Đích Tử Nan Vi
-
Chương 28: Ngụy an
Đỗ Như Lan vài lần nhờ người gửi thư hoặc là trực tiếp đến Đạo trai để gặp Minh Trạm nhưng Minh Trạm đều thoái thác không rảnh, rất bận. Không có một chút cơ hội nào để cho Đỗ Như Lan nói chuyện.
Đỗ Như Lan giống như bị phá vỡ thành từng mảnh vụn, dung mạo ảm đạm, tổn thương tinh thần, hồn lìa khỏi xác.
Minh Trạm vui không thể tả.
Vậy mới phải chứ! Đúng là báo ứng! Lúc trước lão tử muốn tìm ngươi nói một chút, chẳng phải ngươi cũng cao ngạo không chịu gặp hay sao?
Đỗ Như Lan vì thương tâm, nhớ mong suốt hai tháng, năm trước liền lâm bệnh nặng, dậy không nổi. Nhưng vẫn không quên nói, muốn trước khi chết được gặp Tiết Linh và đứa nhỏ một lần.
Phúc Xương đại công chúa cho dù có mạnh mẽ thế nào thì cũng là một mẫu thân, hôn kỳ vốn đã dời lại, nay nhi tử lại rơi vào cảnh này, không khỏi khóc rống một trận, cùng Xương Bắc Hầu thương lượng muốn vào cung khẩn cầu ân điển, đón Tiết Linh và thứ tử về phủ cho nhi tử được gặp mặt.
Xương Bắc Hầu thở dài, “Nàng mà đi thì hôn sự này e rằng không thể bảo đảm.” Trước khác nay khác, chuyện này ầm ĩ ồn ào, cho dù liều mạng mất thánh tâm, hủy bỏ hôn ước thì sau này Như Lan làm sao có thể thú được nữ nhân môn đăng hộ đối cơ chứ.
Phúc Xương đại công chúa lau lệ nói, “Chẳng lẽ nhìn Lan nhi cứ bệnh như vậy hay sao, chàng xem Lan nhi đã gầy như vậy, chỉ còn da bọc xương. Nếu hắn có mệnh hệ gì thì thiếp sống còn ý nghĩa gì nữa?”
“Dù sao cũng phải nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng mới được.” Xương Bắc Hầu cau mày, “Nàng nghĩ lại đi, ngay cả Phượng Minh Lễ cũng không biết đang ở đâu, nay Trấn Nam Vương phủ lại trì hoãn hôn kỳ, Phượng Minh Trạm sẽ không dễ dàng nhả ra, hắn đang tiêu hao thời gian của chúng ta. Như Lan như vậy sẽ không thể đấu lại hắn, đang bị hắn gây khó dễ.”
“Chúng ta thất lễ trước, nay nếu nàng vì chuyện này mà tiến cung cầu Thái hậu thì chẳng lẽ Thái hậu không tức giận hay sao? Dù sao Thục Nghi quận chúa cũng là thân tôn nữ của Thái hậu. Ngay cả Hoàng thượng cũng bảo rằng chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, nhược điểm như vậy mà tiếp tục rơi vào trong tay của Minh Trạm thì không biết còn sinh ra bao nhiêu thị phi nữa.” Dựa vào nhuyễn tháp, Xương Bắc Hầu vô thức chuyển động chiếc nhẫn bạch ngọc được ngự ban trên ngón tay cái, thật lâu sau mới nói, “Thôi, việc này nên gặp Phượng Minh Trạm một lần rồi hẵng tính sau.”
Xương Bắc Hầu cũng không phải bốc đồng như Đỗ Như Lan, hắn trước tiên chuẩn bị lễ vật rồi đến Thừa Ân Hầu phủ.
Ngụy Ninh vừa dùng vãn thiện xong, nghe nói Xương Bắc Hầu ghé thăm thì liền dẫn người đi qua thư phòng phụng trà. Quan hệ của người trong đế đô cực kỳ phức tạp, giống như Xương Bắc Hầu và Ngụy gia có quan hệ thông gia, như vậy vai vế cũng xem như tương xứng.
Theo lý huynh đệ Ngụy Ninh và Ngụy An là thân điệt tử của Ngụy thái hậu, Phúc Xương đại công chúa tuy rằng không phải thân điệt nữ của Thái hậu nhưng cũng có thứ nữ, Xương Bắc Hầu là phò mã, như vậy có cùng vai vế với Ngụy thị huynh đệ.
Nhưng mà sau này Ngụy An lại thú nữ nhi của Xương Bắc Hầu, như vậy lại thấp hơn một bậc.
Đến bây giờ cũng không biết phải xưng hô như thế nào, chỉ đành ậm ờ làm lơ, đơn giản gọi danh hiệu của nhau: Hầu gia.
Ngụy Ninh kỳ thật có một chút hối hận khi liên lụy đến chuyện của phủ Phúc Xương đại công chúa, hắn là người tương đối nhạy bén, đã nhìn ra Minh Trạm tựa hồ không thích kết thân với Xương Bắc Hầu gia, chẳng qua ngại hôn sự này là do ngự ban, nếu có chút quyền lực thì Minh Trạm cũng sẽ không bận tâm mà cứ thẳng tay hủy hôn ước.
Xương Bắc Hầu cũng khó mở miệng, hôn sự này là do lão bà công chúa của hắn tự mình vì nhi tử mà khẩn cầu được, nay lại là phủ của hắn làm ra chuyện mất thể diện này, hiện tại đưa lễ đến tay người ta thì chưa chắc người ta chịu nhận, bản thân ngẫm lại cũng không còn mặt mũi nào.
Xương Bắc Hầu không mở miệng, Ngụy Ninh lại mừng rỡ thoải mái, liền cầm tách trà nói chuyện, bắt đầu từ giống lá trà: hồng trà, trà xanh, bạch trà, hắc trà, thanh trà, hoàng trà, rồi tiếp theo là nơi trồng trà: Động Đình sơn, Xa Vân sơn, Nhạc Dương Quân sơn, Hoàng sơn, Tề Vân sơn, kế tiếp lại nói đến các tục lệ, sau đó còn có xu hướng mở rộng đề tài.
“Không dối gạt Tử Mẫn, lần này ta đến đây là có chuyện muốn nhờ.” Xương Bắc Hầu không thể không cắt ngang hứng thú của Ngụy Ninh đối với trà, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Ngụy Ninh, tự là Tử Mẫn.
Sắc mặt của Ngụy Ninh rùng mình, ngồi thẳng lưng, thân thiết nói, “Chúng ta vốn là quan hệ thông gia, Hầu gia có việc thì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
Xương Bắc Hầu liền nói đến chuyện Đỗ Như Lan lâm bệnh nặng, cũng mịt mờ nói ra ý định đón tiếp Tiết Linh mẫu tử hồi phủ. Ngụy Ninh hơi cân nhắc một chút, cũng rất khó xử, “Hầu gia, chúng ta cũng không phải ngoại nhân, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Nay Như Lan lâm bệnh khó có thể dậy nổi, nếu muốn tiếp người trở về để gặp mặt một lần cũng không tính là thái quá, nhưng mà Hầu gia, Trấn Nam Vương phủ e rằng sẽ không nghĩ như vậy. Không nói đến Hoàng thượng và Thái hậu, nếu Trấn Nam Vương mà biết chuyện thì e rằng tiền đồ của Như Lan khó mà bảo toàn, càng đừng nói đến hôn sự của hắn và Thục Nghi quận chúa.”
Xương Bắc Hầu chua sót trong lòng, vừa tức vừa đau đối với Đỗ Như Lan, than thở một tiếng, “Tiểu tử kia e rằng không được hưởng phúc khí của quận chúa. Nếu Trấn Nam Vương phủ có thể lượng thứ và bỏ qua thì tuyệt đối không dám quên đại ân này!” Nghiêm túc nhìn về phía Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh xua tay, bất đắc dĩ cười khổ, “Hầu gia, chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói khách khí như vậy. Hầu gia cũng biết đây là hôn sự ngự ban, Trấn Nam Vương phủ sẽ không chủ động mở miệng, vẫn là bên phía Hầu gia nên nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Nếu không có hôn sự chế ước thì nàng kia là tỳ nữ của Hầu gia, đứa nhỏ kia lại là thứ trưởng tử của Như Lan, trả lại cho Đỗ gia là điều đương nhiên. Phượng Minh Trạm cũng không phải là người vô lý.”
“Nếu hôn ước vẫn còn, mà Hầu gia lại nhắc đến chuyện muốn đón nàng kia và đứa nhỏ hồi phủ thì Phượng Minh Trạm chắc chắn sẽ nổi giận. Hôn sự đã bất thành mà còn tăng thêm thù hận.”
Xương Bắc Hầu cũng lo lắng điều này, nhưng đây là hôn sự ngự ban, phải làm như thế nào mới có thể làm cho Hoàng thượng hủy bỏ chỉ hôn, đây là một vấn đề nan giải. Thêm nữa, một điểm mấu chốt là nhi tử chỉ còn nửa cái mạng của hắn đang nằm trên giường chờ cứu mạng.
Việc này quan hệ đến vấn đề khi quân phạm thượng, Ngụy Ninh cũng không nói ra ngoài. Xương Bắc Hầu nghĩ đến việc tự mình gặp Phượng Minh Trạm, nhờ Ngụy Ninh giúp đỡ, khi nào Phượng Minh Trạm rãnh rỗi thì hắn sẽ đi qua gặp.
Cơ hội đến rất nhanh, hai mươi bốn tháng chạp là sinh thần của Thừa Ân Hầu, Ngụy Ninh dạy Minh Trạm nhạc lý, cũng gửi thiếp cho Minh Trạm đến tham dự yến tiệc, trước tiên thăm hỏi Minh Trạm, sau đó nhắc khéo về chuyện của Xương Bắc Hầu.
Minh Trạm trong lòng cười lạnh, bệnh thật là hay, nếu bệnh chết thì càng bớt việc!
Phượng Minh Trạm lệnh cho Phương Thanh cùng Ôn công công thương nghị nghĩ ra lễ vật cho Ngụy Ninh, ngày thứ hai, mặt y phục ba lớp trong ba lớp ngoài, sau đó lên xe ngựa, giống như lần trước đi thọ yến của Phúc Xương đại công chúa, mang theo số người hoàn toàn chẳng khác gì lần trước.
Phương Thanh suy nghĩ, đầu hôm đã đi báo cáo với Phượng Cảnh Kiền, ngay cả việc Phượng Minh Trạm tâm tình vui vẻ ăn thêm một bát cơm cũng báo. Đương nhiên sâu hơn nữa, tỷ như thế giới nội tâm thần bí của Phượng Minh Trạm thì Phương Thanh không thể chạm đến.
Phượng Cảnh Kiền phái Phương Thanh đi, nghĩ đến tâm tình của Minh Trạm đang vui vẻ, không chừng tiểu tử này lại muốn trêu ghẹo cái gì đó. Chẳng qua dù sao phải đến quý phủ của Ngụy Ninh, Ngụy Ninh trơn tru giống như viên pha lê, tuyệt đối sẽ không va chạm với Minh Trạm. Dù sao chờ tối mai sẽ biết được, Phượng Cảnh Kiền tạm thời buông tha cho chuyện này.
Phượng Minh Trạm xuất môn liền leo lên xe ngựa, trời lạnh, ngồi trong xe còn run cầm cập huống chi là cưỡi ngựa.
Đệ đệ của Ngụy Ninh: Ngụy An đứng trước cửa đón khách.
Kỳ thật Ngụy gia rất ít nhân khẩu, Ngụy Ninh cũng chỉ có một đệ đệ, ba tỷ tỷ, trong đó đại tỷ đang ở trong cung làm quý phi, nhị tỷ ở Trấn Nam Vương phủ làm trắc phi, tam tỷ gả cho trưởng tử Thọ Ninh Hầu, trong khi hắn đã có một nam một nữ.
Mà nói đi cũng nói lại, đây cũng là có duyên cớ, lão phụ thân của Ngụy Ninh, lão Thừa Ân Hầu: Ngụy Tịnh dẫn theo ấu muội là Ngụy thái hậu từ Sơn Đông chạy nạn đến ngoại ô kinh thành, sau đó lại cơ duyên xảo hợp, rốt cục làm hiền tế cho ngoại công của Ngụy Ninh. fynnz810
Ngoại công của Ngụy Ninh cũng chỉ là nhà nông, chẳng qua trong nhà chỉ có một nữ, không đành lòng cho nữ nhi gả ra ngoài chịu khổ, liền kén rể ngoại hương là Ngụy Tịnh làm hiền tế.
Vài năm sau, Ngụy thái hậu từ tiểu quý nhân trong Khôn Ninh cung trở thành Thái hậu nương nương của Từ Ninh cung, cả họ Ngụy Tịnh một bước lên tiên. Bất quá Ngụy Tịnh không được hưởng phúc Hầu gia, nhưng hai nhi tử là Ngụy Ninh và Ngụy An thì lại rất tốt.
Ngụy gia sau khi phát đạt cũng có tộc nhân ở Sơn Đông đến nhận thức, Ngụy Ninh thầm nghĩ, khi lão tử ăn trấu nuốt rau thì chẳng có ai đến, trong lòng nổi giận liền phái người đuổi tất cả ra ngoài. Lại có người không phục, bảo rằng Ngụy Ninh phú quý liền quên cội nguồn, Ngụy Ninh trực tiếp đem người bẩm báo Đại Lý tự, khép vào tội tự ý mạo nhận hoàng thân.
Như thế vài lần, rốt cục Ngụy gia cũng được thanh tịnh.
Ngụy An chức vị Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, kiêm phóng túng chơi bời, dưỡng tướng công bao đào kép.
Phúc Xương đại công chúa đem nữ nhi gả cho hắn thật sự là không có mắt, đây là chuyện ăn năn nhất đời nàng. Nhưng mà đã gả đi rồi, gạo cũng đã nấu thành cơm, chỉ đành phải chấp nhận.
Phúc Xương đại công chúa là một người lợi hại, dạy dỗ nữ nhi cũng không kém cỏi, nhưng Ngụy An cũng là hoàng thân quốc thích, là thân biểu đệ của Hoàng thượng, hai người ai cũng không nhịn ai, thường xuyên cãi nhau một trận. Có khi quá mức thì Phúc Xương đại công chúa sẽ dẫn theo nữ nhi đến cáo trạng với Ngụy thái hậu, Ngụy thái hậu kêu Ngụy An sang quở trách, Ngụy An nhân tiện nói, “Đại hôn ba năm, ngay cả cái trứng cũng sinh không được. Lại không cho ta thân cận nha đầu, chẳng lẽ bảo ta phải tuyệt hậu hay sao!”
Nữ nhi của Phúc Xương đại công chúa là Đỗ Như Mai trả lời một cách mỉa mai, “Ngươi cả ngày cùng đám đào kép lêu lổng, ta một mình thì làm sao có được đứa nhỏ!”
Ngụy An tức giận, “So với cái mặt chanh chua của ngươi thì ta tình nguyện đi tìm đào kép vẫn hơn!”
Ngụy thái hậu đau đầu, muốn vì tương lại của Ngụy An nhưng Ngụy An lại đáp, “Cô, người là Thái hậu, ta cần gì phải vất vả cơ chứ. Hoàng thượng hằng năm đều thưởng cho ta vài thứ, cũng đủ để ta chi tiêu rồi.”
Ngụy thái hậu càng đau đầu.
………..
Đỗ Như Lan giống như bị phá vỡ thành từng mảnh vụn, dung mạo ảm đạm, tổn thương tinh thần, hồn lìa khỏi xác.
Minh Trạm vui không thể tả.
Vậy mới phải chứ! Đúng là báo ứng! Lúc trước lão tử muốn tìm ngươi nói một chút, chẳng phải ngươi cũng cao ngạo không chịu gặp hay sao?
Đỗ Như Lan vì thương tâm, nhớ mong suốt hai tháng, năm trước liền lâm bệnh nặng, dậy không nổi. Nhưng vẫn không quên nói, muốn trước khi chết được gặp Tiết Linh và đứa nhỏ một lần.
Phúc Xương đại công chúa cho dù có mạnh mẽ thế nào thì cũng là một mẫu thân, hôn kỳ vốn đã dời lại, nay nhi tử lại rơi vào cảnh này, không khỏi khóc rống một trận, cùng Xương Bắc Hầu thương lượng muốn vào cung khẩn cầu ân điển, đón Tiết Linh và thứ tử về phủ cho nhi tử được gặp mặt.
Xương Bắc Hầu thở dài, “Nàng mà đi thì hôn sự này e rằng không thể bảo đảm.” Trước khác nay khác, chuyện này ầm ĩ ồn ào, cho dù liều mạng mất thánh tâm, hủy bỏ hôn ước thì sau này Như Lan làm sao có thể thú được nữ nhân môn đăng hộ đối cơ chứ.
Phúc Xương đại công chúa lau lệ nói, “Chẳng lẽ nhìn Lan nhi cứ bệnh như vậy hay sao, chàng xem Lan nhi đã gầy như vậy, chỉ còn da bọc xương. Nếu hắn có mệnh hệ gì thì thiếp sống còn ý nghĩa gì nữa?”
“Dù sao cũng phải nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng mới được.” Xương Bắc Hầu cau mày, “Nàng nghĩ lại đi, ngay cả Phượng Minh Lễ cũng không biết đang ở đâu, nay Trấn Nam Vương phủ lại trì hoãn hôn kỳ, Phượng Minh Trạm sẽ không dễ dàng nhả ra, hắn đang tiêu hao thời gian của chúng ta. Như Lan như vậy sẽ không thể đấu lại hắn, đang bị hắn gây khó dễ.”
“Chúng ta thất lễ trước, nay nếu nàng vì chuyện này mà tiến cung cầu Thái hậu thì chẳng lẽ Thái hậu không tức giận hay sao? Dù sao Thục Nghi quận chúa cũng là thân tôn nữ của Thái hậu. Ngay cả Hoàng thượng cũng bảo rằng chúng ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, nhược điểm như vậy mà tiếp tục rơi vào trong tay của Minh Trạm thì không biết còn sinh ra bao nhiêu thị phi nữa.” Dựa vào nhuyễn tháp, Xương Bắc Hầu vô thức chuyển động chiếc nhẫn bạch ngọc được ngự ban trên ngón tay cái, thật lâu sau mới nói, “Thôi, việc này nên gặp Phượng Minh Trạm một lần rồi hẵng tính sau.”
Xương Bắc Hầu cũng không phải bốc đồng như Đỗ Như Lan, hắn trước tiên chuẩn bị lễ vật rồi đến Thừa Ân Hầu phủ.
Ngụy Ninh vừa dùng vãn thiện xong, nghe nói Xương Bắc Hầu ghé thăm thì liền dẫn người đi qua thư phòng phụng trà. Quan hệ của người trong đế đô cực kỳ phức tạp, giống như Xương Bắc Hầu và Ngụy gia có quan hệ thông gia, như vậy vai vế cũng xem như tương xứng.
Theo lý huynh đệ Ngụy Ninh và Ngụy An là thân điệt tử của Ngụy thái hậu, Phúc Xương đại công chúa tuy rằng không phải thân điệt nữ của Thái hậu nhưng cũng có thứ nữ, Xương Bắc Hầu là phò mã, như vậy có cùng vai vế với Ngụy thị huynh đệ.
Nhưng mà sau này Ngụy An lại thú nữ nhi của Xương Bắc Hầu, như vậy lại thấp hơn một bậc.
Đến bây giờ cũng không biết phải xưng hô như thế nào, chỉ đành ậm ờ làm lơ, đơn giản gọi danh hiệu của nhau: Hầu gia.
Ngụy Ninh kỳ thật có một chút hối hận khi liên lụy đến chuyện của phủ Phúc Xương đại công chúa, hắn là người tương đối nhạy bén, đã nhìn ra Minh Trạm tựa hồ không thích kết thân với Xương Bắc Hầu gia, chẳng qua ngại hôn sự này là do ngự ban, nếu có chút quyền lực thì Minh Trạm cũng sẽ không bận tâm mà cứ thẳng tay hủy hôn ước.
Xương Bắc Hầu cũng khó mở miệng, hôn sự này là do lão bà công chúa của hắn tự mình vì nhi tử mà khẩn cầu được, nay lại là phủ của hắn làm ra chuyện mất thể diện này, hiện tại đưa lễ đến tay người ta thì chưa chắc người ta chịu nhận, bản thân ngẫm lại cũng không còn mặt mũi nào.
Xương Bắc Hầu không mở miệng, Ngụy Ninh lại mừng rỡ thoải mái, liền cầm tách trà nói chuyện, bắt đầu từ giống lá trà: hồng trà, trà xanh, bạch trà, hắc trà, thanh trà, hoàng trà, rồi tiếp theo là nơi trồng trà: Động Đình sơn, Xa Vân sơn, Nhạc Dương Quân sơn, Hoàng sơn, Tề Vân sơn, kế tiếp lại nói đến các tục lệ, sau đó còn có xu hướng mở rộng đề tài.
“Không dối gạt Tử Mẫn, lần này ta đến đây là có chuyện muốn nhờ.” Xương Bắc Hầu không thể không cắt ngang hứng thú của Ngụy Ninh đối với trà, hắn đi thẳng vào vấn đề.
Ngụy Ninh, tự là Tử Mẫn.
Sắc mặt của Ngụy Ninh rùng mình, ngồi thẳng lưng, thân thiết nói, “Chúng ta vốn là quan hệ thông gia, Hầu gia có việc thì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
Xương Bắc Hầu liền nói đến chuyện Đỗ Như Lan lâm bệnh nặng, cũng mịt mờ nói ra ý định đón tiếp Tiết Linh mẫu tử hồi phủ. Ngụy Ninh hơi cân nhắc một chút, cũng rất khó xử, “Hầu gia, chúng ta cũng không phải ngoại nhân, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Nay Như Lan lâm bệnh khó có thể dậy nổi, nếu muốn tiếp người trở về để gặp mặt một lần cũng không tính là thái quá, nhưng mà Hầu gia, Trấn Nam Vương phủ e rằng sẽ không nghĩ như vậy. Không nói đến Hoàng thượng và Thái hậu, nếu Trấn Nam Vương mà biết chuyện thì e rằng tiền đồ của Như Lan khó mà bảo toàn, càng đừng nói đến hôn sự của hắn và Thục Nghi quận chúa.”
Xương Bắc Hầu chua sót trong lòng, vừa tức vừa đau đối với Đỗ Như Lan, than thở một tiếng, “Tiểu tử kia e rằng không được hưởng phúc khí của quận chúa. Nếu Trấn Nam Vương phủ có thể lượng thứ và bỏ qua thì tuyệt đối không dám quên đại ân này!” Nghiêm túc nhìn về phía Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh xua tay, bất đắc dĩ cười khổ, “Hầu gia, chúng ta là người một nhà, cần gì phải nói khách khí như vậy. Hầu gia cũng biết đây là hôn sự ngự ban, Trấn Nam Vương phủ sẽ không chủ động mở miệng, vẫn là bên phía Hầu gia nên nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường. Nếu không có hôn sự chế ước thì nàng kia là tỳ nữ của Hầu gia, đứa nhỏ kia lại là thứ trưởng tử của Như Lan, trả lại cho Đỗ gia là điều đương nhiên. Phượng Minh Trạm cũng không phải là người vô lý.”
“Nếu hôn ước vẫn còn, mà Hầu gia lại nhắc đến chuyện muốn đón nàng kia và đứa nhỏ hồi phủ thì Phượng Minh Trạm chắc chắn sẽ nổi giận. Hôn sự đã bất thành mà còn tăng thêm thù hận.”
Xương Bắc Hầu cũng lo lắng điều này, nhưng đây là hôn sự ngự ban, phải làm như thế nào mới có thể làm cho Hoàng thượng hủy bỏ chỉ hôn, đây là một vấn đề nan giải. Thêm nữa, một điểm mấu chốt là nhi tử chỉ còn nửa cái mạng của hắn đang nằm trên giường chờ cứu mạng.
Việc này quan hệ đến vấn đề khi quân phạm thượng, Ngụy Ninh cũng không nói ra ngoài. Xương Bắc Hầu nghĩ đến việc tự mình gặp Phượng Minh Trạm, nhờ Ngụy Ninh giúp đỡ, khi nào Phượng Minh Trạm rãnh rỗi thì hắn sẽ đi qua gặp.
Cơ hội đến rất nhanh, hai mươi bốn tháng chạp là sinh thần của Thừa Ân Hầu, Ngụy Ninh dạy Minh Trạm nhạc lý, cũng gửi thiếp cho Minh Trạm đến tham dự yến tiệc, trước tiên thăm hỏi Minh Trạm, sau đó nhắc khéo về chuyện của Xương Bắc Hầu.
Minh Trạm trong lòng cười lạnh, bệnh thật là hay, nếu bệnh chết thì càng bớt việc!
Phượng Minh Trạm lệnh cho Phương Thanh cùng Ôn công công thương nghị nghĩ ra lễ vật cho Ngụy Ninh, ngày thứ hai, mặt y phục ba lớp trong ba lớp ngoài, sau đó lên xe ngựa, giống như lần trước đi thọ yến của Phúc Xương đại công chúa, mang theo số người hoàn toàn chẳng khác gì lần trước.
Phương Thanh suy nghĩ, đầu hôm đã đi báo cáo với Phượng Cảnh Kiền, ngay cả việc Phượng Minh Trạm tâm tình vui vẻ ăn thêm một bát cơm cũng báo. Đương nhiên sâu hơn nữa, tỷ như thế giới nội tâm thần bí của Phượng Minh Trạm thì Phương Thanh không thể chạm đến.
Phượng Cảnh Kiền phái Phương Thanh đi, nghĩ đến tâm tình của Minh Trạm đang vui vẻ, không chừng tiểu tử này lại muốn trêu ghẹo cái gì đó. Chẳng qua dù sao phải đến quý phủ của Ngụy Ninh, Ngụy Ninh trơn tru giống như viên pha lê, tuyệt đối sẽ không va chạm với Minh Trạm. Dù sao chờ tối mai sẽ biết được, Phượng Cảnh Kiền tạm thời buông tha cho chuyện này.
Phượng Minh Trạm xuất môn liền leo lên xe ngựa, trời lạnh, ngồi trong xe còn run cầm cập huống chi là cưỡi ngựa.
Đệ đệ của Ngụy Ninh: Ngụy An đứng trước cửa đón khách.
Kỳ thật Ngụy gia rất ít nhân khẩu, Ngụy Ninh cũng chỉ có một đệ đệ, ba tỷ tỷ, trong đó đại tỷ đang ở trong cung làm quý phi, nhị tỷ ở Trấn Nam Vương phủ làm trắc phi, tam tỷ gả cho trưởng tử Thọ Ninh Hầu, trong khi hắn đã có một nam một nữ.
Mà nói đi cũng nói lại, đây cũng là có duyên cớ, lão phụ thân của Ngụy Ninh, lão Thừa Ân Hầu: Ngụy Tịnh dẫn theo ấu muội là Ngụy thái hậu từ Sơn Đông chạy nạn đến ngoại ô kinh thành, sau đó lại cơ duyên xảo hợp, rốt cục làm hiền tế cho ngoại công của Ngụy Ninh. fynnz810
Ngoại công của Ngụy Ninh cũng chỉ là nhà nông, chẳng qua trong nhà chỉ có một nữ, không đành lòng cho nữ nhi gả ra ngoài chịu khổ, liền kén rể ngoại hương là Ngụy Tịnh làm hiền tế.
Vài năm sau, Ngụy thái hậu từ tiểu quý nhân trong Khôn Ninh cung trở thành Thái hậu nương nương của Từ Ninh cung, cả họ Ngụy Tịnh một bước lên tiên. Bất quá Ngụy Tịnh không được hưởng phúc Hầu gia, nhưng hai nhi tử là Ngụy Ninh và Ngụy An thì lại rất tốt.
Ngụy gia sau khi phát đạt cũng có tộc nhân ở Sơn Đông đến nhận thức, Ngụy Ninh thầm nghĩ, khi lão tử ăn trấu nuốt rau thì chẳng có ai đến, trong lòng nổi giận liền phái người đuổi tất cả ra ngoài. Lại có người không phục, bảo rằng Ngụy Ninh phú quý liền quên cội nguồn, Ngụy Ninh trực tiếp đem người bẩm báo Đại Lý tự, khép vào tội tự ý mạo nhận hoàng thân.
Như thế vài lần, rốt cục Ngụy gia cũng được thanh tịnh.
Ngụy An chức vị Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, kiêm phóng túng chơi bời, dưỡng tướng công bao đào kép.
Phúc Xương đại công chúa đem nữ nhi gả cho hắn thật sự là không có mắt, đây là chuyện ăn năn nhất đời nàng. Nhưng mà đã gả đi rồi, gạo cũng đã nấu thành cơm, chỉ đành phải chấp nhận.
Phúc Xương đại công chúa là một người lợi hại, dạy dỗ nữ nhi cũng không kém cỏi, nhưng Ngụy An cũng là hoàng thân quốc thích, là thân biểu đệ của Hoàng thượng, hai người ai cũng không nhịn ai, thường xuyên cãi nhau một trận. Có khi quá mức thì Phúc Xương đại công chúa sẽ dẫn theo nữ nhi đến cáo trạng với Ngụy thái hậu, Ngụy thái hậu kêu Ngụy An sang quở trách, Ngụy An nhân tiện nói, “Đại hôn ba năm, ngay cả cái trứng cũng sinh không được. Lại không cho ta thân cận nha đầu, chẳng lẽ bảo ta phải tuyệt hậu hay sao!”
Nữ nhi của Phúc Xương đại công chúa là Đỗ Như Mai trả lời một cách mỉa mai, “Ngươi cả ngày cùng đám đào kép lêu lổng, ta một mình thì làm sao có được đứa nhỏ!”
Ngụy An tức giận, “So với cái mặt chanh chua của ngươi thì ta tình nguyện đi tìm đào kép vẫn hơn!”
Ngụy thái hậu đau đầu, muốn vì tương lại của Ngụy An nhưng Ngụy An lại đáp, “Cô, người là Thái hậu, ta cần gì phải vất vả cơ chứ. Hoàng thượng hằng năm đều thưởng cho ta vài thứ, cũng đủ để ta chi tiêu rồi.”
Ngụy thái hậu càng đau đầu.
………..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook