"Bình! thân!"
Thụy vương cố kìm nén nộ khí, nhưng không thể nở nụ cười, hắn giày chưa kịp mang, chân trần dẫm trên đất.
Thật xấu hổ! Tất cả đều tại tiện nhân kia!
"Hôm nay, thật khiến chư vị chê cười rồi.
"
Thụy vương quay đầu quát: "Quân Vãn Ngưng! Bản vương nghe nói, là do ngươi ngu dốt sơ suất tự mình lên nhầm kiệu hoa, trách ai được!"
Nghe vậy, khách khứa bừng tỉnh, ánh mắt đồng loạt hướng về Lục Nhiễm.
Hừ, nực cười.
Đổ hết lên đầu nàng, thật là một tay che trời!
Lục Nhiễm khoanh tay, trong lòng thầm than vị tiểu thư Quân gia này thật đáng thương.
Ngày xuất giá bị kế mẫu cùng tỷ tỷ tính kế cướp mất hôn sự cùng của hồi môn không nói! Còn bị hạ dược! Thuốc này không biết hạ nặng nhẹ ra sao, mới chết thảm như vậy.
Nếu không chết, sợ là Quân nhị tiểu thư đã không chịu nổi trong kiệu hoa, mất hết mặt mũi trước toàn thành bách tính!
Thật là lòng dạ độc ác! Còn Thụy vương …
Lục Nhiễm ánh mắt lạnh lẽo, kiếp trước thân là nữ tướng quân không ít lần giao thiệp với đám vương gia.
Thấy nàng không nói lời nào,
Thụy vương trong lòng vui mừng, cảm giác nắm quyền lại trở về, quả nhiên, nữ nhân kia hành động điên cuồng lúc nãy là tức giận quá độ, dù sao Lục Nhiễm yêu hắn như vậy! Nhưng đông người, nữ nhân này không dám làm càn nữa rồi!
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Quân Vãn Ngưng! Ngươi có biết vì ngươi, bản vương phải đắc tội bao nhiêu người hay không!
Ngươi mau ngoan ngoãn nhận lỗi với muội muội ngươi và quan khách đi! Còn chuyện phủ Tạ tướng quân, ngày mai bản vương sẽ cùng ngươi đến đó, ngươi tốt nhất nên cầu xin Tạ tướng quân tha cho ngươi! Nếu ngươi biết lỗi sửa sai, đợi ta bẩm minh phụ hoàng, nói không chừng có thể ban thưởng cho ngươi một danh phận thiếp thất.
"
"Thiếp thất?" Lục Nhiễm khẽ cười nhạo.
“Không thì sao? Ngươi còn muốn làm chính phi của bản vương? Trách ai bây giờ, tự làm tự chịu đi!"
“Đúng vậy, tỷ tỷ nhận lỗi đi, đừng giận dỗi nữa! Tỷ không vì bản thân cũng phải vì phụ mẫu mà suy nghĩ, chẳng lẽ tỷ muốn liên lụy cả Quân gia hay sao?" Quân Vãn Thanh đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Khách khứa cũng chỉ trỏ bàn tán, nhìn Lục Nhiễm bằng ánh mắt khinh bỉ,
Như thể đang nói: Gia môn bất hạnh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook