Cho nên, Thẩm Như Lan một câu, trực tiếp bán đứng Thẩm Dực.
Thẩm Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn bọn họ, ngược lại kéo cánh tay lão tổ tông trấn an: “Tổ mẫu đừng nóng giận, không đáng, vạn nhất đau đầu lại làm sao đây.
”
Nguyên bản sắc mặt khó coi của lão tổ tông nghe lời này xong, nháy mắt tiêu hỏa, đáy mắt lộ ra từ ái: “Hảo, tổ mẫu nghe Tiểu Tuyết, chúng ta không chấp nhặt với bọn họ.
”
“Ân, tổ mẫu ngoan nhất.
”
Tổ tôn hai người nói cười vui vẻ.
Trường hợp này làm ba người kia tức khắc choáng váng!
Lão tổ tông luôn sấm rền gió cuốn, dám lỗ mãng trước mặt nàng trên đời không mấy ai, ngay cả Thẩm Dực cũng phải xem sắc mặt nàng.
Nhưng hiện tại, Thẩm Ngạo Tuyết chỉ một câu đã làm lão tổ tông bình tĩnh, còn hòa ái dễ gần, thật làm người không thể tin được.
Thẩm Vô Song đáy mắt tràn đầy ghen ghét!
Phải biết rằng nàng ở gia mười mấy năm, hao tâm tư lấy lòng lão tổ tông cũng chưa thành công, Thẩm Ngạo Tuyết vừa trở về liền chiếm được lòng lão tổ tông!
Đáng giận! Quá đáng giận!
Thẩm gia sở hữu sản nghiệp và thế lực cơ bản đều trong tay lão tổ tông nắm giữ, vạn nhất sau này rơi vào tay Thẩm Ngạo Tuyết, chẳng phải những năm qua nàng nỗ lực đều uổng phí?
Với ma ma mang người vào bố trí đồ ăn sáng.
Lão tổ tông nhìn ba người dưới kia, nháy mắt hết muốn ăn.
“Các ngươi ăn trước đi, Tiểu Tuyết, chúng ta đi làm châm cứu và xoa bóp.
”
Nói xong, nàng kéo Thẩm Ngạo Tuyết đứng dậy hướng vào phòng ngủ.
Thẩm Vô Song cắn môi dưới, đáy mắt đầy không cam lòng, hốc mắt đỏ lên nhìn Thẩm Như Phong.
“Ca ca, tổ mẫu có phải chán ghét ta?”
Thẩm Như Phong vội an ủi: “Không phải đâu Song Nhi, đừng lo, có ta và nhị ca ở đây, tổ mẫu sẽ không chán ghét ngươi.
”
Thẩm Như Lan tức giận nói: “Chắc chắn là Thẩm Ngạo Tuyết tiện nhân kia ở trước mặt tổ mẫu nói xấu Song Nhi! Thật quá đáng giận, từ khi nàng trở về Thẩm gia liền không có an bình!”
Thẩm Vô Song lã chã chực khóc: “Ca ca đừng nói vậy, Tiểu Tuyết nàng dù có nói gì đó, cũng không phải có tâm.
”
“Song Nhi, ngươi quá thiện lương, nên mới bị Thẩm Ngạo Tuyết khi dễ, ai, cũng vì mấy năm nay chúng ta bảo hộ ngươi quá tốt, làm ngươi thiên chân vô tà, không có lòng dạ tính kế.
” Thẩm Như Phong thở dài.
“Không được, ta phải đi tìm tổ mẫu nói, không thể để Thẩm Ngạo Tuyết tiện nhân kia châm ngòi ly gián!”
Thẩm Như Lan thiếu kiên nhẫn, lập tức đứng dậy hướng phòng ngủ phóng đi.
“Nhị ca ngươi đừng đi! ”
Thẩm Vô Song làm bộ ngăn lại, nhưng cố ý bị vướng bàn chân không ngăn kịp, đáy mắt hiện lên một mạt đắc ý.
Thẩm Ngạo Tuyết vừa đỡ lão tổ tông nằm xuống, đang muốn châm cứu, liền thấy Thẩm Như Lan vọt vào nắm lấy tay nàng.
“Ngươi dám dùng kim đâm tổ mẫu? Thẩm Ngạo Tuyết ngươi thật to gan!” Hắn mắt đầy lửa giận.
Không đợi Thẩm Ngạo Tuyết mở miệng, lão tổ tông đã ngồi dậy quở mắng: “Làm càn! Ngươi còn có hay không quy củ, dám xông vào phòng ngủ của ta? Với ma ma, hạ nhân ngoài cửa đều là bài trí sao?”
Nghe lão tổ tông tức giận, với ma ma lập tức chạy vào, nàng vừa rồi chuẩn bị huân hương cho Thẩm Ngạo Tuyết, nhất thời không chú ý tới cửa, lúc này mới để Thẩm Như Lan xâm nhập.
“Lão tổ tông bớt giận, đều là lỗi của lão nô!” Nàng vội vàng quỳ xuống.
Thẩm Như Phong nghe tiếng tới, vội mở miệng giải thích: “Tổ mẫu, nhị đệ cũng lo lắng cho ngài, huống chi Ngạo Tuyết tuổi trẻ nào có y thuật gì, ngài nên để giang lang trung tới xem.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook