"Ngươi đừng khinh người quá đáng!" Thẩm Như Lan không thể nhịn được nữa, muốn động thủ nhưng bị ngăn lại.




Thẩm Như Phong nhìn thoáng qua Thẩm Vô Song đang đau đớn, hít sâu một hơi, cuối cùng lại cúi đầu.




"Xin lỗi, mọi điều trước kia đều là Thẩm gia thực sự xin lỗi ngươi, mong rằng ngươi nể tình cốt nhục, cứu Song Nhi một mạng!"



"Sớm như vậy có phải tốt hơn không.

" Thẩm Ngạo Tuyết vừa lòng gật đầu, rồi nhìn sang một bên, hỏi, "Ngươi thì sao?"



Thẩm Như Lan sững sờ, trừng mắt: "Ngươi mơ tưởng!"



"Nhị đệ, hướng Ngạo Tuyết xin lỗi!"



"Ta không cần!"



"Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Song Nhi chết sao?"



"Ta! "



Thẩm Như Lan bị chất vấn ngậm miệng, cuối cùng rối rắm nửa ngày, không cam lòng cúi đầu.




"Thực xin lỗi.

"




Ba chữ này hắn nói cực nhanh, có lệ đến mức tận cùng, rõ ràng không phải thành tâm.




Nhưng Thẩm Ngạo Tuyết không so đo, bởi vì nàng còn có chuyện quan trọng hơn.




"Xin lỗi của các ngươi ta tiếp nhận.

"



Nàng thần thanh khí sảng mà khoanh tay đi vào phòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía giường.




Thẩm Dực khẩn trương hỏi: "Ngươi tính toán cứu Song Nhi thế nào? Ta cảnh cáo ngươi, đừng ra vẻ, nếu Song Nhi có chuyện, ta tuyệt không tha ngươi!"
Trần Mỹ Ngọc cũng vẻ mặt lo lắng: “Ngạo Tuyết, đại ca ngươi nhị ca đã cúi đầu, ngươi cần phải nói chuyện giữ lời, cứu Song Nhi a!”



Đối mặt bọn họ ngờ vực, Thẩm Ngạo Tuyết nội tâm không có nửa điểm gợn sóng, bởi vì nàng sớm thành thói quen.




Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, trong mắt người Thẩm gia, Thẩm Vô Song luôn là thuần khiết vô hạ, thiện lương ôn nhu như thịnh thế bạch liên.

Còn nàng, chính là con rắn độc ẩn mình trong bóng tối!



Một khi đã như vậy, nàng sẽ ác độc đến cùng!



"Ồn ào!" Nàng nhíu mày, không vui nhìn bọn họ, "Nếu các ngươi còn nói thêm một chữ nào nữa chọc ta không vui, thì tự mình nghĩ cách cứu Thẩm Vô Song đi.

"



Trần Mỹ Ngọc sắc mặt biến đổi, lập tức lắc đầu: “Chúng ta không nói, chúng ta câm miệng!”




Thẩm Dực tức giận đến muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy Thẩm Vô Song đang đau đớn, chỉ có thể nhẫn nhịn.




"Đều cút đi.

" Thẩm Ngạo Tuyết không kiên nhẫn nói.




"Ngươi! "



Thẩm Như Lan không phục muốn kêu gào lại bị Thẩm Như Phong kéo đi ra ngoài, Thẩm Dực cùng Trần Mỹ Ngọc cũng theo sát, đóng cửa phòng lại.




Trong phòng chỉ còn lại tiếng kêu rên thống khổ của Thẩm Vô Song, không còn ai vây xem.




Thẩm Ngạo Tuyết đi đến mép giường, từ trên cao nhìn xuống thân hình đang lăn lộn của nàng, đáy mắt hiện rõ mũi nhọn của thù hận.




Kiếp trước, nàng từng coi Thẩm Vô Song như chị em ruột, nhưng cuối cùng mới phát hiện nữ nhân này luôn tính kế hãm hại nàng, thậm chí đưa nàng lên đoạn đầu đài!



Kiếp này, nàng sẽ “báo đáp” Thẩm Vô Song thật tốt!



“Hảo tỷ tỷ, uống máu ta, giờ có thoải mái không?”



Ánh mắt Thẩm Ngạo Tuyết đẫm máu, như ác quỷ từ địa ngục trở về, nhìn Thẩm Vô Song đang giãy giụa trên giường với ánh mắt đầy hận thù.




Nàng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thanh triệt giờ đã trở nên đục ngầu, che kín tơ máu.




“Cứu cứu ta! Ta đau quá, ngứa quá, cầu ngươi giúp ta! Năm đó bị đổi, là do Lương Thúy Hoa làm, ta cũng là nạn nhân, ta vô tội mà!”



Thẩm Ngạo Tuyết cười khẽ: “Ngươi là nạn nhân? Ha ha! Thẩm Vô Song, Lương Thúy Hoa đã đoạt đi cuộc đời và gia đình của ta, làm ngươi hưởng hết vinh hoa phú quý, ngươi có tư cách gì nói mình vô tội?”



Thẩm Vô Song thống khổ mà run rẩy, nhưng tay bị trói không thể nhúc nhích.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương