Dịch Và Thời An
-
Chương 45
Ban đêm khi Dịch Nghiêu về đến nhà, đã hơn một giờ, nàng sợ đánh thức Thời Ngộ An, muốn trở về phòng cầm áo ngủ đến phòng khách tắm. Cầm quần áo, nàng nghiêng người dịch chăn cho Thời Ngộ An, đột nhiên bị ôm cổ: “Chị uống rượu?” Thời Ngộ An mơ hồ trừng trừng mắt còn chưa mở ra, mũi ngửi ngửi đánh hơi được mùi rượu trên người Dịch Nghiêu.
“Nói chuyện về một miếng đất, tối nay xã giao một chút.” Dịch Nghiêu hôn xuống trán của cô: “Tại sao còn chưa ngủ?” Thời Ngộ An cọ cọ ở trên người Dịch Nghiêu, buông nàng ra ngồi dậy: “Ngủ không sâu. Chị đi tắm nhanh lên đi, em đi xuống hâm nóng sữa tươi cho chị.” “Không cần.” Dịch Nghiêu kéo cô: “Vốn nghĩ là em đang ngủ không muốn quấy rầy, bây giờ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Nửa đêm nửa hôm, nói chuyện gì?” Thời Ngộ An cau mày, không có hứng thú cho lắm “Mấy ngày nay chị bận rộn quá, có chút thời gian còn không nghỉ ngơi.” Dịch Nghiêu bỏ dép bò lên giường, ôm người vào trong lòng: “Tôi không mệt. Em nói một chút, hôm nay vì sao không vui?”
Thời Ngộ An tựa vào trong ngực nàng, lắc đầu một cái: “Không có.” Dịch Nghiêu chậc một tiếng, cúi đầu hôn cổ của cô: “Có phải mấy ngày nay tôi quá bận rộn, lạnh nhạt với em?” Thời Ngộ An nghiêng đầu, ánh mắt nhìn trần nhà có chút trống rỗng: “Không có... Chị đi tắm nhanh lên, ngày mai còn phải đi làm đây.”
Dịch Nghiêu lật người, đặt Thời Ngộ An ở dưới thân, đưa tay vuốt mặt của cô “Em có vui hay không, không có ai rõ ràng hơn so với tôi. Ngoan, có chuyện gì không thể nói với tôi sao?” Mắt kiếng của Dịch Nghiêu đã sớm lấy xuống, ánh mắt rất nhu tình, Thời Ngộ An nhìn nàng, mũi đau xót, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.
“Ôi chao, tại sao lại khóc nha?” Dịch Nghiêu luống cuống, bay qua nằm ở bên cạnh Thời Ngộ An, kéo cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Em nói cho tôi biết có được không, An An, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, em đừng khóc.” Thời Ngộ An lắc đầu một cái, có chút nức nở nói: “Em không sao mà, thật không có chuyện gì. Toàn thân chị đều là mùi rượu, nhanh lên đi tắm rồi ngủ.”
Dịch Nghiêu bị Thời Ngộ An đẩy xuống giường, nàng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy quần áo vào phòng tắm. Tắm xong sấy khô tóc đi ra ngoài, Thời Ngộ An còn chưa ngủ, cô mặc đồ ngủ phong phanh ngồi bên cửa sổ, không nhúc nhích nhìn ra ngoài. Dịch Nghiêu đi tới, Thời Ngộ An xê dịch qua bên cạnh một chút, hai người chen nhau trên ghế sa lon.
“Không tín nhiệm tôi như thế nha?” Dịch Nghiêu từ từ mở miệng: “Thật không thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Thời Ngộ An nghiêng đầu tựa vào bả vai của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Thật không có phát sinh chuyện gì, là vấn đề... của bản thân em.” Dịch Nghiêu mím môi, chân mày nhăn thật chặt, Thời Ngộ An nắm tay của nàng lắc lắc.
Dịch Nghiêu thở dài: “Ba nói qua thời gian bận rộn này, bảo tôi dẫn em đi ra ngoài du ngoạn một chút. Mới đầu tôi còn không hiểu ba có ý gì, bây giờ mới biết. Thật xin lỗi, Ngộ An, tôi đã đáp ứng bác trai sẽ không để cho em bị ủy khuất, bây giờ lại...” “A Nghiêu.” Thời Ngộ An nhẹ giọng cắt đứt lời của nàng: “Chị không cần phải như vậy, chị đối với em đã tốt lắm, em đã nói đây là vấn đề của chính em. Chị như vậy, em thật sẽ cảm giác mình không xứng với chị.”
“Điểm xuất phát của chúng ta không giống nhau, từ lúc vừa mới bắt đầu, phần tình cảm này vốn cũng không bình đẳng.” Thanh âm Thời Ngộ An có chút trầm thấp, ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của Dịch Nghiêu: “Em yêu chị, nhưng lại không thể như chị yêu em nhiều như vậy. Từ trước đến nay, em cũng quá mức như chuyện đương nhiên hưởng thụ chị đối tốt với em, lại quên mất bản thân cũng nên vì chị mà bỏ ra. A Nghiêu, chị không có bất kỳ lỗi lầm nào với em, cho tới nay người nên nói tiếng xin lỗi là em mới đúng.”
Dịch Nghiêu vẫn an tĩnh nghe Thời Ngộ An nói chuyện, cho đến khi cô dừng lại, mới hỏi: “Nói xong rồi sao?” Thời Ngộ An gật đầu một cái, Dịch Nghiêu ngồi thẳng người, vịn vai Thời Ngộ An, rất nghiêm túc mở miệng: “ Ngộ An, em nghe cho rõ, những lời này tôi chỉ nói một lần, sau này sẽ không nhắc tới nữa. Tôi yêu em, không biết có bao nhiêu yêu, nhưng tôi nguyện ý vì em bỏ ra, đối với em tốt, bất kể đến trình độ nào. Có ít thứ, vốn chính là tôi muốn cho em, vô luận em có muốn hay không, có hưởng thụ hay không, tôi cũng sẽ không cho người khác. Em không cần đau lòng, lại càng không cần cảm thấy có lỗi với tôi, tất cả là tôi cam tâm tình nguyện, tất nhiên là đáng giá, cho dù không đáng giá, đó cũng là lựa chọn của tôi.”
“Nhưng mà...” Thời Ngộ An muốn mở miệng, bị Dịch Nghiêu lập tức ôm vào trong lòng, những lời muốn nói toàn bộ đều bị ngăn ở cổ họng. Dịch Nghiêu đè giọng, nhẹ nhàng ở bên tai Thời Ngộ An nói nhỏ: “Không có nhưng mà. Từ nhỏ tôi đều không thích cưỡng bách người nào tiếp nhận thứ gì, nhưng mà Ngộ An, coi như là tôi cưỡng bách em đi, em nhất định phải tiếp nhận, toàn bộ tình yêu cùng bỏ ra. Bởi vì, trừ em ra, những thứ này tôi cũng sẽ không cho người khác.”
Thời Ngộ An run rẩy vươn tay, ôm lấy đầu vai Dịch Nghiêu: “Em cái gì cũng không cho chị được nha, A Nghiêu...” Dịch Nghiêu cười khẽ, vuốt vuốt gáy của cô: “Em cho tôi toàn bộ Thời Ngộ An nha. Mặc dù từ nhỏ được gọi là thiên tài cái gì, giống như phong quang vô hạn, muốn cái gì có cái đó. Nhưng mà, tôi cảm giác mình luôn mất thứ gì đó, trừ em ra.”
“Em là thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời này của tôi.”
Tài nghệ nói tình thoại của Dịch Nghiêu, Thời Ngộ An từ rất sớm liền lãnh hội qua, mặc dù lần nào cũng sẽ e lệ, nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào, chẳng qua là lần này, dù sao vẫn cảm thấy tim phát đau. Khang Từ nói, cô là điểm nhơ lớn nhất trong đời nàng, nhưng nàng lại nói, cô là thu hoạch lớn nhất của nàng. Thời Ngộ An đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, cô ngửi mùi hương trên tóc Dịch Nghiêu, từ từ nhắm hai mắt lại.
Dịch Nghiêu hồi lâu không động, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thời Ngộ An. Nàng giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, bởi vì nàng cùng Dịch Kính Viễn có lúc sẽ vì công việc mà về trễ, Dịch Trữ đặc biệt sai người làm hai hàng đèn đường trong sân. Đèn đường phát ra ánh sáng nhợt nhạt, lại vừa vặn có thể chiếu sáng con đường dưới chân, trong lúc nhất thời Dịch Nghiêu có chút thất thần.
Theo hiểu biết của Dịch Nghiêu đối với Thời Ngộ An, cô cũng sẽ không đột nhiên nghĩ đến những thứ vấn đề kỳ quái kia, nhất định là có người nói cái gì với Thời Ngộ An. Là ai nói, Dịch Nghiêu cũng không quan tâm, bởi vì cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là trong tâm của Thời Ngộ An quả thật có một gút mắc, nếu không cũng sẽ không bởi vì mấy câu nói của người khác mà suy nghĩ lung tung nhiều như vậy. Bất quá, đối phương hiển nhiên là cố ý, đối với người cố ý làm cho Thời Ngộ An không vui, trước giờ Dịch Nghiêu đều không ngại tốn công phu đối phó.
Dịch Nghiêu rón rén ôm Thời Ngộ An lên giường, đắp kín mền cho cô, sau đó đi đến thư phòng. Chuông điện thoại hồi lâu mới được nhận, Giang Trừng quả thực tức không chịu được “Đại tỷ, trước khi ngài muốn gọi điện thoại có thể xem trước thời gian một chút được không? Sắp ba giờ sáng, hơn một giờ tôi mới về đến nhà, vừa mới ngủ thì ngài cứ làm phiền người khác như vậy có được hay không? Tôi thật rất muốn báo cảnh sát bắt ngài a.”
Dịch Nghiêu mặt vô biểu tình “Có chuyện muốn nói với cô.” Giang Trừng ở đầu điện thoại bên kia liếc mắt: “Chuyện làm ăn không phải đã nói thỏa đáng rồi sao? Tôi đến một phần lợi cũng không có, toàn bộ để hết cho cô.” Dịch Nghiêu rót ly nước, ngồi ở trên ghế mở máy vi tính lên “Đêm hôm khuya khoắt ai muốn nói chuyện làm ăn với cô.”
“Cô cũng biết là đêm khuya nha!” Giang Trừng rốt cuộc nhịn không được nổi đóa “Có chuyện gì nói mau, tôi muốn ngủ.” Dịch Nghiêu lên mạng tra xét lịch trình du lịch trong nước, nhanh chóng xem, còn không quên phân tâm nói chuyện với Giang Trừng: “Cho tôi mượn vợ yêu của cô dùng một chút.” Giang Trừng một hồi lâu không lên tiếng, Dịch Nghiêu còn tưởng rằng cô đã cúp điện thoại, vừa mới chuẩn bị nắm điện thoại di động nhìn một chút, Giang Trừng cắn răng toát ra một câu: “Vợ bạn, không thể động.”
Dịch Nghiêu im lặng “Cô nghĩ đi đâu vậy? Tâm tình của Ngộ An không tốt lắm, luôn nói những thứ linh tinh, hỏi nàng thế nào cũng không nói. Có thời gian cô bảo Sở Ca hẹn nàng đi ra ngoài, tâm sự rõ ràng với nàng một chút.” Giang Trừng ngáp một cái, rầm rì hai tiếng: “Hai người suốt ngày lộn xộn, cả ngày lằng nhà lằng nhằng, không phải chuyện này chính là chuyện kia, mãi không dứt.”
“Cô nói nhảm nhiều như vậy nga?” Dịch Nghiêu click chuột mấy cái, đóng máy lại. Giang Trừng liên tục ngáp dài, hữu khí vô lực đáp ứng: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Sở Ca.” Dịch Nghiêu ừ một tiếng, liền cúp điện thoại.
Giang Trừng ngáp dài trở lại phòngngủ, tựa như cá chết phóng lên giường. “Nói điện thoại xong rồi thì mau đi ngủ.” Ngụy Sở Ca dùng chân đá đá cô, Giang Trừng lăn qua, ôm lấy Ngụy Sở Ca “Sao em còn chưa ngủ a?” Ngụy Sở Ca siết chặt mặt của cô “Không phải chờ chị sao, mau ngủ đi.”
“Đúng rồi.” Giang Trừng nghiêng đầu, híp mắt nhìn Ngụy Sở Ca “Dịch Nghiêu bảo nếu em có thời gian thì hẹn Tiểu An đi ra ngoài, hình như Tiểu An nàng không tốt lắm, em với nàng tâm sự rõ ràng một chút.” Ngụy Sở Ca đưa tay xoa xoa mắt, ngáp một cái “Gần đây quả thật cũng không có cùng Tiểu An đi ra ngoài, được, em biết, mau ngủ đi, thức dậy sẽ hẹn Tiểu An ra ngoài.”
Giang Trừng đưa tay tắt đèn ngủ đầu giường, ôm Ngụy Sở Ca thật chặt: “Vợ yêu, chúng ta mau chóng xử lý tốt mọi chuyện, tháng bảy liền kết hôn, có được hay không?” “Ừ? Có phải nhanh quá hay không, mới vừa đính hôn không bao lâu đây.” Ngụy Sở Ca nhắm mắt lại, ở trong bóng đêm tâm tình bình tĩnh ngược lại không có buồn ngủ.
“Đính hôn không phải là vì kết hôn sao?” Giang Trừng hăng hái thao thao bất tuyệt “Tôi cũng đều lên kế hoạch xong hết rồi, trong vòng hai tháng giải quyết tất cả, bao gồm trùng tu khu Biệt thự số 7. Sau đó nha, chúng ta mau chóng kết hôn, trở lại mở triển lãm tranh cho em, chúng ta còn có thể du lịch thế giới nữa. Chờ chơi đủ rồi sẽ trở lại dưỡng lão, như thế nào?”
Ngụy Sở Ca nhắm hai mắt cười ra tiếng “Kế hoạch tốt như vậy, cũng đừng kế hoạch rồi lại không cản nổi biến hóa nha.” Giang Trừng hôn một cái ở trên mặt nàng, đắc ý nói: “Cho dù có biến hóa, chuyện tôi đáp ứng với em, toàn bộ đều sẽ thực hiện được.” Ngụy Sở Ca gật đầu một cái: “Tốt, chỉ cần ở cùng nhau, như thế nào đều tốt.”
“Nói chuyện về một miếng đất, tối nay xã giao một chút.” Dịch Nghiêu hôn xuống trán của cô: “Tại sao còn chưa ngủ?” Thời Ngộ An cọ cọ ở trên người Dịch Nghiêu, buông nàng ra ngồi dậy: “Ngủ không sâu. Chị đi tắm nhanh lên đi, em đi xuống hâm nóng sữa tươi cho chị.” “Không cần.” Dịch Nghiêu kéo cô: “Vốn nghĩ là em đang ngủ không muốn quấy rầy, bây giờ, chúng ta nói chuyện một chút đi.”
“Nửa đêm nửa hôm, nói chuyện gì?” Thời Ngộ An cau mày, không có hứng thú cho lắm “Mấy ngày nay chị bận rộn quá, có chút thời gian còn không nghỉ ngơi.” Dịch Nghiêu bỏ dép bò lên giường, ôm người vào trong lòng: “Tôi không mệt. Em nói một chút, hôm nay vì sao không vui?”
Thời Ngộ An tựa vào trong ngực nàng, lắc đầu một cái: “Không có.” Dịch Nghiêu chậc một tiếng, cúi đầu hôn cổ của cô: “Có phải mấy ngày nay tôi quá bận rộn, lạnh nhạt với em?” Thời Ngộ An nghiêng đầu, ánh mắt nhìn trần nhà có chút trống rỗng: “Không có... Chị đi tắm nhanh lên, ngày mai còn phải đi làm đây.”
Dịch Nghiêu lật người, đặt Thời Ngộ An ở dưới thân, đưa tay vuốt mặt của cô “Em có vui hay không, không có ai rõ ràng hơn so với tôi. Ngoan, có chuyện gì không thể nói với tôi sao?” Mắt kiếng của Dịch Nghiêu đã sớm lấy xuống, ánh mắt rất nhu tình, Thời Ngộ An nhìn nàng, mũi đau xót, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống.
“Ôi chao, tại sao lại khóc nha?” Dịch Nghiêu luống cuống, bay qua nằm ở bên cạnh Thời Ngộ An, kéo cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Em nói cho tôi biết có được không, An An, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, em đừng khóc.” Thời Ngộ An lắc đầu một cái, có chút nức nở nói: “Em không sao mà, thật không có chuyện gì. Toàn thân chị đều là mùi rượu, nhanh lên đi tắm rồi ngủ.”
Dịch Nghiêu bị Thời Ngộ An đẩy xuống giường, nàng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy quần áo vào phòng tắm. Tắm xong sấy khô tóc đi ra ngoài, Thời Ngộ An còn chưa ngủ, cô mặc đồ ngủ phong phanh ngồi bên cửa sổ, không nhúc nhích nhìn ra ngoài. Dịch Nghiêu đi tới, Thời Ngộ An xê dịch qua bên cạnh một chút, hai người chen nhau trên ghế sa lon.
“Không tín nhiệm tôi như thế nha?” Dịch Nghiêu từ từ mở miệng: “Thật không thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Thời Ngộ An nghiêng đầu tựa vào bả vai của nàng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Thật không có phát sinh chuyện gì, là vấn đề... của bản thân em.” Dịch Nghiêu mím môi, chân mày nhăn thật chặt, Thời Ngộ An nắm tay của nàng lắc lắc.
Dịch Nghiêu thở dài: “Ba nói qua thời gian bận rộn này, bảo tôi dẫn em đi ra ngoài du ngoạn một chút. Mới đầu tôi còn không hiểu ba có ý gì, bây giờ mới biết. Thật xin lỗi, Ngộ An, tôi đã đáp ứng bác trai sẽ không để cho em bị ủy khuất, bây giờ lại...” “A Nghiêu.” Thời Ngộ An nhẹ giọng cắt đứt lời của nàng: “Chị không cần phải như vậy, chị đối với em đã tốt lắm, em đã nói đây là vấn đề của chính em. Chị như vậy, em thật sẽ cảm giác mình không xứng với chị.”
“Điểm xuất phát của chúng ta không giống nhau, từ lúc vừa mới bắt đầu, phần tình cảm này vốn cũng không bình đẳng.” Thanh âm Thời Ngộ An có chút trầm thấp, ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay của Dịch Nghiêu: “Em yêu chị, nhưng lại không thể như chị yêu em nhiều như vậy. Từ trước đến nay, em cũng quá mức như chuyện đương nhiên hưởng thụ chị đối tốt với em, lại quên mất bản thân cũng nên vì chị mà bỏ ra. A Nghiêu, chị không có bất kỳ lỗi lầm nào với em, cho tới nay người nên nói tiếng xin lỗi là em mới đúng.”
Dịch Nghiêu vẫn an tĩnh nghe Thời Ngộ An nói chuyện, cho đến khi cô dừng lại, mới hỏi: “Nói xong rồi sao?” Thời Ngộ An gật đầu một cái, Dịch Nghiêu ngồi thẳng người, vịn vai Thời Ngộ An, rất nghiêm túc mở miệng: “ Ngộ An, em nghe cho rõ, những lời này tôi chỉ nói một lần, sau này sẽ không nhắc tới nữa. Tôi yêu em, không biết có bao nhiêu yêu, nhưng tôi nguyện ý vì em bỏ ra, đối với em tốt, bất kể đến trình độ nào. Có ít thứ, vốn chính là tôi muốn cho em, vô luận em có muốn hay không, có hưởng thụ hay không, tôi cũng sẽ không cho người khác. Em không cần đau lòng, lại càng không cần cảm thấy có lỗi với tôi, tất cả là tôi cam tâm tình nguyện, tất nhiên là đáng giá, cho dù không đáng giá, đó cũng là lựa chọn của tôi.”
“Nhưng mà...” Thời Ngộ An muốn mở miệng, bị Dịch Nghiêu lập tức ôm vào trong lòng, những lời muốn nói toàn bộ đều bị ngăn ở cổ họng. Dịch Nghiêu đè giọng, nhẹ nhàng ở bên tai Thời Ngộ An nói nhỏ: “Không có nhưng mà. Từ nhỏ tôi đều không thích cưỡng bách người nào tiếp nhận thứ gì, nhưng mà Ngộ An, coi như là tôi cưỡng bách em đi, em nhất định phải tiếp nhận, toàn bộ tình yêu cùng bỏ ra. Bởi vì, trừ em ra, những thứ này tôi cũng sẽ không cho người khác.”
Thời Ngộ An run rẩy vươn tay, ôm lấy đầu vai Dịch Nghiêu: “Em cái gì cũng không cho chị được nha, A Nghiêu...” Dịch Nghiêu cười khẽ, vuốt vuốt gáy của cô: “Em cho tôi toàn bộ Thời Ngộ An nha. Mặc dù từ nhỏ được gọi là thiên tài cái gì, giống như phong quang vô hạn, muốn cái gì có cái đó. Nhưng mà, tôi cảm giác mình luôn mất thứ gì đó, trừ em ra.”
“Em là thu hoạch lớn nhất trong cuộc đời này của tôi.”
Tài nghệ nói tình thoại của Dịch Nghiêu, Thời Ngộ An từ rất sớm liền lãnh hội qua, mặc dù lần nào cũng sẽ e lệ, nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào, chẳng qua là lần này, dù sao vẫn cảm thấy tim phát đau. Khang Từ nói, cô là điểm nhơ lớn nhất trong đời nàng, nhưng nàng lại nói, cô là thu hoạch lớn nhất của nàng. Thời Ngộ An đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, cô ngửi mùi hương trên tóc Dịch Nghiêu, từ từ nhắm hai mắt lại.
Dịch Nghiêu hồi lâu không động, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thời Ngộ An. Nàng giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, bởi vì nàng cùng Dịch Kính Viễn có lúc sẽ vì công việc mà về trễ, Dịch Trữ đặc biệt sai người làm hai hàng đèn đường trong sân. Đèn đường phát ra ánh sáng nhợt nhạt, lại vừa vặn có thể chiếu sáng con đường dưới chân, trong lúc nhất thời Dịch Nghiêu có chút thất thần.
Theo hiểu biết của Dịch Nghiêu đối với Thời Ngộ An, cô cũng sẽ không đột nhiên nghĩ đến những thứ vấn đề kỳ quái kia, nhất định là có người nói cái gì với Thời Ngộ An. Là ai nói, Dịch Nghiêu cũng không quan tâm, bởi vì cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là trong tâm của Thời Ngộ An quả thật có một gút mắc, nếu không cũng sẽ không bởi vì mấy câu nói của người khác mà suy nghĩ lung tung nhiều như vậy. Bất quá, đối phương hiển nhiên là cố ý, đối với người cố ý làm cho Thời Ngộ An không vui, trước giờ Dịch Nghiêu đều không ngại tốn công phu đối phó.
Dịch Nghiêu rón rén ôm Thời Ngộ An lên giường, đắp kín mền cho cô, sau đó đi đến thư phòng. Chuông điện thoại hồi lâu mới được nhận, Giang Trừng quả thực tức không chịu được “Đại tỷ, trước khi ngài muốn gọi điện thoại có thể xem trước thời gian một chút được không? Sắp ba giờ sáng, hơn một giờ tôi mới về đến nhà, vừa mới ngủ thì ngài cứ làm phiền người khác như vậy có được hay không? Tôi thật rất muốn báo cảnh sát bắt ngài a.”
Dịch Nghiêu mặt vô biểu tình “Có chuyện muốn nói với cô.” Giang Trừng ở đầu điện thoại bên kia liếc mắt: “Chuyện làm ăn không phải đã nói thỏa đáng rồi sao? Tôi đến một phần lợi cũng không có, toàn bộ để hết cho cô.” Dịch Nghiêu rót ly nước, ngồi ở trên ghế mở máy vi tính lên “Đêm hôm khuya khoắt ai muốn nói chuyện làm ăn với cô.”
“Cô cũng biết là đêm khuya nha!” Giang Trừng rốt cuộc nhịn không được nổi đóa “Có chuyện gì nói mau, tôi muốn ngủ.” Dịch Nghiêu lên mạng tra xét lịch trình du lịch trong nước, nhanh chóng xem, còn không quên phân tâm nói chuyện với Giang Trừng: “Cho tôi mượn vợ yêu của cô dùng một chút.” Giang Trừng một hồi lâu không lên tiếng, Dịch Nghiêu còn tưởng rằng cô đã cúp điện thoại, vừa mới chuẩn bị nắm điện thoại di động nhìn một chút, Giang Trừng cắn răng toát ra một câu: “Vợ bạn, không thể động.”
Dịch Nghiêu im lặng “Cô nghĩ đi đâu vậy? Tâm tình của Ngộ An không tốt lắm, luôn nói những thứ linh tinh, hỏi nàng thế nào cũng không nói. Có thời gian cô bảo Sở Ca hẹn nàng đi ra ngoài, tâm sự rõ ràng với nàng một chút.” Giang Trừng ngáp một cái, rầm rì hai tiếng: “Hai người suốt ngày lộn xộn, cả ngày lằng nhà lằng nhằng, không phải chuyện này chính là chuyện kia, mãi không dứt.”
“Cô nói nhảm nhiều như vậy nga?” Dịch Nghiêu click chuột mấy cái, đóng máy lại. Giang Trừng liên tục ngáp dài, hữu khí vô lực đáp ứng: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với Sở Ca.” Dịch Nghiêu ừ một tiếng, liền cúp điện thoại.
Giang Trừng ngáp dài trở lại phòngngủ, tựa như cá chết phóng lên giường. “Nói điện thoại xong rồi thì mau đi ngủ.” Ngụy Sở Ca dùng chân đá đá cô, Giang Trừng lăn qua, ôm lấy Ngụy Sở Ca “Sao em còn chưa ngủ a?” Ngụy Sở Ca siết chặt mặt của cô “Không phải chờ chị sao, mau ngủ đi.”
“Đúng rồi.” Giang Trừng nghiêng đầu, híp mắt nhìn Ngụy Sở Ca “Dịch Nghiêu bảo nếu em có thời gian thì hẹn Tiểu An đi ra ngoài, hình như Tiểu An nàng không tốt lắm, em với nàng tâm sự rõ ràng một chút.” Ngụy Sở Ca đưa tay xoa xoa mắt, ngáp một cái “Gần đây quả thật cũng không có cùng Tiểu An đi ra ngoài, được, em biết, mau ngủ đi, thức dậy sẽ hẹn Tiểu An ra ngoài.”
Giang Trừng đưa tay tắt đèn ngủ đầu giường, ôm Ngụy Sở Ca thật chặt: “Vợ yêu, chúng ta mau chóng xử lý tốt mọi chuyện, tháng bảy liền kết hôn, có được hay không?” “Ừ? Có phải nhanh quá hay không, mới vừa đính hôn không bao lâu đây.” Ngụy Sở Ca nhắm mắt lại, ở trong bóng đêm tâm tình bình tĩnh ngược lại không có buồn ngủ.
“Đính hôn không phải là vì kết hôn sao?” Giang Trừng hăng hái thao thao bất tuyệt “Tôi cũng đều lên kế hoạch xong hết rồi, trong vòng hai tháng giải quyết tất cả, bao gồm trùng tu khu Biệt thự số 7. Sau đó nha, chúng ta mau chóng kết hôn, trở lại mở triển lãm tranh cho em, chúng ta còn có thể du lịch thế giới nữa. Chờ chơi đủ rồi sẽ trở lại dưỡng lão, như thế nào?”
Ngụy Sở Ca nhắm hai mắt cười ra tiếng “Kế hoạch tốt như vậy, cũng đừng kế hoạch rồi lại không cản nổi biến hóa nha.” Giang Trừng hôn một cái ở trên mặt nàng, đắc ý nói: “Cho dù có biến hóa, chuyện tôi đáp ứng với em, toàn bộ đều sẽ thực hiện được.” Ngụy Sở Ca gật đầu một cái: “Tốt, chỉ cần ở cùng nhau, như thế nào đều tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook