Dịch Và Thời An
-
Chương 36: Một đám người qua đường*
*nhân vật phụ diễn
Xe dừng ở dưới lầu nhà trọ của Dịch Nghiêu, nàng gọi Thời Ngộ An dậy, cô mê mê hoặc hoặc bước xuống xe, cho đến khi Dịch Nghiêu một tay kéo vali hành lý, một tay kéo cô đi vào thang máy, mới từ từ tỉnh táo lại: “Đến rồi a?” Dịch Nghiêu buông vali hành lý ra nhấn số tầng, búng một cái trên trán của cô, cười nói: “Sao càng ngày càng mơ hồ rồi?”
Thời Ngộ An bất mãn xoa trán, phiết miệng không để ý tới nàng. Dịch Nghiêu tiến tới, ôn tồn dỗ dành: “Tức giận sao? Tốt lắm, là tôi sai rồi, cho em búng trở lại có được không?” Thời Ngộ An nghễnh cằm, rút tay mình từ trong tay nàng ra, nặng nề hừ một tiếng: “Không thèm chấp nhặt với chị!” Dịch Nghiêu gật đầu liên tục: “Ừ, em đừng có chấp nhặt với tôi.”
Cửa thang máy mở ra, Dịch Nghiêu lôi kéo vali hành lý đi ra ngoài, Thời Ngộ An thành thật theo ở phía sau. Dịch Nghiêu lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa phòng đối diện cũng mở ra, đi ra ngoài là một anh chàng ngoại quốc da trắng mắt lam đẹp trai, hưng phấn chào hỏi Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu quay đầu lại nhìn hắn, khách khí nói chuyện với hắn.
Thời Ngộ An không nghe hiểu cho lắm, tốc độ của bọn họ quá nhanh lại mang chút giọng Luân Đôn, cô mỉm cười tựa vào trên tường an tĩnh làm hình nền, cho đến khi anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia đưa ánh mắt rơi vào trên người cô: “Dịch, vị này là bạn của cô sao?” Dịch Nghiêu nhún nhún vai, nắm tay Thời Ngộ An giơ lên ở trước mặt hắn quơ quơ, nhẹ nhàng nói hai chữ: “My sweetheart.” Dù sao Thời Ngộ An cũng là người tốt nghiệp từ một trường trung học trọng điểm, sao cũng không đến nổi không hiểu hai chữ này, cô phất tay chào anh chàng ngoại quốc đẹp trai, thoải mái chào hỏi cùng hắn: “Nice to meet you.”
“So do I. I 'm Alan,you 're beautiful!” Ellen chớp chớp mắt với Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu cười cười nói với Thời Ngộ An: “Ellen là đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu với tôi, cũng là bạn học của tôi ở IC.” Thời Ngộ An gật đầu một cái, mỉm cười với Ellen: “Thank you,you can call me Connie.” Tiếng Anh của cô nói có chút mới lạ, Ellen vô cùng thiện giải nhân ý nói đến bản thân cũng không lưu loát Trung văn: “Hi, thật ra thì tôi biết nói, tiếng Trung Quốc, một chút xíu thôi. Tiểu thư xinh đẹp, cô có thể nói cho tôi biết, tên tiếng Trung của cô không?”
“Dĩ nhiên có thể, Ellen tiên sinh. Tên của tôi là Thời Ngộ An.” Thời Ngộ An từng chữ từng câu nói tên của mình, nghiêng đầu nhìn Ellen, không biết hắn có thể nghe hiểu hay không. Ellen thì thầm một tiếng, vỗ tay một cái, hưng phấn nhìn Thời Ngộ An, có chút kích động: “Tôi biết một câu thành ngữ của Trung Quốc, gọi là tùy ngộ nhi an*! Ha ha, cái này là Dịch dạy cho tôi!” Mắt Thời Ngộ An quét qua Dịch Nghiêu một cái, rồi mỉm cười gật đầu với hắn.
*thích ứng ở mọi tình cảnh
Ellen nhìn về phía Dịch Nghiêu, dùng tiếng Anh hỏi nàng: “Dịch, buổi tối ở nhà hàng của William, chúng tôi có chuẩn bị một party cho cô, Thời tiểu thư xinh đẹp của chúng ta sẽ cùng đi chứ?” “Dĩ nhiên.” Dịch Nghiêu gật đầu, Ellen cười lộ ra một hàng răng sáng bóng, phất phất tay: “Quá tuyệt vời! Dịch, giờ tôi phải đến phòng nghiên cứu, chúc các cô vui vẻ.”
Ellen lễ phép một tay đặt ở trước ngực, làm tư thế gập người với Thời Ngộ An: “Buổi tối gặp, Thời tiểu thư.” Thời Ngộ An gật đầu với hắn, Ellen xoay người đi vào thang máy. Dịch Nghiêu tiếp tục mở cửa, kéo vali hành lý đi vào, ngồi lên ghế sa lon. Thời Ngộ An theo sát phía sau, đóng cửa đi tới ngồi cạnh nàng: “Hôm nay chị không làm việc sao?” Cánh tay Dịch Nghiêu duỗi một cái, kéo cô vào trong ngực, híp mắt cọ cọ: “Hôm nay là sinh nhật của tôi mà, được cho phép nghỉ một ngày.”
Thời Ngộ An tựa vào trong ngực nàng, tiện tay cầm remote trên ghế sa lon lên mở ti vi, tìm mấy kênh, mới hậu tri hậu giác phát hiện bây giờ là ở Anh quốc, trong ti vi đang bô bô nói cái gì cô thật sự là không thể nghe. Tắt ti vi, Thời Ngộ An nằm ở trên người Dịch Nghiêu hỏi nàng: “Rõ ràng lâu như vậy không gặp, trước khi tới đây em còn rất khẩn trương, sao bây giờ gặp chị rồi, ngược lại cảm thấy thật nhàm chán đây?”
Dịch Nghiêu nghiêng mắt nhìn cô, tròng kính có chút trượt đến trên chóp mũi, Thời Ngộ An nhịn không được cười lên, Dịch Nghiêu chậc chậc thở dài hai tiếng: “Người ta nói ba năm đau khổ bảy năm bệnh, chúng ta lúc này mới bao lâu, em không còn cảm xúc mãnh liệt với tôi nữa?” Thời Ngộ An lấy mắt kiếng của nàng xuống, tiện tay ném tới trên bàn, dắt cổ áo sơ mi của nàng chơi đùa: “Không phải chị thầm mến em từ thời tiểu học sao?”
“Đúng nha đúng nha, từ tiểu học tôi đã thầm mến em rồi, mười năm như một ngày nha.” Dịch Nghiêu nắm cằm Thời Ngộ An, dán lại hôn môi cô một cái, cong mắt miệng cười tươi như hoa. Thời Ngộ An bất ngờ đỏ mặt, cô cũng không biết tại sao, ngày thường hai người làm chuyện thân mật cũng không ít, trong lòng cô cũng rất thản nhiên đón nhận, nhưng vẫn luôn đỏ mặt khi ở trước mặt Dịch Nghiêu.
Dịch Nghiêu không nhịn được muốn trêu chọc Thời Ngộ An, đỡ cô ngồi ngay ngắn, sau đó đưa tay cỡi quần áo của cô. Hai tay Thời Ngộ An ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng: “Chị muốn làm gì?” Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu cười với vẻ mặt vô cùng vô tội: “Làm chút việc mà thôi, cho em không cảm thấy nhàm chán nữa.” Thời Ngộ An nhảy từ trên ghế salon xuống, đưa ra một ngón tay để ở cái trán của nàng: “Dịch đại tiểu thư, xin chị tự trọng!?” Dịch Nghiêu nhún vai một cái, Thời Ngộ An hừ một tiếng, mới vừa để tay xuống liền bị người kéo thẳng vào trong ngực.
Dịch Nghiêu cúi đầu, chính xác tìm được đôi môi anh đào kia liền hôn lên, Thời Ngộ An từ chối hai cái tượng trưng, sau đó ôm cổ của nàng từ từ đáp lại. Tay Dịch Nghiêu bắt đầu hạnh kiểm xấu vuốt ve ở bên hông Thời Ngộ An, Thời Ngộ An nghiêng đầu tránh nụ hôn của nàng, hơi có chút thở dốc: “Không muốn, em mệt quá.” Dịch Nghiêu liền thành thật không cử động nữa, quấn cô lại hôn một lát, sau đó không tốn chút sức nào ôm người lên đi vào phòng ngủ.
“Nhẹ không ít.” Dịch Nghiêu đặt Thời Ngộ An ở trên giường, cởi giày ra cho cô, lại mở ra điều hòa, chỉnh nhiệt độ, kéo chăn đắp kín cho cô. Thời Ngộ An sờ sờ mặt của mình, hướng nàng le lưỡi một cái: “Không có, em còn cảm giác mình mập ra đây.” Dịch Nghiêu cúi đầu hôn xuống mi tâm của Thời Ngộ An: “Ngoan, ngủ một giấc thật tốt, tôi đi siêu thị mua chút đồ cho em, buổi tối dẫn em đi gặp các đồng nghiệp của tôi ở đây.”
Thời Ngộ An ừ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Dịch Nghiêu sờ sờ mặt cô, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lúc tám giờ tối ở Luân Đôn, Dịch Nghiêu cùng với Thời Ngộ An đi tới địa điểm tổ chức party sinh nhật của nàng, là nhà hàng của William tiên sinh, một vị đồng nghiệp khác của nàng. Mới vừa xuống xe, thì có một đám người chen tới chúc Dịch Nghiêu sinh nhật vui vẻ, Dịch Nghiêu nhất nhất đáp tạ. Annie nhìn Thời Ngộ An không nói lời nào đang đứng ở bên cạnh nàng, ánh mắt sáng lên: “Dịch, đây chính là vị tiểu thư xinh đẹp trên điện thoại của cô!”
Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Annie rất bát quái lôi kéo Ellen, hai người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. Dịch Nghiêu có chút bất đắc dĩ, vừa đúng lúc này William tới, bảo bọn họ mau vào bên trong. William là một nam nhân vô cùng cao lớn, để một hàng ria mép, thoạt nhìn đặc biệt có nam nhân vị. Hắn với Dịch Nghiêu có vẻ rất quen thuộc, vừa thấy mặt đã ôm chầm, còn gọi Dịch Nghiêu là 'honey', Thời Ngộ An chép chép miệng, có chút ăn vị.
“Ba của William và ba tôi là bạn tốt nhiều năm, khi tôi tới Anh quốc du học anh ấy chiếu cố tôi rất nhiều, chúng tôi tựa như anh em ruột.” Dịch Nghiêu nhìn như bâng quơ giải thích một câu, Thời Ngộ An khẽ hừ một tiếng, không được tự nhiên quay đầu: “Chị nói những thứ này với em làm gì.” Dịch Nghiêu cười cười không lên tiếng, chẳng qua là nắm chặt tay của cô.
Party được tổ chức trên một bãi cỏ lớn, người tới dự cũng không nhiều lắm, mọi người đều là ở cùng phòng nghiên cứu. Tất cả mọi người không quá câu nệ, hai ba người tụ một chỗ ăn uống nói chuyện phiếm. Ellen cầm trong tay ly champagne, tựa vào thân cây nhàn rỗi tán gẫu cùng Thời Ngộ An: “Lúc ở trường học thì có thật là nhiều người, thật là nhiều người thích Dịch, nàng vẫn luôn một mình, tôi cũng biết, trong lòng nàng khẳng định có một người. Hắc, thật sự tôi đã đoán đúng, Thời tiểu thư, Dịch rất tốt, tốt hơn nhiều so với những người khác.”
Trung văn Ellen nói không mạch lạc, nhưng cũng không ảnh hưởng sự trao đổi giữa hai người, Thời Ngộ An cũng rất vui lòng nghe hắn nói chuyện trước kia của Dịch Nghiêu, thật sự hai người chung đụng không tệ, tán gẫu phải bất diệt nhạc hồ. “Cô biết không, trong phòng nghiên cứu của chúng tôi có một người, tên là Robert. Hắn đối với Dịch của cô, nếu dùng thành ngữ Trung Quốc mà nói, là nhất kiến chung tình. Hình như hôm nay hắn muốn tỏ tình với Dịch nha, ha ha.” Ellen thuộc tuýp người hay nói, một đề tài mới vừa kết thúc, liền không tốn sức chút nào bắt đầu một đề tài khác.
“Vậy sao?” Thời Ngộ An đối với việc có người thích Dịch Nghiêu, muốn tỏ tình với nàng, vân vân..., một chút cũng không kinh ngạc, Dịch Nghiêu của cô, nhân phẩm, tài hoa cùng dung mạo đều cực tốt, càng thêm từ nhỏ đến lớn đều được gọi là thiên tài, bản thân nàng vẫn luôn mang hào quang chói lọi, một người ưu tú như vậy, nếu không có người thích, Thời Ngộ An mới cảm thấy kỳ quái. Không phải bản thân Thời Ngộ An cô cũng là một trong số những người đó sao?
Ellen thấy Thời Ngộ An không có phản ứng đặc biệt gì, không khỏi cảm giác có chút thất bại, hắn còn muốn nhìn Thời Ngộ An sẽ xử lý như thế nào, hắn còn muốn đi theo tham gia náo nhiệt đây. Thời Ngộ An tựa như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, cười nói: “Ellen tiên sinh, chuyện này căn bản không cần xử lý, bởi vì A Nghiêu sẽ không có chút dây dưa nào với vị Robert tiên sinh đó.”
Ellen suy nghĩ hồi lâu, mới hoàn toàn thông suốt ý tứ của Thời Ngộ An, hắn một mặt cảm thán tiếng Trung Quốc thật phức tạp, một mặt hỏi: “Cô chắc chắn như vậy sao?” Thời Ngộ An không lên tiếng, Dịch Nghiêu từ phía sau đi tới, trên tay bưng mâm trái cây đã gọt sẵn, cầm cây tăm ghim một miếng quýt đưa đến trước mặt Thời Ngộ An, cô rất tự nhiên há mồm cắn, nhai nhai vài cái, mặt nhăn nhăn sắp thành bánh bao: “Chua.”
Dịch Nghiêu cười, lại ghim một miếng khác đút cho cô. Ellen ở bên cạnh yên lặng nhìn hai người hỗ động, lại nhìn lướt qua mâm đựng trái cây trong tay Dịch Nghiêu, hỏi một câu: “Dịch, tôi muốn ăn chuối tiêu, tại sao không có chuối tiêu?” Dịch Nghiêu nhìn hắn, rất nghiêm túc dùng Trung văn từng chữ từng câu nói cho hắn biết: “Ngộ An không thích ăn chuối tiêu.”
Bây giờ trong lòng Ellen đang suy nghĩ, hiện tại đi tìm Robert khuyến cáo hắn đừng tỏ tình với Dịch Nghiêu nữa, không biết có còn có kịp hay không? Hắn còn chưa có suy nghĩ xong, trên bầu trời đột nhiên bắt đầu bắn pháo hoa, đủ loại pháo hoa trên không trung nở rộ, chiếu sáng nửa bầu trời.”Thật là xinh đẹp đi Dịch! Robert sắp tới nga!” Annie sôi nổi tới đây, khuôn mặt Dịch Nghiêu vẫn rất bình tĩnh.
Một nam nhân tóc quăn mặc áo bành tô màu đen ôm trong ngực một bó hoa hồng đỏ rưc chậm rãi đi về phía Dịch Nghiêu, hắn dừng lại ở trước mặt nàng, quỳ một chân trên đất, khẽ hôn ngón tay của nàng. Dịch Nghiêu chớp mắt, chậm rãi thu tay của mình lại, cười thật hoàn mỹ: “Robert, anh đứng lên đi, tôi nghĩ anh không nên làm chúng ta quá lúng túng mới phải.”
Robert đứng lên, đưa hoa tới trước mặt Dịch Nghiêu, liên tiếp nói một đoạn tiếng Anh dài, Thời Ngộ An không thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì, chẳng qua là nhìn dáng vẻ hắn vừa thâm tình lại nghiêm túc, không biết có phải là đang cam kết cùng bảo đảm cái gì không. Nam nhân trên toàn thế giới này khi tỏ tình hay cầu hôn đều là một phong cách, Thời Ngộ An len lén suy nghĩ, cô có chút thất thần, cho đến Robert nói xong, im lặng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Dịch Nghiêu.
“I'm sorry, Robert.” Dịch Nghiêu gật đầu với Robert, một tay kéo Thời Ngộ An đến trước mặt: “I can' t accept you, I love her.” Robert ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ. Ellen tiến tới, đẩy bó hoa Robert đang giơ ra trở lại trong ngực hắn, ghé sát vào lỗ tai hắn nói thầm một lát.
Thoạt nhìn Robert rất suy sút, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần, cười cười đối với Dịch Nghiêu: “I wish you to be happy.” Dịch Nghiêu cũng cười đáp lại: “Thank you.” Robert ủ rũ cúi đầu bỏ đi, Ellen với Annie cùng đi theo an ủi hắn, Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn Thời Ngộ An: “Darling, em hài lòng không?” Mặt Thời Ngộ An cười rõ ràng không giấu được vẻ rực rỡ, nhưng vẫn dời đi đề tài: “Pháo hoa mới vừa rồi thật là đẹp.”
William bưng ly rượu lui ở trong góc vẫn đang nhìn chăm chú vào Dịch Nghiêu, rốt cục thấy nàng ra dấu, hắn uống cạn rượu trong ly, bấm điện thoại. Mới vừa cúp điện thoại, bang bang bang nổ liên tục, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. William nhìn Dịch Nghiêu gỡ mắt kiếng xuống, đẩy Thời Ngộ An tựa vào thân cây hôn lên thì biết nhiệm vụ của mình đã xong, rốt cục không cần trốn ở chỗ này chờ chỉ thị nữa. Hắn hát nhỏ, cười híp mắt cầm ly rượu đã trống không đi về phía đám người.
Xe dừng ở dưới lầu nhà trọ của Dịch Nghiêu, nàng gọi Thời Ngộ An dậy, cô mê mê hoặc hoặc bước xuống xe, cho đến khi Dịch Nghiêu một tay kéo vali hành lý, một tay kéo cô đi vào thang máy, mới từ từ tỉnh táo lại: “Đến rồi a?” Dịch Nghiêu buông vali hành lý ra nhấn số tầng, búng một cái trên trán của cô, cười nói: “Sao càng ngày càng mơ hồ rồi?”
Thời Ngộ An bất mãn xoa trán, phiết miệng không để ý tới nàng. Dịch Nghiêu tiến tới, ôn tồn dỗ dành: “Tức giận sao? Tốt lắm, là tôi sai rồi, cho em búng trở lại có được không?” Thời Ngộ An nghễnh cằm, rút tay mình từ trong tay nàng ra, nặng nề hừ một tiếng: “Không thèm chấp nhặt với chị!” Dịch Nghiêu gật đầu liên tục: “Ừ, em đừng có chấp nhặt với tôi.”
Cửa thang máy mở ra, Dịch Nghiêu lôi kéo vali hành lý đi ra ngoài, Thời Ngộ An thành thật theo ở phía sau. Dịch Nghiêu lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa phòng đối diện cũng mở ra, đi ra ngoài là một anh chàng ngoại quốc da trắng mắt lam đẹp trai, hưng phấn chào hỏi Dịch Nghiêu. Dịch Nghiêu quay đầu lại nhìn hắn, khách khí nói chuyện với hắn.
Thời Ngộ An không nghe hiểu cho lắm, tốc độ của bọn họ quá nhanh lại mang chút giọng Luân Đôn, cô mỉm cười tựa vào trên tường an tĩnh làm hình nền, cho đến khi anh chàng ngoại quốc đẹp trai kia đưa ánh mắt rơi vào trên người cô: “Dịch, vị này là bạn của cô sao?” Dịch Nghiêu nhún nhún vai, nắm tay Thời Ngộ An giơ lên ở trước mặt hắn quơ quơ, nhẹ nhàng nói hai chữ: “My sweetheart.” Dù sao Thời Ngộ An cũng là người tốt nghiệp từ một trường trung học trọng điểm, sao cũng không đến nổi không hiểu hai chữ này, cô phất tay chào anh chàng ngoại quốc đẹp trai, thoải mái chào hỏi cùng hắn: “Nice to meet you.”
“So do I. I 'm Alan,you 're beautiful!” Ellen chớp chớp mắt với Dịch Nghiêu, Dịch Nghiêu cười cười nói với Thời Ngộ An: “Ellen là đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu với tôi, cũng là bạn học của tôi ở IC.” Thời Ngộ An gật đầu một cái, mỉm cười với Ellen: “Thank you,you can call me Connie.” Tiếng Anh của cô nói có chút mới lạ, Ellen vô cùng thiện giải nhân ý nói đến bản thân cũng không lưu loát Trung văn: “Hi, thật ra thì tôi biết nói, tiếng Trung Quốc, một chút xíu thôi. Tiểu thư xinh đẹp, cô có thể nói cho tôi biết, tên tiếng Trung của cô không?”
“Dĩ nhiên có thể, Ellen tiên sinh. Tên của tôi là Thời Ngộ An.” Thời Ngộ An từng chữ từng câu nói tên của mình, nghiêng đầu nhìn Ellen, không biết hắn có thể nghe hiểu hay không. Ellen thì thầm một tiếng, vỗ tay một cái, hưng phấn nhìn Thời Ngộ An, có chút kích động: “Tôi biết một câu thành ngữ của Trung Quốc, gọi là tùy ngộ nhi an*! Ha ha, cái này là Dịch dạy cho tôi!” Mắt Thời Ngộ An quét qua Dịch Nghiêu một cái, rồi mỉm cười gật đầu với hắn.
*thích ứng ở mọi tình cảnh
Ellen nhìn về phía Dịch Nghiêu, dùng tiếng Anh hỏi nàng: “Dịch, buổi tối ở nhà hàng của William, chúng tôi có chuẩn bị một party cho cô, Thời tiểu thư xinh đẹp của chúng ta sẽ cùng đi chứ?” “Dĩ nhiên.” Dịch Nghiêu gật đầu, Ellen cười lộ ra một hàng răng sáng bóng, phất phất tay: “Quá tuyệt vời! Dịch, giờ tôi phải đến phòng nghiên cứu, chúc các cô vui vẻ.”
Ellen lễ phép một tay đặt ở trước ngực, làm tư thế gập người với Thời Ngộ An: “Buổi tối gặp, Thời tiểu thư.” Thời Ngộ An gật đầu với hắn, Ellen xoay người đi vào thang máy. Dịch Nghiêu tiếp tục mở cửa, kéo vali hành lý đi vào, ngồi lên ghế sa lon. Thời Ngộ An theo sát phía sau, đóng cửa đi tới ngồi cạnh nàng: “Hôm nay chị không làm việc sao?” Cánh tay Dịch Nghiêu duỗi một cái, kéo cô vào trong ngực, híp mắt cọ cọ: “Hôm nay là sinh nhật của tôi mà, được cho phép nghỉ một ngày.”
Thời Ngộ An tựa vào trong ngực nàng, tiện tay cầm remote trên ghế sa lon lên mở ti vi, tìm mấy kênh, mới hậu tri hậu giác phát hiện bây giờ là ở Anh quốc, trong ti vi đang bô bô nói cái gì cô thật sự là không thể nghe. Tắt ti vi, Thời Ngộ An nằm ở trên người Dịch Nghiêu hỏi nàng: “Rõ ràng lâu như vậy không gặp, trước khi tới đây em còn rất khẩn trương, sao bây giờ gặp chị rồi, ngược lại cảm thấy thật nhàm chán đây?”
Dịch Nghiêu nghiêng mắt nhìn cô, tròng kính có chút trượt đến trên chóp mũi, Thời Ngộ An nhịn không được cười lên, Dịch Nghiêu chậc chậc thở dài hai tiếng: “Người ta nói ba năm đau khổ bảy năm bệnh, chúng ta lúc này mới bao lâu, em không còn cảm xúc mãnh liệt với tôi nữa?” Thời Ngộ An lấy mắt kiếng của nàng xuống, tiện tay ném tới trên bàn, dắt cổ áo sơ mi của nàng chơi đùa: “Không phải chị thầm mến em từ thời tiểu học sao?”
“Đúng nha đúng nha, từ tiểu học tôi đã thầm mến em rồi, mười năm như một ngày nha.” Dịch Nghiêu nắm cằm Thời Ngộ An, dán lại hôn môi cô một cái, cong mắt miệng cười tươi như hoa. Thời Ngộ An bất ngờ đỏ mặt, cô cũng không biết tại sao, ngày thường hai người làm chuyện thân mật cũng không ít, trong lòng cô cũng rất thản nhiên đón nhận, nhưng vẫn luôn đỏ mặt khi ở trước mặt Dịch Nghiêu.
Dịch Nghiêu không nhịn được muốn trêu chọc Thời Ngộ An, đỡ cô ngồi ngay ngắn, sau đó đưa tay cỡi quần áo của cô. Hai tay Thời Ngộ An ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng: “Chị muốn làm gì?” Dịch Nghiêu nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu cười với vẻ mặt vô cùng vô tội: “Làm chút việc mà thôi, cho em không cảm thấy nhàm chán nữa.” Thời Ngộ An nhảy từ trên ghế salon xuống, đưa ra một ngón tay để ở cái trán của nàng: “Dịch đại tiểu thư, xin chị tự trọng!?” Dịch Nghiêu nhún vai một cái, Thời Ngộ An hừ một tiếng, mới vừa để tay xuống liền bị người kéo thẳng vào trong ngực.
Dịch Nghiêu cúi đầu, chính xác tìm được đôi môi anh đào kia liền hôn lên, Thời Ngộ An từ chối hai cái tượng trưng, sau đó ôm cổ của nàng từ từ đáp lại. Tay Dịch Nghiêu bắt đầu hạnh kiểm xấu vuốt ve ở bên hông Thời Ngộ An, Thời Ngộ An nghiêng đầu tránh nụ hôn của nàng, hơi có chút thở dốc: “Không muốn, em mệt quá.” Dịch Nghiêu liền thành thật không cử động nữa, quấn cô lại hôn một lát, sau đó không tốn chút sức nào ôm người lên đi vào phòng ngủ.
“Nhẹ không ít.” Dịch Nghiêu đặt Thời Ngộ An ở trên giường, cởi giày ra cho cô, lại mở ra điều hòa, chỉnh nhiệt độ, kéo chăn đắp kín cho cô. Thời Ngộ An sờ sờ mặt của mình, hướng nàng le lưỡi một cái: “Không có, em còn cảm giác mình mập ra đây.” Dịch Nghiêu cúi đầu hôn xuống mi tâm của Thời Ngộ An: “Ngoan, ngủ một giấc thật tốt, tôi đi siêu thị mua chút đồ cho em, buổi tối dẫn em đi gặp các đồng nghiệp của tôi ở đây.”
Thời Ngộ An ừ một tiếng, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Dịch Nghiêu sờ sờ mặt cô, xoay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lúc tám giờ tối ở Luân Đôn, Dịch Nghiêu cùng với Thời Ngộ An đi tới địa điểm tổ chức party sinh nhật của nàng, là nhà hàng của William tiên sinh, một vị đồng nghiệp khác của nàng. Mới vừa xuống xe, thì có một đám người chen tới chúc Dịch Nghiêu sinh nhật vui vẻ, Dịch Nghiêu nhất nhất đáp tạ. Annie nhìn Thời Ngộ An không nói lời nào đang đứng ở bên cạnh nàng, ánh mắt sáng lên: “Dịch, đây chính là vị tiểu thư xinh đẹp trên điện thoại của cô!”
Dịch Nghiêu gật đầu một cái, Annie rất bát quái lôi kéo Ellen, hai người bắt đầu nhỏ giọng thảo luận. Dịch Nghiêu có chút bất đắc dĩ, vừa đúng lúc này William tới, bảo bọn họ mau vào bên trong. William là một nam nhân vô cùng cao lớn, để một hàng ria mép, thoạt nhìn đặc biệt có nam nhân vị. Hắn với Dịch Nghiêu có vẻ rất quen thuộc, vừa thấy mặt đã ôm chầm, còn gọi Dịch Nghiêu là 'honey', Thời Ngộ An chép chép miệng, có chút ăn vị.
“Ba của William và ba tôi là bạn tốt nhiều năm, khi tôi tới Anh quốc du học anh ấy chiếu cố tôi rất nhiều, chúng tôi tựa như anh em ruột.” Dịch Nghiêu nhìn như bâng quơ giải thích một câu, Thời Ngộ An khẽ hừ một tiếng, không được tự nhiên quay đầu: “Chị nói những thứ này với em làm gì.” Dịch Nghiêu cười cười không lên tiếng, chẳng qua là nắm chặt tay của cô.
Party được tổ chức trên một bãi cỏ lớn, người tới dự cũng không nhiều lắm, mọi người đều là ở cùng phòng nghiên cứu. Tất cả mọi người không quá câu nệ, hai ba người tụ một chỗ ăn uống nói chuyện phiếm. Ellen cầm trong tay ly champagne, tựa vào thân cây nhàn rỗi tán gẫu cùng Thời Ngộ An: “Lúc ở trường học thì có thật là nhiều người, thật là nhiều người thích Dịch, nàng vẫn luôn một mình, tôi cũng biết, trong lòng nàng khẳng định có một người. Hắc, thật sự tôi đã đoán đúng, Thời tiểu thư, Dịch rất tốt, tốt hơn nhiều so với những người khác.”
Trung văn Ellen nói không mạch lạc, nhưng cũng không ảnh hưởng sự trao đổi giữa hai người, Thời Ngộ An cũng rất vui lòng nghe hắn nói chuyện trước kia của Dịch Nghiêu, thật sự hai người chung đụng không tệ, tán gẫu phải bất diệt nhạc hồ. “Cô biết không, trong phòng nghiên cứu của chúng tôi có một người, tên là Robert. Hắn đối với Dịch của cô, nếu dùng thành ngữ Trung Quốc mà nói, là nhất kiến chung tình. Hình như hôm nay hắn muốn tỏ tình với Dịch nha, ha ha.” Ellen thuộc tuýp người hay nói, một đề tài mới vừa kết thúc, liền không tốn sức chút nào bắt đầu một đề tài khác.
“Vậy sao?” Thời Ngộ An đối với việc có người thích Dịch Nghiêu, muốn tỏ tình với nàng, vân vân..., một chút cũng không kinh ngạc, Dịch Nghiêu của cô, nhân phẩm, tài hoa cùng dung mạo đều cực tốt, càng thêm từ nhỏ đến lớn đều được gọi là thiên tài, bản thân nàng vẫn luôn mang hào quang chói lọi, một người ưu tú như vậy, nếu không có người thích, Thời Ngộ An mới cảm thấy kỳ quái. Không phải bản thân Thời Ngộ An cô cũng là một trong số những người đó sao?
Ellen thấy Thời Ngộ An không có phản ứng đặc biệt gì, không khỏi cảm giác có chút thất bại, hắn còn muốn nhìn Thời Ngộ An sẽ xử lý như thế nào, hắn còn muốn đi theo tham gia náo nhiệt đây. Thời Ngộ An tựa như nhìn thấu ý nghĩ của hắn, cười nói: “Ellen tiên sinh, chuyện này căn bản không cần xử lý, bởi vì A Nghiêu sẽ không có chút dây dưa nào với vị Robert tiên sinh đó.”
Ellen suy nghĩ hồi lâu, mới hoàn toàn thông suốt ý tứ của Thời Ngộ An, hắn một mặt cảm thán tiếng Trung Quốc thật phức tạp, một mặt hỏi: “Cô chắc chắn như vậy sao?” Thời Ngộ An không lên tiếng, Dịch Nghiêu từ phía sau đi tới, trên tay bưng mâm trái cây đã gọt sẵn, cầm cây tăm ghim một miếng quýt đưa đến trước mặt Thời Ngộ An, cô rất tự nhiên há mồm cắn, nhai nhai vài cái, mặt nhăn nhăn sắp thành bánh bao: “Chua.”
Dịch Nghiêu cười, lại ghim một miếng khác đút cho cô. Ellen ở bên cạnh yên lặng nhìn hai người hỗ động, lại nhìn lướt qua mâm đựng trái cây trong tay Dịch Nghiêu, hỏi một câu: “Dịch, tôi muốn ăn chuối tiêu, tại sao không có chuối tiêu?” Dịch Nghiêu nhìn hắn, rất nghiêm túc dùng Trung văn từng chữ từng câu nói cho hắn biết: “Ngộ An không thích ăn chuối tiêu.”
Bây giờ trong lòng Ellen đang suy nghĩ, hiện tại đi tìm Robert khuyến cáo hắn đừng tỏ tình với Dịch Nghiêu nữa, không biết có còn có kịp hay không? Hắn còn chưa có suy nghĩ xong, trên bầu trời đột nhiên bắt đầu bắn pháo hoa, đủ loại pháo hoa trên không trung nở rộ, chiếu sáng nửa bầu trời.”Thật là xinh đẹp đi Dịch! Robert sắp tới nga!” Annie sôi nổi tới đây, khuôn mặt Dịch Nghiêu vẫn rất bình tĩnh.
Một nam nhân tóc quăn mặc áo bành tô màu đen ôm trong ngực một bó hoa hồng đỏ rưc chậm rãi đi về phía Dịch Nghiêu, hắn dừng lại ở trước mặt nàng, quỳ một chân trên đất, khẽ hôn ngón tay của nàng. Dịch Nghiêu chớp mắt, chậm rãi thu tay của mình lại, cười thật hoàn mỹ: “Robert, anh đứng lên đi, tôi nghĩ anh không nên làm chúng ta quá lúng túng mới phải.”
Robert đứng lên, đưa hoa tới trước mặt Dịch Nghiêu, liên tiếp nói một đoạn tiếng Anh dài, Thời Ngộ An không thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì, chẳng qua là nhìn dáng vẻ hắn vừa thâm tình lại nghiêm túc, không biết có phải là đang cam kết cùng bảo đảm cái gì không. Nam nhân trên toàn thế giới này khi tỏ tình hay cầu hôn đều là một phong cách, Thời Ngộ An len lén suy nghĩ, cô có chút thất thần, cho đến Robert nói xong, im lặng, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng Dịch Nghiêu.
“I'm sorry, Robert.” Dịch Nghiêu gật đầu với Robert, một tay kéo Thời Ngộ An đến trước mặt: “I can' t accept you, I love her.” Robert ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hai người bọn họ. Ellen tiến tới, đẩy bó hoa Robert đang giơ ra trở lại trong ngực hắn, ghé sát vào lỗ tai hắn nói thầm một lát.
Thoạt nhìn Robert rất suy sút, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần, cười cười đối với Dịch Nghiêu: “I wish you to be happy.” Dịch Nghiêu cũng cười đáp lại: “Thank you.” Robert ủ rũ cúi đầu bỏ đi, Ellen với Annie cùng đi theo an ủi hắn, Dịch Nghiêu nghiêng đầu nhìn Thời Ngộ An: “Darling, em hài lòng không?” Mặt Thời Ngộ An cười rõ ràng không giấu được vẻ rực rỡ, nhưng vẫn dời đi đề tài: “Pháo hoa mới vừa rồi thật là đẹp.”
William bưng ly rượu lui ở trong góc vẫn đang nhìn chăm chú vào Dịch Nghiêu, rốt cục thấy nàng ra dấu, hắn uống cạn rượu trong ly, bấm điện thoại. Mới vừa cúp điện thoại, bang bang bang nổ liên tục, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. William nhìn Dịch Nghiêu gỡ mắt kiếng xuống, đẩy Thời Ngộ An tựa vào thân cây hôn lên thì biết nhiệm vụ của mình đã xong, rốt cục không cần trốn ở chỗ này chờ chỉ thị nữa. Hắn hát nhỏ, cười híp mắt cầm ly rượu đã trống không đi về phía đám người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook