Kiều Chính Dương thấy con mình nóng lòng như vậy thì tò mò hỏi: "Ngươi gấp về như vậy làm gì? Muốn đi chơi với hai tên tiểu tử Lục gia với Sở gia kia sao?"

Kì Huyên nhất thời không nhớ nổi hai tên tiểu tử ở Sở gia và Lục gia kia là ai, bèn ấp úng lấp liếm đi, Kì Chính Dương tức giận trừng mắt hắn: "Năm nay ngươi muốn chơi đùa sao cũng được, sang năm tiến cung, không thể làm sai chuyện gì có biết không."

Chỉ cần cho hắn hồi kinh sớm, nói cái gì Kì Huyên cũng nghe hết, hắn gật đầu liên tục: "Được, được, được, ta biết rồi mà cha, nếu không có việc gì nữa thì đêm nay ta sẽ khởi hành."

Không để Kì Chính Dương nói thêm câu nào, Kì Huyên đã chạy mất, Kì Chính Dương không bắt được hắn, chỉ đành gọi to sau lưng: "Đường tối đi làm sao, sáng mai hãy đi!"

Nhưng đã không thấy bóng dáng Kì Huyên đâu nữa rồi.

* * *

Buổi tối trước hôm sinh nhật Tần thị, mọi người trong nhà tụ tập ăn cơm chiều.

Cố Thanh Trúc vừa vào nhà ăn đã thấy Học đệ ngồi ngay cạnh cửa ra vào, trong tay cầm một con rubik, hắn không nói chuyện với bọn Cố Hành Chi mà Trần thị, Cố Tri Viễn và Tân thị thì chưa tới, Cố Hành Chi, Cố Ngọc Dao và Cố Ninh Chi đang được bà vú ôm đã ngồi sẵn trên bàn, ba di nương của Cố Tri Viễn ngồi xì xào gì đó.

Cố Thanh Trúc ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Học, Cố Thanh Học quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ xa cách, vừa liếc nhìn xong đã quay đầu ngay, thậm chí còn dịch ra xa hơn. Cố Thanh Trúc không để tâm đến vẻ xa cách của hắn, chỉ liếc nhìn khối rubik, uống trà rồi hỏi: "Giải bao lâu rồi."

Cố Thanh Học lúc đầu không biết Cố Thanh Trúc đang hỏi mình, một lúc lâu sau mới nhận ra, lạ lùng nhìn người tỷ tỷ mới về, giọng ồm ồm trả lời: "Không lâu lắm."

Cố Thanh Trúc uống ngụm trà, buông ly xuống, hỏi tiếp: "Làm được bao nhiêu mặt rồi."

Cố Thanh Học im lặng, chu môi: "Một hai mặt gì đó." Như là nghĩ đến việc gì, hắn nhìn Cố Hành Chi lúc đó đọc sách, nói thêm: "Đại ca có thể giải được bốn mặt, ta kém hơn huynh ấy nhiều."

Đại sảnh vốn im lặng nên lúc Cố Thanh Trúc nói chuyện với Cố Thanh Học thì những người khác cũng nhìn qua, Cố Ngọc Dao vốn đang chơi đùa với Cố Ninh Chi nghe bọn họ nói chuyện thì đi sang đó, đứng sau lưng Cố Thanh Học cười mỉm chi: "Đại ca giải được tối đa bốn mặt, Học đệ cũng không kém lắm đâu."

Lời an ủi của Cố Ngọc Dao làm Cố Thanh Học hơi mỉm cười, sau đó hắn lại tiếp tục cúi đầu mày mò, Cố Hành Chi cũng đi qua vỗ vai Cố Thanh Học, nói: "Khi về ta sẽ viết ra phương pháp giải bốn mặt cho học đệ nha."

Cố Thanh Học dường như rất biết ơn hai huynh muội này, Cố Thanh Trúc nhìn thấy vội hiểu ra vì sao khi còn nhỏ nàng không thân với Học đệ dù hai người cùng một mẹ sinh ra.

Nàng còn nhớ khi còn nhỏ mẫu thân vẫn luôn nghiêm khắc với Học đệ, chỉ trách hắn chỗ này không tốt, chỗ kia không được, mẫu thân luôn đấu đá với Tần thị tất nhiên hi vọng con mình sẽ thông minh, có bản lĩnh hơn hài tử của Tần thị, nàng cũng giống mẫu thân, luôn bắt bẻ hắn, nhưng khi nàng còn nhỏ thì biết cái gì, khi đó chỉ cảm thấy học đệ không thông minh cũng chẳng có bản lĩnh, học đệ mình đả kích đã quen, cũng sẽ nghĩ bản thân là một kẻ vô dụng.

Kiếp trước lúc Cố Hành Chi phản bội cô gái nghèo kia, Tần thị thay hắn bồi thường ba vạn lượng bạc cho gia đình người ta, sau đó hắn lấy con gái của Công Bộ thị lang được vào làm ở Công bộ, trong lúc phụng chỉ đúc chiến thuyền đã nhiều lần lấy tiền riêng giúp đỡ triều đình nên được triều đình khen ngợi, vốn có thể thay thế nhạc phụ của hắn tuổi trẻ đã lên chức Công Bộ thị lang, tiếc là, hắn không còn tiền để lên chức nữa.

Ngay từ đầu tiền hắn trợ giúp để đúc chiến thuyền đều là của hồi môn của Thẩm thị, nhưng bị Tần thị chiếm đi lấy ra lót đường giúp con mình, chỉ tiếc, hơi thiếu một chút. Ngay cả Cố Ngọc Dao cũng lấy chồng sớm hơn Cố Thanh Trúc, lúc đó Cố Thanh Trúc không hiểu tại sao Tần thị lại vội vàng gả Cố Ngọc Dao đi, bây giờ mới hiểu là bà ta chột dạ, lấy mất hôn sự của Cố Thanh Trúc nên phải gả gấp đi. Sau khi Cố Ngọc Dao gả vào phủ Sùng Kính Hầu tuy không gặp lại nàng ta nhiều, không biết được tình cảm giữa nàng ta và Hạ Bình Chu thế nào, nhưng lời đồn nhị nãi nãi của phủ Sùng Kính Hầu rất hào phóng thì cũng nghe không ít.

Cố Hành Chi bồi thường cho nhà người ta ba vạn lượng, lại còn giúp đỡ triều đình đúc chiến thuyền, Cố Ngọc Dao đến phủ Sùng Kính Hầu tiêu xài một cách phô trương không phải đều lấy tiền từ của hồi môn của Thẩm thị sao, bằng vào bản thân Tần thị, dù có có tiền thì cũng được mấy đồng chứ?

Cố Thanh Trúc chỉ hận mình năm đó lấy lại của hồi môn quá muộn, vô duyên vô cớ làm lợi cho bọn họ, mà người như họ lấy tiền của nàng và Học đệ, đoạt nhân duyên của nàng, lại khắp nơi chèn ép hai tỷ muội, chỉ tiếc chưa đạp họ xuống đất nghiền nát thành bùn dưới đế giày của mình thôi.

Cố Thanh Trúc vươn tay ra với Cố Thanh Học, Cố Thanh Học sửng sốt, quay đầu nhìn nàng, Cố Thanh Trúc hơi mỉm cười: "Đưa cho ta một lát."

Cố Thanh Học nhìn chằm chằm nàng nhưng không hề đưa qua, Cố Ngọc Dao cười: "Đại tỷ, đây là rubik chín mặt đó, ngươi nghĩ dễ chơi sao? Rất khó, rất khó, ta cũng không dám chơi. Ngay cả đại ca ta cũng chỉ có thể giải bốn mặt thôi, Học đệ giải tới hôm nay mới cùng lắm được hai mặt."

Tân thị xuất thân là nữ tiên sinh, tri thư đạt lễ, cũng có ít học vấn bởi vật Cố Hành Chi và Cố Ngọc Dao vỡ lòng rất sớm, dù nhìn ở phương diện nào cũng lợi hại hơn hai tỷ đệ Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học, lúc Thẩm thị chưa chết, hai người là con vợ lẽ, bây giờ Thẩm thị chết rồi mà Tần thị phù chính, con của Tần thị trở thành con vợ cả, thứ trưởng tử biến thành đích trưởng tử thì họ càng thêm xem thường hai tỷ đệ Thanh Trúc.

Cố THanh Học cảm thấy hơi ngại nên cúi đầu xuống, nghĩ Cố Thanh Trúc tất nhiên cũng biết điều này nên ậm ừ: "Nhị tỷ nói đúng, đại tỷ đừng xem."

Cố Thanh Trúc không rút tay về mà kiên trì muốn lấy, Cố Thanh Học không cho thì nàng giành lấy, Cố Thanh Học vội làm đảo lộn hai mặt mình vừa làm, cục rubik chín mặt này càng rối loạn hơn trước.

Cố Thanh Trúc nhìn cục rubik một lát, xung quanh đã tụ tập không ít người, mấy người di nương của Cố Tri Viễn cùng tò mò qua xem, muốn nhìn cảnh đại tiểu thư xấu hổ.

Người trong phủ còn chưa quên lúc phu nhân mới qua đời, đại tiểu thư giống như kẻ điên thấy ai cũng mắng, trong đó Tần thị bị mắng nhiều nhất, đáng tiếc lúc đó thế tử còn phải chịu tang một năm nên không thể phù chính ngay cho Tần thị cho nên mới đưa đại tiểu thư đến thôn trang. Sau này, những người trong phủ biết điều không dám chọc Tần di nương nữa, hơn một năm sau, thế tử đã phù chính cho Tần di nương, bây giờ trong phủ càng không ai dám đụng tới bà ta.

Bây giờ đại tiểu thư về, chắc trong phủ lại sắp có trò hay để xem. Vì vậy mọi người cảm thấy rất hứng thú, dù đại tiểu thư "hạ" được phu nhân, hay phu nhân "hạ" được đại tiểu thư thì đối người người xem vẫn giống nhau.

Cố Ngọc Dao và Cố Hành Chi nhìn nhau, Cố Ngọc Dao không nhịn được muốn cười, nhưng sau khi bị Cố Hành Chi liếc một cái thì nhịn xuống. Cắn nhẹ môi dưới, dù vậy nàng vẫn chơ nhìn tỷ tỷ xấu mặt.

Trước khi Cố Thanh Trúc làm đã nhìn sang Cố Ngọc Dao và Cố Hành Chi, thấy rõ vẻ mặt khinh thường của họ, sao nàng không hiểu lòng bọn họ đây, nàng cười thầm, bắt đầu làm, ba lần xoay đã làm xong hai mặt bị Cố Thanh Học xóa đi, Cố Thanh Trúc nhìn Cố Thanh Học đang ngạc nhiên cười nói: "Bây giờ tỷ bắt đầu giải, đệ xem cho kĩ."

Việc Cố Thanh Trúc chỉ dùng hai ba bước đã làm xong hai mặt mà Cố Thanh Học phải mất nửa năm mới hoàn thành thì cho dù Cố Thanh Trúc có không giải xong chín mặt, Cố Thanh Học vẫn cảm thấy đại tỷ rất lợi hại, càng đừng nói đến việc sau khi Cố Thanh Trúc nhắc hắn xem cho kĩ thì ngón tay lướt nhanh, động tác khiến cho người ta cảm thấy xem bằng mắt thường cũng khó từ từ giải từng mặt từng mặt, giải xong chín mặt không thiếu mặt nào chỉ trong thời gian nửa chén trà, sau khi giải xong hết thì đặt lại trên bàn.

Sau khi để cục rubik trên bàn, xung quanh vốn ồn ào đột nhiên vô cùng yên tĩnh.

Cố Ngọc Dao mở to mắt không tin nhìn Cố Thanh Trúc, Cố Hành Chi cũng phải rùng mình bước lên xem thử.

Cố Thanh Học thì ngơ ngẩn ngồi nhìn cục rubik, đây là lần đầu tiên hắn trông thấy người có thể giải xong chín mặt, hơn nữa còn giải xong trong thời gian ngắn như vậy, không thể tin được mà phải nhìn đi nhìn lại cục rubik. Từ sau khi đại tỷ về đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng nàng, hai tỷ đệ nhìn nhau, Cố Thanh Học dường như thấy ánh sáng trong mắt Cố Thanh Trúc, ánh sáng kia hình như có tính xuyên thấu mạnh, chiếu sáng nội tâm u mê của hắn.

"Sao, sao tỷ làm được vậy?" Cố Thanh Học ấp úng hỏi, vừa rồi đừng nói là nhớ kĩ, chỉ xem hắn cũng chưa xem hết, lúc này hắn đang hỏi thật.

Cố Thanh Trúc cười cười, liếc sang Cố Hành Chi và Cố Ngọc Dao, chậm rãi nói: "Ta ở thôn trang rảnh rỗi không có việc gì làm, giải hai lần là xong rồi, tổng cộng cần ba trăm bốn mươi bước, nhiều một bước, thiếu một bước, sai một bước đều không được, chỉ cần nhớ kĩ chỗ quan trọng thì không có gì khó cả."

Một câu "không có gì khó" của Cố Thanh Trúc giống như một cái tát đánh vào mặt mũi hai huynh muội họ, đặc biệt là trong lúc các nha hoàn, bà tử mang vẻ mặt muốn cười mà không dám cười làm cho họ càng khó chịu đựng được, Cố Ngọc Dao muốn xông lên nói mấy câu lấy lại thể diện thì bị Cố Hành Chi kéo lại, lúc này Cố Ngọc Dao mới giận dữ phủi tay.

Đúng lúc không khí nhà ăn hơi xấu hổ thì Cố Tri Viễn đỡ lão phu nhân Trần thị tới.

Những người lúc trước vây quanh Cố Thanh Trúc cũng vội vàng lui qua một bên hành lễ với ba người, Trần thị chân yếu, đi đâu cũng cần người đỡ, Tần thị theo sau cũng muốn đỡ bà nhưng Trần thị không thích, dù Cố Tri Viễn có cho nó làm chính thê thì trong mắt Tần thị nó vẫn là một di nương không có giá trị.

Tần thị hận trong lòng nhưng không dám tỏ ra ngoài, cho nên khi mới vào thì sắc mặt không được tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương