Đích Tử Nan Vi
Chương 12: Sảng khoái

Phượng Minh Trạm là một nhân vật nguy hiểm.

Đây là nhận thức chung của mọi người trong hoàng cung.

Tiến cung ba ngày liền náo loạn hậu cung long trời lỡ đất, hai vị quý phi bị trách mắng nặng nề, quyền lợi hậu cung lại một lần nữa bị thay đổi.

Còn Phượng Minh Trạm thì được vô hạn quyền lợi, điều này làm cho người ta cảm thấy ghen tị đỏ mắt a! Hoàng thượng ban cho cung nhân nội thị, cho dù có người muốn sinh sự thì cũng phải suy nghĩ lại một lần nữa.

Người trong cung tai mắt lanh lẹ, Phượng Cảnh Kiền vừa tỏ thái độ thì mọi người đều dâng lễ vật đến cửa ân cần hỏi thăm, Phượng Minh Trạm thật sự phát tài.

Minh Diễm ở Từ Ninh cung, lại thỉnh ý chỉ của Ngụy thái hậu, mỗi ngày đều đến đây thăm hỏi, còn tự mình làm vài món điểm tâm ngon miệng cho Minh Trạm, phân phó Thanh Phong Minh Nguyệt mỗi ngày đôn tổ yến cho Minh Trạm bổ thân.

Minh Trạm nhàn nhã dựa vào giường, bưng một chung ngân nhĩ hạt sen, dùng thìa bạc tinh tế khuấy nhẹ. Nay có thể an tâm sống yên ổn, muốn ra oai phủ đầu cũng đã ra oai phủ đầu, muốn thể diện cũng đã có thể diện, người cần đến cũng đã đến đây, bây giờ chỉ cần im lặng mà sống.

Phượng Cảnh Kiền kiêng kỵ Ngụy gia, nếu không thì sẽ không giảng hòa cho Minh Trạm ở Từ Ninh cung của Ngụy thái hậu.

Mối quan hệ giao hảo của Phượng Minh Lễ và Phượng Minh Lan nhất định làm cho Phượng Cảnh Kiền cảm thấy uy hiếp, một là trưởng tử của Trấn Nam Vương phủ, một là trưởng hoàng tử chân chính, hai người này cho dù không làm gì, chỉ cần đứng trong triều thì đã có vô số kẻ đầu cơ chen chúc mà đến.

Minh Trạm không thể làm cho Phượng Minh Lễ quá thuận lợi, như vậy hắn sẽ bất lợi, tính cả Trấn Nam Vương Vệ vương phi cũng sẽ rất mất mặt.

Đồ chặn giấy kỳ lân kia là hắn bướng bỉnh đòi cho bằng được từ thư phòng của Phượng Cảnh Nam, lúc đầu hắn chỉ thấy đồ chặn giấy này có màu sắc rất bóng loáng, giống như thường xuyên được cầm trong tay để ngắm nghía, ban đầu hắn chỉ nhìn chằm chằm vài lần, lúc ấy Phượng Cảnh Nam liền cười nói, “Đây chính là lễ vật mà Hoàng bá phụ đã tặng ta nhân dịp sinh thần, ta dùng nhiều năm rồi, cũng không thể cho ngươi được.”

Đáng lý Minh Trạm cũng không vòi vĩnh, nhưng nghe thấy Phượng Cảnh Nam nói như vậy thì hắn lại mặc kệ đạo lý mà đòi cho bằng được.

Phượng Cảnh Nam vốn không muốn cho, Minh Trạm bày ra cái mặt mo, ăn vạ một hồi mới lấy được đồ chặn giấy này, hôm nay liền phát huy công dụng.

Khi tất cả mọi người cảm thấy hắn dễ bị khinh thường thì hắn sẽ càng lộ ra răng nanh sắc bén.

Khi tất cả mọi người nghĩ rằng kết cục đã định sẵn thì hắn sẽ đổi bản mặt nhăn nhó thành mặt hồ xuân thủy.

Về phần Phượng Cảnh Nam sẽ nghĩ như thế nào thì xin lỗi, lão tử hiện tại bị bắt làm chất tử đây này, không quản được nhiều đâu, lão tử phải hưởng thụ trước đã, về phần phụ thân Phiên vương của hắn thì tốt nhất là nên cầu phúc nhiều nhiều một chút đi.

Chuyện đến lúc này thì rốt cục Minh Trạm mới khoái chí.

Tuy rằng hắn khoái chí cũng có nghĩa rất nhiều người không thoải mái, thậm chí còn tốn vài chục mạng người, nhưng cũng chỉ có thể tự mình biện giải: Có ai là thật sự vô tội đâu?

Hai tên tiểu thái giám hằng ngày đưa thức ăn đến Thạch Lưu viện, hắn có thiếu ban thưởng đâu, có thiếu cấp bậc lễ nghĩa đâu, kết quả là thức ăn vẫn nguội lạnh.

Trong hoàng cung này, ngay cả lòng người cũng đã bị đóng băng.

Ai sinh? Ai tử? Tất cả đều phải xem thủ đoạn của từng người, cũng phải xem số mệnh của từng người.

Phượng Cảnh Kiền cũng rất khoái chí.

Hắn chưa đến tuổi tứ tuần, từ khi Trần hoàng hậu bệnh qua đời thì vấn đề lập hậu cứ liên tục bị đưa ra trên triều đình. Ngụy quý phi xuất thân từ gia tộc của Thái hậu, Nguyễn quý phi xuất thân từ Tĩnh Thừa Hầu phủ, cả hai đều sinh hoàng tử.

Thay vì nói là tranh hậu thì chẳng thà cứ nói thẳng là tranh chức vị thái tử đi.

Phượng Cảnh Kiền ghét có người nhòm ngó vào ngai vàng của mình, các nhi tử vẫn còn nhỏ tuổi, hắn muốn xem xét kỹ một chút rồi mới quyết định.

Đám triều thần lại gấp đến mức đen cả mắt, suốt ngày ngắt cái này cấu cái kia, hậu cung cũng chướng khí mù mịt, thật khó mà yên tĩnh.

Lần này nhân cơ hội xử lý Ngụy phi, răn dạy Nguyễn phi, bên tai rốt cục thanh tĩnh.

Thật sự là khoái chí.

Ngoại trừ Phượng Minh Lan thì các hoàng tử cũng đều khoái chí.

Đối với Phượng Minh Tường mà nói thì mẫu tộc thấp kém khiến hắn vô luận như thế nào cũng kém hơn Phượng Minh Lan, chẳng qua nếu Phượng Minh Lan có sơ xuất thì hắn sẽ là người đứng đầu trong các hoàng tử. Ha ha, vì vận đen của Phượng Minh Lan cho nên Phượng Minh Tường ăn nhiều thêm nửa bát cơm vào giờ ngọ.

Phượng Minh Thụy đang cân nhắc xem có phải mình đã bị Minh Trạm lợi dụng hay không, vì sao lại trùng hợp như thế, đúng ngay ngày Phượng Minh Lan nạp phi? Trên giáo trường chỉ có hai người bọn họ? Nếu ngày hôm đó không có hắn thì sao?

Đúng rồi, Phượng Minh Lan nạp phi thì sẽ không thỉnh Minh Trạm. Cho dù hắn không đến giáo trường thì Minh Trạm thân mình không khỏe, người trong viện của Minh Trạm lại đều là người đến từ Trấn Nam Vương phủ, nếu lấy danh là không biết quy củ trong cung để tìm hắn hỗ trợ thì hắn cũng sẽ giúp một tay.

Hắn không được Ngụy thái hậu ưa thích, như vậy chỉ cần người của Minh Trạm cầu hắn hỗ trợ thỉnh ngự y thì hắn vẫn sẽ chạy đến chỗ của phụ hoàng mà thôi.

Tuy rằng Phượng Minh Thụy cảm thấy chính mình bị Minh Trạm tính kế, thậm chí bởi vì cõng cái tên béo ú kia làm hại thắt lưng của mình đau thấu xương cả đêm qua, nhưng mà có thể nhìn thấy Ngụy gia gặp xui xẻo thì hắn cũng rất khoái chí.

Ngũ hoàng tử Phượng Minh Trử không quá khoái chí, đi uống rượu mừng từ chỗ của nhị ca về, đi dạo một vòng đế đô, hồi cung phát hiện mẫu thân bị phụ hoàng trách phạt, làm sao vui sướng cho được?

Nguyễn quý phi vẫn điềm đạm cười nói, “Là mẫu thân làm việc thiếu sót.” Sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, Nguyễn quý phi ôn nhu nói, “Minh Trạm ca ca của con bị bệnh, Trử nhi thay mẫu thân đi thăm Minh Trạm ca ca của con có được hay không?”

Nguyễn quý phi cười nhàn nhạt, tuy rằng nàng bị phạt bổng lộc, cũng mất đi quyền lợi được chưởng quản hậu cung, nhưng mà có sao đâu? Ngụy quý phi còn thảm hại hơn so với nàng, nhưng theo như tính tình của Thái hậu thì sẽ không làm cho điệt nữ của mình yên lặng quá lâu. Ngày nào còn Ngụy thái hậu thì Ngụy quý phi sẽ không chân chính thất thế, như vậy đến khi Ngụy quý phi xuất hiện trở lại thì cán cân của hậu cung không còn thăng bằng như trước nữa, Hoàng thượng dù sao cũng cần một người có trọng lượng ngang bằng để ngăn chặn Ngụy quý phi.

Đến lúc đó, ngoài nàng thì còn ai vào đây nữa?

Ngụy quý phi làm việc thất đức, như vậy lúc đó ai sẽ có trọng lượng nặng hơn ở trong lòng của Hoàng thượng? Chẳng phải chuyện này đã quá rõ ràng rồi hay sao?

Ngụy thái hậu đã già rồi.

Nguyễn quý phi thản nhiên mỉm cười, trấn an Phượng Minh Trử, Phượng Minh Trử cũng chậm rãi bớt lo lắng một chút, còn tự mình mang theo lễ vật đi thăm Minh Trạm.

……..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương