Đích Nữ Vô Song
-
Chương 45: Di nương bị phạt cấm túc
Đúng như Bùi Nguyên Ca dự đoán, đêm nay Bùi Chư Thành quả nhiên đi Tứ Đức viện. Chương Vân đợi một ngày dài như một năm, rốt cục cũng đợi được Bùi Chư Thành tới, trong lòng mừng như điên. Bà ta chuẩn bị đồ ăn ngon, lại trang điểm lẳng lơ quyến rũ, giọng nói mềm mại dịu dàng, không ngừng để lấy lòng Bùi Chư Thành.
Vương mama đột nhiên tiến vào, nhỏ giọng nói vào tai Chương Vân: "Di nương, người của Tĩnh Xu trai tới báo, nói tứ tiểu thư bị bệnh!"
Bùi Nguyên Ca bị bệnh? Chương Vân cười lạnh, trùng hợp vậy sao? Hôm trước giúp Thư Tuyết Ngọc giữ người, giờ lão gia vừa tới phòng bà lại cố tình bị bệnh? Nàng ta dùng lại trò cũ của bà, thứ nhất châm chọc bà, thứ hai khiến bà bị xấu mặt, hơn nữa còn phá thể diện của bà ngay trước mặt mọi người —— cùng là bệnh, Chương Vân không thể lôi người đi, Bùi Nguyên Ca lại có thể, ai có địa vị nặng hơn trong lòng Bùi Chư Thành, vừa nhìn sẽ thấy ngay!
Tiểu tiện nhân này, đừng mơ thực hiện được!
Chương Vân nháy mắt, Vương mama hiểu ý, đi ra ngoài lát sau thì trở lại.
Chương Vân biết mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, trong lòng đắc ý, cười càng dịu dàng, ân cần hầu hạ Bùi Chư Thành. Đến giờ đi nghỉ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Thư Tuyết Ngọc đẩy Bạch Sương vọt vào, vẻ mặt đầy giận dữ.
Chương Vân nhíu mày, sao mama không lôi người ra ngoài? Lão muốn mình tự ra tay sao? Được, để Thư Tuyết Ngọc nháo đi!
Nghĩ vậy, bà ta giả vờ làm bộ dáng điềm đạm đáng thương, tiến lên hành lễ. Thư Tuyết Ngọc cản bà ta lại, thần sắc không tốt: "Ta không nhận nổi đại lễ của di nương, ta chỉ hỏi ngươi, thẻ bài xuất phủ đâu? Đưa cho ta!"
Bùi Chư Thành nhíu mày nhìn, hỏi: "Sao vậy?"
"Không chuyện gì lớn, chẳng qua tứ tiểu thư bị bệnh mà thôi. Bùi thượng thư và di nương nghỉ ngơi quan trọng hơn? Loại chuyện nhỏ này, không dám phiền ngài hỏi đến!" Thư Tuyết Ngọc cười lạnh, nghĩ đến những lời Tử Uyển bẩm báo lúc trước, tức giận đến run người, chỉ vào người Chương Vân, lớn tiếng quát: "Đưa bài cho ta!"
"Ca nhi bị bệnh?" Bùi Chư Thành kinh hãi, không để ý Thư Tuyết Ngọc đang chế giễu, lập tức phân phó người: "Thạch Nghiễn, cầm bái thiếp của ta tới phủ Trần thái y mời ông ấy tới đây. Mau! Không được chậm trễ!" Nói xong ông lập tức chạy ra khỏi Tứ Đức viện. Mọi người trong Tĩnh Xu trai đều mang gương mặt lo lắng, Bùi Chư Thành thấy vậy càng nóng ruột, chạy vọt vào. Bùi Nguyên Ca nằm trên giường, mặt đỏ bừng, người đầy mồ hôi, dường như đã hôn mê, sắc mặt ông nhất thời kịch biến.
Cũng may Trần thái y nhanh chóng được mời tới.
"Phong hàn xâm nhập, lại để thời gian quá lâu, trễ thêm chút nữa không chừng đã chuyển sang viêm phổi! Vị tiểu thư này của quý phủ thân thể nhu nhược (yếu đuối), độc mỹ nhân lệ lần trước còn chưa tiêu hết, phải nên bồi dưỡng cẩn thận chứ, sao lại để sơ ý như vậy?" Trần thái y không nhịn được oán giận, vội vàng kê thuốc.
Tử Uyển đút thuốc cho Bùi Nguyên Ca uống, qua hồi lâu mới hết bát thuốc, hô hấp cũng vững hơn nhiều.
Bùi Chư Thành lúc này mới cảm thấy hơi yên tâm, nhìn nha hoàn bốn phía, nhất tức giận nổi lên: "Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế hả, Ca nhi bị phong hàn, vì sao không ai báo lại với ta? Vì sao không ai đi mời đại phu? Vì sao để chậm trễ đến mức suýt nữa chuyển sang viêm phổi? Tử Uyển! Không phải ngươi biết dược lý sao? Chẳng lẽ không biết phong hàn không thể kéo dài?"
Tử Uyển vội vàng quỳ xuống, nhanh chóng nói: "Sáng sớm nay nô tỳ thấy tình huống tứ tiểu thư không tốt, đã tới Tứ Đức viện bẩm báo lão gia, nhưng mà, lão gia nói.... Ngài nói ngài ở bên di nương, không có thời gian để ý. Bảo tiểu thư... bảo tiểu thư bị bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng đến làm phiền lão gia! Nô tỳ muốn kê toa thuốc tạm thời, nhưng dược liệu đều ở khố phòng (phòng kho), chìa khóa lại ở chỗ Chương di nương. Sai người ra phủ mời đại phu, người gác cổng lại nói cửa đã khóa, không có thẻ bài của Chương di nương, không ai được ra ngoài. Nô tỳ đến Tứ Đức viện bẩm tấu vài lần, nhưng lần nào cũng bị đánh đuổi ra, sau nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, mới đành phải cho người đi bẩm báo phu nhân...." Nói xong, không ngừng dập đầu, nước mặt rơi cuồn cuồn.
Bùi Chư Thành càng thêm tức giận: “Ta nói mấy lời vô liêm sỉ này lúc nào?"
"Dạ... Là Vương mama truyền lời, lúc ấy những người của Tứ Đức viện cùng nhau đánh đuổi nô tỳ ra!" Tử Uyển đầy mặt oán giận chỉ vào Vương mama nói.
Vương mama? Bùi Chư Thành bỗng nhiên nhớ lại Vương mama đã từng đi vào rồi lại đi ra, giờ nghĩ lại, ông đã đoán được chuyện gì xảy ra, nghĩ đến lần này Bùi Nguyên Ca bị bệnh nguy hiểm tính mạng, nhất thời tức giận chỉ thẳng vào Chương Vân không nói thành lời, đập chun trà trên bàn, phẫn nộ quát: "Tốt! Tốt! Chương di nương, Chương Vân, ngươi khá lắm.” Một tiếng cuối cùng như sấm động, hạ nhân trong phòng sợ tới mức không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.
Chương Vân đã sớm trợn mắt há mồm, lanh lợi hàng ngày, giờ một chữ cũng không nên lời.
"Lão gia ——" Vương mama còn muốn giải thích.
Bùi Chư Thành nổi giận nói: "Câm mồm! Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi có tâm tư gì? Ca nhi là nữ nhi của ta! Nữ… nhi! Đừng đưa những thủ đoạn tranh giành sủng ái bẩn thỉu của các ngươi lên người con gái ta! Chương Vân, ta thấy người càng ngày càng hồ đồ, về Tứ Đức viện đóng cửa suy ngẫm nửa tháng cho ta, bỏ hết bỏ hết được những ý niệm xấu xa trong đầu ra thì mới được ra ngoài!" Cũng may lần này Ca nhi không sao, nếu Ca nhi xảy ra chuyện gì không hay....
Nhìn đôi mắt của Bùi Chư Thành nổi giận sung huyết, Chương Vân sợ tới mức cả người xụi lơ, nửa chữ cũng không dám nhiều lời.
Trong chốc lát, toàn bộ Bùi phủ đều biết tin Chương di nương bị phạt, nghị luận sôi nổi. Hậu viện tranh giành sủng ái vốn là chuyện thường, nhưng bởi vì tranh giành mà chậm trễ chữa bệnh cả đích nữ, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn mất mạng, đây đã vượt quá giới hạn! Chương di nương là người thông minh, sao lần này lại hồ đồ như vậy? Chương di nương mười năm vinh sủng không suy, chẳng lẽ lần này thật sự gặp hạn?
Trong Tứ Đức viện, Chương Vân trăm tư không thể giải: "Mama, ngươi nói xem, sao lại trùng hợp như vậy được? Lão gia vừa đến chỗ ta, tiểu tiện nhân kia lập tức bị bệnh? Lại bởi vì ta có chút chậm trễ, mà nháo đến mức suýt thành viêm phổi... Nghĩ thế nào ta cũng cảm thấy Bùi Nguyên Ca đang thị uy với ta." Trước bà giả bệnh không thành, Bùi Nguyên Ca cũng cố ý giả bệnh, đoán bà sẽ không để hạ nhân thông báo cho lão gia, kết quả... Cấm túc, chính mình lại bị cấm túc!
Tiểu tiện nhân này, thủ đoạn càng ngày thâm độc!
Vương mama cũng không hiểu, nhớ lại tình hình lúc đó, lại có thái y chẩn đoán, tứ tiểu thư không giống giả bệnh, nhưng chuyện này thật quá trùng hợp!
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn đưa vào một phong thư, nói: "Tứ tiểu thư phái người đưa tới."
Chương Vân mở ra, bên trong rơi xuống một bao thuốc bột, còn có một tờ giấy trắng trên có vài chữ: "Một bao thuốc bột do Tử Uyển bào chế, sau khi ăn vào giống như phong hàn, sốt cao không giảm, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Giả bệnh tranh sủng rất cần thuốc hay, đặc biệt tặng di nương một bao, không cần cảm tạ. Bùi Nguyên Ca kính viết." Chữ viết xiêu vẹo, nhưng lại không phải nét chữ của Bùi Nguyên Ca.
Ngang nhiên trắng trợn khiêu khích!
Chương Vân xé nát phong thư, phẫn nộ cuồng giận hét lớn: "Bùi.. Nguyên.. Ca —— "
Trong Tĩnh Xu trai, tưởng tượng vẻ mặt của Chương Vân khi nhận được thư của nàng, Bùi Nguyên Ca “khỏi bệnh” lại mỉm cười lần nữa, không chút lo lắng Chương Vân sẽ cầm thư này đến chỗ phụ thân tố giác nàng. Thứ nhất, chữ viết trên lá thư không phải chữ của nàng. Thứ hai, bao thuốc bột kia cũng không phải do Tử Uyển điều chế cho nàng mà chỉ là bao bột đậu. Nàng cố ý đưa những thứ đó, cố ý nói cho Chương Vân biết chân tướng, chẳng qua là muốn kích động Chương Vân chút thôi.
Bỗng ngoài cửa truyền đến giọng Tử Uyển: "Tiểu thư, phu nhân phái người truyền tin nói buổi chiều muốn ra ngoài đi kiểm tra mấy cửa hàng hồi môn, hỏi tiểu thư có thời gian đi với bà ấy không?"
Vương mama đột nhiên tiến vào, nhỏ giọng nói vào tai Chương Vân: "Di nương, người của Tĩnh Xu trai tới báo, nói tứ tiểu thư bị bệnh!"
Bùi Nguyên Ca bị bệnh? Chương Vân cười lạnh, trùng hợp vậy sao? Hôm trước giúp Thư Tuyết Ngọc giữ người, giờ lão gia vừa tới phòng bà lại cố tình bị bệnh? Nàng ta dùng lại trò cũ của bà, thứ nhất châm chọc bà, thứ hai khiến bà bị xấu mặt, hơn nữa còn phá thể diện của bà ngay trước mặt mọi người —— cùng là bệnh, Chương Vân không thể lôi người đi, Bùi Nguyên Ca lại có thể, ai có địa vị nặng hơn trong lòng Bùi Chư Thành, vừa nhìn sẽ thấy ngay!
Tiểu tiện nhân này, đừng mơ thực hiện được!
Chương Vân nháy mắt, Vương mama hiểu ý, đi ra ngoài lát sau thì trở lại.
Chương Vân biết mọi chuyện đã an bài ổn thỏa, trong lòng đắc ý, cười càng dịu dàng, ân cần hầu hạ Bùi Chư Thành. Đến giờ đi nghỉ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, chưa kịp phản ứng lại đã thấy Thư Tuyết Ngọc đẩy Bạch Sương vọt vào, vẻ mặt đầy giận dữ.
Chương Vân nhíu mày, sao mama không lôi người ra ngoài? Lão muốn mình tự ra tay sao? Được, để Thư Tuyết Ngọc nháo đi!
Nghĩ vậy, bà ta giả vờ làm bộ dáng điềm đạm đáng thương, tiến lên hành lễ. Thư Tuyết Ngọc cản bà ta lại, thần sắc không tốt: "Ta không nhận nổi đại lễ của di nương, ta chỉ hỏi ngươi, thẻ bài xuất phủ đâu? Đưa cho ta!"
Bùi Chư Thành nhíu mày nhìn, hỏi: "Sao vậy?"
"Không chuyện gì lớn, chẳng qua tứ tiểu thư bị bệnh mà thôi. Bùi thượng thư và di nương nghỉ ngơi quan trọng hơn? Loại chuyện nhỏ này, không dám phiền ngài hỏi đến!" Thư Tuyết Ngọc cười lạnh, nghĩ đến những lời Tử Uyển bẩm báo lúc trước, tức giận đến run người, chỉ vào người Chương Vân, lớn tiếng quát: "Đưa bài cho ta!"
"Ca nhi bị bệnh?" Bùi Chư Thành kinh hãi, không để ý Thư Tuyết Ngọc đang chế giễu, lập tức phân phó người: "Thạch Nghiễn, cầm bái thiếp của ta tới phủ Trần thái y mời ông ấy tới đây. Mau! Không được chậm trễ!" Nói xong ông lập tức chạy ra khỏi Tứ Đức viện. Mọi người trong Tĩnh Xu trai đều mang gương mặt lo lắng, Bùi Chư Thành thấy vậy càng nóng ruột, chạy vọt vào. Bùi Nguyên Ca nằm trên giường, mặt đỏ bừng, người đầy mồ hôi, dường như đã hôn mê, sắc mặt ông nhất thời kịch biến.
Cũng may Trần thái y nhanh chóng được mời tới.
"Phong hàn xâm nhập, lại để thời gian quá lâu, trễ thêm chút nữa không chừng đã chuyển sang viêm phổi! Vị tiểu thư này của quý phủ thân thể nhu nhược (yếu đuối), độc mỹ nhân lệ lần trước còn chưa tiêu hết, phải nên bồi dưỡng cẩn thận chứ, sao lại để sơ ý như vậy?" Trần thái y không nhịn được oán giận, vội vàng kê thuốc.
Tử Uyển đút thuốc cho Bùi Nguyên Ca uống, qua hồi lâu mới hết bát thuốc, hô hấp cũng vững hơn nhiều.
Bùi Chư Thành lúc này mới cảm thấy hơi yên tâm, nhìn nha hoàn bốn phía, nhất tức giận nổi lên: "Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế hả, Ca nhi bị phong hàn, vì sao không ai báo lại với ta? Vì sao không ai đi mời đại phu? Vì sao để chậm trễ đến mức suýt nữa chuyển sang viêm phổi? Tử Uyển! Không phải ngươi biết dược lý sao? Chẳng lẽ không biết phong hàn không thể kéo dài?"
Tử Uyển vội vàng quỳ xuống, nhanh chóng nói: "Sáng sớm nay nô tỳ thấy tình huống tứ tiểu thư không tốt, đã tới Tứ Đức viện bẩm báo lão gia, nhưng mà, lão gia nói.... Ngài nói ngài ở bên di nương, không có thời gian để ý. Bảo tiểu thư... bảo tiểu thư bị bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng đến làm phiền lão gia! Nô tỳ muốn kê toa thuốc tạm thời, nhưng dược liệu đều ở khố phòng (phòng kho), chìa khóa lại ở chỗ Chương di nương. Sai người ra phủ mời đại phu, người gác cổng lại nói cửa đã khóa, không có thẻ bài của Chương di nương, không ai được ra ngoài. Nô tỳ đến Tứ Đức viện bẩm tấu vài lần, nhưng lần nào cũng bị đánh đuổi ra, sau nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, mới đành phải cho người đi bẩm báo phu nhân...." Nói xong, không ngừng dập đầu, nước mặt rơi cuồn cuồn.
Bùi Chư Thành càng thêm tức giận: “Ta nói mấy lời vô liêm sỉ này lúc nào?"
"Dạ... Là Vương mama truyền lời, lúc ấy những người của Tứ Đức viện cùng nhau đánh đuổi nô tỳ ra!" Tử Uyển đầy mặt oán giận chỉ vào Vương mama nói.
Vương mama? Bùi Chư Thành bỗng nhiên nhớ lại Vương mama đã từng đi vào rồi lại đi ra, giờ nghĩ lại, ông đã đoán được chuyện gì xảy ra, nghĩ đến lần này Bùi Nguyên Ca bị bệnh nguy hiểm tính mạng, nhất thời tức giận chỉ thẳng vào Chương Vân không nói thành lời, đập chun trà trên bàn, phẫn nộ quát: "Tốt! Tốt! Chương di nương, Chương Vân, ngươi khá lắm.” Một tiếng cuối cùng như sấm động, hạ nhân trong phòng sợ tới mức không tự chủ được quỳ rạp xuống đất.
Chương Vân đã sớm trợn mắt há mồm, lanh lợi hàng ngày, giờ một chữ cũng không nên lời.
"Lão gia ——" Vương mama còn muốn giải thích.
Bùi Chư Thành nổi giận nói: "Câm mồm! Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi có tâm tư gì? Ca nhi là nữ nhi của ta! Nữ… nhi! Đừng đưa những thủ đoạn tranh giành sủng ái bẩn thỉu của các ngươi lên người con gái ta! Chương Vân, ta thấy người càng ngày càng hồ đồ, về Tứ Đức viện đóng cửa suy ngẫm nửa tháng cho ta, bỏ hết bỏ hết được những ý niệm xấu xa trong đầu ra thì mới được ra ngoài!" Cũng may lần này Ca nhi không sao, nếu Ca nhi xảy ra chuyện gì không hay....
Nhìn đôi mắt của Bùi Chư Thành nổi giận sung huyết, Chương Vân sợ tới mức cả người xụi lơ, nửa chữ cũng không dám nhiều lời.
Trong chốc lát, toàn bộ Bùi phủ đều biết tin Chương di nương bị phạt, nghị luận sôi nổi. Hậu viện tranh giành sủng ái vốn là chuyện thường, nhưng bởi vì tranh giành mà chậm trễ chữa bệnh cả đích nữ, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn mất mạng, đây đã vượt quá giới hạn! Chương di nương là người thông minh, sao lần này lại hồ đồ như vậy? Chương di nương mười năm vinh sủng không suy, chẳng lẽ lần này thật sự gặp hạn?
Trong Tứ Đức viện, Chương Vân trăm tư không thể giải: "Mama, ngươi nói xem, sao lại trùng hợp như vậy được? Lão gia vừa đến chỗ ta, tiểu tiện nhân kia lập tức bị bệnh? Lại bởi vì ta có chút chậm trễ, mà nháo đến mức suýt thành viêm phổi... Nghĩ thế nào ta cũng cảm thấy Bùi Nguyên Ca đang thị uy với ta." Trước bà giả bệnh không thành, Bùi Nguyên Ca cũng cố ý giả bệnh, đoán bà sẽ không để hạ nhân thông báo cho lão gia, kết quả... Cấm túc, chính mình lại bị cấm túc!
Tiểu tiện nhân này, thủ đoạn càng ngày thâm độc!
Vương mama cũng không hiểu, nhớ lại tình hình lúc đó, lại có thái y chẩn đoán, tứ tiểu thư không giống giả bệnh, nhưng chuyện này thật quá trùng hợp!
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn đưa vào một phong thư, nói: "Tứ tiểu thư phái người đưa tới."
Chương Vân mở ra, bên trong rơi xuống một bao thuốc bột, còn có một tờ giấy trắng trên có vài chữ: "Một bao thuốc bột do Tử Uyển bào chế, sau khi ăn vào giống như phong hàn, sốt cao không giảm, nhưng không nguy hiểm tính mạng. Giả bệnh tranh sủng rất cần thuốc hay, đặc biệt tặng di nương một bao, không cần cảm tạ. Bùi Nguyên Ca kính viết." Chữ viết xiêu vẹo, nhưng lại không phải nét chữ của Bùi Nguyên Ca.
Ngang nhiên trắng trợn khiêu khích!
Chương Vân xé nát phong thư, phẫn nộ cuồng giận hét lớn: "Bùi.. Nguyên.. Ca —— "
Trong Tĩnh Xu trai, tưởng tượng vẻ mặt của Chương Vân khi nhận được thư của nàng, Bùi Nguyên Ca “khỏi bệnh” lại mỉm cười lần nữa, không chút lo lắng Chương Vân sẽ cầm thư này đến chỗ phụ thân tố giác nàng. Thứ nhất, chữ viết trên lá thư không phải chữ của nàng. Thứ hai, bao thuốc bột kia cũng không phải do Tử Uyển điều chế cho nàng mà chỉ là bao bột đậu. Nàng cố ý đưa những thứ đó, cố ý nói cho Chương Vân biết chân tướng, chẳng qua là muốn kích động Chương Vân chút thôi.
Bỗng ngoài cửa truyền đến giọng Tử Uyển: "Tiểu thư, phu nhân phái người truyền tin nói buổi chiều muốn ra ngoài đi kiểm tra mấy cửa hàng hồi môn, hỏi tiểu thư có thời gian đi với bà ấy không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook