“Thẩm Ngạo Tuyết mưu hại Thái Tử Phi, tội không thể tha, trảm lập quyết!”
Trên đoạn đầu đài, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia hàn quang, khiến người nhìn thấy mà run sợ.
Quỳ gối dưới đao, thiếu nữ thân ảnh đơn bạc, áo quần lam lũ, vạt áo đỏ sẫm khó phân rõ là máu hay màu áo.
Khi phạm nhân bị đánh rơi bảng tên, nàng đột nhiên cười lên.
Tóc dài rối tung che khuất gương mặt đầy sẹo, khe hở lộ ra một con mắt đẫm máu trào phúng.
“Ha ha...!Ha ha ha...!Ha ha ha ha ha...”
Đối mặt với chém đầu, nàng vẫn cười càn rỡ, thật khiến người ta khó hiểu.
Giám trảm quan Thẩm Như Phong cau mày, chỉ vào nàng hỏi: “Chết đến nơi còn không biết hối cải, ngươi cười cái gì?”
Thẩm Ngạo Tuyết tiếng cười đột nhiên im bặt, sau những đợt nghiêm hình tra tấn, nàng hoàn toàn thay đổi.
Khuôn mặt dữ tợn, dù tóc rối che lấp, vẫn âm trầm đáng sợ.
“Thẩm Như Phong, ngươi không phân biệt được thị phi, tin vào lời nói của Thẩm Vô Song mà oan chết chính mình thân muội muội.
Một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận!” Nàng cắn răng phát ra lời thề.
Trên đài, Thẩm Như Phong cười lạnh một tiếng, hoàn toàn khinh thường: “Năm đó, ngươi cùng Vô Song bị nhũ mẫu đánh tráo, dẫn đến ngươi lưu lạc ở nông thôn.
Ngươi hận Vô Song đoạt đi thân phận Thẩm gia đích nữ, càng ghen ghét nàng gả cho Thái Tử điện hạ mà ngươi thích, nên một lòng muốn đưa Song Nhi vào chỗ chết!”
“Hiện giờ, nhân chứng vật chứng đều có, hết thảy đều là ngươi trừng phạt đúng tội.
Người đâu, trảm!”
Lệnh lạnh lùng phát ra, lưỡi dao sắc bén như lôi đình giáng xuống.
Thẩm Ngạo Tuyết phát ra cuồng loạn mà rống giận: “Ta hàm oan mà chết, Chiêu Liệt quốc chắc chắn sẽ có tháng sáu tuyết bay, đại hạn ba năm!”
Từng giọt máu rơi! Ngập tràn oán hận!
Ngay sau đó, máu tươi văng khắp nơi, đầu lăn xuống, đôi mắt chết không nhắm, thẳng tắp trừng mắt Thẩm Như Phong, đáy mắt ánh lên tia u ám dần tắt.
“Ầm ầm ầm!”
Vạn dặm trời quang bỗng nhiên vang lên tiếng sấm sét, chợt chốc, pháp trường cuồng phong nổi lên, mây đen giăng đầy.
Mọi người đều nghĩ sẽ có trận mưa to, bỗng nhiên không trung lại phiêu dạt màu trắng bông tuyết.
Tháng sáu tuyết bay, oan khuất khó gỡ.
Giờ khắc này, mọi người nhìn thi thể Thẩm Ngạo Tuyết trên đoạn đầu đài, hoàn toàn hoảng loạn!
Một bông tuyết dừng trên đầu ngón tay Thẩm Như Phong, lạnh lẽo thấu xương, đáy mắt hắn bốc cháy lửa giận, cắn răng thầm mắng.
“Không biết hối cải, đến chết còn không quên phàn cắn Thẩm gia, đúng là con sói trắng không tình nghĩa!”
……
Thẩm Ngạo Tuyết hóa thành một hồn ma, phiêu đãng trong không trung, không biết đi về đâu.
Bừng tỉnh, nàng thấy mình về lại Thẩm gia, nhìn cha mẹ ruột cùng nhị ca đang vây quanh Thái Tử Phi Thẩm Vô Song hỏi han ân cần.
“Song Nhi, ta luôn nghĩ rằng, đem Ngạo Tuyết về chăm sóc, nàng sẽ bao dung ngươi, không ngờ nàng lại hạ độc hại ngươi...!Đều là lỗi của mẫu thân...” Thẩm mẫu vẻ mặt áy náy, giơ tay lau nước mắt.
Thẩm phụ thở dài, lời nói thấm thía: “May mắn Song Nhi mạng lớn, kịp thời tìm được giải dược, nếu không đã phải xa chúng ta.
Song Nhi, từ hôm nay sẽ không còn ai hại ngươi nữa.”
Thẩm Như Lan khinh thường nói: “Đều do độc phụ kia quá tham lam, nàng đã lấy lại thân phận, vì sao còn hại Song Nhi, hiện tại bị chém đầu thị chúng, đó là nàng gieo gió gặt bão!”
Thẩm Vô Song lã chã chực khóc, bộ dạng nhu nhược đáng thương.
“Phụ thân, mẫu thân, nhưng ta vẫn rất sợ hãi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook