- Đi khách sạn? - Tôi hốt hoảng hỏi lại lần nữa.
Anh ta đúng là đầu óc có vấn đề rồi.

Tại sao lại dẫn tôi đi khách sạn chứ? Tôi bắt đầu căng thẳng, trống ngực lại đập từng hồi.

Dũng cười khẩy đáp tôi:
- Dù sao cũng xong một phần công việc rồi.

Đợi đến chiều bớt nắng chúng ta đi xem qua một vài địa điểm ở gần khu trung tâm Long Châu xem có nơi nào thích hợp tổ chức tiệc hay không.

Cô đang nghĩ gì mà mặt lại thảng thốt như vậy? Nghĩ bậy phải không?
Rõ ràng là anh ta cố ý để tôi hiểu lầm.

Nếu thật sự không có ý định làm tôi hiểu lầm thì sẽ giải thích trước rồi mới nói “đi khách sạn” chứ! Đúng là đồ đáng ghét.

Tôi hậm hực im lặng nhìn ra ngoài đường không thèm đáp anh ta.
Đi vòng một lúc khá lâu anh ta mới chọn được một khách sạn nhỏ ven biển trông khá sạch sẽ và hiện đại.

Cô nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy chúng tôi vào đã nở một nụ cười thật tươi.
- Anh chị thuê theo giờ hay là qua đêm ạ?
Dũng cười nham hiểm nhìn tôi rồi đáp với cô bé lễ tân:
- Theo giờ.

Nhưng nếu mà thú vị thì sẽ qua đêm.
Tôi chẳng hiểu anh ta đang nghĩ gì mà mặt lại vui như thế.

Cô lễ tân cũng nhiệt tình cười theo, mắt nhìn qua tôi đầy ý vị.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Dũng liền khiến cô lễ tân ngơ ra:
- Cho tôi hai phòng đơn.

Có thể sắp xếp phòng có view biển cho cô ấy không?
Cho thuê khách sạn thì khách thuê nhiều phòng phải vui chứ ai lại ngơ ra như cô ấy nhỉ? Có lẽ cô ấy đã tưởng chúng tôi là cặp đôi đến thuê phòng qua giờ sao? Trời ạ! Cô gái đã suy nghĩ một điều quá phi lý rồi đó.
Tôi tạm bỏ qua cho cô bé ấy, vì dù sao nhìn bản mặt không mấy đàng hoàng của Dũng thì người ta hiểu lầm cũng phải thôi.

Tôi nhận được phòng có cửa sổ nhìn ra biển thật.

Nhưng mà tôi mệt lắm, cả một quãng đường dài đi xe xuống Long Châu, lại còn phải căng não ra nói chuyện cùng khách khiến tôi cạn hết sức lực.

Vừa nhìn thấy chiếc giường đã nhanh chóng nằm vật ra và ngủ quên trời đất.
Khi tôi giật mình tỉnh dậy thì đã ba giờ chiều.

Nếu không nhanh chóng đi làm rồi tranh thủ về thành phố thì sẽ không kịp giờ học lái xe máy mất.

Tôi đi rửa mặt, trong lòng rủa thầm Dũng.


Bình thường anh ta sẽ gọi điện thoại hối hả tôi như giặc nhưng sao hôm nay lại cố tình im hơi lặng tiếng để tôi ngủ quên giờ thế này chứ.
Chắc chắn là anh ta có âm mưu.

m mưu không muốn tôi trở về tập xe với Tuấn đây mà.
Tôi bước xuống quầy lễ tân thì thấy Dũng đang đứng “xà nẹo” tán dóc với em lễ tân rất vui vẻ.

Nhìn cái vẻ mặt đê tiện của hắn ta đi! Cái nháy mắt đưa tình, khóe miệng cười như không cười kia hẳn là đã xin được số của người đẹp rồi chứ gì?
Tôi bước đến gần hắn, cằn nhằn hỏi:
- Sao anh không gọi tôi dậy?
Dũng nhún vai đáp:
- Chúng ta còn nhiều thời gian mà.

Cho cô ngủ thêm một chút để tôi còn nói chuyện với người đẹp.
Tôi nhìn lên đồng hồ treo tường của khách sạn, mặt nặng đáp:
- Anh có nhiều thời gian.

Nhưng tôi thì không.

Tôi còn buổi học lái xe nữa.
Nói rồi tôi liền quay mông bước đi.

Hắn còn chẳng thèm đi theo.

Còn phải đợi tôi quay đầu lại mắng cho một câu nữa mới đưa cái mặt đực hơn cả hòn đá đi đến chỗ tôi:
- Anh định ở đây luôn đúng không?
Ba giờ chiều mà đi dạo biển thì cũng còn hơi nắng.

Nhưng tôi cứ phải cùng Dũng đi hết nhà hàng này đến resort nọ để tìm một bãi biển đẹp để có thể tổ chức tiệc.

Tính ra tôi là người trực tiếp thiết kế và tổ chức mà đi với Dũng tôi thành ra là thư ký cho anh ta mà thôi.
Nhìn đồng hồ đã gần năm giờ chiều rồi, cũng đã đi đến cái nhà hàng thứ mười rồi nhưng mặt Dũng vẫn lạnh tanh.

Tôi đâm cáu:
- Tôi thấy có rất nhiều bãi biển đẹp.

Sao anh không chọn lấy một cái.

Chúng ta không còn thời gian đâu.
Dũng vẫn thong dong đút tay vào túi quần nhìn ngược nhìn xuôi khắp bãi biển của resort Con Sò.
- Sao không có thời gian? Tôi có mà.

Tôi không vội.

Cô vội gì à?
Đúng là một kẻ ích kỷ và ngang ngược.


Rõ ràng là cố ý không muốn cho tôi về nhà sớm.

Tôi chợt nhớ đến Tuấn.

Phải rồi, có lẽ hắn muốn ngăn cản việc tôi gặp Tuấn đây mà.

Thật xấu hổ, dùng mưu hèn kế bẩn như thế mà cũng đáng mặt đàn ông sao? Nghĩ thế nào, tôi quyết định lôi điện thoại ra trực tiếp gọi cho Tuấn ngay trước mặt Dũng.
Chỉ sau một hồi chuông thì Tuấn đã bắt máy, giọng điệu vô cùng vui vẻ:
- Em nghe đây chị?
Tôi vừa lườm Dũng vừa trả lời Tuấn:
- Hôm nay… chắc chị không về tập xe được rồi.
Tuấn nghe xong có vẻ buồn.

Giọng điệu hơi lo lắng:
- Sao vậy chị? Chị bận sao? Chị không khỏe sao?
Lúc này Dũng đang nhìn tôi với ánh mắt thỏa mãn.

Nhìn là biết có ý muốn nói rằng:
- Đúng đấy! Tôi muốn cô và hắn ta không thể tập xe nữa.
Tôi dằn lại cơn thịnh nộ trong lòng, cố gắng dịu dàng hết mức để có thể nói chuyện với Tuấn:
- Không phải.

Tôi đang đi công tác ở Long Châu cùng sếp… nên…
- Với sếp sao? Có an toàn không chị? Chị có cần em tới đón chị không?
Giọng điệu Tuấn mỗi lúc một sốt sắng khiến tôi cũng bất ngờ.

Đứng trước tình huống nhiệt tình bất ngờ này của cậu, tôi lại trở về một con nhỏ lúng túng:
- Đón… đón tôi á?
Dũng bên cạnh nghe thấy thì cười mỉa một cái rồi xì một tiếng qua kẽ răng, miệng hắn lẩm bẩm:
- Chiêu trò cũ rích.
Tôi tự nhủ:
- Có anh mới chiêu trò ấy.
Chính cái thái độ đáng ghét của Dũng đã khiến tôi muốn làm trái lại mọi ý của anh ta.

Tôi trả lời Tuấn:
- Long Châu ở xa lắm… Cậu không phải lo lắng đâu… tôi…
- Chị cứ ở yên đấy.

Em sẽ đến đón chị về, nhớ phải giữ điện thoại đấy nhé!
Nói xong thanh niên liền cúp máy khiến tôi ngơ ra không biết mình đang làm gì.

Là Tuấn đang âm mưu lợi dụng tôi hay tôi đang lợi dụng cậu ấy để chọc tức Dũng đây? Cảm thấy bản thân tự nhiên lại thật xấu tính.

Dũng không biểu hiện ghen tức lồng lộn như tôi tưởng tượng.

Thấy tôi cúp máy rồi thì liền khoan khoái dang tay dang chân hít một bụng khí trời và nói:
- Vậy là sẽ có người đưa tiểu thư về hả? Vậy thì đỡ cho tôi quá.

Bây giờ tôi có thể tự do tự tại hưởng thụ chút không khí biển rồi chứ?
Hắn tháo giày ra đặt lên sân đá.

Tay bắn đầu tháo hai khuy ở tay áo sơ mi.

Tôi đứng ngơ ra nhìn, bụng thầm hỏi:
- Anh lại muốn làm cái trò gì nữa đây?
Dũng đứng thẳng người, cởi áo vest ra vứt vào người tôi.

Tôi vô thức bắt lấy, mặt ngố hơn cả chữ ngố.

Anh ta lại tiếp tục cởi nút áo sơ mi khiến mặt tôi nóng bừng.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi hành động của anh ta là ý gì thì anh ta đã nói:
- Trong áo tôi có thẻ ngân hàng đấy.

Vào trong đặt một suất buffet tối cho hai người và mang khăn tắm ra đây cho tôi đi.

Tôi muốn đi tắm biển.
Dũng đã tháo xong đến cúc áo cuối cùng, thật là vô lý khi tôi cứ dán chặt mắt vào cơ bụng sáu múi thập thò bên trong tà áo sơ mi đang bị gió biển thổi tung.
- Không đi sao? Cô muốn nhìn thấy tôi cởi áo à?
Tôi bừng tỉnh, mặt nóng còn hơn mới ngồi lò than ra.

Vội vội vàng vàng bước vào trong khu quản lý của resort.

Vừa đi tôi vừa lẩm bẩm:
- Dùng mỹ nam kế để hấp dẫn tôi sao? Đúng là đồ khoe mẽ.

Mặc quần tây mà bơi? Cầu cho anh lát nữa bị chuột rút chết.
Resort Con Sò có những chương trình vô cùng thú vị.

Ở đây tối nào họ cũng tổ chức tiệc nướng và buffet hải sản bên bờ biển dành cho khách vãng lai và những khách thuê phòng tại resort.

Tôi nhanh chóng đặt hai suất ăn tối và dịch vụ cộng thêm cho việc tắm và sử dụng tiện nghi chung ở resort.

Dĩ nhiên là dùng thẻ của Dũng.
Tôi xách chiếc khăn tắm trở lại bãi biển.

Hoàng hôn đang dần lặn sâu vào mặt nước xanh thẳm.

Tôi cũng thèm tắm biển lắm.

Nhưng ngặt nỗi đi ra đây là việc nằm ngoài kế hoạch nên chẳng có chuẩn bị gì cả.
Dũng bơi khá giỏi, hắn ta bơi hẳn ra xa bờ.

Tôi kiên nhẫn đứng trên bờ nhìn hắn.

Nhìn một lúc lại tự cảm thấy mối quan hệ của tôi và Dũng thật kỳ lạ.


Lúc nào cũng cãi nhau như nước với lửa nhưng sau mỗi lần cãi nhau lại cảm thấy hiểu nhau hơn một chút.
Có những khi anh ta cộc cằn thô lỗ thì cũng có những lúc rất đỗi dịu dàng và tử tế.

Anh ta không muốn để người ngoài bắt nạt tôi, không để tôi bị người khác sai vặt.

Biết tôi đi công tác bất ngờ cũng lặn lội xuống đây để tiếp khách phụ tôi.
Nếu như không phải tôi biết rõ anh ta có âm mưu nên mới đối tốt với tôi, nếu như không phải biết rõ con người Dũng chỉ đam mê một tình yêu chớp nhoáng thì có lẽ sự tỉ mỉ của anh ta phần nào đó đã khiến tôi mềm lòng.
- Phi Yến!
Tiếng gọi lớn của Dũng làm tôi giật mình.

Anh ta đang bơi ngược trở vào từ vùng biển sâu.

Tôi bước lại sát mép nước hơn.

Có lẽ anh ta gọi để tôi đưa khăn ra.

Nhưng vừa ra đến nơi thì không thấy cái đầu Dũng đâu nữa.

Mặt biển đỏ ngầu bởi hoàng hôn, chỉ có những con sóng mỗi ngày một lớn xô vào bờ cát.
Cả người tôi lạnh toát, hai tay vô thức buông xuôi làm rơi chiếc khăn xuống mặt cát.

Tôi đảo mắt nhìn quanh một lần nữa vẫn không thấy anh ta đâu cả.

Đừng đùa tôi như vậy chứ! Chẳng lẽ cái mồm thối của tôi đã trù ếm được anh ta rồi chăng? Đừng có nói là bị chuột rút nhé…
Tôi tháo giày, chạy xuống mép nước cạn nhất cố gắng gọi lớn:
- Dũng! Đừng đùa tôi! Anh mau ra đây!
Bãi biển vắng vẻ chỉ có mỗi mình tiếng sóng xào xạc đáp lại.

Tôi tiến ra xa hơn một chút, sóng lớn đánh ướt cả mặt mũi tóc tai, tôi run rẩy gọi:
- Dũng! Anh ở đâu? Dũng!...
Chân tôi bước vào chỗ cát trũng, hụt chân khiến tôi ngã cắm mặt.

Cùng lúc đó một bàn tay kéo lấy tôi dìm sâu tôi xuống.

Theo quán tính, tôi sợ hãi bám chặt lấy bất cứ thứ gì có thể bám.

Tôi bắt được vai và cánh tay của Dũng.

Sợ đến mức bấu chặt vào da thịt anh ta.
Sau ba giây dìm tôi dưới nước cuối cùng anh ta cũng kéo tôi lên.

Giữa biển lớn, anh ta ôm chặt lấy eo tôi, để cả cơ thể tôi lửng lơ giữa dòng nước.

Tôi đập tay vào vai anh ta, nước biển bắn lên mặt của cả hai:
- Anh có bị điên không?
Dũng một tay vuốt mặt, một tay vẫn giữ chặt lấy tôi, khuôn mặt hắn nở một nụ cười rất tình, rất khó chịu, rất trai lơ.
- Anh điên rồi.
Chỉ một câu nói của Dũng cũng đủ khiến tôi rùng mình ớn lạnh.

Trái tim già này của tôi đã đủ mệt mỏi rồi, tôi không muốn nó rung động với một kẻ chỉ coi yêu đương là trò chơi như Dũng đâu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương