Nguyên Sơ nói xong ngay lập tức đi đến thánh địa của Chu gia, cây Hợp Hoan kia đúng là đồ tốt, một thân cây mà chống đỡ được cả một gia tộc, nói thế nào nàng cũng phải lấy nó đi!

Dạ Trầm Uyên muốn đuổi theo nàng, nhưng giây tiếp theo, hắn đi đến bên người của Chu Đạo Chu, cho lão một viên linh đan.

"Nói, những nữ nhân bị ngươi bắt đi trong đó có Luyện Khí kỳ không?"

Chu Đạo Phu không biết nó là đan dược gì, chớp mắt đã cảm thấy nguyên khí của mình khôi phục lại một ít, lão cảnh giác nói: "Ta không cần mấy loại phế vật đó."

"Được." Dạ Trầm Uyên gật đầu, sau đó đứng dậy bước đi, hắn đi được vài bước lão Lệ ở trong thức hải của hắn hỏi.

"Ngươi cho hắn Tăng Dật đan làm cái gì? Tuy rằng Tăng Dật đan kia trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục nguyên khí, nhưng đan dược kia rất bá đạo, nó còn làm cho người sử dụng nó sinh ra hưng phấn. Hắn hiện tại thân thể bị trọng thương, ăn Tăng Dật đan, không chừng sẽ khiến linh khí lưu thông ngược. Lỡ như lát nữa lão Chu Đạo Phu kia đang đi giữa đường mà chết thì phải làm sao?"

Dạ Trầm Uyên ở trong thức hải nghiêm túc nói.

"Ta muốn lão già đó chết."

"!" Lần đầu tiên Lão Lệ nghe Dạ Trầm Uyên nói lời hung tàn như vậy có chút chấn động.

Tuy rằng con đường tu tiên này đi đến cuối cùng tay ai cùng sẽ dính đầy máu tươi, nhưng Dạ Trầm Uyên mới mười một tuổi mà đã giác ngộ như vậy, lão thật sự không biết là nên mừng rỡ hay là thở dài.

Lão dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Ngươi làm tốt lắm, ngươi giết lão già kia là muốn lão không tiết lộ chuyện huyết mạch Thần Hoàng của ngươi nhỉ?"

Chỉ là hiện tại ra tay có hơi chậm, những nữ nhân trốn thoát kia cũng nghe được hết rồi.

"Không." Dạ Trầm Uyên lắc đầu, cau mày nói: "Ta đã nghĩ rồi lão gì kia dám mạo phạm sư phụ như vậy, chém một cánh tay của hắn, như thế thật sự có lợi cho lão rồi, tốt nhất vẫn nên giết lão già kia."

Lão Lệ: "..."

Đúng là lão không nên ôm kỳ vọng với Dạ Trầm Uyên

Rất nhanh, Nguyên Sơ đã đem cây Hợp Hoan cùng linh tuyền chuyển vào trong Thiên Châu, nàng sợ đám người của Thiên Hợp tông sau khi giải quyết xong chuyện sẽ đến cướp cho nên nhanh chóng gom đồ rồi bỏ chạy!

Trên thuyền Thiên Phương, nàng còn đau lòng nói:

"Nếu người của Thiên Hợp tông đến tối mới đến thì tốt rồi! Chu gia nhất định còn có quả Hợp Hoan chưa sài hết.. Ai, lãng phí lãng phí!"

Lão Lệ một bên nghĩ thầm, đến cái cây chống đỡ của gia tộc của người ta ngươi còn đem đi, bây giờ lại ở đây thương nhớ mấy quả Hợp Hoan.

Ai ngờ lão vừa nghĩ xong, Dạ Trầm Uyên vung tay một cái, trên thuyền ngay lập tức xuất hiện bốn quả Hợp Hoan màu hồng phấn.

Hai mắt Nguyên Sơ sáng ngời!

"Quả Hợp Hoan? Ngươi lấy ở đâu thế?"

Dạ Trầm Uyên thấy nàng vui mừng, ngượng ngùng nói: "Lúc nãy ta đi ngang qua bàn thờ Chu gia thấy một cái hộp ngọc nên tiện tay cầm đi." Quả Hợp Hoan này hẳn là do Chu Đạo Phu sợ mình thải bổ quá nhiều, tẩu hỏa nhập ma nên đã chuẩn bị trước.

Nguyên Sơ vội đem mấy quả Hợp Hoan đi cất, nhưng mà nghĩ đến cái gì, trên gương mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ bỗng trở nên tiếc nuối.

"Ai, nói đến Chu Đạo Phu sống lâu như vậy rồi, hơn nữa lại là một lão tổ tông của cả một gia tộc, chắc hẳn trong tay có nhiều thứ tốt, đáng tiếc, vừa nãy đi gấp quá, không kịp lấy cái nhẫn chứa đồ của lão."

Ai ngờ Dạ Trầm Uyên ngồi nghĩ nghĩ một chút, lát sau lấy ra một chiếc nhẫn màu xám tro, có chút ngại ngùng gãi đầu nói: "Thứ sư phụ nói chính là cái này? Lúc ta chém tay của lão, từ ngón tay của lão rơi ra thứ này. Chỉ là nó có ấn ký, ta không mở được."

Nguyên Sơ mở to mắt nhìn chiếc nhẫn, phong cách làm việc của Dạ Trầm Uyên rất giống nàng, thật muốn hôn hắn một cái.

Nàng vui vẻ mà cầm lấy: "Không sao cả, đợi đến khi ta trở về tông môn, nhờ chưởng môn phá bỏ ấn ký của nó, thứ này sẽ thuộc về chúng ta thôi!"

Nàng vừa nói xong chiếc nhẫn đột nhiên "Bộp" một tiếng, màu xám trên chiếc nhẫn biến mất lộ ra màu đỏ rực vốn có của nó, Nguyên Sơ cùng Dạ Trầm Uyên đều ngây người, sau đó chợt nghe lão Lệ nói.

"Nổ.."

"Hả? Cái gì nổ?" Nguyên Sơ theo bản năng hỏi.

Không biết vì sao, lão Lệ đột nhiên có cảm giác muốn che mặt khóc lớn: "Chu Đạo Phu đã chết cho nên ấn ký trên nhẫn biến mất hiện tại nó là vật vô chủ!"

Nghe vậy Nguyên Sơ cùng Dạ Trầm Uyên vô cùng mừng rỡ, nàng vỗ tay một cái.

"Thế thì tốt, chúng ta chia đồ đi, ta bảy ngươi ba."

Dạ Trầm Uyên vội vàng xua tay, "Không, những thứ này đều cho sư phụ, ta không cần."

Nguyên Sơ nhìn thấy Dạ Trầm Uyên vô cùng thuận mắt, vô cùng hào phóng.

"Không sao hết ngươi cầm đi, về sau cứ cơ trí như thế, biết chưa?"

Dạ Trầm Uyên trịnh trọng gật đầu: "Sư phụ yên tâm, về sau ta nhất định sẽ đem hết nhẫn chứa đồ về!"

Lão Lệ không thể nhịn được nữa chui từ trong mi tâm của Dạ Trầm Uyên ra, hét lớn!

"Các ngươi chẳng lẽ không quan tâm vì sao Chu Đạo Phu lại phát nổ à?" Nguyên Sơ không biết có nên sợ hãi hay không, đệ tử của nàng giết người rồi!

Nguyên Sơ cùng Dạ Trầm Uyên đều nhìn lão sau đó Nguyên Sơ vỗ tay, khiếp sợ nói.

"Thật là lợi hại! Thần hồn của lão có thể phục hồi nhiều như vậy, đã có thể hiện thân rồi!"

Nhưng Dạ Trầm Uyên lại nhíu mày nói: "Theo lý mà nói, thần hồn của lão không thể nào phục hồi nhanh như vậy.."

Nói xong, trừng mắt mà nói: "Lão Lệ, lão khai thật đi, có phải lão đã động vào Linh Tủy vạn năm của sư phụ hay không?"

Lão Lệ thật sự muốn khóc, lão đã tạo nghiệp gì mà lại gặp trúng hai con người làm cho bản thân mình phiền muộn như vậy?

Mấy người đùa giỡn suốt dọc đường, cuối cùng, Nguyên Sơ cũng chưa quên chính sự: "Được rồi, đồ cũng đã chia xong, chúng ta đi tìm Phương Điệp đi!"

Vốn dĩ Dạ Trầm Uyên còn đang vui vẻ, nghe nàng nói, trong nháy mắt đã cứng ngắc lại: "Tại sao lại tìm nàng ta"

Nguyên Sơ liếc mắt nhìn hắn một cái: "Phương Điệp đi lâu như vậy rồi mà không bóp nát ngọc bài ta đưa cho nàng, có thể đã xảy ra chuyện. Ta có thể cảm nhận được vị trí của ngọc bài, vậy nên chúng ta đi tìm nàng thôi!"

Dạ Trầm Uyên không cam tâm tình nguyện đi, hắn ghét những người chiếm lấy sự chú ý của sư phụ, Phương Điệp cũng thật là, trên đường trở về nếu gặp chuyện không may, nàng ta không nghĩ đến việc bóp nát ngọc bài sao?

Nguyên Sơ có chút nóng nảy mà cởi quần áo. Kỳ quái, nàng đã là Nguyên Anh kỳ, theo lý mà nói nàng sẽ không cảm thấy nóng mới đúng, mà tại sao lúc này, trong cơ thể đều cảm thấy nóng, làm thế nào cũng không áp chế được?

Đúng rồi! Nàng đã uống chén trà liêu linh kia! Tuy rằng nàng có ý chí kiên định, nháy mắt có thể phá bỏ ảo giác, nhưng mà trà kia, ngoài tác dụng là mê hoặc tâm trí, nó còn có thể kích thích tình dục! Ách.. Xem ra chỉ có thể chậm rãi tiêu hóa nó.

Bên kia, lão Lệ cao thâm khó đoán truyền âm giao tiếp với Dạ Trầm Uyên: "Người sư phụ này của ngươi đúng là không đơn giản."

"Sư phụ đương nhiên không đơn giản." Dạ Trầm Uyên không cần suy nghĩ trả lời. Lão Lệ nhìn lên trời trợn trắng mắt, đè nặng oán khí xuống nói: "Ngươi phải biết rằng, tu đạo, không chỉ là tu Thân mà còn tu Tâm, Nguyên Sơ mới bảy tuổi mà đã là Nguyên Anh trung kỳ, tâm trí nàng không có khả năng kiên định đến mức ảo giác cũng không có tác dụng với nàng ta. Phải biết rằng ly trà kia cũng không phải là đồ vô dụng, nếu không để phòng ngừa xảy ra sai sót, Chu Đạo Phu cũng sẽ không dùng ly trà kia mà hại Nguyên Sơ."

"Lão nói thế có ý gì?" Dạ Trầm Uyên khẽ nhíu mày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương