Editor Beta-er Công Tử Như Họa
"Nhưng ngươi cũng quá không cẩn thận rồi, Thiên Châu là Thần Khí a! Thần Khí! Ngươi sao có thể dễ dàng lấy nó ra như vậy? Hơn nữa Thiên Châu là pháo đài cuối cùng của ngươi, cho dù nó có chức năng chia sẻ với người khác, ngươi cũng không thể giao ra, bởi vì một khi ngươi giao cho ai đó, ngộ nhỡ hắn ta muốn giết ngươi thì sao, khi mà ngay cả sự bảo hộ cuối cùng cũng không có."
"Nhưng.." Dạ Trầm Uyên nhíu mày, bị Nguyên Sơ dùng ngón tay bé nhỏ mềm mại trắng nõn chặn lại môi, hắn thấy nàng áp sát lại gần, cười dí dỏm, trong mắt có tia sáng hắn nhìn không thấu.
"Không có nhưng nhị gì hết, nếu như ngươi thực sự cảm kích ta như thế, vậy từ nay về sau, nếu như ngươi chiếm được thứ gì tương tự, hãy đem nó cho ta được chứ?"
Dạ Trầm Uyên liền vội vàng hỏi, "Là thứ gì?"
Nguyên Sơ sờ cằm cười nói, "Là một chiếc gương, gọi là Túc Kính, nghe đâu, chỉ người sở hữu Thiên Châu mới có thể tìm được nó, nó cũng là Thần Khí nha! Về sau ngươi chiếm được nó rồi, sẽ không nỡ cho ta đi?"
"Sao có thể?" Dạ Trầm Uyên vội vàng nói, "Chỉ cần là thứ người muốn, ta đều sẽ cho!"
Nguyên Sơ vỗ bả vai hắn một cái, vẻ mặt cười như không cười nói.
"Đã như vậy, ta đây liền cám ơn ngươi trước!"
Trong lòng vừa có chút xúc động, cũng vừa có chút hổ thẹn, cả đời trước đi cướp đồ đạc cũng chưa từng cướp được, đời này hắn lại cam tâm tình nguyện đáp ứng cho mình như vậy, xem ra, sau này bản thân phải đối tốt với hắn một chút.
Sau khi Dạ Trầm Uyên tìm đủ những thứ hắn cần, Nguyên Sơ mới nhớ tới một chuyện quan trọng, đó chính là đồ đạc thì có đủ rồi, nhưng tìm ai luyện đan đây?
Thấy Nguyên Sơ khổ não, Dạ Trầm Uyên hiểu chuyện nói, "Muộn một chút cũng không sao, bất luận gặp phải cảnh ngộ gì đối với người tu đạo bọn ta đều là kinh nghiệm, ta cũng không muốn gấp gáp làm ngay."
Nguyên Sơ lắc đầu, "Quy củ của Vạn Kiếm Tông rất nghiêm, bỏ lỡ đại lễ khai sơn, ngươi sẽ phải đợi tiếp ba năm, không sao, ta biết tìm ai để luyện đan rồi!"
Dạ Trầm Uyên có chút do dự, bởi vì hắn cần một loại đan dược lục phẩm để luyện chế, mà toàn bộ Chư Thiên Giới này, luyện đan sư vượt qua lục phẩm chỉ có không tới mười người.
Hắn thực sự không muốn gây phiền phức cho Nguyên Sơ, nhưng Nguyên Sơ là kiểu nói một không nói hai, sau khi hạ quyết tâm, nàng cười xấu xa, đem ruộng thuốc cướp sạch sẽ không còn cái gì, rồi mang Dạ Trầm Uyên bay đến Vạn Kiếm Tông.
Nếu như nàng nhớ không nhầm, chưởng môn đại thúc của Vạn Kiếm Tông không phải vừa vặn là đan sư lục phẩm hay sao?
Vạn Kiếm Tông
Nguyên Sơ vừa đến tông môn, chưa kịp nghỉ lấy hơi, đã bị chưởng môn gọi đi giáo huấn rồi.
Trong đại điện uy nghiêm lạnh lẽo, chưởng môn cùng hai vị trưởng lão ngồi trên cao, chuẩn bị tam đường hội thẩm.
"Ngươi còn biết trở về!"
Chưởng môn đại thúc dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, trong sự tuấn mỹ lộ ra một tia nho nhã, nhìn qua giống như mới hai ba chục tuổi, bởi vì tu tiên giới không hề có ai xấu cả, cho dù là khi tức giận, cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
Đối mặt với chuyện như vậy, đời trước Nguyên Sơ đã tích góp đủ kinh nghiệm rồi! Cho nên khi nàng vừa bước vào liền vội vàng nhận sai, thái độ vô cùng thành khẩn!
"Ta sai rồi, ta không nên chạy loạn khắp nơi, ta không hề quên Nguyên Anh của ta là quả chín sớm, căn cơ bất ổn, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, còn dễ dàng bị ma tu giết rồi luyện đan, ta sai rồi! Chưởng môn đại thúc có thể không giam cầm ta được không?"
Nàng nói một phen, trực tiếp khiến cho tất cả những lời giáo huấn của chưởng môn bị ngăn lại ở cổ họng.
Vạn Kỳ Thính Phong hơi hơi nhướng mày, cẩn thận quan sát tiểu nữ oa trước mặt đang thành thật quỳ dưới đất nhéo lỗ tai, sờ sờ cái cằm.
"Ngươi cái tính cách này.."
Nguyên Sơ biết linh hồn mình đã hoàn toàn dung nhập, không hề sợ hãi bị người khác phát hiện nàng *đoạt xá, một bộ nghiêm chỉnh nói.
*Đoạt xá: Là một hình thức chiếm lấy thân thể người khác để sống lại.
"Mấy ngày trước là ngày giỗ của mẫu thân đại nhân, ta nửa đêm thương tâm quá độ mà khóc ngất đi, tỉnh lại liền cảm thấy mẫu thân chắc chắn không hy vọng ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, sầu muộn ủ rũ, cho nên, ta quyết định thay đổi triệt để, vui vẻ đối mặt với cuộc đời, bắt đầu làm người lại một lần nữa!"
Vạn Kỳ Thính Phong nghe vậy lập tức đè xuống ý cười bên khóe miệng, nhưng hai vị trưởng lão trưởng lão bên cạnh đều nhịn không được bật cười.
Người thì vẫn là người kia, nhưng đột nhiên thay đổi tính cách, cũng thật thú vị.
Vạn Kỳ Thính Phong nghiêm mặt nói, "Hồ ngôn loạn ngữ, không ra làm sao cả? Tùy tiện rời khỏi tông môn mấy ngày không về, bản tọa liền phạt ngươi.."
Nguyên Sơ chấn động, vội vàng dùng đôi mắt mèo trong suốt lấp lánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Vạn Kỳ Thính Phong, bán manh không nên quá rõ ràng!
Vạn Kỳ Thính Phong thấp giọng ho khan một tiếng, hắn sao lại cảm thấy, tiểu Nguyên Sơ hôm nay khiến người ta không thể phạt nổi nhỉ?
Vẻ mặt hắn nghiêm một chút, "Liền phạt ngươi đi Tư Quá Nhai hối lỗi một.. Ngày! Biểu thị sự khiển trách!"
Chưởng môn ngồi xuống, hai vị trưởng lão đều bất mãn nhìn chưởng môn, bình thường không phải là một năm mới được ra sao? Một ngày cũng coi như trừng phạt? Chưởng môn làm trái với thông lệ rồi a.
Chưởng môn sau khi nói ra liền cảm thấy hối hận, nhưng Nguyên Sơ lại hai mắt tỏa sáng, vội vã dập đầu hô to, "Tạ ơn chưởng môn đại thúc, ta biết chưởng môn đại thúc nhất định là thương tiếc ta tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, không cha không mẹ, vô cùng đáng thương, mới đối với ta không công bằng như vậy, ta nhất định sẽ hối lỗi thật tốt, không phụ sự khổ tâm của chưởng môn!"
Nàng nói một câu nói liền khiến các đại thúc không còn lời nào để nói, đứa nhỏ này thật sự không phải bị đoạt xá rồi chứ?
Không chờ bọn họ nảy sinh nghi vấn, Nguyên Sơ lại lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
"Nhưng, lần này ta đi ra ngoài, còn mang một người trở về.."
"Hồ đồ!" Vạn Kỳ Thính Phong tức giận tái mặt nói, "Có phải ngươi đã quên quy củ tông môn rồi hay không, làm sao có thể tùy tiện dẫn người lạ vào núi? Trục xuất khỏi đây mau!"
"Đừng đừng đừng!" Nguyên Sơ liền vội vàng nói, "Ta sẽ bảo hắn đi theo trình tự vào núi, mấy ngày nữa chính là đại lễ khai sơn, để hắn cùng đệ tử mới nhập môn so đấu với nhau là được, hắn đặc biệt rất có duyên với ta, ta muốn thu hắn làm đồ đệ, hắn cũng đáp ứng rồi. Vừa lúc có đại lễ khai sơn, các Nguyên Anh khác đều phải thu đồ đệ, nhưng ta là loại Nguyên Anh gà mờ, chỉ hơi biết một chút, không thể không đến nhờ vả.. Chưởng môn đại thúc a, ngươi nhẫn tâm nhìn ta vào ngày đó xấu hổ trước mặt mọi người sao?"
Nguyên Sơ nói xong, bĩu môi ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất, một cục nho nhỏ, khỏi phải nói đáng thương biết bao rồi.
Vạn Kỳ Thính Phong hận không thể che mắt, làm sao bây giờ, hắn phát hiện mình đối với những vật nhỏ dễ thương không thể hạ quyết tâm tàn nhẫn, phải làm sao mới ổn đây?
Nguyên Sơ đau khổ nói, "Nam phong điện chỉ có tiểu Thu được mẫu thân lưu lại nguyện ý chiếu cố ta, người khác đều không muốn tới hầu hạ một đứa trẻ con, đỉnh núi lớn như vậy, ta ngay cả một người có thể chơi cùng cũng không có, nếu một yêu cầu bé tí tẹo như thế cũng cự tuyệt, thật không có tình người.."
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, thế nhưng chưởng môn đại nhân làm sao có thể không nghe được? Trong lòng hắn thương tiếc, dù sao Nguyên Sơ lúc trước quả thực luôn độc lai độc vãng, tuổi còn nhỏ liền cực kỳ hướng nội, vì vậy không đợi các trưởng lão ngăn cản, hắn liền bất đắc dĩ phê chuẩn.
"Được rồi được rồi, đợi lát nữa bảo hắn đi Hình Phong Đường nói rõ lai lịch, nếu như trải qua thẩm tra, chứng minh hắn chỉ là một người bình thường, vậy thì vào ngày đại lễ khai sơn, ngươi muốn thu, liền thu đi!"
Còn hài tử đáng thương kia gia nhập vào môn hạ của tiểu Nguyên Sơ, khẳng định là không học được cái gì, cũng được, lúc rảnh rỗi hắn sẽ giúp đỡ chỉ điểm một chút là được rồi.
Nguyên Sơ lúc này mới nhảy dựng lên, lộ ra nụ cười sáng lạn!
Một Nguyên Sơ lòng tham không đáy, mặt dày mặt dạn như vậy quả nhiên khiến cho Vạn Kỳ Thính Phong không vui nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook