Đích Nữ Phải Ngoan Độc
-
Chương 15: Pha trà lấy lòng tổ mẫu
"Quả thực là trà ngon, chẳng biết Cận Nhi là làm như thế nào?" Bạch lão phu nhân hỏi.
"Tổ mẫu khen nhầm rồi, trà này nước pha trà chính là sương trên nụ hoa hứng được vào lúc sáng sớm, tươi mát và thơm nhất, lá trà bất quá là trà Long Tĩnh hái trước tiết Cốc Vũ, thực sự cũng không tính là quá tốt, nhưng phối hợp thêm một chút lá bạc hà và hoa kim ngân đã qua sao chế, liền khiến cho mùi hoa và hương trà bổ sung cho nhau rất tốt, hơn nữa bạc hà hương vị thanh mát, dùng để pha trà trong ngày mùa hè khô nóng, có thể thanh nhiệt hạ hỏa, khiến cho tinh thần thoải mái tỉnh táo!" Bạch Mộc Cận đem quá trình pha trà nói ra, quả nhiên là hao tổn tâm tư.
Bạch lão phu nhân lại uống thêm một ngụm, quả nhiên thấy cơn tức Bạch Vân Hề gây ra lúc nãy đều tiêu tán, cười nói: "Cận Nhi thực sự là tâm tư linh xảo, bất quá sao trùng hợp mang đến chỗ Thần Nhi ở đây?"
"Lá trà này chính là mới chế xong không lâu, con nguyên muốn đưa đến chỗ tổ mẫu, nhưng là sợ thiếu hoàn thiện, nên trước hết vội đem tới cho Thần đệ đệ thử xem, hắn ngày mùa hè đọc sách, nếu có nước trà nâng cao tinh thần, cũng là hữu ích vô hại, nếu như hắn uống thấy được, con đây cũng có thể yên tâm đưa cho tổ mẫu và phụ thân thưởng thức!" Bạch Mộc Cận giải thích.
Nàng cũng không thể nói rõ mình chính là đưa tới cho Bạch Mộ Thần trước, như vậy sẽ chỉ làm lão phu nhân cảm giác mình ở trong lòng nàng địa vị không cao, thế nhưng trước hết nghĩ đến đệ đệ của mình, mà đã quên tổ mẫu và phụ thân.
Bạch lão phu nhân vừa nghe, quả nhiên lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Cận Nhi thực sự là hiếu tâm, cũng hiểu được đúng mực, đối với Thần Nhi cũng rất để bụng, tổ mẫu thật cao hứng!"
Bạch Mộc Cận khiêm tốn nói: "Tổ mẫu thích, Cận Nhi liền thỏa mãn rồi, như thế một lát nữa con trở lại lấy một túi, đưa đến cho tổ mẫu!"
"Hảo hảo, trà này uống quả thực ngon miệng dễ chịu, môi còn lưu hương !" Bạch lão phu nhân cười híp mắt, bà luôn thích nhất những việc phong nhã, có thể uống thứ trà tốn nhiều tâm tư như vậy, tự nhiên vui vẻ.
"Tổ mẫu, trà này quả nhiên uống ngon, con luôn luôn không thích trà ướp hoa, thế nhưng trà này lại khiến cho Thần Nhi yêu thích không buông tay đó!" Bạch Mộ Thần khéo léo nói, vẻ mặt ngây thơ cười tươi.
Bạch lão phu nhân cũng cười nhìn hắn, nói: "Tỷ tỷ ngươi để ngươi có thể đi học cho giỏi, mất tâm tư như thế, ngươi không nên chịu thua kém, chớ để phụ lòng nàng!"
"Lời của tổ mẫu, tôn nhi nhớ kỹ, tất nhiên học tập giỏi giang, tương lai làm rạng rỡ tổ tông!" Bạch Mộ Thần lời thề son sắt mà nói.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, tự nhiên mừng rỡ, Bạch gia quốc công tước vị tuy rằng đã đủ danh vọng, nhưng làm quốc công quá nhiều năm, trong lòng bà cũng nghĩ nếu như có thể xuất ra một ít con cháu không chịu thua kém, có năng lực phong hầu bái tướng đem Bạch gia phát dương quang đại thì càng tốt hơn.
"Thần Nhi thật là có chí khí, tổ mẫu tin tưởng ngươi nhất định có thể để cho Ninh quốc công phủ chúng ta nâng cao một bước!" Bạch lão phu nhân cười nói.
Bạch Mộc Cận âm thầm buồn cười, xem ra tổ mẫu này của nàng cũng là một người có dã tâm, tước vị quốc công như vậy vẫn chưa vừa lòng, sợ rằng trong lòng muốn phong hầu bái tướng nữa sao?
Bạch Mộc Cận trên mặt lại phải tán tụng Bạch lão phu nhân: "Tổ mẫu có phúc khí nhất, tất nhiên sẽ được đền bù mong muốn!"
"Đúng vậy, tổ mẫu nhìn tựa như Quan Thế Âm nương nương trong tranh, nghĩ đến tổ mẫu lúc còn trẻ, tất nhiên là kinh thành đệ nhất mỹ nhân!" Thần Nhi lúc này càng nói càng hăng, đem Bạch lão phu nhân càng thổi phồng lên.
"Ha hả. . . Lão thái thái thật là có phúc khí, một đôi tôn tử tôn nữ vừa hiếu thuận lại vừa hiểu chuyện, thật biết ăn nói! Chẳng qua nói đến lúc lão phu nhân còn chưa lấy chồng , đúng thật là quý nữ nổi danh khắp kinh thành đó!" Tôn má má ở một bên nghe, cũng phụ họa.
Cái này làm cho Bạch lão phu nhân lại càng vui vẻ hơn, năm đó lúc bà danh chấn kinh thành, ngay cả hoàng tử vương tôn đều đối với bà xem trọng có thừa, nếu không phải lão quốc công gia ưng thuận với bà chỉ cần sinh hạ con trai trưởng, hứa sẽ không cưới thiếp thất, bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua mối nhân duyên tốt hơn, chỉ muốn gả cho Ninh quốc công.
"Tôn má má, người kể cho chúng ta nghe một chút tổ mẫu lúc còn trẻ đi, Cận Nhi thật tò mò nha!" Bạch Mộc Cận cười híp mắt nói, trong mắt đối với Bạch lão phu nhân lóe ra sùng bái.
Bạch lão phu nhân tựa hồ có chút xấu hổ, nhấp một ngụm trà, ra vẻ không vui nói: "Ngươi nha đầu kia, chuyện cũ năm xưa nhắc lại làm chi, làm cho tổ mẫu xấu hổ luống cuống!"
"Tổ mẫu, Cận Nhi chính là thật tò mò nha, nói một chút cũng để cho Cận Nhi có một mục tiêu học tập, tuy rằng Cận Nhi thua tổ mẫu huệ chất lan tâm, nhưng dù sao cũng là tôn nữ ruột thịt của tổ mẫu, nói không chừng cũng thừa hưởng được một ít trí thông minh của tổ mẫu, lại trải qua tổ mẫu giáo dục, cũng có thể tranh được chút tài danh nho nhỏ, tuyệt sẽ không thua quý nữ khác!"
Bạch Mộc Cận lời này đã lấy lòng Bạch lão phu nhân, cũng là vì chuẩn bị cho Bách Hoa Yến một năm sau, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Vân Hề ở trên yến hội nhất cử thành danh, trở thành quán quân ở yến hội lần đó.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, nào có chuyện không đồng ý, trong lòng bà cũng nghĩ đến Bạch Mộc Cận đã mười ba tuổi, tiếp qua vài năm cũng nên nghị thân, nếu như có thể ở trên Bách Hoa Yến sang năm biểu hiện tài danh , tất nhiên sẽ có nhân duyên tốt, tương lai càng có năng lực giúp đỡ Quốc công phủ.
Vì vậy cười nói: "Ngươi quỷ tinh linh này, chẳng qua Cận Nhi nếu như có tâm muốn học, tổ mẫu không có chuyện không dạy, ha hả. . . Sau này ngươi nên thường xuyên đi qua Lê Uyển Đường , tiểu thư Ninh quốc công phủ chúng ta, tự nhiên phải có phong thái!"
Tôn má má tán thưởng nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, Đại tiểu thư này quả nhiên đã thông suốt, ngày xưa tính tình mờ nhạt chất phác, hôm nay hiểu được lấy lòng lão phu nhân, sau này tất nhiên sẽ có chỗ tốt không hết.
Bạch Mộc Cận thu được ánh mắt của Tôn má má, đối với nàng gật đầu, biểu thị hiểu ý, sau đó vô cùng cao hứng nhận lời Bạch lão phu nhân, làm nũng nói: "Tạ ơn tổ mẫu, sau này con liền nương nhờ Lê Uyển Đường, không đem một thân bản lĩnh của tổ mẫu học được bảy tám phần, tuyệt đối sẽ quấy rầy tổ mẫu không tha! Tổ mẫu cũng không nên ghét bỏ Cận Nhi phiền nhiễu đâu đó!"
"Ta người lão sư này thế nhưng rất nghiêm khắc đó, ngươi đừng có không chịu khổ nổi là tốt rồi, ha hả. . ." Lão phu nhân cười nói, trong lòng đối với tôn nữ này càng thêm yêu thích, nào có lão nhân không thích con cháu quấn lấy đầu gối, không hy vọng tử tôn có tiền đồ, chịu phấn đấu đâu?
Bà trước kia tuy chưa từng nghĩ muốn đích thân giáo dục tôn nữ, nhưng cũng đối với các nàng có để ý, Bạch Mộc Cận biểu hiện mấy ngày nay, bà nhìn ở trong mắt, nghĩ là một tài năng có thể đào tạo, cho nên mới rộng rãi muốn dạy dỗ hướng dẫn nàng.
"Tổ mẫu khen nhầm rồi, trà này nước pha trà chính là sương trên nụ hoa hứng được vào lúc sáng sớm, tươi mát và thơm nhất, lá trà bất quá là trà Long Tĩnh hái trước tiết Cốc Vũ, thực sự cũng không tính là quá tốt, nhưng phối hợp thêm một chút lá bạc hà và hoa kim ngân đã qua sao chế, liền khiến cho mùi hoa và hương trà bổ sung cho nhau rất tốt, hơn nữa bạc hà hương vị thanh mát, dùng để pha trà trong ngày mùa hè khô nóng, có thể thanh nhiệt hạ hỏa, khiến cho tinh thần thoải mái tỉnh táo!" Bạch Mộc Cận đem quá trình pha trà nói ra, quả nhiên là hao tổn tâm tư.
Bạch lão phu nhân lại uống thêm một ngụm, quả nhiên thấy cơn tức Bạch Vân Hề gây ra lúc nãy đều tiêu tán, cười nói: "Cận Nhi thực sự là tâm tư linh xảo, bất quá sao trùng hợp mang đến chỗ Thần Nhi ở đây?"
"Lá trà này chính là mới chế xong không lâu, con nguyên muốn đưa đến chỗ tổ mẫu, nhưng là sợ thiếu hoàn thiện, nên trước hết vội đem tới cho Thần đệ đệ thử xem, hắn ngày mùa hè đọc sách, nếu có nước trà nâng cao tinh thần, cũng là hữu ích vô hại, nếu như hắn uống thấy được, con đây cũng có thể yên tâm đưa cho tổ mẫu và phụ thân thưởng thức!" Bạch Mộc Cận giải thích.
Nàng cũng không thể nói rõ mình chính là đưa tới cho Bạch Mộ Thần trước, như vậy sẽ chỉ làm lão phu nhân cảm giác mình ở trong lòng nàng địa vị không cao, thế nhưng trước hết nghĩ đến đệ đệ của mình, mà đã quên tổ mẫu và phụ thân.
Bạch lão phu nhân vừa nghe, quả nhiên lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Cận Nhi thực sự là hiếu tâm, cũng hiểu được đúng mực, đối với Thần Nhi cũng rất để bụng, tổ mẫu thật cao hứng!"
Bạch Mộc Cận khiêm tốn nói: "Tổ mẫu thích, Cận Nhi liền thỏa mãn rồi, như thế một lát nữa con trở lại lấy một túi, đưa đến cho tổ mẫu!"
"Hảo hảo, trà này uống quả thực ngon miệng dễ chịu, môi còn lưu hương !" Bạch lão phu nhân cười híp mắt, bà luôn thích nhất những việc phong nhã, có thể uống thứ trà tốn nhiều tâm tư như vậy, tự nhiên vui vẻ.
"Tổ mẫu, trà này quả nhiên uống ngon, con luôn luôn không thích trà ướp hoa, thế nhưng trà này lại khiến cho Thần Nhi yêu thích không buông tay đó!" Bạch Mộ Thần khéo léo nói, vẻ mặt ngây thơ cười tươi.
Bạch lão phu nhân cũng cười nhìn hắn, nói: "Tỷ tỷ ngươi để ngươi có thể đi học cho giỏi, mất tâm tư như thế, ngươi không nên chịu thua kém, chớ để phụ lòng nàng!"
"Lời của tổ mẫu, tôn nhi nhớ kỹ, tất nhiên học tập giỏi giang, tương lai làm rạng rỡ tổ tông!" Bạch Mộ Thần lời thề son sắt mà nói.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, tự nhiên mừng rỡ, Bạch gia quốc công tước vị tuy rằng đã đủ danh vọng, nhưng làm quốc công quá nhiều năm, trong lòng bà cũng nghĩ nếu như có thể xuất ra một ít con cháu không chịu thua kém, có năng lực phong hầu bái tướng đem Bạch gia phát dương quang đại thì càng tốt hơn.
"Thần Nhi thật là có chí khí, tổ mẫu tin tưởng ngươi nhất định có thể để cho Ninh quốc công phủ chúng ta nâng cao một bước!" Bạch lão phu nhân cười nói.
Bạch Mộc Cận âm thầm buồn cười, xem ra tổ mẫu này của nàng cũng là một người có dã tâm, tước vị quốc công như vậy vẫn chưa vừa lòng, sợ rằng trong lòng muốn phong hầu bái tướng nữa sao?
Bạch Mộc Cận trên mặt lại phải tán tụng Bạch lão phu nhân: "Tổ mẫu có phúc khí nhất, tất nhiên sẽ được đền bù mong muốn!"
"Đúng vậy, tổ mẫu nhìn tựa như Quan Thế Âm nương nương trong tranh, nghĩ đến tổ mẫu lúc còn trẻ, tất nhiên là kinh thành đệ nhất mỹ nhân!" Thần Nhi lúc này càng nói càng hăng, đem Bạch lão phu nhân càng thổi phồng lên.
"Ha hả. . . Lão thái thái thật là có phúc khí, một đôi tôn tử tôn nữ vừa hiếu thuận lại vừa hiểu chuyện, thật biết ăn nói! Chẳng qua nói đến lúc lão phu nhân còn chưa lấy chồng , đúng thật là quý nữ nổi danh khắp kinh thành đó!" Tôn má má ở một bên nghe, cũng phụ họa.
Cái này làm cho Bạch lão phu nhân lại càng vui vẻ hơn, năm đó lúc bà danh chấn kinh thành, ngay cả hoàng tử vương tôn đều đối với bà xem trọng có thừa, nếu không phải lão quốc công gia ưng thuận với bà chỉ cần sinh hạ con trai trưởng, hứa sẽ không cưới thiếp thất, bà tuyệt đối sẽ không bỏ qua mối nhân duyên tốt hơn, chỉ muốn gả cho Ninh quốc công.
"Tôn má má, người kể cho chúng ta nghe một chút tổ mẫu lúc còn trẻ đi, Cận Nhi thật tò mò nha!" Bạch Mộc Cận cười híp mắt nói, trong mắt đối với Bạch lão phu nhân lóe ra sùng bái.
Bạch lão phu nhân tựa hồ có chút xấu hổ, nhấp một ngụm trà, ra vẻ không vui nói: "Ngươi nha đầu kia, chuyện cũ năm xưa nhắc lại làm chi, làm cho tổ mẫu xấu hổ luống cuống!"
"Tổ mẫu, Cận Nhi chính là thật tò mò nha, nói một chút cũng để cho Cận Nhi có một mục tiêu học tập, tuy rằng Cận Nhi thua tổ mẫu huệ chất lan tâm, nhưng dù sao cũng là tôn nữ ruột thịt của tổ mẫu, nói không chừng cũng thừa hưởng được một ít trí thông minh của tổ mẫu, lại trải qua tổ mẫu giáo dục, cũng có thể tranh được chút tài danh nho nhỏ, tuyệt sẽ không thua quý nữ khác!"
Bạch Mộc Cận lời này đã lấy lòng Bạch lão phu nhân, cũng là vì chuẩn bị cho Bách Hoa Yến một năm sau, nàng tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Vân Hề ở trên yến hội nhất cử thành danh, trở thành quán quân ở yến hội lần đó.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, nào có chuyện không đồng ý, trong lòng bà cũng nghĩ đến Bạch Mộc Cận đã mười ba tuổi, tiếp qua vài năm cũng nên nghị thân, nếu như có thể ở trên Bách Hoa Yến sang năm biểu hiện tài danh , tất nhiên sẽ có nhân duyên tốt, tương lai càng có năng lực giúp đỡ Quốc công phủ.
Vì vậy cười nói: "Ngươi quỷ tinh linh này, chẳng qua Cận Nhi nếu như có tâm muốn học, tổ mẫu không có chuyện không dạy, ha hả. . . Sau này ngươi nên thường xuyên đi qua Lê Uyển Đường , tiểu thư Ninh quốc công phủ chúng ta, tự nhiên phải có phong thái!"
Tôn má má tán thưởng nhìn thoáng qua Bạch Mộc Cận, Đại tiểu thư này quả nhiên đã thông suốt, ngày xưa tính tình mờ nhạt chất phác, hôm nay hiểu được lấy lòng lão phu nhân, sau này tất nhiên sẽ có chỗ tốt không hết.
Bạch Mộc Cận thu được ánh mắt của Tôn má má, đối với nàng gật đầu, biểu thị hiểu ý, sau đó vô cùng cao hứng nhận lời Bạch lão phu nhân, làm nũng nói: "Tạ ơn tổ mẫu, sau này con liền nương nhờ Lê Uyển Đường, không đem một thân bản lĩnh của tổ mẫu học được bảy tám phần, tuyệt đối sẽ quấy rầy tổ mẫu không tha! Tổ mẫu cũng không nên ghét bỏ Cận Nhi phiền nhiễu đâu đó!"
"Ta người lão sư này thế nhưng rất nghiêm khắc đó, ngươi đừng có không chịu khổ nổi là tốt rồi, ha hả. . ." Lão phu nhân cười nói, trong lòng đối với tôn nữ này càng thêm yêu thích, nào có lão nhân không thích con cháu quấn lấy đầu gối, không hy vọng tử tôn có tiền đồ, chịu phấn đấu đâu?
Bà trước kia tuy chưa từng nghĩ muốn đích thân giáo dục tôn nữ, nhưng cũng đối với các nàng có để ý, Bạch Mộc Cận biểu hiện mấy ngày nay, bà nhìn ở trong mắt, nghĩ là một tài năng có thể đào tạo, cho nên mới rộng rãi muốn dạy dỗ hướng dẫn nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook