“Là!” Hạ nhân tuân lệnh liền tiến lên.
Thẩm Ngạo Tuyết giương mắt, ánh mắt sắc bén như đao, quanh thân tỏa ra khí thế khiếp người, tức khắc chấn trụ mọi người.
Bọn hạ nhân sửng sốt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thẩm Ngạo Tuyết lạnh lùng cười, chậm rãi đứng dậy.
“Ta tự đi, không cần các ngươi chạm vào ta!”
Nói xong, nàng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực kiêu ngạo bước ra khỏi đại môn Lưu Li Các.
Bị nhốt vào phòng chứa củi, Thẩm Ngạo Tuyết liền tìm đôi cỏ dại ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng cần bảo tồn thể lực, mới có thể tiếp tục cùng Thẩm gia này đàn ác lang đối phó, đồng thời cũng muốn tĩnh tâm nghĩ cách đối phó bọn họ.
Thẩm gia tam phòng có ba trai một gái, trừ đích trưởng tử Thẩm Như Phong và con thứ Thẩm Như Lan, còn có một con vợ lẽ Thẩm Như Uyên, là con của quá cố Lâm di nương.
Chẳng qua Thẩm Như Uyên mười tuổi liền vào quân doanh, nhiều năm bên ngoài chinh chiến, ít khi trở về.
Tam huynh đệ từ trước đến nay không hòa thuận, nhưng lại nhất trí trong việc bảo hộ Thẩm Vô Song, coi muội muội như hòn ngọc quý trên tay, quả thật là tình thâm.
Thẩm Ngạo Tuyết không khỏi nhớ lại chính mình, từ nhỏ sinh ra ở nông thôn, bị dưỡng mẫu ngược đãi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lại còn phải gánh vác việc nhà và việc đồng áng.
Sáu bảy tuổi liền cái tên đều không có, chỉ xứng bị dưỡng phụ mẫu kêu tiểu tiện loại.
Mãi đến sau này, nàng gặp được thần y ẩn cư trong núi, thờ làm thầy, mới có cái tên Ngạo Tuyết.
Đời trước trở lại Thẩm gia, vì muốn nhận được thân tình và quan tâm, nàng thu liễm sắc bén, nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn bị cái gọi là người nhà đẩy lên đoạn đầu đài.
Này một đời, nàng tuyệt đối không giẫm vào vết xe đổ, càng không hy vọng gì từ bất kỳ ai trong Thẩm gia!
Càng nghĩ càng mệt, nàng dựa vào tường dần dần ngủ.
Khi tỉnh lại, trời đã tờ mờ sáng, trước mắt là cửa sổ phá nát.
Gió lạnh thổi vào qua lỗ hổng, lạnh lẽo như hầm băng.
Thẩm Ngạo Tuyết nhìn vết thương trên cổ tay, đã khô lại, không còn lo ngại.
Nàng đang định đứng dậy, cửa gỗ cũ nát bị người đá văng.
Lý ma ma dẫn mấy hạ nhân thân hình cao lớn vào, đặt chén ngọc cùng chủy thủ xuống đất.
Bà ta nhìn xuống mà nói: “Lão gia có lệnh, mệnh ngươi mỗi ngày cắt một chén máu cung tứ tiểu thư dùng, cho đến khi nàng khỏi bệnh…”
Tưởng rằng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ phản kháng, ai ngờ nàng lại điềm nhiên cầm lấy chủy thủ cắt vào vết thương cũ.
Máu tươi chảy vào chén, như đóa bỉ ngạn hoa nở rộ, yêu dã quỷ mị, tản ra mùi tanh hôi.
Thẩm Ngạo Tuyết từ đầu đến cuối mặt không biểu cảm, đôi mắt phượng lạnh lẽo không chút gợn sóng.
Khi chén đã hơn phân nửa, Lý ma ma ném khăn cầm máu vào người nàng, rồi cẩn thận thu lấy chén máu.
“Coi như ngươi thức thời, chỉ cần ngoan ngoãn hiến máu, sẽ không ai làm khó ngươi.
”
Nói xong, bà ta ra hiệu cho nha hoàn.
Nha hoàn đặt khay trước mặt Thẩm Ngạo Tuyết, trên đó là một chén cháo thanh và một lọ thuốc bột cầm máu.
Khi mọi người rời đi, khóe miệng Thẩm Ngạo Tuyết mới hiện lên một nụ cười lạnh.
Máu trăm độc, nhập thể không thể nghịch chuyển.
Thẩm Vô Song uống càng nhiều, độc phát càng đau đớn.
Nàng chờ đợi Thẩm gia người tới cầu xin nàng!
Thời gian trôi qua ba ngày.
Hiện giờ, Thẩm Ngạo Tuyết đã cắt máu năm lần.
Nàng tính thời gian, Thẩm Vô Song giờ phút này hẳn là đã phát độc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook