Dịch Vụ Thuê Trai
-
Chương 40
Tôi đã tìm khắp bàn làm việc nhưng vẫn không thấy bản kế hoạch của mình ở đâu.
Trong khi tôi đang lo lắng sốt vó thì một đồng nghiệp nam đi đến nói:
- Chị tìm bản kế hoạch à? Hôm trước chị để quên nên anh Tùng đã đến lấy và mang nó đến chỗ hẹn cho chị mà? Chị không gặp anh Tùng sao?
Tôi đã tìm mọi cách tránh gặp Tùng, nhưng đến lúc này thì không thể trốn anh nữa rồi.
Tại sao bản thân lại giận anh chứ? Tùng đâu có lỗi gì trong chuyện này.
Anh đâu có lừa gạt gì tôi, chỉ là quan tâm tôi đặc biệt hơn chút vì tôi giống em gái của anh ấy thôi mà.
Tùng đang bận kiểm tra lại thiết kế sân khấu thì tôi bước đến.
Từ khi biết rằng mỗi ánh mắt, nụ cười và cử chỉ ngọt ngào trước kia của anh dành cho tôi chỉ xuất phát từ lòng thương yêu của một người anh trai thì con tim tôi có lẽ đã ngừng rung động với Tùng rồi.
Lúc này nhìn thấy nụ cười của anh, đáy tim tôi không còn đập những nhịp thổn thức nữa.
Nó bình ổn và còn có chút lạnh lẽo.
Có thể đó là sự chạnh lòng còn sót lại của tình cảm đơn phương không có cơ hội được hồi đáp của tôi chăng?
Thật may mầm cây tương tư trong tim tôi dành cho Tùng chưa kịp bén rễ.
Nên bản thân mới nhẹ nhõm buông bỏ đoạn tình duyên ngắn ngủi này như vậy.
Tôi theo Tùng về phòng làm việc của anh, đây là lần đầu tiên tôi biết anh cũng có phòng làm việc riêng.
Thật ra nó chỉ là một góc nhỏ trong phòng sinh hoạt chung của nhân viên nhà hàng.
Anh là đội trưởng nên được sắp xếp ngăn cách một góc nhỏ cho riêng tư.
Tôi cảm động nhận lấy bản kế hoạch từ tay anh.
Nghĩ đến dáng vẻ lúc nào cũng vội vã nhiệt tình của anh lại thấy thương.
Anh nói:
- Hôm đó anh đã định mang đến cho em.
Nhưng cuối cùng đến nơi thì em đã đi rồi.
Nghe nói em đã bàn công việc với khách khá thuận lợi?
- Vâng… anh.
Tùng cười tươi, vô tư đưa tay xoa nhẹ phần tóc mái của tôi:
- Phải thế chứ! Anh biết khả năng của em rất tốt mà.
Nếu như là tôi của trước kia, có lẽ đã tan chảy vì hành động ngọt ngào này.
Nhưng lúc này tôi lại cảm thấy rất tủi thân.
Có phải anh lại nhớ em gái mình không?
Tôi hơi ngả người về sau, từ chối gần gũi.
Tùng nhận ra tôi không vui nên gương mặt thoáng chút gượng gạo.
Cứ chôn mãi trong lòng, chi bằng nói rõ.
Tôi lấy can đảm hỏi thẳng anh:
- Có phải… Anh tốt với em vì… vì … em giống em gái anh không?
Gương mặt Tùng đơ ra một lúc.
Anh ấp úng hỏi:
- Sao em biết?
Tôi thật thà đáp:
- Anh Dũng đã nói cho em…
- Dũng ư? - Tùng còn đặc biệt bất ngờ hơn nữa khi biết người nói là Dũng.
- Vâng… Vì anh ấy sợ em hiểu nhầm rằng… rằng anh tốt với em… vì… vì thích em.
Tùng cười đằng mũi, như thể điều Dũng nói là bịa đặt, là nực cười vậy.
Nhưng Tùng không phủ nhận, chỉ nói đúng một câu:
- Anh ấy nói thế à?
Sau đó liền lấy trong ví ra một tấm hình.
Một cô gái tóc ngắn và nụ cười rất tươi đang ôm chặt lấy Tùng.
- Ngọc là em gái anh.
Đây là hình tám năm trước của cô ấy.
Nếu Ngọc còn sống chắc cũng xinh đẹp như em bây giờ.
Em có đôi mắt rất giống Ngọc, nhất là khi em cười…
Nếu không phải chị em sinh đôi hay chị em một nhà có cùng một khuôn mặt thì rất khó để nhìn ra mình giống ai đó ở điểm nào.
Tôi nhìn Ngọc thì chỉ biết cô ấy xinh đẹp, trông có vẻ rất hạnh phúc và yêu đời.
Chứ tôi chẳng thấy cô ấy giống mình một chút nào.
Có được câu trả lời rồi.
Tôi cũng nên an phận mà rời đi thôi.
Đem cái hạt giống tương tư xay thành sinh tố mà uống cho bớt xấu hổ đi chứ làm gì bây giờ.
Tôi cầm bản kế hoạch, lấy cớ phải họp với quản lý để rời đi.
Tôi sợ nếu còn dây dưa ở lại một chút nữa thì khéo Tùng sẽ nhận tôi làm em gái nuôi luôn mất.
Tôi thì không có hứng làm em gái nuôi người mà mình từng thích đâu.
Nói dối là đi họp với Dũng nhưng khi mới bước ra khỏi phòng của Tùng thì tôi bị lôi đầu về phòng thiết kế để họp với Dũng thật.
Anh thông báo với mọi người việc tôi đã được thông qua bản thiết kế tiệc tại Long Châu.
Và yêu cầu những người khác trong đội cùng nhau hỗ trợ tôi để bắt đầu tiến hành chuẩn bị.
Mặc dù rất hiểu tác phong làm việc nghiêm túc của Dũng.
Nhưng hôm nay anh đặc biệt rất xa lạ với tôi.
Có lẽ chuyện tối qua anh ta nói không đơn thuần là mấy lời lúc say.
Nhờ có đôi lời gửi gắm từ Dũng nên tôi có thêm hai người nữa chung một đội để phụ tôi chuẩn bị cho bữa tiệc.
Trung và Huệ cả hai đều còn rất trẻ, nhìn chung họ khá thân thiện đối với tôi.
Sau một buổi cùng nhau triển khai ý tưởng với đội, công việc gần như không có khúc mắc gì.
Chỉ có điều ngoài tiệc của tôi thì Trung và Huệ cũng đang cùng nhau làm một tiệc khác.
Nên vì thế, họ chỉ có thể hỗ trợ đưa thông tin cho tôi, còn trực tiếp liên lạc và làm việc với đối tác thì vẫn là tôi làm.
Nhìn đống núi công việc sắp tới, tôi cảm thấy bản thân hơi đuối sức.
Lâu rồi tôi không làm việc ở cường độ cao, chỉ sợ mình kham không nổi.
Đang định xuống nhà ăn lấy bữa trưa thì cha tôi gọi điện tới.
Môt năm cha gọi cho tôi không đến ba lần, có khi còn ít hơn.
Chắc là ông ấy gọi để căn dặn tôi về tiệc mừng thọ cho bà nội sắp tới.
Nghĩ đến việc mình sắp phải diễn một vở kịch giữa họ hàng thì tôi lại thấy chán nản.
- Con nghỉ việc ở Toc Toc rồi à? Bây giờ con làm gì?
Sau hơn một tháng trời nhảy việc thì cuối cùng cha cũng biết được thông tin.
Nhưng tôi biết cha chỉ hỏi cho biết vậy thôi, chứ đối với ông, tôi có làm cái gì đi nữa ông cũng không muốn quản.
Tôi nói vậy không phải vì cha luôn tôn trọng quyết định của tôi.
Mà là vì đối với cha thì tôi chẳng có gì đáng để kỳ vọng.
- Con… con làm nhân viên ở nhà hàng…
Còn chưa kịp nói tên nhà hàng thì cha đã thở dài, cắt ngang luôn câu trả lời của tôi:
- Nhân viên nhà hàng.
Dù không nhìn thấy mặt cha nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thất vọng và coi thường trong tiếng thở dài của ông.
- Thôi sao cũng được.
Thế còn người yêu? Con đã có người yêu chưa?
Tôi ấp úng đáp:
- Dạ… con…
Ông ấy đúng là cha tôi, chỉ nghe nửa câu đã biết nội dung tôi muốn nói là gì.
- Công việc không có cũng không sao.
Nhưng con đã lớn tuổi rồi, đến cả chuyện tình cảm cũng không có thì thật là quá tệ rồi.
Năm ngoái đã đi một mình, năm nay cũng định đi một mình à?
Tôi chỉ biết im lặng, nỗi tủi thân dâng lên sống mũi cay xè.
Người ngoài nói mình tệ, mình có thể vì sĩ diện mà nghĩ rằng người ta đang ghen tỵ với mình nên mới chê bai.
Nhưng đến người thân cũng nói mình tệ thì có nghĩa là bản thân này đã hỏng đến mức không còn cứu chữa được nữa.
- Năm nay cha và em con không về nước được.
Nên sinh nhật bà nội lần này con tự mình chuẩn bị cho thật tốt.
Nếu không có ai đi cùng thì…
- Dạ con có… Con có người yêu rồi ạ.
Tôi mạnh dạn khẳng định với cha.
Coi như cứu vớt chút tự trọng cuối cùng của bản thân.
Mong muốn cho cha thấy rằng mình cũng không phải là đứa quá tệ, không phải là một đứa con gái bỏ đi.
- Tốt! Sinh nhật bà nội hãy dẫn cậu ta theo.
Cha không cần con phải thành công rực rỡ, nhưng ít ra sống một cuộc sống an vui thoải mái.
Vậy là đủ rồi.
Cha cúp máy, lòng tôi nặng hơn đeo chì.
Lỡ mạnh miệng nói mình có người yêu rồi, bây giờ biết đào đâu ra người yêu đây? Đúng lúc ấy tôi gặp Kiều bưng đồ ăn trưa lên cho Dũng.
Cô ấy cười với tôi, có ý mỉa mai:
- Hôm nay anh Dũng chỉ gọi một phần cơm.
Hai người chia tay tay rồi sao?
Đang sẵn buồn phiền trong lòng, tôi nghe thấy Kiều nói thế lại khó chịu.
Nước mắt chực trào.
Tôi đáp:
- Gặp nhau ngoài giờ làm là đủ rồi.
Không cần ở nhà hàng cũng phải dính lấy nhau nữa.
Nói xong tôi liền một mạch bỏ đi.
Tôi tuy là một người chọn dĩ hòa vi quý làm mục tiêu sống.
Nhưng tôi cũng không phải là thánh nhân để ai nói gì mình cũng nín nhịn lắng nghe.
Đừng thấy người ta hiền rồi nói gì cũng được.
Nước cũng ôn hòa đấy, nhưng nước cũng có thể cắt được cả thủy tinh.
Tôi ngồi ngoài bãi biển với hộp cơm chưa vơi được một phần tư.
Miệng trệu trạo nhai, mắt đờ đẫn nhìn về đường chân trời xanh thẳm đang dính chặt lấy mặt biển dập dềnh sóng.
Lỡ nói với cha rằng sẽ dẫn bạn trai về ra mắt với nhà nội rồi.
Bây giờ tôi biết đào đâu ra người đàn ông ấy đây? Hay là nhờ Dũng nhỉ?
Suy đi tính lại thì chỉ có Dũng là hợp lý nhất.
Anh ta có xuất thân, địa vị cũng khá tốt.
Ngoại hình có thể nói là ưa nhìn.
Hơn nữa tôi và anh ta cũng đang trong thời gian hợp đồng.
Nhờ anh ta đi ăn một bữa cơm chắc cũng không phải là quá đáng.
Tôi hào hứng định lấy điện thoại gọi cho Dũng thì thấy tin nhắn của Dũng đã gửi từ lúc sáng mà vẫn chưa đọc.
- Như đã hứa.
Chúng ta dừng hợp đồng ở đây.
Cô không phải đến gặp mẹ tôi nữa.
Nỗi nghẹn ngào mắc mãi nơi cổ họng, tôi có cố gắng cách mấy cũng không nuốt trôi.
Được trả tự do mà tại sao tâm trạng như bị bò đá vậy..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook