Đích Nữ Trọng Sinh
17: Thánh Chỉ Thành Thân


Lâm Thiên Dương đưa Phi Yến về tận phủ rồi mới rời đi, trước khi đi chàng dặn dò nàng nói :
"Hoàng cung là nơi nguy hiểm, muội phải hết sức cẩn thận, nếu có chuyện gì phải cho người thông báo cho ta ngay".

Phi Yến mỉm cười nói :
"Muội biết rồi, muội sẽ thật cẩn thận ".

Thiên Dương ra về mà lòng luyến tiếc, cảm giác bên nàng thật yên bình, từ mấy năm trước cái cảm giác đó cứ luôn đi theo chàng.

Phi Yến về phủ được một lúc thì Thượng Quan Vũ mới trở về liền hỏi quản gia Thượng Quan Lạc tình hình thế nào rồi, ông thật quá phiền với người nữ nhi này.

Đó là một vết nhơ trong cuộc đời ông, vì một phút bất cẩn ông đã bị ả ta lợi dụng cuối cùng làm liên lụy đến thê tử của mình dẫn đến khi sinh hạ Yến nhi thì rời xa cõi đời.


Đó là nỗi ân hận lớn nhất đời của ông, ông không thể mở lòng bao dung với nữ nhi này được dù biết đó là nữ nhi thân sinh của mình.

Cứ nhìn thấy Thượng Quan Lạc ông lại nghĩ đến thê tử đã mất, sau khi mẫu tử của Lạc nhi chết ông đã đem về giao cho nhũ mẫu chăm sóc là đã hết trách nhiệm rồi.

Sau một buổi cung yến mệt mỏi Phi Yến ngâm mình trong bồn nước ấm tâm trạng nàng thật là thoải mái, bước đầu tiên của kế hoạch trả thù đã thành công.

Kế hoạch phá tan nội gián là An Lăng Hoa cài vào phủ tam hoàng tử đã thực hiện được, số phận của ả ta đã báo ứng, nàng sẽ không nhân nhượng với bất kỳ một ai.

So với những gì bọn chúng làm với nàng như thế này còn quá là nhẹ nhàng, An Lăng Hoa lần này bàn tay coi như phế, nàng đã dùng một lượng lớn độc xà lên người nàng ta không có lý nào mà chữa khỏi được.

Một lúc sau Phi Yến khoan khoái bước về phòng ngủ, cơ thể này của nàng chưa nảy nở hết mới có mười bốn tuổi thôi, năm sau nàng mới đủ tuổi cập kê lúc bấy giờ mới là lúc nàng phải đón nhận những âm mưu lôi kéo của hoàng thất.

Ngắm nhìn khuôn mặt của mình nàng lại nhớ đến vết sẹo mờ trên má, nàng bất giác cười, nàng vốn dĩ đã xinh đẹp nhưng vì chặn một ám khí cho hắn mà trở nên thiếu hụt, nàng đã rất tự tin về điều đó.

Vậy mà đổi lại là sự phản bội, là sự nham hiểm độc ác của hắn ta không hiểu vì sao nàng lại có thể thích hắn nhiều năm như thế.

Thời gian gần đây Phi Yến nghiên cứu thêm độc dược để phòng tránh vì sắp tới sẽ có nhiều việc hung hiểm nàng phải tự bảo vệ bản thân mình trước đã.

Đúng như dự đoán của Phi Yến, thánh chỉ ban hôn được đưa ra, nhưng lần này không phải là tự Quý Phi ép buộc mà là tam hoàng tử chủ động xin với Quý phi lập An Bình quận chúa là Hoàng tử Phi của mình.

Quý Phi vô cùng hài lòng liền xin với hoàng thượng ban hôn cho mối lương duyên này.

Khi An Bình nhận được thánh chỉ thì nàng vô cùng phấn khích, nàng thầm thích tam hoàng tử từ nhỏ luôn dõi theo chàng ,ước muốn sau này là được làm thê tử của chàng.


Tương Vương nhìn thấy sự vui sướng hiện lên trên khuôn mặt nữ nhi ông cũng thấy vui mừng, từ nhỏ ông chỉ có duy nhất một nữ nhi này nên vô cùng chiều chuộng và cưng chiều.

Nay cuối cùng nữ nhi cũng được như ý nguyện người làm phụ thân như ông cũng an lòng tuy nhiên ông cũng vẫn lo sợ, lo sợ cho tương lai sau này của nữ nhi.

Đấu tranh trong hoàng thất vô cùng khốc liệt, ông là người từng trải nên ông rõ ràng mọi chuyện hơn ai hết, nữ nhi của ông lại quá ngay thẳng không biết có thể tồn tại được không.

Nhìn nhìn thấy niềm hân hoan hiện lên trong đôi mắt của nữ nhi ông lại không đành lòng, thôi vậy ông sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ con bé.

Thời gian diễn ra hôn lễ là ba tháng sau để cho hai bên kịp chuẩn bị, từ ngày đó An Bình không được ra khỏi phủ nửa bước.

Nàng bị phụ thân bắt ở phủ để học cách quản gia, học những gì liên quan đến sau này, An Bình có chống đối nhưng Tương Vương đều không nghe.

An Bình biết phụ thân muốn tốt cho mình nên đành chăm chỉ chịu khó học hành vì nàng cũng hiểu làm dâu hoàng gia khác hoàn toàn so với ở phủ của mình.

Phi Yến có đến chơi với nàng thì lại được An Bình kêu than khổ sở nàng nói trong sự ấm ức :

"Tỷ thật sự rất là mệt mỏi, sáng đã phải dậy từ sớm học hỏi đủ mọi lễ nghi cơ bản, đến chiều lại phải học quản gia sổ sách, mệt chết đi được ".

Phi Yến phì cười nói :
"Tại Tương Vương quá cưng chiều tỷ cho nên không biết cái gì, bây giờ tỷ đã được ban hôn làm tam hoàng tử phi rồi thân phận phải khác trước nếu tỷ không học hỏi cẩn thận thì người phải chịu khổ là tỷ thôi ".

An Bình ủ rũ nói :
"Tỷ biết mà nên tỷ mới cố gắng học hành, được gả cho đúng người mình thích thì không gì là không thể, muội nói phải không ?".

Phi Yến mỉm cười nói :
"Xem xem tỷ kìa, không thấy xấu hổ gì cả ".

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương