sao?”, Kinh Ảnh bình tĩnh nhìn nàng: “Chỉ có chút tiền ấy thôi, ta có thể trả cho người”.
“Tặng cho đại sư huynh đâu cần phải tốn kém thế”, Hoa Diễm Cốt tỏ vẻ mặt hờ hững: “Đi thôi nào, đi mua nải chuối tặng cho huynh ấy là được”.
Lúc tới kinh thành đã là hoàng hôn, hai người một trước một sau lại tốn không ít thời gian nữa. Cho đến khi ra khỏi cửa lớn của tiệm ngọc, trăng sáng đã treo cao, phố đêm nơi kinh thành phồn hoa đã âm thầm mở màn tự lúc nào.
Nhà nào nhà nấy đều giăng đèn lồng, trăng và đèn giao thoa ánh sáng, đẹp không sao tả nổi. Tài tử gian nhân nắm tay nhau dập dìu, thì thào trao đôi câu chuyện. Chàng mua ngọc bội tặng ta, ta lại mua ngọc mai tặng cho chàng. Chẳng khác nào như trong những vở kịch, thần tiên vô số, cất bước thềm hoa, đắm say ánh nhìn.
“Thất tịch đã qua, sao phố đêm vẫn mở nhỉ?”, Hoa Diễm Cốt ra bộ khó hiểu, lẩm nhẩm hỏi.
Một nam nhân đứng cạnh nghe được những lời này của nàng, cười mà giải thích: “Muội chắc từ nơi khác tới phải không? Một tháng trước, Quốc se đã ban ra một đạo lệnh, cho phép phố đêm chốn kinh thành sáng trưng như ban ngày, đêm nào cũng như ngày Thất tịch... Ha ha... mọi người đều đoán, Quốc sư sát phạt quả quyết, thì sao có thể ban ra đạo luật như thế này, ắt hẳn là vì một nữ tử nào đó... chỉ là chuyện này rốt cuộc như thế nào, e rằng chỉ có trong lòng Quốc sư và nữ tử kia biết rõ thôi”.
Nghe vậy, Hoa Diễm Cốt đã hiểu, một luồng khí ấm áp tràn vào trong tim, nàng khẽ than thở: “Sao phải tốn kém như vậy...”.
Nàng cứ ngỡ sư phụ đã quên ngày sinh của nàng từ lâu, vậy mà hoá ra, người đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, chỉ đợi nàng trở về.
“Chuyện này là như thế nào vậy?”, giọng Kinh Ảnh đột nhiên cất lên.
Hoa Diễm Cốt bấy giờ mới hoàn hồn, nàng ngước lên nhìn thì thấy trước mặt có hai toán gia đinh mặc thanh y đang tiến lại, ai nấy cường tráng lực lưỡng, trên tay đang cầm hai dải lụa dài, vây quanh hết nửa con phố, những bá tánh thường dân đều bị bọn họ xua ra khỏi vòng vải lụa.
Dân chúng đông đúc, Hoa Diễm Cốt bất cẩn bị đám đông xô đẩy, tách khỏi Kinh Ảnh.
“Đó là thứ gì vậy nhỉ?”
Hoa Diễm Cốt nhìu mày nhìn đám đông chen lấn kia. Rồi nàng thầm nghĩ bụng: “Mình chẳng qua cũng chỉ rời khỏi kinh thành hai năm thôi, sao lại sinh ra lắm chuyện kỳ lạ đến vậy”.
“Tử đệ thế gia đều gọi vật này là Cẩm bộ trướng (*) hoặc là Tử la tẩu trướng”, trả lời nàng vẫn là nam nhân lúc trước: “Phố đêm như Thất tịch, dù là quý nữ nhà quan cũng thích ra ngoài nhìn ngắm. Chỉ có điều dạo gần đây kinh thành không được thanh tịnh cho lắm, một bọn buôn người chuyên hành nghề trên phố đê, bọn chúng nhân lúc hổn loạn sẽ ra tay với những nữ tử trẻ trung xinh đẹp, mấy hôm trước, con gái của Lễ bộ thị lang cũng bị bắt bóc. Cho nên mấy hôm nay, phàm là nữ tử quý tộc xuất hành, thì nhất định phải giăng loại trướng này. Một là để ngăn thường dân chen lấn va chạm vào người bọn họ, mất hết thể diện, hai là để cảnh báo bọn buôn người, nữ tử ở trong Cẩm bộ trướng, các ngươi đừng hòng động vào”.
(*) có nghĩa là dải lụa ngăn không cho người ngoài xâm phạm.
“Ngươi biết rõ thật đấy”, Hoa Diễm Cốt buột miệng ứng lời, song cặp mắt của nàng lại đang tìm kiếm bóng dáng Kinh Ảnh trong đám đông.
Lật thuyền trong mương, chính là để chỉ Hoa Diễm Cốt lúc này đây.
Cho tới khi nàng mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đầu gối trên đá và trăng, bên cạnh alf những bụi cỏ dại, gió lạnh thoảng qua, từng lớp từng lớp gò má vây lấy những bụi cỏ dại lổn nhổn.
Nơi này, là mả hoang ngoài thành.
“Hôm nay xem như câu được con cá bự”, một bàn tay thô ráp vặn khuôn mặt nàng qua, tên đầu sỏ của bọn buôn người xoay mặt Hoa Diễm Cốt lại cho bọn nam nhân bên cạnh nhìn, khiến bọn chúng kẻ nào kẻ nấy đều nhỏ dãi.
“Đại ca, đại ca, tiền công tháng này ta không cần nữa, cho ta... cho ta hưởng thụ chỉ một lần này có được không?”, một tên đàn ông lỗ mãng chùi nước dãi, ánh mắt dâm tà nhìn Hoa Diễm Cốt.
“Mẹ kiếp!”, tên đầu sỏ cho gã kia một bạt tai khiến gã xoay như con quay, rồi chửi rủa: “Đại ca dẫn các ngươi đến kinh thành là để phát tài, chứ không phải là để chơi bời nữ nhân. Nếu ngươi thèm không chịu nổi, được, đằng kia vẫn còn một đứa nữa”.
Gã đàn ông lỗ mãng xoay người nhìn ra, thì thấy ở phía trước không xa có một nữ tử trẻ tuổi, mặc y phục màu đỏ sẫm ống tay rộng, son phấn lộng lẫy đang nằm co ro.
Dẫu cách một dòng trường giang vẫn có thể ngửi thấy mùi son phấn, xem chừng nữ tử kia thức dậy sơm hơn Hoa Diễm Cốt, lúc này đang bưng mặt khóc thút thít.
Tên thổ phỉ lỗ mãng không dám làm trái ý đại ca, vả lại thứ không mất tiền, không ăn không uống! Sau khi cảm tạ tên đầu sỏ thì bổ nhào về phía nữ tử đằng kia.
“A a a...”, một tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp mả hoang.
“Đại ca!”, tên lỗ mãng vừa khóc vừa bò trở về bên tên đầu sỏ. “Đại ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy được, nếu huynh cảm thấy ta đã làm sai chuyện, vậy thì cứ đánh ta, mắng ta, thậm chí phạt tiền công của ta cũng được... Nhưng mà ả ta... hừ hừ... đại ca, ta muốn chơi ả, không bằng để huynh chơi ta còn hơn”.
“Muốn chết hả!”, tên đầu sỏ thưởng ngay cho gã mấy cái bạt tai, buột miệng nói: “Cô nương đó say khướt bên đường, ta tiện tay nhặt về. Sao thế? Xấu xí lắm hay sao?”.
“Đại ca, để chúng đệ đi xem cho huynh”, mấy tên tiểu đệ lập tức hắng hái thay tên đầu sỏ tiến về phía trước “kiểm hàng”... Mới chỉ liếc nhìn một cái, bọn chúng đã khóc lóc toan tẩu thoát, thậm chí còn có kẻ gào thét...
Tên đầu sỏ thấy bọn thủ hạ mất đi sức chiến đấu, rùng mình nói: “Tà môn đến thế sao... chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân thôi mà...”.
Dứt lời, hắn ta như thể đã hạ quyết tâm, nhổ hai miếng nước bọt vào hai tay xoa xoa, đoạn nghênh ngang đi về phía nữ tử mặt y phục màu đỏ kia.
Hoa Diễm Cốt ở dưới đất lạnh lùng nhìn hắn, nắm đấm xứ siết chặt lại buông lỏng. Nàng cảm thấy thuốc mê dần tan đi, sức lực được hồi phục, còn nghĩ bụng, chỉ cần kéo dài thời gian thêm chút nữa, nàng sẽ cho bọn buôn người này biết sự lợi hại của chiếc roi trên người nàng.
Chỉ đáng tiếc, bọn buôn người này dường như đại hạn chưa đến, vẫn chưa tới nước tuyệt mạng sống.
“Ngẩng đầu lên”, tên đầu sỏ ra vẻ hung thần ác sát quát nữ tử kia, vừa quát vừa nuốt nước bọt, lòng thầm nghĩ, có lẽ nào vì hắn làm nhiều chuyện thất đức quá, nên mới dẫn dụ những thứ không sạch sẽ tìm đến...
Nữ tử kia ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên, mây tan, trăng sáng tựa như chiếc đèn lồng.
Trăng treo cạnh nữ tử ấy, soi tỏ cả khuôn mặt của nàng ta trước mắt tên đầu sỏ.
Trong đầu như nổ “đùng” một tiếng, thất khiếu (*) dường như muốn trào máu, cặp mắt tên đầu sỏ tối sầm lại, cực lắm mới nuốt xuống được máu đã trào lên tận họng, sau đó liên tục lui ra sau, loạng choạng ngã vào đám tiểu đệ.
(*) là để chỉ hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi và miệng.
“Mau... mau đưa tiền cho ả!”, tên đầu sỏ thở hổn hển nói: “ Cho ả ta tiền, mời ả đi đi”.
Cả bọn nam nhân, vậy mà không kẻ nào dám đến gần nữ tử kia một bước, chỉ dám từ xa ném tiền đến chân nàng ta.
“Nô gia là Yên Chi, tuy chỉ là ca kỹ, nhưng bán thân không bán nghệ, thân thể lành lặn, sao có thể nhận tiền mà không làm việc?”, nữ tử áo đỏ vừa khóc vừa nhặt quan tiền dưới đất lên, bỏ vào trong hầu bao mang theo bên người, rồi lại vui vẻ cười nói: “Nếu các vị đại gia trả đủ ngân lượng, đêm nay hãy để Yên Chi hầu hạ các vị”.
Một đống ngân lượng quăng vào mặt nàng ta.
“Cút đi! Cút đi!”
Bọn buôn người như thể gặp yêu quái, trong lúc hoảng sợ, chỉ còn nhớ dùng ngân lượng để xua tà.
“Ai da, từ ngày nô gia làm nghề tới nay, chưa từng nhận khoản tiền nào lớn như thế này”, Yên Chi lau vết máu trên trán, nở điệu cười quỷ dị với bọn chúng: “Xem chừng phải đem tấm thân này ra để hầu hạ các vị đại gia nửa nắm hoặc cả năm mới đủ”.
Trông thấy điệu cười của nàng ta, mấy tên buôn người không thể cầm cự được nữa, cơm trong dạ dày đều nôn ra hết cả.
“Đi, đi, đi! Bọn ta đi thôi.”
Tên đầu sỏ nôn thốc nôn tháo như kẻ mang thai ba tháng, gần như không còn đứng vững được nữa, đành phải quàng hai cánh tay lên vai huynh đệ, để bọn chúng lê hắn đi như lê một con chó chết.
Thấy bọn chúng đi xa, Yên Chi liền nhào ngay tới bên cạnh Hoa Diễm Cốt, cặp mắt sáng ôn hoà trên gương mặt không lấy gì làm đẹp để chăm chăm nhìn nàng.
“Cô nương, không sao chứ?”, Yên Chi mỉm cười dịu hiền, trên khuôn mặt từng mảng xanh tím lẫn lộn: “Bọn tiện nhân đã bị nô gia doạ chạy mất rồi, đề phòng bọn chúng còn quay lại, nô gia dìu cô nương về nhà, được không?”.
Hoa Diễm Cốt ngây người nhìn nàng ta.
Vốn là một hoạ bì sư, lại là đệ tử được sư phụ yêu thương hết mực, đời này Hoa Diễm Cốt đã từng thấy vô số tấm da khuôn mặt người, cứ tưởng răng bản thân mình sớm đã đạt tới cảnh giới chí cao, nhìn mỹ nhân bì như da heo. Nhưng hôm nay, khi ngước đầu lên, nàng mới phát hiện ra, thế gian rộng lớn không hiếm những điều lạ. Mãi hồi lâu sau, Hoa Diễm Cốt mới ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Yêu nghiệt phương nào, lại dám tác quái ở đây...”.
Nàng và Yên Chi đều sững người.
Bấy giờ Hoa Diễm Cốt mới ý thức được những lời mìn nói, tức thời mặt nàng đỏ ửng lên.
Yên Chi lại mỉm cười như không, đỡ nàng dậy, vừa đi vừa nói: “Không sao, không sao, có khi nửa đêm nô gia trở dậy đi kiếm đồ ăn cũng bị cái bóng của chính mình hù doạ, cho nên… nô gia thực sự không bận tâm đâu...”.
Nhìn vẻ mặt u buồn của Yên Chi, Hoa Diễm Cốt nào có thể tiếp tục im lặng.
“Chuyện hôm nay, xin được đa tạ tỷ tỷ”, Hoa Diễm Cốt vội nói: “Ơn cứu mạng này, nếu không báo đền, trong lòng ta sẽ cảm thấy bất an, hơn nữa nếu gia sư biết được, e rằng sẽ đánh gãy chân ta!”.
“Vậy thì hãy cho nô gia chút tiền đi”, Yên Chi mỉm cười thân thiện nói: “Nô gia thích nhất là tiền, muội muội, muội dùng tiền trả ơn nô gia là được”.
Nàng ta xấu xí ma chê quỷ hờn nhưng lại có trái tim thánh thiện. Biết nữ tử trước mặt trời sinh phú quý, cách biệt nàng ta như mây với bùn, nên chỉ mong nhận chút tiền để Hoa Diễm Cốt yên lòng.
Hoa Diễm Cốt thấu hiểu tâm tư của nàng ta, trái lại còn sinh lòng muốn kết giao.
Nữ tử trên thế gian, kẻ có tướng mạo đẹp nhưng lòng dạ xấu xa nhiều như lông trâu, mà kẻ có tướng mạo lẫn lòng dạ đều xấu cũng không ít. Nhưng người như Yên Chi, sinh ra trong bùn, chịu đủ những gièm pha và khinh miệt của người đời, vậy mà trái tim vẫn thuần khiết, hiền hoà như dòng nước suối thì quả là hiếm có.
“Trên người tiểu muội không đem theo tiền”, Hoa Diễm Cốt giơ hai tay lên, nhìn nàng ta mỉm cười nói: “Chỉ có vật này muốn tặng tỷ tỷ, mong Yên Chi tỷ tỷ không chê...”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook